Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 331: Người Nhà Họ Vương

Nhìn dãy số lạ đó, Lục Dao vô thức nghĩ rằng đây là số điện thoại của bọn bắt cóc, cảnh sát đã chuẩn bị xong mọi thứ, họ gật đầu với Lục Dao.

“A lô.”

“Cô Lục Dao.” Giọng nói bên trong điện thoại hơi trầm thấp, nhưng Lục Dao nhíu mày, cô vẫn nhớ, “Ông là Hoàng Diệp.”

Hoàng Diệp, người đội mũ đen chạy trốn khỏi thành phố Tô, là người đứng sau nhiều vụ án mạng, mặc dù giọng nói đã được biến đổi rất nhiều nhưng Lục Dao vẫn nghe ra được.

“Ha ha, cô Lục Dao vẫn có thể nghe ra được giọng của tôi.” Rõ ràng là Hoàng Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ. Giọng nói của mình đã được biến đổi, cho dù người thân bên cạnh mình mà nghe thấy cũng sẽ cảm thấy không quen, thế mà Lục Dao nghe cái đã nhận ra ngay.

Lục Dao nhìn dữ liệu phân tích trong máy tính của cảnh sát, cô khẽ nhíu mày, “Mặc dù giọng nói của ông đã được biến đổi nhưng ngữ điệu và giọng điệu của ông vẫn không thay đổi.”

Nghe được câu trả lời, Hoàng Diệp cười, “Ha ha ha, thì ra là vậy...”

Hạ Thần Phong ở bên cạnh, anh viết, “Hỏi về Lý Bách, kéo dài thời gian.”

Lục Dao thu hồi vẻ mặt, mặc dù mở loa ngoài nhưng mọi người xung quanh vẫn rất kích động, Hạ Tuấn Miểu cũng bị Hạ lão phu nhâ bóp mạnh tay để bình tĩnh lại.

“Có phải ông đã bắt Lý Bách và Hình Kiều Kiều không?”

“Ha ha ha, tôi nghĩ giọng điệu khi hỏi câu này của cô có thể biến thành một câu trần thuật, không phải là trong lòng cô đã có đáp án của mình rồi sao?” Nghe được đáp án này, Hạ Tuấn Miểu đưa tay lên, miệng cắn chặt ngón tay của mình, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nhưng bà không dám phát ra tiếng động gì, chỉ sợ đối phương sẽ làm chuyện gì đó bất lợi với con trai mình.

“Hỏi ông ta muốn cái gì.” Hạ Thần Phong tiếp tục viết.

Lục Dao nhìn thoáng qua, “Các ông bắt cóc Lý tổng nhưng lại gọi điện thoại cho tôi, các ông muốn gì?”

“Ha ha ha ha ha, cô Lục Dao đúng là rất thẳng thắn, thật ra hôm nay người muốn nói chuyện với cô không phải là tôi, mà là thầy của tôi.”

Giọng nói phát ra, vẻ mặt của mọi người lại thay đổi một lần nữa. Tay cầm điện thoại của Lục Dao đã nắm chặt lại, ở đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói với tốc độ nói rất nhanh, giọng nói lần này cũng đã qua chỉnh sửa, không nghe ra được là nam hay nữ, “Lục Dao.”

Lục Dao mím chặt môi, đột nhiên có tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Hồng Đan dẫn Phùng Phàm bước vào. Hồng Đan ra hiệu tay xuống dưới, dùng khẩu hình nói ra hai chữ, “Tiếp tục.”

Lục Dao tiếp tục chú ý vào chiếc điện thoại, “Ông chính là người thầy mà bọn họ nhắc đến?”

“Ha ha, thật không ngờ rằng có một ngày chúng ta gọi điện cho nhau. Trước đây tôi đã nói là hy vọng cô đừng xen vào chuyện của người khác…”

“Xen vào chuyện của người khác, các ông không làm ra những chuyện không có tình người thì ai xen vào chuyện của các ông chứ.”

Đối phương nở nụ cười như thể Lục Dao đang kể chuyện cười, “Ha ha ha, không có tình người? Cô Lục nói chuyện hay thật, không có tình người gì chứ, những chuyện này đều là vì dục vọng của bọn họ mà ra, có liên quan gì đến tôi đâu cơ chứ?”

“Vậy Lý Bách thì sao? Tại sao các ông lại muốn bắt cóc Lý Bách?” Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong viết và nói.

“Muốn trách thì chỉ có thể trách cậu ta là con cháu của nhà họ Hạ...”

Hạ Tuân nhắm chặt mắt lại, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn đè nén không nói lời nào, “Nói đi, chắc chắn các ông gọi điện thoại đến là có điều kiện gì đó, ông muốn làm thế nào mới thả bọn họ ra.” Lục Dao nhíu mày nói tiếp.

“Đã nghe nói từ lâu, Âm Dương của nhà họ Lục rất tốt, nhưng bây giờ nhà họ Lục không có truyền nhân. Khó khăn lắm mới có con cháu nhà họ Lục xuất hiện, thật ra tôi rất muốn xem xem rốt cuộc bản lĩnh của nhà họ Lục lợi hại đến mức nào?”

Hồng Đan nhíu mày, lắng nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, hai mắt hơi híp lại, gật đầu với Lục Dao, “Được, các ông muốn thế nào?”

“Cô cầm điện thoại lên, tôi không muốn có người thứ ba biết những điều mà tôi sắp nói.”

Lục Dao nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên và khẽ nhíu mày, đúng lúc mọi người tỏ vẻ không đồng ý thì cầm điện thoại lên tai nghe, nghe lời của đối phương, hai đầu lông mày của cô ngày càng nhíu chặt vào nhau, “Các ông đừng nên quá đáng như vậy.”

Nhưng không bao lâu sau, đối phương cúp máy.

“Lục Dao, đối phương nói gì vậy, ra giá bao nhiêu tiền hay là muốn cái gì?”

Lục Dao cầm điện thoại và khẽ lắc đầu, “Đối phương không muốn tiền...” Nghe xong cuộc điện thoại này, Lục Dao mới biết vì sao quẻ tượng sống chết lần này của Lý Bách lại có liên quan đến mình.

“Vậy đối phương muốn gì...”

Lục Dao cúi đầu, không nói gì, Hồng Đan ở bên cạnh lên tiếng, “Tôi biết người đó là ai...”

Tất cả mọi người cùng nhìn Hồng Đan, “Giáo sư Hồng, ông có chân dung tội phạm sao?”

Trên khuôn mặt Phùng Phàm hiện lên vẻ vui mừng như điên, Hồng Đan gật đầu, “Không. Chỉ có thể nói, tôi biết người này.”

“Ai?” Hạ lão gia lúc này không nhịn được mới lên tiếng.

“Con gái nhà họ Vương, Vương Lam Nguyên.”

“Vương Lam Nguyên?” Hạ Tuấn Miểu quay lại nhìn người đàn ông trên cầu thang, “Vương Lam Nguyên?” Nói xong liền đứng dậy và nhìn Lý Mộ Sinh, “Anh biết là cô ta đúng không!”

Hạ lão phu nhân nhắm mát thở dài sau đó lắc đầu, “Nghiệt duyên! Nghiệt duyên!”

Vẻ mặt Lý Mộ Sinh cũng rất khó coi, ông ta từng nghe giọng qua công cụ thay đổi giọng nói của Vương Lam Nguyên, nhưng ông ta không ngờ rằng có người có thể nghe giọng đã qua chỉnh sửa của Vương Lam Nguyên mà còn nhận ra đó là giọng của bà ta.

Người nhà họ Hạ đều biết chuyện năm đó của Vương Lam Nguyên, Hạ Tuấn Miểu và Lý Mộ Sinh. Nhưng không ngờ rằng đến bây giờ Lý Mộ Sinh vẫn còn qua lại với Vương Lam Nguyên, thậm chí còn làm liên luỵ đến Lý Bách.

Trong lòng Hạ lão phu nhân vô cùng oán hận, nếu lúc trước mình kiên trì hơn một chút, không để con gái mình lấy Lý Mộ Sinh thì có phải là sẽ không xảy ra chuyện sau này không.

Hồng Đan không quan tâm đến chuyện đó mà quay đầu nói với Lục Dao, “Đối phương nói điều kiện gì?”

“Đối phương muốn tôi đưa Lý Mộ Sinh đến vùng ngoại thành... Giáo sư Hồng, thi đấu la bàn là gì?”

“Cô ta muốn thi đấu la bàn với cô?”

Dường như Hồng Đan biết được ý đồ của Vương Lam Nguyên. Vương Lam Nguyên vốn là một người trẻ tuổi trong thế hệ trẻ của nhà họ Vương, cũng là một người cao ngạo, không cho phép người khác giỏi hơn mình, đặc biệt Lục Dao lại còn nhỏ tuổi hơn bà ta, danh tính bây giờ cũng nổi hơn bà ta.

“Thi đấu la bàn là một cuộc thi mới nổi lên mấy năm nay trong giới Âm Dương. Thực ra chính là so tài kỳ môn bát quái, hai người cùng xoay la bàn, thi đấu online trên mạng xem ai có thể tìm thấy sinh môn của đối phương. Nhưng trong quá trình thi đấu, cục phong thủy của hai người hợp chung lại với nhau, sinh môn của cô có thể là tử môn của cô ta, hơn nữa cục phong thủy sẽ luôn chuyển động trong tay hai người... rất khó.”

Lục Dao nghe xong liền hiểu được đại khái, chính là trong lúc cục phong thủy liên tục chuyển động, ai tìm được sinh môn thì sẽ chiến thắng. Tuy nhiên... Bản thân cô không có hiểu biết nhiều về la bàn, ông nội cô từng có một cái la bàn, nhưng về sau lại không tìm thấy, nên cô cũng chưa nghiên cứu chi tiết.

La bàn có tên khoa học là la kinh. Người làm phong thủy, cho dù là một người thầy nổi tiếng hay là một người mới vào nghề phong thủy, nếu không có áo choàng của đạo sư thì không được coi là một người làm nghề phong thủy thực sự, bọn họ thường không có quyền truyền thừa chính thống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương