Sinh Tồn Trong Thế Giới Game Như Một Man Di
Chapter 112: Nhóc Con Man Di (5)

Chương 112: Nhóc Con man Di (5)

[Dịch giả: Haphuong]

[Hiệu đính: Quyen]

 

Drrrrrr!

Tiếng ngáy của nhóc con man di như tiếng nhạc background trong lúc tôi giả vờ ngủ. Đã trôi qua bao lâu rồi?

Xào xạc, xào xạc-

Từ phía đống lửa trại truyền đến tiếng động, bọn người đó tựa hồ đang ở bí mật nói chuyện gì đó…

Tôi đã khá chắc về nội dung cuộc trò chuyện.

[Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?]

[Còn gì nữa? Chúng ta sẽ giết chúng.]

[Ai đầu tiên?]

Họ chắc có lẽ đang hình dung xem nên giết ai đầu tiên.

Nếu bọn họ thực sự đê tiện đến thế thì sẽ không bỏ lỡ cơ hội vàng này.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là nghi ngờ.

Trái tim của một man di trị giá 1.8 triệu đá, và họ có cơ hội đạt được hai trái.

[Để đứa con gái cuối cùng. Làm việc với hai tên man di trước]

Tôi có thể đoán họ đưa ra quyết định như thế nào.

Họ có lẽ sẽ giết tôi hoặc Caron trước.

Nên, tôi càng cố gắng tập trung lắng nghe.

Bụp.

Những bước chân rón rén, chậm rãi tiếp cận.

Hai tên hướng về phía tôi, trong khi tên còn lại hướng về phía Caron.

‘Chúng định tiêu diệt chúng ta cùng lúc.’

Không phải sự lựa chọn tồi.

Mặc dù họ sẽ phải chia nhỏ lực lượng, nhưng việc tấn công đồng thời sẽ giảm thiểu mọi biến số.

Kết quả vẫn sẽ như vậy thôi.

Thình thịch.

Khoảnh khắc tiếng bước chân của hai tên dừng lại ngay bên cạnh tôi.

Tôi đột ngột ngồi dậy.

“Đói quá… Hả? Anh làm gì ở đây?”

“Hả!”

Tên cầm giáo và tên thủ lĩnh cầm búa há hốc mồm kinh ngạc. Liếc sang bên cạnh, tôi thấy cung thủ đang nhắm vào nhóc con man di đang ngủ.

Tôi giả vờ không phát hiện ra điều gì, ngây thơ hỏi.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“A, các anh cũng tỉnh vì đói sao?”

Khi tôi xoa bụng, họ nghĩ tôi không nhìn thấy cung thủ, họ liếc nhìn nhau trước khi mỉm cười ngượng ngùng.

“À, ừ đúng. Chúng tôi chỉ đói thôi. Muốn qua kia ăn cùng chúng tôi không?”

“Có đồ ăn sao?”

“...Tất nhiên. Có một ít thịt khô trong ba lô của tôi ở đằng kia.”

“Thịt khô!”

“Nói bé thôi. Không thấy người khác đang ngủ à?”

“Thấy rồi…..”

Tôi gật đầu đồng ý, đang định đi tới thì đột nhiên

Bụp-!

Tôi cảm thấy có gì đó tác động vào sau đầu tôi.

Có vẻ như tên thủ lĩnh đã cố đánh tôi bằng cây búa…

“Hả?”

Không đời nào đầu tôi sau khi vẫn còn nguyên vẹn sau cú chém của một chiến binh Orc lại có thể bị thương vì thứ đó.

“Cái gì vậy?”

Tôi quay lại một cách thản nhiên và nhìn thấy vẻ mặt đông cứng của hai người đàn ông.

Dễ hiểu thôi.

Rốt cuộc, họ đã đánh tôi vào đầu bằng búa mà tôi lại không rên rỉ hay lảo đảo một chút nào.

“Ừ, ừm…”

Tên thủ lĩnh quá choáng váng đến mức không thể tấn công thêm lần nữa.

Bây giờ chắc hẳn anh ta đang vô cùng bối rối.

Anh ta có nghĩ tôi cố tình giấu nghề thì cũng vẫn có lý…

Nhưng sự thật có lẽ quá đau đớn để anh ta có thể chấp nhận.

Tôi cười và nói,

“A, tay anh bị trơn sao?”

“Ừ, à-ha?”

“Anh có đói như nào đi chăng nữa, sao anh có thể phạm lỗi sai như vậy?”

Lời tôi nói chẳng có ý nghĩa gì mấy, nhưng ngạc nhiên thay, người thủ lĩnh lại cười ngượng ngùng và gật đầu.

“À, à! Lỗi tôi.”

Xin lỗi sao? Cứt chó.

Họ thực sự coi một người man di thực thụ là kẻ ngốc vậy sao?

“Tôi mới phạm sai lầm nhỏ—”

Bụp-!

“...Đây.”

Thình thịch.

Tôi không có chùy nên chỉ đấm thẳng vào mặt hắn.

Kết quả đúng như dự đoán.

Tên thủ lĩnh ngã xuống đất với khuôn mặt bị lõm xương.

“Ư…?”

Người lính cầm giáo bên cạnh vẫn chưa hiểu tình hình, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

“À, tay tôi cũng trơn vì đói.”

Tôi nói với giọng thực sự xin lỗi, nhưng có vẻ như anh ta không có tâm trạng chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Royce! Làm gì vậy, bắn anh ta ngay!”

Tên lính cầm giáo, thay thế cho người chỉ huy bất tỉnh, ra lệnh.

Vút-!

Ngay sau đó, người cung thủ đã bắn mũi tên mà anh ta nhắm vào tôi.

Nhưng có vẻ như hai tên này đã không hiểu ý nhau.

Anh ta định bắn tôi, thế nhưng mũi tên lại bay về phía nhóc con man di, Caron.

Vụt-!

May mắn là Caron bị đánh thức bởi tiếng tiếng hét của tên cầm giáo, cậu xoay người, tránh được một đòn chí mạng.

“Khục, Royce! Anh làm gì vậy!”

Caron nhanh chóng đứng dậy và kẹp chặt cổ họng tên cung thủ.

“Ga, khục!”

“Nói, nói mau! Sao anh bắn tôi? Anh không định nói gì sao?”

“Khặc, chỉ là… Khặc!”

“Không định nói á!!”

Trông có vẻ như tôi cũng không cần tập trung vào họ thêm.

Khi tôi hướng mắt về phía người lính cầm giáo, tôi thấy anh ta từ từ rút lui vào bóng tối.

Thích cái cách anh ta bất chấp sự hỗn loạn, quyết tâm rời xa đồng đội và tìm đường thoát thân, thật đáng khen ngợi, nhưng…

Không, mọi thứ không hoạt động như vậy.

“Nyah, vậy chúng thực sự là những tặc phỉ.”

Misha chứng kiến mọi thứ từ đầu, đã đập mạnh vào gáy anh ta bằng sống kiếm của mình.

****

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!”

Caron lo lắng hỏi.

Tuy nhiên, không có cách nào để người cung thủ, đã ngất đi vì bị siết cổ, có thể trả lời được.

“Bọn người này là những tặc phỉ.”

Tôi đã tử tế giải thích mọi thứ, từ cái giá đắt đỏ của trái tim người man di cho đến sự nghi ngờ của chúng tôi về ý định của họ, và lý do tại sao chúng tôi quyết định can thiệp.

Nhưng…

“Gì? Không thể như vậy được! Họ là những người đồng đội của tôi…”

Nhóc con man di ngây thơ của chúng ta, không thể tin được điều đó. Hay nói chính xác hơn, cậu ấy không muốn tin điều đó.

“Caron, con trai của Tarson, đứng dậy.”

“…Anh đang muốn sỉ nhục tôi sao? Tôi đã là chiến binh rồi đấy!”

“Vậy sao cậu lại không dám đối mặt với hiện thực?”
Caron ngậm chặt miệng trước câu hỏi của tôi.

Cậu ấy phải biết.

Mọi thứ tôi nói là sự thật.

“...”

Những người man di mà tôi thấy không phải là những kẻ vô tri. Họ chỉ thiếu giáo dục những thứ khác ngoài kỹ năng chiến đấu và quá ngây thơ vì cuộc sống ẩn dật trong trại huấn luyện thôi.

"Tên cung thủ đê tiện này đã bắn một mũi tên vào cậu. Nếu cậu không kịp thời cúi xuống, mũi tên sẽ bắn trúng cổ thay vì vai cậu".

Tôi nói rồi rút mũi tên ra khỏi vai cậu ấy.

Mặc dù rất đau đớn, Caron vẫn không hề kêu một tiếng nào.

Nên tôi tiếp tục lên tiếng.

“Những người này là tặc phỉ. Lũ cặn bã của Mê cung đã cố giết cậu và đánh cắp trái tim cậu.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“...Tôi muốn nghe họ nói.”

Liệu cậu ta còn đang ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng đã có sự hiểu lầm nào đó sao?

Caron yêu cầu nói chuyện với bộ ba, và tôi không có lý do gì để từ chối. Sau khi tước vũ khí của họ và tập hợp họ lại một chỗ, tôi đánh thức một người.

“Hi, híc!”

Người được chọn là cung thủ.

Anh ta chỉ bất tỉnh vì thiếu dưỡng khí, có lẽ bị thương nhẹ hơn những người khác.

“Làm ơn, tha cho chúng tôi đi!”

Nhìn thấy tên cung thủ quỳ xuống ngay khi nhìn thấy tôi, tôi lùi lại một bước.

Tôi không phải người muốn nói chuyện với anh ta.

“Royce, anh thực sự là tặc phỉ sao?”

“Ca, Caron…? Có một sự hiểu lầm. Để tôi giải thích, đầu tiên là cậu này—”

“Chỉ trả lời câu hỏi thôi. Tôi có nói gì làm anh hiểu sai sao?”

“À…”

Tên cung thủ không thể trả lời câu hỏi của Caron.

Điều này đúng như dự đoán trước.

Không có sự hiểu lầm nào cả.

Để tiết kiệm thời gian, tôi ném cho Caron cuốn sổ tay tôi tìm thấy khi lấy vũ khí của họ.

“Đây là cái gì?”

“Tự đọc đi.”

“Tôi không biết đọc.”

À. Ừ.

“Thế để anh ta đọc to cho cậu nghe.”

“Thế còn được.”

Caron sau đó đưa cuốn sổ tay từ tôi cho cung thủ. Cuốn sổ tay ghi lại những cuộc trò chuyện thì thầm của họ trong khi chúng tôi giả vờ ngủ.

“...”

Ngay khi nhìn thấy nó, tên cung thủ lúc này đang đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu cam chịu.

Có vẻ như hắn đã chấp nhận số phận của mình.

“Chà, nếu anh không đọc, tôi sẽ phải giết anh thôi.”

“...”

“Trước đó thì tôi sẽ hành xác anh.”

“Tôi, tôi sẽ đọc…”

Cung thủ bắt đầu đọc đoạn đầu với đôi môi run rẩy.

“Sao Briol lại nhận tên đó? Đừng nói là anh ấy định giết chết nó đấy?”

“Không phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn ta thực tế đang cầu xin được giết, không cần phải thả hắn ta ra.”

“Tôi thấy tên này khá đáng ngờ. Khi nói về những đối tác ban đêm ở tầng hai, dù bọn man di có ngu ngốc đến đâu, liệu chúng có thực sự ngu ngốc đến vậy không?”

“Ngu sao? Tôi đồng ý. Chúng ta không phải đã giết chết bao nhiêu tên man di để hiểu điều đó sao? Chúng chỉ là…” Cung thủ đột nhiên ngập ngừng không nói tiếp.

Vậy nên tôi bẻ gãy một ngón tay anh ta.

“Lời nói của tôi nghe như trò đùa với anh sao?”

“A ha!”

“Tiếp tục.”

“Ch, chúng chỉ là những con quái vật đi bộ! Trí khôn của chúng như nhau cả thôi, và đặc biệt là ai giết được chúng sẽ được quyền sở hữu.”

Sau khi nói xong câu đó, tên cung thủ liếc nhìn Caron.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Caron đang run rẩy.

“Ai nói?”

“...Victor.”

“Ha, tên đó sao… tiếp tục.”
Caron giục anh ta tiếp tục sau khi xác nhận đó là lời của tên lính cầm giáo.

“Và, cho dù không phải là người man di, phần thưởng vẫn rất lớn, đúng không? Tuy rằng thoạt nhìn ngây thơ như người man di, nhưng khuôn mặt của cô ấy... ừm, khá xinh đẹp..."

“Tiếp.”

“Mặt ổn nhưng cô ta đã quan hệ với một tên man di, ai biết được chuyện kia—”

“Dừng!”

Misha xen vào, giật lấy cuốn sổ tay.

Sau khi đọc lướt qua, cô ấy hỏi tên cung thủ.

“Đây, đây, và đây. Ai nói, nyah?”

Giọng nói cô lạnh như băng.

Đó là một mặt khác của cô mà tôi chưa từng được chứng kiến trước đó.

Tên cung thủ run rẩy chỉ vào thủ lĩnh, Misha quyết định nói với tôi.

“Bjorn, tôi sẽ giết chết tên này, nyah.”

“Cứ tự nhiên.”

Không nên để Misha buồn thêm, nên tôi đã để cô ấy khỏi đọc tiếp những lời nói thô tục.

Cuộc thảo luận sau đó chuyển sang vấn đề ai trong số họ và bằng cách nào giết chúng tôi.

Và…

He doesn’t know he’s already dead meat after the hunt is over…”

“Caron, tôi sẽ xử lý tên đó. Hắn đánh giá thấp tôi - một cung thủ thực thụ, tôi thực sự tức giận. Hắn không biết được bản thân sẽ chỉ là miếng thịt thối sau khi cuộc đi săn kết thúc…”

Với lời nói của tên cung thủ, âm mưu bí mật đã kết thúc.

Sau một khoảng im ắng, Caron phá vỡ bầu không khí bằng câu hỏi.

“Tôi chỉ là không hiểu.”

Những lời đầu tiên của cậu ấy chứa đầy sự nghi ngờ.

“...Tôi đã làm gì sai?”

Cậu ấy tự tìm lỗi chính mình.

Nhưng cậu ấy không sai.

Chỉ là thế giới này quá tàn bạo đối với những người vẫn giữ được sự ngây thơ của mình.

“Con trai của Thor…”

“Là con trai của Jandel, Bjorn.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy anh rất nổi tiếng… Tốt. Hãy nói cho tôi, con trai của Jandel, Bjorn, những tên này thường xuất hiện rất nhiều ở mê cung sao?”

“Đúng.”

Một khía cạnh của mê cung không được dạy ở các trại huấn luyện.

Một chiến binh trẻ đối mặt với điều này lần đầu hỏi tôi.

“Vậy… tôi nên làm gì?”

Cậu ấy tha thiết tìm kiếm câu trả lời, như thể cậu sẽ đi theo bất kỳ con đường nào tôi chỉ.

Vậy nên tôi đáp lời.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Nghi ngờ tất cả mọi người, dù họ có là con người hay không. Giống như tôi đã lừa gạt bọn họ, hãy giấu lưỡi rìu của cậu bằng sự ngây thơ. Cho dù có phiền phức và có khó khăn, hãy luôn suy nghĩ và hành động.”

“...Tôi có thể chứ?”

“Không phải có hay không thể. Mà đó là thứ cậu phải làm.”

Tôi khẳng định chắc chắn.

Nếu không phân biệt được hai điều này, họ sẽ mãi mãi sống trong sự ngây thơ của mình.

“Nhớ là mỗi lần cậu định danh được và loại ai đó, là thêm một chiến binh trẻ có thể được cứu sống.”

Người chiến binh trẻ mím chặt môi khi nghe tôi nói.

“Vậy, đó là lý do anh…”

Cậu ấy cuối cùng cũng hiểu được hành động của tôi.

“Giờ cậu tính làm gì? Tôi sẽ theo lựa chọn của cậu.”

Tôi hỏi cậu ấy lần cuối.

Nắm chặt lòng bàn tay.

Người chiến binh trẻ, Caron con trai của Tarson.

Cậu ấy nắm chặt chiếc rìu.

Và sau đó…

Vút-!

Cậu ấy đích thực là một chiến binh.

****

Chiếc rìu của cậu chém đứt cổ tên cung thủ một nhát sạch sẽ.

Mang trong mình mối hận, Misha bóp nát cổ tên thủ lĩnh trước khi chặt đầu hắn, còn tôi thì bẻ cổ tên còn lại.

Chắc chắn có khoảnh khắc họ cầu xin được sống…

[Làm ơn, tha cho tôi! Tôi sẽ sống lương thiện từ giờ trở đi…]

[Một tặc phỉ lương thiện ha, ý anh là thế?]

[Đúng, đúng! Tôi hứa… aaa!]

Không có gì thay đổi.

Chỉ có con đường duy nhất để trở thành một tặc phỉ lương thiện.

“Đây, uống thuốc đi.”

“Cảm ơn.”

Sau khi dọn dẹp sơ qua, tôi đưa cho Caron một lọ thuốc, cậu ấy bôi nó vào vết thương ở vai.

Tuy nhiên…

“Sao không đổ thêm?”

“Nếu thế thì nó sẽ hoàn toàn lành lặn. Một vết sẹo chính là bằng chứng cho sự thiếu kinh nghiệm. Tôi muốn nhớ và mãi không quên.”

“Nếu đó là điều cậu muốn.”

Biết được phong tục coi trọng vết sẹo như huy chương của người man di, tôi không nói nhiều.

“Cảm ơn anh, Bjorn, con trai của Jandel. Tôi bắt đầu hiểu được tôi cần gì rồi.”

Ánh mắt của cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Và nhìn vào nó, tôi đã chắc chắn.

“Tôi sẽ đập vỡ đầu của bất kỳ ai tôi gặp phải, dù là khó khăn đối với tôi… không, tôi sẽ tìm kiếm chúng. Và nếu tôi thấy một chiến binh trẻ, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của ngày hôm nay và đưa ra lời khuyên.”

Với quyết tâm hiện tại, cậu ấy chắc chắn có thể dạy cho bất kỳ tặc phỉ nào một bài học.

“Như những gì anh làm hôm nay cho gia đình của chúng ta.”

…Kể từ bây giờ.

Hãy luôn nhớ rằng việc đùa giỡn với nhóc con man di là một sai lầm tối kỵ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương