Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
-
Chương 24: Tuyệt vọng
Lục Chiêu Thuấn đạp xe đến trước hẻm nhà Thẩm Khả nhưng không thấy cô ra. Thầm nghĩ chắc cô vẫn còn ở trong nhà, hắn mới cầm điện thoại gọi cho cô.
Chuông đổ một hồi rất lâu.
" Ngươi là ai ?! "
Hắn nghe từ đầu dây bên kia giọng của một thằng đàn ông.
Tên kia nói gì đó làm cho vẻ mặt của Lục Chiêu Thuấn càng tối hơn. Ánh mắt như lốc xoáy bão tố càn quét mọi thứ. Hắn khẩn trương cúp điện thoại nhanh chóng gọi cho một người khác.
" Daniel, tôi cần người của cậu ngay lập tức "
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Thẩm Khả cảm thấy đầu mình ong ong. Cô không vội mở mắt, cô nhớ rất rõ lúc nãy mình bị một đám người bắt cóc. Trong lòng không khỏi hoảng sợ. Có thể bọn chúng biết cô là con gái của Thẩm Văn, khả năng này là cao nhất. Nhưng giờ phút này, cô phải thực sự bình tĩnh tìm đường thoát ra.
Cô hơi nhích người một chút. Có cảm giác cô đang nằm trên nền đất lạnh, bên cạnh còn có mấy bao tải. Hình như là nhà kho. Hai tay Thẩm Khả bị trói rất chặt phía sau làm cô đau.
Mùi thuốc lá thoảng qua mũi cô, có người đang ở đây. Sau đó, Thẩm Khả lại nghe thấy tiếng bước chân. Cánh cửa nhà kho mở ra, tên vừa bước vào lên tiếng.
" Nó chưa tỉnh nữa sao ? "
" Vẫn chưa "
Một tên khác ngồi bên trong trả lời.
" Đáng lẽ giờ này nó đã tỉnh rồi chứ, mày đã thử lay nó dậy chưa ? "
Tên kia lắc đầu.
" Lay nó dậy "
Tên đàn ông dùng chân đá đá vào người Thẩm Khả nhưng cô vẫn nằm im bất động.
" Lưu Trị, con nhỏ này tướng 'ngon' thật "
Tay của hắn ta bắt đầu không yên phận vuốt ve chân cô. Thẩm Khả bất giác rùng mình. Cô cắn chặt răng mình chịu đựng.
" Đồ của tao mà mày muốn hưởng sao ? "
Thằng con trai đen nhẻm xăm trổ đầy mình cười đắc ý nói.
Tên kia liền trả lời - " Lưu đại ca, anh được ăn rồi thì cũng cho đứa em này ngửi miếng chứ "
Nói xong, bàn tay hắn lướt lên ngực cô, không kiêng dè mà bóp. Tiếng cười của hai tên trở nên phóng đãng. Thẩm Khả không chịu đựng được nữa ngay lập tức há miệng cắn thật mạnh vào tay tên dâm dê kia. Hắn ta thét lên. Ngay tập tức tát vào mặt cô làm Thẩm Khả chúi nhủi nằm lăn xuống đất.
" Mẹ nó "
Tên đó nhìn xuống tay mình, dấu răng in hằn rõ rệt. Cô cắn không hề nhẹ.
Bất thình lình cửa phòng lại được đẩy ra tên thủ lĩnh bước vào cùng đàn em của mình. Y nhìn nhìn sang cô rồi lại liếc mắt sang cái tên Lưu Trị.
" Tỉnh rồi thì đem nó ra ngoài "
Ngay sau đó, cô bị hai tên lôi ra khỏi phòng kho. Trước mặt cô là căn nhà cũ mốc meo có mấy bộ bàn ghế gỗ. Thẩm Khả bị đẩy ra giữa sàn nhà.
" Cô em có biết vì sao em bị đưa đến đây không ? "
Cô khó nhọc lắc đầu.
Y khẽ cười - " Lục Chiêu Thuấn đã đánh em ta nhập viện nên bây giờ ta phải dùng cô em để bắt nó trả nợ cho em của ta. Đừng trách ta, muốn trách phải trách cô em xui xẻo dính vào nó thôi "
Thẩm Khả kinh ngạc. Là Chiêu Thuấn sao ? Bọn chúng muốn bắt cóc cô vì hắn, vậy tức là có thể bọn chúng muốn dụ Lục Chiêu Thuấn đến đây.
" Các người muốn làm gì Chiêu Thuấn ? " - Cô bàng hoàng hỏi.
Tên thủ lĩnh ngồi chễm chệ trên ghế, vẻ mặt gian tà - " Muốn làm gì ? Nợ máu thì phải trả bằng máu, đó là quy tắc cơ bản của giới giang hồ "
" Anh ấy sẽ không đến đây đâu. Tôi và anh ấy chẳng là gì cả. Các người có bắt tôi cũng vậy thôi "
Ngữ giọng cô trở nên cứng rắn. Cô không thể để Lục Chiêu Thuấn đến đây, nếu đến đây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Y lại cười - " Vậy sao ? Hắn có đến hay không còn phải chờ xem "
" Các người... các người không được phép hại anh ấy " - Cô lớn tiếng hét vào mặt bọn chúng.
Chiêu Thuấn, hắn nhất định không được đến đây, không được !
Đột nhiên, tên thủ lĩnh đứng lên bước tới chỗ cô làm Thẩm Khả hoảng sợ lùi lại. Bàn tay to lớn của hắn bóp chặt cằm cô - " Cô em, em hơi to gan rồi đấy. Trong lúc chờ đợi hắn đến đây có chút nhàm chán phải không ? Hay là ta cho đàn em 'vui vẻ' với cô em nhé ? "
Thẩm Khả một trận ớn lạnh tê liệt sóng lưng cô. Bọn chúng muốn làm gì ?
Nói rồi y quay mặt nói với tên xăm trổ lúc nảy - " Lưu Trị, nhận phần thưởng của mày đi. Như tao đã hứa "
" Dạ, cám ơn đại ca "
Lưu Trị thích thú nói với bọn đàn em - " Bọn bây đem nó vào nhà kho cho tao. Đợi tao chơi xong sẽ cho chúng mày chơi "
Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong cô - " Buông tôi ra "
Thẩm Khả bị trói chặt tay chân nên không giãy giụa được gì, bị bọn chúng vác trên vai như một món hàng ném vào trong nhà kho.
" Được rồi, ra ngoài hết đi "
Hắn ta ra lệnh ngay sau đó đóng sập cửa lại.
Cô cả người run bần bật lùi về sau - " Ngươi, ngươi không được lại gần ! "
" Ta cứ thích lại gần đấy. Cô em, đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng "
Tên con trai cả người cao to đen đủi tiến lại gần cô, hắn từ từ cởi áo mình ra.
Ngay sau đó, hắn ta lao đến cô như một con thú.
" Không buông ra, buông ta ra ! Chiêu Thuấn, cứu em ! "
Thẩm Khả kinh hoàng khóc nấc lên. Nhưng càng khiến cho tên kia thêm phần hưng phấn.
Lưu Trị cởi trói chân cho cô ngay lập tức bị cô đá vào mặt.
" Con nhỏ khốn khiếp, có phải tao nhẹ nhàng quá với mày rồi không ?! "
Hắn ta tức giận, thô bạo kéo váy cô lên.
" Cô em, thân hình em thật là khiêu khích đàn ông "
Bàn tay chai sần của hắn ta bóp lấy ngực cô vô cùng mạnh bạo. Thẩm Khả đau đớn giãy giụa, né tránh hắn, càng khóc lớn hơn. Tay cô bị trói chặt chỉ có thể lăn qua lăn lại nhưng càng bị tên kia giữ chặt lại.
Hắn ta cười rống một cách phóng đãng. Cô mặt mũi không còn huyết sắc, gào thét dữ hơn - " Buông tôi ra, xin anh ! "
Hắn ta cúi xuống cắn ngực cô bầm tím, bàn tay cởi luôn bộ váy của cô ra, cuối cùng dùng tay cởi luôn quần lót của cô. Thẩm Khả nằm trên nền nhà lạnh ngắt, khóc lóc dữ dội. Cô một lần nữa dùng chân đạp mạnh vào bộ phận đàn ông của hắn ta.
Lần này, Lưu Trị hét lên một tiếng, hắn đau đớn thêm phần tức giận. Ngay tức thì tát thẳng vào mặt cô.
" Con nhỏ khốn khiếp ! Tao hôm nay sẽ cho mày biết thế nào là mùi vị của cưỡng bức "
Hắn ta bắt đầu cởi luôn quần của mình. Cô rùng mình kinh hãi. Thứ đàn ông nhỏ tí của hắn làm Thẩm Khả chỉ cảm thấy kinh tởm, buồn nôn ra.
Hắn ta nằm đè lên người cô, bật cười dâm đãng - " Ngoan một chút đi "
Không, cô không muốn, không, không !
" Rầm ! "
" Khốn khiếp ! "
Lục Chiêu Thuấn vừa đánh gãy cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn muốn lao đến giết người. Cô nằm trên sàn lạnh không một mảnh vải che thân.
Hắn lao đến nắm đầu tên kia ném đập vào tường, Lưu Trị thét toáng lên, đầu hắn chảy máu huyết ngay sau đó liền ngã xuống đất. Lục Chiêu Thuấn ánh mắt sòng sọc như tia máu, chạy đến bên cô cởi áo khoác măng tô của mình ra bọc cô lại.
Hắn cảm nhận cô đang run lẩy bẩy trong lòng hắn. Hắn thật là đáng chết, cô đã kinh sợ như thế nào, thật khốn khiếp. Nếu hắn đến trễ một bước hắn không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Lục Chiêu Thuấn hắn nhất định sẽ xé xác từng tên một.
" Chiêu... Thuấ... " - Giọng cô run lên. Trong thâm tâm Thẩm Khả bây giờ chỉ còn sự xấu hổ. Cô không thể đối diện với hắn. Cô đã bị tên đàn ông kia làm nhục trước mặt hắn như vậy, Thẩm Khả cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Hắn trái tim rỉ máu càng ôm chặt cô hơn - " Thẩm Khả, tôi có lỗi với em... "
Hắn đã rất sợ hãi. Thực sự hoảng loạn, hắn sợ rằng mình sẽ mất đi cô. Hắn không thể để cô biến mất.
Một chàng trai trẻ với mái tóc vàng, khoác chiếc áo lông màu đen đột nhiên xông vào - " Chiêu Thuấn, đã trói hết bọn chúng lại rồi. Tên thủ lĩnh đã bị tôi đánh trọng thương "
Lục Chiêu Thuấn ôm chặt lấy người con gái quay đầu lại. Cậu bị làm cho giật mình, lần đầu tiên cậu thấy hắn ánh mắt đáng sợ như vậy. Tia lửa hằn lên trên đôi mắt. Con ngươi đen thẫm như mực. Giống như chờ đợi một cơn bão tố càn quét qua đây.
" Daniel, giúp tôi đưa Thẩm Khả đi " - Giọng hắn ngày một lạnh đi.
" Còn anh thì sao ? " - Daniel đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Hắn như một con thú trực chờ trong bóng tối, giọng khản đặc mùi máu tanh - " Tôi sẽ giải quyết với bọn chúng "
" Đem cô ấy đi ngay lập tức ! "
Cậu đột nhiên rùng mình, chạy đến bế cô từ tay Chiêu Thuấn. Thẩm Khả đang trong cơn hoảng loạn, bất ngờ tỉnh lại nắm lấy vạt áo hắn, nức nở nói - " Anh đi với em "
Cô rất sợ, rất sợ. Ngay bây giờ chỉ muốn ôm chặt hắn như một phao cứu sinh.
" Thẩm Khả, đi với cậu ấy, cậu ấy sẽ chăm sóc cho em " - Hắn gỡ tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng không đổi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất bất an, mặt vẫn trắng bệch hỏi hắn - " Anh định làm gì ? "
Hắn nhìn cô, một tia đau đớn lướt qua. Sau đó đáy mắt hắn dần trở nên ưu ám - " Thẩm Khả, những lời đồn trước đây về tôi không hề sai "
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người. Thẩm Khả lồng ngực kéo căng ra. Cô không thể thở nổi. Cô rất sợ, rất sợ phải nhìn thấy cái bóng lưng cô độc này của hắn. Cô sợ mình sẽ lạc mất hắn, cô sợ cùng với cái bóng lưng này cô và hắn sẽ xa cách nghìn trùng.
" Chiêu... "
Daniel bất ngờ đánh vào sau gáy cô khiến Thẩm Khả ngất đi. Cậu bế cô lên, trước khi rời đi còn nói với hắn một câu - " Chiêu Thuấn tôi mong anh có thể kiềm chế tốt bản thân mình "
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
Người đàn ông trong căn phòng toát ra hơi thở của sự nguy hiểm, cười lạt một cái - " Làm cậu thất vọng rồi "
Tên con trai nằm trên sàn nhà lúc này đã bắt đầu tỉnh, hắn ta lồm cồm bò dậy. Lục Chiêu Thuấn bước tới đá vào mặt hắn ta. Lưu Trị đau đớn rên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Lục Chiêu Thuấn như một con thú bị đâm phải, cái bóng cao lớn của ma quỷ in đậm trên vách tường. Hắn dùng chân dẫm đạp vào bộ phận đàn ông của tên con trai khiến hắn gào thét. Sau đó, hắn rút một con dao từ trong quần ra.
Bàn tay khẽ giơ cao, hạ mạnh xuống hết nhát này đến nhát khác.
Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên từ trong căn phòng với không khí ẩm mốc và lạnh lẽo. Bên ngoài tuyết càng rơi dày đặc hơn.
Chuông đổ một hồi rất lâu.
" Ngươi là ai ?! "
Hắn nghe từ đầu dây bên kia giọng của một thằng đàn ông.
Tên kia nói gì đó làm cho vẻ mặt của Lục Chiêu Thuấn càng tối hơn. Ánh mắt như lốc xoáy bão tố càn quét mọi thứ. Hắn khẩn trương cúp điện thoại nhanh chóng gọi cho một người khác.
" Daniel, tôi cần người của cậu ngay lập tức "
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Thẩm Khả cảm thấy đầu mình ong ong. Cô không vội mở mắt, cô nhớ rất rõ lúc nãy mình bị một đám người bắt cóc. Trong lòng không khỏi hoảng sợ. Có thể bọn chúng biết cô là con gái của Thẩm Văn, khả năng này là cao nhất. Nhưng giờ phút này, cô phải thực sự bình tĩnh tìm đường thoát ra.
Cô hơi nhích người một chút. Có cảm giác cô đang nằm trên nền đất lạnh, bên cạnh còn có mấy bao tải. Hình như là nhà kho. Hai tay Thẩm Khả bị trói rất chặt phía sau làm cô đau.
Mùi thuốc lá thoảng qua mũi cô, có người đang ở đây. Sau đó, Thẩm Khả lại nghe thấy tiếng bước chân. Cánh cửa nhà kho mở ra, tên vừa bước vào lên tiếng.
" Nó chưa tỉnh nữa sao ? "
" Vẫn chưa "
Một tên khác ngồi bên trong trả lời.
" Đáng lẽ giờ này nó đã tỉnh rồi chứ, mày đã thử lay nó dậy chưa ? "
Tên kia lắc đầu.
" Lay nó dậy "
Tên đàn ông dùng chân đá đá vào người Thẩm Khả nhưng cô vẫn nằm im bất động.
" Lưu Trị, con nhỏ này tướng 'ngon' thật "
Tay của hắn ta bắt đầu không yên phận vuốt ve chân cô. Thẩm Khả bất giác rùng mình. Cô cắn chặt răng mình chịu đựng.
" Đồ của tao mà mày muốn hưởng sao ? "
Thằng con trai đen nhẻm xăm trổ đầy mình cười đắc ý nói.
Tên kia liền trả lời - " Lưu đại ca, anh được ăn rồi thì cũng cho đứa em này ngửi miếng chứ "
Nói xong, bàn tay hắn lướt lên ngực cô, không kiêng dè mà bóp. Tiếng cười của hai tên trở nên phóng đãng. Thẩm Khả không chịu đựng được nữa ngay lập tức há miệng cắn thật mạnh vào tay tên dâm dê kia. Hắn ta thét lên. Ngay tập tức tát vào mặt cô làm Thẩm Khả chúi nhủi nằm lăn xuống đất.
" Mẹ nó "
Tên đó nhìn xuống tay mình, dấu răng in hằn rõ rệt. Cô cắn không hề nhẹ.
Bất thình lình cửa phòng lại được đẩy ra tên thủ lĩnh bước vào cùng đàn em của mình. Y nhìn nhìn sang cô rồi lại liếc mắt sang cái tên Lưu Trị.
" Tỉnh rồi thì đem nó ra ngoài "
Ngay sau đó, cô bị hai tên lôi ra khỏi phòng kho. Trước mặt cô là căn nhà cũ mốc meo có mấy bộ bàn ghế gỗ. Thẩm Khả bị đẩy ra giữa sàn nhà.
" Cô em có biết vì sao em bị đưa đến đây không ? "
Cô khó nhọc lắc đầu.
Y khẽ cười - " Lục Chiêu Thuấn đã đánh em ta nhập viện nên bây giờ ta phải dùng cô em để bắt nó trả nợ cho em của ta. Đừng trách ta, muốn trách phải trách cô em xui xẻo dính vào nó thôi "
Thẩm Khả kinh ngạc. Là Chiêu Thuấn sao ? Bọn chúng muốn bắt cóc cô vì hắn, vậy tức là có thể bọn chúng muốn dụ Lục Chiêu Thuấn đến đây.
" Các người muốn làm gì Chiêu Thuấn ? " - Cô bàng hoàng hỏi.
Tên thủ lĩnh ngồi chễm chệ trên ghế, vẻ mặt gian tà - " Muốn làm gì ? Nợ máu thì phải trả bằng máu, đó là quy tắc cơ bản của giới giang hồ "
" Anh ấy sẽ không đến đây đâu. Tôi và anh ấy chẳng là gì cả. Các người có bắt tôi cũng vậy thôi "
Ngữ giọng cô trở nên cứng rắn. Cô không thể để Lục Chiêu Thuấn đến đây, nếu đến đây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Y lại cười - " Vậy sao ? Hắn có đến hay không còn phải chờ xem "
" Các người... các người không được phép hại anh ấy " - Cô lớn tiếng hét vào mặt bọn chúng.
Chiêu Thuấn, hắn nhất định không được đến đây, không được !
Đột nhiên, tên thủ lĩnh đứng lên bước tới chỗ cô làm Thẩm Khả hoảng sợ lùi lại. Bàn tay to lớn của hắn bóp chặt cằm cô - " Cô em, em hơi to gan rồi đấy. Trong lúc chờ đợi hắn đến đây có chút nhàm chán phải không ? Hay là ta cho đàn em 'vui vẻ' với cô em nhé ? "
Thẩm Khả một trận ớn lạnh tê liệt sóng lưng cô. Bọn chúng muốn làm gì ?
Nói rồi y quay mặt nói với tên xăm trổ lúc nảy - " Lưu Trị, nhận phần thưởng của mày đi. Như tao đã hứa "
" Dạ, cám ơn đại ca "
Lưu Trị thích thú nói với bọn đàn em - " Bọn bây đem nó vào nhà kho cho tao. Đợi tao chơi xong sẽ cho chúng mày chơi "
Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong cô - " Buông tôi ra "
Thẩm Khả bị trói chặt tay chân nên không giãy giụa được gì, bị bọn chúng vác trên vai như một món hàng ném vào trong nhà kho.
" Được rồi, ra ngoài hết đi "
Hắn ta ra lệnh ngay sau đó đóng sập cửa lại.
Cô cả người run bần bật lùi về sau - " Ngươi, ngươi không được lại gần ! "
" Ta cứ thích lại gần đấy. Cô em, đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng "
Tên con trai cả người cao to đen đủi tiến lại gần cô, hắn từ từ cởi áo mình ra.
Ngay sau đó, hắn ta lao đến cô như một con thú.
" Không buông ra, buông ta ra ! Chiêu Thuấn, cứu em ! "
Thẩm Khả kinh hoàng khóc nấc lên. Nhưng càng khiến cho tên kia thêm phần hưng phấn.
Lưu Trị cởi trói chân cho cô ngay lập tức bị cô đá vào mặt.
" Con nhỏ khốn khiếp, có phải tao nhẹ nhàng quá với mày rồi không ?! "
Hắn ta tức giận, thô bạo kéo váy cô lên.
" Cô em, thân hình em thật là khiêu khích đàn ông "
Bàn tay chai sần của hắn ta bóp lấy ngực cô vô cùng mạnh bạo. Thẩm Khả đau đớn giãy giụa, né tránh hắn, càng khóc lớn hơn. Tay cô bị trói chặt chỉ có thể lăn qua lăn lại nhưng càng bị tên kia giữ chặt lại.
Hắn ta cười rống một cách phóng đãng. Cô mặt mũi không còn huyết sắc, gào thét dữ hơn - " Buông tôi ra, xin anh ! "
Hắn ta cúi xuống cắn ngực cô bầm tím, bàn tay cởi luôn bộ váy của cô ra, cuối cùng dùng tay cởi luôn quần lót của cô. Thẩm Khả nằm trên nền nhà lạnh ngắt, khóc lóc dữ dội. Cô một lần nữa dùng chân đạp mạnh vào bộ phận đàn ông của hắn ta.
Lần này, Lưu Trị hét lên một tiếng, hắn đau đớn thêm phần tức giận. Ngay tức thì tát thẳng vào mặt cô.
" Con nhỏ khốn khiếp ! Tao hôm nay sẽ cho mày biết thế nào là mùi vị của cưỡng bức "
Hắn ta bắt đầu cởi luôn quần của mình. Cô rùng mình kinh hãi. Thứ đàn ông nhỏ tí của hắn làm Thẩm Khả chỉ cảm thấy kinh tởm, buồn nôn ra.
Hắn ta nằm đè lên người cô, bật cười dâm đãng - " Ngoan một chút đi "
Không, cô không muốn, không, không !
" Rầm ! "
" Khốn khiếp ! "
Lục Chiêu Thuấn vừa đánh gãy cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn muốn lao đến giết người. Cô nằm trên sàn lạnh không một mảnh vải che thân.
Hắn lao đến nắm đầu tên kia ném đập vào tường, Lưu Trị thét toáng lên, đầu hắn chảy máu huyết ngay sau đó liền ngã xuống đất. Lục Chiêu Thuấn ánh mắt sòng sọc như tia máu, chạy đến bên cô cởi áo khoác măng tô của mình ra bọc cô lại.
Hắn cảm nhận cô đang run lẩy bẩy trong lòng hắn. Hắn thật là đáng chết, cô đã kinh sợ như thế nào, thật khốn khiếp. Nếu hắn đến trễ một bước hắn không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Lục Chiêu Thuấn hắn nhất định sẽ xé xác từng tên một.
" Chiêu... Thuấ... " - Giọng cô run lên. Trong thâm tâm Thẩm Khả bây giờ chỉ còn sự xấu hổ. Cô không thể đối diện với hắn. Cô đã bị tên đàn ông kia làm nhục trước mặt hắn như vậy, Thẩm Khả cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Hắn trái tim rỉ máu càng ôm chặt cô hơn - " Thẩm Khả, tôi có lỗi với em... "
Hắn đã rất sợ hãi. Thực sự hoảng loạn, hắn sợ rằng mình sẽ mất đi cô. Hắn không thể để cô biến mất.
Một chàng trai trẻ với mái tóc vàng, khoác chiếc áo lông màu đen đột nhiên xông vào - " Chiêu Thuấn, đã trói hết bọn chúng lại rồi. Tên thủ lĩnh đã bị tôi đánh trọng thương "
Lục Chiêu Thuấn ôm chặt lấy người con gái quay đầu lại. Cậu bị làm cho giật mình, lần đầu tiên cậu thấy hắn ánh mắt đáng sợ như vậy. Tia lửa hằn lên trên đôi mắt. Con ngươi đen thẫm như mực. Giống như chờ đợi một cơn bão tố càn quét qua đây.
" Daniel, giúp tôi đưa Thẩm Khả đi " - Giọng hắn ngày một lạnh đi.
" Còn anh thì sao ? " - Daniel đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Hắn như một con thú trực chờ trong bóng tối, giọng khản đặc mùi máu tanh - " Tôi sẽ giải quyết với bọn chúng "
" Đem cô ấy đi ngay lập tức ! "
Cậu đột nhiên rùng mình, chạy đến bế cô từ tay Chiêu Thuấn. Thẩm Khả đang trong cơn hoảng loạn, bất ngờ tỉnh lại nắm lấy vạt áo hắn, nức nở nói - " Anh đi với em "
Cô rất sợ, rất sợ. Ngay bây giờ chỉ muốn ôm chặt hắn như một phao cứu sinh.
" Thẩm Khả, đi với cậu ấy, cậu ấy sẽ chăm sóc cho em " - Hắn gỡ tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng không đổi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất bất an, mặt vẫn trắng bệch hỏi hắn - " Anh định làm gì ? "
Hắn nhìn cô, một tia đau đớn lướt qua. Sau đó đáy mắt hắn dần trở nên ưu ám - " Thẩm Khả, những lời đồn trước đây về tôi không hề sai "
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người. Thẩm Khả lồng ngực kéo căng ra. Cô không thể thở nổi. Cô rất sợ, rất sợ phải nhìn thấy cái bóng lưng cô độc này của hắn. Cô sợ mình sẽ lạc mất hắn, cô sợ cùng với cái bóng lưng này cô và hắn sẽ xa cách nghìn trùng.
" Chiêu... "
Daniel bất ngờ đánh vào sau gáy cô khiến Thẩm Khả ngất đi. Cậu bế cô lên, trước khi rời đi còn nói với hắn một câu - " Chiêu Thuấn tôi mong anh có thể kiềm chế tốt bản thân mình "
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
Người đàn ông trong căn phòng toát ra hơi thở của sự nguy hiểm, cười lạt một cái - " Làm cậu thất vọng rồi "
Tên con trai nằm trên sàn nhà lúc này đã bắt đầu tỉnh, hắn ta lồm cồm bò dậy. Lục Chiêu Thuấn bước tới đá vào mặt hắn ta. Lưu Trị đau đớn rên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Lục Chiêu Thuấn như một con thú bị đâm phải, cái bóng cao lớn của ma quỷ in đậm trên vách tường. Hắn dùng chân dẫm đạp vào bộ phận đàn ông của tên con trai khiến hắn gào thét. Sau đó, hắn rút một con dao từ trong quần ra.
Bàn tay khẽ giơ cao, hạ mạnh xuống hết nhát này đến nhát khác.
Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên từ trong căn phòng với không khí ẩm mốc và lạnh lẽo. Bên ngoài tuyết càng rơi dày đặc hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook