Sinh Tồn Ký
-
Chương 25: Đột nhập quân khu
Bọn Mai Hùng đang cười cợt, phát hiện Trần Phi lạnh nhạt nhìn mình thì khắp người phát lãnh cứ như rơi vào hố băng. Cảnh tượng Phan Tú nát đầu chết thảm khi trước bỗng hiện lên trong tâm trí Mai Hùng, bao nhiêu hùng hổ biến sạch, gã vội nói:
- Bọn tôi chỉ đùa chút cho vui, không hề có ác ý. Cậu đừng hiểu lầm!
- Phải, phải. Cậu không vui thì thôi, tôi không nói nữa! - Biết đã thật sự chọc giận tên kia, Lê Minh Dũng cũng gấp rút phân bua.
Chờ Trần Phi ngồi xuống, bọn họ mới thở mạnh ra, cảm giác như thần chết vừa quanh quẩn đâu đây.
Mạnh Quân lên tiếng hòa giải:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa! Chúng ta cần phải đoàn kết, chia rẽ không có lợi trong thời điểm này!
Những tiếng ồn ào trên xe lắng xuống. Mạnh Quân rời khỏi chỗ ngồi tới gần Trần Phi, thấp giọng:
- Có chuyện này tôi muốn thương lượng cùng cậu!
- Anh cứ nói!
- Hiện giờ rất loạn, trong nhóm chỉ có tôi và cậu đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu chúng ta đụng phải kẻ xấu sẽ rất nguy hiểm. Đó là lý do tôi muốn đào tạo mấy người bọn họ.
Mạnh Quân đánh mắt về phía Mai Hùng, nói tiếp:
- Nhưng đó là sách lược lâu dài, trước mắt bọn họ chưa đủ khả năng. Chúng ta cần vũ khí nóng! Tôi biết quân khu 5 ở gần đây có kho vũ khí, định bàn với cậu hợp sức đến đó lấy vũ khí. Ý cậu thế nào?
Trần Phi đắn đo giây lát, đáp ứng:
- Được. Nhưng vũ khí lấy về phải quản lý chặt chẽ, không được phân phát lung tung! Có vài kẻ không đáng tin!
- Đồng ý. - Mạnh Quân gật đầu, cất giọng gọi Lương Nhật - Cậu biết quân khu 5 chứ? Chạy đến đó!
Đầu óc Lương Nhật rất nhạy bén, cười lớn:
- Định cướp kho vũ khí của quân đội à? Hai người to gan thật đấy!
- Ha ha, hiện giờ chẳng ai rảnh để truy cứu trách nhiệm hình sự mà lo! Cứ làm tới đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh!
Mạnh Quân có tư cách nói ra những lời này, gia thế hùng mạnh và quân hàm thiếu tá trên vai y không phải chỉ để trưng cho vui.
Lương Nhật lái xe rẽ sang đường khác, nhắm đến quân khu 5 cách nơi này chừng 6 cây số về hướng bắc.
Ít phút sau, doanh trại quân đội hiện ra trước mặt mọi người. Do có khá đông thây ma mặc quân phục đi tới lui ngoài cổng, Lương Nhật không dám chạy tới gần mà đỗ xe cách một khoảng hơn 100 mét.
Xe vừa dừng, Trần Phi và Mạnh Quân đứng lên. Trong lúc Mạnh Quân căn dặn Gia Mỹ, Trần Phi khẽ nói với Bạch Yến:
- Nhờ bạn trông chừng cậu ấy giùm tôi!
Nhìn Nguyễn Huy yếu ớt thở khò khè, nội tâm Bạch Yến không khỏi thương cảm, gật đầu nói:
- Cứ giao cho tôi! Mà này, tôi không theo vào được sao?
- Trong đó rất nhiều thây ma, tôi không thể bảo vệ bạn được! Cứ chờ ở đây, tôi sẽ trở ra nhanh thôi!
- Cẩn thận nhé!
Rất nhiều lời muốn nói đều bị Bạch Yến nuốt vào lòng, sóng mắt long lanh.
Hắn cười nhẹ, mau chóng cùng Mạnh Quân nhảy khỏi xe, phóng tới cổng doanh trại quân đội. Tốc độ hai người rất nhanh, chớp mắt đã tiếp cận đám thây ma. Ánh sáng chợt lóe, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì mấy cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu phun xối xả. Một số con đeo súng nhưng bọn Trần Phi không dám chạm vào vì đã bị nhiễm bẩn, đành luyến tiếc bỏ qua.
Hai người như mãnh hổ xông giữa bầy dê, nhẹ nhàng chém giết. Cả hai không thừa thể lực để giết sạch mà chỉ lao xuyên qua chúng vào trong cổng, từng dãy nhà ngang dọc xuất hiện.
- Phía này.
Mạnh Quân rất quen thuộc địa hình, chạy trước dẫn đường, đao trong tay liên hồi vung lên hạ xuống.
Trần Phi không chịu kém, mỗi lần lia dao lập tức có mấy thây ma đổ gục.
Hai người phối hợp nhịp nhàng tiến sâu vào trong quân khu. Quá trình giết thây ma rớt ra vài xu, của ai thì người đó nhặt.
Càng vào sâu bên trong, bọn họ càng thấy ớn lạnh. Quang cảnh nơi này chẳng khác nào địa ngục trần gian, xác người chồng chất khắp nơi, máu đổ xương gãy cực kỳ thảm liệt. Toàn bộ thi thể đều là quân nhân, có những gương mặt nằm đó còn rất trẻ bị ăn mất não hoặc moi tim, mắt mở trừng trừng hằn sâu vẻ bất cam, trên tay vẫn cầm khẩu súng trong tư thế chiến đấu. Rất nhiều súng ống, đạn dược rơi vãi đầy đất, đáng tiếc tất cả đều nhuốm đầy máu thịt thây ma bẩn thỉu, không cách nào tẩy sạch sử dụng được.
Chỉ cần nhìn sơ qua thảm trạng, Trần Phi cũng hiểu được trước đó đã diễn ra cuộc chiến kinh hoàng cỡ nào.
- Đại dịch thật đáng sợ! - Mạnh Quân cảm thán. Y tranh thủ giết vài thây ma ở gần rồi chào vô số thi thể kia bằng nghi thức quân đội.
Ngay khi bọn họ vượt qua một dãy nhà cao tầng, thình lình từ góc khuất phía trước xông ra hai thây ma lực lưỡng mặc quân phục rách rưới, hùng hục nhào tới.
- Thây ma tiến hóa! Cẩn thận!
Mạnh Quân đã từng chạm trán thứ này, vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
Soạt!
Trần Phi nhanh nhẹn lách tránh cái vồ của thây ma, một nhát chém bay đầu nó. Giết đơn giản thế này, chắc chắn đây không phải thây ma tiến hóa.
"Ding, bạn giết chết 1 con quái chuẩn tiến hóa, tăng 20 điểm kinh nghiệm."
Quả nhiên chỉ là quái chuẩn tiến hóa. Trông Trần Phi giết nhẹ nhàng, thực ra xương cổ chúng rất cứng, hắn mất nhiều thể lực hơn tiêu diệt thây ma bình thường. Số Trần Phi hơi đen, con này chỉ rơi 2 xu, ngoài ra chẳng có gì, nhìn qua bên kia Mạnh Quân đã chém rớt đầu thây ma còn lại, nhặt được một cái bao tay và mấy đồng xu, may mắn hơn hắn.
- Tiếp nào!
Mạnh Quân trang bị bao tay vào, chạy xuyên qua khu vườn ra sân sau. Vừa tới nơi, y đột ngột khựng người rồi lùi về thật nhanh, đúng lúc Trần Phi chạy đến.
Ngó cảnh tượng trong sân, hắn hiểu vì sao Mạnh Quân e ngại. Trước mặt là một bầy cả chục thây ma lực lưỡng, con nào con nấy cao 2 mét, mặt mày biến dạng dữ tợn, cơ bắp nổi lên từng cục rắn chắc. Toàn bộ chúng đều là thây ma chuẩn tiến hóa, không rõ vì sao ngoài kia rất ít xuất hiện mà trong này lại ra cả đàn.
- Có lẽ tố chất binh sĩ cực tốt, vì thế bị lây nhiễm virut cũng mau tiến hóa hơn người thường.
Mạnh Quân cau mày phán đoán. Giết một thây ma chuẩn tiến hóa khác rất xa với việc đối đầu cả chục con cùng lúc. Bọn chúng rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn lợi hại, chỉ cần hai người sơ sẩy dính trảo coi như lây nhiễm toi mạng.
- Còn lối nào khác không? - Trần Phi thấp giọng hỏi.
Mạnh Quân lắc đầu:
- Không. Kho vũ khí luôn được canh phòng cẩn mật, chỉ có một lối ra vào để dễ bề kiểm soát.
Lúc này lũ kia đã đánh hơi được mùi thịt sống, chúng gầm lên vang dội, kéo nhau ào ào phóng đến.
- Tới đây!
Quan sát thấy cầu thang gần đó, Trần Phi liền phóng lên. So kinh nghiệm chiến đấu với thây ma, Mạnh Quân vẫn còn kém Trần Phi, tuy không rõ hắn có sáng kiến gì nhưng vẫn nhảy theo.
Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ hai người đứng chắn ngang, càng không cần nói tới bọn thây ma khổng lồ. Trí khôn đơn giản của chúng không thể nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng, ầm ầm nối đuôi nhau chạy tới, nước dãi chảy ào ạt.
- Thay phiên nhau, mỗi người giết một con! - Trần Phi gấp rút nói.
Con dẫn dầu hung hãn chụp hai bàn tay móng vuốt sắc bén xuống đầu Trần Phi. Hắn không tránh né mà vung dao lia ngang một đường chém rụng hai cánh tay nó tận khuỷu, tiếp đó bồi thêm một nhát xẻ dọc cơ thể nó thành hai mảnh từ đầu đến đít, chết không kịp ngáp. Vài món đồ rơi ra song Trần Phi không có thời gian nhặt, vì con phía sau đã ập tới.
- Để tôi!
Mạnh Quân quát lớn, thanh đao to bản trong tay vẽ đường vòng cung chém rụng đầu thây ma kia, vật phẩm tiếp tục rớt ra trôi nổi lưng chừng không trung.
Chớp mắt đã chết mất 2 con nhưng lũ còn lại không hề nao núng, càng thêm điên cuồng xông lên. Dường như đã rút được kinh nghiệm xương máu, lần này chúng không riêng lẻ nhào tới để bọn họ làm thịt mà cùng lúc tấn công, một con chạy thang bộ, con kia nhảy lên cao vồ xuống, khí thế hung mãnh tàn bạo.
Lũ phía sau kẹt đường không thể cùng lên bèn giở trò đánh lén, hàng chục bãi nước bọt hôi thối phụt đến đầy trời.
Sợ vướng chân vướng tay, Trần Phi chủ động tung người lên tránh mấy bãi nước bọt có tính ăn mòn đáng sợ, đồng thời đón đầu đối phương từ trên cao.
Phập!
Dao Mổ Chó lạnh lẽo chớp động, chém xiên một đường cắt rơi đầu và nửa người thây ma, máu thịt tung tóe.
Khi chân Trần Phi chạm đất, Mạnh Quân cũng đã diệt gọn thây ma bên kia, thanh đao to bản múa loạn tạo thành màn chắn chém tan mấy đám nước bọt, không để chúng chạm vào người.
Thoáng chốc đã mất 4 mạng nhưng không thể đụng tới dù chỉ một sợi lông của con mồi, lũ thây ma điên tiết gầm rú vang trời. Thế nhưng trong cầu thang chật chội khó xoay trở, chúng không cách nào tận dụng được lợi thế số đông, lần lượt từng con bỏ mạng oan uổng. Khi chỉ còn lại 2 con, chúng hậm hực lui về sau, lệnh cho quân đoàn thây ma chen chúc tiến lên.
Trần Phi không điên đối đầu với thác lũ thây ma, chỉ sợ chưa giết hết chúng thì hắn đã cạn sạch thể lực, liền đề nghị:
- Rời khỏi đây thôi!
Hắn nhanh tay thu gom đồ đạc trôi nổi cạnh bên, sau đó chạy thẳng lên tầng trên. Mạnh Quân cũng hối hả gom hết những vật phẩm thuộc về mình, cấp tốc đuổi theo.
Vừa chạy Trần Phi vừa tranh thủ ngó qua các thứ vừa nhặt xem có món nào dùng được không. Ngoài 4 xu còn có 3 vật phẩm, gồm 1 bộ áo liền quần màu trắng và 2 quyển sách kỹ năng.
*** Trang Phục Phòng Hộ
- Phòng ngự: +1
- Sinh mệnh: +1
- Mô tả: Mặc vào người có công dụng chịu được một lần công kích của thây ma mà không bị lây nhiễm.
Bộ quần áo thoạt nhìn giống đồ mặc trong phòng thí nghiệm có cả mũ trùm này vừa cộng thêm một ít chỉ số, lại có khả năng chống lây nhiễm một lần, cực kỳ đáng giá. Trần Phi lập tức tròng vào người, sau đó tiếp tục xem xét 2 quyển sách kỹ năng kia.
*** Tăng Cường
- Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi tăng vĩnh viễn 3 điểm sức mạnh.
- Đồ tốt!
Trần Phi học ngay. Kỹ năng bị động được học không giới hạn, càng nhiều càng tốt, chẳng những vậy còn tăng 3 điểm sức mạnh, đúng là thứ hắn cần.
*** Học Viên Khí Tài
- Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi trên cơ bản sẽ nắm được tư liệu các loại súng ống, đồng thời sở hữu năng lực bắn súng ngang với học viên luyện tập 3 tháng.
Lại thêm một kỹ năng bị động khác. Đây cũng là kỹ năng rất thiết yếu cho Trần Phi vốn mù tịt về khí tài quân sự. Hắn không do dự học luôn.
Phía sau Trần Phi, Mạnh Quân cũng vừa kiểm tra vật phẩm xong, miệng cười vui vẻ, không rõ y vớ được những thứ tốt gì.
Rất nhanh, bọn họ đã chạy lên tầng 2, lao vun vút trên hành lang hẹp dài sâu hun hút. Trên này rất ít thây ma, chỉ có vài con đơn lẻ bị hai cơn lốc xẹt ngang qua chém rụng đầu.
Đến cuối hành lang, Mạnh Quân học theo Trần Phi tung người nhảy qua tòa nhà đối diện, đi lối cầu thang thoát ra ngoài rồi đánh một vòng quay lại chỗ cũ, tới sau lưng 2 con khi nãy còn sống. Trên người bọn chúng đều là thứ đáng giá, bọn họ không muốn bỏ qua.
Dưới chân cầu thang, 2 thây ma cơ bắp không hay biết gì, vẫn đang ra sức gào thét hối thúc bầy đàn tràn lên cầu thang truy sát bọn Trần Phi, chợt nghe động ngơ ngác quay lại chỉ kịp trông thấy ánh dao lóe lên, đầu liền rớt xuống đất.
Trần Phi chộp lấy 2 xu và một 1 Dao Mổ Chó vừa rớt ra, theo chân Mạnh Quân chạy tới khoảng đất trống nằm sâu phía sau quân khu, tránh xa bè lũ thây ma thủ hạ đang phát điên.
Dãy nhà kho rộng lớn san sát hiện ra, cửa mở toang hoác, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời xõa bóng sum xuê um tùm như lũ quái vật nhe nanh múa vuốt. Phần lớn thây ma đều bị tiếng ồn thu hút ra hết bên ngoài, nơi này chỉ còn vài chục con không đáng kể. Hai người Trần Phi giết chúng như cắt rau, chớp mắt đã diệt sạch, máu đọng thành vũng lớn.
Mạnh Quân hồ hởi lao vào trong nhà kho, thất vọng phát hiện ở đây trống rỗng, có bao nhiêu vũ khí đều bị binh lính đem ra sử dụng nhiễm bẩn cả. Chuyến đi này của bọn họ chỉ sợ trở thành công cốc.
- Tìm nơi khác xem sao!
Trần Phi di chuyển sang nhà kho khác tìm kiếm.
Hai người chia nhau lục tung cả dãy mà không phát hiện được gì. Đúng lúc thất vọng chuẩn bị rời đi, Trần Phi nhìn thấy một thùng nhỏ nằm sát góc nhà kho ở vị trí kín đáo. Hắn bước tới kiểm tra, nắp thùng vẫn còn đóng kín, mở ra phát hiện bên trong đặt 2 khẩu súng tiểu liên. Cả 2 khẩu đều rất mới, ngoài ra còn có chục băng đạn kế bên.
- Ồ, 2 khẩu Micro Uzi, súng tốt đấy!
Mạnh Quân vui mừng cầm 1 khẩu lên săm soi.
Trong đầu Trần Phi đột nhiên hiện ra một mớ thông tin. Đây là loại vũ khí hiện đại do Israel sản xuất, được chính phủ trang bị chủ yếu cho bộ đội đặc công, chuyên dùng để đột kích. Súng có trọng lượng 1,5 kg, dài 486 mm, cỡ đạn 9 x 19 mm, tốc độ bắn 850 viên/phút, tầm bắn 100 mét, 1 băng đạn có 40 viên. Loại súng này thiết kế gọn nhẹ giúp người sử dụng dễ dàng di chuyển xoay trở, điểm lợi hại nhất là tốc độ bắn cực khủng.
Trần Phi không rành súng ống như Mạnh Quân, nhưng lúc này cầm khẩu súng mát lạnh trên tay lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, am hiểu tận chân tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn tin tưởng chỉ cần mình muốn, lập tức có thể tháo rời linh kiện khẩu súng và lắp trở về như cũ chỉ trong chục giây. Đây là công dụng của kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài vừa học khi nãy.
Mạnh Quân ném một nửa số băng đạn cho Trần Phi:
- Mỗi người đeo một nửa. Thứ tốt thế này mà chỉ có 2 khẩu thật đáng tiếc, nếu có đủ để trang bị cho mọi người thì quá tuyệt!
Y đeo mấy băng đạn vòng qua vai không khác gì Rambo trong phim Mỹ, Trần Phi có chút buồn cười. Hắn không thích phô trương, ném hết số đạn này vào trong nhẫn.
Hai người kiểm tra xung quanh thêm một lần, xác định không bỏ sót thứ gì, định rời đi thì đột ngột nghe tiếng động cực lớn phát ra ngay cửa, nhìn qua phát hiện một con quái vật to lớn, toàn thân trần trùng trục màu đỏ bầm đứng chặn ngay lối ra. Cặp mắt nó đỏ ngầu với đồng tử hẹp dài như mắt rắn, lạnh lẽo xạ tia nhìn khát máu lên mặt bọn họ, dãi nhớt nhễu nhão lòng thòng.
- Thây ma tiến hóa!
Trần Phi bất giác lùi về sau mấy bước. Hình dáng quái vật kia không khác con đã rượt hắn chạy trối chết ở trường là mấy, thậm chí cảm giác áp bách nó mang tới còn lớn hơn.
- Cậu chạm trán rồi sao?
Mạnh Quân chưa từng đụng độ quái vật cỡ này nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được sức mạnh khủng bố tràn ngập thân thể đầy những thớ cơ chắc nịch của nó. Y lùi lại mấy bước sóng vai Trần Phi, tay đặt hờ lên chuôi đao cẩn trọng phòng bị.
Trần Phi gắt gao nhìn quái vật chưa chuyển động, hạ giọng:
- Đã gặp một lần và suýt chết. Nhưng con kia so ra vẫn kém con này một bậc!
- Kinh khủng vậy à?
Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm lòng bàn tay Mạnh Quân. Nãy giờ kề vai tác chiến, y biết Trần Phi rất lợi hại, lúc này nghe hắn thừa nhận như vậy thì bắt đầu thấy hơi lo.
- Lúc đó tôi yếu hơn bây giờ khá nhiều, lại chỉ có một mình. Con này tuy đáng gờm nhưng tôi và anh hợp sức biết đâu có thể hạ được! - Trần Phi trấn an.
Lối ra duy nhất đã bị chắn ngang, vách nhà kho thì bằng sắt cực dày, không thể phá thủng. Bọn họ chỉ còn cách giết chết quái vật hoặc trong lúc giao chiến tìm cơ hội lẻn thoát ra ngoài, phải đánh một trận là chuyện không thể tránh khỏi.
Hiện tại thực lực đã tăng mạnh, có thêm Mạnh Quân hỗ trợ khiến lá gan Trần Phi lớn hơn, muốn thử sức mình đồng thời kiếm thêm chút vật phẩm và kinh nghiệm. Quái vật cỡ này rơi đồ chắc chắc rất ngon.
- Được, giải quyết nó!
Mạnh Quân vừa mở miệng, con quái vật đã gào ầm xông tới, mục tiêu chính là y. Khoảng cách 20 mét chỉ trong nháy mắt đã bị nó vượt qua, cái miệng lởm chởm răng nanh há rộng táp mạnh tới cổ Mạnh Quân.
- Bọn tôi chỉ đùa chút cho vui, không hề có ác ý. Cậu đừng hiểu lầm!
- Phải, phải. Cậu không vui thì thôi, tôi không nói nữa! - Biết đã thật sự chọc giận tên kia, Lê Minh Dũng cũng gấp rút phân bua.
Chờ Trần Phi ngồi xuống, bọn họ mới thở mạnh ra, cảm giác như thần chết vừa quanh quẩn đâu đây.
Mạnh Quân lên tiếng hòa giải:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa! Chúng ta cần phải đoàn kết, chia rẽ không có lợi trong thời điểm này!
Những tiếng ồn ào trên xe lắng xuống. Mạnh Quân rời khỏi chỗ ngồi tới gần Trần Phi, thấp giọng:
- Có chuyện này tôi muốn thương lượng cùng cậu!
- Anh cứ nói!
- Hiện giờ rất loạn, trong nhóm chỉ có tôi và cậu đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu chúng ta đụng phải kẻ xấu sẽ rất nguy hiểm. Đó là lý do tôi muốn đào tạo mấy người bọn họ.
Mạnh Quân đánh mắt về phía Mai Hùng, nói tiếp:
- Nhưng đó là sách lược lâu dài, trước mắt bọn họ chưa đủ khả năng. Chúng ta cần vũ khí nóng! Tôi biết quân khu 5 ở gần đây có kho vũ khí, định bàn với cậu hợp sức đến đó lấy vũ khí. Ý cậu thế nào?
Trần Phi đắn đo giây lát, đáp ứng:
- Được. Nhưng vũ khí lấy về phải quản lý chặt chẽ, không được phân phát lung tung! Có vài kẻ không đáng tin!
- Đồng ý. - Mạnh Quân gật đầu, cất giọng gọi Lương Nhật - Cậu biết quân khu 5 chứ? Chạy đến đó!
Đầu óc Lương Nhật rất nhạy bén, cười lớn:
- Định cướp kho vũ khí của quân đội à? Hai người to gan thật đấy!
- Ha ha, hiện giờ chẳng ai rảnh để truy cứu trách nhiệm hình sự mà lo! Cứ làm tới đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh!
Mạnh Quân có tư cách nói ra những lời này, gia thế hùng mạnh và quân hàm thiếu tá trên vai y không phải chỉ để trưng cho vui.
Lương Nhật lái xe rẽ sang đường khác, nhắm đến quân khu 5 cách nơi này chừng 6 cây số về hướng bắc.
Ít phút sau, doanh trại quân đội hiện ra trước mặt mọi người. Do có khá đông thây ma mặc quân phục đi tới lui ngoài cổng, Lương Nhật không dám chạy tới gần mà đỗ xe cách một khoảng hơn 100 mét.
Xe vừa dừng, Trần Phi và Mạnh Quân đứng lên. Trong lúc Mạnh Quân căn dặn Gia Mỹ, Trần Phi khẽ nói với Bạch Yến:
- Nhờ bạn trông chừng cậu ấy giùm tôi!
Nhìn Nguyễn Huy yếu ớt thở khò khè, nội tâm Bạch Yến không khỏi thương cảm, gật đầu nói:
- Cứ giao cho tôi! Mà này, tôi không theo vào được sao?
- Trong đó rất nhiều thây ma, tôi không thể bảo vệ bạn được! Cứ chờ ở đây, tôi sẽ trở ra nhanh thôi!
- Cẩn thận nhé!
Rất nhiều lời muốn nói đều bị Bạch Yến nuốt vào lòng, sóng mắt long lanh.
Hắn cười nhẹ, mau chóng cùng Mạnh Quân nhảy khỏi xe, phóng tới cổng doanh trại quân đội. Tốc độ hai người rất nhanh, chớp mắt đã tiếp cận đám thây ma. Ánh sáng chợt lóe, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì mấy cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu phun xối xả. Một số con đeo súng nhưng bọn Trần Phi không dám chạm vào vì đã bị nhiễm bẩn, đành luyến tiếc bỏ qua.
Hai người như mãnh hổ xông giữa bầy dê, nhẹ nhàng chém giết. Cả hai không thừa thể lực để giết sạch mà chỉ lao xuyên qua chúng vào trong cổng, từng dãy nhà ngang dọc xuất hiện.
- Phía này.
Mạnh Quân rất quen thuộc địa hình, chạy trước dẫn đường, đao trong tay liên hồi vung lên hạ xuống.
Trần Phi không chịu kém, mỗi lần lia dao lập tức có mấy thây ma đổ gục.
Hai người phối hợp nhịp nhàng tiến sâu vào trong quân khu. Quá trình giết thây ma rớt ra vài xu, của ai thì người đó nhặt.
Càng vào sâu bên trong, bọn họ càng thấy ớn lạnh. Quang cảnh nơi này chẳng khác nào địa ngục trần gian, xác người chồng chất khắp nơi, máu đổ xương gãy cực kỳ thảm liệt. Toàn bộ thi thể đều là quân nhân, có những gương mặt nằm đó còn rất trẻ bị ăn mất não hoặc moi tim, mắt mở trừng trừng hằn sâu vẻ bất cam, trên tay vẫn cầm khẩu súng trong tư thế chiến đấu. Rất nhiều súng ống, đạn dược rơi vãi đầy đất, đáng tiếc tất cả đều nhuốm đầy máu thịt thây ma bẩn thỉu, không cách nào tẩy sạch sử dụng được.
Chỉ cần nhìn sơ qua thảm trạng, Trần Phi cũng hiểu được trước đó đã diễn ra cuộc chiến kinh hoàng cỡ nào.
- Đại dịch thật đáng sợ! - Mạnh Quân cảm thán. Y tranh thủ giết vài thây ma ở gần rồi chào vô số thi thể kia bằng nghi thức quân đội.
Ngay khi bọn họ vượt qua một dãy nhà cao tầng, thình lình từ góc khuất phía trước xông ra hai thây ma lực lưỡng mặc quân phục rách rưới, hùng hục nhào tới.
- Thây ma tiến hóa! Cẩn thận!
Mạnh Quân đã từng chạm trán thứ này, vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
Soạt!
Trần Phi nhanh nhẹn lách tránh cái vồ của thây ma, một nhát chém bay đầu nó. Giết đơn giản thế này, chắc chắn đây không phải thây ma tiến hóa.
"Ding, bạn giết chết 1 con quái chuẩn tiến hóa, tăng 20 điểm kinh nghiệm."
Quả nhiên chỉ là quái chuẩn tiến hóa. Trông Trần Phi giết nhẹ nhàng, thực ra xương cổ chúng rất cứng, hắn mất nhiều thể lực hơn tiêu diệt thây ma bình thường. Số Trần Phi hơi đen, con này chỉ rơi 2 xu, ngoài ra chẳng có gì, nhìn qua bên kia Mạnh Quân đã chém rớt đầu thây ma còn lại, nhặt được một cái bao tay và mấy đồng xu, may mắn hơn hắn.
- Tiếp nào!
Mạnh Quân trang bị bao tay vào, chạy xuyên qua khu vườn ra sân sau. Vừa tới nơi, y đột ngột khựng người rồi lùi về thật nhanh, đúng lúc Trần Phi chạy đến.
Ngó cảnh tượng trong sân, hắn hiểu vì sao Mạnh Quân e ngại. Trước mặt là một bầy cả chục thây ma lực lưỡng, con nào con nấy cao 2 mét, mặt mày biến dạng dữ tợn, cơ bắp nổi lên từng cục rắn chắc. Toàn bộ chúng đều là thây ma chuẩn tiến hóa, không rõ vì sao ngoài kia rất ít xuất hiện mà trong này lại ra cả đàn.
- Có lẽ tố chất binh sĩ cực tốt, vì thế bị lây nhiễm virut cũng mau tiến hóa hơn người thường.
Mạnh Quân cau mày phán đoán. Giết một thây ma chuẩn tiến hóa khác rất xa với việc đối đầu cả chục con cùng lúc. Bọn chúng rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn lợi hại, chỉ cần hai người sơ sẩy dính trảo coi như lây nhiễm toi mạng.
- Còn lối nào khác không? - Trần Phi thấp giọng hỏi.
Mạnh Quân lắc đầu:
- Không. Kho vũ khí luôn được canh phòng cẩn mật, chỉ có một lối ra vào để dễ bề kiểm soát.
Lúc này lũ kia đã đánh hơi được mùi thịt sống, chúng gầm lên vang dội, kéo nhau ào ào phóng đến.
- Tới đây!
Quan sát thấy cầu thang gần đó, Trần Phi liền phóng lên. So kinh nghiệm chiến đấu với thây ma, Mạnh Quân vẫn còn kém Trần Phi, tuy không rõ hắn có sáng kiến gì nhưng vẫn nhảy theo.
Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ hai người đứng chắn ngang, càng không cần nói tới bọn thây ma khổng lồ. Trí khôn đơn giản của chúng không thể nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng, ầm ầm nối đuôi nhau chạy tới, nước dãi chảy ào ạt.
- Thay phiên nhau, mỗi người giết một con! - Trần Phi gấp rút nói.
Con dẫn dầu hung hãn chụp hai bàn tay móng vuốt sắc bén xuống đầu Trần Phi. Hắn không tránh né mà vung dao lia ngang một đường chém rụng hai cánh tay nó tận khuỷu, tiếp đó bồi thêm một nhát xẻ dọc cơ thể nó thành hai mảnh từ đầu đến đít, chết không kịp ngáp. Vài món đồ rơi ra song Trần Phi không có thời gian nhặt, vì con phía sau đã ập tới.
- Để tôi!
Mạnh Quân quát lớn, thanh đao to bản trong tay vẽ đường vòng cung chém rụng đầu thây ma kia, vật phẩm tiếp tục rớt ra trôi nổi lưng chừng không trung.
Chớp mắt đã chết mất 2 con nhưng lũ còn lại không hề nao núng, càng thêm điên cuồng xông lên. Dường như đã rút được kinh nghiệm xương máu, lần này chúng không riêng lẻ nhào tới để bọn họ làm thịt mà cùng lúc tấn công, một con chạy thang bộ, con kia nhảy lên cao vồ xuống, khí thế hung mãnh tàn bạo.
Lũ phía sau kẹt đường không thể cùng lên bèn giở trò đánh lén, hàng chục bãi nước bọt hôi thối phụt đến đầy trời.
Sợ vướng chân vướng tay, Trần Phi chủ động tung người lên tránh mấy bãi nước bọt có tính ăn mòn đáng sợ, đồng thời đón đầu đối phương từ trên cao.
Phập!
Dao Mổ Chó lạnh lẽo chớp động, chém xiên một đường cắt rơi đầu và nửa người thây ma, máu thịt tung tóe.
Khi chân Trần Phi chạm đất, Mạnh Quân cũng đã diệt gọn thây ma bên kia, thanh đao to bản múa loạn tạo thành màn chắn chém tan mấy đám nước bọt, không để chúng chạm vào người.
Thoáng chốc đã mất 4 mạng nhưng không thể đụng tới dù chỉ một sợi lông của con mồi, lũ thây ma điên tiết gầm rú vang trời. Thế nhưng trong cầu thang chật chội khó xoay trở, chúng không cách nào tận dụng được lợi thế số đông, lần lượt từng con bỏ mạng oan uổng. Khi chỉ còn lại 2 con, chúng hậm hực lui về sau, lệnh cho quân đoàn thây ma chen chúc tiến lên.
Trần Phi không điên đối đầu với thác lũ thây ma, chỉ sợ chưa giết hết chúng thì hắn đã cạn sạch thể lực, liền đề nghị:
- Rời khỏi đây thôi!
Hắn nhanh tay thu gom đồ đạc trôi nổi cạnh bên, sau đó chạy thẳng lên tầng trên. Mạnh Quân cũng hối hả gom hết những vật phẩm thuộc về mình, cấp tốc đuổi theo.
Vừa chạy Trần Phi vừa tranh thủ ngó qua các thứ vừa nhặt xem có món nào dùng được không. Ngoài 4 xu còn có 3 vật phẩm, gồm 1 bộ áo liền quần màu trắng và 2 quyển sách kỹ năng.
*** Trang Phục Phòng Hộ
- Phòng ngự: +1
- Sinh mệnh: +1
- Mô tả: Mặc vào người có công dụng chịu được một lần công kích của thây ma mà không bị lây nhiễm.
Bộ quần áo thoạt nhìn giống đồ mặc trong phòng thí nghiệm có cả mũ trùm này vừa cộng thêm một ít chỉ số, lại có khả năng chống lây nhiễm một lần, cực kỳ đáng giá. Trần Phi lập tức tròng vào người, sau đó tiếp tục xem xét 2 quyển sách kỹ năng kia.
*** Tăng Cường
- Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi tăng vĩnh viễn 3 điểm sức mạnh.
- Đồ tốt!
Trần Phi học ngay. Kỹ năng bị động được học không giới hạn, càng nhiều càng tốt, chẳng những vậy còn tăng 3 điểm sức mạnh, đúng là thứ hắn cần.
*** Học Viên Khí Tài
- Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi trên cơ bản sẽ nắm được tư liệu các loại súng ống, đồng thời sở hữu năng lực bắn súng ngang với học viên luyện tập 3 tháng.
Lại thêm một kỹ năng bị động khác. Đây cũng là kỹ năng rất thiết yếu cho Trần Phi vốn mù tịt về khí tài quân sự. Hắn không do dự học luôn.
Phía sau Trần Phi, Mạnh Quân cũng vừa kiểm tra vật phẩm xong, miệng cười vui vẻ, không rõ y vớ được những thứ tốt gì.
Rất nhanh, bọn họ đã chạy lên tầng 2, lao vun vút trên hành lang hẹp dài sâu hun hút. Trên này rất ít thây ma, chỉ có vài con đơn lẻ bị hai cơn lốc xẹt ngang qua chém rụng đầu.
Đến cuối hành lang, Mạnh Quân học theo Trần Phi tung người nhảy qua tòa nhà đối diện, đi lối cầu thang thoát ra ngoài rồi đánh một vòng quay lại chỗ cũ, tới sau lưng 2 con khi nãy còn sống. Trên người bọn chúng đều là thứ đáng giá, bọn họ không muốn bỏ qua.
Dưới chân cầu thang, 2 thây ma cơ bắp không hay biết gì, vẫn đang ra sức gào thét hối thúc bầy đàn tràn lên cầu thang truy sát bọn Trần Phi, chợt nghe động ngơ ngác quay lại chỉ kịp trông thấy ánh dao lóe lên, đầu liền rớt xuống đất.
Trần Phi chộp lấy 2 xu và một 1 Dao Mổ Chó vừa rớt ra, theo chân Mạnh Quân chạy tới khoảng đất trống nằm sâu phía sau quân khu, tránh xa bè lũ thây ma thủ hạ đang phát điên.
Dãy nhà kho rộng lớn san sát hiện ra, cửa mở toang hoác, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời xõa bóng sum xuê um tùm như lũ quái vật nhe nanh múa vuốt. Phần lớn thây ma đều bị tiếng ồn thu hút ra hết bên ngoài, nơi này chỉ còn vài chục con không đáng kể. Hai người Trần Phi giết chúng như cắt rau, chớp mắt đã diệt sạch, máu đọng thành vũng lớn.
Mạnh Quân hồ hởi lao vào trong nhà kho, thất vọng phát hiện ở đây trống rỗng, có bao nhiêu vũ khí đều bị binh lính đem ra sử dụng nhiễm bẩn cả. Chuyến đi này của bọn họ chỉ sợ trở thành công cốc.
- Tìm nơi khác xem sao!
Trần Phi di chuyển sang nhà kho khác tìm kiếm.
Hai người chia nhau lục tung cả dãy mà không phát hiện được gì. Đúng lúc thất vọng chuẩn bị rời đi, Trần Phi nhìn thấy một thùng nhỏ nằm sát góc nhà kho ở vị trí kín đáo. Hắn bước tới kiểm tra, nắp thùng vẫn còn đóng kín, mở ra phát hiện bên trong đặt 2 khẩu súng tiểu liên. Cả 2 khẩu đều rất mới, ngoài ra còn có chục băng đạn kế bên.
- Ồ, 2 khẩu Micro Uzi, súng tốt đấy!
Mạnh Quân vui mừng cầm 1 khẩu lên săm soi.
Trong đầu Trần Phi đột nhiên hiện ra một mớ thông tin. Đây là loại vũ khí hiện đại do Israel sản xuất, được chính phủ trang bị chủ yếu cho bộ đội đặc công, chuyên dùng để đột kích. Súng có trọng lượng 1,5 kg, dài 486 mm, cỡ đạn 9 x 19 mm, tốc độ bắn 850 viên/phút, tầm bắn 100 mét, 1 băng đạn có 40 viên. Loại súng này thiết kế gọn nhẹ giúp người sử dụng dễ dàng di chuyển xoay trở, điểm lợi hại nhất là tốc độ bắn cực khủng.
Trần Phi không rành súng ống như Mạnh Quân, nhưng lúc này cầm khẩu súng mát lạnh trên tay lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, am hiểu tận chân tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn tin tưởng chỉ cần mình muốn, lập tức có thể tháo rời linh kiện khẩu súng và lắp trở về như cũ chỉ trong chục giây. Đây là công dụng của kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài vừa học khi nãy.
Mạnh Quân ném một nửa số băng đạn cho Trần Phi:
- Mỗi người đeo một nửa. Thứ tốt thế này mà chỉ có 2 khẩu thật đáng tiếc, nếu có đủ để trang bị cho mọi người thì quá tuyệt!
Y đeo mấy băng đạn vòng qua vai không khác gì Rambo trong phim Mỹ, Trần Phi có chút buồn cười. Hắn không thích phô trương, ném hết số đạn này vào trong nhẫn.
Hai người kiểm tra xung quanh thêm một lần, xác định không bỏ sót thứ gì, định rời đi thì đột ngột nghe tiếng động cực lớn phát ra ngay cửa, nhìn qua phát hiện một con quái vật to lớn, toàn thân trần trùng trục màu đỏ bầm đứng chặn ngay lối ra. Cặp mắt nó đỏ ngầu với đồng tử hẹp dài như mắt rắn, lạnh lẽo xạ tia nhìn khát máu lên mặt bọn họ, dãi nhớt nhễu nhão lòng thòng.
- Thây ma tiến hóa!
Trần Phi bất giác lùi về sau mấy bước. Hình dáng quái vật kia không khác con đã rượt hắn chạy trối chết ở trường là mấy, thậm chí cảm giác áp bách nó mang tới còn lớn hơn.
- Cậu chạm trán rồi sao?
Mạnh Quân chưa từng đụng độ quái vật cỡ này nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được sức mạnh khủng bố tràn ngập thân thể đầy những thớ cơ chắc nịch của nó. Y lùi lại mấy bước sóng vai Trần Phi, tay đặt hờ lên chuôi đao cẩn trọng phòng bị.
Trần Phi gắt gao nhìn quái vật chưa chuyển động, hạ giọng:
- Đã gặp một lần và suýt chết. Nhưng con kia so ra vẫn kém con này một bậc!
- Kinh khủng vậy à?
Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm lòng bàn tay Mạnh Quân. Nãy giờ kề vai tác chiến, y biết Trần Phi rất lợi hại, lúc này nghe hắn thừa nhận như vậy thì bắt đầu thấy hơi lo.
- Lúc đó tôi yếu hơn bây giờ khá nhiều, lại chỉ có một mình. Con này tuy đáng gờm nhưng tôi và anh hợp sức biết đâu có thể hạ được! - Trần Phi trấn an.
Lối ra duy nhất đã bị chắn ngang, vách nhà kho thì bằng sắt cực dày, không thể phá thủng. Bọn họ chỉ còn cách giết chết quái vật hoặc trong lúc giao chiến tìm cơ hội lẻn thoát ra ngoài, phải đánh một trận là chuyện không thể tránh khỏi.
Hiện tại thực lực đã tăng mạnh, có thêm Mạnh Quân hỗ trợ khiến lá gan Trần Phi lớn hơn, muốn thử sức mình đồng thời kiếm thêm chút vật phẩm và kinh nghiệm. Quái vật cỡ này rơi đồ chắc chắc rất ngon.
- Được, giải quyết nó!
Mạnh Quân vừa mở miệng, con quái vật đã gào ầm xông tới, mục tiêu chính là y. Khoảng cách 20 mét chỉ trong nháy mắt đã bị nó vượt qua, cái miệng lởm chởm răng nanh há rộng táp mạnh tới cổ Mạnh Quân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook