Sinh Như Nghịch Lữ
-
8: Lựa Chọn
"Tình hình thế nào?" Vu Quy ôm túi sơ cứu lao vào cabin xe tải.
"Vừa rồi hỏi còn trả lời, nhưng đột nhiên ngừng nói rồi ngất xỉu." Cảnh sát giao thông đứng bên dưới trả lời.
Vu Quy nhanh chóng kiểm tra hô hấp và mạch đập, sau đó kiểm tra đồng tử: "Không được, nơi này quá hẹp, đồng chí giúp tôi cõng anh ta xuống dưới đi."
"Ok." Cảnh sát giao thông cũng nhanh chóng hành động, cùng Vu Quy khiêng người xuống dưới.
Hách Nhân Kiệt mang theo túi sơ cứu chạy tới: "Tình hình thế nào rồi?"
"Không...! Không biết...!Đột nhiên ngất đi..." Vu Quy vừa nói vừa nhanh chóng cởi quần áo của anh ta ra, Hách Nhân Kiệt lặng lẽ đưa cây kéo qua.
"Cảm ơn."
Quần áo thuận lợi cắt bỏ, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại của bệnh nhân, Vu Quy lại bất lực.
Cô ấy cầm cây kéo lẩm nhẩm trong miệng, Hách Nhân Kiệt nghiêng người lắng nghe, những gì cô ấy nói đều là rốt cuộc là bệnh gì, tại sao đột nhiên ngất đi, mình tôi phải làm sao.
Anh ta cũng suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ: "Tổ tông của tôi ơi, cô có thể nghĩ ra biện pháp nào không, bên kia còn hai người bị sốc chưa được cứu kìa!"
"Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!" Vu Quy cũng lên tiếng, trong đêm se lạnh đầu xuân, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, tay cầm kéo khẽ run lên.
Ánh mắt của cô ấy rơi vào bộ quần áo bị cắt: "Chị Hảo Nhân, chị Hảo Nhân, lục...!lục trong túi của anh ta..."
Hách Nhân Kiệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy ra nitroglycerin từ trong mảnh vải vụn.
Khi anh ta định mở cằm người kia ra để đút vào, lại bị Vu Quy ngăn cản.
"Không được...!Vô dụng..." Cô ấy ném cái kéo đi, chạy đến bên trái bệnh nhân, quỳ xuống làm hồi sức tim phổi: "Nhồi máu cơ tim đến mức này, nitroglycerin cũng vô dụng, có mang máy khử rung tim không?"
"Có...!mang...!tôi đi lấy..." Hách Nhân Kiệt bò dậy từ trên mặt đất, chạy tới xe cứu thương lấy AED* xuống, mồ hôi nhễ nhại chạy trở về.
(* Máy khử rung tự động bên ngoài (automated external defibrillator - AED).)
***
Kim tiêm bén nhọn cắm chặt vào da, vừa tiến vừa hút, nhanh chóng rút ra dịch mủ máu đầu tiên.
"Chủ nhiệm Lục, huyết áp và oxy trong máu vẫn chưa tăng lên!" Lục Thanh Thời quay đầu liếc nhìn dụng cụ, lơ lửng trên bờ vực của cú sốc.
"Chuẩn bị bóng da, thông khí nhân tạo."
Xe cứu hỏa kéo còi báo động suốt quãng đường, chạy tới nhanh như chớp.
Xe còn chưa dừng hẳn, Cố Diễn Chi đã nhảy xuống trước rồi đóng cửa xe lại.
"Tình hình thế nào, bác sĩ đâu?"
Lục Thanh Thời vẫn duy trì tư thế quỳ nằm sấp, cầm bóng da, trả lời mà không quay đầu lại: "Thanh thép đâm vào phần bụng, cần phải tháo dỡ mới có thể khiêng người ra."
Cố Diễn Chi đeo kính chiếu sáng, chui vào xe từ phía bên kia, sờ vào cảm nhận độ dày của thanh thép, vội vàng chưa kịp chuẩn bị đã đối mặt với Lục Thanh Thời.
"Là chị?"
Vừa rồi chỉ cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, hiện tại nàng mới phát hiện hóa ra là người quen.
Nhưng bây giờ cũng không quan tâm đến việc ôn chuyện, cũng không có quan hệ gì để nói chuyện với cô cả, chỉ chú ý hơn một chút khi nhìn thấy bộ đồng phục huấn luyện cứu hỏa màu xanh đậm của cô.
Hóa ra...!Người hàng xóm quấy rầy giấc ngủ của nàng lúc nửa đêm, là lính cứu hỏa sao?
Nàng vội vàng gật đầu, không gian vốn đã chật hẹp, chen thêm một người lại càng chật chội hơn.
Ánh sáng không đủ dùng, bác sĩ gây mê phía sau liều mạng giơ đèn pin lên, Lục Thanh Thời nhíu mày thật chặt, tóc dính chặt vào trán, thao tác cẩn thận từng li từng tí.
Cố Diễn Chi lại co người lại: "Mang đèn pha cỡ lớn đến, lấy thêm một đèn gắn trên đầu cho vị bác sĩ này."
Vật dụng cô muốn đều nhanh chóng được chuẩn bị, đèn pha cỡ lớn được đặt trên nóc xe tải, hiện trường phẫu thuật mô phỏng đã được tạo ra.
Cố Diễn Chi cũng cầm một chiếc kìm thủy lực đến: "Tôi cần có người giúp tôi giữ chặt thanh thép."
Cô liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của bác sĩ cấp cứu: "Chị..."
Lục Thanh Thời gật đầu: "Tôi có thể, phiền cô nhanh lên."
***
"Khử rung tim lần thứ nhất.
Nạp điện 200 jun.
Nạp xong.
Tránh ra!"
Vu Quy nhấn công tắc, dán chặt vào làn da trần trụi của bệnh nhân.
Lồng ngực bệnh nhân khẽ run lên, rất nhanh lại xẹp xuống, vạch trên điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
"Một, hai, ba..." Vu Quy thầm niệm nhịp hồi sức tim phổi, khi đếm đến ba mươi mới buông tay ra làm hô hấp nhân tạo.
Cô gái trẻ cứ miệng đối miệng thổi hơi cho bệnh nhân mà không có phòng hộ như vậy.
Hách Nhân Kiệt nhìn bóng lưng của cô ấy, đột nhiên xắn tay áo lên: "Để tôi, tôi mạnh hơn!"
***
Đôi tay nhuốm đầy máu nắm chặt thanh thép, kìm thủy lực nhẹ nhàng kẹp vào.
Cố Diễn Chi liếc nhìn nàng: "Đừng nhúc nhích khi tôi thực hiện, nếu không..."
Nếu không, làm nội tạng bị tổn thương hoặc đâm thủng động mạch chủ, sẽ tử vong ngay tại chỗ.
"Không cần cô nói tôi cũng biết." Lục Thanh Thời khẽ gật đầu, biểu thị rằng cô có thể bắt đầu.
"Được." Cô không nói thêm nữa, dùng một chút lực, mặc dù tay của cả hai đều ổn định nhưng không thể tránh khỏi có chút rung chuyển.
Từ trong thanh thép lại xuất hiện một dòng máu chảy xuôi theo quần áo, rồi vượt qua cửa xe, đọng thành vũng máu trên đường nhựa.
Lục Thanh Thời chú ý tới phần bụng của cô ấy, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào: "Đưa đèn pin cho tôi."
Bác sĩ gây mê đưa một cây bút điện qua, nàng đưa tay ra chạm vào *** của thai phụ, một luồng hơi ấm trào ra.
"Không được, kìm thủy lực cắt không đứt." Nơi này quá nhỏ, không thể dùng sức, kìm thủy lực cũng biến thành công cụ vô dụng, cần phải đổi sang một công cụ cắt có công suất lớn hơn và nhanh hơn.
Nhưng công suất càng lớn, tổn thương mang lại cho thai phụ càng không thể cứu vãn được.
Cố Diễn Chi buông tay, mồ hôi nhễ nhại, cởi bỏ bộ đồng phục huấn luyện để lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc.
"Đổi cái cưa đi." Cô đưa ánh mắt trưng cầu nhìn sang Lục Thanh Thời.
***
"Chị Hảo Nhân, tiêm một ống adrenaline an thần!" Vu Quy hét lên, phớt lờ mồ hôi trên trán.
"Ok." Hách Nhân Kiệt nhanh chóng đứng dậy.
"Tránh ra.
Khử rung tim lần thứ hai.
Nạp điện 200 jun.
Nạp xong!" Cô ấy lại cầm máy khử rung tim lên, đặt vào ngực bệnh nhân lần thứ hai.
Điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng.
Vu Quy cắn môi, tiếp tục cấp cứu với đôi mắt đỏ hoe: "Khử rung tim lần thứ ba, chuẩn bị!"
Lần thứ ba đặt máy khử rung tim lên, đường dây có thể khiến người ta sống lại vẫn không có động tĩnh gì.
Nước mắt rưng rưng, Vu Quy nghẹn ngào: "Lần...!lần thứ tư...!Khử rung tim...!Chuẩn bị..."
Hách Nhân Kiệt đè công tắc xuống, đẩy cô ấy ngã lăn ra đất: "Đừng khử...!Có...!Có phản ứng."
***
"Chị Lục, bệnh nhân này tạm thời đã tỉnh!" Lưu Thanh Vân ở bên kia hô lên.
"Bác sĩ gây mê, qua bên kia nhìn xem."
"Chủ nhiệm Lục, không có tổn thương não, chỉ là tràn khí màng phổi do gãy xương sườn, đưa đi khám kịp thời sẽ không thành vấn đề."
"Tốt, bây giờ không có thời gian, tôi muốn hỏi anh một vài câu." Lục Thanh Thời chui ra khỏi không gian chật hẹp trong xe, đi tới chỗ anh ta rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.
"Họ tên?"
"Triệu...!Triệu Bình..." Bệnh nhân cố hết sức để nói chuyện, thở hổn hển vì đau, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía chiếc xe.
"Tình trạng của vợ anh bây giờ rất tệ, lúc trước cô ấy từng bị sẩy thai sao?"
Triệu Bình chậm rãi gật đầu, nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn về hướng kia: "Bị...!sảy thai hai lần.
Bác...!bác sĩ nói cô ấy...!nói thành tử cung của cô ấy mỏng..."
"Vợ...!vợ..." Anh ta khó khăn nâng người lên, nhìn từ hướng này, chỉ có thể nhìn thấy người cô ấy đầy máu, bất động, đầu gục vào lưng ghế, không có sức sống.
"Đừng nhúc nhích!" Bác sĩ gây mê đè người xuống: "Dấu hiệu sinh tồn của anh vừa mới ổn định lại!"
"Thanh thép rơi xuống từ xe tải làm vỡ kính chắn gió và đâm thẳng vào bụng của vợ anh, làm tắc mạch máu lớn.
Nếu cứ rút ra, tính mạng của vợ anh sẽ nguy hiểm".
"Nhưng nếu không rút ra thì..." Nàng dừng một chút: "Vợ anh đã xuất hiện dấu hiệu sinh non, đứa con sẽ chết trong bụng mẹ bởi vì người mẹ mất quá nhiều máu."
"Cô...!Cô Lục...!Bên chỗ em...!đã ổn rồi." Vu Quy thở hổn hển chạy tới, nhưng những gì nghe được lại là kết quả tàn nhẫn nhất.
Cô ấy sững người tại chỗ, nghe nàng mặt không hề thay đổi đọc giấy báo tử.
"Tôi hi vọng anh chuẩn bị sẵn sàng một xác hai mạng."
Người đàn ông muốn rách cả mí mắt, tiếng gào thét đau đớn bởi vì bị đè nén trong cổ họng mà nghe giống như dã thú bị nhốt trong lồng, chỉ có thể liều mạng đánh mạnh tay vào mặt đất: "Aaaaaaaaa!"
Không có ai ngăn cản, mọi người có mặt đều lặng lẽ nhìn người đàn ông này lệ rơi đầy mặt.
"Tôi...!tôi không nên...!đưa Tiểu Phong đến bệnh viện sau khi đã uống rượu..."
Lưu Thanh Vân cúi đầu xuống, trên môi tràn ra một tiếng thở dài.
Bác sĩ gây mê cũng im lặng nắm chặt tay, trong tổ này, từ trước đến nay cô ấy là người có tính tình nóng nảy, vừa mắng vừa đỏ mắt: "Cho nên một xác hai mạng cũng là do anh gây ra! Đồ đao phủ, hung thủ giết người!"
Triệu Bình đau khổ đập bàn tay đầy vết thương vào đầu mình, hét lên aaaahhhh.
Lục Thanh Thời ngoảnh mặt đi: "Thời gian không còn nhiều, anh nhất định phải...!lựa chọn"
"Bác sĩ...!Bác sĩ..." Trong mắt anh ta dường như dấy lên một tia hi vọng, nhìn vị bác sĩ khắp người cũng dính đầy máu, dùng đôi tay nhuốm đầy máu nắm chặt vạt áo của nàng.
"Cứu...!Cứu đứa nhỏ...!Làm ơn...!Mau cứu đứa nhỏ...!Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, không thể không có con!"
Bác sĩ gây mê định tiến lên một bước, nhưng bị Lưu Thanh Vân kéo lại, ra hiệu cho cô ấy không được xen vào chuyện bao đồng.
"Cô Lục." Vu Quy đi từng bước tới: "Là cô nói...!Không được từ bỏ bất kỳ bệnh nhân nào..."
Cô ấy từ từ đỏ vành mắt, nước mắt lưng tròng: "Nếu là cô...!Em tin cô...!cô nhất định có thể làm được."
Cố Diễn Chi đứng tại chỗ, nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, đồng thời nhìn lên bầu trời càng ngày càng đen, mây đen xếp thành từng lớp như muốn phá hủy.
Trời sắp mưa.
Khi quay đầu lại lần nữa, Lục Thanh Thời kiên định không chút lay chuyển đi về phía cô: "Mang máy cắt kim loại tới, phải nhanh lên."
"Được." Cô mở máy ngay lập tức, một người mang theo máy cắt kim loại nặng mấy chục cân lên xe.
Lục Thanh Thời quỳ nằm rạp xuống đất, cầm trong tay tất cả các thiết bị cần thiết.
Tần Huyên cũng vội vàng đuổi tới, cúi người đứng ở bên cạnh nàng, trên tay cầm một chiếc đèn pin sáng trưng.
"Sau khi cắt xong thanh thép, Hách Nhân Kiệt và tôi sẽ khiêng người ra ngoài càng sớm càng tốt.
Bác sĩ gây mê chuẩn bị dụng cụ sẵn sàng, tôi sẽ bắt đầu rút thanh thép ra." Nàng liếc nhìn Tần Huyên, "Tình trạng của thai nhi sẽ giao cho cậu, lĩnh vực này là sở trường của cậu."
Tần Huyên xem như hiểu ý nàng.
Nàng định rút thanh thép ra, sau đó dùng kẹp cầm máu để ngăn động mạch chủ chảy máu, tranh thủ thời gian sống sót cho thai phụ.
Hiểu thì hiểu, nhưng không có nghĩa là cô ấy tán thành nàng làm như vậy.
"Cậu điên rồi sao?! Động mạch cổ tay có thể chảy đến 2000ml máu trong vòng ba phút! Cậu thấy cô ấy còn nhiều máu như vậy sao?!"
Chính thai nhi mới có cơ hội sống sót, nếu cứ lề mề như vậy, thai nhi cũng không thể cứu được!
"Tớ có chức vụ cao nhất ở đây, tớ là đội trưởng đội y tế.
Nếu có gì không hài lòng, trở về cậu có thể khiếu nại lên Phòng nghiệp vụ Y, tớ không có ý kiến.
Cắt đi."
Nàng vừa dứt lời, Cố Diễn Chi cũng bắt đầu làm.
Tần Huyên tức muốn chết, nhưng không thể làm gì được nàng.
Mặc dù đã cố gắng dùng cả hai tay nắm thanh thép để giữ thăng bằng, nhưng vẫn rất khó để ngăn cản sự rung động do chính kim loại gây ra, tia lửa bắn tung tóe, máu tươi chảy ròng.
Biểu cảm của Cố Diễn Chi vẫn không đổi, tay cô vững vàng hơn Lục Thanh Thời, tia lửa vàng tô lên vẻ mặt của cô một tầng nghiêm nghị.
Rất nhanh, thanh thép bị cắt đứt.
Mấy người cùng nhau cố gắng khiêng người ra nằm ngửa trên mặt đất.
Bác sĩ gây mê đã chuẩn bị sẵn sàng đặt nội khí quản từ trước, Hách Nhân Kiệt nhanh chóng mở đường thông tĩnh mạch, Tần Huyên đã chuẩn bị xong các dụng cụ phẫu thuật cần thiết cho ca sinh mổ.
Lục Thanh Thời một tay cầm dao mổ, một tay cầm kẹp cầm máu.
Vu Quy đứng đối diện với nàng: "Cô Lục, em sẽ rút thanh thép ra."
"Hả? Cô?" Vẻ mặt của bác sĩ gây mê lộ ra vẻ không tin tưởng.
"Em...! Em..." Tay còn chưa chạm tới thanh thép, Vu Quy đã bắt đầu run rẩy, nhưng lại nhìn vào khuôn mặt bê bết máu của thai phụ, và ánh mắt đầy mong đợi của Triệu Bình.
Vu Quy hít một hơi thật sâu.
"Tránh ra, để tôi!" Cố Diễn Chi đột nhiên hất từng người từng người ra rồi quỳ xuống.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì tay phải của cô đột nhiên dùng sức, rút thanh thép ra thẳng từ trên xuống dưới.
Dòng máu đỏ sẫm phun ra ngay lập tức, văng vào mũ bảo hiểm của cô, máu văng lên mặt có cảm giác mùi tanh nóng ấm.
Cô sững sờ trong giây lát, Hách Nhân Kiệt nhanh chóng đổ một bình i-ốt lên đó, nhanh chóng bị máu cuốn đi.
Lục Thanh Thời một tay cầm dao mổ rạch một đường nhỏ, tay kia trực tiếp cầm kẹp cầm máu duỗi vào miệng vết thương.
Dưới tình huống không có tiến trình phẫu thuật, không dễ dàng để tìm ra chỗ chảy máu, tất cả đều phụ thuộc vào mắt thường, vận may và kinh nghiệm dày dặn của bác sĩ, huống chi trong thời tiết khắc nghiệt mưa to gió lớn sắp kéo tới.
"Chủ nhiệm Lục! Huyết áp đang giảm! Sáu mươi! Bốn mươi!" Bác sĩ gây mê nhanh chóng cầm lấy một liều adrenaline, truyền qua ống thông tĩnh mạch.
"Chị Lục, tôi đã mở thêm một đường thông tĩnh mạch!" Giọng nói của Hách Nhân Kiệt.
Lục Thanh Thời quỳ trên mặt đất, trong một phút cực kỳ dài này, sau lưng nàng đã hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi ướt đẫm trên trán.
"Tìm được rồi." Nàng nhanh chóng đè kẹp cầm máu xuống.
Nghênh đón chính là sự im lặng của tất cả mọi người, máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn ở bên cạnh cũng ngừng kêu vang, ba đường màu sắc khác nhau đều biến thành một đường ngang.
Vẻ mặt Vu Quy đầy vẻ không tin, lắc mạnh cổ tay của nàng: "Cô Lục, cô Lục, chúng ta mở ngực ra đi, nhất định còn chỗ chảy máu khác mà chúng ta chưa tìm thấy.
Tìm được là có thể khống chế cơn sốc rồi, cô Lục!"
"Cô tỉnh táo lại đi!" Tần Huyên nâng cổ áo của cô ấy lên, gào thét: "Cô đã quấy nhiễu phán đoán của Lục Thanh Thời một lần rồi, cô không biết sao?! Nếu bây giờ còn không sinh mổ, thai nhi trong bụng cô ấy cũng sẽ chết theo do thiếu oxy và ngạt thở, cô chính là hung thủ giết người!!!"
Vu Quy hất cô ấy ra: "Nhưng cô ấy chỉ bị sốc thôi, nhịp tim của cô ấy vẫn chưa ngừng! Mọi người định từ bỏ cô ấy sao? Muốn xé bụng cô ấy ra lấy đứa trẻ trong khi cô ấy còn sống sờ sờ sao? Mạng của đứa trẻ là mạng, mạng của cô ấy không phải sao?!"
"Hách Nhân Kiệt, khử trùng." Lục Thanh Thời nhẹ nhàng nói.
Hồi lâu không có đáp lại, nàng đột nhiên cao giọng: "Tôi nói, khử trùng!"
"Này, này!" Lúc này Hách Nhân Kiệt mới hoàn hồn, thuần thục cắt bỏ quần áo của thai phụ, cầm i-ốt đổ ngược lên trên.
"Dao mổ."
Anh ta yên lặng đưa qua.
Vu Quy đỏ mắt nhìn nàng bình tĩnh thực hiện vết cắt đầu tiên, máu phun ra, lộ ra lớp mỡ trắng xám.
"A!" Cô ấy muốn xông tới, nhưng bị Cố Diễn Chi giữ chặt lại, "Buông tôi ra!"
Cố Diễn Chi kéo cô ấy lui về phía sau từng bước một, không nói một lời, ra hiệu cho các thành viên trong đội của mình canh giữ cô ấy, chính mình đi đến bên cạnh, âm thầm châm một điếu thuốc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook