Edit: Trang Nguyễn

"Boom! Đó là Boom!"

"Vù vù——" một chiếc máy bay bay qua đầu bọn hắn, liên tục ném xuống hai quả boom.

"Chạy mau!"

Du Hành giẫm mạnh chân ga, lốp xe đè nát chướng ngại vật trên phế tích, gào thét xông về phía trước, sau lưng sóng nhiệt ngập trời khiến cát đá bay loạn, còn nện vào trên trần xe.

"Trời ạ, Boom! Tại sao có thể có Boom!" mẹ Chu nắm chặt ghế ổn định thân hình, quay đầu nhìn thoáng qua đã bị dọa đến hồn phi phách tán, đơn giản sau lưng hai chiếc xe tránh trễ, bạo tạc nổ tung trong ngọn lửa thứ hai, sóng nhiệt kinh người.

Rất nhanh Du Hành đã thấy lưới cao thế từ phía xa xa, lúc anh đến gần xem xét, thì ra đã có người sống sót đến sớm hơn mẹ con anh, dù sao ở trong tầng hai bệnh viện Phụ Chúc, muốn ra ngoại thành phải tốn nhiều thời gian hơn, mặt khác các trạm cứu hộ bên ngoài bệnh viện đã sớm hành động rồi.

"Thả chúng tôi đi ra ngoài!"

"Chồng dì họ của tôi là phó cục trưởng sảnh xx, tôi không phải người không có hậu trường, các người suy nghĩ cho kỹ, mau mở cửa, bằng không..."

"Mọi người chúng ta cùng tông thẳng ra ngoài!"

Đến gần, Du Hành thấy ở đây rất ồn ào, xe đậu lộn xộn, người sống sót đứng trên trần xe chửi bới người bên ngoài, anh lại nhìn ra bên ngoài, cahc1 mười mét một người ở cương vị giữ cửa bất vi sở động. Xe quá nhiều quá hỗn tạp, chặn ngang chặn dọc trên đường, đường bị ngăn cản anh không vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài.

"Thế nào anh bạn? Bên ngoài nói gì?"

Du Hành tìm một người đàn ông vừa nhảy xuống xe hỏi thăm, anh đưa đối phương một điếu thuốc, đối phương nhận điếu thuốc đưa lên miệng, mu bàn tay là một mảnh hạt mụn hồng, lúc nhận điếu thuốc tay hắn còn đang run run.

"Cám ơn anh bạn. Đám khốn nạn kia, không nói nhảm một câu, hỏi có đưa đồ ăn hay không cũng không trả lời, hỏi có ra được cửa không cũng không đáp, giận điên người!"

"Lưới điện cao thế này, các anh em có chủ ý gì không?"


"Đều nói muốn tông thẳng qua đó, nhưng không ai dám động." Người đàn ông hút mạnh một hơi thuốc, dường như tỉnh táo lại: "Nếu thật sự tông thẳng đến, phải chấp nhận bị điện giật chết nên không ai bằng lòng làm." Dù có lớn tiếng trách móc, chửi bới thế nào thì người kia cũng không dám đụng, thầm nghĩ kích động người khác làm, nhưng người khác cũng không phải người ngu.

Du Hành hiểu rõ chuyện ở đây, liền nói cảm ơn, sau đó dặn dò mẹ Chu vài câu, rồi chui vào phương hướng điện cao thế.

Cách lưới điện nhìn thấy người giữ cửa mặt không biểu tình đứng bên ngoài, xa xa máy bay ầm ầm bay đến, những người kia cũng xem như không thấy. Anh cẩn thận xem hình dáng lưới điện cao thế, cảm thấy có chút suy nghĩ, khoảng cách này có thể giật từ đầu đến chân một người, chứ đừng nói chi chui vào đi qua.

Anh hơi sầu, lưới điện cao thế này xây cũng cao, hai tầng lầu. Cách tốt nhất có thể làm cho người giữ cửa tắt công tắc mạch điện, mở cửa ra, nhưng nhìn biểu hiện của người giữ cửa, cái này rất khó.

Lưới điện cao thế đơn giản thô bạo, lại khiến vô số người chùn bước. Du Hành trở lại trong xe, mẹ Chu an ủi anh: "Đừng vội, ba ông thợ đánh giày còn chống lại được một Gia Cát Lượng, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi."

"Vâng."

Đúng lúc này, một quả Boom rơi vào cách đó không xa, nổ mạnh ầm ầm khiến mọi người thét lên, ở phía trước nhất có người đàn ông đứng trên xe vẫy tay lớn tiếng hô: "Đây là đang bức tử chúng ta mà, thời điểm Lục Quân tranh cử ông ta không nói như vậy, ông ta lừa chúng ta!"

Lục Quân? Du Hành nghĩ nghĩ, người này hình như là lãnh tụ quốc gia cao nhất của thế giới nhiệm vụ này, năm nay đảm nhiệm chức vụ là năm thứ hai?

Bên ngoài bị kích động bắt đầu... ồn ào phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chịu khổ ở chỗ này, hắn lại làm như không thấy!"

"Hắn không xứng với phiếu bầu lúc trước của tôi, sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã bầu cho người khác rồi!"

"Đúng vậy, máu lạnh vô tình! Còn cho phi cơ đến oanh tạc chúng ta!"

Càng nghe, Du Hành càng nhíu mày, anh xuống xe lần nữa, chỉ nhìn người đàn ông kích động nhất kia từ trần xe nhảy lên phía trước, cảm xúc kích động. Bởi vì dịch bệnh mặt hắn hầu như hủy hết dung nhan, nhìn không ra một khối thịt lành lặn nào, chỉ có thể từ cặp mắt che kín tơ máu lóe ra một đường nhìn ra sự điên cuồng cùng kích động của hắn.

"Hôm nay cho dù tôi có chết cũng phải liều vì mọi người mở ra một con đường, nếu mọi người còn sống đi ra ngoài, nhất định phải trả thù thay tôi!"

"Được!"


"Trả thù!"

Hắn lại nhìn người giữ cửa phía trước, gầm lên, chửi bới tên đó, hắn dừng lại, lại nhìn thấy người giữ cửa khác dùng tay ra hiệu với hắn, đã cắt điện!

Đừng sợ, xông lên!

Xe cấp tốc tiến lên, mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đám người sống sót khác đều được thắp lên lòng nhiệt khí, ồn ào kêu gào: "Xông lên đi!!"

Cách xa, Du Hành không nhìn thấy rõ luồng nhiệt khí này, theo tiếng hét chói tai là tiếng nổ mạnh mang theo luồng khí hủy diệt khủng bố, chỉ thấy lưới điện cao thế bao lấy xe, giữa ban ngày cũng lóe sáng chói mắt. Sau đó là tiếng nổ mạnh chấn động.

"Oanh —— "

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối bên trong, lưới điện cao thế kia đã bị đụng, bị nổ ra một hố to. Ngay khi người đàn ông kia bị tử thần lôi điện bọc lấy bản thân, hắn cũng không kịp phản ứng: "Không phải nói đã cắt điện rồi sao?"

Không ai có thể trả lời vấn đề này của hắn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, người sống sót khác hét ầm lên: "Đi mau đi mau!"

Chiếc xe phía trước lái quá chậm, còn bị chiếc xe phía sau đụng ngã lăn, lưới điện mở ra lưới to giờ như cầu độc mộc, mỗi người đều tranh nhau chui vào, chen lấn đi vào trong. Mảnh vỡ của chiếc xe nổ tung bị vô số chiếc xe nghiền áp vùi sâu vào đất bùn, không còn thấy tung tích.

"A Tinh sao lại nổ rồi? Máy bay ném boom lên lưới điện hả con?" Vẻ mặt mẹ Chu kinh hỉ và chờ mong.

Du Hành ngồi xuống khởi động xe, vừa lắc đầu: "Không phải, có người... lái xe tông thẳng qua."

Mẹ Chu trừng to hai mắt.

Xe xóc nảy lấy tư thế lao ra lưới điện cao thế, lúc Du Hành chạy qua lỗ hở, Du Hành còn quay đầu nhìn người giữ cữa – một người cũng không còn thấy, anh hé miệng trầm mặc.


Rốt cuộc rời khỏi thành phố Lệ, Du Hành cũng không định đi đến nơi khác, trên người bọn họ còn chưa diệt trừ uế khí, đi đến nơi khác rất dễ lây bệnh cho người khác. Lúc chạy trên quốc lộ, anh còn đang suy nghĩ, trước đến thành phố bên cạnh nghe ngóng tình huống, rốt cuộc vì sao thành phố Lệ bị phong bế toàn diện, còn bị máy bay ném boom?

Quả thực mới nghe lần đầu.

Kết quả lúc tiến vào thành phố bên cạnh, anh liền phát hiện ở đây không một bóng người, anh cạy mở khóa một siêu thị gia đình, quẹt tay trên quầy kiểm tra, một tầng tro bụi, đã đóng cửa mấy ngày.

Trước kia lúc còn có thể lên mạng, nhìn thấy rất nhiều ngôn luận, nói cư dân quanh thành phố Lệ đều muốn dọn nhà đi, cứ như vậy xem xét, thật sự toàn bộ dọn đi hết rồi sao?

Đồ đạc trong siêu thị còn rất ít, chỉ còn lại chút đồ ăn vụn vặt, như khoai tây chiên, bánh kẹo, muối, bột ngọt, mì... anh lấy một ít vật hữu dụng, còn để tiền lên trên quầy.

"Vẫn không gọi được." mẹ Chu cầm điện thoại nhíu mày: "Bọn hắn đều đi rồi, chúng ta đi không?" Người sống sót cùng nhau đi ra, đã sớm không còn thấy bóng dáng.

"Đi." Du Hành cũng thay đổi chủ ý, bên ngoài thành phố Lệ cũng là thành trống, không có người nào có thể trao đổi tình hình khiến anh vô cùng lo lắng.

Mọi người từ trong đám đông mới có được cảm giác an toàn, vốn cho rằng có thể liên hệ với thế giới bên ngoài ở đây, thế nhưng lại phát hiện nơi này là thành trống... Lúc này anh cũng chẳng quan tâm uế khí lây bệnh cho người khác nữa, đi, chắc chắn phải tiếp tục đi!

Du Hành vừa đi vừa thu thập vật tư, mặc dù thành phố này tất cả đều trống không, thế nhưng vẫn còn một ít vật hữu dụng, anh còn tìm được thứ tốt từ tiệm thuốc, nhồi từng cái vào trong nhẫn trữ vật.

Anh lái ô tô đi suốt đêm, rời xa rồi, mẹ Chu ngồi ở phía sau nói: "Vốn trên người còn hơi ngứa, bây giờ tốt hơn nhiều rồi!" Bà kết luận: "Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!"

"Hoàn cảnh thành phố Lệ quá kém, vốn không có lợi cho việc dưỡng bệnh." Anh cũng hiểu thân thể thoải mái hơn nhiều, cho nên anh vẫn luôn bất mãn vì sao không để người sống sót trong thành phố Lệ dời ra bên ngoài, nếu cứ trị liệu trong hoàn cảnh như vậy, người chết càng sẽ càng nhiều.

Nhưng bây giờ có nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì, ai biết đến cùng cao tầng đang suy nghĩ gì chứ.

Trong lòng người sống sót ở thành phố Lệ tràn ngập phẫn nộ, rồi khỏi thành phố Lệ, tiến vào thành phố khác, lại từ thành phố hàng xóm đi đến khu vực khác.

Tức giận, tức giận, tức giận!

Chúng ta phải vạch trần hắn, vạch trần hắn!

Mà bên kia, Lục Đồng vì hành động diệt trừ uế khí ngày mai mà một đêm không thể say giấc, hắn một lần nữa đứng lên rời giường, ra hiệu nhân viên cần vụ chuyển điện thoại cho ban ngành liên quan.


"Cư dân chung quanh thành phố Lệ được sắp xếp thế nào rồi? Xác định toàn bộ đều được dời đi rồi đúng không? Được, trong lòng quần chúng có khả năng vẫn còn có chút lo lắng, ông cho nhiều người đến trấn an, động viên bọn họ... đợi vấn để ở thành phố Lệ được giải quyết sẽ chuyển bọn hắn trở về."

"Trấn an người sống sót thành phố Lệ thế nào rồi, đúng, bọn hắn vẫn không thể chuyển đi, phải đợi ngày mai Trương đạo trưởng đến, chuẩn bị sẵn sàng mới có thể chuyển." Nói cách khác uế khí vì mất con mồi sẽ nổi điên chấn động đấy.

"Được, vất vả cho các người rồi, lại cố gắng kiên trì một đêm nữa thôi."

Lục Quân cúp điện thoại, cho dù đã xác thực rồi, trong lòng vẫn bất an xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

"Lúc trước thời điểm tranh cử liên nhiệm còn không căng thẳng như thế này..." Hắn đè ép ngực mình, thở ra một hơi lại lần nữa bò lên giường. Máy điều hòa đã điều chỉnh nhiệt độ thích hợp nhất cho mùa hè ban đêm ở nơi này, mát mẻ hợp lòng người, hắn tháo mắt kính xuống lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, ngày mai có thể rất bận rộn, mặc dù hắn không đích thân đến hiện trường, thế nhưng vẫn phải điều hành từ xa.

Đêm nay có rất nhiều người không chìm vào giấc ngủ, ngoại trừ Lục Quân, còn có những mật thám đã xóa sạch dấu vết, người sống sót thành phố Lệ mệt mỏi, cư dân chung quanh thành phố Lệ mới dời đến noi khác tị nạn... cùng với những người sống sót ở lại thành phố Lệ.

Ban ngày mấy chục quả bom ném xuống, khiến mọi người trong bệnh viện Phụ Chúc bàng hoàng, phó viện trưởng Tiền sau khi trở lại văn phòng, văn phòng đã bị boom tạc nổ mất cửa sổ thủy tinh, càng lộ ra đơn bạc.

"Có lẽ đều đi ra ngoài hết rồi." Ông cởi đồ cách ly, lộ ra khuông mặt không rõ, trên người ông ngứa vô cùng, ông cũng không tâm tư đi gãi, đứng bên cửa sổ nhìn một mảnh đen kịt phía xa xa. Ông lẩm bẩm nói: "Thành phố Lệ thật sự xong rồi sao?"

"Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T!"

Tiếng chuột kêu vang lên không dứt bên tai, càng ngày càng gần, ông cúi đầu xem xét, văn phòng lầu tám vậy mà vẫn có chuột bò vào, đầu con chuột cực lớn khiến người vừa nhìn thấy đã hốt hoảng, ông vội vàng quay đầu cầm chổi quét con chuột rơi xuống đất.

"Viện trưởng! Chuột vào rồi! Làm sao bây giờ?!"

Ông vội vàng mở cửa: "Tôi đến đây, mau gọi tất cả mọi người lên đây!" Toàn bộ nhân viên công tác cộng lại, chỉ có bốn người, cộng thêm một ít người không rời đi, còn có người sống sót còn năng lực hoạt động, thật ra chỉ còn tầm mười người.

"Chuyển toàn bộ người bệnh đến phòng thí nghiệm!" Ông lấy toàn bộ chìa khóa ra: "Mau mau nhanh!" Bệnh viện đã ngăn không được chuột nữa, chỉ có phòng thí nghiệm vì tính cơ mật nên xây dựng đặc biệt kín, bây giờ là đường lui cuối cùng của đám người sống sót bọn họ rồi.

Trong đêm ba giờ, mẹ Chu nói với Du Hành: "Điện thoại có tín hiệu rồi! Để mẹ báo cảnh sát!"

"Mẹ chờ một chút." Du Hành ngừng xe bên lề đường cao tốc: "Khoan báo cảnh sát đã, để con truy cập internet."

Trên internet đưa tin liên miên bất tận với động đất ở thành phố Lệ, tin mới nhất chính là tin tức của đài quốc gia chín giờ đêm qua.

"Thuốc trị tận gốc bệnh dịch ở thành phố Lệ đã ra lò, ngày mai một lượng lớn sẽ mang đến thành phố Lệ, thiên tai mãi mãi không đánh bại chúng ta!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương