Họ đều còn sống, điều này tốt đẹp hơn hết thảy.
———
Cuộc sống của Harry cực kỳ thoải mái thong dong, lên lớp này, chơi quidditch này, nghe Ron và Hermione cãi cọ đến mặt đỏ tía tai này, quả thật là vui sướng tự do như một cậu học sinh bình thường.

Chẳng qua vào lúc tất cả mọi người đi đến làng Hogsmeade thì Harry chỉ có thể chờ đợi một mình.

Dù y chẳng thèm để ý đến lũ Giám Ngục, nhưng trái lại Ron và Hermione lại nhất trí một cách bất ngờ, đều cực lực khuyên can y.

"Black đâu phải kẻ ngu! Harry, bồ không thể chạy đến Hogsmeade được, đó là việc làm mù quáng!" Nghe xem này nghe xem này, suýt chút nữa Harry đã cho rằng Hermione đang nói.

Không thể đi chơi, Harry chỉ có thể dạo bước lung tung trong lâu đài.

Y hơi chờ mong rằng George và Fred sẽ giao Bản đồ Đạo Tặc lại cho mình sớm hơn chút.

Y thật sự rất nhớ bia bơ và kẹo ở Hogsmeade.

Những lúc lang thang trong lâu đài, Harry có thể tình cờ gặp thầy Snape bưng một cốc thuốc Bả sói đến văn phòng của thầy Lupin.

Mỗi lần như thế Harry đều phải nén cảm giác mất tự nhiên xuống sâu trong lòng mình.

Y quy nỗi mất tự nhiên ấy cho mối quan hệ hỗn loạn giữa nhóm Đạo Tặc và thầy Snape.

Không ngờ giữa họ không phải quan hệ đối lập đơn thuần đường đường chính chính.

Nếu như Harry thật sự là một bé trai 13 tuổi, phỏng chừng nhân sinh quan cũng sẽ bị thay đổi nghiêm trọng.


Đương nhiên, nếu thật sự 13 tuổi thì y vốn không thể nào phát hiện được sự ảo diệu tinh tế trong đó.

Tuy mỗi ngày có hơi nhạt nhẽo, nhưng thật ra đây đúng là cuộc sống mà Harry mơ ước.

Y và mọi người cùng ngồi ở đại sảnh đường tham gia buổi tiệc trước đêm Halloween.

Giữa hàng nghìn ngọn đèn bí đỏ và một đàn dơi lớn bay tới bay lui, Harry giống như một học sinh năm thứ ba đích thực, cũng cất tiếng cười lớn bởi một câu chuyện cười của người khác, và nhét đồ ăn ngon vào miệng cho đến khi bụng no căng.

Có thể là bởi sắp đến ngày trăng tròn nên ở trên bàn ăn của giáo viên, thầy Snape liên tục liếc mắt về phía thầy Lupin, số lần nhiều đến mức khiến Harry cảm thấy không thoải mái.

Y không thể xác định được là thầy Snape đang nghiên cứu hiệu quả độc dược của mình, hay là đang lo lắng cho sức khỏe của thầy Lupin, và càng không biết điều nào trong đó sẽ làm mình thấy thoải mái hơn chút.

Buổi tối trôi qua rất vui vẻ.

Thậm chí khi rời khỏi đại sảnh đường, Malfoy đứng cách dòng người mà hô to về phía Harry đầy ác ý: "Giám ngục hỏi thăm mày này!", ngay cả chuyện ấy cũng không thể gây ảnh hưởng đến Harry.

Y đáp lại bằng một cái khom mình lịch thiệp: "Thay mặt Thần hộ mệnh, cảm ơn ý tốt của mày!" Tiếp đó là một tràng cười to suồng sã của nhóm Gryffindor.

Nét mặt của Malfoy trở nên vặn vẹo.

Cậu ta bĩu môi, lẩm bẩm gì đó rồi bỏ đi.

Nhìn khẩu hình miệng thì như là cậu ta đang nói, "học bùa Thần hộ mệnh với một kẻ nghèo kiết xác thì có gì ghê gớm chứ".

Harry không rõ vì sao mọi người lại đều cho rằng chắc chắn thầy Lupin sẽ dạy y cách đối phó với Giám ngục.


Có thể là do biểu hiện của y trên chuyến xe lửa đến Hogwarts thật sự quá kịch liệt.

Sự tích té xỉu thoáng cái đã truyền khắp cả trường ấy cũng không phải một lựa chọn tốt để thể hiện rõ bản sắc anh hùng.

Quả thật thầy Lupin từng hỏi riêng Harry xem y có muốn học bùa Thần hộ mệnh hay không, nhưng y đã có thể triệu hồi ra hươu bạc mà không cần phí sức từ rất nhiều năm rồi, giờ giả vờ như không biến ra được gì thì trái lại càng dễ lộ sơ hở.

Bọn họ vừa nói cười vừa đi về phía tháp Gryffindor.

Khi họ đi đến chỗ bức chân dung Bà Béo, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Ba người họ nghe thấy tiếng hô lanh lảnh chói tai của Percy: "Ai đi tìm thầy Dumbledore đi! Không thấy Bà Béo đâu nữa!"
Không tới một phút thầy Dumbledore đã bước ra từ chỗ góc ngoặt cầu thang.

Trước kia Harry từng hoài nghi rằng một khi Hogwarts xảy ra chuyện gì thì những bức tranh trong văn phòng của cụ sẽ đảm đương vai trò mật báo.

Cụ vẫn mặc chiếc áo choàng nhung màu xanh lam có gắn những ngôi sao vàng chói như trong buổi tiệc (Hermione cảm thấy thật ra nó giống áo ngủ hơn).

Cái mũi vốn cao thẳng của cụ vặn nghiêng thành một độ cong làm cho người ta khó chịu.

Dưới cặp kính mắt hình bán nguyệt được gác trên sống mũi, đôi mắt xanh lam toát lên vẻ sáng suốt và sắc bén.

Biểu cảm của cụ cực kỳ nghiêm túc, cụ nhìn cô McGonagall, thầy Snape và thầy Lupin đang bước nhanh về phía mình với ánh nhìn nặng nề.

Dạ dày của Harry lại bắt đầu quặn lên khó chịu.


Không biết vì sao y cực kỳ không thích nhìn thấy thầy Lupin và thầy Snape đi cùng với nhau.

Y buộc chính mình nghĩ về vấn đề của chú Sirius, người cha đỡ đầu nóng nảy của y...!Không ngờ chú ấy lại bất chấp mối nguy hiểm phải nhận một nụ hôn của Giám ngục, định xông vào tháp Gryffindor để giết Peter Pettigrew.

Cho dù đã trải qua một lần thì Harry vẫn thấy kinh hồn bạt vía cho chú ấy.

Ngay vào lúc các giáo sư đang bàn bạc cách ứng phó thì Peeves bay tới phía trên đầu họ và bắt đầu nhảy nhót hả hê, tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa.

Nó hắng giọng kêu lên: "Bà Béo co quắp lại như một quả bóng! À...!Bà ta vốn là một quả bóng mà!"
"Ngươi có ý gì hả Peeves?" Thầy Dumbledore hỏi một cách bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt cụ còn rất hiền hòa.

Peeves hoàn toàn không dám hung hãn trước mặt ông cụ râu tóc bạc phơ này.

Ngoài Nam Tước Đẫm Máu ra thì có lẽ cụ Dumbledore chính là người duy nhất mà nó chịu tôn trọng.

Cơ thể trong suốt của nó lướt xuống, lao xuyên qua đám học sinh.

Peeves cười nịnh nọt: "Ồ! Chào thầy! Bà ta đã rất sợ hãi! Tính tình kẻ kia cũng xấu tệ cơ ~ gã Sirius Black ấy!"
Câu nói này đã dấy lên sóng lớn giữa đám học sinh, không ít người còn hoảng sợ bịt miệng lại để mình không kêu thét lên.

Thầy Dumbledore mỉm cười và gật đầu với Peeves: "Cảm ơn ngươi, Peeves." Sau đó cụ vung nhẹ đũa phép lên, mấy trăm chiếc túi ngủ mềm mại màu tím tức thì xuất hiện trong đại sảnh đường.

"Mong rằng các trò có thể có một giấc mơ đẹp."
Trong lời nói của vị hiệu trưởng cơ trí hiền hòa này có điều gì đó khiến cho người ta bình tĩnh lại.

Đúng vậy, nếu vị bạch phù thủy vị đại nhất thế kỷ này còn ở đây, thì có gì phải sợ chứ?
"Đến đây nào." Ron nói với Harry và Hermionee.

Họ cầm lấy ba chiếc túi ngủ rồi kéo đến một góc tường, rời xa các học sinh của ba nhà khác vẫn đang hết sức hoang mang sau khi bị lùa ra khỏi ký túc xá.


"May mà gã chọn tối nay." Sắc mặt Hermione trắng bệch, cô vẫn chưa bình tĩnh lại sau nỗi khiếp đảm.

"Đêm nay chúng ta không ở trong tháp.

Nếu như..." Dường như nghĩ đến đã cảm thấy sợ, cô phù thủy nhỏ rùng mình một cái.

Tiếng bàn tán trong đại sảnh đường dần lắng xuống theo bước tuần tra của nhóm giáo sư.

Harry cất tiếng khe khẽ, giọng nói trầm thấp lọt vào tai hai người bạn; "Nếu như sự thật lại vừa vặn ngược lại thì sao? Ý mình là, nếu như không phải ông ấy đến giết mình, mà muốn tiến vào tháp Gryffindor đang không có một ai để tìm thứ gì đó? Ngẫm lại đi, nếu thật sự có niềm tin nào đó chống đỡ để Sirius Black chạy khỏi Azkaban, thì các bồ cảm thấy ông ấy sẽ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này sao?"
Ron và Hermione yên tĩnh trở lại, suy nghĩ về lời Harry vừa nói.

Harry chui vào trong chiếc túi ngủ màu tím, cuốn sâu mình vào bên trong.

Tên phản bội Đuôi Trùn giờ đang co đầu rụt cổ trên cái giường ấm áp của Ron, còn cha đỡ đầu của y, người đã tự trách trong nỗi day dứt suốt mười hai năm, thì lại chỉ có thể ngủ trong lùm cỏ lạnh lẽo và ăn đồ thừa.

Nói thật ra, mấy ngày nay y từng muốn bắt con chuột đê tiện ấy rồi nhét thẳng vào miệng Crookshanks không chỉ một lần, sau cùng lại đều dùng đủ loại lý do để tự kiềm chế lại.

Có điều thói đời bất công, sự giày vò mà người vô tội phải gánh chịu vĩnh viễn nhiều hơn sự trừng phạt mà những kẻ ác phải nhận lấy, sao y có thể bình tĩnh được chứ?
Dù không có ý định thay đổi diễn biến tiếp theo, nhưng Harry đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi để hoàn thành nó trước hạn.

Tiếng bước chân đang đến gần cực kỳ dễ nhận ra.

Câu chuyện của thầy Dumbledore và thầy Snape không thu hút sự chú ý của Harry.

Y yên lòng nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Ừ, họ đều còn sống, điều này tốt đẹp hơn hết thảy.

– TBC –.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương