Chương 137: Tiên Tri (3)

[Dịch giả: Haphuong]

[Hiệu đính: Quyen]

 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Này, sao mấy người không nói năng gì thế?”

Chỉ với một câu nói đó.

Mặc dù chúng tôi vẫn chưa thực sự đụng độ.

Một cảm xúc căng thẳng vang vọng trong màng nhĩ của tôi.

Bùm-Bùm-Bùm-Bùm!

Trái tim của một chiến binh, cảm nhận được kẻ thù tự nhiên của mình, sẽ đập liên tục, truyền oxy đi khắp cơ thể.

Đó là trạng thái bắt đầu trước khi tâm lý có thể bắt kịp.

Để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Im ắng.

Trong sự im lặng bao trùm, tôi chỉ đưa mắt nhìn quanh để kiểm tra trạng thái của đồng đội mình.

Mọi người đều đứng im tại chỗ ngay khi những người kia tiến tới.

Họ hẳn phải cảm nhận được điều đó một cách vô thức.

Khí chất đáng ngại mà tên đó tỏa ra mạnh mẽ.

“Xin chào?”

Người đàn ông cau mày và lại lên tiếng.

Nhờ có nó, tâm trí tôi bình tĩnh lại không ít.

Thời điểm vàng.

Vài giây quý báu tiếp theo không nên bị lãng phí một cách vô ích.

Vậy…

“Mấy người cứ định đứng mãi như này à?”

Tôi nghe hắn và nhìn chằm chằm vào đối thủ.

Và tôi nhanh chóng ghép lại những mảnh ghép thông tin có thể đã bị bỏ sót.

[Này, Man di. Không phải anh nên cảm ơn tôi sao? Anh hẳn đã dễ dàng bắt được nó nhờ có tôi.]

Tên này biết về nơi này.

Đó là lý do vì sao hắn đi thẳng đến phòng trùm ngay khi biết có sự hiện diện của chúng tôi.

Nhưng…

‘Thế cũng quá nhanh đi.’

Đến nơi cùng với thời điểm của chúng tôi mà chúng tôi còn có bản đồ?

Điều này sẽ trở nên vô lý trừ khi hắn tìm ra được tuyến đường chính xác mà không có bất kỳ đường vòng nào.

Sao có thể nhỉ?

Hay nói đúng hơn.

‘Loại kỹ năng đó là thứ gì chứ?’

Tôi phải tìm ra.

Bởi vì điều đó sẽ thay đổi kế hoạch của tôi trong tương lai.

Nhìn lại thì câu trả lời nằm ở cuộc đối thoại trước đó.

[Nếu không phải vì cánh tay thừa mà chúng ta hy sinh, chúng ta có thể đã bỏ lỡ nó, ông biết không?]

Hi sinh một cánh tay.

Cánh tay của ai, rất rõ ràng. Nó hẳn là của người đàn ông không may mắn phía sau.

‘…Chắc hẳn là một tư tế của Carui.’

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Có một tư tế của Carui trong số họ.

Đó cũng là một tia hy vọng.

Nếu chỉ nhờ vào khả năng của một trinh sát tìm ra đường đi thì sẽ không có câu trả lời cho những gì xảy ra tiếp theo…

“Tôi xin anh. Làm ơn, chỉ cần lấy những gì anh muốn và để họ đi.”

Ông già mà tôi cho là tư tế của Carui, có vẻ cũng không có mối quan hệ giao hảo cho lắm với người đứng đầu.

‘Có thể là hắn bắt cóc vị tư tế và ép đổi thân phận? Và người đàn ông đã hy sinh cánh tay của mình cũng ở trong trạng thái giống như vậy?’

Thời gian để hít thở ba lần.

Sau khi bình tĩnh phân tích tình hình, tôi lên tiếng.

Dù sao thì cũng không còn nhiều thời gian.

“Chà, được rồi. Tôi sẽ—” người đứng đầu bắt đầu.

“Không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể gặp mạo hiểm giả ở một nơi như thế này.”

“Dù sao thì mấy người cũng không câm đấy chứ?”

Câu trả lời của tôi phá vỡ sự im lặng, hắn nhìn tôi với vẻ thích thú.

Được rồi, tôi đã câu được chút thời gian.

“Anh có biết làm thế nào ra khỏi đây không?”

Tôi, bằng một cách thông thường, hỏi xem hắn biết những gì.

Trông tôi càng ngu ngơ, hắn càng lơ là cảnh giác—

“Anh đang…?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không khí.

Cái gì? Tôi đã làm gì sai sao?

“Màu vàng bật lên vì bọn khốn nạn này, không phải màu xanh lá cây sao?”

Ánh mắt của hắn có vẻ cảnh giác hơn là tò mò hay thích thú.

Mắt tôi vô tình nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay hắn.

Nó giống như một Vật phẩm được Đánh số mà tôi biết.

Một chiếc nhẫn gắn đá quý màu xanh lá cây, đỏ và vàng, mà tôi thường gọi là vòng đèn giao thông.

Máy theo dõi vận mệnh số 6111.

Đèn xanh cho sự kiện tích cực.

Đèn đỏ cho sự kiện tiêu cực.

Đèn vàng trộn lẫn hai loại, cho biết sự kiện đó sắp xảy ra.

Đèn vàng đang sáng lên rất rõ ràng.

‘Chó!’.

Đây có phải là những gì họ muốn nói khi nói đến cảm xúc lẫn lộn không?

Đèn vàng báo hiệu rằng có một chút cơ hội tôi có thể chiếm thế thượng phong.

Đó là tin tốt đối với tôi.

Nhưng tin xấu là hắn cũng biết điều đó.

‘Chết.’

Lợi thế duy nhất của kẻ yếu thế, bắt gặp đối thủ mạnh hơn bất ngờ, đã không còn nữa.

Tất cả đều tại cái nhẫn chết tiệt đó.

“Anh biết đây là gì sao?”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Tệ hơn nữa, hắn nhận ra phản ứng ngắn ngủi của tôi và lộ rõ ​​bản chất thật của mình.

Vút!

Một luồng sáng xanh phát ra từ lưỡi kiếm mà hắn rút ra từ thắt lưng.

Cái miệng của anh thợ rèn tương lai là thứ đầu tiên phản ứng trước sự sáng chói của nó.

“À, một thanh kiếm làm bằng Arc…”

Arc.

Một loại kim loại được coi là vật liệu tối thượng trên thế giới này, có khả năng làm lu mờ hầu hết mọi Vật phẩm được đánh số, được phân loại là vật liệu cấp sáu.

Vì lý do này, tôi đã thầm hy vọng sẽ có nhiều kẻ thù hơn.

Cấp độ của các mạo hiểm giả càng cao thì sự khác biệt về cấp độ và số lượng tinh hoa cũng như trang bị càng lớn.

‘Ít nhất là tầng 9.’

Tuy nhiên, tôi đối mặt với thực tế tàn khốc mà không hề nao núng.

Đây không phải là một gia tộc có hàng tá thành viên.

Với kỹ năng phù hợp cùng thiết bị, hắn ta là một người có khả năng hoạt động ở tầng 9 với một nhóm năm người.

Hắn hẳn phải có ít nhất tám tinh hồn.

Tất cả bọn họ đều hơn cấp 5.

“Man di.”

Vào thời điểm này, chỉ số và khả năng dường như không còn ý nghĩa nữa.

“Giao những vật phẩm đã lấy được vào đây.”

Hắn đã ở cấp độ có thể chém cả năm người chúng tôi mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ vị tư tế nào.

“Nếu anh không muốn chết.”

Nhưng, tôi đã đưa ra quyết định.

Hành động mà tôi cần làm để tồn tại.

Vậy nên…

“A, anh đang nói về cái này sao?”

Tôi rút ra một viên đá quý lấy được từ phòng trùm và cầm nó trên tay.

Đây là kế hoạch D.

Từ bỏ mọi thứ họ muốn để đổi lấy sự sống của chúng tôi.

“Đúng như tôi nghĩ, anh có nó. Giờ thì giao ra đây. Sau đó tôi sẽ để anh sống sót ròi đi.”

“…”

Tôi nhìn chằm chằm hắn im lặng.

Khi sự im lặng kéo dài, các đồng đội của tôi bắt đầu lên tiếng từng người một.

“...Không sao. Đưa nó cho hắn đi. Dù sao chúng ta còn không biết nó để làm gì.”

“Tôi cũng đồng ý. Tránh đối đầu nếu có thể.”

Lời nói của họ chẳng có giá trị gì.

Viên ngọc này là lý do duy nhất khiến chúng ta vẫn còn sống. Thỏa thuận với một kẻ điên bắt cóc các tư tế và ép buộc cải đạo ư?

Không hợp lý tí nào.

“Thực sự…”

Khi tôi thận trọng lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Hắn cũng im lặng quan sát tôi.

Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi hắn.

Như thể hắn đã biết lựa chọn của tôi là gì.

Vậy nên tôi cười đáp lại.

“Ôi không! Tôi đói quá!!”

“...Cái gì?”

Ngay lúc hắn ta giật mình vì tiếng kêu đột ngột của tôi, tôi không ngần ngại nhét viên đá vào miệng.

Và…

Ực!

Tôi cố nuốt nó.

Nhét một viên đá to bằng quả cam vào cổ họng làm tôi đau đớn, nhưng điều đó có quan trọng gì?

Nỗi đau đó biến mất chỉ sau vài giây.

“Ợ-”

Tôi ợ một tiếng khi cố ngăn cơn buồn nôn.

Đó là lúc mọi người được đánh thức về thực tại.

“Anh làm cái gì vậy chứ?”

Hắn ta gào lên với ánh mắt giết người.

“Tôi chỉ cảm thấy thích thôi!”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Tôi đáp lời.

Một sự im lặng bao trùm sau đó.

“…”

“…”

Anh ta nhìn tôi như thể đang tự hỏi tôi là loại người điên rồ gì vậy.

Ồ, các thành viên trong nhóm chúng tôi có biểu hiện khác không nhỉ?

Dù sao thì cũng chẳng quan trọng.

Không quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, chúng nhiều như ráy tai vậy, chỉ đơn giản làm những gì cần phải làm.

Đó không phải là truyền thống của bộ tộc Man di sao?

“Man di, anh nghĩ anh sẽ được chết một cách dễ dàng sao.”

Hắn lao về phía tôi với tốc độ dường như không tương xứng với chỉ số của hắn.

Vút!

Bất kể có xứng hay không, thanh kiếm dài của hắn vẫn chém xuyên qua khiên của tôi mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.

Ý định của hắn rất rõ ràng.

Hắn định giết chết tôi rồi mổ bụng lấy đá quý.

Nhưng…

‘Rồi sao, hắn có thể làm gì chứ?’

Tôi ấn vào khiên để điều hướng đường đi của lưỡi kiếm đang lao tới.

Không phải hướng ra bên ngoài mà hướng vào bụng tôi.

“…!!”

Nhận ra ý định của tôi, hắn ta nhanh chóng thu hồi kiếm.

Hắn chắc cũng biết.

Độ bền của viên ngọc mà tôi nuốt vào không được tốt lắm.

“Anh đã lên kế hoạch từ đầu rồi?”

Tôi không phủ nhận.

Đây là Kế hoạch E, thay thế tất cả những kế hoạch trước đó.

“Ợ—!”

Chết tiệt, giờ thực sự là hành động hoặc chết này.

Ánh mắt hắn cuộn lên.

Tìm một cơ hội.

Nếu hắn có thể chặt đầu tôi chỉ trong một lần, thì lần sau, hắn chỉ cần rạch bụng tôi ra và lấy thứ hắn muốn.

Nhưng…

‘Không có chuyện đó đâu.’

Tôi đấm vào bụng mình bằng nắm đấm to bằng quả dưa hấu.

Bụp! Bụp!

Mỗi lần tôi vung tay, mắt hắn lại giật giật, lo lắng rằng vật trong bụng tôi có thể bị hỏng.

“À, tôi chỉ cảm thấy hơi đầy hơi thôi, thế thôi.”

“...Đồ điên.”

Thật nhẹ nhõm khi được nghe những lời như thế.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Không ai tránh khỏi việc bước trên lá rụng vào mùa thu.

Nhưng còn rác rưởi?

Bạn có lẽ vô tình dẫm lên chúng, nhưng không ai tự nhiên dẫm lên cả.

Vậy nên…

Bụp-!

Tôi không đấm vào bụng nữa.

Bản chất của Kế hoạch E nằm ở chỗ không vượt qua giới hạn.

Có vẻ như lời cảnh báo đã được truyền đạt đầy đủ.

“Anh muốn gì?”

Hắn cố gắng và bắt đầu giao tiếp.

Hắn tra kiếm vào vỏ, không muốn khiêu khích tôi thêm nữa.

‘Ha, vật phẩm này quan trọng với ngươi như vậy.’

Mặc dù muốn chế giễu anh ta, tôi vẫn lặng lẽ cùng đồng đội di chuyển sang hành lang đối diện, đi thẳng vào vấn đề.

“Cho chúng tôi một ngày. Chỉ một ngày.”

“Không phải anh đang cầu xin để được sống sao?”

Hắn nhìn tôi như thấy điều gì tò mò.

Điều đó không phải là khó hiểu.

Bất cứ ai ở trong tình huống giống vậy có lẽ sẽ cầu xin hắn như vậy.

Nhưng…

“Tôi không cầu xin được sống như vậy.”

Đúng hơn thì, tôi không tham gia vào những hoạt động vô nghĩa.

“Cho chúng tôi một ngày.

Một ngày nghỉ ngơi.

Tôi cho rằng đây là mức tối đa mà hắn có thể đồng ý.

“Vậy thì tôi cũng sẽ không dùng đến thủ đoạn hèn nhát như vậy nữa.”

“Sao tôi tin anh được?”

Trước câu hỏi ngắn của hắn về lời đề nghị cuối cùng, tôi rút tấm thiệp đã chuẩn bị sẵn ra mà không chút do dự.

“Tôi thề trên danh dự của chiến binh. Chúng tôi đã mệt mấy ngày nay mà không ngủ rồi. Nhưng nếu anh cho chúng tôi một ngày, chúng tôi sẽ công bằng đối đầu với các anh.”

Như thể đó là điều tôi muốn ngay từ đầu vậy.

Khi tôi bộc lộ tinh thần chiến đấu của mình, hắn lặng lẽ hỏi với vẻ hoài nghi.

“Anh thực sự nghĩ anh có thể thắng sao?”

Tôi cười khẩy.

Tôi có thể thắng sao?

Vâng, tôi vẫn thấy cơ hội đó khá mong manh.

Nhưng thế thì sao?

“Đó là phải là một lý do để từ bỏ không?”

Tôi đã nói ra cảm xúc thật của mình mà không hề giả vờ.

Hắn nhìn chằm chằm tôi.

Sau một khoảng lặng, hắn cuối cùng đưa ra câu trả lời.

“Hai mươi giờ.”
Giọng nói của hắn rất kiên quyết, không cho phép thương lượng.

“Tôi sẽ cho anh 12 tiếng.”

Đó là câu nói cuối cùng của anh ấy.

“Đừng nghĩ rằng chiêu đó sẽ có tác dụng khi đến hẹn.”

Sự quyết tâm không thả chúng tôi ra hiện rõ qua ánh mắt và nét mặt của hắn ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải giao nộp món đồ.

Vì thế, tôi thở phào nhẹ nhõm.

[05:40]

Tôi đã đạt được điều quan trọng nhất: thời gian.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Tôi đang chạy qua mê cung.

Đội hình này có chút khác biệt so với bình thường.

Rotmiller và ông lùn ở phía  trước, tôi đang đi theo họ từ phía sau.

Lý do rất đơn giản.

“Vì một lý do đơn giản.”

“Thực sự là trông có vẻ như hắn không theo chúng ta.”

Rotmiller đã nói như thế, nhưng…

Ai biết hắn giữ lời hứa trong bao lâu chứ.

Tôi phải cẩn thận từ phía sau.

“Vậy chúng ta làm gì đây?”

Rotmiller đặt câu hỏi từ phía trước.

Không, không chỉ mình cậu ấy.

“Bjorn… chúng ta sẽ chiến đấu thật sao?”

“Có vẻ như lựa chọn đó không tốt lắm. Anh cũng thấy mà? Khiên của anh bị cắt xuyên qua như đống bùn vậy.”

Những nghi ngờ và lo lắng họ giữ cho đến giờ đổ thẳng vào tôi.

Lúc nãy họ để lại mọi thứ cho tôi giải quyết, nhưng bây giờ họ lại lo lắng.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, chế độ dân chủ kết thúc.

Chúng tôi không có thời gian để tổng hợp ý kiến quan điểm của từng người và thuyết phục họ đi cùng.

“Hikurod, Misha, Rotmiller, Dwarki.”

Tôi gọi tên họ.

Và hỏi.

"Tôi có thể nói hoặc ra lệnh điều gì đó mà mọi người sẽ không hiểu lúc sau. Nhưng mọi người có thể tin tưởng tôi lần cuối và đi theo tôi không?"

“Tất nhiên, nyah.”

Ngoài Misha, ba người kia không đáp lại tôi ngay lập tức.

Tuy nhiên, tôi tin vào hình tượng tôi đã cho họ thấy trong suốt mấy tháng qua và im lặng chờ đợi.

Người đầu tiên lên tiếng là ông lùn.

“Nếu không phải có anh tại Huyết Sắc Thành, tôi đã sớm chết rồi. Tôi tin tưởng phán đoán của anh.”

Người thứ hai là Dwalki.

“Tôi cũng thấy như thế. Bjorn, tôi sẽ tin vào vận mệnh của một người hùng mà cậu luôn mang theo.”

Vận mệnh của một người hùng.

Những lời đồn đoán liên quan đến biệt danh của tôi, Balkan nhỏ bé, đã lan truyền khắp thành phố, thậm chí cả thầy cúng cũng đã nhắc đến điều này với tôi.

Thật lạ khi nghe những lời nghiêm trọng như vậy từ họ, nhưng…

Vâng, có lẽ đây là giải pháp tốt nhất trong tình hình hiện tại.

“Khi đối mặt với hắn, tôi chỉ biết run rẩy vì sợ hãi, không thể làm gì được.”

Người cuối cùng lên tiếng là Rotmiller.

“Cậu có nói gì thì tôi cũng sẽ tin và theo cậu.”

Tôi cảm thấy tin tưởng sâu sắc vào những lời ngắn mà rõ ràng của cậu ấy.

Nhưng không để thời gian cho chút cảm xúc, Rotmiller đã tiếp tục.

“Nhưng mà bên cạnh đó, có điều tôi cần nói với cậu.”

“Là gì?”

“Nếu tôi đoán đúng thì hắn thực sự nguy hiểm.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Cậu có thông tin sao?”

Tôi hỏi một cách dồn dập và Rotmiller trả lời.

“Một thời gian dài trước đây, tôi nghe về một mạo hiểm giả sử dụng một thanh kiếm thép hồ quang dài. Có tin đồn rằng hắn bị một con rồng nguyền rủa, cơ thể hắn bị bỏng nặng.”

Chờ đã, vậy hắn là ai?

Không như tôi đang càng bối rối, ba người này dường như đã nghĩ đến ai đó.

“Một lời nguyền từ rồng? Không phải là…”

“Sát Long nhân! Rotmiller, anh đang nói đến Sát Long nhân à?”

“Nếu là thật thì nghĩa là hắn là một thành viên của Hội tiên tri…?”

Nghe thấy tiếng nói khẩn thiết của ba người, tôi nhíu mày.

Tôi vẫn chưa biết Sát Long nhân này là ai.

Nhưng…

‘Tiên tri.’

Từ cổ xưa này có nghĩa là con mắt của phù thủy.

Tôi đã có được kiến ​​thức về nhóm này từ rất sớm thông qua sách vở.

‘Một nhóm người điên đi khắp nơi và nói rằng mục tiêu của họ là giết nhà vua.’

Nhưng họ không chỉ là những kẻ điên rồ.

Việc họ vẫn tiếp tục hoạt động trong nhiều thập kỷ bất chấp sự điên rồ của mình chứng tỏ sức mạnh của từng thành viên.

Gia đình hoàng gia đã treo thưởng rất lớn, nhưng cho đến nay chỉ có bảy người bị hạ gục?

‘Mình đã vướng vào một kẻ rắc rối hơn mình nghĩ nhiều.’

Mặc kệ vị đắng trong khoang miệng, một suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn.

Chạy trốn không phải giải pháp tốt nhất.

Một câu nói nổi tiếng đấy nhỉ?

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sau khi nhận bản đồ từ Rotmiller, tôi thiết kế lại điểm đến.

“Chúng ta sẽ đến đây.”

Sẽ không có thiên đường nào cho những kẻ chạy trốn.

Ít nhất là không phải lần này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương