Số 31 Đường Giấc Mơ
-
Chương 59
Con hít một hơi. Cậu sờ tay lên tóc và nhìn vào bóng mờ mờ của mình trên cửa sổ đen ngòm. Cậu lại thở ra. Rồi cậu đẩy cửa đi vào ban thời trang, với một dáng vẻ mà cậu hy vọng là nhẹ nhõm và thuần túy công việc. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là phía sau đầu của Daisy. Cô đứng gần chiếc máy fax, nhìn một tài liệu đang đùn ra từ chiếc máy, từng tờ một. Cô mặc một chiếc áo len dài trùm qua một chân váy xòe bằng ren màu kem và đi đôi bốt màu nâu nhạt, tóc búi. Con đẩy chiếc xe thật nhanh về phía khay thư tín gần bàn của Daisy, hy vọng là cô sẽ không quay ra và nhìn cậu. Một cô gái đeo kính gọng sừng đưa cho cậu một bao thư, không mỉm cười. Cậu thả nó vào trong xe và tiếp tục đi. Vừa khi cậu đi tới chỗ khay thư tín, điện thoại của Daisy reo. Cô chặc lưỡi, thở dài và quay lại. Khi cô nhìn thấy Con đang ở gần bàn của cô, cô đờ người ra, một thoáng trước khi quay đi chỗ khác. Cô trở về bàn của mình và cầm điện thoại lên.
“Xin chào. Daisy Beens.”
Con quay đi và bắt đầu chất các thứ trong khay vào xe đẩy. Daisy đang nói chuyện với ai đó. Nghe có vẻ như bạn của cô.
Một phút sau cô dập máy và đi về phía cậu.
“Tôi còn vài lá thư nữa,” cô nói, lạnh lùng. “Anh có thể chờ một chút.”
Cậu gật đầu cộc lốc và chờ đợi trong khi cô soạn thư từ. Cậu chăm chú nhìn bầu trời u ám, trĩu nặng mưa bên ngoài cửa sổ. Ai đó ở cách vài dãy bàn ré lên cười. “Không!” cô thì thào qua điện thoại. “Đó là điều kinh khủng nhất tớ từng nghe!”
Một người phụ nữ trung niên đi ra khỏi một văn phòng, theo sau là một thuộc hạ trẻ vẻ lo lắng tay cầm tập giấy. Daisy quay lại và đưa cho Con một xấp nhỏ phong bì màu kem. “Hạng nhất,” cô nói, “làm ơn.” Và rồi cô trở lại chỗ máy fax và cầm tập giấy lên.
Con đẩy chiếc xe trở ra hành lang và thở ra, từng thớ thịt rần rần cảm giác xấu hổ, tội lỗi và buồn bã.
“Xin chào. Daisy Beens.”
Con quay đi và bắt đầu chất các thứ trong khay vào xe đẩy. Daisy đang nói chuyện với ai đó. Nghe có vẻ như bạn của cô.
Một phút sau cô dập máy và đi về phía cậu.
“Tôi còn vài lá thư nữa,” cô nói, lạnh lùng. “Anh có thể chờ một chút.”
Cậu gật đầu cộc lốc và chờ đợi trong khi cô soạn thư từ. Cậu chăm chú nhìn bầu trời u ám, trĩu nặng mưa bên ngoài cửa sổ. Ai đó ở cách vài dãy bàn ré lên cười. “Không!” cô thì thào qua điện thoại. “Đó là điều kinh khủng nhất tớ từng nghe!”
Một người phụ nữ trung niên đi ra khỏi một văn phòng, theo sau là một thuộc hạ trẻ vẻ lo lắng tay cầm tập giấy. Daisy quay lại và đưa cho Con một xấp nhỏ phong bì màu kem. “Hạng nhất,” cô nói, “làm ơn.” Và rồi cô trở lại chỗ máy fax và cầm tập giấy lên.
Con đẩy chiếc xe trở ra hành lang và thở ra, từng thớ thịt rần rần cảm giác xấu hổ, tội lỗi và buồn bã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook