Roddy xoay người, định đi ra ngoài, rồi lại bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Karen đang nằm trên giường bệnh, cười hỏi:

"Karen tiên sinh, ngươi còn trẻ như vậy, ta rất tò mò, ngươi là như thế nào mà giúp cảnh sát phân tích tâm lý được như vậy?"

"Học được."

"Học được từ ai?"

"Một người bạn của ta. Ta khá quan tâm đến tâm lý học, bởi vì ta mắc chứng tự kỷ nhẹ từ khi còn nhỏ, vậy nên ta đã cố gắng thoát khỏi bóng đêm khép kín kia thông qua các cuốn sách về tâm lý học, cộng với sự hướng dẫn của bạn bè . . ."

"Ta hỏi ngài, là người bạn nào?"

"Là ta."

Trước cửa, xuất hiện bóng dáng của Piaget, một thân quần áo của hắn đều bình thường, thế nhưng nhìn vào lại cảm giác ra một tia "quý tộc".

"Ngài là?" Roddy nhìn về phía Piaget.

"Ta là bạn của Karen, cậu ta là một chàng trai rất tài năng, về mặt tâm lý học, đây là danh thiếp của ta."

Roddy nhận lấy danh thiếp, khi nhìn vào, ánh mắt híp lại một chút.

"Cha của ngài là. . ."

"Kompa. Adams.”

Bộ trưởng bộ năng lượng và phát triển của Ruilan.

"Các ngươi đã kết thúc cuộc hỏi thăm rồi chứ, bạn của ta vừa tỉnh, ta cảm thấy hắn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mà không phải quấy rầy."

"Đã xong."

Roddy đi ra khỏi phòng bệnh, nữ trợ lý váy xám theo sát phía sau.

Cảnh sát trưởng Duke vẫy tay chào Karen và rời đi.

Piaget đi tới trước mặt Karen, mỉm cười nói:

"Bạn của ta, hôm qua ta liền biết được ngươi gặp rắc rối, nhưng hôm qua còn chưa có tỉnh lại, ta đã cầu nguyện với Thượng Đế hãy đễ ngươi sớm tỉnh lại, có vẻ như Thượng Đế đã nghe lời cầu nguyện của ta."

"Cám ơn, Piaget."

"Đúng rồi, còn có cái này."

Piaget đưa cho Minna một cái túi giữ nhiệt mình:

"Phiền ngươi tìm chén cùng thìa, lúc sau có thể cho anh trai ngươi uống."

"Được rồi, tiên sinh."

Piaget quay đầu lại, tiếp tục nhìn Karen, hạ thấp thanh âm, nói:

"Là canh gà thuốc bổ."

Dùng dược liệu làm nguyên liệu, rất nhiều nền văn minh cổ đại cũng làm như vậy, cũng vì thế mà để lại không ít truyền thống cho đến nay.

Khi Minna mở túi giữ ấm, Karen ngửi thấy mùi thơm của của canh gà hòa với dược liệu;

Hắn không cách nào thưởng thức được loại canh đậm đặc mà thím Mary cùng dì Winnie đã nấu ở nhà, nhưng món mà Piaget mang đến, đã vô hạn tiếp cận cảm giác gà hầm nấm.

"Là ngươi làm sao?" Karen tò mò hỏi.

Piaget cười lắc đầu, nói:

"Ta để Lynda 'thức dậy', để cô ấy kiểm soát cơ thể của ta, chứ ta làm sao mà có thể nấu ăn."

"Ha ha." Karen mỉm cười.

Có lẽ, đối với loại đề tài kinh khủng này, cũng chỉ có giữa hai người bọn họ mới có thể nói chuyện một cách bình thường.

"Đúng rồi, ta nghe người nhà ngươi nói, ngươi học đến trung học liền bỏ học?"

"Đúng vậy, bởi vì vấn đề tâm lý, tự kỷ."

Tự kỷ toàn năng.

"Đáng tiếc, chờ sau khi ngươi khôi phục, muốn trở về trường sao? Ý ta là, đại học, chỉ cần ngươi có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh, thư giới thiệu của ta sẽ vô cùng hữu dụng.”

Tác dụng của thư giới thiệu này, khẳng định rất cường đại, lúc trước Karen đã chú ý tới thần sắc của mũi ưng thay đổi khi hỏi về cha của Piaget, bối cảnh của hắn, không chỉ đơn giản là giáo sư tâm lý đại học.

"Ta cần cùng người nhà thương lượng một chút, ngươi có lẽ không biết, ta còn phải kiếm tiền cho gia đình."

Piaget nghi ngờ hỏi: "Tiền còn cần phải kiếm sao?"

". . ." Karen.

Karen nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, tuy rằng nhà Inmerais thật sự không thiếu tiền, nhưng so với gia cảnh của vị trước mắt này, quả thật nghèo khó.

"Xin lỗi." Piaget ý thức được mình đã lỡ lời, "Ngươi có thể cùng gia đình thương lượng một chút, chuyện tiền bạc nếu có vấn đề, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

"Cám ơn."

Bất kể thời đại nào, bất kể năm nào, có thể chủ động đề xuất bạn đến vay tiền họ, đều là bạn bè chân thành.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta trở về."

"Được, trên đường chú ý an toàn."

Piaget rời đi.

Minna bắt đầu cho Karen uống canh gà, Karen uống không ít, hương vị của canh gà này, quả thật rất ổn.

Phần còn lại của canh và thịt gà, Karen để cho Minna và Lunt ăn.

Sau đó,

Karen ngủ một giấc.

Khi tỉnh dậy, cảm thấy có ai đó đang mò mẫm trên cơ thể của hắn.

Mở mắt ra,

Phát hiện thím đứng ở bên giường bệnh của mình, chăn của mình đã bị xốc lên, thậm chí ngay cả quần cũng đã bị cởi ra.

Có lẽ là bởi vì bị thương, cho nên lúc trước mình ngủ rất sâu.

Hốc mắt thím Mary đỏ bừng, phát hiện Karen tỉnh lại, giải thích:

"Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi lau thân thể một chút, hiện tại không tiện tắm rửa, cần phải lau người mới thoải mái được, ngươi vẫn luôn rất thích sạch sẽ còn gì."

"Cám ơn thím."

"Không cần cảm ơn, Karen, ngươi thay ta chịu khổ, nếu buổi chiều hôm đó không phải là ta cứ muốn lôi kéo ngươi đi ăn thịt nướng, ngươi sẽ không. . ."

Nói đến đây, thím Mary lại khóc.

"Hiện tại đã rất tốt rồi, thím không sao cả, cũng rất tốt, kỳ thật ta cũng không có chuyện gì."

"Đừng nói nữa, Karen, nằm xuống, thím có lỗi với ngươi."

"Thật sự không có gì, thím."

"Ngoan ngoãn nằm xuống."

Kế tiếp, Karen liền ngoan ngoãn nằm để cho thím Mary giúp mình lau người.

Bởi vì cái này đến từ sự yêu thương của trưởng bối trong nhà, nội tâm Karen bình tĩnh như nước, không xuất hiện tình cảnh xấu hổ gì.

Ngoài ra, thím Mary lau rất thành thạo;

Nghĩ cũng không cần nghĩ loại thuần thục này là luyện từ đâu ra.

Đến buổi chiều, thím Mary lại đến thăm và đem cho Karen một ít trái cây.

Cuối cùng, theo lời đề nghị mãnh liệt của Karen, yêu cầu cô đưa Minna và Lunt về nhà, Minna và Lunt còn phải đi học vào ngày mai, cũng không thể để thím bỏ dở công việc kinh doanh của gia đình.

Còn nữa, nơi này là phòng bệnh Vip, đầu giường có chuông, ngoại trừ vấn đề bệnh tình ra, còn có thể gọi y tá hầu hạ ngươi ăn uống các kiểu, ngay cả hộ lý cũng không cần mời, đương nhiên, kỳ thật so với việc mời hộ lý thì chi phí ở đây còn đắt hơn nhiều.

Vào ban đêm,

Karen đã tìm một y tá hỏi một phần báo hôm nay để giết thời gian.

Y tá tri kỷ, chị gái nhỏ, cũng gửi thêm một cuốn tiểu thuyết mà cô đọc;

Rất nhanh liền đọc xong tờ báo, Karen bắt đầu đọc tiểu thuyết;

Ừm, đó là một cuốn tiểu thuyết nữ chính thánh mẫu kinh điển;

Càng thần kỳ chính là, Karen cư nhiên còn đọc rất say sưa.

Lúc đêm khuya,

Cánh cửa phòng bệnh đã được đẩy ra.

Một con mèo đen, chạy vào, nhảy lên giường bệnh.

Ngay sau đó,

Bóng dáng Dis xuất hiện.

Karen liếm môi, cố gắng làm cho mình ngồi thẳng hơn một chút.

Dis đi đến giường bệnh của Karen,

Hỏi:

"Còn đau không?"

"Không có việc gì, bác sĩ nói, không bij tổn thương chỗ yếu hại." Karen trả lời với một nụ cười.

Có lẽ, hắn hẳn là sợ Dis, bởi vì đêm đó, không hề đoán trước, Dis đem một thanh chủy thủ cứ như vậy đâm vào ngực mình.

Nhưng hắn không có lý do gì để sợ Dis, bởi vì hắn vẫn còn sống.

"Muốn ăn gì?"

"Ta nghe nói, canh hầm thịt mèo, rất cói lợi đối với việc khôi phục vết thương."

". . ." Pall.

Dis mỉm cười rồi đi đến cửa sổ phòng bệnh.

Pall thì trừng mắt nhìn Karen, Karen cũng trừng trở lại.

"Karen."

"Vâng thưa ông nội." Karen lập tức quay đầu nhìn về phía Dis bên cửa sổ.

"Cháu có phải có rất nhiều nghi hoặc hay không."

"Đúng vậy."

"Muốn hỏi không?"

"Cháu vẫn không xác định, mình có nên hỏi hay không."

Lúc trước, hắn vẫn sợ đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, mình sẽ mất mạng, sẽ buộc Dis không thể không giết mình.

Nhưng đêm đó khi mình cùng Alfred và Molly đứng bên cửa sổ đối diện với Dis ở tầng dưới, kỳ thực, lớp giấy cửa sổ đã bị vỡ vụn.

Hiện tại, ngược lại thoải mái không ít, bởi vì Dis đã đâm mình một đao.

"Lần sau khi biết bên cạnh có nguy hiểm, nếu như ta không có ở nhà, tốt nhất nên mang theo Pall ra ngoài."

"Vâng, ông nội, biết rồi."

"Lần này, nếu như không phải vừa vặn đụng phải hai dị ma ở số 128 kia, cháu cũng đã mất mạng rồi."

"Đúng vậy, ông nội."

Dis nhìn ra cửa sổ,

Phát ra một tiếng thở dài:

"Sai lầm do ta bắt đầu, hẳn là do ta chấm dứt."

Nói xong,

Dis quay lại,

Nhìn Karen trên giường bệnh:

"Người khác, không có tư cách nhúng tay vào."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương