Số 31 Đường Giấc Mơ
-
Chương 77
Bữa tiệc sơn của Leah đã trở thành một tuần sơn. Có khoảng hơn mười người đã xuất hiện vào những thời điểm khác nhau trong mười ngày tiếp theo, cùng với chổi sơn, thang, và máy đánh ráp; rèm cửa, thảm và cây cối. Thât lạ lùng, nhiều cảm xúc, bồi hồi và xúc động. Những người khách thuê nhà cũ mà Toby không gặp từ mười năm nay, đến trước cửa nhà, đôi khi có cả vợ, chồng hoặc con cái đi theo.
Những nghệ sĩ, diễn viên, kiến trúc sư và ca sĩ đã dành thời gian rảnh của mình để giúp hoàn thiện ngôi nhà. Chính Leah tối nào cũng đến sau khi đi làm về, đôi khi đi một mình, đôi khi đi cùng Amitabh. Con và Daisy làm việc trong vườn. Melinda hy sinh bộ móng giả bằng vinyl để giúp đỡ và thậm chí một buổi tối còn đưa cả Jack đến để sơn lại phòng của mình. Và Joanne, Joanne là cả một sự khám phá, bỏ cả một tuần không đi làm để làm việc ở nhà. Cô khỏe đáng kinh ngạc đối với một người nhỏ bé như cô, nâng những thứ đồ đạc nặng ra để lấy chỗ và đã đánh ráp toàn bộ sàn tầng dưới.
Toby chưa bao giờ ở ngoài phòng ngủ của mình nhiều đến thế và thấy toàn bộ kinh nghiệm này thật khích lệ. Hàn huyên với bạn cũ, gặp gỡ những người mới, những tiếng rì rầm không dứt và những cuộc đối thoại sinh động, tiếng nhạc ồn ào, tiếng bật nắp lon bia, tiếng ầm ào của máy đánh ráp, tiếng gầm của máy cắt cỏ, tiếng đinh đóng vào tường và tiếng treo rèm cửa. Cứ như thể đang sống trên một sân khấu lớn. Cảm giác ngôi nhà sôi nổi và sống động, một khúc khải hoàn của tinh thần đồng đội nảy sinh từ thiện chí và nhân bản.
Và rồi, cuối cùng, một buổi chiều thứ Năm, khi tất cả những người khác đã ra đi, Leah và Toby ngồi bệt trên sàn trong phòng khách, mỗi người mở một lon bia, nhìn quanh và tuyên bố ngôi nhà đã hoàn thiện. Tất cả sàn nhà đã được đánh nhẵn và bóng, cầu thang và chiếu nghỉ đã được trải thảm, các bức tường sạch bong và treo các tác phẩm nghệ thuật được chọn lựa cẩn trọng.
“Đẹp quá,” Leah nói.
“Phải không nào?” Toby đáp. “Tuyệt thật.”
“Anh thông minh lắm.”
“Thông minh.” Anh nhìn cô và lắc đầu. “Chẳng thông minh tí nào. Tất cả là nhờ em đấy, tất cả. Anh không thể làm được điều gì cả nếu không có em.”
“Ồ. Em tin chắc anh sẽ tìm ra cách.”
“Không đâu, anh không thể. Anh thực sự là vô tích sự, em biết mà.”
Cô cười vang còn anh mỉm cười ngơ ngẩn. “Vậy, giờ thì sao nào?”
“À, ngày mai, Joanne sẽ chuyển ra, quay về New Cross. Về với Nick. Con sẽ đến ở với Daisy ở nhà bố mẹ cô. Melinda sẽ đến ở với Jack.”
“Còn bố anh?”
“Thứ Hai bố sẽ đến. Anh vẫn chưa có tin gì của bố, nhưng…” Anh nhún vai.
“Ồ, ông ấy sẽ đến. Ông ấy nhất định sẽ đến.”
Toby cảm thấy tê dại kỳ lạ đối với viễn cảnh này. Không hân hoan, không căng thẳng, chỉ hơi hoài nghi. Anh không nhớ bố đủ chi tiết để có thể thực sự tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu bố đến đây, trước mặt anh. Anh có thể nhớ mùi nước hoa cạo râu hương ngải giấm, một chiếc cà vạt lụa dày, mái tóc bạc và thoáng đôi con ngươi xanh tím. Anh còn nhớ thổ âm vùng Home Counties, hơi nhuốm một chút ngữ điệu của những năm tháng thơ ấu ở Rainham. Anh còn tưởng tượng ra đôi giày màu da nâu và một vết rỗ trên cằm bố, ngay bên trong nếp xẻ cằm. Nhưng anh không thể nhớ được toàn bộ con người. Anh không thể nhớ được cảm nhận bố anh ra sao.
“Anh có căng thẳng không?” Leah nói.
Toby nhún vai. “Không. Không hẳn. Chỉ... hơi thận trọng, anh đoán vậy.”
“Mấy giờ bố anh sẽ đến?”
“Vào buổi chiều. Giờ uống trà. Khoảng bốn giờ.”
“Anh sẽ nướng bánh chứ?”
“Dĩ nhiên,” Toby mỉm cười. “Nếu anh không thể thể hiện điều gì khác mà anh đã đạt được trong mười lăm năm qua, nếu anh không có vợ có con hoặc một khoản thu nhập tử tế để khoe với bố, thì ít nhất anh cũng có thể làm một cái bánh hơi bị ngon mời bố anh.”
Leah mỉm cười. “Anh có thể khoe bạn gái mình với bố.”
Anh nhìn cô cau mày. “Và chính xác thì anh cần phải làm thế nào?”
“Em sẽ là cô ấy.”
“Xin lỗi em?”
“Em sẽ đến và đóng vai bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi, Leah, nhưng đó là nói dối. Anh nói dối dở lắm. Bố sẽ biết ngay có cái gì khuất tất cho mà xem.”
“Nhưng, thực tình, khi anh nghĩ về chuyện ấy, thì nó cũng không cách sự thật quá xa. Em là con gái. Em là bạn anh. Và chúng ta có... à, chúng ta có sự gắn bó. Phải không?”
Toby nuốt nghẹn. “À, phải. Anh nghĩ chúng ta có gắn bó.”
“Và chúng ta khá là tình cảm. Ý em là, chúng ta đã nắm tay, chúng ta đã ôm nhau. Em đã hôn anh. Gần như thế...” Cô cười phá lên.
Anh lại nghẹn lần nữa. “Đúng thế.”
“Vậy là, thật sự, cũng không cần nhiều lắm đề khiến bố anh tin. Rằng em là bạn gái của anh. Chúng ta có thể - cứ là chúng ta thôi.”
Toby nhún vai và gật đầu và cố gắng làm ra vẻ vô tư. “Ừ, phải. Nếu em nói theo cách đó.”
“Anh thậm chí không cần phải nói rằng em là bạn gái anh. Anh cứ để cho bố anh đoán vậy, dựa trên sự hấp dẫn lẫn nhau của hai ta.”
Anh lại gật đầu và nuốt một ngụm bia. “Kế hoạch hay đấy. Kế hoạch thực sự hay đấy.”
“Trong trường hợp, dĩ nhiên, anh không ngại bố anh nghĩ em là bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi. Vì lý do quái quỷ nào mà anh có thể ngại bố anh nghĩ em là bạn gái anh nhỉ?”
“Em không biết. Có thể em không phải... kiểu của anh?”
“Kiểu của anh? Ối trời ơi, Leah. Em là kiểu phụ nữ của bất kỳ người đàn ông nào.”
“Này, điều ấy không hoàn toàn đúng.”
“Ồ, có chứ. Bất kì người đàn ông tỉnh táo nào cũng sẽ tự hào được giới thiệu một người bạn gái như em. Em là điển hình của kiểu cô gái nhà bên.”
“Hoặc là cô gái ở bên kia đường, trong trường hợp này.”
Toby mỉm cười. “À ừ. Quả có thế.”
“Vậy kế hoạch như thế nhé, được không? Em sẽ đến đây, vào buổi chiều ngày thứ Hai, hôn và âu yếm anh vài cái. Quyến rũ bố anh. Ăn ít bánh ngọt?”
“Nghe như là một kế hoạch hoành tráng đấy.”
“Tốt,” Leah nói, giơ lon bia của mình lên với anh. “Nhưng chỉ có một điều kiện.”
“Ồ, thế hả?”
“Đó phải là bánh sô cô la. Phủ sô cô la nữa.”
“Thỏa thuận thế nhé.”
Những nghệ sĩ, diễn viên, kiến trúc sư và ca sĩ đã dành thời gian rảnh của mình để giúp hoàn thiện ngôi nhà. Chính Leah tối nào cũng đến sau khi đi làm về, đôi khi đi một mình, đôi khi đi cùng Amitabh. Con và Daisy làm việc trong vườn. Melinda hy sinh bộ móng giả bằng vinyl để giúp đỡ và thậm chí một buổi tối còn đưa cả Jack đến để sơn lại phòng của mình. Và Joanne, Joanne là cả một sự khám phá, bỏ cả một tuần không đi làm để làm việc ở nhà. Cô khỏe đáng kinh ngạc đối với một người nhỏ bé như cô, nâng những thứ đồ đạc nặng ra để lấy chỗ và đã đánh ráp toàn bộ sàn tầng dưới.
Toby chưa bao giờ ở ngoài phòng ngủ của mình nhiều đến thế và thấy toàn bộ kinh nghiệm này thật khích lệ. Hàn huyên với bạn cũ, gặp gỡ những người mới, những tiếng rì rầm không dứt và những cuộc đối thoại sinh động, tiếng nhạc ồn ào, tiếng bật nắp lon bia, tiếng ầm ào của máy đánh ráp, tiếng gầm của máy cắt cỏ, tiếng đinh đóng vào tường và tiếng treo rèm cửa. Cứ như thể đang sống trên một sân khấu lớn. Cảm giác ngôi nhà sôi nổi và sống động, một khúc khải hoàn của tinh thần đồng đội nảy sinh từ thiện chí và nhân bản.
Và rồi, cuối cùng, một buổi chiều thứ Năm, khi tất cả những người khác đã ra đi, Leah và Toby ngồi bệt trên sàn trong phòng khách, mỗi người mở một lon bia, nhìn quanh và tuyên bố ngôi nhà đã hoàn thiện. Tất cả sàn nhà đã được đánh nhẵn và bóng, cầu thang và chiếu nghỉ đã được trải thảm, các bức tường sạch bong và treo các tác phẩm nghệ thuật được chọn lựa cẩn trọng.
“Đẹp quá,” Leah nói.
“Phải không nào?” Toby đáp. “Tuyệt thật.”
“Anh thông minh lắm.”
“Thông minh.” Anh nhìn cô và lắc đầu. “Chẳng thông minh tí nào. Tất cả là nhờ em đấy, tất cả. Anh không thể làm được điều gì cả nếu không có em.”
“Ồ. Em tin chắc anh sẽ tìm ra cách.”
“Không đâu, anh không thể. Anh thực sự là vô tích sự, em biết mà.”
Cô cười vang còn anh mỉm cười ngơ ngẩn. “Vậy, giờ thì sao nào?”
“À, ngày mai, Joanne sẽ chuyển ra, quay về New Cross. Về với Nick. Con sẽ đến ở với Daisy ở nhà bố mẹ cô. Melinda sẽ đến ở với Jack.”
“Còn bố anh?”
“Thứ Hai bố sẽ đến. Anh vẫn chưa có tin gì của bố, nhưng…” Anh nhún vai.
“Ồ, ông ấy sẽ đến. Ông ấy nhất định sẽ đến.”
Toby cảm thấy tê dại kỳ lạ đối với viễn cảnh này. Không hân hoan, không căng thẳng, chỉ hơi hoài nghi. Anh không nhớ bố đủ chi tiết để có thể thực sự tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu bố đến đây, trước mặt anh. Anh có thể nhớ mùi nước hoa cạo râu hương ngải giấm, một chiếc cà vạt lụa dày, mái tóc bạc và thoáng đôi con ngươi xanh tím. Anh còn nhớ thổ âm vùng Home Counties, hơi nhuốm một chút ngữ điệu của những năm tháng thơ ấu ở Rainham. Anh còn tưởng tượng ra đôi giày màu da nâu và một vết rỗ trên cằm bố, ngay bên trong nếp xẻ cằm. Nhưng anh không thể nhớ được toàn bộ con người. Anh không thể nhớ được cảm nhận bố anh ra sao.
“Anh có căng thẳng không?” Leah nói.
Toby nhún vai. “Không. Không hẳn. Chỉ... hơi thận trọng, anh đoán vậy.”
“Mấy giờ bố anh sẽ đến?”
“Vào buổi chiều. Giờ uống trà. Khoảng bốn giờ.”
“Anh sẽ nướng bánh chứ?”
“Dĩ nhiên,” Toby mỉm cười. “Nếu anh không thể thể hiện điều gì khác mà anh đã đạt được trong mười lăm năm qua, nếu anh không có vợ có con hoặc một khoản thu nhập tử tế để khoe với bố, thì ít nhất anh cũng có thể làm một cái bánh hơi bị ngon mời bố anh.”
Leah mỉm cười. “Anh có thể khoe bạn gái mình với bố.”
Anh nhìn cô cau mày. “Và chính xác thì anh cần phải làm thế nào?”
“Em sẽ là cô ấy.”
“Xin lỗi em?”
“Em sẽ đến và đóng vai bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi, Leah, nhưng đó là nói dối. Anh nói dối dở lắm. Bố sẽ biết ngay có cái gì khuất tất cho mà xem.”
“Nhưng, thực tình, khi anh nghĩ về chuyện ấy, thì nó cũng không cách sự thật quá xa. Em là con gái. Em là bạn anh. Và chúng ta có... à, chúng ta có sự gắn bó. Phải không?”
Toby nuốt nghẹn. “À, phải. Anh nghĩ chúng ta có gắn bó.”
“Và chúng ta khá là tình cảm. Ý em là, chúng ta đã nắm tay, chúng ta đã ôm nhau. Em đã hôn anh. Gần như thế...” Cô cười phá lên.
Anh lại nghẹn lần nữa. “Đúng thế.”
“Vậy là, thật sự, cũng không cần nhiều lắm đề khiến bố anh tin. Rằng em là bạn gái của anh. Chúng ta có thể - cứ là chúng ta thôi.”
Toby nhún vai và gật đầu và cố gắng làm ra vẻ vô tư. “Ừ, phải. Nếu em nói theo cách đó.”
“Anh thậm chí không cần phải nói rằng em là bạn gái anh. Anh cứ để cho bố anh đoán vậy, dựa trên sự hấp dẫn lẫn nhau của hai ta.”
Anh lại gật đầu và nuốt một ngụm bia. “Kế hoạch hay đấy. Kế hoạch thực sự hay đấy.”
“Trong trường hợp, dĩ nhiên, anh không ngại bố anh nghĩ em là bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi. Vì lý do quái quỷ nào mà anh có thể ngại bố anh nghĩ em là bạn gái anh nhỉ?”
“Em không biết. Có thể em không phải... kiểu của anh?”
“Kiểu của anh? Ối trời ơi, Leah. Em là kiểu phụ nữ của bất kỳ người đàn ông nào.”
“Này, điều ấy không hoàn toàn đúng.”
“Ồ, có chứ. Bất kì người đàn ông tỉnh táo nào cũng sẽ tự hào được giới thiệu một người bạn gái như em. Em là điển hình của kiểu cô gái nhà bên.”
“Hoặc là cô gái ở bên kia đường, trong trường hợp này.”
Toby mỉm cười. “À ừ. Quả có thế.”
“Vậy kế hoạch như thế nhé, được không? Em sẽ đến đây, vào buổi chiều ngày thứ Hai, hôn và âu yếm anh vài cái. Quyến rũ bố anh. Ăn ít bánh ngọt?”
“Nghe như là một kế hoạch hoành tráng đấy.”
“Tốt,” Leah nói, giơ lon bia của mình lên với anh. “Nhưng chỉ có một điều kiện.”
“Ồ, thế hả?”
“Đó phải là bánh sô cô la. Phủ sô cô la nữa.”
“Thỏa thuận thế nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook