Ruby lật giở trang cuối của tờ Barnet Times và thở dài. Cô không thể nào hèn kém thế. Cô không thể nào hèn kém tới mức phải nộp đơn xin làm một trong mấy cái công việc ngu ngốc này và tới những cuộc phỏng vấn ngu ngốc mặc những bộ đồ ngu ngốc chẳng phù hợp với cô và nói những câu chuyện vớ vẩn hàng nửa tiếng đồng hồ trong một gian phòng với một người lạ. Cô không muốn làm một nhân viên hành chính văn phòng trong một tổ chức từ thiện ở Golden Green. Cô cũng chẳng muốn làm trợ lý bán hàng trong một hiệu ảnh ở trung tâm Finchley hay làm một nhân viên lễ tân ở trong một công ty kế toán ở Whetstone.

Cô muốn làm ca sĩ/người sáng tác nhạc. Đó là tất cả những gì cô hằng muốn trở thành và trong khi cô có sự bảo đảm từ khoản tiền do Paul chu cấp hàng tháng vào tài khoản của cô, cô có thể tự phỉnh phờ mình rằng cô là như thế. Giờ thì cô thất nghiệp và phá sản rồi.

Cô thậm chí còn cân nhắc cả quảng cáo tìm người múa cột và múa khiêu dâm. Cô có một thân hình đẹp và cô có thể nhảy, nhưng thực tình mà nói cái ý nghĩ rằng cô phải đảm bảo luôn luôn nhẵn nhụi, bóng bẩy, rám nắng và thường xuyên tẩy lông cũng đã đủ làm cô quá nản, thậm chí ngay cả trước khi cô cố gắng tưởng tượng xem mình sẽ cảm thấy thế nào khi một tay nhân viên bán hàng tên Dean đến từ Chingford cố gắng nhét một tờ mười bảng vào trong quần lót của cô.

Cô đã tiêu quá hạn mức có thể của tháng và cô phải trả tiền thuê nhà tháng tới vào ngày thứ Hai. Thậm chí cô cũng chẳng có lấy một cái thẻ tín dụng để dùng khi lỡ. Cô chẳng bao giờ buồn thử nộp đơn xin cấp thẻ và cũng không bao giờ nghĩ rằng có ai lại ngốc tới mức cấp thẻ cho cô dù cô có thử xin.

Buổi chiều hôm ấy một chiếc xe tải của cửa hàng Conran đỗ lại trước cửa nhà và hai người đàn ông đang dỡ đồ đạc gì đó để chuyển vào trong nhà, rất nhiều đồ, trong hộp, trong túi. Từ cửa sổ phòng ngủ của mình, cô ngỡ ngàng nhìn họ làm, đợi họ đóng cửa sau thùng xe và rời đi sau đó cô chạy xuống cầu thang, Toby đang hối hả xé băng dính khỏi các thứ đồ đạc ở trong hành lang.

“Cái chết tiệt...?”

“Cứt thật,” anh nói, tim thót lại. “Em làm anh giật bắn mình.”

“Cái chết tiệt gì thế này?”

“Đồ đạc thôi mà,” anh lẩm bẩm. “Đồ dùng cho ngôi nhà.”

“Ôi,” cô nói, nhướng mày cầm chiếc thùng rác bằng da lên để kiểm tra giá. “Đồ đẹp đấy anh Tobes. Có thứ đồ dùng nào hữu ích không?”

“Đồ này hữu ích mà,” anh xì một tiếng và giật nó từ tay cô. “Đó là một cái thùng rác.”

“Đó là một cái thùng rác giá 95 bảng.”

“Đây là vấn đề chất lượng. Cái thùng này sẽ bền mãi mãi.”

“Thế còn cái thùng to tướng này.” Cô nhướng mày về phía cái hộp đang nằm dựa vào cửa ra vào.

“Đó là cái bàn nước.”

“Ồ, cho em xem nào.”

“Một phút nữa nhé.”

“Chúa ơi, cứ như là Giáng sinh vậy,” cô nói, “để em mở cái gì đó ra nhé, anh đồng ý không?”

“Không,” Toby giật giọng, lôi một quả cầu trong suốt bằng chất dẻo Perspex ra khỏi hộp.

“Cái gì thế này?” cô chỉ vào nó, vẻ buộc tội.

“Thế trông nó giống cái gì nào?”

“Đó là một quả cầu bằng chất dẻo. Nhưng tại sao?”

“Bởi vì... bởi vì... anh thích nó. Đó là lý do.”

“Được thôi.” Cô ngồi xổm xuống và theo dõi anh làm việc một lát. Anh lột lớp giấy bao có bọt ra khỏi quả cầu nhựa, trông có vẻ căng thẳng và hơi đỏ mặt. “Vậy là,” cô bắt đầu, “cái khoản tiền Gus để lại ấy - chính xác, là bao nhiêu anh?”

Toby chặc lưỡi.

“Không, thật đấy mà. Em cứ tưởng mình chỉ nói tới vài ngàn thôi, nhưng thực sự là - nhìn những thứ này mà xem. Con số đó là bao nhiêu? Hai mươi? Ba mươi? Hay một trăm ngàn?”

Toby lại chặc lưỡi lần nữa và liếc nhìn cô. “Ruby. Làm ơn đi mà. Anh đã nói với em rồi. Đó không phải là việc của em.”

“Này, thực ra mà nói, là có đấy nhé. Đó là việc của em bởi vì anh là bạn của em. Và đó là việc của em bởi vì...” Cô hít vào một hơi và đợi cho tới khi cô bắt gặp ánh mắt của anh. “... bởi vì Paul vừa mới bỏ em và anh ấy đã thôi không chu cấp cho em và em chẳng còn đồng nào cả.”

“Paul? Paul Fox ấy à?”

“Vâng. Paul Fox. Anh ấy sẽ cưới cái con dơi già kia và nghĩ rằng đàn ông có gia đình không nên chu cấp cuộc sống cho các cô gái trẻ nữa. Cũng phải thôi, em đoán vậy, nhưng em toi rồi, Tobes ạ, toi hẳn rồi. Và cái khoản tiền này của anh, tiền của Gus. Em đang nghĩ rằng nếu có đủ tiền để mua quả cầu nhựa và thùng đựng rác bằng da, chắc cũng đủ tiền để cho vay nhỉ?”

Ruby hơi nháy mắt và chờ cho vẻ mặt của Toby dịu đi. Toby chưa làm cô thất vọng. Trước khi cô gặp Paul, anh luôn luôn mời cô ăn trưa, miễn tiền nhà cho cô, thỉnh thoảng cho cô mượn dăm bảng. Và giờ đây khi anh thực sự có tiền, một món hẳn hoi, chắc chắn là anh sẽ rải cho cô một chút chứ nhỉ?

Anh im lặng một lát và Ruby nhìn anh cắn cắn môi suy nghĩ.

Và rồi anh quay về phía cô và nói, “Không đâu.”

“Cái gì?”

“Không. Rất tiếc, Ruby, nhưng không đâu. Em đã ba mươi mốt tuổi rồi. Gần ba hai là khác. Em là một người phụ nữ trưởng thành rồi. Đã tới lúc để em, em biết đấy, tự lo cho bản thân rồi.”

“Em có bảo anh lo cho em đâu,” cô gắt. “Em đề nghị anh cho em vay ít tiền. Để giúp em trang trải một chút. Chỉ cho tới khi em tự giải quyết xong việc của em thôi.”

“Phải, nhưng đó chính là vấn đề của em, Ruby. Em không bao giờ giải quyết việc của mình cho xong đi. Em sẽ không bao giờ giải quyết việc của mình cho xong trừ phi em thực sự buộc phải làm như vậy.”

“Mẹ kiếp. Như thế là có ý gì đây?”

Toby thở dài. “Anh chỉ muốn nói rằng em luôn luôn có những người chung quanh em để làm đòn bẩy cho em. Có thể là cũng tốt cho em, em biết đấy, để em tự chịu trách nhiệm về bản thân mình. Tự lực một thời gian.”

Ruby nhìn anh ngỡ ngàng. “Một mình á?”

“Phải.”

“Thứ lỗi cho em nhé. Anh là Toby Dobbs đấy chứ hả?”

“Cái gì cơ?”

“Anh biết đấy, Quý ông Ân cần và Chia sẻ, Quý ông Nhà-anh-cũng-nhà-của em. Toby ‘Không ai đáng phải cô độc’ Dobbs ấy?”

Anh chặc lưỡi.

“Cái gì đã xảy ra với anh thế hả, Toby? Anh đã từng là người đàn ông rộng rãi nhất mà em quen biết.”

“Phải,” anh lẩm bẩm. “Nào, hãy xem điều đó đã mang lại gì cho anh.”

Ruby thở dài. Toby đang thương hại bản thân. Cô đang phí thời gian. “Được thôi. Gì cũng được. Em sẽ tìm ra cách nào đó.”

“Tốt.”

“Phải.” Cô đứng dậy và quan sát anh từ phía trên. Anh đang bắt đầu hói ở đỉnh đầu, và da sau gáy anh gập nếp như da lộn. Anh đang già đi. Cô gặp anh lần đầu khi cô còn vị thành niên bởi vậy cô luôn luôn nghĩ rằng anh là một ông già, nhưng cũng hơi khó chịu một chút khi rút cuộc anh bắt đầu trông giống một ông già thật. Già và cô độc. Già và quăng tiền đi để mua những quả cầu bằng Perspex và những cái thùng rác bằng da. Cô vuốt tay lên tóc anh “Gặp anh sau nhé.”

“Ừ,” anh đáp, cộc lốc. “Gặp em sau.”

Cô đi lên tới nửa cầu thang, rồi chợt nhớ ra điều gì đó. “Tobes?”

“Gì vậy?”

“Em không có tiền trả tiền nhà tháng này đâu, anh biết không?”

“Không sao.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ. Chỉ cần em đừng nói với người khác là được.” Và rồi anh quay về phía cô, một nụ cười hơi hé trên môi anh, và Ruby biết rằng cô vẫn còn cơ hội thuyết phục Toby chia một phần tiền của anh ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương