Sinh Như Nghịch Lữ
-
18: Phân Tích
Cố Diễn Chi suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Trước đây ở doanh trại xung quanh đều là đàn ông cao to, cô chưa bao giờ coi mình là phụ nữ, cũng không cho phép người khác coi mình là phụ nữ.
Dần dà trộn lẫn xưng huynh gọi đệ với nam binh, chỉ còn thiếu bước thay đổi giới tính trên hộ khẩu.
Tuy nhiên, động tác nhẹ nhàng của Lục Thanh Thời, tiếp xúc mềm mại khi ôm nàng, và mùi thơm thoang thoảng từ trên người nàng bay vào mũi, luôn luôn nhắc nhở cô rằng phía sau là một người phụ nữ, một người phụ nữ tay trói gà không chặt, cần cô bảo vệ.
Cảm giác xấu hổ khó tả tràn ngập trong lòng, Cố Diễn Chi vươn tay nắm lấy quần áo của mình: "Tôi không sao, không cần làm phiền."
Lục Thanh Thời đè tay cô lại, cắn chặt môi dưới: "Tôi là bác sĩ."
Bỗng nhiên một lát sau, nàng cảm thấy đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy có chút không đúng, giọng điệu dịu đi: "Nhất định phải khâu lại, nếu không sẽ bị nhiễm trùng."
Hai người giằng co một lúc, vẫn là Cố Diễn Chi chịu thua trước.
Cô buông tay ra trước, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Lục Thanh Thời không nghĩ nhiều, sau khi được sự đồng ý của cô, nàng nhanh chóng cởi áo lót của cô ra.
Cho đến khi nhìn thấy vết sẹo lớn nhỏ chi chít da thịt trên lưng cô, nàng mới âm thầm hít một hơi.
Có ít nhất hai dấu vết do phẫu thuật mở lồng ngực để lại, trước đây người này...!rốt cuộc đã trải qua những gì?
Suy nghĩ cũng không ảnh hưởng đến tốc độ tay của nàng, Lục Thanh Thời nhanh chóng lấy băng vải quấn vết thương từ trước ra sau để cầm máu.
Cũng may cảnh sát cũng đến rất nhanh, sau một hồi hỏi thăm, phát hiện Cố Diễn Chi bị thương, lập tức kéo còi cảnh sát đưa hai người đến bệnh viện.
Còn tên côn đồ kia bị còng tay và đưa lên xe cảnh sát khác.
Lục Thanh Thời đỡ cô bước nhanh vào phòng cấp cứu: "Người đâu?! Mang túi khâu lại đây cho tôi.
Chị Hảo Nhân, tiêm một ống uốn ván, nhanh lên!"
Trong đêm khuya thanh vắng, nàng đột nhiên lên tiếng làm Vu Quy đang ngủ gà ngủ gật bật người khỏi ghế, nhanh chóng đứng chụm chân lại, chào hỏi lễ phép.
"Cô Lục!"
Lục Thanh Thời đỡ người ngồi xuống giường cấp cứu, cũng không liếc nhìn cô ấy một cái, cầm găng tay trên giường đeo vào: "Đưa túi khâu cho tôi."
"Vâng! Vâng, được." Vu Quy chậm nửa nhịp nhanh chóng mang túi khâu tới.
Quần áo của Cố Diễn Chi dính đầy máu, đã bị Lục Thanh Thời cắt bỏ từ lâu.
Trước khi đi, nàng còn tùy tiện kéo một chiếc áo khoác quấn lại cho cô, lúc này cô ngồi trên giường bệnh nắm lấy quần áo che ngực, như thể cô vợ nhỏ bị ăn hiếp.
Vu Quy không hiểu sao cảm thấy người này trông hơi quen: "Ồ, tôi nhớ ra rồi...!Chị...!chị là của cô Lục..."
"Hàng xóm." Hai người đồng thanh nói.
"Nằm xuống." Lục Thanh Thời lại nói một câu.
Cố Diễn Chi nhìn một phòng đầy nam nam nữ nữ, khóc không ra nước mắt.
...
Người bên ngoài nhìn có vẻ vô tư nhưng thực chất bên trong lại là một đứa trẻ.
Lục Thanh Thời mím chặt khóe môi rồi buông lỏng một chút: "Tất cả mọi người ra ngoài đi."
Vừa dứt lời, nàng kéo màn lại, ngay cả Vu Quy cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Lục Thanh Thời đeo khẩu trang, thử thuốc tê lidocain ngoài da cho cô trước.
Rất ít người bị dị ứng với thuốc này nhưng quy tắc của nàng là bất kỳ bệnh nhân nào cần dùng lidocain đều phải thử ngoài da, đây là bài học xương máu.
Cố Diễn Chi thấy nàng kiên định đưa mũi kim vào: "Không cần gây tê cục bộ, chỉ cần khâu trực tiếp là được."
Lục Thanh Thời không ngẩng đầu lên: "Tôi là bác sĩ, cô phải nghe lời tôi."
Cho đến lúc khâu, nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên lưng cô, nàng đột nhiên ngẩn người một lúc, sau đó vén màn: "Vu Quy, đi lấy kim châm khoa Mắt tới đây."
Vu Quy vội vàng đi lấy.
Khi trở về, Hách Nhân Kiệt nói nhỏ với cô ấy: "Này, này, cô từng nhìn thấy chị Lục đối xử tốt với bệnh nhân như vậy bao giờ chưa? Còn dùng kim châm khoa Mắt để khâu."
Vu Quy ngây ngốc đáp: "Chị Lục luôn đối xử tốt với bệnh nhân mà, hơn nữa đây còn là phụ nữ, dùng kim châm khoa Mắt không dễ để lại sẹo."
Hách Nhân Kiệt trợn tròn mắt: "Cô có chắc là chị ấy đối xử tốt với bệnh nhân không?"
Nàng là người bị Phòng nghiệp vụ Y phàn nàn nhiều nhất, hết lần này tới lần khác vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Vu Quy nhớ tới lần kia vợ của Vương Hữu Thực quỳ xuống cầu xin thương xót, nhất thời không biết nên nói cái gì, im lặng thật lâu: "Anh nói đúng."
Sau khi khâu xong, cảnh sát tới ghi chép lần lượt từng người một.
Lục Thanh Thời làm xong trước, đi ra ngoài mua đồ ăn, khi quay trở lại phòng bệnh, Cố Diễn Chi đã bị vây giữa một đám người.
Hai ba cô y tá vây quanh bên giường cô, nhìn cô liên tục: "Oa! Cô thật lợi hại! Trước kia là đội đặc công sao?! Có phải đặc công mấy cô đều đẹp trai như vậy không! Này này này, cho chúng tôi nick Wechat của chiến hữu cô đi, muốn độc thân chưa kết hôn!"
Người đang bị vây quanh dường như không ngại phiền, chọn nhặt một chút chiến công hiển hách trong quá khứ, cũng đủ để khiến cho những cô gái nhỏ này hét lên.
Lục Thanh Thời lắc đầu, đi tới bên cạnh ngồi xuống, mở túi bánh mì ra nhai.
Chẳng mấy chốc, nhờ vào miệng lưỡi ba tấc không nát, tài ăn nói hài hước dí dỏm cùng với vẻ ngoài soái khí xinh đẹp, Cố Diễn Chi đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ.
Thậm chí Hách Nhân Kiệt, người từng tự xưng duyệt qua vô số người, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nguyên nhân là Cố Diễn Chi đã giới thiệu cho anh ta một chiến hữu độc thân, chưa lập gia đình.
Còn Vu Quy thì không cần nhắc tới, đã đi theo làm tùy tùng bưng trà dâng nước từ lâu, như chó theo đuôi.
Y tá trưởng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông vào, nói bằng chất giọng phương bắc: "Tập trung ở đây là gì thế? Tiệc trà hả! Đến giờ làm việc rồi!"
Một đám người tâm không cam tình không nguyện tản đi, lúc này phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.
Trong suốt quá trình, Lục Thanh Thời lặng lẽ ăn bánh mì, không phát ra tiếng động nào.
Có đôi khi, mặc dù chức vụ của nàng ở trong khoa không thấp, nhưng cảm giác tồn tại có thể tiệm cận về không, đương nhiên là ngoại trừ bàn mổ và hiện trường cấp cứu.
Lục Thanh Thời tự nhiên không thể nói chuyện với cô, ánh mắt của Cố Diễn Chi rơi vào bánh mì trong tay nàng, cô nuốt nước bọt: "Cái đó..."
"Hả?" Lục Thanh Thời ngoái nhìn, đúng lúc nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay mình.
"Cô...!đói rồi sao?"
Đối phương thành khẩn gật đầu, trong bụng rất hợp thời kêu lên một tiếng.
Khóe môi của Lục Thanh Thời lộ ra một nụ cười mờ nhạt, nàng đặt phần sữa và bánh mì còn lại lên giường cô.
"Chấp nhận đi, nhà ăn đã đóng cửa rồi."
Dứt lời, nàng quay trở lại vị trí của mình để xem bệnh án.
Cố Diễn Chi cắm ống hút vào trong hộp, dùng tay trái có thể cử động được đưa lên môi, rút một hơi, rồi lại nhìn nàng đầy mong đợi: "Cái đó..."
"Sao vậy?" Lục Thanh Thời nhíu mày quay đầu lại.
"Tôi muốn ăn bánh mì."
Cô đang ngồi xếp bằng trên giường trong bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, không quá ngắn, vừa phải đến vai, đuôi tóc có vài lọn uốn tự nhiên, kết hợp với nụ cười đơn thuần và ánh mắt vô hại, không hiểu sao làm cho người khác cảm thấy cô hơi giống với chú chó chăn cừu mà cô nuôi.
Trong lòng Lục Thanh Thời lặng lẽ thở dài, nàng đi tới bên giường giúp cô xé mở túi bánh mì, đưa lên môi cô.
Cố Diễn Chi cứ như vậy, vừa uống một ngụm sữa vừa nhai một miếng bánh mì.
Nhìn thấy cô ăn như hổ đói, Lục Thanh Thời nhịn không được hỏi: "Trước đây cô thật sự là đặc công sao?"
Cố Diễn Chi nuốt một miếng bánh mì xuống, rồi mới trả lời nàng: "Tôi nhập ngũ năm mười bảy tuổi, làm lính mười năm.
Sau khi bị thương mới chuyển nghề, hơn nữa..."
Cô hơi nhướng mắt lên, trở nên nghiêm túc: "Đặc công chỉ là một kiểu xưng hô.
Tên đầy đủ của đơn vị mà tôi trực thuộc phải là Đội Liệp ưng Đột kích của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa."
(* Mọi người xem video của nữ chiến sĩ Đội Liệp ưng Đột kích hàng thật giá thật để hình dung về chị Cố: https://youtu.be/HxU85pyCC88 - Chinas female Falcon Commandos.)
Lục Thanh Thời lập tức nhớ tới tin tức trên TV mấy ngày trước, nói rằng Tổng Bí thư cấp nào đó trao cờ cho quân đội, đột nhiên cảm thấy thật sự không thể nhìn con người bằng vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo lường được.
Ngược lại, Cố Diễn Chi lại bình tĩnh hơn: "Thế nào, nhìn không giống sao?"
Lục Thanh Thời không biết nói dối, khẽ gật đầu: "Thân thủ rất giống, nhưng ngồi nằm đi đứng, lời nói, cử chỉ và tính cách hoàn toàn không giống một người trước đây từng đi lính."
Cố Diễn Chi nhất thời nghẹn sặc, suýt nữa phun ra: "Rõ ràng chị là bác sĩ, tại sao còn có định kiến như vậy?"
...
"Tôi là bác sĩ thì liên quan gì đến việc tôi có định kiến với cô?" Lục Thanh Thời phản bác.
"Đương nhiên là có liên quan, tôi cũng cảm thấy chị không giống bác sĩ." Cố Diễn Chi cũng phản bác lại.
Đây là lần đầu tiên nghe thấy lời này, Lục Thanh Thời có hứng thú: "Vậy cô cảm thấy tôi giống cái gì?"
Cố Diễn Chi cau mày suy nghĩ một lúc: "Tôi cảm thấy chị thích hợp với việc nghiên cứu hơn, những nơi nhiều người không thích hợp với chị."
Lục Thanh Thời sửng sốt một chút, trước giờ nàng chưa từng bị người khác phân tích cặn kẽ như vậy, trong ngực dâng lên một cảm giác khó tả, đến mức có chút hoảng hốt.
Nhưng lại không thể không thừa nhận cô nói rất đúng, quan hệ y hoạn và giao thiệp cá nhân ngày càng căng thẳng, nàng cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng.
"Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng bác sĩ Lục có tầm nhìn rất cao, người bình thường không thể làm bạn với chị không phải là vấn đề của chị, mà căn bản là do bọn họ và chị không cùng tầng lớp.
Có lẽ đây chính là ở chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo."
Cô vẫn còn nói tiếp, giọng nói trầm thấp êm tai, giọng điệu nhẹ nhàng hoạt bát, thấm vào lòng hơi ấm mang theo hoà thuận vui vẻ ngày xuân.
Lục Thanh Thời cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì: "Đúng không...!Có lẽ cô nói đúng."
Cũng không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc hòa nhập vào bộ phận này, nhưng mà ngay từ đầu, nàng đến đây với một vết nhơ trên người, lại ngồi vào vị trí bác sĩ Phó Chủ nhiệm, đoạt lấy vị trí mà người khác phải làm việc cần cù chăm chỉ mấy chục năm, không có gì lạ khi bác sĩ Tôn sẽ nhắm vào nàng.
Nàng cũng từng đối xử với mỗi bệnh nhân bằng cả đáy lòng, cố gắng hết sức để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với mỗi đồng nghiệp, trở thành điều mà mọi người mong đợi và muốn nhìn thấy, một bác sĩ ngoại khoa thiên tài hoàn hảo.
Có lẽ là khi tất cả tâm huyết đều bị phung phí, từ khi Lục Thanh Thời đến Cẩm Châu, đó không phải là Lục Thanh Thời ban đầu.
Theo một ý nghĩa nào đó, nàng và Vu Quy bị mọi người xa lánh, là cùng một loại người, chỉ có điều Vu Quy ở ngoài sáng, nàng ở trong tối.
Trong những việc lớn nhỏ khác nhau, nhiệt huyết còn sót lại của nàng bị giết chết từng chút một.
Vì vậy, đã biến thành Lục Thanh Thời lạnh lùng, không có tình người như hiện tại.
Trong lúc im lặng, Tần Huyên bước vào, lôi kéo nàng nhìn từ trên xuống dưới: "Cậu không sao chứ? Hù chết tớ! Cậu sơ suất quá, bị người ta theo dõi cũng không biết!"
Lục Thanh Thời hất tay cô ấy ra: "Tớ không sao, nhờ có hàng xóm cứu tớ."
Lúc này, Tần Huyên mới để ý trước mặt nàng còn có một người ngồi trên giường, lập tức chủ động vươn tay ra chào hỏi: "Xin chào, tôi là Tần Huyên.
Cám ơn cô đã cứu bác sĩ Lục bất cẩn của chúng tôi, hôm nào cùng ăn một bữa cơm nha."
Tần Huyên giúp nàng nói ra những điều mà mình muốn nói, không biết vì sao, Lục Thanh Thời lặng lẽ thở dài một hơi, gật gật đầu, cảm thấy chính mình nên chính thức biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Cố Diễn Chi thích những thứ tốt đẹp, nên đối mặt với lời đề nghị của Tần Huyên, đương nhiên cô không thể từ chối.
Hai người nhanh chóng trò chuyện cùng nhau, từ chiến công hiển hách trước đây của Cố Diễn Chi đến đời sống tình cảm hiện tại của Tần Huyên, những chủ đề bắn đại bác không tới cũng có thể liền mạch.
Lục Thanh Thời lắc đầu, bước sang một bên tiếp tục xem hồ sơ bệnh án.
Sau khi nghe nói Cố Diễn Chi chưa từng yêu đương, Tần Huyên lập tức muốn làm mai: "Này, điều kiện của cô tốt như vậy, trước đây lại là đặc công, bây giờ còn là huấn luyện viên cứu hỏa, thu nhập cũng không tệ.
Có hứng thú đi xem mắt với tôi hay không? Bạn trai tôi có một..."
Lục Thanh Thời nghe vậy, khóe môi lộ ra nụ cười: "Tớ nói này, cậu cũng nên chuyển nghề đi."
"Chuyển cái gì?" Tần Huyền nghi hoặc.
"Bà mối." Hai người đồng thanh đáp lại.
Tần Huyên định thần lại, tức giận, làm bộ đến véo nàng: "Cậu được lắm Lục Thanh Thời, cậu cấu kết với người ngoài bắt nạt tớ, đúng không? Nếu cậu có chút tính khí tranh giành, làm gì mà còn là thặng nữ lớn tuổi? Hoàng đế không vội, thái giám đã vội!"
Lục Thanh Thời bị cô ấy làm nhột, không ngừng trốn tránh: "Chờ chút, dừng lại! Đừng chạm vào tớ!"
Nàng thở hồng hộc, làn da trắng nõn vốn có của nàng đã nhuộm đỏ nhàn nhạt bởi vì phấn khích, như thể được phủ lên một lớp son phấn.
Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, Lục Thanh Thời đã lâu không được vui vẻ như vậy.
Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ đang dần dần mờ đi.
Tần Huyên lại chạy tới đùa giỡn với Cố Diễn Chi, trên tay cô ấy cầm một tách cà phê nóng.
Trong khí nóng mờ mịt hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác năm tháng yên tĩnh.
***
Vu Quy cũng gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu, luyên thuyên lãi nhãi kể một ít việc nhà không đầu không đuôi, cuối cùng lại hỏi: "Dì vẫn ổn chứ?"
Phương Tri Hữu nhỏ giọng đáp lại, giúp mẹ lật người, một mùi thối rữa bốc lên từ trên người bà ấy: "Không sao đâu, cậu yên tâm đi."
Vu Quy suy nghĩ một chút, sau đó siết chặt điện thoại: "Nếu không...!hãy đến Đại học Y khoa Nhân Tế kiểm tra xem?"
Chín năm trước, một vụ tai nạn xe đã khiến cho mẹ Phương bị liệt đến nay.
Bên kia im lặng một lúc, hình như Phương Tri Hữu giúp mẹ rót một ly nước nóng.
Một lúc sau, giọng nói của cô mới truyền tới: "Không nói với cậu nữa, tớ giúp mẹ uống nước trước đã."
"Được."
Vu Quy ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng của đèn trên trần nhà, khẽ thở dài..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook