Sinh Như Nghịch Lữ
-
45: Đồng Hành
Ban đêm, trong quán bar xa hoa trụy lạc ồn ào náo nhiệt, vũ công ở phía trên đang lắc lư cơ thể mê hoặc, thỉnh thoảng dựa vào cột tạo ra những tư thế quyến rũ, bên dưới phát ra tiếng vỗ tay.
Có người bước lên sân khấu nhảy cùng vũ công, đến ca khúc cuối cùng, Tần Huyên nhảy xuống sân khấu, đến quầy bar gọi một ly whisky.
Bartender khó xử nhìn cô ấy: "Chị ơi, đây là ly thứ tư của chị rồi..."
Tần Huyên rút ra một xấp nhân dân tệ đặt trên bàn: "Bớt nói nhảm, mang rượu lên."
Cô ấy vừa dứt lời, có người tiến đến bên cạnh, đưa ly rượu trong tay cho cô ấy: "Người đẹp, nể mặt uống với tôi một ly nhé?"
Tần Huyên giương mắt lạnh lùng nhìn gả, ngoại hình không đẹp, thấp béo: "Cút, anh là cái thá gì..."
"Cô..." Gương mặt của gả đàn ông biến thành màu gan heo, vừa định động thủ đã bị người khác vỗ nhẹ vào vai.
Nhìn lực đạo có vẻ không nặng, nhưng bóp khiến gả xương cốt đau nhức, biết mình đã gặp phải cọng rơm cứng, vì vậy gả lặng lẽ nuốt xuống một hơi, oán hận rời đi.
"Mẹ kiếp, có chủ thì nói sớm đi."
Tần Huyên mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô, thật lâu sau mới nhận ra đó là Hướng Nam Kha.
Cô ấy lật chiếc mũ lưỡi trai của cô ra, không khỏi líu lưỡi: "F***...!Sao cô lại giả trang thành như vậy..."
Mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, hoàn toàn che đi dáng người, thân dưới mặc một chiếc quần thể thao nhàn nhã, đội mũ lưỡi trai, mái tóc ngắn ngủn; trông giống một thiếu niên bất lương, à không, thiếu nữ.
"Một ly vodka, cảm ơn." Cô nói với bartender, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của cô ấy, móc móc ngón tay với cô ấy.
Tần Huyên đưa tai qua.
Hơi thở ấm áp của cô thả vào tai cô ấy: "Đương nhiên là, bắt người."
Hướng Nam Kha khẽ nhìn lên sàn nhảy, đặt ly rượu xuống, đồng thời lao vào đám đông.
Cô ấn vào bộ đàm siêu nhỏ trên cổ áo: "Tất cả các tổ chuẩn bị."
Nhân viên dọn dẹp vệ sinh ban đầu buông chổi xuống, lặng lẽ chiếm lấy lối ra.
Nhân viên từ trong phòng bếp bưng khay đi ra, phía trên đặt một ly rượu trắng, lao vào đám đông.
Một số khách đang tìm vui cũng đặt ly rượu xuống, đi ra giữa sàn nhảy.
Trên sân khấu lại đổi một nữ vũ công mới, cô đi qua vỗ vỗ vai nam vũ công, người đàn ông mặt không kiên nhẫn quay đầu lại, Hướng Nam Kha duy trì mỉm cười: "Xin hỏi có phải là anh Lý không?"
Người đàn ông gật đầu trong vô thức: "Là tôi..."
Người đàn ông bỗng nhiên ngậm miệng lại, nụ cười của Hướng Nam Kha trở nên có chút kỳ quái, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, co cẳng bỏ chạy.
Hướng Nam Kha vung chân khiến người trượt xuống đất, người đàn ông trực tiếp lộn nhào nhảy khỏi sân khấu, đám đông náo loạn, tiếng la hét nổi lên khắp nơi.
"Tổ 1, tổ 1, nghi phạm trốn ra cửa!"
Cảnh sát mặc thường phục canh giữ ở cửa quán bar chạy đến, người đàn ông không còn đường nào để đi, lập tức nhìn xung quanh, lao thẳng về phía quầy bar.
Hướng Nam Kha đẩy đám người ra, đuổi sát phía sau, nhìn thấy Tần Huyên ở đằng xa giơ chai rượu trong tay lên, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Khi đập xong nhất thời cảm thấy thoải mái, người đàn ông ngồi sụp xuống dưới chân cô ấy, bác sĩ chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút vô tội: "Chai rượu đỏ 18.000 tệ, làm phiền cảnh sát Hướng trả tiền."
(* 18.000 tệ = 63.000.000 đ)
Hướng Nam Kha có chút đau lòng, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn chính là nghi phạm trong vụ án của Trần Xảo Nhi, tôi giúp cô bắt người mà cô muốn bắt, có thể giảm giá được không?"
Tần Huyên dùng chân đá vào người đàn ông trung niên đang nằm liệt dưới đất như chó chết, nhổ nước bọt vào mặt hắn.
"Thì ra là hắn, lãng phí rượu ngon của tôi.
15.000 tệ, không thể ít hơn nữa."
Câu sau là nói với cô.
Hướng Nam Kha còng tay người này lại, đưa lên xe cảnh sát.
"Được rồi, ghi phiếu nợ trước đi."
"Cô!" Tần Huyên vô cùng tức giận, nhưng thật sự hôm nay không có tâm trạng để đấu võ mồm với cô.
Cũng không biết nhớ ra cái gì, vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại, cô ấy thờ ơ vẫy vẫy tay với cô, xoay người đi trở về.
"Đội trưởng Hướng, đi thôi." Phạm nhân đã bị áp giải lên xe, đồng nghiệp đang thúc giục cô.
Hướng Nam Kha quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhảy xuống đóng sầm cửa xe.
"Mọi người về trước đi, tôi còn có việc phải làm."
Cảnh sát đuổi theo cô ấy: "Cô không vui?"
Tần Huyên lắc đầu, đi vòng qua người cô, đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay.
Dưới ánh trăng trong hẻm nhỏ vắng lặng, đôi mắt của cô sáng ngời, mang theo một chút lo lắng nhìn vào nơi sâu thẳm tâm hồn cô ấy.
"Uống say một mình đi lang thang trên đường rất nguy hiểm." Cô móc một xấp tiền trong ví của mình, đặt vào lòng bàn tay cô ấy.
"18.000 tệ, mua cô về nhà."
***
"Tri Hữu." Giọng nói của Vu Quy rất mệt mỏi, cô ấy vẫn còn mặc bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh lá, dựa vào xe cấp cứu nói chuyện điện thoại với cô.
"Opo thực sự là một công việc rất khó khăn, một bên cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, một bên đưa người xuống chín tầng địa ngục."
Bác sĩ trẻ đặt tay lên trán: "Cảm giác tội lỗi ép đến mức tớ không thở nổi.
Gần đây tớ thường suy nghĩ, mình có thực sự phù hợp với công việc này hay không..."
Bên kia đầu dây truyền tới tiếng gõ bàn phím và giọng nói của cô: "Tiểu Quy, cậu có nghĩ rằng những người bởi vì cứu người mà chết đi, sẽ đi đến thế giới Tây Phương Cực Lạc không, chỉ có những kẻ gian ác mới bị đày xuống địa ngục.
Miểu Miểu tốt bụng như vậy, sẽ không."
Vu Quy ngẩng đầu lên, nhìn ra quảng trường phía trước bệnh viện, có người vợ mặc đồng phục bệnh nhân nắm tay chồng dắt tay nhau đi dạo, cũng có cặp vợ chồng già đẩy xe lăn.
Đèn đường chiếu rọi trên người họ, tất cả đều tốt đẹp mà tĩnh mịch, đây mới là cuộc sống chân thực.
"Có đôi khi tớ thà rằng con bé không cần tốt bụng như vậy, miễn là còn sống...!còn sống là được..."
Nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ ở bên kia, Phương Tri Hữu lập tức khẩn trương: "Cậu đừng khóc...!Tháng sau tớ sẽ đến thăm cậu..."
"Phương Tri Hữu, còn muốn đánh nữa không! Nhanh lên! Cừu hận của boss đều chuyển hết sang tôi rồi!" Tiếng gào thét của đồng đội truyền đến từ tai nghe, Phương Tri Hữu không kịp đánh chữ, trực tiếp phát giọng nói.
"Xin lỗi, đến ngay lập tức."
Cô bịt chặt ống nghe, nhỏ giọng nói tạm biệt Vu Quy: "Tớ không nói với cậu nữa, lát nữa đánh xong sẽ tìm cậu."
Cúp điện thoại, cô đưa mắt nhìn về phía màn hình, có người nói chuyện riêng với cô, chính là vú em tóc đỏ trong đội.
Thượng Thiện Nhược Thủy: "Hóa ra cậu là con gái."
Còn là giọng nữ rất êm tai.
Vụ Lý Khán Hoa: "...!Đánh quái đi."
Phương Tri Hữu sờ cằm suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: "Chuyển đổi giới tính có kỳ quái không?"
Đối phương vừa tăng máu cho cô vừa nhanh chóng đáp lại: "Không kỳ quái, trong trò chơi người nào cũng vậy."
Vụ Lý Khán Hoa: "Cũng đúng...!Cậu không làm việc hả? Sao ngày nào cũng thấy cậu online."
Thượng Thiện Nhược Thủy: "Không phải cậu cũng giống vậy à?"
Đương nhiên là không giống, cô là cày game thuê toàn thời gian, ngoại trừ một acc lớn này, còn có n acc nhỏ dùng để tích lũy nhân dân tệ cho người ta.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ tranh giành những đạo cụ quý giá mà boss đánh rơi để bán lấy tiền, mà Thượng Thiện Nhược Thủy hình như không có hứng thú với những thứ này, còn có thú cưỡi thời trang đắt tiền chưa bao giờ thiếu, thực sự là người chơi nhân dân tệ.
Có lẽ người ta không phải là đại gia cũng là phú nhị đại, Phương Tri Hữu oán thầm.
Sau khi trận đấu kết thúc, cô lại gọi điện thoại cho Vu Quy, nhưng đối phương không nghe máy, có lẽ lại phải bận rộn.
Cô thở dài một hơi, cảm thấy có chút cô đơn.
***
Lục Thanh Thời treo bức tranh mà Hà Miểu Miểu tặng nàng ở phòng khách.
Cũng không biết cô bé đã vẽ từ khi nào, có lẽ là trước khi vào ICU, lúc đó cô bé còn có thể cầm bút màu ngồi trên giường.
"Miểu Miểu, tại sao con lại muốn vẽ bác sĩ Lục?" Mẹ Hà trìu mến sờ sờ đầu con gái.
"Bởi vì..." Đứa bé nho nhỏ dùng bút vẽ chống cằm, giọng nói ngây ngô: "Dì Lục lúc nào cũng cau mày, không vui chút nào."
"Vì vậy, con muốn làm cho dì vui vẻ, đúng không?" Mẹ Hà nhìn con gái mình bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Hà Miểu Miểu gật đầu lia lịa: "Dạ!"
Cô bé vẽ hình người đơn giản, miệng lại cực kỳ to, trên cổ hình người còn đeo ống nghe bệnh, cô bé chỉ cho mẹ xem.
"Đây là dì Lục, đây là con."
Bên cạnh hình người còn có một người nho nhỏ, cũng mặc áo blouse trắng, tay lớn nắm tay nhỏ.
"Khi con lớn lên, con cũng muốn làm bác sĩ, bác sĩ siêu cấp lợi hại như dì Lục!"
Lục Thanh Thời chạm vào bức tranh, thậm chí có thể tưởng tượng ra lời thề son sắt của Hà Miểu Miểu vào lúc đó.
Nhưng mà, dì Lục siêu cấp lợi hại trong mắt con, cuối cùng đã thất bại.
Cuối cùng, lá gan của Hà Miểu Miểu được hiến cho một đứa trẻ mắc chứng teo đường mật bẩm sinh.
Thận được hiến cho một cô bé tiểu đường đã chạy thận nhiều năm, bị nhiễm trùng phải rút máy chạy thận.
Giác mạc mang lại ánh sáng cho một đứa trẻ bị bỏng nặng, chính là đứa bé được Vu Quy cứu trong vụ cháy chung cư.
Có lẽ có một số chuyện thực sự đều được an bài, giống như cô ấy và Phương Tri Hữu trải qua 11 năm yêu đương mặn nồng, cuối cùng cũng mỗi người một nơi.
Cũng giống như Lục Thanh Thời và Cố Diễn Chi quen biết nhau chỉ một năm ngắn ngủi đã có thể gần nhau hiểu nhau.
Cũng giống như Hướng Nam Kha và Tần Huyên, hai đường thẳng song song vốn không giao nhau cũng có lúc gặp nhau.
Trước khi bánh răng vận mệnh chuyển động, không ai trong chúng ta biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mùa hè này rất nóng, nóng bức khó chịu, Lục Thanh Thời đã ba ngày không đi ra ngoài, cũng không có đi làm, xe của nàng thành thành thật thật đậu ở bãi đỗ xe.
Cố Diễn Chi cầm một quả dưa hấu trên tay, gõ cửa nhà nàng.
Rất lâu, không ai đáp lại.
Cô hắng giọng: "Bác sĩ Lục, nếu chị không mở cửa, em sẽ tự mình mở khóa."
Cô lấy dây kẽm từ trong túi ra, đặc chủng tác chiến đột nhập bí mật lẻn vào dễ như trở bàn tay.
"Lạch cạch ——" Cửa chống trộm ở trước mắt mở ra một khe nhỏ, Lục Thanh Thời thò đầu ra: "Em làm gì vậy?"
Nàng còn chưa dứt lời, một chân cô đã chen vào khe cửa, ngăn cản tư thế đóng cửa của nàng.
Lục Thanh Thời bất lực, đành phải lui về, che miệng ho khan một tiếng: "Nhìn thấy rồi, không chết, em có thể trở về rồi.".
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra! |||||
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, cả người Lục Thanh Thời lại gầy thêm một vòng, trong mắt đầy tơ máu, tóc xõa rũ rượi, sắc mặt ửng hồng bất thường, điều hòa trong phòng thấp đến mức khiến cô rùng mình.
Cố Diễn Chi đặt quả dưa hấu xuống, bàn tay dán lên trán nàng, lại sờ sờ trán mình, nắm lấy cổ tay nàng kéo đi ra cửa: "Theo em đến bệnh viện, chị bị sốt rồi."
Lục Thanh Thời hất tay cô ra, lại ho hai tiếng: "Không đi!"
Huấn luyện viên cứu hỏa tốt tính có chút tức giận, nhíu mày: "Em ôm chị hay là tự mình đi?"
Sắc mặt của Lục Thanh Thời lập tức đỏ bừng, nàng cúi người ho dữ dội, thật sự làm người khác lo lắng.
Cố Diễn Chi thở dài một hơi, thực sự không có cách nào với nàng, cô đi qua vỗ nhẹ lên lưng nàng cho thuận khí.
"Ngài có chỗ nào khó chịu?" Hôm nay Vu Quy trực phòng khám bệnh, bận rộn cả buổi sáng, uống một ngụm nước cũng không được, cúi đầu viết bệnh án không ngẩng đầu lên.
Lục Thanh Thời che miệng ho khan: "Nhiễm trùng đường hô hấp trên, sốt hai ngày liền, chảy nước mũi, đau họng..."
Nàng còn chưa nói xong, Vu Quy đột ngột ngẩng đầu lên, lời nói cũng không lưu loát được: "Cô...!cô Lục..."
Đối phương có vẻ thật sự rất khó chịu, không muốn nói gì, miễn cưỡng gật đầu.
Vu Quy nhanh chóng tháo ống nghe trên cổ xuống, đặt lên ngực nàng, cổ áo nửa mở lộ ra xương quai xanh gầy guộc, làn da trắng xanh dường như có thể thấy được mạch máu.
Không biết sao Vu Quy có chút căng thẳng, cộng với việc nàng không ngừng ho khan, hơi thở rất ồm, khiến cô ấy không thể nào nghe rõ.
Lục Thanh Thời ngẩng đầu lên, giọng nói đứt quãng: "Đưa...!cho tôi..."
"Hả?" Vu Quy còn đang ngẩn người, Lục Thanh Thời đã tháo ống nghe trên cổ cô ấy xuống, tự mình đeo vào, rồi đặt lên ngực.
Vu Quy trợn mắt hốc mồm, còn có thao tác như này nữa à.
Cố Diễn Chi ở sau lưng không khỏi bật cười: "Bác sĩ Tiểu Vu, cô còn non quá."
Vu Quy trợn mắt, ai dám tự xưng lão luyện ở trước mặt cô Lục chứ?
"Sắp xếp cho tôi lịch xét nghiệm máu và sinh hóa.
Em có thể tự kê đơn thuốc, kháng sinh thông thường cũng được."
Sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, Lục Thanh Thời tháo ống nghe xuống, ném lại cho cô ấy.
Vừa dứt lời, lại ho khan dữ dội.
Vu Quy nhanh chóng ghi lệnh khám cho nàng, Cố Diễn Chi đưa nàng đi lấy máu.
Lục Thanh Thời vừa đi vừa nói, thực sự phiền cô: "Khám bệnh xong rồi...!Em có thể đi về...!Đừng đỡ tôi! Khụ khụ khụ..."
Cố Diễn Chi vẫn bất động, thậm chí còn ôm lấy vai nàng, sợ nàng ngã xuống, dìu nàng đi về phía trước.
"Không được, em muốn chờ chị tiêm xong, ai biết chị có nửa đường chạy trốn hay không?"
"..."
Lục Thanh Thời không nói nên lời, huấn luyện viên cứu hỏa này thực sự coi nàng là một đứa trẻ.
"Tôi sẽ không..."
"Chị sẽ không tự nhốt mình ở nhà ba ngày, cảm lạnh cũng không quan tâm, cho đến khi nghiêm trọng như vậy?"
"Tôi..." Lục Thanh Thời quay mặt đi, ánh mắt có chút ảm đạm: "Chỉ là tôi không biết phải làm gì...!Làm gì cũng đều nhớ tới..."
Đối với trường hợp hồ sơ bệnh án tử vong, Y khoa Nhân Tế đều thành lập một nhóm chuyên gia để điều tra xem có bất kỳ thao tác nào phạm quy không, đồng thời yêu cầu các quan chức của Ủy ban Y tế Quốc gia giám sát, vì vậy bệnh viện thoải mái cho nàng một kỳ nghỉ dài hạn.
Cố Diễn Chi xoay người nàng lại, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Cho nên em càng không thể để chị đợi một mình, từ giờ trở đi, em sẽ đồng hành cùng chị, hai người dù sao cũng tốt hơn một người."
Vẻ mặt Lục Thanh Thời hơi buông lỏng, nàng không nói gì nữa, khi tay cô lại ôm lấy vai mình, khóe môi dưới hơi cong lên.
Sau khi tan làm, nghe Vu Quy nói Lục Thanh Thời đang truyền nước trong phòng cấp cứu, Tần Huyên vội vàng cởi áo blouse trắng chạy tới thăm nàng.
"Lục..." Vừa mở cửa nói một tiếng, cô ấy đã bị người khác nhỏ giọng bảo ngừng: "Suỵt, chị ấy vừa mới ngủ không lâu."
Tần Huyên gật gật đầu, Cố Diễn Chi nhẹ nhàng đặt người đang dựa vào vai mình ngủ xuống, dùng quần áo đệm dưới đầu nàng làm gối, sau đó mới rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Không sao chứ?" Tần Huyên chỉ chỉ vào trong.
"Đã hạ sốt, nhưng trong lòng..." Cố Diễn Chi chỉ vào ngực mình, bước ra cổng hút thuốc.
Tần Huyên cũng thở dài một hơi, nói đến đây, đôi mắt cũng hơi đỏ lên: "Được rồi, không nhắc tới chuyện này, nhắc tới ai cũng buồn.
Đừng nói là khoa Cấp cứu, bây giờ sương mù u ám, ICU cũng âm u đầy tan thương."
Cái chết của Hà Miểu Miểu là một tảng đá lớn đè lên lồng ngực của tất cả những người tham gia cứu chữa, nặng nề không thở nổi, phía trên còn có Ủy ban Y tế Quốc gia đang nhìn chằm chằm vào.
Dù cho người nhà không truy cứu trách nhiệm, nhưng là bệnh viện tuyến tỉnh, vẫn phải xuất trình giấy giám định sự cố.
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, một chiếc xe sang dừng ở cổng chính bệnh viện, có người xoay cửa kính xuống gọi tên Tần Huyên.
Cô ấy vứt điếu thuốc trên tay, giẫm lên giày cao gót dăm bảy phân chạy tới, ôm cổ người đàn ông, trao một nụ hôn nồng nhiệt ở trước mặt mọi người: "Lão Bao, cuối cùng anh cũng đến đón em, ô ô ô..."
Cố Diễn Chi lắc đầu, bác sĩ Tần thực sự đối với người nào cũng rất nhiệt tình, không như người nào đó giống như tảng đá, che bao nhiêu cũng không nóng được.
Nghĩ vậy, cô lại lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, khi ngước mắt lên, trong mắt lóe lên ngọn lửa.
Cô nhìn thấy một người đứng ở góc xó xỉnh bên kia đường, người này đúng lúc lọt vào điểm mù của Tần Huyên.
Cố Diễn Chi rít một hơi, từ từ phun ra vòng khói.
Cảnh sát Hướng, có chút thú vị.
- --------------
Tâm sự Editor:
Cuối năm mình bận rộn quá, nhiều việc về nhà là ngủ ngay, không có sức lực ôm laptop luôn.
Hi vọng sắp tới có nhiều thời gian hơn, không để mọi người đợi lâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook