Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 3: Hoa đào đẫm máu

Hạ Thần Phong ném bản báo cáo khám nghiệm tử thi đang cầm cho Tiểu Đao nhìn, Tiểu Đao nhìn mấy lần, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu, “Nhưng mà, em không hiểu, chết còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, mà người tài xế có thể đến ngay lập tức. Rõ ràng thời gian rất khẩn cấp, tại sao kẻ giết người lại còn cố ý dùng ô để đỡ thi thể, chẳng lẽ không muốn giấu đi? Nếu... chạy không kịp, có thể sẽ bị phát hiện ra ngay...”

Đây cũng là điểm mà Hạ Thần Phong nghi ngờ, “Lục Dao nói tối qua luôn ở trong nhà. Qua kiểm tra hệ thống camera giám sát giao thông ở con đường đối diện với phòng trọ của cô ấy thì đã chứng minh lời khai của cô ấy là thật, nên có thể loại cô ấy khỏi diện tình nghi.”

Khi thả Lục Dao ra, trong ánh mắt của Tiểu Đao vẫn còn mang theo vẻ hoài nghi, “Lục Dao, trong khoảng thời gian này cô không nên rời khỏi thành phố này, nếu như nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, xin hãy liên hệ ngay với chúng tôi.”

Lục Dao ngẩng đầu lên nhìn, biết mọi chuyện ở đây đều là do cái người có vóc dáng cao to kia quyết định, “Mặc dù các anh có thể không tin tôi, nhưng những gì tôi nói trước đó đều là sự thật. Về cái chết của cô Trương, các anh có thể điều tra về những người mà cô ấy gặp gỡ gần đây, hôm qua chắc là lần đầu tiên cô Trương và người đó hẹn riêng ở ngoài...”

Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Ồ? Vậy cô còn thấy được gì nữa không?”

“Anh Phong...” Tiểu Đao cảm thấy khó hiểu bởi cách làm của Hạ Thần Phong, muốn ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hạ Thần Phong, cậu liền im lặng.

Lục Dao hít vào một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn Hạ Thần Phong, “Hôm qua đôi mắt của cô Trương hơi long lanh, ánh mắt vui vẻ, biểu hiện đó chứng tỏ tình cảm của cô ấy đã được đáp lại, vì vậy cô ấy rất vui, người kia hẳn là lần đầu tiên hẹn với cô Trương, mà trên sống mũi của cô Trương... hơi đỏ... Nếu tôi đoán không sai thì vết thương trí mạng của cô ấy nằm ở ngực...”

Hạ Thần Phong khẽ mỉm cười, Tiểu Đao hiểu rõ, người sếp này của mình càng cười đẹp thì càng nguy hiểm. Mà hiển nhiên, anh Phong của mình đã chú ý đến cô gái tên Lục Dao này.

Lục Dao nhìn mọi người đang trưng ra vẻ mặt như gặp phải quỷ, đột nhiên ý thức được bản thân đúng là nói nhiều, cô quàng khăn lên cổ, “Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước, tôi sẽ không rời khỏi thành phố trong khoảng thời gian này!”

Lục Dao nói xong liền vội vội vàng vàng bước đi, cho đến khi ra khỏi Cục Cảnh sát, cô mới dừng bước chân lại, quay đầu, nhìn cánh cửa lớn của Cục Cảnh sát ở phía sau mình, bực mình đánh vào cái ót của chính mình, “Lục Dao ơi là Lục Dao, mày đúng là ngu ngốc, rõ ràng muốn bớt lo chuyện bao đồng rồi mà. Mày xem, mày đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho bản thân mày! Vừa rồi mày đúng là miệng tiện(*) mà!”

(*) Miệng tiện: cái miệng nói ra những lời hèn hạ, đê tiện, bỉ ổi...

Nói xong, Lục Dao mặc áo khoác bông vào rồi bỏ chạy...

“Anh Phong, chắc chắn Lục Dao này có vấn đề! Thậm chí cô ta... cô ta... còn biết vết thương trí mạng nằm ở đâu?” Tiểu Đao chỉ tay ra cửa, lắp bắp nói.

“Haiz, Tiểu Đao, biết đâu cô nàng này đúng là biết tính toán như thần thì sao!” Các đồng nghiệp ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói vui vẻ.

Hạ Thần Phong cầm lấy bản báo cáo trong tay của Tiểu Đao, nhìn tờ báo cáo khám nghiệm tử thi viết rõ: Dạ dày của nạn nhân vẫn còn có thức ăn chưa tiêu hóa hoàn toàn, trong đó có rượu vang, lại còn là Hamilton Russell(*), kết hợp với gan ngỗng và các thực phẩm khác trong dạ dày của nạn nhân. Qua đó có thể thấy, bữa tối của nạn nhân không hề ít tiền, mà căn cứ theo tình hình tài chính hiện tại của Trương An An, rõ ràng là sẽ không tự một mình đi ăn một bữa cơm như thế.

(*) Hamilton Russell: tên một loại rượu vang nằm trong top 20 loại rượu vang hảo hạng nhất thế giới.

“Mọi người điều tra các nhà hàng Tây cao cấp trong thành phố, xem tối qua Trương An An đi cùng với ai. Có thể hào phóng mời người khác uống Hamilton Russell, có lẽ không phải là một người đơn giản.”

Một cảnh sát hình sự bên cạnh Tiểu Đao nhận lấy tài liệu rồi vội vội vàng vàng rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Anh Phong, anh có thực sự tin vào đào hoa sát không? Đào hoa sát này chắc là giết vì tình, nếu vậy, tại sao hung thủ lại phải móc mắt của nạn nhân? Người cũng đã chết, vậy mà còn vừa móc mắt lại vừa cố định người nạn nhân. Chuyện này thật kỳ lạ, hơn nữa còn là ở bên lề đường...”

Tiểu Đao luôn miệng lải nhải, luôn nghĩ vụ án này không đơn giản như vậy, “Đây chỉ là điều tra sơ bộ, cậu đến Tinh Thần điều tra những mối quan hệ gần đây của Trương An An đi.”

Thật ra Hạ Thần Phong không hề để tâm đến lời nói của Lục Dao. Đối với anh, mấy thứ mê tín này còn chẳng đáng tin bằng tâm lý học gì đó kia. Trong mắt của cảnh sát hình sự, chỉ có chứng cứ mới biết nói chuyện.

Lục Dao về phòng trọ bằng xe buýt, nỗi bất an trong lòng ngày càng dâng cao. Chỉ cần Lục Dao nhắm mắt lại, khuôn mặt của Trương An An sẽ hiện ra ngay trước mắt cô. Đôi mắt xinh đẹp đang chảy máu ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng nhìn Lục Dao, “Cứu tôi... cứu tôi với...”

Khi nhà tiên tri tính quẻ cần phải có một nội tâm bình tĩnh. Nhưng bây giờ, Lục Dao không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Không phải là Lục Dao chưa thấy người chết bao giờ, nhưng lần này Trương An An cho cô một cảm giác rất khác, hình như có gì đó rất không thích hợp...

Nghĩ đến đây, trước mắt của Lục Dao dường như hiện ra đôi mắt sáng ngời của Trương An An. Lục Dao vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, sau đó lấy tờ giấy mà Tiểu Đao vừa đưa cho mình, trên đó có viết thông tin liên lạc của Tiểu Đao.

Bấm một dãy số, Lục Dao cảm thấy ngón tay của mình đang run rẩy, cô cố gắng nói với bản thân rằng, nhất định là do cô nghĩ nhiều.

“Tút... tút... tút...”

“A lô?”

Lúc điện thoại được kết nối đôi mắt Lục Dao sáng lên, “A lô, anh có phải là cảnh sát Phương không?”

Tiểu Đao nhìn số điện thoại trên màn hình, dãy số này nhìn hơi quen. Anh nhìn bút lục(*) trên bàn, phía trên có viết tên Lục Dao và thông tin liên lạc.

(*) Bút lục: các hồ sơ, tài liệu, biên bản do các đương sự cung cấp, các cơ quan tổ chức khác cung cấp, cơ quan tư pháp thu thập được có sự xác nhận của các bên liên quan hoặc cơ quan nhà nước có thẩm quyền, được đánh số thứ tự và lưu trữ trong hồ sơ vụ án.

“À, cô Lục!” Tiểu Đao mở sổ ghi chép trên bàn ra, khẽ nhíu mày nói.

“Cảnh sát Phương, đôi mắt của Trương An An vẫn còn chứ?” Lục Dao biết vừa nãy mình đã khiến cảnh sát nghi ngờ, nhưng bây giờ Lục Dao không quan tâm đến việc đó, cô chỉ muốn biết liệu suy đoán của mình có đúng hay không.

Tiểu Đao cầm chặt điện thoại di động trong tay, “Sao cô lại biết?”

Hạ Thần Phong ngầng đầu lên nhìn Tiểu Đao ở bàn làm việc đối diện, hai mày nhíu lại nhìn Tiểu Đao.

Lục Dao hít một hơi thật sâu, “Có phải... Trương An An không còn hai mắt nữa đúng không?!” Câu nói của Lục Dao không phải là câu hỏi, bởi vì từ giọng điệu của cô, có thể thấy đó là câu khẳng định, khẳng định chắc chắn Trương An An không còn hai mắt nữa. Nếu đúng là như vậy, vậy thì chuyện này có lẽ đúng là rất rắc rối.

Hai người ở hai đầu điện thoại đều im lặng, im lặng đến kỳ lạ...

Tiểu Đao lấy tay che điện thoại của mình lại, “Anh Phong, điện thoại của Lục Dao... Cô ấy biết nạn nhân không còn hai mắt...”

Hạ Thần Phong gấp tài liệu trong tay lại, sau đó duỗi tay ra, Tiểu Đao đưa điện thoại cho Hạ Thần Phong, sau đó vội vàng cầm chén trà trên bàn của mình lên uống ừng ực ừng ực vài hớp.

“Cô Lục.” Giọng nói trầm thấp của Hạ Thần Phòng từ điện thoại truyền đến bên tai của Lục Dao, “Tôi là Hạ Thần Phong.”

“Đội trưởng Hạ...” Không biết vì sao, Lục Dao lại có cảm giác Hạ Thần Phong này hơi nguy hiểm. Do đó, cô có ý nghĩ muốn tránh xa anh, đó là bản năng khi cảm nhận được những thứ nguy hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương