Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
-
Chương 19
Tôi trước nay vốn là người không có trái tim..
Lời nói vừa dứt, không gian trong nhà ăn phút chốc liền trở nên im lặng chỉ còn thấy tiếng gió vù vù rít gào bên ngoài. Tạ Đình không nhìn Tô Dịch thêm một giây nào nữa, cô cúp điện thoại sau đó đứng dậy trở về phòng của mình, vẻ mặt lạnh lùng thật chỉ muốn đánh người. Cô chán ghét sự đeo bám không rời của Kha Luân, chán ghét cái cách anh ta luôn làm phiền đến mình sau khi cả hai đã chấm dứt, cộng thêm Tô Dịch mím môi nhìn mình với vẻ mặt như thể bị cô làm phiền, vì thế lúc nãy không thể không thể nặng lời. Một lời nói, nhưng cũng có thể coi được là lời tuyên bố với cả anh.
Tạ Đình trở về phòng của mình lấy thuốc ra hút, đó là thói quen mỗi khi gặp phải phiền muộn trong công việc hay một chuyện nào đó. Bình thường, cô chỉ cần một điếu là tinh thần có thể bình tâm trở lại, thế nhưng hôm nay, đã đốt đến điếu thứ ba, cả người vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Ngồi đến nửa đêm, điện thoại bỗng phát sáng báo tin nhắn đến, Tạ Đình lười nhác cầm lên đọc. Một tin nhắn cụt ngủn được gửi từ một số lạ, tin nhắn không dài, chỉ vẻn vẹn mấy chứ:” Đừng giận Tiểu Vân”
Tạ Đình đương nhiên biết là ai, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc của Tô Dịch sau khi gửi tin xong, cười khinh trong lòng một tiếng. Cô không thèm trả lời mà ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào nhà tắm ngâm mình một lần nữa. Nước nóng làm cô thư giãn đi được một chút ít, tuy không hẳn là hoàn toàn, nhưng như thế này cũng đã là được rồi.
**** ***** *****
Tô Dịch trở về căn nhà nhỏ của mình sau khi giúp Tiểu Vân làm hết mọi thứ, anh lấy dây xích khóa cổng lại, dọn dẹp đồ lộn xộn ở dưới sân, xong xuôi mới trở về phòng ngủ.
Phòng của anh cực kì đơn giản, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc tivi, một chiếc tủ quần áo được đặt ở góc cùng với một chiếc bàn đọc sách nhỏ, ngoài ra thì không còn cái gì hết. Tường ố vàng không được đẹp đẽ như nhà nghỉ của Tiểu Vân, mỗi lần mưa xuống sẽ thấm nước loang lổ, thế nhưng anh vẫn mặc kệ. Mười năm sống ở đây, cái gì cần quen cũng đã quen hết cả rồi, điều kiện khắc khổ bây giờ cũng không còn là tất yếu nữa.
Tô Dịch đốt cho mình một điếu thuốc, anh nheo mắt nhìn lên đồng hồ, lúc này đã là mười một rưỡi. Đêm dài đẵng đằng lại yên ả quá mức khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi, muốn chìm vào giấc ngủ một lát cũng vô cùng khó. Anh nhìn ra bên ngoài, gió thổi vù vù, trăng bị mây đen che khuất không còn chiếu sáng, những ngôi sao gần như đã lặn hết tất cả, nhìn cũng biết là mưa bắt đầu kéo đến.
Anh nhớ đến lúc Tạ Đình rời đi với sắc mặt vô cùng tệ, không nghĩ ngợi ben lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn hỏi han. Thế nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào nút gửi, Tô Dịch bỗng dưng khựng người lại, anh thở ra một hơi thuốc thật dài. Bọn họ không hề có quan hệ gì, anh đối với cô cũng không ưa nổi, sao lại đi quan tâm làm gì để tự mình nhận lấy thua cuộc về mình.
Cứ thế, anh lần lượt xóa đi từng dòng chữ một, cuối cùng chỉ nhắn một tin “ Đừng giận Tiểu Vân”.
Nhắn xong, Tô Dịch đặt điện thoại xuống giường, cả người nằm ngửa xuống, mắt nhìn lên trần nhà, tâm tư phức tạp. Anh nhớ đến việc Tạ Đình phải làm, nhớ đến cái xác chết trong rừng, nhớ đến đám người “ sinh viên” ở nhà nghỉ, vẻ mặt nghiêm túc thâm trầm đi hẳn.
Con đường phía trước bọn họ sắp đi sẽ vô cùng gian nan, đám người kia cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ cô từng nhất cử nhất động, muốn giúp cô hoàn thành được kì tích e rằng rất là khó. Có lẽ, ngày từ ban đầu, anh không nên dẫn cô đến gặp bà Chu, như vậy thì lúc này mọi chuyện sẽ không đi quá xa.
Khẽ nhắm mắt để chìm mình vào trong giấc ngủ, Tô Dịch đột ngột nhận được một cuộc điện thoại được gọi từ Thượng Hải. Mấy năm ở đây, anh hầu như đã cắt hết liên lạc với tất cả, duy nhất chỉ có Lục Tự là vẫn đều đặn gọi điện, thật ra anh biết cậu ta vẫn đợi một ngày anh hồi tâm chuyển ý trở về.
Khẽ thở một hơi thật dài, Tô Dịch nhận cuộc gọi, đầu giây bên kia vang lên giọng nói trầm mặc của một người đàn ông, vô cùng nghiêm túc.
- Tô Dịch, tay chân của lão Kim đã phát hiện ra cậu không hề chết. Bây giờ chúng đang cho người lùng sục cậu khắp nơi, cậu định tính sao bây giờ.
Tô Dịch mím môi, ánh mắt phủ một tầng sương lạnh. Mười năm trước, anh làm giám định cổ vật cho văn phòng đấu giá của gia đình Lục Tự, tiếng tăm vang danh khắp giới chơi đồ cổ cũng như Thượng Hải. Rất nhiều người đã tìm đến anh để thuê giám định, từ đó kẻ thù của anh cũng không dưng mà có nhiều hơn, đặc biệt nhất phải nói đến lão Kim.
Tô Dịch nhớ lại, năm đó văn phòng đấu giá Lục Tự đấu giá thành công của lão một bộ tượng Phật ngọc thạch “ cực phẩm” từ thời triều đại nhà Chu với giá gần hai trăm triệu tệ. Vốn dĩ mọi thứ sẽ vô cùng suôn sẻ nếu như không phải chính lúc ấy, anh xuất hiện với tuyên bố tượng Phật là đồ phục chế, là hàng giả cùng với bao nhiêu chứng cứ khác.
Hôm ấy, cả phòng đấu giá sôi sục, báo chí thi nhau đăng tin, Lão Kim trong một đêm liền mất hết chỗ đứng trong giới đồ cổ, mọi gây dựng liền đổ vỡ hết. Thậm chí những người mua đồ của lão trước đó bắt đầu đem đồ đi giám định, và số họ không ai may mắn vì tất cả đều là đồ phục chế.
Trong vòng tuần sau đó, công ty châu báu Kim Gia phá sản, những người giám định cho công ty đều bị điều tra, một nửa trong số đó bị bắt vì tội cấu kết lừa đảo. Có điều lão Kim cùng với thân tín là Tam Bằng lại trốn thoát được, thực chất mà nói thì không ai biết lão là người như thế nào, là nam hay là nữ.
Năm ấy, Tô Dịch hai mươi bốn tuổi. Anh giúp cho văn phòng đấu giá Lục Tử thoát được cú lừa ngoạn mục thì lại khiến cho Lục Tự mất đi gia đình mà cậu ấy yêu thương. Cái chết của vợ chồng Lục Khánh được cảnh sát kết luận là do mất lái với lao xuống vực, thế nhưng cả anh và cậu ấy đều biết thực ra bọn họ là bị người của lão Kim hãm hại. Anh chứng kiến Lục tử suy sụp, sau đó cùng với cậu ấy điên cuồng đi tìm lão Kim, thế nhưng lão lại như nước bốc hơi, mọi ngóc ngách đều không tìm thấy. Cuối cùng cảnh sát cũng phải gác lại vụ án vì đi vào đường cụt.
Sau bao nhiêu việc, mặc dù không ai trách nhưng Tô Dịch cũng không thể đối mặt với hậu quả mình gây ra, anh đã quyết định xin nghỉ việc, rời Thượng Hải về núi Mộc Tử sống ẩn dật với núi đồi. Lục Tự tung tin anh chết trong một vụ tai nạn hỏa hoạn, mọi giấy tờ cậu ấy cũng giúp anh sắp xếp với phía nên cảnh sát, cho nên đến bây giờ giới đồ cổ gần như không ai còn nhớ đến một Tô Dịch đã từng khuấy đảo tất cả.
“Tô Dịch, cậu có nghe thấy tôi nói không vậy”.
Lục Tự thấy Tô Dịch im lặng liền lên tiếng gọi.
“ Tôi đây”. Tô Dịch trầm giọng:” Lão Kim là một con cái già, lão ấy trước nay vốn dĩ không hề tin tôi đã chết. Lão không đi tìm tôi vì muốn gây lực lại thế lực của mình, bây giờ mọi thứ đã khuếch đại, tất nhiên lão phải cho người tìm tôi tính sổ”
Lục Tự cũng có suy nghĩ giống như của Tô Dịch, anh gật đầu, vẻ mặt vẫn không thể nén xuống được nặng nề.
- Tô Dịch, mười năm rồi, tôi hi vọng cậu có thể nghĩ lại. Không ai trách cậu hết, vốn dĩ chưa từng ai trách cậu, là do cậu tự mình để bản thân không thoát ra được chuyện cũ.
Tô Dịch siết chặt tay cầm điện thoại, không nói được một lời nào, ánh mắt hiện lên tia đau khổ. Anh không muốn nghĩ lại chuyện cũ, thế nhưng bên kia Lục Tự vẫn tiếp tục.
- Tô Dịch, mười năm rồi, cũng đã đến lúc nên trở về... Văn phòng đấu giá vẫn luôn chờ đón cậu.
“ Tôi biết rồi”
Tô Dịch nặng nề đáp trả lời của Lục Tự, anh cúp điện thoại, cả người nằm vật xuống nhìn trân trân lên trần nhà. Mười năm rồi, anh vẫn biết Lục Tự không trách mình, thế nhưng anh vẫn không thể nào bước ra được khỏi vũng bùn sình lầy ấy. Mục Tiêu của lão Kim là vốn anh, nhưng lão không ra tay với anh ngay mà lại ra tay với những người bên cạnh anh, lấy cái chết của họ tựa như một lời nhắn nhủ.
Hai tay đưa lên vuốt mặt đầy mệt mỏi, mắt Tô Dịch bất giác đỏ sọng. Thật ra anh vẫn luôn biết, cuộc chiến này vốn dĩ chưa bao giờ kết thúc. Yên bình mười năm, bây giờ cũng đã đến lúc phải đứng lên đối mặt rồi. Mối thù mười năm trước của anh với lão Kim, nhất định phải trả.
Hận ý càng thêm dâng đầy, vẻ mặt Tô Dịch lạnh như tảng đá, anh nhớ đến Tạ Đình, trầm ngâm một hồi rồi vươn tay lấy điện thoại nhắn cho Lục Tự.
- Tôi sẽ quay về Thượng Hải. Có điều bây giờ thì chưa thể được, có lẽ là một tháng sau.
Năm phút sau, Lục Tự cũng nhắn lại:” Cần giúp gì cứ nói tôi, tôi sẽ dốc hết sức. Nhớ phải cẩn thận nữa”
Tô Dịch thở dài....đến tận gần sáng mới có thể chìm vào trong giấc ngủ chập chờn.
*** **** ****
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lấm tấm mưa, có điều so với hôm qua thì ngớt đi rất nhiều. Tạ Đình dạy từ rất sớm, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt thu hút toàn cảnh bên ngoài vào trong mắt.
Tầng của cô ở tầng hai, cửa sổ nhìn ra hướng phía trước nhà nghỉ, vì thế có thể thu được toàn cảnh của núi đồi thung lũng xanh mơn mởn. Tạ Đình mở cửa sổ, cơn gió lạnh lùa vào khiến cô rùng mình lên một cái, tóc dài bay nhẹ rối tung. Cô nhìn chằm chằm về phía trước, có lẽ hôm nay là một ngày vô cùng tẻ nhạt.
Rửa mặt, chải đầu, make up nhẹ, mặc một chiếc váy hai dây màu đen xếp ly dài qua đầu gối một chút, Tạ Đình nhìn mình trong gương một lúc rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Hôm nay trời mưa, đường trên núi trơn trượt, ngoài khu nhà ăn dưới nhà nghỉ ra, thật sự chẳng biết còn nơi nào để mà đi cho đỡ buồn.
Vừa bước vào đã bắt gặp đội của Trần Tuân đang ngồi ăn sáng với nhau, cô khựng người lại một chút, nhìn hắn với Thạc Thành cười đùa với Tiêu Linh, trong lòng liền lạnh đi mấy độ. Thật ra Tạ Đình không ý định muốn can thiệp vào chuyện của người khác, vì đấy không phải là tính cách trước giờ của cô.
Chẳng qua là nhìn bộ mặt đó, cô không nhịn được liền nghĩ đến cái xác người hôm qua gặp phải, trong lòng cảm thấy một cỗ ghê rợn ập tới mà thôi.
“ Chị xinh đẹp, lại gặp nhau rồi chị”. Tiêu Linh cười tươi gọi lớn, vẻ mặt không giấu được sự ngưỡng mộ đối với Tạ Đình, cách nói chuyện cực kì thân thiện.
Tạ Đình khẽ cong khóe môi coi như đáp trả, cô tiến đại về phía một chiếc bàn ngồi xuống, thầm nghĩ trong đầu sao không thấy Tô Dịch đâu cả.
Tạ Đình lạnh nhạt nhìn về phía nhà bếp, nơi đó Tiểu Vân vẻ mặt đầy hạnh phúc đang chăm chú với công việc của mình, giống như một đứa trẻ được người lớn cho viên kẹo ngọt.
Cô nhìn một hồi rất lâu, khóe miệng không nhịn được liền kéo lên một nụ cười khẩy, không nghĩ tới rằng kiểu người khô khan như Tô Dịch lại thích những người theo phong cách loli dễ thương như vậy. Cô thấy hứng thú với anh, nhưng cô có lòng tự tôn với thủ đoạn của mình, cô không thích giở thói trẻ con truy hỏi đến cùng một việc hay một sở thích của đàn ông. Nhưng khi nhớ lại chuyện không ra gì tối hôm qua của anh với Tiểu Vân, nhớ đến lời hứa nịnh nọt kia của anh, cô bất giác nhíu mày. Thật ra cô không nghĩ tới anh sẽ thật sự thực hiện cái trò trẻ con đó, không đến gặp cô thật.
Nhìn vào dãy số lạ trên điện thoại, Tạ Đình mím môi, tay miết đi miết lại bốn chữ Tô Dịch gửi rất nhiều lần, suy nghĩ bắt đầu ngả ngớn hơn khi tưởng tượng đó là da thịt trên người anh. Cô nhớ đến cảnh trong rừng, xúc cảm trên đầu ngón tay vẫn còn, cả người bất giác run lên một cái, hít một hơi sau đó liền quyết định ấn gọi.
Đầu bên kia tiếng tút tút vang lên rất đều, thế nhưng không có ai bắt máy, cô đoán có thể là anh bận, hoặc cũng có thể là anh không muốn nghe. Tạ Đình không bỏ cuộc, cô vẫn từ tốn ăn bữa sáng của mình rồi gọi điện cho anh, một chút gấp gáp cũng không hề có. Thật ra, ngoài Tô Dịch, cô đúng thật không biết nên tìm ai để trêu đùa cũng như nói chuyện.
Bảy cuộc đều không bắt máy, Tạ Đình không sốt ruột, cô gọi tiếp cuộc thứ tám. Lúc này chủ nhân của nó cũng đã mất khống chế, anh nhận cuộc gọi, dằn giọng.
- Rốt cuộc cô muốn cái gì...
Tạ Đình phớt lờ câu hỏi đó, cô nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn sang nhà anh ở bên cạnh, cửa vẫn đóng im lìm, hời hợt hỏi.
- Anh ở đâu?
Tô Dịch mím môi, còn chưa đáp trả thì đã nghe thấy tiếng ghế ma sát xuống mặt sàn kêu két một tiếng, sau đó vẫn là giọng nói hờ hững của cô.
- Tô Dịch, tôi sang nhà tìm anh. Đợi tôi.
Còn tiếp...
Lời nói vừa dứt, không gian trong nhà ăn phút chốc liền trở nên im lặng chỉ còn thấy tiếng gió vù vù rít gào bên ngoài. Tạ Đình không nhìn Tô Dịch thêm một giây nào nữa, cô cúp điện thoại sau đó đứng dậy trở về phòng của mình, vẻ mặt lạnh lùng thật chỉ muốn đánh người. Cô chán ghét sự đeo bám không rời của Kha Luân, chán ghét cái cách anh ta luôn làm phiền đến mình sau khi cả hai đã chấm dứt, cộng thêm Tô Dịch mím môi nhìn mình với vẻ mặt như thể bị cô làm phiền, vì thế lúc nãy không thể không thể nặng lời. Một lời nói, nhưng cũng có thể coi được là lời tuyên bố với cả anh.
Tạ Đình trở về phòng của mình lấy thuốc ra hút, đó là thói quen mỗi khi gặp phải phiền muộn trong công việc hay một chuyện nào đó. Bình thường, cô chỉ cần một điếu là tinh thần có thể bình tâm trở lại, thế nhưng hôm nay, đã đốt đến điếu thứ ba, cả người vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Ngồi đến nửa đêm, điện thoại bỗng phát sáng báo tin nhắn đến, Tạ Đình lười nhác cầm lên đọc. Một tin nhắn cụt ngủn được gửi từ một số lạ, tin nhắn không dài, chỉ vẻn vẹn mấy chứ:” Đừng giận Tiểu Vân”
Tạ Đình đương nhiên biết là ai, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc của Tô Dịch sau khi gửi tin xong, cười khinh trong lòng một tiếng. Cô không thèm trả lời mà ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào nhà tắm ngâm mình một lần nữa. Nước nóng làm cô thư giãn đi được một chút ít, tuy không hẳn là hoàn toàn, nhưng như thế này cũng đã là được rồi.
**** ***** *****
Tô Dịch trở về căn nhà nhỏ của mình sau khi giúp Tiểu Vân làm hết mọi thứ, anh lấy dây xích khóa cổng lại, dọn dẹp đồ lộn xộn ở dưới sân, xong xuôi mới trở về phòng ngủ.
Phòng của anh cực kì đơn giản, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc tivi, một chiếc tủ quần áo được đặt ở góc cùng với một chiếc bàn đọc sách nhỏ, ngoài ra thì không còn cái gì hết. Tường ố vàng không được đẹp đẽ như nhà nghỉ của Tiểu Vân, mỗi lần mưa xuống sẽ thấm nước loang lổ, thế nhưng anh vẫn mặc kệ. Mười năm sống ở đây, cái gì cần quen cũng đã quen hết cả rồi, điều kiện khắc khổ bây giờ cũng không còn là tất yếu nữa.
Tô Dịch đốt cho mình một điếu thuốc, anh nheo mắt nhìn lên đồng hồ, lúc này đã là mười một rưỡi. Đêm dài đẵng đằng lại yên ả quá mức khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi, muốn chìm vào giấc ngủ một lát cũng vô cùng khó. Anh nhìn ra bên ngoài, gió thổi vù vù, trăng bị mây đen che khuất không còn chiếu sáng, những ngôi sao gần như đã lặn hết tất cả, nhìn cũng biết là mưa bắt đầu kéo đến.
Anh nhớ đến lúc Tạ Đình rời đi với sắc mặt vô cùng tệ, không nghĩ ngợi ben lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn hỏi han. Thế nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào nút gửi, Tô Dịch bỗng dưng khựng người lại, anh thở ra một hơi thuốc thật dài. Bọn họ không hề có quan hệ gì, anh đối với cô cũng không ưa nổi, sao lại đi quan tâm làm gì để tự mình nhận lấy thua cuộc về mình.
Cứ thế, anh lần lượt xóa đi từng dòng chữ một, cuối cùng chỉ nhắn một tin “ Đừng giận Tiểu Vân”.
Nhắn xong, Tô Dịch đặt điện thoại xuống giường, cả người nằm ngửa xuống, mắt nhìn lên trần nhà, tâm tư phức tạp. Anh nhớ đến việc Tạ Đình phải làm, nhớ đến cái xác chết trong rừng, nhớ đến đám người “ sinh viên” ở nhà nghỉ, vẻ mặt nghiêm túc thâm trầm đi hẳn.
Con đường phía trước bọn họ sắp đi sẽ vô cùng gian nan, đám người kia cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ cô từng nhất cử nhất động, muốn giúp cô hoàn thành được kì tích e rằng rất là khó. Có lẽ, ngày từ ban đầu, anh không nên dẫn cô đến gặp bà Chu, như vậy thì lúc này mọi chuyện sẽ không đi quá xa.
Khẽ nhắm mắt để chìm mình vào trong giấc ngủ, Tô Dịch đột ngột nhận được một cuộc điện thoại được gọi từ Thượng Hải. Mấy năm ở đây, anh hầu như đã cắt hết liên lạc với tất cả, duy nhất chỉ có Lục Tự là vẫn đều đặn gọi điện, thật ra anh biết cậu ta vẫn đợi một ngày anh hồi tâm chuyển ý trở về.
Khẽ thở một hơi thật dài, Tô Dịch nhận cuộc gọi, đầu giây bên kia vang lên giọng nói trầm mặc của một người đàn ông, vô cùng nghiêm túc.
- Tô Dịch, tay chân của lão Kim đã phát hiện ra cậu không hề chết. Bây giờ chúng đang cho người lùng sục cậu khắp nơi, cậu định tính sao bây giờ.
Tô Dịch mím môi, ánh mắt phủ một tầng sương lạnh. Mười năm trước, anh làm giám định cổ vật cho văn phòng đấu giá của gia đình Lục Tự, tiếng tăm vang danh khắp giới chơi đồ cổ cũng như Thượng Hải. Rất nhiều người đã tìm đến anh để thuê giám định, từ đó kẻ thù của anh cũng không dưng mà có nhiều hơn, đặc biệt nhất phải nói đến lão Kim.
Tô Dịch nhớ lại, năm đó văn phòng đấu giá Lục Tự đấu giá thành công của lão một bộ tượng Phật ngọc thạch “ cực phẩm” từ thời triều đại nhà Chu với giá gần hai trăm triệu tệ. Vốn dĩ mọi thứ sẽ vô cùng suôn sẻ nếu như không phải chính lúc ấy, anh xuất hiện với tuyên bố tượng Phật là đồ phục chế, là hàng giả cùng với bao nhiêu chứng cứ khác.
Hôm ấy, cả phòng đấu giá sôi sục, báo chí thi nhau đăng tin, Lão Kim trong một đêm liền mất hết chỗ đứng trong giới đồ cổ, mọi gây dựng liền đổ vỡ hết. Thậm chí những người mua đồ của lão trước đó bắt đầu đem đồ đi giám định, và số họ không ai may mắn vì tất cả đều là đồ phục chế.
Trong vòng tuần sau đó, công ty châu báu Kim Gia phá sản, những người giám định cho công ty đều bị điều tra, một nửa trong số đó bị bắt vì tội cấu kết lừa đảo. Có điều lão Kim cùng với thân tín là Tam Bằng lại trốn thoát được, thực chất mà nói thì không ai biết lão là người như thế nào, là nam hay là nữ.
Năm ấy, Tô Dịch hai mươi bốn tuổi. Anh giúp cho văn phòng đấu giá Lục Tử thoát được cú lừa ngoạn mục thì lại khiến cho Lục Tự mất đi gia đình mà cậu ấy yêu thương. Cái chết của vợ chồng Lục Khánh được cảnh sát kết luận là do mất lái với lao xuống vực, thế nhưng cả anh và cậu ấy đều biết thực ra bọn họ là bị người của lão Kim hãm hại. Anh chứng kiến Lục tử suy sụp, sau đó cùng với cậu ấy điên cuồng đi tìm lão Kim, thế nhưng lão lại như nước bốc hơi, mọi ngóc ngách đều không tìm thấy. Cuối cùng cảnh sát cũng phải gác lại vụ án vì đi vào đường cụt.
Sau bao nhiêu việc, mặc dù không ai trách nhưng Tô Dịch cũng không thể đối mặt với hậu quả mình gây ra, anh đã quyết định xin nghỉ việc, rời Thượng Hải về núi Mộc Tử sống ẩn dật với núi đồi. Lục Tự tung tin anh chết trong một vụ tai nạn hỏa hoạn, mọi giấy tờ cậu ấy cũng giúp anh sắp xếp với phía nên cảnh sát, cho nên đến bây giờ giới đồ cổ gần như không ai còn nhớ đến một Tô Dịch đã từng khuấy đảo tất cả.
“Tô Dịch, cậu có nghe thấy tôi nói không vậy”.
Lục Tự thấy Tô Dịch im lặng liền lên tiếng gọi.
“ Tôi đây”. Tô Dịch trầm giọng:” Lão Kim là một con cái già, lão ấy trước nay vốn dĩ không hề tin tôi đã chết. Lão không đi tìm tôi vì muốn gây lực lại thế lực của mình, bây giờ mọi thứ đã khuếch đại, tất nhiên lão phải cho người tìm tôi tính sổ”
Lục Tự cũng có suy nghĩ giống như của Tô Dịch, anh gật đầu, vẻ mặt vẫn không thể nén xuống được nặng nề.
- Tô Dịch, mười năm rồi, tôi hi vọng cậu có thể nghĩ lại. Không ai trách cậu hết, vốn dĩ chưa từng ai trách cậu, là do cậu tự mình để bản thân không thoát ra được chuyện cũ.
Tô Dịch siết chặt tay cầm điện thoại, không nói được một lời nào, ánh mắt hiện lên tia đau khổ. Anh không muốn nghĩ lại chuyện cũ, thế nhưng bên kia Lục Tự vẫn tiếp tục.
- Tô Dịch, mười năm rồi, cũng đã đến lúc nên trở về... Văn phòng đấu giá vẫn luôn chờ đón cậu.
“ Tôi biết rồi”
Tô Dịch nặng nề đáp trả lời của Lục Tự, anh cúp điện thoại, cả người nằm vật xuống nhìn trân trân lên trần nhà. Mười năm rồi, anh vẫn biết Lục Tự không trách mình, thế nhưng anh vẫn không thể nào bước ra được khỏi vũng bùn sình lầy ấy. Mục Tiêu của lão Kim là vốn anh, nhưng lão không ra tay với anh ngay mà lại ra tay với những người bên cạnh anh, lấy cái chết của họ tựa như một lời nhắn nhủ.
Hai tay đưa lên vuốt mặt đầy mệt mỏi, mắt Tô Dịch bất giác đỏ sọng. Thật ra anh vẫn luôn biết, cuộc chiến này vốn dĩ chưa bao giờ kết thúc. Yên bình mười năm, bây giờ cũng đã đến lúc phải đứng lên đối mặt rồi. Mối thù mười năm trước của anh với lão Kim, nhất định phải trả.
Hận ý càng thêm dâng đầy, vẻ mặt Tô Dịch lạnh như tảng đá, anh nhớ đến Tạ Đình, trầm ngâm một hồi rồi vươn tay lấy điện thoại nhắn cho Lục Tự.
- Tôi sẽ quay về Thượng Hải. Có điều bây giờ thì chưa thể được, có lẽ là một tháng sau.
Năm phút sau, Lục Tự cũng nhắn lại:” Cần giúp gì cứ nói tôi, tôi sẽ dốc hết sức. Nhớ phải cẩn thận nữa”
Tô Dịch thở dài....đến tận gần sáng mới có thể chìm vào trong giấc ngủ chập chờn.
*** **** ****
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lấm tấm mưa, có điều so với hôm qua thì ngớt đi rất nhiều. Tạ Đình dạy từ rất sớm, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt thu hút toàn cảnh bên ngoài vào trong mắt.
Tầng của cô ở tầng hai, cửa sổ nhìn ra hướng phía trước nhà nghỉ, vì thế có thể thu được toàn cảnh của núi đồi thung lũng xanh mơn mởn. Tạ Đình mở cửa sổ, cơn gió lạnh lùa vào khiến cô rùng mình lên một cái, tóc dài bay nhẹ rối tung. Cô nhìn chằm chằm về phía trước, có lẽ hôm nay là một ngày vô cùng tẻ nhạt.
Rửa mặt, chải đầu, make up nhẹ, mặc một chiếc váy hai dây màu đen xếp ly dài qua đầu gối một chút, Tạ Đình nhìn mình trong gương một lúc rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Hôm nay trời mưa, đường trên núi trơn trượt, ngoài khu nhà ăn dưới nhà nghỉ ra, thật sự chẳng biết còn nơi nào để mà đi cho đỡ buồn.
Vừa bước vào đã bắt gặp đội của Trần Tuân đang ngồi ăn sáng với nhau, cô khựng người lại một chút, nhìn hắn với Thạc Thành cười đùa với Tiêu Linh, trong lòng liền lạnh đi mấy độ. Thật ra Tạ Đình không ý định muốn can thiệp vào chuyện của người khác, vì đấy không phải là tính cách trước giờ của cô.
Chẳng qua là nhìn bộ mặt đó, cô không nhịn được liền nghĩ đến cái xác người hôm qua gặp phải, trong lòng cảm thấy một cỗ ghê rợn ập tới mà thôi.
“ Chị xinh đẹp, lại gặp nhau rồi chị”. Tiêu Linh cười tươi gọi lớn, vẻ mặt không giấu được sự ngưỡng mộ đối với Tạ Đình, cách nói chuyện cực kì thân thiện.
Tạ Đình khẽ cong khóe môi coi như đáp trả, cô tiến đại về phía một chiếc bàn ngồi xuống, thầm nghĩ trong đầu sao không thấy Tô Dịch đâu cả.
Tạ Đình lạnh nhạt nhìn về phía nhà bếp, nơi đó Tiểu Vân vẻ mặt đầy hạnh phúc đang chăm chú với công việc của mình, giống như một đứa trẻ được người lớn cho viên kẹo ngọt.
Cô nhìn một hồi rất lâu, khóe miệng không nhịn được liền kéo lên một nụ cười khẩy, không nghĩ tới rằng kiểu người khô khan như Tô Dịch lại thích những người theo phong cách loli dễ thương như vậy. Cô thấy hứng thú với anh, nhưng cô có lòng tự tôn với thủ đoạn của mình, cô không thích giở thói trẻ con truy hỏi đến cùng một việc hay một sở thích của đàn ông. Nhưng khi nhớ lại chuyện không ra gì tối hôm qua của anh với Tiểu Vân, nhớ đến lời hứa nịnh nọt kia của anh, cô bất giác nhíu mày. Thật ra cô không nghĩ tới anh sẽ thật sự thực hiện cái trò trẻ con đó, không đến gặp cô thật.
Nhìn vào dãy số lạ trên điện thoại, Tạ Đình mím môi, tay miết đi miết lại bốn chữ Tô Dịch gửi rất nhiều lần, suy nghĩ bắt đầu ngả ngớn hơn khi tưởng tượng đó là da thịt trên người anh. Cô nhớ đến cảnh trong rừng, xúc cảm trên đầu ngón tay vẫn còn, cả người bất giác run lên một cái, hít một hơi sau đó liền quyết định ấn gọi.
Đầu bên kia tiếng tút tút vang lên rất đều, thế nhưng không có ai bắt máy, cô đoán có thể là anh bận, hoặc cũng có thể là anh không muốn nghe. Tạ Đình không bỏ cuộc, cô vẫn từ tốn ăn bữa sáng của mình rồi gọi điện cho anh, một chút gấp gáp cũng không hề có. Thật ra, ngoài Tô Dịch, cô đúng thật không biết nên tìm ai để trêu đùa cũng như nói chuyện.
Bảy cuộc đều không bắt máy, Tạ Đình không sốt ruột, cô gọi tiếp cuộc thứ tám. Lúc này chủ nhân của nó cũng đã mất khống chế, anh nhận cuộc gọi, dằn giọng.
- Rốt cuộc cô muốn cái gì...
Tạ Đình phớt lờ câu hỏi đó, cô nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn sang nhà anh ở bên cạnh, cửa vẫn đóng im lìm, hời hợt hỏi.
- Anh ở đâu?
Tô Dịch mím môi, còn chưa đáp trả thì đã nghe thấy tiếng ghế ma sát xuống mặt sàn kêu két một tiếng, sau đó vẫn là giọng nói hờ hững của cô.
- Tô Dịch, tôi sang nhà tìm anh. Đợi tôi.
Còn tiếp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook