Sinh Tồn Thời Gian
-
Chương 7: Ngôi nhà chúng ta
Tống Hàn mơ màng tỉnh dậy lúc giữa khuya, anh vẫn còn nằm trên băng ghế dài lạnh lẽo, nhướn mày nhìn đồng hồ đã là một giờ, ngủ cũng đã được lâu rồi. Anh nhìn ra nơi cửa thấy đôi giày của Vương Triều Vân nằm gọn gàng trên giá để giày, vậy là về rồi, mà thật cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô có ở nhà hay không ở nhà anh cũng không gặp mặt được, mà cho dù là gặp mặt cũng chẳng thể nói chuyện hòa thuận được. Vậy ở hay đi có gì khác nhau?Tống Hàn khẽ dụi dụi mắt đi về phòng mình tiếp tục giấc ngủ, lúc ngang qua phòng cô anh không kìm lòng được bỗng nhiên dừng lại một hồi lâu trầm tư suy nghĩ, có chút đắng đo. Nửa ngày sau mới dám đưa tay vặn mở cửa phòng. Anh thất kinh nhìn Vương Triều Vân đang ôm máy tính ngồi trên giường, đầu chúi thẳng vào màn hình, những ngón tay linh hoạt rơi trên từng phím liên tục bấm bấm gõ gõ rất chăm chú.
Anh đột nhiên thấy khó chịu.
""Sao vẫn còn chưa ngủ?"" Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng trong căn phòng nhỏ vào ban đêm lại có phần hơi vang vọng.
Vương Triều Vân xoay người nhìn ra cửa phòng nơi anh đứng, hơi ngạc nhiên nhưng cảm thấy bị làm phiền, cô nhìn anh hỏi ngược lại.
""Anh có vấn đề sao? Ban đêm tự dưng không ngủ lại chạy sang phòng tôi hỏi tôi tại sao không ngủ? Sao không quản chuyện của anh trước đi?"" Mệt mỏi của công việc thấm đầy, cô đang bị áp lực căng thẳng a, lại gặp anh không biết điều. Đây thật sự là cơ hội để phát tiết, anh xem như là thế thân để cô trút giận.
Đang quan tâm lại còn bị cô phủi sạch, mắng anh. Đúng là không biết nghe lời đến giờ này vẫn còn thức, Tống Hàn kiên quyết trong lời nói hơn. Lần này anh mạnh bạo đi đến chỗ cô trực tiếp tắt máy, động tác thô bạo, cường ngạnh.
""Ngủ!"" Anh không nói nhiều cũng không muốn nói nhiều, hiểu ý anh hay không là tùy cô.
""Anh làm gì vậy?"" Vương Triều Vân trừng mắt.
""Còn không thấy sao. Là tắt máy đó!""
Cô nhìn anh đang cuốn dây điện, cẩn thận bỏ Laptop vào túi đựng. Cô không biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Giận dữ, điên tiết, mệt mỏi, bất lực hay nhẹ nhàng...
Anh dọn dẹp xong lại quay sang cô. Mặt cô bỗng chốc sa sầm, nhìn anh cười dường như có mà cũng dường như không.
""Không lý nào anh lại đối tốt với tôi như vậy!"" Đây là một câu có ý khẳng định. Thực sự là khẳng định a!
""Vậy em nghĩ tôi đang làm gì?""
""Tống Hàn! Một giờ đêm anh đã chạy sang phòng tôi. Nói! Anh là có ý gì?"" Vương Triều Vân không tiết chế được nói thẳng luôn vào vấn đề trọng tâm.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nóng và ngột ngạt kì lạ. Bốn con mắt thoáng chốc giao nhau, không nói rõ được tia xúc cảm nào trong đáy mắt hai người. Ý thức chưa còn chưa thức tỉnh, con người từ từ bị gặm nhấm trong nội tâm sâu thẳm. Hai người nhìn nhau từ khoảng cách không quá 1m...
Cuối cùng lý trí thắng xúc cảm mãnh liệt, chưa được 5 giây sau đó, Tống Hàn lại là người phá vỡ không gian trầm tĩnh này trước.
""Chẳng có ý gì!"" Anh vừa nói vừa xoay người bước đi, trước khi khép cửa phòng rời đi còn không quên nói hai từ "" Suy diễn! ""
Vương Triều Vân sức lực cũng cạn kiệt, vô lực ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trắng buốt. Tâm tình tệ hại vô cùng, đã không tốt lại còn gặp phải con người không biết điều này. Chính ai vài tiếng trước còn ngồi với tình nhân, công khai tuyên bố trước mặt vợ hợp pháp là cô đây, giờ còn muốn giở trò phong lưu đồi bại với cô. Thật không thể chịu nổi.
Nhưng cô tuyệt nhiên không tin giữa hai người bọn họ thật sự có ẩn tình.
Không phải cô tin tưởng anh nhưng dựa vào trực giác và lý trí của bản thân. Khi quan sát ánh mắt của cô ấy, khi cô tiếp xúc với cô ấy, khi cô thưởng thức một chút về con người cô ấy. Khi đó cô xác định, sự thật không phải như những gì bên ngoài biểu hiện.
Đến tột cùng thì cô gái kia là thế thân hay người ngoài cuộc - Đây không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định.
------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng yếu ớt hắt vào căn phòng trống trải của Vương Triều Vân, len lỏi qua từng kẽ hở của cửa sổ. Hơi lạnh. Cô gượng gạo đứng dậy rời giường, trong lòng cảm giác cô lãnh tràn ngập, chúng đeo đuổi, bủa vây lấy con người cô. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ tồn tại đâu đó vài cây cối, hoa cỏ nhưng lại thiếu đi hơi thở nguyên thủy của con người. Mọi thứ trên thế gian trong mắt cô tại giờ phút này bỗng trở nên thật tầm thường, nhưng lại tầm thường theo một nghĩa khác. Tất cả những chuyện cho dù là trong quá khứ hay chỉ mới ngày hôm qua, cô đều nhớ rõ. Những cảm tưởng ngày trước trỗi dậy mạnh mẽ đến không ngờ, cuối cùng sót lại tiếc nuối, vô vọng. Cô chính là đang hoài niệm. Cô cũng biết hoài niệm chính là một loại bệnh mà khiến con người khao khát về những chuyện trong quá khứ.
Cô nâng tay mở tung cánh cửa sổ bằng kính thủy tinh bóng nhẵn sạch sẽ vì được lau hằng ngày. Gió lạnh lùa vào từng chập, táp thẳng vào mặt và thân người cô, cơ thể không hề yếu ớt và mỏng manh của cô bất giác kháng cự, run lên vì lạnh.
Sao lại không thể một lần phóng túng? Cô đã tự hỏi mình một câu như vậy, thật nhiều, thật nhiều lần rồi.
Tống Hàn đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống. Đôi chân trần chậm rãi lướt trên mặt sàn, chiếc lắc màu đen ở chân reo lên tiếng chuông rất khẽ. Dáng đi tự do tự tại tiến đến chỗ anh. Anh khẽ nhíu mày khó chịu, tầm mắt không dời đôi chân của cô.
""Vì sao không mang giày vào? Trời rất lạnh!""
Vương Triều Vân cầm lấy hộp nhỏ đang đặt trên bàn, nghe câu hỏi của anh, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc.
""Không sao, vẫn không thể chết được!"" Giọng nói trầm nhu như nước. Nhưng khiến người nghe cũng phải giật mình.
""... ""
""Họ mang tới khi nào?"" Cô từ tốn mở chiếc hộp, ngón tay không kìm được vân vê món đồ bên trong.
""Lúc sáng.""
""Cảm ơn.""
""Ừm.""
Cô liếc mắt nhìn trên bàn, anh đã gọi thức ăn bên ngoài. Cô cũng không ngại ăn chúng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Vương Triều Vân đột nhiên thấy hứng thú với việc làm mới căn nhà. Cô muốn thay đổi giấy dán tường, rèm cửa và một vài đồ trang trí nội thất mới. Người bên công ty nội thất đến từ sáng, họ đưa cho cô nhiều mẫu giấy mới. Cô thấy cái nào xinh đẹp liền bảo họ dán lên thử, đến khi dán lên mới thấy hóa ra nó không hợp vậy là phải gỡ xuống. Vương Triều Vân loay hoay xem một loạt mẫu, cô nhìn cái nào cũng thấy đẹp, phân vân, do dự thật lâu.
""Cái này, cái này! Màu xanh rêu trông rất vừa mắt!"" Cô cười đưa ra ý kiến, nhưng cũng rất nhanh thay đổi "" Còn có màu vàng cam này đẹp thật! ""
""Vâng."" Một người bên công ty đưa tay lên lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
""A không! Tôi thấy màu xanh đại dương này đặc biệt hơn!"" Lại thay đổi lựa chọn.
""Vậy cô muốn lấy mẫu đó phải không?""
""Không!""
""...""
Tống Hàn thấy cô đang bận rộn lựa chọn, anh cũng đi qua bên đó, nhìn nhìn một hồi anh quyết định thay cô.
""Lấy mẫu màu trắng nhất!""
Vương Triều Vân nghe thấy giọng anh liền quay qua, mừng rỡ như tìm thấy cái phao cứu sinh.
""A đúng đúng! Mẫu đó là dễ nhìn nhất!""
""Vậy tôi lấy mẫu đó."" Người đàn ông trung niên mệt mỏi gọi mọi người lại, dán mẫu giấy màu trắng.
Cô chạy tới chạy lui trong nhà từ trưa đến giờ, cả người mệt rã rời. Bước ra ngoài phòng khách, đi được vài bước cả người đã loạng choạng sắp ngã.
Đột nhiên Tống Hàn nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô, đôi tay với lực đạo mạnh mẽ mà rắn chắc bao bọc lấy cả người cô.
""Thật không cẩn thận!"" Chất giọng âm trầm truyền đến bên tai cô, bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Anh ôm lấy cô chậm rãi đi vào phòng cô. Cả người Vương Triều Vân lạnh đến dọa người, anh hơi sửng sốt một lúc. Cô vẫn thường hay bị cảm đột ngột thế này, mỗi lần như thế cô đều trốn trong chăn để giữ ấm thân thể, không dám bước ra ngoài nửa bước. Anh thả cô xuống chiếc giường mềm mại, phủ chăn lên người cô rồi ra khỏi phòng.
Tống Hàn không biết làm gì, ngồi trong thư phòng xem sách.
Bỗng anh nhớ ra vừa rồi cô không hề phản kháng. Lúc anh ôm lấy cô, cô không hề có một chút biểu tình phản kháng nào, cả người đều tựa vào người anh như thể giao phó mình cho anh. Một chi tiết nhỏ này cũng làm anh phải suy nghĩ cả nửa ngày.
Là cô đã động tâm, tin tưởng anh hay là vì cô đang rất mệt mỏi, vô lực?
Anh nghĩ là câu thứ hai.
Trong thực tế, anh luôn là lựa chọn cuối cùng của cô, là tia sáng cuối cùng của cô. Một lựa chọn hay một tia sáng đều không thể nói lên điều gì. Cô cần anh! Nhưng lại cần theo một nghĩa khác. Anh là nơi để cô nương tựa, nhưng cũng giống như một loại lợi dụng. Từ "" Nương tựa "" chỉ là cách nói hoa mĩ, sự thật chính là đang biện minh cho từ "" Lợi dụng "". Sự thật và chân lý cách xa hàng nghìn dặm.
-
Anh đột nhiên thấy khó chịu.
""Sao vẫn còn chưa ngủ?"" Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng trong căn phòng nhỏ vào ban đêm lại có phần hơi vang vọng.
Vương Triều Vân xoay người nhìn ra cửa phòng nơi anh đứng, hơi ngạc nhiên nhưng cảm thấy bị làm phiền, cô nhìn anh hỏi ngược lại.
""Anh có vấn đề sao? Ban đêm tự dưng không ngủ lại chạy sang phòng tôi hỏi tôi tại sao không ngủ? Sao không quản chuyện của anh trước đi?"" Mệt mỏi của công việc thấm đầy, cô đang bị áp lực căng thẳng a, lại gặp anh không biết điều. Đây thật sự là cơ hội để phát tiết, anh xem như là thế thân để cô trút giận.
Đang quan tâm lại còn bị cô phủi sạch, mắng anh. Đúng là không biết nghe lời đến giờ này vẫn còn thức, Tống Hàn kiên quyết trong lời nói hơn. Lần này anh mạnh bạo đi đến chỗ cô trực tiếp tắt máy, động tác thô bạo, cường ngạnh.
""Ngủ!"" Anh không nói nhiều cũng không muốn nói nhiều, hiểu ý anh hay không là tùy cô.
""Anh làm gì vậy?"" Vương Triều Vân trừng mắt.
""Còn không thấy sao. Là tắt máy đó!""
Cô nhìn anh đang cuốn dây điện, cẩn thận bỏ Laptop vào túi đựng. Cô không biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Giận dữ, điên tiết, mệt mỏi, bất lực hay nhẹ nhàng...
Anh dọn dẹp xong lại quay sang cô. Mặt cô bỗng chốc sa sầm, nhìn anh cười dường như có mà cũng dường như không.
""Không lý nào anh lại đối tốt với tôi như vậy!"" Đây là một câu có ý khẳng định. Thực sự là khẳng định a!
""Vậy em nghĩ tôi đang làm gì?""
""Tống Hàn! Một giờ đêm anh đã chạy sang phòng tôi. Nói! Anh là có ý gì?"" Vương Triều Vân không tiết chế được nói thẳng luôn vào vấn đề trọng tâm.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nóng và ngột ngạt kì lạ. Bốn con mắt thoáng chốc giao nhau, không nói rõ được tia xúc cảm nào trong đáy mắt hai người. Ý thức chưa còn chưa thức tỉnh, con người từ từ bị gặm nhấm trong nội tâm sâu thẳm. Hai người nhìn nhau từ khoảng cách không quá 1m...
Cuối cùng lý trí thắng xúc cảm mãnh liệt, chưa được 5 giây sau đó, Tống Hàn lại là người phá vỡ không gian trầm tĩnh này trước.
""Chẳng có ý gì!"" Anh vừa nói vừa xoay người bước đi, trước khi khép cửa phòng rời đi còn không quên nói hai từ "" Suy diễn! ""
Vương Triều Vân sức lực cũng cạn kiệt, vô lực ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trắng buốt. Tâm tình tệ hại vô cùng, đã không tốt lại còn gặp phải con người không biết điều này. Chính ai vài tiếng trước còn ngồi với tình nhân, công khai tuyên bố trước mặt vợ hợp pháp là cô đây, giờ còn muốn giở trò phong lưu đồi bại với cô. Thật không thể chịu nổi.
Nhưng cô tuyệt nhiên không tin giữa hai người bọn họ thật sự có ẩn tình.
Không phải cô tin tưởng anh nhưng dựa vào trực giác và lý trí của bản thân. Khi quan sát ánh mắt của cô ấy, khi cô tiếp xúc với cô ấy, khi cô thưởng thức một chút về con người cô ấy. Khi đó cô xác định, sự thật không phải như những gì bên ngoài biểu hiện.
Đến tột cùng thì cô gái kia là thế thân hay người ngoài cuộc - Đây không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định.
------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng yếu ớt hắt vào căn phòng trống trải của Vương Triều Vân, len lỏi qua từng kẽ hở của cửa sổ. Hơi lạnh. Cô gượng gạo đứng dậy rời giường, trong lòng cảm giác cô lãnh tràn ngập, chúng đeo đuổi, bủa vây lấy con người cô. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ tồn tại đâu đó vài cây cối, hoa cỏ nhưng lại thiếu đi hơi thở nguyên thủy của con người. Mọi thứ trên thế gian trong mắt cô tại giờ phút này bỗng trở nên thật tầm thường, nhưng lại tầm thường theo một nghĩa khác. Tất cả những chuyện cho dù là trong quá khứ hay chỉ mới ngày hôm qua, cô đều nhớ rõ. Những cảm tưởng ngày trước trỗi dậy mạnh mẽ đến không ngờ, cuối cùng sót lại tiếc nuối, vô vọng. Cô chính là đang hoài niệm. Cô cũng biết hoài niệm chính là một loại bệnh mà khiến con người khao khát về những chuyện trong quá khứ.
Cô nâng tay mở tung cánh cửa sổ bằng kính thủy tinh bóng nhẵn sạch sẽ vì được lau hằng ngày. Gió lạnh lùa vào từng chập, táp thẳng vào mặt và thân người cô, cơ thể không hề yếu ớt và mỏng manh của cô bất giác kháng cự, run lên vì lạnh.
Sao lại không thể một lần phóng túng? Cô đã tự hỏi mình một câu như vậy, thật nhiều, thật nhiều lần rồi.
Tống Hàn đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống. Đôi chân trần chậm rãi lướt trên mặt sàn, chiếc lắc màu đen ở chân reo lên tiếng chuông rất khẽ. Dáng đi tự do tự tại tiến đến chỗ anh. Anh khẽ nhíu mày khó chịu, tầm mắt không dời đôi chân của cô.
""Vì sao không mang giày vào? Trời rất lạnh!""
Vương Triều Vân cầm lấy hộp nhỏ đang đặt trên bàn, nghe câu hỏi của anh, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc.
""Không sao, vẫn không thể chết được!"" Giọng nói trầm nhu như nước. Nhưng khiến người nghe cũng phải giật mình.
""... ""
""Họ mang tới khi nào?"" Cô từ tốn mở chiếc hộp, ngón tay không kìm được vân vê món đồ bên trong.
""Lúc sáng.""
""Cảm ơn.""
""Ừm.""
Cô liếc mắt nhìn trên bàn, anh đã gọi thức ăn bên ngoài. Cô cũng không ngại ăn chúng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Vương Triều Vân đột nhiên thấy hứng thú với việc làm mới căn nhà. Cô muốn thay đổi giấy dán tường, rèm cửa và một vài đồ trang trí nội thất mới. Người bên công ty nội thất đến từ sáng, họ đưa cho cô nhiều mẫu giấy mới. Cô thấy cái nào xinh đẹp liền bảo họ dán lên thử, đến khi dán lên mới thấy hóa ra nó không hợp vậy là phải gỡ xuống. Vương Triều Vân loay hoay xem một loạt mẫu, cô nhìn cái nào cũng thấy đẹp, phân vân, do dự thật lâu.
""Cái này, cái này! Màu xanh rêu trông rất vừa mắt!"" Cô cười đưa ra ý kiến, nhưng cũng rất nhanh thay đổi "" Còn có màu vàng cam này đẹp thật! ""
""Vâng."" Một người bên công ty đưa tay lên lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
""A không! Tôi thấy màu xanh đại dương này đặc biệt hơn!"" Lại thay đổi lựa chọn.
""Vậy cô muốn lấy mẫu đó phải không?""
""Không!""
""...""
Tống Hàn thấy cô đang bận rộn lựa chọn, anh cũng đi qua bên đó, nhìn nhìn một hồi anh quyết định thay cô.
""Lấy mẫu màu trắng nhất!""
Vương Triều Vân nghe thấy giọng anh liền quay qua, mừng rỡ như tìm thấy cái phao cứu sinh.
""A đúng đúng! Mẫu đó là dễ nhìn nhất!""
""Vậy tôi lấy mẫu đó."" Người đàn ông trung niên mệt mỏi gọi mọi người lại, dán mẫu giấy màu trắng.
Cô chạy tới chạy lui trong nhà từ trưa đến giờ, cả người mệt rã rời. Bước ra ngoài phòng khách, đi được vài bước cả người đã loạng choạng sắp ngã.
Đột nhiên Tống Hàn nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô, đôi tay với lực đạo mạnh mẽ mà rắn chắc bao bọc lấy cả người cô.
""Thật không cẩn thận!"" Chất giọng âm trầm truyền đến bên tai cô, bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Anh ôm lấy cô chậm rãi đi vào phòng cô. Cả người Vương Triều Vân lạnh đến dọa người, anh hơi sửng sốt một lúc. Cô vẫn thường hay bị cảm đột ngột thế này, mỗi lần như thế cô đều trốn trong chăn để giữ ấm thân thể, không dám bước ra ngoài nửa bước. Anh thả cô xuống chiếc giường mềm mại, phủ chăn lên người cô rồi ra khỏi phòng.
Tống Hàn không biết làm gì, ngồi trong thư phòng xem sách.
Bỗng anh nhớ ra vừa rồi cô không hề phản kháng. Lúc anh ôm lấy cô, cô không hề có một chút biểu tình phản kháng nào, cả người đều tựa vào người anh như thể giao phó mình cho anh. Một chi tiết nhỏ này cũng làm anh phải suy nghĩ cả nửa ngày.
Là cô đã động tâm, tin tưởng anh hay là vì cô đang rất mệt mỏi, vô lực?
Anh nghĩ là câu thứ hai.
Trong thực tế, anh luôn là lựa chọn cuối cùng của cô, là tia sáng cuối cùng của cô. Một lựa chọn hay một tia sáng đều không thể nói lên điều gì. Cô cần anh! Nhưng lại cần theo một nghĩa khác. Anh là nơi để cô nương tựa, nhưng cũng giống như một loại lợi dụng. Từ "" Nương tựa "" chỉ là cách nói hoa mĩ, sự thật chính là đang biện minh cho từ "" Lợi dụng "". Sự thật và chân lý cách xa hàng nghìn dặm.
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook