Số 13 Phố Mink
-
Chương 1598: Người Cầm Roi (1)
"A, bé Karen nhà chúng ta cuối cùng cũng về rồi, nghe yêu tinh radio nói, cậu
đã bị Marvalho gọi đi? Nghe nói vị kia là người thừa kế của Marchetini, là Kỵ
Sĩ Trật Tự giỏi về chế tác vũ khí chiến tranh và nghiên cứu phát minh thuật
pháp chiến tranh?"
"Ừm."
"Hắn tìm cậu có chuyện gì sao?"
"Tư vấn tâm lý, Tahisen là ông nội của hắn."
"A, vậy hắn thật sự đã tìm đúng người, đoán chừng cũng không có mấy người
biết lúc trước cậu từng đi làm bác sĩ tâm lý để kiếm tiền thuê nhà.
Cho nên, có trả chút phiếu điểm chưa?"
"Không có."
"Vậy còn quyển trục thuật pháp thì sao?"
"Cũng không có."
"Lỗ vốn rồi, meo!"
"Ha ha."
Karen đưa tay, vuốt vuốt phía sau lưng Pall, cảm xúc sờ phía sau lưng mèo là
tốt nhất, nhất là gần đây Pall còn mập hơn một chút, sờ vào càng cảm thấy tốt
hơn.
Con mèo này cũng thế, phiêu bạt trên biển cả lâu như vậy, không những không
gầy mà còn béo ra;
Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra, nếu không nó sẽ lại hậm hực rất
nhiều ngày, sẽ còn kêu gào rằng không ăn bữa tối.
"Đúng rồi, yêu tinh radio nói, trời tối ngày mai chúng ta sẽ trở về, bên phía trận
pháp dịch chuyển đã thông báo, chúng ta có thể trực tiếp dịch chuyển thẳng về
đại khu thành phố York."
"Vậy thì rất tốt, tránh khỏi việc đổi xe mệt mỏi."
"Đúng vậy, mà chi phí hành trình lần này của Đội Quan Sát chúng ta là hoàn
toàn tự tục, đổi xe tốn tiền còn phải tự chúng ta bỏ tiền, nhưng mà ngày mai
dịch chuyển đi cũng sẽ không lấy phiếu điểm của chúng ta, lời rồi, meo!"
"Tại sao cô lại bắt đầu để ý đến chuyện phiếu điểm rồi thế?"
"Đương nhiên phải để ý chứ, bằng không mỗi ngày lúc ta dùng cà phê buổi xế
sẽ cảm thấy tội lỗi trong lòng đấy, mọi người cũng đều sống đơn giản như vậy."
"Cũng không phải là đơn giản, tôi cảm thấy điều kiện cuộc sống của mình cũng
không quá tệ."
"Mọi người cùng nhau tiêu xài lãng phí thì ta mới có thể yên tâm thoải mái, nếu
không thì lại có vẻ như ta là một người không hiểu chuyện."
"Được rồi, sẽ không ai nói cô đâu, tôi đi tắm đây."
Karen đi vào phòng tắm.
Pall lập tức tiến đến bên giường, nhìn Kevin đang gục ở chỗ này, trong mắt lộ ra
vẻ nghi ngờ:
Có cái gì khác biệt? Hình như cũng đâu có gì thay đổi đâu?
Mặt chó của Kevin kéo căng ra, sau đó lại thả lỏng xuống, nằm trở lại một lần
nữa.
Pall thấy thế, dứt khoát nhảy xuống giường, đi đến trước cửa phòng tắm mà hô
lên:
"Karen, ta thật muốn ăn canh chua cá a."
"Được rồi, đợi sau khi trở về sẽ nấu cho cô."
"Được rồi meo!"
Pall lại chạy trở về, nhìn xem Kevin, cố hết khả năng để cho chân sau của mình
chống chịu cho cơ thể, làm ra động tác giơ chân ra.
Kevin trở mình.
"Chỉ là ngươi thích suy nghĩ nhiều thôi, tại sao ngươi lại nhạy cảm như thế làm
gì, nhưng mà cũng không quan trọng, ta sẽ quan tâm đến món canh chua cá mà
Karen làm cho ta."
Kevin liếc mắt, nó cũng lười mà tranh luận, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không
đánh thức được một người phụ nữ đang cố tình ngủ.
Karen tắm xong đi ra, ngồi lên giường, có điều bây giờ cũng ngủ không được,
vừa lúc bên cạnh cũng không có quyển sách nào mà mình muốn đọc, chỉ có thể
nằm lên giường mở to mắt, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra
trong khoảng thời gian này.
Pall đặt đầu của mình ở trên cánh tay của Karen, một đôi mắt mèo giống như hổ
phách nhìn về phía Karen.
"Hôm nay cô làm sao thế?" Karen theo thói quen mà đưa tay cuộn cái đuôi của
Pall.
"Yêu tinh radio nói gần đây cậu có một chút thay đổi, có sao?"
"Chuyện này không nên để tôi hỏi cô sao, có không?"
"Ta cũng không biết."
"Không nhìn ra được thì chính là không có."
"Vậy nếu lỡ như là giả vờ thì sao?"
"Nếu như có thể tiếp tục giả vờ tiếp, vậy thì nó có gì khác với sự thật đâu chứ?"
"Đau đầu, ta mặc kệ." Pall nằm nghiêng, cái bụng hướng lên, "Ta nhớ nhà,
Karen."
"Trang viên Ellen?"
"Không phải."
"Nhà Tang Lễ?"
"Không phải, là phố Mink."
Khóe miệng Karen lộ ra một nụ cười mỉm, hỏi: "Vì sao bỗng nhiên lại nhắc đến
chuyện này?"
"Ta cũng không biết, ta rất sợ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi." Pall cảm giác được
tâm trạng của mình không hiểu sao có chút mất khống chế, lập tức nghiêng sang
phía bên cạnh, "Được rồi, không tán gẫu nữa, đi ngủ."
Nhìn xem bóng lưng của Pall, Karen lắc đầu.
Lúc này, ngoài cửa sổ xuất hiện một con quạ đen.
Karen xuống giường, mở cửa sổ ra, quạ đen dùng âm thanh nghe rất khàn khàn
mà mở miệng nói: "Đòn Roi Kỷ Luật, chờ lệnh hành động!"
Đây là cái mệnh lệnh kỳ quái gì?
Karen có chút không hiểu, nhưng mà vẫn vừa thay thần bào vừa nói với Kevin
và Pall: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ở nơi này là an toàn, cả hai tạm thời không
nên chạy loạn khắp nơi."
"Được rồi meo."
"Gâu!"
Karen đi ra khỏi phòng, trông thấy tất cả bọn thuộc hạ cũng đều đã thay thần
bào đi ra, bao gồm cả Wilker.
Mọi người thật ra còn không biết đang có chuyện gì xảy ra, cũng không rõ ràng
quạ đen là ai phái tới, nhưng Wilker lại trực tiếp mở miệng nói:
"Để tôi đoán thử, người kêu gọi chúng ta hẳn là Người Cầm Roi, Đại tế tự đã
rời đi, Người Cầm Roi muốn ở lại xử lý hai gia tộc cướp biển kia, có lẽ đêm nay
sẽ ra tay."
"Sau đó, thì chuyện này có gì liên quan đến chúng ta cơ chứ?” Muri hỏi.
Trên mặt Wilker lộ ra vẻ khó tin mà hỏi Muri, nói: "Cậu vẫn là con cháu nhà
Beda đấy chứ? Người Cầm Roi theo chân Đại tế tự cùng đi, đội cận vệ của ông
ta chắc chắn cũng không cùng đến đây, dù gì thì ở trước mặt Đại tế tự thì những
người khác làm sao có tư cách để khoe khoang?
Nhưng bây giờ, bên cạnh Người Cầm Roi chắc chắn đang cần một đội nghi lễ,
nếu không thì chẳng phải trông rất đơn điệu sao?
Bây giờ trên Hỏa Đảo cũng chỉ có một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đó là chúng ta,
nếu không chọn chúng ta thì còn có thể chọn ai được đây? Điều người từ những
ngành khác đến sao, vậy thì cũng không thích hợp."
Ashley nhún vai: "Cho nên, chúng ta thật sự sẽ đi làm đội nghi lễ sao?"
Karen mở miệng nói: "Trước hết mọi người hãy chỉnh chu vẻ ngoài lại, đi gặp
người đưa ra nhiệm vụ trước, nếu như làm đội nghi lễ mà nói thì đến lúc đó mọi
người đến chú ý cả đội phối hợp, cố gắng lộ ra vẻ tự nhiên một chút, cũng giống
như nhiệm vụ bảo an lần trước mà chúng ta đã làm."
"Vâng, đội trưởng."
đã bị Marvalho gọi đi? Nghe nói vị kia là người thừa kế của Marchetini, là Kỵ
Sĩ Trật Tự giỏi về chế tác vũ khí chiến tranh và nghiên cứu phát minh thuật
pháp chiến tranh?"
"Ừm."
"Hắn tìm cậu có chuyện gì sao?"
"Tư vấn tâm lý, Tahisen là ông nội của hắn."
"A, vậy hắn thật sự đã tìm đúng người, đoán chừng cũng không có mấy người
biết lúc trước cậu từng đi làm bác sĩ tâm lý để kiếm tiền thuê nhà.
Cho nên, có trả chút phiếu điểm chưa?"
"Không có."
"Vậy còn quyển trục thuật pháp thì sao?"
"Cũng không có."
"Lỗ vốn rồi, meo!"
"Ha ha."
Karen đưa tay, vuốt vuốt phía sau lưng Pall, cảm xúc sờ phía sau lưng mèo là
tốt nhất, nhất là gần đây Pall còn mập hơn một chút, sờ vào càng cảm thấy tốt
hơn.
Con mèo này cũng thế, phiêu bạt trên biển cả lâu như vậy, không những không
gầy mà còn béo ra;
Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra, nếu không nó sẽ lại hậm hực rất
nhiều ngày, sẽ còn kêu gào rằng không ăn bữa tối.
"Đúng rồi, yêu tinh radio nói, trời tối ngày mai chúng ta sẽ trở về, bên phía trận
pháp dịch chuyển đã thông báo, chúng ta có thể trực tiếp dịch chuyển thẳng về
đại khu thành phố York."
"Vậy thì rất tốt, tránh khỏi việc đổi xe mệt mỏi."
"Đúng vậy, mà chi phí hành trình lần này của Đội Quan Sát chúng ta là hoàn
toàn tự tục, đổi xe tốn tiền còn phải tự chúng ta bỏ tiền, nhưng mà ngày mai
dịch chuyển đi cũng sẽ không lấy phiếu điểm của chúng ta, lời rồi, meo!"
"Tại sao cô lại bắt đầu để ý đến chuyện phiếu điểm rồi thế?"
"Đương nhiên phải để ý chứ, bằng không mỗi ngày lúc ta dùng cà phê buổi xế
sẽ cảm thấy tội lỗi trong lòng đấy, mọi người cũng đều sống đơn giản như vậy."
"Cũng không phải là đơn giản, tôi cảm thấy điều kiện cuộc sống của mình cũng
không quá tệ."
"Mọi người cùng nhau tiêu xài lãng phí thì ta mới có thể yên tâm thoải mái, nếu
không thì lại có vẻ như ta là một người không hiểu chuyện."
"Được rồi, sẽ không ai nói cô đâu, tôi đi tắm đây."
Karen đi vào phòng tắm.
Pall lập tức tiến đến bên giường, nhìn Kevin đang gục ở chỗ này, trong mắt lộ ra
vẻ nghi ngờ:
Có cái gì khác biệt? Hình như cũng đâu có gì thay đổi đâu?
Mặt chó của Kevin kéo căng ra, sau đó lại thả lỏng xuống, nằm trở lại một lần
nữa.
Pall thấy thế, dứt khoát nhảy xuống giường, đi đến trước cửa phòng tắm mà hô
lên:
"Karen, ta thật muốn ăn canh chua cá a."
"Được rồi, đợi sau khi trở về sẽ nấu cho cô."
"Được rồi meo!"
Pall lại chạy trở về, nhìn xem Kevin, cố hết khả năng để cho chân sau của mình
chống chịu cho cơ thể, làm ra động tác giơ chân ra.
Kevin trở mình.
"Chỉ là ngươi thích suy nghĩ nhiều thôi, tại sao ngươi lại nhạy cảm như thế làm
gì, nhưng mà cũng không quan trọng, ta sẽ quan tâm đến món canh chua cá mà
Karen làm cho ta."
Kevin liếc mắt, nó cũng lười mà tranh luận, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không
đánh thức được một người phụ nữ đang cố tình ngủ.
Karen tắm xong đi ra, ngồi lên giường, có điều bây giờ cũng ngủ không được,
vừa lúc bên cạnh cũng không có quyển sách nào mà mình muốn đọc, chỉ có thể
nằm lên giường mở to mắt, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra
trong khoảng thời gian này.
Pall đặt đầu của mình ở trên cánh tay của Karen, một đôi mắt mèo giống như hổ
phách nhìn về phía Karen.
"Hôm nay cô làm sao thế?" Karen theo thói quen mà đưa tay cuộn cái đuôi của
Pall.
"Yêu tinh radio nói gần đây cậu có một chút thay đổi, có sao?"
"Chuyện này không nên để tôi hỏi cô sao, có không?"
"Ta cũng không biết."
"Không nhìn ra được thì chính là không có."
"Vậy nếu lỡ như là giả vờ thì sao?"
"Nếu như có thể tiếp tục giả vờ tiếp, vậy thì nó có gì khác với sự thật đâu chứ?"
"Đau đầu, ta mặc kệ." Pall nằm nghiêng, cái bụng hướng lên, "Ta nhớ nhà,
Karen."
"Trang viên Ellen?"
"Không phải."
"Nhà Tang Lễ?"
"Không phải, là phố Mink."
Khóe miệng Karen lộ ra một nụ cười mỉm, hỏi: "Vì sao bỗng nhiên lại nhắc đến
chuyện này?"
"Ta cũng không biết, ta rất sợ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi." Pall cảm giác được
tâm trạng của mình không hiểu sao có chút mất khống chế, lập tức nghiêng sang
phía bên cạnh, "Được rồi, không tán gẫu nữa, đi ngủ."
Nhìn xem bóng lưng của Pall, Karen lắc đầu.
Lúc này, ngoài cửa sổ xuất hiện một con quạ đen.
Karen xuống giường, mở cửa sổ ra, quạ đen dùng âm thanh nghe rất khàn khàn
mà mở miệng nói: "Đòn Roi Kỷ Luật, chờ lệnh hành động!"
Đây là cái mệnh lệnh kỳ quái gì?
Karen có chút không hiểu, nhưng mà vẫn vừa thay thần bào vừa nói với Kevin
và Pall: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ở nơi này là an toàn, cả hai tạm thời không
nên chạy loạn khắp nơi."
"Được rồi meo."
"Gâu!"
Karen đi ra khỏi phòng, trông thấy tất cả bọn thuộc hạ cũng đều đã thay thần
bào đi ra, bao gồm cả Wilker.
Mọi người thật ra còn không biết đang có chuyện gì xảy ra, cũng không rõ ràng
quạ đen là ai phái tới, nhưng Wilker lại trực tiếp mở miệng nói:
"Để tôi đoán thử, người kêu gọi chúng ta hẳn là Người Cầm Roi, Đại tế tự đã
rời đi, Người Cầm Roi muốn ở lại xử lý hai gia tộc cướp biển kia, có lẽ đêm nay
sẽ ra tay."
"Sau đó, thì chuyện này có gì liên quan đến chúng ta cơ chứ?” Muri hỏi.
Trên mặt Wilker lộ ra vẻ khó tin mà hỏi Muri, nói: "Cậu vẫn là con cháu nhà
Beda đấy chứ? Người Cầm Roi theo chân Đại tế tự cùng đi, đội cận vệ của ông
ta chắc chắn cũng không cùng đến đây, dù gì thì ở trước mặt Đại tế tự thì những
người khác làm sao có tư cách để khoe khoang?
Nhưng bây giờ, bên cạnh Người Cầm Roi chắc chắn đang cần một đội nghi lễ,
nếu không thì chẳng phải trông rất đơn điệu sao?
Bây giờ trên Hỏa Đảo cũng chỉ có một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đó là chúng ta,
nếu không chọn chúng ta thì còn có thể chọn ai được đây? Điều người từ những
ngành khác đến sao, vậy thì cũng không thích hợp."
Ashley nhún vai: "Cho nên, chúng ta thật sự sẽ đi làm đội nghi lễ sao?"
Karen mở miệng nói: "Trước hết mọi người hãy chỉnh chu vẻ ngoài lại, đi gặp
người đưa ra nhiệm vụ trước, nếu như làm đội nghi lễ mà nói thì đến lúc đó mọi
người đến chú ý cả đội phối hợp, cố gắng lộ ra vẻ tự nhiên một chút, cũng giống
như nhiệm vụ bảo an lần trước mà chúng ta đã làm."
"Vâng, đội trưởng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook