Sô Cô La Chạy Trốn
Chương 21: Chọn lọc tự nhiên

“Cô em hư đốn của tôi lại quan hệ đấy nhé.” Đó là những lời đầu tiên Eric nói khi tôi luồn vào một cái ghế cạnh anh.

Không “xin chào,” không “chào em,” như kiểu hỏi han thông thường. Anh ấy đang ở Yates, tại một phòng phía sau quán rượu. Bất cứ khi nào Eric đến thăm, bọn tôi đều hẹn gặp ở đấy. Anh thường đi mất nửa ngày tàu, đến Yates gọi một cốc bia quen thuộc và chờ tôi ở đấy. Tôi đã đưa Eric chìa khóa nhà của tôi nhưng anh thích gặp ở đấy hơn, bảo là như thế chuyến đi sẽ ngắn lại.

Nhìn từ xa, Eric trông rất bụi bặm, như một miếng kẹo lạc đã cứng lại vì để quá lâu, vậy nên bạn phải luôn cẩn thận, vì không biết nó sẽ làm gì bạn nếu bạn thử cắn một miếng. Nhưng trông Eric giống kẹo lạc chỉ vì cái vẻ “thuần Aryan” của anh: mặt mày nhẵn nhụi, mái tóc vàng sẫm, đôi mắt xanh biếc và khuôn mặt góc cạnh. Anh cao gần mét chín, người uyển chuyển, lần nào đến Leeds cũng đều ăn vận một kiểu: com-lê cắt khéo, áo sơ-mi màu xám chì hoặc màu đen, đôi cổ tay áo màu bạc mà ông nội để lại cho và một chiếc ca-vát đỏ thắt hờ. Eric làm công t nghiệp tại một công ty lớn ở Edinburgh nhưng lúc nào cũng ăn vận hệt như một thương nhân.

Anh tôi trông thì tưởng là kẹo lạc, nhưng khi lại gần, khi thật sự cảm nhận anh bằng cách nói chuyện, bạn sẽ thấy anh hoàn toàn khác biệt. Anh hóa ra lại là một thanh sô-cô-la trắng có hạt cà phê.

Đúng thế, nghe có vẻ kinh, sô-cô-la trắng với hạt cà phê, nhưng bạn chỉ cần một lần nếm thử. Chỉ cần cắn một miếng và bạn sẽ thấy đó là một sự ngạc nhiên thú vị. Đầu tiên là cảm giác choáng váng. Một chấn động vị giác ập đến ngay sau thái dương khiến bạn chếnh choáng bởi Eric hầu như lúc nào cũng sẽ thốt ra một vài lời táo bạo. Táo bạo đến nỗi bạn không chắc liệu anh ấy có ý thế hay không. Sau cú sốc ban đầu đó bạn sẽ thấy kết nối với Eric. Bạn sẽ muốn kể cho anh ấy hết mọi thứ về mình, mọi thứ nằm trong đầu bạn, mọi thứ, cùng một lúc. Còn anh ấy thì hết sức sẵn lòng lắng nghe. Dẫu vốn dễ thương như vậy, nhưng Eric - thanh sô-cô-la trắng với những hạt cà phê trộn lẫn - cũng hết sức khó nhằn. Anh không chịu nổi bọn ngốc, và cũng không thèm cố gắng; nếu anh ấy không thích bạn thì nghĩa là anh ấy không thích bạn. Anh sẽ không nói chuyện với bạn. Không một từ nào. Với anh trai tôi, bạn tưởng mình có trong tay một gã đần xinh trai và hống hách, nhưng hóa ra bạn lại có một người thực sự tốt bụng. Dĩ nhiên, tôi thì nghĩ vậy, anh trai tôi mà.

Cho dù là loại sô-cô-la nào đi nữa, thì anh cũng là một gã rất táo tợn.

“Điều gì khiến anh nói thế?” Tôi hỏi, trong khi cởi bỏ chiếc áo khoác jeans để lộ chiếc áo kết ren hoa đi với quần thụng đen.

“Gần đây cô không soi gương hả? Cô không chỉ làm chuyện đó, cô còn làm chuyện đó một cách thường xuyên. Hừm, anh còn dám cá là cô đang yêu.”

“Anh nên rửa cái miệng dơ dáy của anh bằng xà bông và nước đi,” tôi trả lời.

Giữa khuôn mặt của anh, tôi thấy một nụ cười tỏa sáng, rộng mở trên mặt, nhóm một đám lửa trong mắt anh. “Tệ hơn là anh nghĩ... cô thực sự đang yêu rồi.”

“Chả có gì đáng cười cả,” tôi trả lời và uống cạn ly whisky Eric mua cho. Không đá, không pha. Tinh khiết. Eric luôn bắt tôi uống whisky khi tôi gặp anh, chẳng bao giờ giải thích, tại sao cứ thế mà làm thôi. Tôi cũng chả bao giờ hỏi.

“Một ly nữa nhá,” Eric nói, nâng ly lê. Chúng tôi cụng lống cạn ly của mình. “Mừng cô và Greg.”

Rượu đã qua khỏi miệng và đang đi xuống cổ họng, tôi sặc một cú ra trò. Tôi không phun rượu ra ngoài. Rượu vẫn đi đường rượu, chỉ dừng lại một chút để “đá” mạnh hơn vào cổ họng của tôi thôi. Phản ứng ra ngoài của tôi chỉ là một loạt thở phì phì. “Làm thế nào mà...” Tôi mở mồm trong khi vẫn thở phì phì.

“Làm thế nào mà anh biết ấy hả?” Eric bảo. “Năm ngoái, khi anh đến, trước khi ba mẹ đến, cậu ta gọi điện cho cô. Lúc đó cô nghe điện thoại đâu ba phút, và cười suốt. Và anh đã nghĩ, ‘rồi sẽ đến một ngày hai đứa yêu nhau.’ Đó gọi là trực giác của đàn ông. Tay kia rõ ràng khoái cô, nếu không thì đã chẳng cố đến thế để làm cô cười. Trông cô hồng hào đến thế vì cậu ta cũng đúng thôi... Kể cho anh về chuyện đó đi. Chi tiết vào. (Eric bị lai từ hồi anh sống ở Scotland. Thỉnh thoảng giọng anh giống người London, lúc khác thì lại nói giống người Edinburgh. Còn hầu hết thì anh nói cái giọng bị trộn lẫn cả hai thứ tiếng ấy.)

Tôi kể cho Eric. Bản đẹp. Bản mà tôi không nghĩ là sẽ kể với Martha và Renée. Bản tôi sẽ kể với Jen nếu không phải giữ bí mật với nó.

“Thế Jen nói sao về chuyện này?” Eric hỏi sau khi nghe xong.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu hổ của mình hiện trên cốc khi lẩm bẩm, “Em chưa nói nói với nó.”

“Tốt.”

Eric không thích Jen. Bởi đã nghe quá nhiều về Jen trong suốt những năm qua nên Eric vẫn là chính mình khi anh gặp nó. Tuy nhiên, trước thời gian rời đến Scotland thì anh thậm chí không thèm nhìn Jen trừ khi nó hỏi chuyện anh trực tiếp. Chỉ lúc đó anh mới cố không tập trung vào bất cứ cái của khỉ ma toi gì khác và nhìn đến nó. Anh hiếm khi, rất hiếm khi, nói chuyện với Jen. Anh nhìn đến khi nó nói xong, sau đó nhún vai, gật hoặc lắc đầu. Jen không bao giờ hỏi tôi tại sao Eric không thích nó - có thể nó không nhận ra, cũng giống như đêm sinh nhật nó không đoán ra được là tôi đã ngủ với Greg. Có một số chuyện Jen không sao nhận ra dù chúng có chạy lên chạy xuống vẫy cờ ngay trước mặt nó. Tôi không bao giờ hỏi Eric tại sao anh không thích Jen. Tôi nhận thấy. Tôi chỉ đơn giản là không thích nghe một câu trả lời thành thực, mà Eric thì sẽ chẳng ngại ngần mà lại không nói cho tôi. Đôi khi, thà nghe nói dối“Điều em không hiểu là tại sao anh, Martha và thậm chí là cả Renée có thể nhận thấy Greg và em đang có chuyện gì đó, nhưng Jen và Matt, bạn thân của bọn em, lại không hề nhận thấy.”

Eric hớp từng ngụm bia. “Còn nhớ một tập trong Những cuộc phiêu lưu mới của siêu nhân, có gã Tempus độc ác biết được danh tính của Siêu nhân, mà có H.G.Wells ấy? Và nhớ lại xem Tempus đã nói gì với Lois, ‘Điều mà tất cả mọi người không sao hiểu nổi là tại sao lại có người ngu ngốc đến thế?’ bởi vì qua bao năm tháng mà cô ấy vẫn không hề biết Clark chính là Siêu nhân?”

Cũng kỳ quặc, tôi bảo, “Anh nghĩ Matt và Jen là những kẻ đại ngốc?”

“Không.

Như H.G.Wells đã chỉ ra cho Lois thấy, một thứ gì đó đại loại như, ‘Cô không muốn nhìn thấy nó.’ Mọi người rất giỏi màn không nhìn ra những thứ nằm sờ sờ trước mặt mình. Đó là một cơ chế phòng ngự chống lại những thứ làm họ thất vọng. Tương tự với Matt và Jen. Ừ, Jen. Matt có thể không nhận thấy bởi vì cậu ta là một thằng con trai. Nhưng Jen... nếu cô ta muốn biết rằng em và Greg đang yêu nhau, cô ta sẽ biết thôi.”

“Nếu Jen biết thì nó sẽ nói với em. Kiểu nó là thế mà.”

“Một cách có ý thức có thể cô ta không biết, nhưng một cách vô thức, lại là chuyện khác.”

“Hừm...” tôi đáp, “Nhà tâm lý học của chúng ta luôn quy mọi chuyện dưới suy nghĩ tiềm thức bởi vì không ai có thể chứng minh điều ngược lại.”

Eric lại giở Tuyệt Chiêu Bằng Mắt. Đầu anh vẫn cúi, bởi vì, ví dụ trong trường hợp này, anh vẫn đang nhìn xuống cốc bia của mình, và rồi bạn nói một cái gì đó ảnh không đồng tình, thế là không hề dịch chuyển đầu một tí nào, ảnh sẽ chớp mắt, rồi nhìn chằm chằm vào bạn. Đúng cái lúc chớp mắt đấy, anh sẽ dịch chuyển tia nhìn và đột ngột nhìn bạn chằm chằm. Khá hay nhưng cũng đáng sợ. Lúc nào cũng làm tôi hoảng hồn, như thể anh vừa dồn tôi vào một góc. “Jen có sắp xếp cho cô hẹn hò với ai nữa không?”

“Chả có cuộc hẹn nào kể từ khi Matt dọn vào ở chung.”

“Chẳng phải hồi trước nó thường cố gán ghép cô có khi đến một, hai lần một tuần à?”

“Ừ.”

“Và giờ thì không.”

“Ừ.”

“Trong ba tháng, không một lần nào cả?”

“Ừ, không lần nào cả.”

“Anh cá là dạo này nó cũng lơ cô luôn đúng không, cho cô ra rìa. Phớt lờ. Không gọi điện nhiều như trước. Tóm lại là đối xử như hồi cô cặp với tay kia?” (Ngay Eric, người đã từng nói chuyện với Sean và vẫn nhớ gần hết bạn trai của tôi từ hồi năm nhất đại học, cũng không nhớ nổi Sean.)

“Ý anh là Sean?” Tôi hỏi.

“Ừ, cậu ta. Jen cũng đang cư xử kiểu đấy hả?”

“Em nghĩ thế.”

“Cô ta biết. Từ trong tiềm thức cô ta biết. Và, tiềm thức thì cô ta đang chờ em kể cho cô ta nghe, để cô ta có thể...” Eric dừng lại, “Dù sao thì anh em mình đã mất quá nhiều thì giờ để nói chuyện của cô rồi, con gà, giờ thì nói chuyện anh.”

Nếu Tuyệt Chiêu Bằng Mắt của Eric làm cho người ta mất tinh thần, thì cái khả năng anh bắt đầu một câu nói, bỏ lửng nó mà vẫn khiến người nghe hiểu được toàn bộ ý mình muốn nói là thực sự đáng sợ. Và khó chịu. Hỏi lại cũng chẳng ích gì, cố tìm hiểu xem liệu mình có hiểu đúng ý anh không cũng không ích gì, vì anh sẽ cãi là “Anh quên định nói cái gì rồi.”

“Đừng có nghĩ là em không nhận thấy anh nói cái câu vớ vẩn ‘Em và Greg đang yêu’ lúc nãy nhá. Em quý Greg như một người bạn. Chẳng có gì khác.”

“Ờ, ờ. Cô có định cho anh gặp cậu ta cuối tuần này không?”

Ha! Hắn mà chịu gặp lại em đã là may, huống gì là gặp anh. Bọn tôi chưa nói chuyện cũng như chưa gặp nhau từ tối thứ Tư lúc hắn bỏ đi. Thường bọn tôi gọi điện hai lần một ngày, nhưng từ đó đến giờ chẳng liên lạc gì mà tôi cũng không thấy bồn chồn như thường lệ. Tôi chả hiểu vì sao. Chắc vì chuyện này đã từng xảy ra và hắn đã từng quay lại. Hoặc vì tôi đã đẩy chuyện đó về tít một góc xa trong tâm trí bằng cách dọn nhà. Hoặc vì đây là cơ hội để tôi gọi cho Anh chàng Ngửi Sô-cô-la. Tôi chưa gọi, nhưng đây là cơ hội của ôi. “Em tưởng mình nói chuyện của anh,” tôi nói.

“Có chuyện gì để nói chứ? Vợ, ổn. Công việc, có thể khá hơn. Nhà, đang sắp sập.”

Quan hệ của Eric với Arrianne, vợ anh, là phản đề của mối quan hệ của bố mẹ ruột tôi. Mỗi lần đến gặp họ, tôi sẽ gặp Eric ở chỗ làm, bọn tôi sẽ cùng về nhà anh, cách trung tâm Edinburgh một giờ đi xe và chị còn được chào đón nồng hậu hơn cả tôi. Cứ như mấy tháng rồi họ chưa gặp nhau không bằng, cả hai gần như lao bổ vào vòng tay nhau, hôn hít túi bụi, nói chuyện hết sức rôm rả, cười khúc khích. Khúc khích. Có lần tôi hỏi Eric bộ hai người lúc nào cũng như vậy hay sao. “Dĩ nhiên,” như thể đấy là chuyện tự nhiên nhất trên thế giới.”

Hay thật, tôi nghĩ và hỏi về những cuộc cãi vã.

“Thế, anh với Arrianne đã có được cuộc tranh luận nào chưa?” tôi hỏi đùa. Lần nào tôi hỏi anh cũng nói họ không cãi nhau. Không bao giờ: “Bọn anh đồng quan điểm về mọi thứ.”

Eric nhìn tôi thật lâu và khó nhọc, như thể đang lượng sức tôi. Xem liệu tôi có đỡ được điều mà anh sắp nói với tôi đây không.

“Em nghĩ anh có làm được một người cha tốt không?” anh hỏi.

“Có, dĩ nhiên. Chuyện đấy thì liên quan gì đến...” Ôi không. Ra anh nhìn tôi như thế là vì vậy, đang tự hỏi liệu tôi có chịu được mẩu thông tin này hay không. Eric rất nhạy cảm khi nói với tôi chuyện cãi vã hay chia tay. Lúc anh và Arrianne chia tay nhau mấy năm về trước, anh đã gọi để trấn an tôi rằng hai người sẽ vẫn là bạn, rằng đảm bảo chị sẽ không biến mất khỏi cuộc đời tôi. Có lẽ anh lại đang chuẩn bị cho tôi như thế. Tôi thấy phát ốm. Tôi không muốn Eric và Arrianne chia tay! Hay cãi nhau. Không cãi nhau gì hết thì quái lạ thật, nhưng tôi chịu được; tôi thà chấp nhận không-cãi-nhau-tí-gì còn hơn là la hét chửi rủa.

Eric uống ngụm bia. “Giờ bọn anh chỉ có cãi nhau. Lần đầu tiên trong 12 năm. Cô biết đấy, ngay hồi chia tay, bọn anh hổng có cãi nhau. Đấy là quyết định của bọn anh lúc thấy muốn gặp gỡ những người khác. Còn bây giờ... bây giờ... ôi, quỷ tha ma bắt. Vứt mẹ nó đi!”

Tim tôi tăng nhịp vì giọng nói vật vã, tuyệt vọng của Eric. Làm ơn đừng. Tôi không muốn họ làm cho nhau tan nát. Tôi yêu Arrianne. Chị như người chịchưa bao giờ có. Jen với tôi thân nhau, nhưng bọn tôi đã chọn nhau. Còn Arrianne đã được một người ruột thịt mang vào cuộc đời tôi, như một người thân thật sự, và tôi yêu quý chị. Chị và Eric gặp nhau ngày đầu tiên học đại học, ở Edinburgh, hai người đã làm bạn hàng mấy năm trời. Khi cả hai học xong đại học, họ về ở với nhau và sinh sống ngay ngoại ô Edinburgh, quê của Arrianne. Sáu năm trước, họ chia tay nhau, bắt đầu gặp gỡ những người khác, rồi quay lại với nhau sau một năm. Trong một năm đó Arrianne vẫn gọi điện và viết thư cho tôi như trước. Rồi họ quay lại với nhau và cưới nhau chỉ sáu tháng sau đó.

Tôi không muốn nhìn thấy hai người tôi thương yêu trải qua cùng một “nghi thức” mà bố mẹ tôi đã trải qua. Cái trận chiến mà một người “làm bất cứ thứ gì để khiến người kia tổn thương” cho đến khi một trong hai chiến sĩ tử thương và không còn sức lực để chiến đấu nữa. “Nhưng anh nói mọi chuyện rồi sẽ ổn mà,” tôi kêu.

“Ổn. Sẽ ổn.”

“Có chuyện gì vậy, Ez? Tại sao anh chị không có con?”

Eric trườn người xuống thấp một chút, giơ cốc bia lên che mặt. “Không biết.”

“Anh mà không biết cái khỉ gì. Nói đi xem nào.”

Eric mặc kệ tôi, bắt đầu nhìn quanh quẩn.

“Nếu anh không nói, em sẽ mách Mẹ là anh không muốn cho bà lên chức bà nội. Chúa biết mẹ đã từ bỏ hy vọng em lấy chồng, nói chi là có con, cho nên...”

“Được rồi, anh nói với cô. Nhưng cô không được nói với ai. Mẹ cũng không, Bố cũng không, Arri cũng không. Không ai hết.”

“Em thề,” tôi đáp.

Anh uống thêm một ngụm bia vàng nhạt cho đến khi cái cốc chỉ còn hơi hướm của thứ chất lỏng nhờ nhờ và những vòng bọt trắng quanh cốc. Một người thích whisky như anh mà cũng thích bia vàng, thật là ngạc nhiên. “Được rồi,” anh hít thật sâu. “Nghe thì kinh khủng, nhưng là anh không muốn cưới mẹ của một ai đó. Anh không muốn trở nên thừa thãi trong cuộc sống của bọn anh. Hàng ngày anh trò chuyện với những người đàn ông tự thấy không thể bước chân về nhà vì cảm thấy bị ra rìa hoàn toàn trong cuộc sống của vợ họ với đứa con mới sinh. Họ mệt mỏi, căng thẳng và chẳng có ai để chuyện trò. Anh không muốn mất trí Arri như thế. Cô ấy là người b tốt nhất của anh. Đứa bé sinh ra sẽ phá nát điều đó.”

“Và dĩ nhiên một lý do nữa là mẹ ruột của anh bỏ đi để làm lại cuộc đời mới một năm sau khi sinh anh và mất trước khi bà kịp quay về.”

Mặt Eric đanh lại vì khó chịu. “Mẹ của anh đang trên đường đến đây, cùng với bố của anh,” anh lên giọng thách tôi cãi lại.

“Anh biết ý em muốn nói gì mà,” tôi nhẹ nhàng.

“Không. Anh. Không. Biết.” Eric từ chối thừa nhận mẹ ruột của mình. Bố2 đã thử nói chuyện với anh về bà nhưng Eric lúc nào cũng nói anh không muốn biết. Tôi biết về bà. Bố2 có nói với một chút ít, nhưng Eric nhất quyết cho là bà không tồn tại. Cả gia đình bên mẹ của anh cũng thế. Họ đã cố liên lạc với anh trong nhiều năm và thỉnh thoảng anh cũng chịu nói chuyện với họ, nhưng nói rõ anh làm thế là vì Bố2 chứ không phải vì muốn tìm hiểu về họ. Cách cư xử đấy thật không giống Eric một chút nào, nhưng tôi không muốn hỏi thêm về chuyện đấy để mà làm anh bực mình.

Tôi chạm vào cánh tay Eric, không muốn làm anh thấy xa cách. “Ez, mối quan hệ của anh với Arri sẽ thay đổi, dĩ nhiên sẽ thay đổi. Nhưng hai người sẽ thích nghi được. Chúng ta đều phải thích nghi với những hoàn cảnh dù tốt hay xấu. Như em với Greg. Em chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đến gần anh ấy, hay bất cứ ai giống như thế, nhưng mà đây, bọn em đang hẹn hò. Không, không chỉ ‘hẹn hò’, mà đang xây dựng một mối quan hệ với nhau.” Tôi đoán thế.

Eric vẫn nhìn trân trân về phía trước khi tôi nói. Anh không nhúc nhích cũng không phản ứng gì.

“Nhìn xem anh chăm sóc em tốt thế kia mà. Anh đang cướp mất của ít nhất một đứa trẻ tất cả tình yêu, trí khôn và tất cả những điều tốt đẹp hoàn hảo đến mức đáng ghét mà anh đang có đấy. Anh sẽ là một người cha tuyệt vời. Đừng để những thứ có thể không bao giờ xảy ra ngăn anh hướng tới những điều tuyệt vời mà anh có thể làm chứ.”

Chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc. “Anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó,” cuối cùng Eric nói. Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới vẻ ngỡ ngàng. “Mặc dù, phải nói là, cô cũng nên nghe theo lời khuyên của chính cô đi, nhóc. Rồi, đến lượt anh đi lấy đồ uống. Xong ta nên về chỗ cô để tắm giặt và thay đồ trước khi Mẹ đến và cho một bài thuyết giáo dài sáu tiếng về tác hại của việc hít khói thuốc của người khác.”

Eric lướt khỏi chỗ ngồi, tiến đến quầy bar.

Tôi nhìn anh trêu chọc cô phục vụ quầy. không cắm sừng Arrianne, nhưng Eric, cũng như Greg, thấy cần phải kết thân hay tán tỉnh hầu hết những người anh gặp. Dù sau này anh có thể ghét họ, nhưng mục tiêu của anh là hòa hợp với tất cả mọi người...

*

Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, một ngày hè, lúc trời đang mưa như trút ngoài đường, Eric còn mười ngày nữa thì lên mười, tôi còn ba tháng và mười ngày. Mẹ và Bố2 đã “hẹn hò” được hai tuần và tôi đã gặp Bố2 được hai lần. Với tôi, ông là một người đàn ông da trắng cao cao, tóc vàng với một nụ cười thường trực trên môi.

Eric cao bằng tôi, nhưng mặt hơi phúng phính, người tròn tròn và Bố2, hơi ác, cho anh mặc đồ sọc ngang xanh trắng làm anh càng tròn hơn, với quần tây xanh và giày đen bóng lộn.

Tôi mặc một bộ váy vải bông kẻ đỏ trắng tay phồng với quần tất màu đen và giày đen cũng bóng ngang ngửa.

Eric Hampton, chín tuổi mười một tháng, giơ một túi giấy màu trắng ra bằng tay phải thay vì nói “Xin chào Amber” như được bố hướng dẫn. “Em có muốn ăn một cái kẹo Cola Cube không?” anh mời, như kiểu đã tập dượt cho một vở kịch ở trường.

Tôi nhìn mẹ chờ hướng dẫn. Tôi có được nhận cái kẹo được mời không? Mẹ, tóc búi thành búi, mỉm cười và gật đầu. Tôi nhón một viên kẹo màu đỏ cam bọc đường.

“Anh có muốn chơi Ludo không?” tôi hỏi cũng bằng cái giọng tập kịch ở trường đấy.

Eric cũng nhìn bố hỏi xin chỉ dẫn. Bố2 cũng mỉm cười và gật đầu, thế là bọn tôi chạy đi chơi. Qua cuối tuần anh đã trở thành bạn thân nhất của tôi, rồi thành anh trai tôi khi hai bố con dọn vào ở chung với mẹ con tôi.

*

Người phụ nữ sau quầy bar đỏ mặt khi được Eric khen. Tôi chuyển túi xách lên lòng, lấy di động ra. Nghe lời khuyên của chính mình, tôi nghĩ. Nghe lời khuyên của chính mình.

“Sunday Chronic xin chào,” giọng nói trả lời điện thoại.

“Em đây,” tôi nói.

“Chào em,” Greg nói, giọng nhuốm sương giá.

“Tối nay anh làm gì?” tôi hỏi.

“Này kia.”

“Thế à. Em đang không biết anh có muốn đến chỗ em ăn tối không?”

Greg chẳng nói gì.

“Chậc, chỉ đến để bỏ đồ, thay quần áo thôi. Cả nhà sẽ đi ra ngoài ăn tối. Rồi mai sẽ đi mua sắm, ăn trưa ở ngoài và quay về nhà em ăn tối. Thường mọi người nằm nhà cả CHủ nhật, lăn lê bò toài, rồi mọi người đi về.”

Greg vẫn không nói gì.

“Anh không cần phải tham gia tất cả. Mẹ em sẽ lên cơn mất nếu anh nhìn thấy bà mặc đồ ở nhà, nhưng rất vui nếu anh đi cùng tối nay và để xem anh có qua nổi ba ngày cuối tuần cùng gia đình em không.”

Vẫn im lặng. Chẳng phải đây là điều hắn muốn sao? Một phần của tôi. Một phần của gia đình tôi. Cái phần hoang đường mà rất ít người có được này? Sao lại im lặng với tôi kia chứ?

“Greg?”

“Em có chắc không?”

“Nếu không chắc thì em đã không mời,” tôi nói dối. Nhưng chỉ là một lời nói dối bé xíu thôi.

“Anh đến chỗ em khoảng bảy rưỡi nhé?”

“Tuyệt, hẹn gặp sau nhé, anh yêu.”

“Tạm biệt em yêu.”

Lúc Eric đặt mấy cốc bia lên bàn, tôi nhận ra mình đã vô tình gọi Greg là “anh yêu”. Ừ thì anh yêu, nhỉ. Hắn là anh yêu của tôi. Người đặc biệt. Hắn sẽ đặt chân đến nơi mà chưa gã đàn ông nào đến được.

“Cô chưa câu hỏi của anh, cuối tuần này anh có được gặp Greg không?”

“Có.” Giờ thì có.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương