Số 31 Đường Giấc Mơ
-
Chương 66
Con hoàn thành phần cuối của vụ mặc cả với Toby vào ngày thứ Hai. Vào buổi trưa, thay vì lẩn trốn trong phòng nghỉ trưa như cậu vẫn làm hàng ngày kể từ khi Daisy quay trở lại làm việc, cậu đi lên gác và đến chỗ ban thời trang.
Cô đang ngồi trên mép bàn làm việc của một cô gái khác, ngắm nghía vài bức ảnh. Cô mặc một chiếc áo cao cổ màu nâu và một chiếc váy bò ngắn màu nhạt, cùng với một chiếc áo len dài. Cô liếc nhìn cậu khi cậu đi vào, rồi lại nhìn đi chỗ khác, thì thầm gì đó với cô gái kia.
“Daisy,” cậu bắt đầu.
Cô ngước nhìn cậu lần nữa, vẻ ngạc nhiên. “Vâng?”
“Em có bận không?”
Daisy nhìn cô gái kia, rồi lại nhìn Con. Cô nhún vai. “Không,” cô nói, “không hẳn.”
“Muốn ăn trưa không?” cậu chìa chiếc túi ra. “Anh đã tự làm bánh mì.”
Daisy thở dài, cau mày, nhìn chiếc túi, nhìn cậu. “Được,” cô đáp. “Chờ em một phút.”
Họ ăn sandwich ở quảng trường Hanover và ngồi vụng về bên nhau trên chiếc ghế băng. Con đưa chiếc bánh cho Daisy. Cô yên lặng, đón lấy.
“Cua và dưa chuột,” Con nói. “Bánh mì tự làm ở nhà và bơ sạch.”
Cô buồn rầu cầm chiếc bánh. “Em sẽ đi,” cô nói sau một lát.
“Cái gì?”
“Vogue. Em sẽ rời khỏi Vogue. Rời khỏi London.”
“Tại sao? Không phải vì...”
“Không. Không phải vì anh. Mặc dù chuyện đó cũng chẳng có ích hơn cho em. Không, chỉ là không làm được thôi. Em ghét công việc này. Em ghét London. Em nhớ các bạn em ở nhà. Và đối với Mimi cũng không công bằng vì chị ấy phải chăm sóc cho em. Thế nên em quay về nhà.”
“Bao giờ?”
“Em đang làm nốt thời hạn. Ba tuần nữa và em sẽ đi.”
Con nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich của mình. Cậu không biết phải nói gì, “Em sẽ làm gì?” cuối cùng cậu thốt ra.
Daisy nhún vai. “Em chưa biết. Em có thể đi học đại học. Hoặc em có một người bạn là chủ nhà hàng ở làng em. Em có thể xem anh ấy có gì cho em làm ở đó không. Có lẽ phục vụ bàn. Em không biết được. Tất cả những gì em biết đó là London không hợp với em và em cần phải về nhà. Em đã làm hết mức rồi. Ít nhất là em đã cố gắng.”
“Anh đoán là thế cũng phải thôi.”
“Vâng,” cô đáp, “đó là điều cần làm. Em đã cảm thấy hạnh phúc hơn rồi.”
“Anh sẽ nhớ em,” cậu nói.
“Anh sẽ nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên là anh sẽ nhớ. Nghe này Daisy. Anh xin lỗi,” cậu nói, “anh thực sự xin lỗi về việc đã qua. Anh là một thằng ngốc chết tiệt.”
Cô nhún vai.
“Anh không biết điều gì đã xảy ra.”
“Không sao, nó đã xảy ra rồi. Anh không cần nói gì thêm nữa.”
“Không, nhưng anh sẽ nói.” Cậu quay ra đối diện với cô. “Nghe này, em đã đúng. Anh đã hoảng sợ, ở bệnh viện. Anh đã mất dấu hoàn toàn. Nhìn thấy em như thế, nghĩ rằng em có thể, em biết đấy, sắp chết, và gia đình của em, họ quá khác với gia đình của anh. Em biết đấy, nhạc công kèn hơi với chả dàn nhạc giao hưởng này nọ. Anh rời bệnh viện cảm giác như mình vừa ở một hành tinh khác.”
“Thế thì, tại sao anh không nói ra? Em có thể hiểu mà.”
“Anh không biết nữa.” Cậu lắc đầu. “Chúng mình ở phòng uống trà, có bao nhiêu đàn ông ở đó. Và anh cũng chưa hiểu được cảm xúc của chính mình. Bản thân anh cũng không biết anh muốn làm gì. Nhưng rồi, nhìn thấy em ngày hôm sau, ở trên ấy…” Cậu chỉ vào tầng của cô ở tòa nhà Condé Nast. “Và em đã quá lạnh lùng. Chúng mình như hai người lạ. Điều ấy làm anh tan nát. Và anh nhận ra rằng anh phải cho nó một cơ hội. Bởi vì, em biết không, tình yêu không luôn luôn thuận tiện, phải không nào? Đôi khi, tình yêu là nỗi khổ đau. Nhưng nếu mình cố gắng, thì mình không thể biết. Và anh muốn cố gắng. Và anh muốn biết. Bởi vì nếu không anh sẽ dành phần còn lại của đời mình để tự hỏi không biết điều gì đã xảy ra với cô gái đầu tiên mà anh quan tâm, điều gì xảy ra với em. Và điều ấy sẽ hoàn toàn khiến anh nát cả cõi lòng.”
Yên lặng một lát. Con để chiếc bánh mì còn nguyên của mình vào trong túi.
Daisy thở dài. “Em không hiểu lắm. Chính xác là anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói là anh yêu em và anh xin lỗi vì những gì anh đã làm và anh muốn được ở bên em.”
“Ồ, Con. Chúa tôi. Quá muộn rồi. Em sẽ chuyển đi. Đã quá muộn rồi.”
“Không, không quá muộn. Toby đã đề nghị sẽ trả tiền học lái máy bay cho anh. Anh đã nói chuyện với một vài trường ở Nam Phi có chỗ trống, nơi anh có thể bắt đầu từ tháng sau. Nhưng nếu em nói rằng em tha thứ cho anh, nếu em nói rằng em sẽ để anh bước vào đời em, để anh ở bên em, chăm sóc cho em, anh sẽ vẫy tay tam biệt Nam Phi ngay lập tức. Ở đất nước này cũng có những trường dạy bay. Chúng đắt đỏ hơn, nhưng Toby bảo là anh ấy có thể cho anh mượn tiền. Bao nhiêu cũng được. Anh có thể ở bất cứ đâu. Ở bất cứ đâu mà có em.”
Daisy lại thở dài. “Nhưng em vẫn sẽ ốm đau.
Bố mẹ vẫn là bố mẹ em. Và bạn trai của chị em vẫn sẽ là một nghệ sĩ kèn hơi.”
“Ừ, anh biết tất cả những điều ấy. Nhưng anh thì sẽ không còn là anh nữa. Anh sẽ không còn là cậu nhân viên chạy giấy ở chung phòng với mẹ mình ở một chỗ tạm bợ nữa. Anh sẽ là phi công tập sự. Anh sẽ có chỗ ở của riêng mình. Và anh sẽ, em biết đấy, có tương lai. Anh sẽ trở thành một ai đó. Anh sẽ đủ tốt để làm bạn trai của em.”
“Nhưng, Con,” cô nói, “nhưng đó chính là toàn bộ sự ngu ngốc của vấn đề. Anh đã đủ tốt rồi.”
“Không,” Con lắc đầu. “Anh chưa đủ tốt. Anh thực sự chưa đủ. Nhưng gặp em và biết em, em khiến anh muốn là mọi thứ. Anh muốn chăm sóc cho em. Anh muốn làm em tự hào về anh.”
Lúc đó, Daisy mỉm cười, và cầm lấy tay Con. “Có một trường đào tạo bay ở cách nhà bố mẹ em hai dặm, em thấy bảo đó là một trường tốt.”
“Ồ, thế à?”
“Vâng. Em sẽ lấy quyển giới thiệu cho anh, nếu anh muốn.”
“Tốt quá.”
Con gật đầu và mỉm cười. Rồi cả hai cùng cầm lấy bánh sandwich của mình và ăn trong yên lặng, tay nắm chặt tay để trên băng ghế giữa hai người.
Cô đang ngồi trên mép bàn làm việc của một cô gái khác, ngắm nghía vài bức ảnh. Cô mặc một chiếc áo cao cổ màu nâu và một chiếc váy bò ngắn màu nhạt, cùng với một chiếc áo len dài. Cô liếc nhìn cậu khi cậu đi vào, rồi lại nhìn đi chỗ khác, thì thầm gì đó với cô gái kia.
“Daisy,” cậu bắt đầu.
Cô ngước nhìn cậu lần nữa, vẻ ngạc nhiên. “Vâng?”
“Em có bận không?”
Daisy nhìn cô gái kia, rồi lại nhìn Con. Cô nhún vai. “Không,” cô nói, “không hẳn.”
“Muốn ăn trưa không?” cậu chìa chiếc túi ra. “Anh đã tự làm bánh mì.”
Daisy thở dài, cau mày, nhìn chiếc túi, nhìn cậu. “Được,” cô đáp. “Chờ em một phút.”
Họ ăn sandwich ở quảng trường Hanover và ngồi vụng về bên nhau trên chiếc ghế băng. Con đưa chiếc bánh cho Daisy. Cô yên lặng, đón lấy.
“Cua và dưa chuột,” Con nói. “Bánh mì tự làm ở nhà và bơ sạch.”
Cô buồn rầu cầm chiếc bánh. “Em sẽ đi,” cô nói sau một lát.
“Cái gì?”
“Vogue. Em sẽ rời khỏi Vogue. Rời khỏi London.”
“Tại sao? Không phải vì...”
“Không. Không phải vì anh. Mặc dù chuyện đó cũng chẳng có ích hơn cho em. Không, chỉ là không làm được thôi. Em ghét công việc này. Em ghét London. Em nhớ các bạn em ở nhà. Và đối với Mimi cũng không công bằng vì chị ấy phải chăm sóc cho em. Thế nên em quay về nhà.”
“Bao giờ?”
“Em đang làm nốt thời hạn. Ba tuần nữa và em sẽ đi.”
Con nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich của mình. Cậu không biết phải nói gì, “Em sẽ làm gì?” cuối cùng cậu thốt ra.
Daisy nhún vai. “Em chưa biết. Em có thể đi học đại học. Hoặc em có một người bạn là chủ nhà hàng ở làng em. Em có thể xem anh ấy có gì cho em làm ở đó không. Có lẽ phục vụ bàn. Em không biết được. Tất cả những gì em biết đó là London không hợp với em và em cần phải về nhà. Em đã làm hết mức rồi. Ít nhất là em đã cố gắng.”
“Anh đoán là thế cũng phải thôi.”
“Vâng,” cô đáp, “đó là điều cần làm. Em đã cảm thấy hạnh phúc hơn rồi.”
“Anh sẽ nhớ em,” cậu nói.
“Anh sẽ nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên là anh sẽ nhớ. Nghe này Daisy. Anh xin lỗi,” cậu nói, “anh thực sự xin lỗi về việc đã qua. Anh là một thằng ngốc chết tiệt.”
Cô nhún vai.
“Anh không biết điều gì đã xảy ra.”
“Không sao, nó đã xảy ra rồi. Anh không cần nói gì thêm nữa.”
“Không, nhưng anh sẽ nói.” Cậu quay ra đối diện với cô. “Nghe này, em đã đúng. Anh đã hoảng sợ, ở bệnh viện. Anh đã mất dấu hoàn toàn. Nhìn thấy em như thế, nghĩ rằng em có thể, em biết đấy, sắp chết, và gia đình của em, họ quá khác với gia đình của anh. Em biết đấy, nhạc công kèn hơi với chả dàn nhạc giao hưởng này nọ. Anh rời bệnh viện cảm giác như mình vừa ở một hành tinh khác.”
“Thế thì, tại sao anh không nói ra? Em có thể hiểu mà.”
“Anh không biết nữa.” Cậu lắc đầu. “Chúng mình ở phòng uống trà, có bao nhiêu đàn ông ở đó. Và anh cũng chưa hiểu được cảm xúc của chính mình. Bản thân anh cũng không biết anh muốn làm gì. Nhưng rồi, nhìn thấy em ngày hôm sau, ở trên ấy…” Cậu chỉ vào tầng của cô ở tòa nhà Condé Nast. “Và em đã quá lạnh lùng. Chúng mình như hai người lạ. Điều ấy làm anh tan nát. Và anh nhận ra rằng anh phải cho nó một cơ hội. Bởi vì, em biết không, tình yêu không luôn luôn thuận tiện, phải không nào? Đôi khi, tình yêu là nỗi khổ đau. Nhưng nếu mình cố gắng, thì mình không thể biết. Và anh muốn cố gắng. Và anh muốn biết. Bởi vì nếu không anh sẽ dành phần còn lại của đời mình để tự hỏi không biết điều gì đã xảy ra với cô gái đầu tiên mà anh quan tâm, điều gì xảy ra với em. Và điều ấy sẽ hoàn toàn khiến anh nát cả cõi lòng.”
Yên lặng một lát. Con để chiếc bánh mì còn nguyên của mình vào trong túi.
Daisy thở dài. “Em không hiểu lắm. Chính xác là anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói là anh yêu em và anh xin lỗi vì những gì anh đã làm và anh muốn được ở bên em.”
“Ồ, Con. Chúa tôi. Quá muộn rồi. Em sẽ chuyển đi. Đã quá muộn rồi.”
“Không, không quá muộn. Toby đã đề nghị sẽ trả tiền học lái máy bay cho anh. Anh đã nói chuyện với một vài trường ở Nam Phi có chỗ trống, nơi anh có thể bắt đầu từ tháng sau. Nhưng nếu em nói rằng em tha thứ cho anh, nếu em nói rằng em sẽ để anh bước vào đời em, để anh ở bên em, chăm sóc cho em, anh sẽ vẫy tay tam biệt Nam Phi ngay lập tức. Ở đất nước này cũng có những trường dạy bay. Chúng đắt đỏ hơn, nhưng Toby bảo là anh ấy có thể cho anh mượn tiền. Bao nhiêu cũng được. Anh có thể ở bất cứ đâu. Ở bất cứ đâu mà có em.”
Daisy lại thở dài. “Nhưng em vẫn sẽ ốm đau.
Bố mẹ vẫn là bố mẹ em. Và bạn trai của chị em vẫn sẽ là một nghệ sĩ kèn hơi.”
“Ừ, anh biết tất cả những điều ấy. Nhưng anh thì sẽ không còn là anh nữa. Anh sẽ không còn là cậu nhân viên chạy giấy ở chung phòng với mẹ mình ở một chỗ tạm bợ nữa. Anh sẽ là phi công tập sự. Anh sẽ có chỗ ở của riêng mình. Và anh sẽ, em biết đấy, có tương lai. Anh sẽ trở thành một ai đó. Anh sẽ đủ tốt để làm bạn trai của em.”
“Nhưng, Con,” cô nói, “nhưng đó chính là toàn bộ sự ngu ngốc của vấn đề. Anh đã đủ tốt rồi.”
“Không,” Con lắc đầu. “Anh chưa đủ tốt. Anh thực sự chưa đủ. Nhưng gặp em và biết em, em khiến anh muốn là mọi thứ. Anh muốn chăm sóc cho em. Anh muốn làm em tự hào về anh.”
Lúc đó, Daisy mỉm cười, và cầm lấy tay Con. “Có một trường đào tạo bay ở cách nhà bố mẹ em hai dặm, em thấy bảo đó là một trường tốt.”
“Ồ, thế à?”
“Vâng. Em sẽ lấy quyển giới thiệu cho anh, nếu anh muốn.”
“Tốt quá.”
Con gật đầu và mỉm cười. Rồi cả hai cùng cầm lấy bánh sandwich của mình và ăn trong yên lặng, tay nắm chặt tay để trên băng ghế giữa hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook