Chúc mừng năm mới!!! Chúc mọi người năm mới thật nhiều sức khoẻ, niềm vui và may mắn!!!
———
"Sự bảo vệ của thầy thật nực cười! Rốt cuộc, thầy đang nhìn ai thông qua đôi mắt em..."
———
Cùng với cảm giác như bóng tối đổ ập xuống, hai chân Harry cũng chạm xuống nền đá của văn phòng dưới hầm.

Bên cạnh y là chiếc chậu Tưởng Ký được đặt ngay ngắn ở chính giữa chiếc bàn.

Khuôn mặt đáng sợ của Snape hiện lên trong văn phòng tối tăm, cực kỳ phẫn nộ.

"Trò, đã nhìn thấy gì?"
Harry lảo đảo lùi lại một bước, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp từ bàn tay Snape.

Y bắt được câu nói bật thốt ra trong phút bất cẩn vừa rồi của Snape, cơn kích động thúc giục y gào ngược trở lại: "Sao thầy lại cho rằng thầy có thể tin tưởng em?"
"Trả lời ta! Potter!"
"Vì sao?"
Lời của họ vang lên gần như cùng lúc, không thể xác định được cảm xúc của ai đang kích động hơn.

Tiếp đó, Harry mím chặt môi, Snape buông y ra rồi lùi về sau một bước như muốn giấu kín chính mình vào bóng tối.

Người đàn ông áo đen dùng làn điệu thong thả, đã dần khôi phục lại vẻ thờ ơ lúc trước để mà châm chọc: "Bởi vì ta cho rằng, Gryffindor ít nhất sẽ dạy cho trò sự lễ phép, thưa Đứa bé sống sót."
Harry quay đầu nhìn chằm chằm vào chậu Tưởng Ký, gằn từng tiếng: "Em, không thấy gì hết, ngoài các thầy hồi trẻ trong kỳ thi OWL."
Không gian lại chìm vào im lặng.

Snape cất tiếng hết sức bình tĩnh, dường như là một người hoàn toàn khác với kẻ mất đi khả năng tự kiềm chế vừa rồi: "Thế thì...!Chúng ta tiếp tục học nào, Potter."
Harry gật đầu rồi lại rút đũa phép ra.

Y dùng khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, chuẩn bị đón đòn tấn công từ Snape.


Hai người trong phòng đều cố gắng kéo lại lý trí, như muốn xóa bỏ sạch xung đột vừa mới phát sinh.

Nhưng con sóng ngầm bị đè nén ấy rõ ràng đang gầm gào sục sôi, nhấn chìm mọi sự tĩnh lặng.

Bất cứ sự kích thích bé nhỏ nào cũng có thể dấy lên sóng đục ngập trời, hủy diệt hết thảy.

"Triết tâm trí thuật."
Từ góc nhìn qua khe cửa sắp đóng kín của phòng nghỉ giáo viên, Snape từng bước tới gần Lupin...!Dumbledore ngồi bên giường bệnh của y, nói với giọng xa xăm rằng Snape bảo vệ y là bởi cha y từng cứu mạng hắn...!Đứa bé trai mặc áo ngủ cầm cốc đi xuống cầu thang, tò mò ngó vào gian phòng duy nhất còn sáng đèn trong hành lang, lại thấy...!
"Trò đang nghĩ gì thế hả, Potter!" Snape ngắt ngang thần chú và vung mạnh đũa phép từ cách khoảng không, quả thật là một bùa Cắt sâu mãi mãi phiên bản thực thể.

Tiếng nói của hắn chưa bao giờ chói tai đến thế, ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trong đôi mắt.

"Loại bỏ suy nghĩ linh tinh! Tập trung tư tưởng! Chống lại ta, đừng đứng nghệt ra như một kẻ ngốc!"
Harry bỗng nghĩ mình thà bị bùa Cắt sâu mãi mãi rạch nát lồng ngực, để khiến màu đen nghiêm khắc ấy không thể xâm chiếm đầu óc.

Trong một khoảnh khắc y bỗng căm hận Snape thấu xương.

Y nhìn chòng chọc vào vị giáo sư Độc dược tóc đen, giống như Voldemort trong hồn khí nhìn chòng chọc vào Dumbledore.

Người hắn nhìn thấy không phải mi.

Thứ được phản chiếu trong đôi mắt kia, không phải bóng dáng mi.

— Trong ký ức lão hiệu trưởng tóc hoa râm nén nước mắt, nói khẽ: nhiều năm như vậy rồi, vẫn là thế này ư.

— Vĩnh viễn.


"Em...!Không nghĩ gì cả, thưa giáo sư."
Sắc mặt Snape xanh mét.

Hắn nắm chặt đũa phép trong tay, sa sầm mặt ngước nhìn lên, ánh sáng chiếu xuống đổ bóng âm trầm: "Vậy thì làm lại.

Khống chế chính mình đi, Potter."
"Triết tâm trí thuật!"
Hermione đứng đối diện nhóm học sinh tụ tập trong phòng Cần thiết, dũng cảm nói rằng vào năm thứ ba Harry đã có thể thi triển ra bùa Thần hộ mệnh cực mạnh, chúng ta càng thấy được thực lực của cậu ấy trong năm thứ tư...!Bên hồ cậu bé mười ba tuổi đau đớn đến mức mặt mũi nhăn nhíu, ra sức thét gọi Thần hồ mệnh...!Slytherin tóc đen bị treo ngược giữa không trung, vung vẩy tay chân, mặt đỏ ngầu gào lên "máu bùn" với cô gái tóc đỏ...!
Snape quăng đũa phép đi khiến nó nện xuống mặt đất phát ra một tiếng động trầm đục.

Hắn bước đến trước mặt Harry, túm lấy ngực áo của y: "Đây là "không thấy gì hết" của trò ư, Potter? Trò đã chơi đùa rất vui trong Tưởng Ký đấy nhỉ? Trò hết sức hưởng thụ loại cảm giác này đúng không? Vênh vang đắc ý đào bới mọi thứ, thu hút sự chú ý của mọi người bằng cái cách khiến người ta chán ghét? Đồ ngạo mạn ích kỷ, kiêu căng lại yếu đuối..."
"Em không phải!" Harry cắt ngang lời hắn, những ngón tay siết chặt lấy hai cổ tay lộ ra khỏi áo chùng đen của Snape như thể không bị khống chế.

Y cắn răng, dồn sức đến mức hàm răng hơi tê dại.

"Trò không phải? Không phải cái gì?" Snape bỗng cất cao giọng.

Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn quá khủng bố, hệt như nếu Harry dám nói thêm câu nữa thì hắn sẽ biến thành ma quỷ giết người.

"Em không phải James Potter!" Thiếu niên thấp hơn Snape một cái đầu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Snape một cách hung hăng.

Toàn thân y đều đang tỏa ra sức mạnh một cách dữ dội, ma lực cuộn trào trong khoảng không khí đang dần loãng đi.

"Càng không phải là..."
Nói ra đi, nói ra tên bà ấy! Hành hạ hắn, mi sẽ có được niềm khoái cảm không tưởng tượng nổi.

"Em là Harry Potter! Severus Snape, thầy cứ mãi chìm đắm trong thù hận của quá khứ, thầy còn cô độc hơn chú Sirius."
Hắn vốn không hiểu mi, hắn không biết mi đã phải chịu đựng những gì, hắn chỉ quan tâm đến chính hắn.


Tàn nhẫn thêm nữa đi, cay nghiệt thêm chút nữa.

Tiếp tục công kích, đừng nên thương hại.

Tổn thương đến cực hạn, hắn sẽ là của mi.

"Sự bảo vệ của thầy thật nực cười! Rốt cuộc, thầy đang nhìn ai thông qua đôi mắt em..."
Snape giật lùi về sau, như vừa bị một cái roi đầy gai nhọn quất một nhát thật mạnh.

Sắc mặt hắn xám ngắt đi nhanh chóng, cổ tay sưng đỏ lên như bị khắc dấu, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.

Nhìn chăm chăm vào đứa bé trai có đôi mắt xanh đẹp đẽ như đã từng quen biết, hắn cất giọng cứng ngắc, đờ đẫn gần như là bình tĩnh: "Cút.

Cút ra ngoài."
Đứa bé trai mím môi không hề nhúc nhích.

Để bày tỏ rằng mình đã nghe thấy lời của y, Snape tốt bụng nói thêm một câu, gằn mạnh từng chữ:
"Harry Potter."
Dường như bị cái tên này nhập vào thân thể, Harry run rẩy trong thoáng chốc, túm lấy túi sách rồi chạy khỏi không gian khiến người ta ngạt thở này.

Cửa đóng lại "rầm" một tiếng.

Snape lẳng lặng nhặt đũa phép của mình lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm bám trên đó.

Hắn vung đũa phép vẽ nên một đường cong giữa không trung, cánh môi mấp máy không thành tiếng.

Một chú hươu cái màu bạc nhảy vọt ra, hàng mi dày chớp khẽ, ánh mắt sáng ngời rung động lòng người xiết bao.

Nó đi một vòng quanh người đàn ông áo đen, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu, như đang hỏi không có nguy hiểm gì sao hắn lại gọi nó ra.

Đứa trẻ ấy nói rất đúng.


Tính mạng mà hắn đang kéo dài này chỉ tồn tại vì quá khứ, vốn không ai có thể bầu bạn với hắn, ngoại trừ...!
Những ngón tay dài run rẩy vươn về phía chú hươu bạc.

Chú hươu khéo hiểu lòng người kề sát lại, nhưng đầu ngón tay của người đàn ông lại rụt về ngay trước khi chạm được vào nó, và ôm lấy khuôn mặt cúi gục chẳng thể thấy rõ nước mắt.

Lỗi lầm của hắn, tội ác của hắn.

Hắn có tư cách gì để chạm vào điều tốt đẹp màu bạc rực sáng ấy hòng mong mỏi được giải thoát.

"Lily..."
Ngoài cửa.

Harry dựa lưng vào vách tường đá, mất hết sức lực, cả người dần trượt xuống.

Y nghe theo giọng nói âm u trong đầu, đâm toạc vết sẹo sâu hoắm của Snape một cách tàn khốc, thế nhưng y chẳng hề cảm thấy vui sướng chút nào.

Giờ phút này nỗi đau đớn vẫn luôn bị đè nén kể từ khi nhìn thấy người thiếu nữ trong chậu Tưởng Ký đã dâng trào toàn bộ.

Một người yêu mẹ y sâu sắc cho đến tận lúc chết đi.

Ngây thơ và thật chết tiệt, sao y có thể cho rằng, giữa hai người họ chỉ bị chắn ngang bởi những điều hiểu lầm lặt vặt chứ?
Y có thể đổ mọi lỗi lầm cho việc mảnh hồn của Voldemort đã gây ảnh hưởng đến mình, nhưng không thể không thừa nhận một sự thật rằng, bất kể vào năm thứ tư giữa họ đã xảy ra điều gì, đã thay đổi bao nhiêu...!Thì hiện tại, toàn bộ đều đã bị phá huỷ.

Y đã đập vỡ hết thảy.

Harry khép mắt, thậm chí không kìm được mà bật cười.

"Cuối cùng mình vẫn chậm một bước."
- TBC –
Chương này hơi đau khổ nhưng mà năm mới sẽ tươi sáng hơn thôi =))))
Chúc mừng năm mới các bạn tôi =))))).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương