Sinh Nhi Vi Yêu
-
Chương 21
Côn Lôn phản xạ có điều kiện mà dời ánh mắt, sau đó nhìn quét qua một vòng xung quanh, phát hiện không chỗ nào có thể tránh được ánh sáng, nên thẳng thắn ngồi tại chỗ.
Trái lại là Sở Tỳ, dường như phát hiện nàng không hề thích, vội vàng dán đến hỏi làm sao vậy.
Thật ra bị chói mắt nhiều năm như vậy, Côn Lôn đã sớm thành thói quen, không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nàng ấy thích những thứ chói sáng, vậy thì thích đi, nàng chú ý một chút là được rồi, nên nàng liền cười lắc đầu: "Không có gì."
Sở Tỳ cũng là nhàn hạ, không biết là vì khoe khoang sự cơ trí của bản thân hay là vì cái gì, thỉnh thoảng vén màn xe phân phó xa phu một tiếng, thật ra quan đạo thật dài các nàng cũng không có một phương hướng muốn đi cố định, đi đến đâu cũng vậy thôi.
Nói là hạ sơn vì tìm Nguyên Thần Quả ở Chung Sơn, không bằng nói hai người — xác thực là Sở Tỳ muốn xuống núi du ngoạn, thuận tiện mang theo khối đá trầm muộn là Côn Lôn, xem ra ở phương diện này cũng không liên quan gì đến phần ký ức khiếm khuyết.
Trước đó Khương Ương từng hỏi nàng có phải thường ký ức không rõ, thần hồn bất ổn, nàng xác thực có, nhưng đó bất quá chuyện của rất lâu trước đây rồi, Sở Tỳ cũng không để ở trong lòng.
Nàng luôn luôn là một người không thích lo lắng vì những việc vặt, binh đến tướng đỡ, nên đến thì sẽ đến, thời cơ chưa tới miễn cưỡng thì có ích gì? Việc trước mắt chính là Côn Lôn, trước hết quan tâm mình nàng là được rồi.
Không biết có phải do nguyên thần thương tổn hay không, Sở Tỳ của hiện tại tuy rằng tính cách không khác biệt bao nhiêu, nhưng cách nhìn đối với một số sự tình là có khác biệt tuy rằng không lớn nhưng đủ để dẫn đến hành động của nàng đi ngược với trước đây. Trước đây nàng là một thanh bảo kiếm ra vỏ phải thấy máu, nếu như biết được việc đó chắc chắn sẽ đem tất cả vứt ra sau đầu, chờ một lần nữa có được sức mạnh nắm giữ chúng sinh, đạo thần thức trên thiên đình chính là như vậy. Nhưng của của hiện nay lại giống như con ngựa không dây cương, tùy tâm sở dục, không có ký ức liền không ưu phiền, Côn Lôn vui mừng, nàng cũng vui mừng, đây là tốt hay xấu, ai có thể nói rõ?
Sau khi Côn Lôn bị chói mắt lần thứ một trăm linh một , rốt cục bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Tỳ ngồi gần nàng một chút, bàn tay dán trên đôi mắt của nàng, cảm giác ấm áp khiến Côn Lôn muốn nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, cũng may nàng cũng không phải thật sự muốn nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ chớp dưới lòng bàn tay Sở Tỳ, lông mi khẽ động khiến lòng bàn tay ngứa ngáy.
"Côn Lôn....." Giọng nói của Sở Tỳ bỗng nhiên trở nên mềm nhẹ, giống như đang làm nũng.
Nàng chính là như thế này, càng vui mừng sẽ càng mềm nhẹ, cho dù mình đồng da sắt đến đâu cũng hóa thành mềm dẻo quấn quanh ngón tay, huống hồ Côn Lôn cũng không phải mình đồng da sắt, huống hồ là một tảng đá có nhiệt độ. Tựa hồ cũng chỉ có những lúc này mới có thể từ trên người nàng nhìn ra một chút ý vị phong lưu của yêu tộc mà thường ngày nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được.
Côn Lôn ở bên hông bắt lấy tay kia của nàng, mười ngón đan xen. Chế trụ ngũ chỉ của nàng, mới trầm thấp trả lời: "Ân?"
"Côn Lôn....." Sở Tỳ nghiêng đầu gối lên vai nàng, cọ a cọ.
"Ân?"
Sở Tỳ chăm chí nhìn bàn tay của mình được nàng nắm lấy, nói: "Tay ngươi xinh đẹp hơn ta."
Côn Lôn: "Ân."
Cằm của Sở Tỳ đặt trên vai nàng, điểm một chút lên xương bả vai của nàng nói: "Ngươi không thể tán thành ta, phải phản bác ta. Như vậy mới có vẻ ta thật tinh mắt."
Côn Lôn: "Hảo, ta xinh đẹp hơn."
Hàm hồ hàm hồ lên tiếng: "Ngô."
"Côn Lôn...." Giọng nói của nàng quả thực giống như kẹo đường rồi.
Côn Lôn nhịn không được rùn mình một cái, kiên trì hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Tỳ trợn mắt nhìn sườn mặt của nàng, sóng mũi cao thẳng, hàng mi còn nồng đậm hơn cả nàng, so với yêu vương cửu vĩ hồ trong yêu tộc còn mị hoặc hơn, phát ra từ nội tâm cảm thấy trên đời này không có khối đá thứ hai có thể lớn lên xinh đẹp được như nàng.
Nàng gáy ngọc thon dài, nhẵn nhụi như sứ, chóp mũi Sở Tỳ cọ trên da thịt của nàng, cảm giác được mùi hương thơm ngát trên chóp mũi, lúc có lúc không, nhất thời không phân biệt được là thật hay là ảo giác của bản thân nàng.
Cổ của Côn Lôn bị nàng cọ đến tê dại, đôi mắt bị che đi ngược lại khiến cảm quan càng thêm rõ ràng, ngay cả lông tơ thật nhỏ đều có thể nhất nhất nhận thấy, sau đó là xúc cảm mềm lạnh cộng với ấm áp trước đó khắc vào trong cổ nàng.
Rất nhẹ, giống như giống như vũ phất động, thoáng qua rồi biến mất.
Phía sau lưng Côn Lôn đột nhiên trở nên cứng còng, đoan chính đến ai cũng không thể giống tảng đá hơn nàng.
"Côn Lôn.... Côn Lôn...." Nàng lại bắt đầu gọi nàng, giọng nói càng lúc càng nhẹ, dán bên tai nàng.
Côn Lôn ngay cả nói cũng không nói ra được, nàng có chút kỳ quái, rõ ràng mấy năm nay bỏ bê luyện tập, vì sao công lực của Sở Tỳ so với trước đây càng thêm tiến bộ, pháp lực của nàng ấy vẫn chưa khôi phục sẽ không phải là giở thủ đoạn gì đó mà nàng nhìn không ra. Là nàng quá lâu chưa bị trêu chọc cho nên cảm giác trở nên cường liệt, hay là nàng ấy lại cùng hồ tộc học chiêu khác.
Sở Tỳ nói: "Côn Lôn vì sao ngươi không nhìn ta?"
"Ngươi, che, che đôi mắt của ta rồi."
"Nga." Sở Tỳ dời tay đi, nói: "Ngươi sớm bảo ta buông ra, thì ta sẽ buông ra."
Ánh sáng bất ngờ tiến vào khiến Côn Lôn hoãn một hồi lâu, sau đó nàng lập tức nhìn đôi mắt Sở Tỳ, màu nâu nhợt nhạt, trong suốt, đang chăm chú nhìn nàng, đây là kim sắc duy nhất không gây chói mắt, cho dù chỉ một chút.
Biểu tình của Côn Lôn bỗng nhiên trở nên vi diệu, nàng hỏi: "Vì sao vừa rồi ngươi lại gọi ta như vậy?"
"Muốn gọi thì gọi a, tên của ngươi êm tai."
"Vì sao hôn cổ ta?"
"Muốn hôn thì hôn, trong lòng ta thích." Sở Tỳ khó hiểu hỏi: "Ngươi không vui sao?"
"Không, rất thích, ta chính là...." Côn Lôn dùng tay đỡ trán, nói: "Xe ngựa xóc nảy, đúng vậy, ta muốn yên tĩnh một chút."
"Vậy ngươi nằm trên người ta đi."
"Không...." Chữ không của Côn Lôn còn chưa nói ra miệng, Sở Tỳ đã đem người ôm đến, khiến cả người nàng nằm trên người mình, sau đó hóa thành nguyên hình da lông bạch sắc, Côn Lôn ngủ ở trên bụng nàng.
Đại khuyển lớn hơn người một chút đem cái đuôi phủ lên người nàng, dỗ dành nói: "Ngủ đi."
Côn Lôn dĩ nhiên thực sự đã ngủ, ngủ một giấc ngọt ngào.
Đến lúc tỉnh lại ánh mặt trời ánh mặt trời đã lặn một nửa xuống chân núi, lắc lư treo ở phía Tây, mà xe ngựa lúc này đã vào thành.
"Tỉnh?" Côn Lôn được Sở Tỳ ôm ngồi dậy.
Cách màn xe, tiếng ầm ĩ bên ngoài cũng sẽ không trở nên rõ ràng, dường như đang ở phố xá sầm uất, nhưng bên cạnh lại thanh tịnh vô cùng.
Côn Lôn giương mắt phát hiện Sở Tỳ đã thay đổi một bộ y phục khác, tuy rằng vẫn là bạch sắc nhưng cũng không mặc hồ cừu nữa, lông chồn trên cổ toàn bộ tháo xuống, tay áo chỉ là ti tú thông thường, nhưng đương nhiên là tinh tế thiên hạ vô song, lại không hề phô trương.
Lại thi triển một chút phát thuật không cao minh gì nhưng đủ đến đối phó phàm nhân, khuôn mặt đó nhiều nhất tính là thanh tú, đi ở trên đường không đến mức hấp dẫn ánh mắt.
"Sở Tỳ, y phục của ngươi sao lại..."
" Không mặc bộ đó nữa. Mới vừa rồi không phải nó chói mắt ngươi sao? Có thể thấy được ngân long ti không còn dùng được, lần sau ta sẽ suy nghĩ xem có thể cải tiến một chút hay không." Sở Tỳ nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay, nói: "Đến đây, đưa tay cho ta."
"Vậy bạch cừu của ngươi đâu?"
Sở Tỳ nghiêng đầu, dường như khó có thể lý giải: "Đó là ta cố ý mặc cho ngươi xem, vì sao phải cho phàm nhân ti tiện xem."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook