[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
-
Chương 1-1: Tiết tử
Edit: Liễu Quân
~~oOo~~
“Look at me.”
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông đó ghim thẳng vào tim cậu, cậu y như đánh mất thần trí. Người đàn ông đó rồi sẽ có lúc ngã xuống ư?
Cậu làm theo nguyện vọng của ông ấy, một chú biến hình đơn giản, biến một chiếc lá rụng dưới mặt đất Lều Hét thành bình thủy tinh, run rẩy hứng giọt nước mắt của người nọ.
Vì sao? Vì sao phải cứu cậu?
Harry cảm thấy linh hồn mình như bị tách ra làm hai, một phần linh hồn điều khiển cơ thể, xem hết toàn bộ ký ức của người nọ để lại cho cậu, xoay người, tiếp tục chiến đấu. Chiến tranh còn chưa chấm dứt, cậu không có tư cách dừng lại. Một phần linh hồn khác, tách ra khỏi thân thể cậu, đờ đẫn nhìn hết thảy mọi thứ, người đàn ông đó, ông ấy đã rời bỏ nơi này.
Khuôn mặt ấy bình yên đến lạ. Dường như mọi thứ đều được ông ấy tính toán hết rồi, như vậy… sinh mệnh đó không thể nào níu giữ nổi. Mảnh hồn này giống như bị giam cầm, không muốn, không thể, cũng chẳng nghĩ tới chuyện rời đi.
Harry-tỉnh táo nhạy bén-Potter lãnh đạo thầy trò Hogwarts tiếp tục chiến đấu, đúng vậy, Dumbledore đi rồi, Snape đi rồi, không còn ai đứng bảo hộ trước mặt cậu nữa. Là Đấng cứu thế của Giới pháp thuật, là Cậu Bé Vàng của Dumbledore, là Potter kiêu căng ngạo mạn không đầu óc đáng ra nên gánh vác trách nhiệm của mình từ sớm kia. Đúng vậy, một câu cuối cùng, ông ấy đáng giá.
Ánh sáng xanh lục âm u lóe lên, một cái Avada Kedavra*, cuối cùng Voldemort cũng hoàn toàn tử vong. Sách giáo khoa Hogwarts không có dạy lời nguyền lấy mạng Avada, là chiến tranh dạy cậu. Ánh sáng màu xanh xuyên thẳng vào thân thể Tên Ác Quỷ Không Thể Nói Tên, trong chớp mắt, như bị sắp đốt trụi thành nắm tro tàn. Gào thét, không cam, cuối cùng cũng tan biến như dự liệu.
Sức lực toàn thân Harry gần như bị rút cạn, quỳ rạp xuống đất, Voldemort, tan thành mây khói, mọi thứ đã kết thúc.
“Cuối cùng, sẽ không còn ai rời bỏ mình nữa.”
Chiến tranh, kết thúc.
Trong nhận thức đương nhiên của mọi người, sau chiến tranh, Harry cưới Ginny, lên làm đội trưởng đội thần sáng. Trận chiến năm đó đã mang đi cậu thiếu niên ngại ngùng, trả lại người đàn ông trải qua lễ rửa tội của chiến tranh. Mỗi lần Harry ra ngoài làm nhiệm vụ đều là cái kiểu không muốn sống mà vọt lên đầu chiến tuyến, trong lòng Harry luôn ẩn ẩn chờ mong, trong lúc làm nhiệm vụ mà Merlin chịu rước anh đi thì tốt quá.
Kẻ Được Chọn vì tuyệt vọng mà tự sát. Harry lắc đầu, anh quả thực không thích tiêu đề thế này.
Kẻ Được Chọn vì công việc vì nhiệm vụ anh dũng hi sinh. Đúng, tiêu đề kiểu này rất không tồi, Rita nhất định sẽ viết đủ để làm người người rơi lệ.
Nhưng Merlin nhất quyết không chịu thu nhận anh, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách vô cùng xuất sắc. Chiến công, huân chương Merlin từ bậc ba đến bậc nhất, tích lũy nhiều tới mức, Harry cảm thấy có thể đưa cho bọn nhỏ nghịch như nghịch nước được luôn ý. Danh vọng của Kẻ Được Chọn sau chiến như một đỉnh núi.
Ron giờ đã ngồi lên ghế bộ trưởng Bộ phép thuật nảy sinh cảm giác không yên. Tuy rằng là tự Harry đẩy gã lên vị trí đó, cũng y như Dumbledore với Fudge trước kia, nhưng… Mọi thứ rồi sẽ thay đổi, phải không?
Một lần nọ nghe nói là thành viên cũ trong Death Eater* lên kế hoạch tập kích, nhưng cuối cùng Harry lại bị bao vây bởi một đám người quen. Nhìn từng cây đũa phép một chĩa vào mình, đối mặt với những gương mặt tuy lo sợ thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, dùng vẻ mặt kinh tởm để ảo tưởng ra cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, Harry nở nụ cười, Anh bẻ gãy cây đũa phép gỗ sồi xanh lõi lông phượng hoàng đi theo mình nhiều năm, mỉm cười nghênh đón ánh sáng xanh lục u ám mà anh chán ghét nhất, đến từ người bạn từng chân thành nhất, Ron Weasley.
“Avada Kedavra!”
Trong vầng sáng xanh lục, anh hình như nhìn thấy hình bóng đã lâu không gặp, “Giáo sư, em lại đến quấy rầy thầy rồi đây.”
Nhật báo tiên tri: Năm năm sau chiến tranh, Đấng cứu thế Harry Potter anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, hưởng dương* hai mươi ba tuổi, bạn thân khi còn sống, Bộ trưởng đương nhiệm Bộ pháp thuật Ron Weasley tỏ vẻ thương tiếc sâu sắc.
________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương tiếp theo vẫn không phải là chính văn, chính văn chưa có đã làm phiên ngoại giáo sư trước… Ách, là ta thiếu sót…
Ân, đúng rồi,đúng rồi, cầu thủ hạ lưu tình khi kiểm tra, truyện này dù sao cũng là đồng nghiệp văn, ít nhiều có thêm thắt, còn điều chỉnh một ít tình tiết trong nguyên tác ~~~
Thỉnh người xem có thói quen cất giữ~ như vậy, không sợ lần sau sẽ tìm không ra, đồng thời sẽ cho mỗ tây có thêm động lực a!
Di chuyển chuột máy tính, cất giữ ngay đi! Rống rống!
__________
Note:
(*) Avada Kedavra: Lời nguyền chết chóc
(*) Death Eater: Tử thần thực tử
(*) Trong nguyên tác ghi là hưởng thọ, nhưng trên nguyên tắc chết trước 50 tuổi đều xem là hưởng dương, chỗ này có chút khác biệt, mọi người cứ xem như không biết nha!!!!
~~oOo~~
“Look at me.”
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông đó ghim thẳng vào tim cậu, cậu y như đánh mất thần trí. Người đàn ông đó rồi sẽ có lúc ngã xuống ư?
Cậu làm theo nguyện vọng của ông ấy, một chú biến hình đơn giản, biến một chiếc lá rụng dưới mặt đất Lều Hét thành bình thủy tinh, run rẩy hứng giọt nước mắt của người nọ.
Vì sao? Vì sao phải cứu cậu?
Harry cảm thấy linh hồn mình như bị tách ra làm hai, một phần linh hồn điều khiển cơ thể, xem hết toàn bộ ký ức của người nọ để lại cho cậu, xoay người, tiếp tục chiến đấu. Chiến tranh còn chưa chấm dứt, cậu không có tư cách dừng lại. Một phần linh hồn khác, tách ra khỏi thân thể cậu, đờ đẫn nhìn hết thảy mọi thứ, người đàn ông đó, ông ấy đã rời bỏ nơi này.
Khuôn mặt ấy bình yên đến lạ. Dường như mọi thứ đều được ông ấy tính toán hết rồi, như vậy… sinh mệnh đó không thể nào níu giữ nổi. Mảnh hồn này giống như bị giam cầm, không muốn, không thể, cũng chẳng nghĩ tới chuyện rời đi.
Harry-tỉnh táo nhạy bén-Potter lãnh đạo thầy trò Hogwarts tiếp tục chiến đấu, đúng vậy, Dumbledore đi rồi, Snape đi rồi, không còn ai đứng bảo hộ trước mặt cậu nữa. Là Đấng cứu thế của Giới pháp thuật, là Cậu Bé Vàng của Dumbledore, là Potter kiêu căng ngạo mạn không đầu óc đáng ra nên gánh vác trách nhiệm của mình từ sớm kia. Đúng vậy, một câu cuối cùng, ông ấy đáng giá.
Ánh sáng xanh lục âm u lóe lên, một cái Avada Kedavra*, cuối cùng Voldemort cũng hoàn toàn tử vong. Sách giáo khoa Hogwarts không có dạy lời nguyền lấy mạng Avada, là chiến tranh dạy cậu. Ánh sáng màu xanh xuyên thẳng vào thân thể Tên Ác Quỷ Không Thể Nói Tên, trong chớp mắt, như bị sắp đốt trụi thành nắm tro tàn. Gào thét, không cam, cuối cùng cũng tan biến như dự liệu.
Sức lực toàn thân Harry gần như bị rút cạn, quỳ rạp xuống đất, Voldemort, tan thành mây khói, mọi thứ đã kết thúc.
“Cuối cùng, sẽ không còn ai rời bỏ mình nữa.”
Chiến tranh, kết thúc.
Trong nhận thức đương nhiên của mọi người, sau chiến tranh, Harry cưới Ginny, lên làm đội trưởng đội thần sáng. Trận chiến năm đó đã mang đi cậu thiếu niên ngại ngùng, trả lại người đàn ông trải qua lễ rửa tội của chiến tranh. Mỗi lần Harry ra ngoài làm nhiệm vụ đều là cái kiểu không muốn sống mà vọt lên đầu chiến tuyến, trong lòng Harry luôn ẩn ẩn chờ mong, trong lúc làm nhiệm vụ mà Merlin chịu rước anh đi thì tốt quá.
Kẻ Được Chọn vì tuyệt vọng mà tự sát. Harry lắc đầu, anh quả thực không thích tiêu đề thế này.
Kẻ Được Chọn vì công việc vì nhiệm vụ anh dũng hi sinh. Đúng, tiêu đề kiểu này rất không tồi, Rita nhất định sẽ viết đủ để làm người người rơi lệ.
Nhưng Merlin nhất quyết không chịu thu nhận anh, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách vô cùng xuất sắc. Chiến công, huân chương Merlin từ bậc ba đến bậc nhất, tích lũy nhiều tới mức, Harry cảm thấy có thể đưa cho bọn nhỏ nghịch như nghịch nước được luôn ý. Danh vọng của Kẻ Được Chọn sau chiến như một đỉnh núi.
Ron giờ đã ngồi lên ghế bộ trưởng Bộ phép thuật nảy sinh cảm giác không yên. Tuy rằng là tự Harry đẩy gã lên vị trí đó, cũng y như Dumbledore với Fudge trước kia, nhưng… Mọi thứ rồi sẽ thay đổi, phải không?
Một lần nọ nghe nói là thành viên cũ trong Death Eater* lên kế hoạch tập kích, nhưng cuối cùng Harry lại bị bao vây bởi một đám người quen. Nhìn từng cây đũa phép một chĩa vào mình, đối mặt với những gương mặt tuy lo sợ thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, dùng vẻ mặt kinh tởm để ảo tưởng ra cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, Harry nở nụ cười, Anh bẻ gãy cây đũa phép gỗ sồi xanh lõi lông phượng hoàng đi theo mình nhiều năm, mỉm cười nghênh đón ánh sáng xanh lục u ám mà anh chán ghét nhất, đến từ người bạn từng chân thành nhất, Ron Weasley.
“Avada Kedavra!”
Trong vầng sáng xanh lục, anh hình như nhìn thấy hình bóng đã lâu không gặp, “Giáo sư, em lại đến quấy rầy thầy rồi đây.”
Nhật báo tiên tri: Năm năm sau chiến tranh, Đấng cứu thế Harry Potter anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, hưởng dương* hai mươi ba tuổi, bạn thân khi còn sống, Bộ trưởng đương nhiệm Bộ pháp thuật Ron Weasley tỏ vẻ thương tiếc sâu sắc.
________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương tiếp theo vẫn không phải là chính văn, chính văn chưa có đã làm phiên ngoại giáo sư trước… Ách, là ta thiếu sót…
Ân, đúng rồi,đúng rồi, cầu thủ hạ lưu tình khi kiểm tra, truyện này dù sao cũng là đồng nghiệp văn, ít nhiều có thêm thắt, còn điều chỉnh một ít tình tiết trong nguyên tác ~~~
Thỉnh người xem có thói quen cất giữ~ như vậy, không sợ lần sau sẽ tìm không ra, đồng thời sẽ cho mỗ tây có thêm động lực a!
Di chuyển chuột máy tính, cất giữ ngay đi! Rống rống!
__________
Note:
(*) Avada Kedavra: Lời nguyền chết chóc
(*) Death Eater: Tử thần thực tử
(*) Trong nguyên tác ghi là hưởng thọ, nhưng trên nguyên tắc chết trước 50 tuổi đều xem là hưởng dương, chỗ này có chút khác biệt, mọi người cứ xem như không biết nha!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook