Sinh Nhi Vi Yêu
-
Chương 10
Tiểu Sở Tỳ lại đi ra ngoài chơi.
Khương Ương lắc lắc đuôi rắn bò trong rừng rậm, ngửi khí tức của Tiểu Sở Tỳ chậm rãi tìm kiếm.
Từ sau khi Tiểu Sở Tỳ trưởng thành vài tuổi, ngoại trừ bình thường cùng một chỗ với Côn Lôn vẫn như cũ dán lấy nàng thì so với lúc chỉ biết y y đã có rất nhiều bất đồng. Côn Lôn cùng Mạnh Triệu Trọng ngày ngày cùng nàng sớm chiều tương đối, tất nhiên là không phát hiện.
Nhưng nếu như quay đầu lại tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện Tiểu Sở Tỳ mỗi buổi sáng đều sẽ đúng giờ đi ra ngoài, buổi tối đúng hạn trở về, trừ phi ngọn núi nháo ra động tĩnh quá lớn, bằng không Côn Lôn sẽ không xuống núi tìm nàng trở về. Nếu như nói là bởi vì ham chơi, vậy cũng không hẳn.
Tiểu Sở Tỳ chạy rất xa, xác thực nàng đã đi rất xa phạm vi Côn Lôn xác định cho nàng, một mực hướng về chân núi nhanh chóng chạy đi, chạy rồi chạy cái lỗ tai vốn dĩ nhẹ nhàng buông xuống bỗng nhiên dựng lên, răng nanh mọc ra, tứ chi chấm đất, phi điểu đổ rào rào phóng lên cao, một mảnh nhỏ quang mang hồng sắc bao phủ khối rừng rậm, trong hồng quang chậm rãi chui ra một con tiểu cẩu kim mục tuyết nha.
Nàng vẫn quá nhỏ, có thể quen với hình người, lúc chạy còn không quá ổn định. Nhưng năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, bước đầu tiên có thể lảo đảo nhưng rất nhanh liền có thể nhảy trái nhảy phải trong rừng.
Da lông của nó màu tuyết trắng, dưới tà dương tựa hồ phát ra quang mang.
Chân núi có rất nhiều yêu vật không bị Côn Lôn áp chế, những yêu vật này đạo hạnh có cao có thấp, tuy rằng không bị Côn Lôn quản chế nhưng cũng e sợ uy phong của sơn thánh, ngửi được dấu vết trên người Tiểu Sở Tỳ liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà những yêu vật đạo hạnh cao thâm thì không nhất định. Đúng như Côn Lôn nói, với tu vi nhãi ranh như hiện tại , người khác nuốt nàng rồi chạy xuống Vạn Yêu Quật, Côn Lôn ngay cả xương cốt cũng tìm không được.
Tiểu Sở Tỳ rất thông minh, mỗi lần dò đường chỉ dám đi về phía trước một chút, nhưng năm tháng tích lũy, khiến nàng thần không biết quỷ không hay mở ra "lãnh địa" rộng như vậy.
Những yêu tinh khác tốn hao trăm năm nghìn năm đều là muốn tu luyện thành người, chỉ riêng nàng là yêu, một nửa nguyên thần vừa xuất thế đã là hình người, nếu như ngoại trừ đôi khuyển nhĩ thì quả thực nhìn không ra điểm gì khác con người, tất cả yêu tinh đều là như nhau. Nguyên hình ẩn chứa sức mạnh càng cường đại hơn, mà Sở Tỳ, có thể hóa thành nguyên hình chứng tỏ sức mạnh của nàng bắt đầu sống lại, mặc dù thi cốt vẫn bị thiên đế giấu ở sâu trong hỗn độn giới không thấy mặt trời, nhưng trên thế giới chỉ cần còn có trọc khí, còn có tội ác, còn có âm u, nó vẫn có thể một lần nữa thức tỉnh, bất tử bất diệt, cho nên thiên đế mới sợ hãi như vậy.
Cuồng phong thổi qua, bào cám trôi dạt.
Ai có thể nghĩ đến đạo hỏa chủng vượt ngoài tam giới hồi lâu trước đây bất quá chỉ là một con tiểu nãi cẩu răng còn chưa mọc đủ, muốn biến hóa còn gian nan.
Nhiều năm trước đây là như vậy, nhiều năm sau đó vẫn như vậy.
Từ nắng sớm mơ hồ cho đến khi mặt trời lặn, Tiểu Sở Tỳ tựa hồ đã chạy mệt, bước chân chậm rãi dừng lại, thu hàm răng mềm nhũn nằm trên đá phiến, ngửa lấy cái bụng phơi nắng hưởng lấy chút nhiệt độ còn lại của ngày. Nàng nheo đôi mắt, sau đó lại mở ra, sờ sờ cái bụng của mình, hồ nghi mà nhìn bốn phía một chút, một "tiểu nãi cẩu phấn đấu" Lưu loát xoay người đứng dậy.
Bốn chân của nàng đứng ở trên tảng đá, đầu chậm rãi cúi xuống, chân trước khẽ cong, trong cổ phát sinh tiếng "ô ô" trầm thấp.
Cơn gió xé rừng mà qua tựa hồ mang theo mùi tanh.
Tàn ảnh bạch sắc trong không khí nhanh chóng chợt lóe, Khương Ương ẩn núp trong đống lá cây nhìn chăm chú, Tiểu Sở Tỳ đang từng ngụm cắn một con rắn đầu tam giác, nàng thật sự là quá nhỏ, toàn bộ thân thể mao nhung như khuyển tộc bình thường, cũng chỉ lớn hơn một chút sp với con rắn kia.
Khương Ương nghĩ, nếu như tiểu tiểu vương có nguy hiểm gì, cho dù nàng bại lộ thân phận cũng phải đi cứu nàng.
Tiểu Sở Tỳ hiển nhiên không phải không biết lượng sức, đi săn bắn con mồi lớn hơn gấp trăm lần so với bản thân, nhưng chỉ là nếu như con mồi tìm tới nàng thì không có lý nào nàng lại chạy. Huống hồ ai thắng ai thua, không đến thời khắc cuối cùng, ai mà biết được?
Con rắn này khổ người cực kỳ lớn, lại không thế nào linh mẫn, vài lần cũng không vẫy rơi Tiểu Sở Tỳ từ trên đầu nó xuống. Theo lý thuyết yêu quái trong Côn Lôn Sơn cũng giống như một kẻ trộm gà, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu , nếu không có bản lĩnh săn bắn, thì chính là trở thành con mồi của người khác.
Khương Ương chỉ nhìn vài cái, liền lẳng lặng bắt đầu xem kịch, thầm nghĩ: May là vận khí tốt, con rắn này không biết là con nhà ai phụ mẫu không trông chừng tốt để hắn ra ngoài làm chuyện ngu ngốc, lần đầu tiên đi săn cũng không kinh nghiệm. Đến lúc Tiểu Sở Tỳ đem răng nanh thật sâu đính vào đầu của nó, nó mới nhớ đến việc cần dùng thân thể đi cuốn lấy nàng.
Không biết tận dụng ưu thế ngay từ đầu, bị người uy hiếp còn muốn phản kháng thì sẽ rất khó khăn. Huống hồ rắn này không kinh nghiệm, mỗi khi nó sắp quấn được Tiểu Sở Tỳ sẽ luôn bị nàng linh mẫn né tránh, quả thực còn linh hoạt hơn so với vĩ hầu, có thể thấy được thời gian nàng bò qua bò lại trên núi này cũng rất có ích lợi.
Ánh mặt trời dần dần về tây, trước khi hoàn toàn biến mất sau núi, con rắn rốt cục giãy dụa không nổi nữa.
Con rắn này còn quá nhỏ, cũng không hình thành nội đan. Tiểu Sở Tỳ không dừng lại nghỉ ngơi, mà chỉ chân trước nhanh nhẹn mổ bụng con rắn này, thịt trên bụng được cắt thành từng sợi, sau đó nàng vươn hai bàn tay non mịn, cần thịt rắn cho vào trong miệng, nàng ăn rất nhanh, động tác lại rất nhã nhặn, cắn mỗi một ngụm đều cẩn cẩn dực dực, không cho máu chảy ra.
Mặt trời dần xuống núi, một hài tử bốn năm tuổi phấn điêu ngọc mài mặc cẩm y bạch hài sạch sẽ mặt không biểu tình nhấm nuốt thi thể máu tươi nhễ nhại, tình hình này thật sự là quỷ dị vô cùng.
Trong không khí mùi máu tươi càng lúc càng đậm, dẫn tới yêu quái bốn phía đều bắt đầu rục rịch.
Tiểu Sở Tỳ ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối, đem một ngụm cuối cùng nuốt xuống, nhẹ nhàng mím môi, dùng lưng bàn tay lau sạch vết máu trên môi, thấp giọng nói: "Có chút ít còn hơn không."
Nàng rốt cục lộ ra vẻ ghét bỏ, đứng dậy đi rồi, không hề quay đầu lại nhìn thi thể.
Khương Ương nhìn nàng tìm một hồ nước sạch sẽ đem cả người lăn vào tắm giặt, sau đó ở ven đường đùa hoa hoa thảo thảo, giữa Côn Lôn Sơn một lần nữa gà bay chó sủa trở về nhà.
Nàng về nhà lại dán lấy Côn Lôn, không có việc gì đều phải ghé vào trên người người ta, cũng không cho Mạnh Triệu Trọng sắc mặt hoà nhã, nhe răng nhếch miệng hướng về hắn, còn nàng sao? Buổi tối lúc ăn cơm trái lại có chớp đôi mắt đen kịt như đậu hiếu kỳ nhìn nàng vài lần.
Ngày thứ hai vẫn như cũ.
Giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook