Sơ Cửu Của Lục Hào
-
Chương 336: Hối Hận
Người đàn ông mà cả đời Hạ Tuấn Miểu yêu lại nhẫn tâm như vậy, “Mẹ, con có lỗi với anh con, có lỗi với chị dâu, có lỗi với mọi người…” Hạ Tuấn Miểu òa khóc trong lòng Hạ lão phu nhân, bà đấm vào ngực mình, hận sự mù quáng của mình, hoặc cũng có lẽ là cảm thấy đau lòng vì cái chết của Lý Mộ Sinh…
Gương mặt già nua của Hạ lão phu nhân cũng đầy nước mắt, “A Diệm… A Diệm của mẹ…” Ban đầu bà cũng đã xây dựng tâm lý cho bản thân mình, năm đó người chịu trách nhiệm cho tai nạn giao thông là con trai bà. Hóa ra Hạ Thần Phong thật sự không sai, tất cả là do thằng khốn Lý Mộ Sinh gây ra.
Trong lòng bà vừa trách vừa thương con gái, năm đó bà đã bảo vệ con gái mình quá mức, bà và Hạ lão gia cũng không nhìn rõ nhân phẩm của Lý Mộ Sinh, nếu có thể kiên trì thêm một chút nữa, có lẽ đã không có kết quả như thế này.
Chỉ là những điều này đều là nếu như… Trên đời không có thuốc chữa hối hận, một khi tổn thương đã được gây ra rồi, dù bạn có quyền thế lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng không làm gì được.
Hạ lão phu nhân đã sống nhiều năm như vậy rồi, sau khi trải qua sự việc lần này bà đã nhìn thoáng hơn rất nhiều. Người đã mất rồi, bây giờ có thể tìm ra sự thật cho con trai của mình là một việc may mắn, cuộc sống sau này còn phải trân trọng người ở bên cạnh mình.
Hạ Tuấn Miểu dựa vào vai mẹ mình, con trai của bà đang ở cấp cứu ở bệnh viện, chồng bà, không, bây giờ nên nói là chồng cũ lại là một người độc ác như vậy, nhưng bà còn chưa kịp hận ông ta thì ông ta đã chết cùng với người phụ nữ kia rồi…
Trong lòng Hạ Tuấn Miểu tràn đầy sự dằn vặt, sau khi con trai bà tỉnh dậy, bà không biết nên nói với nó rằng tất cả những khó khăn nó gặp phải đều là do bố nó gây ra thế nào.
Tuy Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh chết ngay chỗ, thực ra cảnh tượng này xảy rất kịch tính. Chưa đầy một tuần từ lúc mới phát hiện ra manh mối đến bây giờ, ban đầu mọi người còn nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc chiến khó khăn, không ngờ lại trở thành một trận chiến tốc độ, xảy ra chóng vánh đến thế.
Lục Dao mệt mỏi tựa vào hành lang trong Cục Cảnh sát, nhóm người của Hạ Thần Phong đi lấy lời khai rồi, Hồng Đan mang một cốc nước đường đỏ đi đến, “Lục Dao, chỉ với một trận so tài mà cháu đã nổi tiếng rồi.”
Cho đến vừa rồi Hồng Đan mới biết Vương Lam Nguyên đã hẹn giờ. Ban đầu bà ta tưởng đây là một thắng lợi không thể nghi ngờ, bà ta muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng mình có thể chiến thắng thiên tài của nhà họ Lục mà bọn họ nói. Chỉ là bà ta chưa tính đến việc mình lại có kết cục như vậy… Cuối cùng Vương Lam Nguyên thua cuộc, bà ta thua tôn nghiêm của mình, lại làm mất con, việc mất đi tất cả mới khiến bà ta lựa chọn cái chết vào giây phút đó.
Lục Dao không nhận lấy cốc nước đường đỏ đó mà chỉ nhìn vào hai tay mình, “Tôi chưa bao giờ muốn nổi tiếng, tại sao sự việc lại thành ra thế này…”
Hồng Đan đặt cốc xuống sàn nhà ở bên cạnh, “Đây là con đường mà cô ta tự lựa chọn. Lục Dao, cho dù bọn họ còn sống cũng không thoát được chế tài của pháp luật…” Cùng với sự phát sinh của vụ việc của Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh, cảnh sát thành phố Tô và cảnh sát thành phố Bắc đều đã bắt tay vào điều tra Hoàng Diệp đang chạy trốn ở đâu đó ngoài kia.
“Tôi nghe nói rồi, Hoàng Diệp rất nguy hiểm, khoảng thời gian này cháu phải cẩn thận một chút, nếu có vấn đề gì cháu có thể đến nhờ bất cứ người nào của nhà họ Hồng giúp đỡ…”
Lục Dao hơi nghi hoặc trước ý tốt của nhà họ Hồng, “Nhà họ Hồng và nhà họ Lục có quan hệ gì sao?” Lục Dao không có tự tin nói người ta vì mình nên mới giúp đỡ như vậy, giống như là An Bang Quốc, cũng là vì ông nội Lục Dao nên mới chăm sóc cô như vậy, nhưng còn Hồng Đan thì sao?
Hồng Dao cười nói, “Theo vai vế thì cháu có thể gọi tôi là chú.”
“Chú? Ngài là…”
“Không phải, tôi là họ hàng bên bà nội cháu, bà nội cháu tên là Hồng Phi Phi, là cô của tôi.” Lục Dao chưa bao giờ nghe đến chuyện của bà nội mình, ông nội cô cũng rất ít khi nhắc đến bà nội, cho nên từ nhỏ Lục Dao đã cho rằng bà nội cô qua đời từ rất sớm, cho nên mới không nhắc đến.
“Bà nội cháu?” Trong mắt Hồng Đan chỉ có chút bi thương khi nhìn thấy nét mặt rõ ràng là có chút nghi ngờ của Lục Dao, “Đây là việc rất lâu trước đây, dù sao thì cháu phải nhớ là cho dù không có nhà họ Lục thì nhà họ Hồng cũng là hậu thuẫn của cháu.”
Từ sau khi ông nội mất, Lục Dao đã rất ít khi cảm nhận được sự quan tâm của người thân. Tuy cô vẫn chưa hoàn toàn tin lời của Hồng Đan, nhưng rất rõ ràng là ông sẽ không làm tổn thương cô.
Hạ Thần Phong đi từ trong phòng ra, sắc mặt anh vẫn rất nặng nề, anh vẫn không có cách để liên kết vụ án của bố mẹ mình và Lý Mộ Sinh lại với nhau. Cho dù trong lòng mọi người đểu biết rõ nhưng trước khi chết, Vương Lam Nguyên cũng đã nói rằng cảnh sát sẽ không tìm được bất cứ chứng cứ nào.
Tất cả nhân chứng, chứng cứ đều đã không tồn tại trên đời này nữa. Hạ Thần Phong biết việc này nên dừng lại ở đây thôi, bởi vì nhìn từ góc độ khác thì hung thủ đã phải chịu quả báo rồi.
Trời đã bắt đầu dần sáng lên, một ngày mới nữa lại đến, tuyết lớn rơi suốt mấy ngày cũng đã dừng. Khi Hạ Thần Phong và Lục Dao đi ra khỏi Cục Cảnh sát, hai người đều bất giác hít sâu bầu không khí trong lành ngoài kia.
Dường như là trong lòng có linh tính, khi Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong thì Hạ Thần Phong cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau, tâm trạng nhẹ nhõm. “Anh đến bệnh viện thăm Lý Bách, em có muốn về nghỉ ngơi trước không?” Trước đây khi có vụ án Hạ Thần Phong thường xuyên thức đêm, cho nên cả đêm hôm qua không nghỉ ngơi anh cũng không có cảm giác gì, lại thêm vụ án anh luôn nghĩ tới đã được giải quyết, bây giờ Hạ Thần Phong thấy còn có tinh thần hơn là được ngủ một giấc tử tế.
Lục Dao cũng lo cho Lý Bách và cô gái đó, cô lắc đầu, “Em đi thăm với anh.”
Hình Kiều Kiều và Lý Bách được xe cảnh sát đưa vào bệnh viện, tuy lúc đó trông có vẻ như anh ta đã thở được rồi nhưng thiếu oxy trong thời gian dài rất dễ dẫn đến tổn thương não không thể phục hồi, bây giờ hai người họ đã tỉnh lại rồi nhưng vẫn phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra.
Cho dù Hạ Tuấn Miểu có đau lòng thế nào nhưng bà cũng không thể thể hiện quá nhiều trước mặt Hạ Thần Phong được, bà chỉ lau sạch sẽ gương mặt và tay toàn là vết thương của con trai mình.
Hạ lão gia và Hạ lão phu nhân cũng nhập viện. Không lâu sau khi biết Lý Bách được an toàn hai ông bà liền cảm thấy cơ thể không thoải mái. Người già đều mắc các bệnh ở tuổi già như là cao huyết áp và tim mạch, lần này trải qua khó khăn lớn như vậy, sau khi được thả lòng thì thấy làm gì cũng mệt.
Để bảo đảm an toàn cho nên hai ông bà cũng được đưa vào bệnh viện, một nhà lớn như vậy mà có ba người nhập viện,. Bây giờ Hạ Tuấn Miểu là người phụ nữ duy nhất trong nhà họ Hạ, vốn dĩ bà có thể gọi người đến giúp nhưng bà lại muốn bản thân bận rộn một chút nên chỉ có thể cắn răng lo liệu việc nhà. Hoặc là cũng vì đền tội, bà cảm thấy là do sự bướng bỉnh của mình lúc đó nên mới mang lại cho nhà họ Hạ tai ương như thế này.
Khi Lục Dao và Hạ Thần Phong đến bệnh viện thì đúng lúc Hạ Tuấn Miểu bê cái chậu ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thần Phong và Lục Dao đi đến cửa còn mang theo đồ ăn sáng bà lập tức cúi đầu xuống, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ và lúng túng.
Gương mặt già nua của Hạ lão phu nhân cũng đầy nước mắt, “A Diệm… A Diệm của mẹ…” Ban đầu bà cũng đã xây dựng tâm lý cho bản thân mình, năm đó người chịu trách nhiệm cho tai nạn giao thông là con trai bà. Hóa ra Hạ Thần Phong thật sự không sai, tất cả là do thằng khốn Lý Mộ Sinh gây ra.
Trong lòng bà vừa trách vừa thương con gái, năm đó bà đã bảo vệ con gái mình quá mức, bà và Hạ lão gia cũng không nhìn rõ nhân phẩm của Lý Mộ Sinh, nếu có thể kiên trì thêm một chút nữa, có lẽ đã không có kết quả như thế này.
Chỉ là những điều này đều là nếu như… Trên đời không có thuốc chữa hối hận, một khi tổn thương đã được gây ra rồi, dù bạn có quyền thế lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng không làm gì được.
Hạ lão phu nhân đã sống nhiều năm như vậy rồi, sau khi trải qua sự việc lần này bà đã nhìn thoáng hơn rất nhiều. Người đã mất rồi, bây giờ có thể tìm ra sự thật cho con trai của mình là một việc may mắn, cuộc sống sau này còn phải trân trọng người ở bên cạnh mình.
Hạ Tuấn Miểu dựa vào vai mẹ mình, con trai của bà đang ở cấp cứu ở bệnh viện, chồng bà, không, bây giờ nên nói là chồng cũ lại là một người độc ác như vậy, nhưng bà còn chưa kịp hận ông ta thì ông ta đã chết cùng với người phụ nữ kia rồi…
Trong lòng Hạ Tuấn Miểu tràn đầy sự dằn vặt, sau khi con trai bà tỉnh dậy, bà không biết nên nói với nó rằng tất cả những khó khăn nó gặp phải đều là do bố nó gây ra thế nào.
Tuy Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh chết ngay chỗ, thực ra cảnh tượng này xảy rất kịch tính. Chưa đầy một tuần từ lúc mới phát hiện ra manh mối đến bây giờ, ban đầu mọi người còn nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc chiến khó khăn, không ngờ lại trở thành một trận chiến tốc độ, xảy ra chóng vánh đến thế.
Lục Dao mệt mỏi tựa vào hành lang trong Cục Cảnh sát, nhóm người của Hạ Thần Phong đi lấy lời khai rồi, Hồng Đan mang một cốc nước đường đỏ đi đến, “Lục Dao, chỉ với một trận so tài mà cháu đã nổi tiếng rồi.”
Cho đến vừa rồi Hồng Đan mới biết Vương Lam Nguyên đã hẹn giờ. Ban đầu bà ta tưởng đây là một thắng lợi không thể nghi ngờ, bà ta muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng mình có thể chiến thắng thiên tài của nhà họ Lục mà bọn họ nói. Chỉ là bà ta chưa tính đến việc mình lại có kết cục như vậy… Cuối cùng Vương Lam Nguyên thua cuộc, bà ta thua tôn nghiêm của mình, lại làm mất con, việc mất đi tất cả mới khiến bà ta lựa chọn cái chết vào giây phút đó.
Lục Dao không nhận lấy cốc nước đường đỏ đó mà chỉ nhìn vào hai tay mình, “Tôi chưa bao giờ muốn nổi tiếng, tại sao sự việc lại thành ra thế này…”
Hồng Đan đặt cốc xuống sàn nhà ở bên cạnh, “Đây là con đường mà cô ta tự lựa chọn. Lục Dao, cho dù bọn họ còn sống cũng không thoát được chế tài của pháp luật…” Cùng với sự phát sinh của vụ việc của Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh, cảnh sát thành phố Tô và cảnh sát thành phố Bắc đều đã bắt tay vào điều tra Hoàng Diệp đang chạy trốn ở đâu đó ngoài kia.
“Tôi nghe nói rồi, Hoàng Diệp rất nguy hiểm, khoảng thời gian này cháu phải cẩn thận một chút, nếu có vấn đề gì cháu có thể đến nhờ bất cứ người nào của nhà họ Hồng giúp đỡ…”
Lục Dao hơi nghi hoặc trước ý tốt của nhà họ Hồng, “Nhà họ Hồng và nhà họ Lục có quan hệ gì sao?” Lục Dao không có tự tin nói người ta vì mình nên mới giúp đỡ như vậy, giống như là An Bang Quốc, cũng là vì ông nội Lục Dao nên mới chăm sóc cô như vậy, nhưng còn Hồng Đan thì sao?
Hồng Dao cười nói, “Theo vai vế thì cháu có thể gọi tôi là chú.”
“Chú? Ngài là…”
“Không phải, tôi là họ hàng bên bà nội cháu, bà nội cháu tên là Hồng Phi Phi, là cô của tôi.” Lục Dao chưa bao giờ nghe đến chuyện của bà nội mình, ông nội cô cũng rất ít khi nhắc đến bà nội, cho nên từ nhỏ Lục Dao đã cho rằng bà nội cô qua đời từ rất sớm, cho nên mới không nhắc đến.
“Bà nội cháu?” Trong mắt Hồng Đan chỉ có chút bi thương khi nhìn thấy nét mặt rõ ràng là có chút nghi ngờ của Lục Dao, “Đây là việc rất lâu trước đây, dù sao thì cháu phải nhớ là cho dù không có nhà họ Lục thì nhà họ Hồng cũng là hậu thuẫn của cháu.”
Từ sau khi ông nội mất, Lục Dao đã rất ít khi cảm nhận được sự quan tâm của người thân. Tuy cô vẫn chưa hoàn toàn tin lời của Hồng Đan, nhưng rất rõ ràng là ông sẽ không làm tổn thương cô.
Hạ Thần Phong đi từ trong phòng ra, sắc mặt anh vẫn rất nặng nề, anh vẫn không có cách để liên kết vụ án của bố mẹ mình và Lý Mộ Sinh lại với nhau. Cho dù trong lòng mọi người đểu biết rõ nhưng trước khi chết, Vương Lam Nguyên cũng đã nói rằng cảnh sát sẽ không tìm được bất cứ chứng cứ nào.
Tất cả nhân chứng, chứng cứ đều đã không tồn tại trên đời này nữa. Hạ Thần Phong biết việc này nên dừng lại ở đây thôi, bởi vì nhìn từ góc độ khác thì hung thủ đã phải chịu quả báo rồi.
Trời đã bắt đầu dần sáng lên, một ngày mới nữa lại đến, tuyết lớn rơi suốt mấy ngày cũng đã dừng. Khi Hạ Thần Phong và Lục Dao đi ra khỏi Cục Cảnh sát, hai người đều bất giác hít sâu bầu không khí trong lành ngoài kia.
Dường như là trong lòng có linh tính, khi Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong thì Hạ Thần Phong cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau, tâm trạng nhẹ nhõm. “Anh đến bệnh viện thăm Lý Bách, em có muốn về nghỉ ngơi trước không?” Trước đây khi có vụ án Hạ Thần Phong thường xuyên thức đêm, cho nên cả đêm hôm qua không nghỉ ngơi anh cũng không có cảm giác gì, lại thêm vụ án anh luôn nghĩ tới đã được giải quyết, bây giờ Hạ Thần Phong thấy còn có tinh thần hơn là được ngủ một giấc tử tế.
Lục Dao cũng lo cho Lý Bách và cô gái đó, cô lắc đầu, “Em đi thăm với anh.”
Hình Kiều Kiều và Lý Bách được xe cảnh sát đưa vào bệnh viện, tuy lúc đó trông có vẻ như anh ta đã thở được rồi nhưng thiếu oxy trong thời gian dài rất dễ dẫn đến tổn thương não không thể phục hồi, bây giờ hai người họ đã tỉnh lại rồi nhưng vẫn phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra.
Cho dù Hạ Tuấn Miểu có đau lòng thế nào nhưng bà cũng không thể thể hiện quá nhiều trước mặt Hạ Thần Phong được, bà chỉ lau sạch sẽ gương mặt và tay toàn là vết thương của con trai mình.
Hạ lão gia và Hạ lão phu nhân cũng nhập viện. Không lâu sau khi biết Lý Bách được an toàn hai ông bà liền cảm thấy cơ thể không thoải mái. Người già đều mắc các bệnh ở tuổi già như là cao huyết áp và tim mạch, lần này trải qua khó khăn lớn như vậy, sau khi được thả lòng thì thấy làm gì cũng mệt.
Để bảo đảm an toàn cho nên hai ông bà cũng được đưa vào bệnh viện, một nhà lớn như vậy mà có ba người nhập viện,. Bây giờ Hạ Tuấn Miểu là người phụ nữ duy nhất trong nhà họ Hạ, vốn dĩ bà có thể gọi người đến giúp nhưng bà lại muốn bản thân bận rộn một chút nên chỉ có thể cắn răng lo liệu việc nhà. Hoặc là cũng vì đền tội, bà cảm thấy là do sự bướng bỉnh của mình lúc đó nên mới mang lại cho nhà họ Hạ tai ương như thế này.
Khi Lục Dao và Hạ Thần Phong đến bệnh viện thì đúng lúc Hạ Tuấn Miểu bê cái chậu ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thần Phong và Lục Dao đi đến cửa còn mang theo đồ ăn sáng bà lập tức cúi đầu xuống, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ và lúng túng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook