Số 31 Đường Giấc Mơ
-
Chương 36
Damian Ridgeley là một người đàn ông tầm thước, khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc màu đỏ cam như vỏ chai nước Lucozade[28] và chiếc áo phông màu xám hiệu French Connection. Anh ta có một chút thổ âm trong giọng nói, một chút giọng mũi lười biếng vùng Hicksville, có thể là vùng West Country[29] hoặc East Anglian[30], đã được mài giũa đôi chút sau vài năm sống ở London. Anh ta đeo một chiếc nhẫn ở ngón đeo nhẫn cưới và một sợi xích trên cổ. Trên cánh tay anh ta có xăm hình nàng tiên cá. Anh ta đứng trên bậc cửa nhà Toby nhưng Toby không hề biết anh ta.
[28] Nhãn hiệu nước giải khát và nước uống thể thao.
[29] Cách nói thông dụng để chỉ vùng đất phía tây nam nước Anh ngày nay.
[30] Cách nói chỉ vùng đất phía đông nước Anh.
“Leah cử tôi tới,” anh ta nói.
“Leah á?”
“Phải, anh biết mà, Leah. Ở bên kia đường. Chị ấy bảo anh có việc cho tôi.”
“Cô ấy nói thế à?”
“Phải. Chị ấy chưa bảo với anh à?”
“Ờ, không. Nhưng đã vài ngày nay rồi tôi chưa gặp cô ấy.”
“À,” anh ta nói, “vậy anh có không? Việc ấy mà?”
“À, cái này cũng còn tùy. Vậy anh có khả năng làm công việc gì?”
“Tôi làm quản lý dự án. Tôi cải tạo các ngôi nhà cũ.”
“Và anh là bạn của Leah?”
“Tôi là em họ của chị ấy. Hoặc là họ xa gì đấy. Đại loại thế.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Phải, tốt lắm, vậy thì, sao anh không vào nhà đã?”
Damian ghé ngồi lên mép chiếc sofa Conran và nhấm nháp một ngụm trà bạc hà. (Toby thấy ưng bụng vì anh ta xin uống trà bạc hà.)
“Vậy,” anh hỏi. “Anh thấy thế nào? Đây có phải là loại công việc anh thường nhận làm không?”
Damian gật đầu, chậm rãi. Damian làm mọi thứ chậm rãi. Ở anh ta có cái gì đó rất Thiền, Toby nghĩ. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu biết rằng anh ta tập thiền khi có thời gian rỗi, tập Thái cực quyền vào các buổi sáng. “Vâng,” anh ta đáp. “Chắc chắn rồi. Không phải thay đổi cấu trúc, không phải xây dựng gì. Ý tôi là, chủ yếu anh chỉ định tân trang lại nhan sắc cho ngôi nhà thôi, phải không?”
“Phải rồi.”
“Tuyệt.” Anh ta lôi ra một quyển sổ và một chiếc bút có vẻ đắt tiền từ trong túi chiếc áo khoác vải bò ra và ghi chép gì đó. “Tôi vừa có một công trình bị hủy nên sẽ có vài công nhân rảnh rỗi. Tôi có thể gọi vài người tuần tới. Khi nào thì trang bị của nhà tắm và bếp sẽ tới?”
“À, thực ra tôi cũng đã mua chúng đâu.”
“Tốt. Không lo. Chúng tôi có thể làm điện nước, và mái trước. Tiếp theo sẽ làm bếp và những thứ khác một khi anh đã chọn xong.
Tôi có thể mua giúp anh những thứ anh thích ở với giá nội bộ nếu anh muốn.”
“Anh có thể làm thế á?”
“Chắc rồi. Anh đi xem hàng, nói cho tôi biết anh muốn gì và tôi mua giúp anh.”
“Nghiêm chỉnh đấy hả?”
“Vâng, tất nhiên. Tôi cũng có thể mua tất cả đồ điện gia dụng trong bếp và nhà tắm nữa. Anh cần gì thì cứ bảo tôi. Tôi sẽ tính tiền thời gian tôi dành cho anh, nhưng như thế cũng vẫn còn rẻ hơn nhiều.”
“Chúa ơi, thế thì tốt quá. Hình như tôi bắt đầu có thói quen vung tay quá trán khi mua đồ đạc cho ngôi nhà rồi, nên sẽ rất tuyệt nếu có thể tiết kiệm được đôi chút.”
“Để bù vào chỗ mà anh sẽ phải trả cho tôi mà.” Damian mỉm cười và Toby thở một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng là Damian thuộc một đẳng cấp nghề nghiệp khác hẳn. Damian rõ ràng là rất chuyên nghiệp.
“Vậy anh có yêu cầu đặt cọc không? Một khoản, trước khi anh bắt đầu vào việc?”
“Tôi sẽ lập một bản dự toán, bỏ vào nhà cho anh vào cuối buổi hôm nay. Nếu anh ưng ý, tôi sẽ lên lịch làm việc cho anh. Khi thợ vào làm và đôi bên đều hài lòng, tôi sẽ yêu cầu anh thanh toán hai mươi phần trăm hóa đơn. Phần còn lại thanh toán khi hoàn thành dự án. Đơn giản. Dễ dàng. Không có chỗ cho rắc rối. Y như tôi thích.”
Vài phút sau anh bắt tay Damian thật chặt và ấm áp, có lẽ là hơi lâu, ở cửa ra vào. Anh cảm thấy như một người đàn ông vừa gặp được cô gái trong mơ của mình và cảm thấy lo lắng rằng cô ấy không quan tâm đến mình và có lẽ mình không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Anh mang cốc trà của Damian vào bếp, nhẹ nhàng, cố gắng kéo dài mối liên hệ với anh ta. Anh dựng tấm danh thiếp được thiết kế đẹp đẽ của anh ta lên ấm nước và ngắm nghía nó, mơ màng. Rồi anh đi lên gác, chậm rãi, chủ tâm và, anh hy vọng, không quá hấp tấp, gạch ngang qua mục 6, 7 và 8 trong bản danh sách những việc cần làm.
[28] Nhãn hiệu nước giải khát và nước uống thể thao.
[29] Cách nói thông dụng để chỉ vùng đất phía tây nam nước Anh ngày nay.
[30] Cách nói chỉ vùng đất phía đông nước Anh.
“Leah cử tôi tới,” anh ta nói.
“Leah á?”
“Phải, anh biết mà, Leah. Ở bên kia đường. Chị ấy bảo anh có việc cho tôi.”
“Cô ấy nói thế à?”
“Phải. Chị ấy chưa bảo với anh à?”
“Ờ, không. Nhưng đã vài ngày nay rồi tôi chưa gặp cô ấy.”
“À,” anh ta nói, “vậy anh có không? Việc ấy mà?”
“À, cái này cũng còn tùy. Vậy anh có khả năng làm công việc gì?”
“Tôi làm quản lý dự án. Tôi cải tạo các ngôi nhà cũ.”
“Và anh là bạn của Leah?”
“Tôi là em họ của chị ấy. Hoặc là họ xa gì đấy. Đại loại thế.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Phải, tốt lắm, vậy thì, sao anh không vào nhà đã?”
Damian ghé ngồi lên mép chiếc sofa Conran và nhấm nháp một ngụm trà bạc hà. (Toby thấy ưng bụng vì anh ta xin uống trà bạc hà.)
“Vậy,” anh hỏi. “Anh thấy thế nào? Đây có phải là loại công việc anh thường nhận làm không?”
Damian gật đầu, chậm rãi. Damian làm mọi thứ chậm rãi. Ở anh ta có cái gì đó rất Thiền, Toby nghĩ. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu biết rằng anh ta tập thiền khi có thời gian rỗi, tập Thái cực quyền vào các buổi sáng. “Vâng,” anh ta đáp. “Chắc chắn rồi. Không phải thay đổi cấu trúc, không phải xây dựng gì. Ý tôi là, chủ yếu anh chỉ định tân trang lại nhan sắc cho ngôi nhà thôi, phải không?”
“Phải rồi.”
“Tuyệt.” Anh ta lôi ra một quyển sổ và một chiếc bút có vẻ đắt tiền từ trong túi chiếc áo khoác vải bò ra và ghi chép gì đó. “Tôi vừa có một công trình bị hủy nên sẽ có vài công nhân rảnh rỗi. Tôi có thể gọi vài người tuần tới. Khi nào thì trang bị của nhà tắm và bếp sẽ tới?”
“À, thực ra tôi cũng đã mua chúng đâu.”
“Tốt. Không lo. Chúng tôi có thể làm điện nước, và mái trước. Tiếp theo sẽ làm bếp và những thứ khác một khi anh đã chọn xong.
Tôi có thể mua giúp anh những thứ anh thích ở với giá nội bộ nếu anh muốn.”
“Anh có thể làm thế á?”
“Chắc rồi. Anh đi xem hàng, nói cho tôi biết anh muốn gì và tôi mua giúp anh.”
“Nghiêm chỉnh đấy hả?”
“Vâng, tất nhiên. Tôi cũng có thể mua tất cả đồ điện gia dụng trong bếp và nhà tắm nữa. Anh cần gì thì cứ bảo tôi. Tôi sẽ tính tiền thời gian tôi dành cho anh, nhưng như thế cũng vẫn còn rẻ hơn nhiều.”
“Chúa ơi, thế thì tốt quá. Hình như tôi bắt đầu có thói quen vung tay quá trán khi mua đồ đạc cho ngôi nhà rồi, nên sẽ rất tuyệt nếu có thể tiết kiệm được đôi chút.”
“Để bù vào chỗ mà anh sẽ phải trả cho tôi mà.” Damian mỉm cười và Toby thở một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng là Damian thuộc một đẳng cấp nghề nghiệp khác hẳn. Damian rõ ràng là rất chuyên nghiệp.
“Vậy anh có yêu cầu đặt cọc không? Một khoản, trước khi anh bắt đầu vào việc?”
“Tôi sẽ lập một bản dự toán, bỏ vào nhà cho anh vào cuối buổi hôm nay. Nếu anh ưng ý, tôi sẽ lên lịch làm việc cho anh. Khi thợ vào làm và đôi bên đều hài lòng, tôi sẽ yêu cầu anh thanh toán hai mươi phần trăm hóa đơn. Phần còn lại thanh toán khi hoàn thành dự án. Đơn giản. Dễ dàng. Không có chỗ cho rắc rối. Y như tôi thích.”
Vài phút sau anh bắt tay Damian thật chặt và ấm áp, có lẽ là hơi lâu, ở cửa ra vào. Anh cảm thấy như một người đàn ông vừa gặp được cô gái trong mơ của mình và cảm thấy lo lắng rằng cô ấy không quan tâm đến mình và có lẽ mình không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Anh mang cốc trà của Damian vào bếp, nhẹ nhàng, cố gắng kéo dài mối liên hệ với anh ta. Anh dựng tấm danh thiếp được thiết kế đẹp đẽ của anh ta lên ấm nước và ngắm nghía nó, mơ màng. Rồi anh đi lên gác, chậm rãi, chủ tâm và, anh hy vọng, không quá hấp tấp, gạch ngang qua mục 6, 7 và 8 trong bản danh sách những việc cần làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook