Sinh Tồn Trong Thế Giới Game Như Một Man Di
-
Chapter 102: Xã Hội Đen (1)
Chương 102: Xã Hội Đen (1)
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đột nhiên…”
“Động đất à…?”
Bị đánh thức bởi những cơn rung chuyển lan tỏa khắp mặt đất, các nhà thám hiểm thức dậy sau giấc ngủ dài.
Lúc đó tôi nhận ra một điều.
Một khi là Hans, mãi mãi là Hans.
‘Ai sẽ nghĩ rằng việc đổi tên lại là vô ích chứ.’
Tôi nặng nề thở ra một hơi và đến chỗ Hans……
Không, người đàn ông hiện tại được nhớ đến với cái tên Hanst.
“Tôi, tôi chẳng làm gì cả!”
Ừ, có khả năng như vậy thôi.
Làm sao anh ta, đang có mặt tại đây, lại có thể mở ra khe nứt đó chứ?
Chỉ là do vận rủi của tôi thôi.
“Bjorn?”
“Chạy!”
Tôi bắt lấy Misha và bắt đầu chạy.
Ừmm, chúng tôi không còn thời gian nữa.
Misha hỏi mà không giải thích thêm.
“…Đừng nói với tôi là xuất hiện một khe nứt nha, nyah?”
“Đúng vậy.”
Giống như cuộc sống của tôi, một tình huống tồi tệ khác lại xảy ra.
Tất nhiên, không phải là loại rắc rối đe dọa đến tính mạng.
Nhưng vẫn…
‘Chết tiệt, rốt cuộc mình bỏ ra biết bao nhiêu chứ.’
Chọn một khe nứt để đi vào và mua vật dụng phù hợp.
Quá phấn khích, tôi thậm chí còn mê hoặc cả thuộc tính lôi nữa.
Và bây giờ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
“Bjorn! Đằng kia!”
Tôi không biết là ai nhưng có kẻ nào đó đã phá hỏng kế hoạch của tôi rồi.
Một người chơi, có lẽ vậy?
Hay chỉ là người hiểu biết sâu sắc về thế giới này mà thôi?
Được thôi, tôi sẽ biết khi tôi vào đó.
Vù!
Một cánh cổng không gian đang thiết lập theo hướng Misha chỉ.
Đến lúc này, chắc hẳn đã có hàng ngàn cánh cổng không gian mở khắp tầng một.
“Misha!”
Tôi kéo Misha vào lòng, đề phòng trường hợp cô ấy bị ngã.
Sau đó, tôi lao vào cổng không gian.
[Nhân vật của bạn đã bước vào khe nứt ở tầng một.]
Bùm!
Đáp xuống với một tiếng rầm nặng nề, tôi đặt Misha xuống.
Sau đó, tôi lập tức quan sát xung quanh.
Có vẻ như tôi là người cuối cùng, vì trước tôi có ba người, cả nam lẫn nữ, bước vào khe nứt.
Tôi cẩn thận quan sát từng người một.
“Ồ, một man di và một thú nhân, trông mạnh mẽ quá. Rất vui được gặp anh, cứ gọi tôi là Carlson là được.”
Người đầu tiên, một người đàn ông.
Cao khoảng 1m7 và vũ khí của anh ta là một thanh kiếm.
Nếu phải dùng một con vật để diễn tả ấn tượng đầu tiên về anh ta trong tôi thì…
Hừm, chuột là chính xác nhất.
“...Tôi không phải là một gánh nặng to lớn gì đâu. Tôi là Abman Urichfried.”
Người thứ hai, một người đàn ông thuộc bộ tộc thú nhân.
Nhìn đôi tai tròn tròn trên đầu anh ta, có vẻ anh ta thuộc một trong thất đại tộc, có lẽ là tộc Hắc Hùng.
Với đặc điểm nhận dạng là thân hình đồ sộ, đầy cơ bắp và một chiếc nỏ lớn gợi nhớ đến một vũ khí công thành.
“Xin chào. Tôi là Jencia Neaprin. Thanh kiếm này là vũ khí của tôi. Tôi sẽ cố gắng không gây phiền phức gì.”
Cuối cùng là một người phụ nữ.
Cô ấy cao khoảng 160 tuổi và có khuôn mặt thanh tú.
Ngạc nhiên thay, cô ấy tạo kiểu cho mái tóc đen nhánh của mình bằng hai bím tóc.
Không phải là cô ấy không đẹp, nhưng tôi không thể tin rằng thực sự có người để kiểu tóc đó.
Dù sao thì cũng đến lượt chúng tôi tự giới thiệu bản thân nên tôi chủ động giới thiệu.
“Tôi là Bjorn, con trai của Thor. Đây là Michelle. Như mọi người thấy đấy, chúng tôi là bạn đồng hành.”
“Hả?”
“Hả” là ý gì đây?
Tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng, Misha dường như hiểu ra và bĩu môi. Đôi mắt cô ấy giãn ra và nhìn chằm chằm vào khoảng không.
…Đó có phải là khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy không nhỉ?
Nó kỳ lạ đến mức khiến người ta chú ý, thế nên tôi dẫn dắt cuộc trò chuyện.
“Tôi đảm nhận vai trò người bảo hộ trong mê cung, và tôi khá tự tin vào điều đó.” “Mấy người chuyên về cái gì vậy?”
Khi bước vào một khe nứt, kiểm tra sức mạnh của nhau là một thủ tục cơ bản.
“Tôi giỏi dùng kiếm! À, và tôi đã hấp thụ tinh hồn của yêu tinh cung thủ rồi đấy. Tôi được huấn luyện làm trinh sát từ khi còn nhỏ, nên tôi có một số hiểu biết về bẫy và thiết bị cơ khí.”
Người phụ nữ tên Jencia kể thêm một chút về bản thân mình.
Tinh hồn của một yêu tinh cung thủ, không phải là một kiếm sĩ à?
Ngay khi nghe vậy, tôi đã nghĩ, “Chuyện quái quỷ gì thế này?” nhưng không phải là chuyện cần bận tâm.
Không phải tôi là người nâng cấp nhân vật cho cô ấy.
Chỉ cần nhìn vào vật dụng của cô ấy là có thể thấy rõ cô ấy là người mới rồi.
“Tôi là một chiến binh thích dùng kiếm và khiên hơn. Ờ... Bjorn, đúng không? Tôi có thể không giỏi bằng mọi người, nhưng trong một đội, tôi thường đảm nhiệm vai trò chống chịu các đòn tấn công ở tuyến đầu.”
Chiến binh dùng kiếm và khiên Carlson giỏi hơn Jencia, nhưng xét về tổng thể thì vẫn tương tự nhau.
Tốt nhất là ở mức giữa cấp độ thứ hai chăng?
Tuy nhiên, không giống như người phụ nữ kia, anh ta không ngây thơ bộc lộ bản chất của mình, nên có vẻ dày dạn kinh nghiệm hơn.
Ừm, hoặc có thể là anh ta chưa ăn gì cả.
‘Hai người mới bắt đầu xét về sức mạnh…’
Ừmm, tôi đã phần nào mong đợi điều này.
Tình hình đã khác so với khi tôi gặp Hikurod và Raven. Khe nứt vừa mới mở ra gần đây nên không có cách nào biết trước và phải đợi thôi.
Và vì mở cổng vào ngày đầu tiên nên nơi đây sẽ chật kín người dân địa phương thậm chí còn chưa kịp lên đến tầng hai.
‘Theo nghĩa đó thì điều đó vẫn đáng ngờ.’
Tôi hướng mắt về người cuối cùng trong hàng.
Có lẽ anh ta coi đó là gợi ý để giới thiệu bản thân mình chăng?
“Như hai người thấy đấy.”
Người đàn ông lực lưỡng, có râu, cơ bắp như gấu thản nhiên nâng chiếc nỏ khổng lồ trên lưng.
Anh ta là nhà thám hiểm cấp trung duy nhất trong ba người.
Tôi hỏi thẳng anh ta, như một man di.
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu anh có thể cho tôi biết rõ anh đáng tin cậy đến mức nào.”
“Anh cũng nên giới thiệu về bản thân mình đi chứ?”
Ồ, đúng rồi.
“Tôi cấp 6, còn Misha là nhà thám hiểm cấp 7. Chúng tôi thường hoạt động ở tầng 4.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi cấp 5.”
Chết tiệt, anh ta không phải là nhà thám hiểm cấp trung mà là cấp cao.
Thông thường, cấp 6 được coi là cấp độ trung bình, cấp 5 là cấp độ cao và cấp độ 4 là cấp độ cao nhất.
Từ cấp 6 trở đi, khoảng cách giữa các cấp độ tăng lên đáng kể, thậm chí phải trải qua kỳ thi thăng cấp bang hội nữa.
Chết tiệt, chuyện này càng ngày càng đáng ngờ.
“Tại sao một nhà thám hiểm cấp 6 lại ở đây nhỉ?”
“Anh không phải cũng như vậy sao?”
Trời, sao tên này lại phải sắc sảo thế nhỉ?
“…Chúng tôi từng hoạt động theo nhóm, nhưng vì một số tình huống, chúng tôi phải đi theo cặp. Chúng tôi vẫn chưa thể lên tầng hai vì thiếu trinh sát, nhưng chúng tôi vẫn vào khi khe nứt mở ra.”
Đây là câu trả lời tôi đã chuẩn bị sẵn trong trường hợp có người nghi ngờ chúng tôi khi khe nứt xảy ra.
Tuy nhiên…
“Thật trùng hợp. Tôi cũng vậy. À, đã lâu rồi kể từ khi tôi rời khỏi đội ban đầu của mình.”
Phù, chết tiệt.
‘Thật hay giả vậy?’
Tôi tự hỏi liệu thực sự có một cung thủ mạnh mẽ nào có thể chiến đấu một mình không, nhưng nhìn khuôn mặt của người đàn ông lực lưỡng này thì điều đó có vẻ đáng tin.
‘Dù vậy, tôi vẫn nên cẩn thận hơn với anh chàng này.’
Tôi cho rằng người đàn ông giống gấu là nghi phạm chính của mình.
Không chỉ vì sức mạnh của anh ta mà còn vì mọi tình huống đều đáng ngờ.
‘Dù sao, nếu không có người này, lúc này sẽ không có ai khai thác được ma thạch cấp 8 ở tầng hai nữa.’
Tất nhiên, tất cả đều dựa trên những tình tiết được tiết lộ cho đến nay.
Carlson và Jencia.
Không phải là không thể xảy ra chuyện hai người này đang che giấu năng lực thực sự của mình.
“À, nhưng ai là người bước vào khe nứt trước chứ?”
Tôi hời hợt hỏi, giả vờ như bản thân chỉ tò mò mà thôi.
Ai thực sự là người mở ra khe nứt này chứ?
Trừ khi cả ba người bọn họ thông đồng với nhau, nếu không câu hỏi này có khả năng tiết lộ danh tính thực sự của họ.
Nhưng…
“Tôi không chắc lắm đâu? Có vẻ như tất cả chúng ta đều vào cùng một lúc thì phải…”
“Trùng hợp đến nỗi khó có thể nói ai là người đầu tiên.”
“Anh quan tâm tới những điều kỳ lạ ghê.”
Có lẽ tôi không nói chuyện suôn sẻ được rồi.
Ồ, chết tiệt.
Đây không phải là trò chơi xã hội đen đâu.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
***
Một kẻ lạ mặt đã mở khe nứt ra.
Điều này làm gián đoạn rất nhiều thứ trong kế hoạch của tôi.
Đầu tiên là việc phân chia.
“Được rồi, vậy thì quyết định vậy đi.”
Sau một hồi thảo luận, mọi người đã nhất trí rằng tôi, Misha và Gấu mỗi người sẽ nhận được ba phần, còn Carlson và Jencia… hay gọi tắt là Jenson, sẽ chia nhau một phần.
Thế giới của các nhà thám hiểm rất tàn nhẫn.
“Không tệ đâu. Chúng tôi sẽ cho anh bất kỳ tinh hồn còn lại nào.”
“Đúng…”
Đòn đá kinh điển.
Đây chính là điều mà tôi phải chịu đựng dưới tay của Người lùn và Raven trong Lâu đài Máu.
Và, tôi cũng định làm như vậy.
Rốt cuộc, hào phóng và chu đáo ở một nơi như thế này có ý nghĩa gì chứ?
‘Trời ạ, dù vẻ bề ngoài như vậy, nhưng anh ta khá hào phóng. Mình thậm chí còn không cần tặng mấy viên đá ma thuật nữa.’
Kế hoạch của tôi là mở khe nứt vào khoảng ngày thứ ba.
Sau đó, độc quyền mọi thứ cho những người dân địa phương ở tầng một và chỉ giao dịch với những người cấp thấp mà thôi.
Nhưng biến cố Gấu xuất hiện và tôi phải nhượng bộ đáng kể trong việc phân chia.
Hiện tại, chúng tôi đồng ý Misha sẽ dùng tinh hồn bảo hộ…
Nhưng nếu một vật phẩm được đánh số hoặc một viên đá nứt rơi ra, tôi sẽ phải tung xúc xắc với Gấu.
‘Ha, mình không tự tin với trò xúc xắc lắm.’
Tôi cảm thấy buồn nôn rồi.
Không phải là tôi sợ thua mà là tôi không tự tin mình sẽ thắng.
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu tôi không muốn đề cập đến biến xúc xắc…
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Gạt bỏ mọi suy nghĩ còn sót lại, tôi bước về phía trước.
Đằng sau tôi theo đội hình, ‘Jenson’ ở hai bên, theo sau là Gấu, và sau cùng là Misha.
Rắc.
Giống như đang đi trên lớp băng mỏng, mỗi bước chân chúng tôi đi đều tạo ra tiếng rắc rắc.
Đó không phải là một mô tả không chính xác đâu.
Thực ra chúng tôi đang băng qua một hồ nước đóng băng.
Theo một cách nào đó thì đây là một sự may mắn.
‘Có vẻ như những vật dụng mình chuẩn bị sẽ có ích đây.’
Có bốn loại khe nứt ở tầng một.
Tùy loại, quái vật xuất hiện, độ khó và thậm chí phần thưởng cũng khác nhau.
Vậy, chúng ta nên đi đâu?
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi chọn một nơi, và thật trùng hợp, đó cũng chính là nơi chúng tôi đang đi tới.
[Băng động]
Một khe nứt mở ra bằng cách cung cấp nhiều viên đá ma thuật của quái vật cấp 8 từ hang ổ quái thú ở tầng hai.
Tiêu chí duy nhất để tôi lựa chọn là Misha.
Ừ thì, tôi cũng chừa một phần cho mình là một tinh hồn kể từ khi tôi đạt cấp 4, nhưng…
‘Ở đây chẳng có gì đáng để dùng vào cả.’
Mặc dù là khe nứt nhưng chỉ là khe nứt ở tầng một.
Những người bảo hộ chỉ ở cấp 7, và không ai trong số họ thả ra tinh hồn phù hợp với tôi.
‘Có lẽ đó là lý do tại sao Gấu lại hào phóng đề nghị tặng tinh hồn.’
Dù sao thì, hiện tại, kế hoạch là tăng cường sức mạnh cho Misha và sử dụng cơ hội này để sau này lấp đầy chỗ khuyết thiếu bằng một tinh hồn tốt hơn. Nhưng khoan đã, có gì đó quen quen.
Lần trước, trước khi Aynar rời đi đến nơi ẩn náu, chẳng phải cũng có chuyện tương tự xảy ra sao?
‘Chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra nữa phải không?’
“Sao anh dừng lại đột ngột thế?”
“Không có gì đâu.”
Gạt bỏ những suy nghĩ đang sinh sôi trong đầu, tôi tập trung lại vào môi trường xung quanh.
Rốt cuộc, chúng tôi đang ở bên trong một khe nứt.
Và khi có một nhóm ‘xã hội đen’ vô danh trong số chúng tôi thì đây không phải là lúc để mất tập trung.
Vù.
Những ngọn núi phủ tuyết đóng băng.
Những bông tuyết rơi từ trên cao.
Và những tia nắng mặt trời phản chiếu trên băng càng trở nên sắc nét hơn.
‘Thật kỳ diệu khi ở một nơi như thế này sau một thời gian luôn sống trong bóng tối.’
Sau khoảng nửa giờ đi bộ, chúng tôi qua khỏi khu vực hồ và một hang động kỳ lạ xuất hiện, dẫn xuống lòng đất.
Tất nhiên là có một con quái vật đang chặn đường chúng tôi.
“Groooar!”
Một con quái vật Yeti cấp 7.
Một loại quái vật bảo hộ ưu tú chỉ xuất hiện ở ‘Băng động’, ai cũng biết sự hiện diện của nó ngay từ đầu.
Jencia lẩm bẩm khi nhìn thấy con thú dữ đang đe dọa.
“Chúng ta, chúng ta có cần phải đánh bại nó để đi xuống không?”
Câu trả lời đến từ Gấu.
“Tôi không biết về nơi này, nhưng ở những khe nứt, nơi có quái vật, thường có đường.”
Một câu trả lời khiến một game thủ như tôi theo bản năng gật đầu.
Bằng cách nào đó, nó thậm chí còn đáng ngờ hơn…….
“Đừng liều lĩnh lao vào mà tự mình hại mình. Các người hãy ở lại phía sau đi.”
“…Như vậy có thực sự ổn không?”
Jencia và Carlson nhìn Misha và tôi, nhẹ nhõm vì sự ân cần của Gấu. Rốt cuộc, mạo hiểm mạng sống của chúng tôi để chống lại một con quái vật như vậy chỉ vì 10% số đá ma thuật có vẻ không công bằng cho lắm.
Vậy nên tôi cứ để mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.
Hơn nữa, để mọi người bồn chồn chỉ gây phiền toái mà thôi.
“Tôi sẽ đi trước.”
Sau đó, cuối cùng Gấu cũng lấy chiếc nỏ khổng lồ từ lưng mình xuống.
Và…
Vút!
Cùng với tiếng bắn tên, trận chiến bắt đầu.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook