Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
-
Chương 16
Bị Tô Dịch chặn họng bằng một lời nói quả quyết, Tạ Đình chỉ nhún vai cười nhẹ, cô không trêu anh nữa nhưng trước khi đi ngủ vẫn không quên nói lại.
” Anh cứ chờ xem, nhất định tôi sẽ tóm được anh”.
Tô Dịch quay đầu, bóng đêm phủ lên người anh, chiếc bóng dài in trên nền đất đá gồ ghề trở nên gẫy rời. Anh nhìn chúng, môi mỏng hơi mím lại, lúc này trong đầu chỉ tồn tại duy nhất bóng hình của Tạ Đình, mặc dù anh đã cố nghĩ đến điều khác nhưng càng lúc cô càng hiện lên dày đặc làm cho anh thật sự chỉ muốn phát điên.
Anh cựa người, trời đêm sương xuống nhiều hơn, mắt hơi ngó phía sau lưng, nhận ra cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Dáng ngủ của cô luôn là nằm nghiêng, lúc ngủ mọi ngang ngạnh đều không còn, thay vào đó là nét mặt vô cùng dịu dàng xinh đẹp, hệt như một công chúa ngủ say ở trong rừng.
Tô Dịch nhớ lại buổi tối hôm đó, tận mắt chứng kiến những thay đổi về hành động của cô, anh đã tự hỏi trong đầu liệu có phải Tạ Đình thật sự mắc bệnh về tâm lý hay không, bởi vì hành động lúc ấy của cô đều chỉ là vô thức. Nhưng rồi anh cứ nghĩ hoài vẫn không tìm được câu trả lời, bởi vì trừ ngày đó ra, người phụ nữ này đều không hề lặp lại chuyện kia một lần nữa.
Một đêm dài với những suy nghĩ hỗn độn cứ thế trôi đi, sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời ló rạng, Tạ Đình cũng bị đánh thức bởi mùi cá nướng. Cô xoay đầu nhìn ngang một vòng, thấy Tô Dịch đã nướng cá sắp chín thì ngồi dậy, tùy tiện vuốt mái tóc dài cuộn lên đỉnh đầu, hỏi anh.
- Cả đêm hôm qua anh không ngủ sao.
Tô Dịch không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, anh chăm chú đảo cá trên lửa, không nhìn cô dù chỉ lấy một lần, nói.
- Nước khoáng trong gùi vẫn còn, cô lấy ra súc miệng tạm đi. Ăn xong hôm nay sẽ lên đường sớm, hi vọng là trong ngày sẽ kịp nhìn được mọi thứ.
Tạ Đình thở dài, cô nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó là giúp Tô Dịch dọn dẹp lại tất cả cho gọn nhét trở về gùi.
Vì chuyến đi này của họ là tìm đường để quan sát kĩ thôn Tây Nha, lại thêm đường đi hiểm trở cho nên cô mới không có mang máy ảnh vì sợ vướng víu. Nhưng lúc này nghĩ lại cô mới cảm thấy chính mình sơ suất ở điểm này, không có máy ảnh chụp, bọn họ làm sao có thể nhớ được bố cục của nó cơ chứ.
Cô nhìn chằm chằm Tô Dịch, nói bất lực:” Tôi không mang máy ảnh”
“ Không cần”. Tô Dịch lắc đầu, anh đưa một con cá đã nướng chín cho Tạ Đình, nhìn sắc mặt có chút tệ của cô thì nhíu mày nói tiếp:” Tôi giúp cô ghi nhớ lại mọi thứ”
Tạ Đình nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm khắc khi an ủi người khác của Tô Dịch, khóe môi không nhịn được liền nhếch lên một nụ cười nhạt. Cô nói.
- Tô Dịch, anh đang an ủi tôi hay chê trí nhớ tôi ngắn.
Tô Dịch không cười, anh lắc đầu, nói như vô tội:” Tôi chỉ biết mắt cô dài, và mặt còn rất dày”
Tạ Đình bật cười:” Tôi dài là với anh, liêm sỉ cũng chỉ với anh thôi. Nhưng anh đâu có để tôi vào mắt.”
Tô Dịch chậm rãi chặn lời của Tạ Đình, lần này anh rút kinh nghiệm không nhìn con cá nướng trên tay mình nữa mà nhìn cô, tránh cho cô lại mắng mình bằng những lời không có lí lẽ.
“ Cô lại bắt đầu nói nhảm”.
“ Tôi nói thật”
Tô Dịch liếc mắt nhìn cô một giây, anh không có ý định đáp trả nữa, cúi đầu ăn cá nướng trên tay mình. Anh ăn rất từ tốn, chăm chú, cẩn thận gỡ xương từng tí một, tướng ăn tao nhã nhưng rơi vào mắt Tạ Đình lúc này lại cứ như là một lời ám chỉ. Cô bực bội đưa chân móc lấy đùi anh, đợi anh ngẩng lên liền nói, không hề che dấu bực bội.
- Mẹ nó, Tô Dịch, anh dám coi tôi không bằng con cá nướng.
Tô Dịch nghẹn lời, anh còn chưa kịp nói gì thì lại thấy cô vô cớ phát điên, đạp mình một cái mạnh hơn, rít từng từ qua kẽ răng.
- Anh thà nhìn con cá chứ không thèm nhìn tôi.
Tô Dịch cảm thấy Tạ Đình lúc này hết sức vô lý, anh lắc đầu với cô, bản thân rút kinh nghiệm ngẩng lên nhìn cô, một chút chú ý đến con cá nướng trên tay cũng không hề.
- Tạ Đình, ăn nhanh đi. Mặt trời sắp lên cao rồi.
Tạ Đình nghẹn lời, một từ cũng không thốt, chỉ có thể tức tối trân mắt nhìn Tô Dịch phớt lờ mình lần nữa. Người đàn ông này, anh ta lần nào cũng vậy, đều tuyệt tình không coi cô ra gì, đều không chừa cho cô một chút mặt mũi nào hết. Miệng lưỡi của anh ta sắc bén hơn cô rất nhiều, nhất là khi nào không nhịn được sự trêu trọc từ cô, là bản thân bắt đầu trừng mắt cảnh cáo, chẳng khác gì một ông chú già nghiêm khắc trừng phạt đứa cháu nhỏ của mình vậy.
Nửa tiếng sau, Tạ Đình cùng với Tô Dịch lại sánh vai cùng nhau đi tiếp vào trong rừng, thời điểm lúc hai người lên đường thì mặt trời cũng đã lên cao ló trạng, chiếu xuống những tia nắng óng vàng. Tầm nhìn xa không bị gián đoạn, thêm nữa suốt quá trình di chuyển cô đều an phận cho nên anh cũng thấy khá là thoải mái.
Đoạn đường lần này di chuyển nhanh hơn vì đất khô ráo, cộng thêm với việc cây cối không có nhiều cho nê hai người cũng nhanh chóng đứng ở một bãi đất đầy những mô đất cao ụ, nhìn quanh một lượt Tô Dịch liền khẳng định đó là một bãi tha ma.
Có nhiều mộ có bia, có nhiều mộ thì lại không có gì, thậm chí có nhiều mộ vì qua nhiều nắng mưa đã trở nên sạt lở, hở ra những bộ xương trắng hếu trông thật dọa người. Tô Dịch sợ Tạ Đình sợ hãi nên bản thân nhận đi phía sau, anh áp sát mình với cô, trầm giọng từ trên đỉnh đầu nói xuống.
- Đừng nhìn, chú ý đường là được rồi.
Tạ Đình cười khẩy, cô hơi nghiêng đầu nhìn gò má của Tô Dịch gần mình trong gang tấc:”Anh đừng nghĩ tôi cái gì cũng yếu đuối. Đó không phải là chính cách của tôi”
Tô Dịch ngẩn người, anh cũng bật cười theo:” Tôi biết, cô không có điểm nào giống phụ nữ hết”
Bước chân đột ngột dừng lại, Tạ Đình mặc kệ nơi bọn họ đang đứng là giữa hàng chục ngôi mộ cùng với hài cốt, cô xoay người nhìn Tô Dịch, bước lại một bước kéo gần khoảng cách của hai người sít sao lại gần hơn, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“ Tô Dịch, tôi nói cho anh biết, tôi không ngại chứng minh mình là phụ nữ cho anh xem”
Dừng một chút cô nói tiếp:” Kể cả ngay lúc này, tại ở đây. Anh có muốn kiểm nghiệm một chút không”
Khuôn mặt Tô Dịch lập tức trở nên đen lại, anh lùi chân lại về phía sau, nhưng Tạ Đình đã nhanh tay hơn túm lấy cổ áo anh kéo lại. Cô đẩy anh dựa hẳn vào thân cây, hơi kiễng chân lên để mình có thể cao được bằng anh, môi nghiêng về phía tai của anh thở nhẹ, đầu lưỡi hơi chạm.
Cảm nhận được cơ thể của Tô Dịch cứng lại, nụ cười trên môi Tạ Đình trở nên lớn hơn, cô lả lướt áp sát bầu ngực của mình cạ vào người anh, nói thì thầm.
- Anh Mười, anh nói xem, tôi có phải phụ nữ không.
Vừa nói, Tạ Đình vừa đưa bàn tay mảnh khảnh của mình luồn xuống vạt áo của Tô Dịch chạm vào da thịt bên trong của anh, thuận lợi lướt một đường.
Cô xòe năm ngón tay chậm chạp vuốt qua lại trên ngực anh, cảm nhận từng cơ thịt rắn chắc của anh, rồi bờ lưng rộng lớn, rồi mùi hương trên người, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại. Hàng mi cong dài của cô rung lên rất nhẹ, hành động tùy ý nhưng lúc này lại giống như là đang câu dẫn người khác, khiến cho người ta thật sự chỉ muốn bùng nổ mà phá hủy.
“ Tạ Đình”
Tô Dịch ngăn lại cánh tay đang trêu ghẹo trên người mình của cô, giọng nói cất lên ẩn nhẫn đầy tức giận, con ngươi tối sầm. Anh dùng sức dứt khoát muốn đẩy cô ra, nhưng ngược lại người phụ nữ này lại không hề dễ thỏa thuận như thế, cô bấm chặt móng tay mình hơn. Hai người nhìn nhau, giữa bãi tha ma rộng lớn đầy đáng sợ cùng nhau đọ sức, không ai chịu thua ai.
- Tạ Đình, buông tay ra.
Tô Dịch khuôn mặt xám xịt, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng từ cảnh cáo cô. Thế nhưng trước những điều ấy Tạ Đình đều không hề cảm thấy sợ hãi, cô nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên tia hứng thú, vẫn lặp lại câu hỏi.
- Anh Mười, tôi có phải phụ nữ không?
Tô Dịch cắn răng, trong lòng dâng lên một cỗ thù hận, anh liếc mắt nhìn Tạ Đình vẫn đang ngả ngớn thách thức mình, xoay người đổi quyền chủ động.
Anh ép lưng cô vào thân cây, từ trên cao nhìn xuống cô một lượt, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nơi khe rãnh trước ngực thấp thoáng ẩn hiện của cô, cổ họng bất giác khô khốc. Người phụ nữ thật sự đúng là có độc, anh đã tránh nhưng cô vẫn cố tình, nếu không tuyệt tình một lần nói rõ, chắc chắn thời gian về sau anh nhất định sẽ không được yên ổn.
Tô Dịch biết Tạ Đình luôn muốn trêu trọc mình, anh biết cô muốn biến anh làm “ phục vụ riêng”, vì thế mới năm lần bảy lượt xảy ra những việc như thế này. Có điều, anh không muốn cùng cô phát sinh bất cứ một thứ gì, bởi vì bọn họ khác nhau, không ai chung đường với ai. Chứ còn nếu muốn, anh thật sự đã ngả bài ngay từ cái lần anh xuất hiện ở trong phòng nghỉ của cô rồi.
- Tạ Đình, tôi nói rồi, tôi không muốn cùng cô chơi đùa. Cô thu ngay lại cái suy nghĩ không đứng đắn trong đầu mình đi.
Tạ Đình liếm răng cửa, cô không dè dặt hay sợ hãi mà ngước lên nhìn Tô Dịch, một tay trượt xuống đũng quần của anh, cảm nhận được nơi nào đó trở nên cứng rắn dưới lớp quần rằn ri, miệng cười bỉ ổi.
- Anh Mười, thân thể anh là thành thật nhất.
“ Đó là bản năng con người”. Tô Dịch thật sự chỉ muốn bổ não Tạ Đình ngay lúc này, rõ ràng là cô thừa biết, nhưng vẫn làm ngơ đi như là không thấy.
- Được rồi, tôi cảm thấy anh thật sự vô vị quá đi.
Tạ Đình đẩy Tô Dịch lùi lại về phía sau, cô đưa tay lên cài lại cúc áo trước ngực, buộc lại mái tóc rối, vẻ mặt trở về trạng thái lạnh nhạt như cũ, trực tiếp phớt lờ bỏ anh lại phía rồi đi về phía trước, khóe môi mỉm cười. Anh dám phớt lờ nói cô không phải là phụ nữ, cô đây cũng chỉ giúp anh kiểm chứng một chút, chỉ một chút thôi mà đã không chịu được rồi, đúng là không có tiền đồ mà.
Có điều, một thứ cô không thể phủ nhận, chính là mọi thứ của Tô Dịch đều thật tốt.
Tạ Đình nghĩ lại khoảng thời gian vừa nãy, lúc chạm vào người anh, trong người cô cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như là người nghiện ma túy say trong cơn thuốc. Cô cũng như anh, cũng nổi lên phản ứng ham muốn mãnh liệt, thật chỉ muốn có thể cùng nhau “ lên”, chỉ là “ lên” ở nơi này thật sự không phải là lựa chọn hay ho gì cho cam. Thêm nữa, Tô Dịch cũng chưa đồng ý thỏa thuận của cô nữa.
“ Sao còn chưa đi”
Tạ Đình đi được một đoạn liền quay người, cô nghiêng đầu nhìn Tô Dịch vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ với vẻ mặt xám xịt, lòng không phải dâng lên một trận vui vẻ. Cô lắc đầu nhìn anh, quyết định không đi tiếp nữa mà đứng đợi, tay lại bắt đầu lôi một điếu thuốc ra để hút. Mùi nicotin xộc lên vào mũi khiến cho tinh thần cô cảm thấy thoải mải hơn rất nhiều, chính vì thế không lúc nào là cô không mang theo bên người.
Một lúc sau, khi hút xong điếu thuốc trên tay Tạ Đình cũng nhìn Tô Dịch tiến lại về phía mình, anh chỉ nhìn cô một giây rồi quay đi ngay, ánh mắt vẫn chưa hòa nhã đi được bao nhiêu.
- Tạ Đình, mẹ nó tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Thế nên cô an phận cho tôi, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.
Tô Dịch cứ nghĩ chính mình tức giận lên sẽ khiến cho Tạ Đình hiểu được, thế nhưng anh nhầm thật rồi, cô chẳng hề để lời của anh vào tai, chỉ nhún vai.
- Tô Dịch, anh đừng để mình rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ chỉnh chết anh đấy. Tạ Đình tôi đã thích thì gì thì nhất định phải có cho bằng được.
Tô Dịch sắc mặt thêm tệ, anh tiến lại về phía Tạ Đình gần hơn, suy nghĩ một hồi rồi nhìn cô, nói.
“ Tạ Đình, tai tiếng của cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi, cô việc gì phải muốn chuốc thêm những điều không tốt đẹp về mình như thế hả”.
Ngừng một chút anh lại nói tiếp:” Cô không thấy mệt mỏi sao”
Sáng ngày hôm qua, anh vô tình lên weibo tìm kiếm về Tạ Đình, lúc ấy mới biết được cô là một người nổi tiếng với hàng chục triệu người hâm mộ, họ biết đến cô với tư cách là một nhiếp ảnh gia. Cô thành công nhận được rất nhiều giải thưởng, thế nhưng bên cạnh đó cũng đều là những tin tức khó mà nuốt nổi.
Họ nói cô ngủ với nhà đầu tư cho nên mọi thứ mới có thể thuận lợi đi qua, họ nói cuộc sống của cô ăn chơi trát táng trong trụy lạc, họ nói cô vẻ ngoài luôn kiêu căng hống hách nhưng thật chất đã mục nát thối rữa. Rất nhiều, rất rất nhiều anh đều đọc hết, anh thật sự rất muốn hỏi cô tại sao cô vẫn có thể bình thản được trước những lời như thế.
“ Anh biết”. Tạ Đình hơi ngẩn người, sau đó cô liền cười khẩy:” Anh cũng khinh thường tôi”.
Tô Dịch lắc đầu, anh biết chắc là Tạ Đình lại hiểu lầm rồi, vì thế liền đáp.
- Tôi cũng không phải là người tốt đẹp hoàn hảo, những chuyện của cô so với tôi đã là gì. Chỉ là cô là phụ nữ, vẫn nên tiết chế một chút.
Tạ Đình cười khinh:” Dùng cái giọng điệu đó an ủi tôi, anh nghĩ tôi không nghe ra được sự châm biếm sao”
Tô Dịch lúc này chỉ biết bất lực lắc đầu, anh thở dài, tự cảm thấy mình lo nhiều chuyện nên đành im lặng, xoay người.
“ Đi tiếp thôi...”
” Anh cứ chờ xem, nhất định tôi sẽ tóm được anh”.
Tô Dịch quay đầu, bóng đêm phủ lên người anh, chiếc bóng dài in trên nền đất đá gồ ghề trở nên gẫy rời. Anh nhìn chúng, môi mỏng hơi mím lại, lúc này trong đầu chỉ tồn tại duy nhất bóng hình của Tạ Đình, mặc dù anh đã cố nghĩ đến điều khác nhưng càng lúc cô càng hiện lên dày đặc làm cho anh thật sự chỉ muốn phát điên.
Anh cựa người, trời đêm sương xuống nhiều hơn, mắt hơi ngó phía sau lưng, nhận ra cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Dáng ngủ của cô luôn là nằm nghiêng, lúc ngủ mọi ngang ngạnh đều không còn, thay vào đó là nét mặt vô cùng dịu dàng xinh đẹp, hệt như một công chúa ngủ say ở trong rừng.
Tô Dịch nhớ lại buổi tối hôm đó, tận mắt chứng kiến những thay đổi về hành động của cô, anh đã tự hỏi trong đầu liệu có phải Tạ Đình thật sự mắc bệnh về tâm lý hay không, bởi vì hành động lúc ấy của cô đều chỉ là vô thức. Nhưng rồi anh cứ nghĩ hoài vẫn không tìm được câu trả lời, bởi vì trừ ngày đó ra, người phụ nữ này đều không hề lặp lại chuyện kia một lần nữa.
Một đêm dài với những suy nghĩ hỗn độn cứ thế trôi đi, sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời ló rạng, Tạ Đình cũng bị đánh thức bởi mùi cá nướng. Cô xoay đầu nhìn ngang một vòng, thấy Tô Dịch đã nướng cá sắp chín thì ngồi dậy, tùy tiện vuốt mái tóc dài cuộn lên đỉnh đầu, hỏi anh.
- Cả đêm hôm qua anh không ngủ sao.
Tô Dịch không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, anh chăm chú đảo cá trên lửa, không nhìn cô dù chỉ lấy một lần, nói.
- Nước khoáng trong gùi vẫn còn, cô lấy ra súc miệng tạm đi. Ăn xong hôm nay sẽ lên đường sớm, hi vọng là trong ngày sẽ kịp nhìn được mọi thứ.
Tạ Đình thở dài, cô nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó là giúp Tô Dịch dọn dẹp lại tất cả cho gọn nhét trở về gùi.
Vì chuyến đi này của họ là tìm đường để quan sát kĩ thôn Tây Nha, lại thêm đường đi hiểm trở cho nên cô mới không có mang máy ảnh vì sợ vướng víu. Nhưng lúc này nghĩ lại cô mới cảm thấy chính mình sơ suất ở điểm này, không có máy ảnh chụp, bọn họ làm sao có thể nhớ được bố cục của nó cơ chứ.
Cô nhìn chằm chằm Tô Dịch, nói bất lực:” Tôi không mang máy ảnh”
“ Không cần”. Tô Dịch lắc đầu, anh đưa một con cá đã nướng chín cho Tạ Đình, nhìn sắc mặt có chút tệ của cô thì nhíu mày nói tiếp:” Tôi giúp cô ghi nhớ lại mọi thứ”
Tạ Đình nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm khắc khi an ủi người khác của Tô Dịch, khóe môi không nhịn được liền nhếch lên một nụ cười nhạt. Cô nói.
- Tô Dịch, anh đang an ủi tôi hay chê trí nhớ tôi ngắn.
Tô Dịch không cười, anh lắc đầu, nói như vô tội:” Tôi chỉ biết mắt cô dài, và mặt còn rất dày”
Tạ Đình bật cười:” Tôi dài là với anh, liêm sỉ cũng chỉ với anh thôi. Nhưng anh đâu có để tôi vào mắt.”
Tô Dịch chậm rãi chặn lời của Tạ Đình, lần này anh rút kinh nghiệm không nhìn con cá nướng trên tay mình nữa mà nhìn cô, tránh cho cô lại mắng mình bằng những lời không có lí lẽ.
“ Cô lại bắt đầu nói nhảm”.
“ Tôi nói thật”
Tô Dịch liếc mắt nhìn cô một giây, anh không có ý định đáp trả nữa, cúi đầu ăn cá nướng trên tay mình. Anh ăn rất từ tốn, chăm chú, cẩn thận gỡ xương từng tí một, tướng ăn tao nhã nhưng rơi vào mắt Tạ Đình lúc này lại cứ như là một lời ám chỉ. Cô bực bội đưa chân móc lấy đùi anh, đợi anh ngẩng lên liền nói, không hề che dấu bực bội.
- Mẹ nó, Tô Dịch, anh dám coi tôi không bằng con cá nướng.
Tô Dịch nghẹn lời, anh còn chưa kịp nói gì thì lại thấy cô vô cớ phát điên, đạp mình một cái mạnh hơn, rít từng từ qua kẽ răng.
- Anh thà nhìn con cá chứ không thèm nhìn tôi.
Tô Dịch cảm thấy Tạ Đình lúc này hết sức vô lý, anh lắc đầu với cô, bản thân rút kinh nghiệm ngẩng lên nhìn cô, một chút chú ý đến con cá nướng trên tay cũng không hề.
- Tạ Đình, ăn nhanh đi. Mặt trời sắp lên cao rồi.
Tạ Đình nghẹn lời, một từ cũng không thốt, chỉ có thể tức tối trân mắt nhìn Tô Dịch phớt lờ mình lần nữa. Người đàn ông này, anh ta lần nào cũng vậy, đều tuyệt tình không coi cô ra gì, đều không chừa cho cô một chút mặt mũi nào hết. Miệng lưỡi của anh ta sắc bén hơn cô rất nhiều, nhất là khi nào không nhịn được sự trêu trọc từ cô, là bản thân bắt đầu trừng mắt cảnh cáo, chẳng khác gì một ông chú già nghiêm khắc trừng phạt đứa cháu nhỏ của mình vậy.
Nửa tiếng sau, Tạ Đình cùng với Tô Dịch lại sánh vai cùng nhau đi tiếp vào trong rừng, thời điểm lúc hai người lên đường thì mặt trời cũng đã lên cao ló trạng, chiếu xuống những tia nắng óng vàng. Tầm nhìn xa không bị gián đoạn, thêm nữa suốt quá trình di chuyển cô đều an phận cho nên anh cũng thấy khá là thoải mái.
Đoạn đường lần này di chuyển nhanh hơn vì đất khô ráo, cộng thêm với việc cây cối không có nhiều cho nê hai người cũng nhanh chóng đứng ở một bãi đất đầy những mô đất cao ụ, nhìn quanh một lượt Tô Dịch liền khẳng định đó là một bãi tha ma.
Có nhiều mộ có bia, có nhiều mộ thì lại không có gì, thậm chí có nhiều mộ vì qua nhiều nắng mưa đã trở nên sạt lở, hở ra những bộ xương trắng hếu trông thật dọa người. Tô Dịch sợ Tạ Đình sợ hãi nên bản thân nhận đi phía sau, anh áp sát mình với cô, trầm giọng từ trên đỉnh đầu nói xuống.
- Đừng nhìn, chú ý đường là được rồi.
Tạ Đình cười khẩy, cô hơi nghiêng đầu nhìn gò má của Tô Dịch gần mình trong gang tấc:”Anh đừng nghĩ tôi cái gì cũng yếu đuối. Đó không phải là chính cách của tôi”
Tô Dịch ngẩn người, anh cũng bật cười theo:” Tôi biết, cô không có điểm nào giống phụ nữ hết”
Bước chân đột ngột dừng lại, Tạ Đình mặc kệ nơi bọn họ đang đứng là giữa hàng chục ngôi mộ cùng với hài cốt, cô xoay người nhìn Tô Dịch, bước lại một bước kéo gần khoảng cách của hai người sít sao lại gần hơn, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“ Tô Dịch, tôi nói cho anh biết, tôi không ngại chứng minh mình là phụ nữ cho anh xem”
Dừng một chút cô nói tiếp:” Kể cả ngay lúc này, tại ở đây. Anh có muốn kiểm nghiệm một chút không”
Khuôn mặt Tô Dịch lập tức trở nên đen lại, anh lùi chân lại về phía sau, nhưng Tạ Đình đã nhanh tay hơn túm lấy cổ áo anh kéo lại. Cô đẩy anh dựa hẳn vào thân cây, hơi kiễng chân lên để mình có thể cao được bằng anh, môi nghiêng về phía tai của anh thở nhẹ, đầu lưỡi hơi chạm.
Cảm nhận được cơ thể của Tô Dịch cứng lại, nụ cười trên môi Tạ Đình trở nên lớn hơn, cô lả lướt áp sát bầu ngực của mình cạ vào người anh, nói thì thầm.
- Anh Mười, anh nói xem, tôi có phải phụ nữ không.
Vừa nói, Tạ Đình vừa đưa bàn tay mảnh khảnh của mình luồn xuống vạt áo của Tô Dịch chạm vào da thịt bên trong của anh, thuận lợi lướt một đường.
Cô xòe năm ngón tay chậm chạp vuốt qua lại trên ngực anh, cảm nhận từng cơ thịt rắn chắc của anh, rồi bờ lưng rộng lớn, rồi mùi hương trên người, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại. Hàng mi cong dài của cô rung lên rất nhẹ, hành động tùy ý nhưng lúc này lại giống như là đang câu dẫn người khác, khiến cho người ta thật sự chỉ muốn bùng nổ mà phá hủy.
“ Tạ Đình”
Tô Dịch ngăn lại cánh tay đang trêu ghẹo trên người mình của cô, giọng nói cất lên ẩn nhẫn đầy tức giận, con ngươi tối sầm. Anh dùng sức dứt khoát muốn đẩy cô ra, nhưng ngược lại người phụ nữ này lại không hề dễ thỏa thuận như thế, cô bấm chặt móng tay mình hơn. Hai người nhìn nhau, giữa bãi tha ma rộng lớn đầy đáng sợ cùng nhau đọ sức, không ai chịu thua ai.
- Tạ Đình, buông tay ra.
Tô Dịch khuôn mặt xám xịt, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng từ cảnh cáo cô. Thế nhưng trước những điều ấy Tạ Đình đều không hề cảm thấy sợ hãi, cô nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên tia hứng thú, vẫn lặp lại câu hỏi.
- Anh Mười, tôi có phải phụ nữ không?
Tô Dịch cắn răng, trong lòng dâng lên một cỗ thù hận, anh liếc mắt nhìn Tạ Đình vẫn đang ngả ngớn thách thức mình, xoay người đổi quyền chủ động.
Anh ép lưng cô vào thân cây, từ trên cao nhìn xuống cô một lượt, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nơi khe rãnh trước ngực thấp thoáng ẩn hiện của cô, cổ họng bất giác khô khốc. Người phụ nữ thật sự đúng là có độc, anh đã tránh nhưng cô vẫn cố tình, nếu không tuyệt tình một lần nói rõ, chắc chắn thời gian về sau anh nhất định sẽ không được yên ổn.
Tô Dịch biết Tạ Đình luôn muốn trêu trọc mình, anh biết cô muốn biến anh làm “ phục vụ riêng”, vì thế mới năm lần bảy lượt xảy ra những việc như thế này. Có điều, anh không muốn cùng cô phát sinh bất cứ một thứ gì, bởi vì bọn họ khác nhau, không ai chung đường với ai. Chứ còn nếu muốn, anh thật sự đã ngả bài ngay từ cái lần anh xuất hiện ở trong phòng nghỉ của cô rồi.
- Tạ Đình, tôi nói rồi, tôi không muốn cùng cô chơi đùa. Cô thu ngay lại cái suy nghĩ không đứng đắn trong đầu mình đi.
Tạ Đình liếm răng cửa, cô không dè dặt hay sợ hãi mà ngước lên nhìn Tô Dịch, một tay trượt xuống đũng quần của anh, cảm nhận được nơi nào đó trở nên cứng rắn dưới lớp quần rằn ri, miệng cười bỉ ổi.
- Anh Mười, thân thể anh là thành thật nhất.
“ Đó là bản năng con người”. Tô Dịch thật sự chỉ muốn bổ não Tạ Đình ngay lúc này, rõ ràng là cô thừa biết, nhưng vẫn làm ngơ đi như là không thấy.
- Được rồi, tôi cảm thấy anh thật sự vô vị quá đi.
Tạ Đình đẩy Tô Dịch lùi lại về phía sau, cô đưa tay lên cài lại cúc áo trước ngực, buộc lại mái tóc rối, vẻ mặt trở về trạng thái lạnh nhạt như cũ, trực tiếp phớt lờ bỏ anh lại phía rồi đi về phía trước, khóe môi mỉm cười. Anh dám phớt lờ nói cô không phải là phụ nữ, cô đây cũng chỉ giúp anh kiểm chứng một chút, chỉ một chút thôi mà đã không chịu được rồi, đúng là không có tiền đồ mà.
Có điều, một thứ cô không thể phủ nhận, chính là mọi thứ của Tô Dịch đều thật tốt.
Tạ Đình nghĩ lại khoảng thời gian vừa nãy, lúc chạm vào người anh, trong người cô cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như là người nghiện ma túy say trong cơn thuốc. Cô cũng như anh, cũng nổi lên phản ứng ham muốn mãnh liệt, thật chỉ muốn có thể cùng nhau “ lên”, chỉ là “ lên” ở nơi này thật sự không phải là lựa chọn hay ho gì cho cam. Thêm nữa, Tô Dịch cũng chưa đồng ý thỏa thuận của cô nữa.
“ Sao còn chưa đi”
Tạ Đình đi được một đoạn liền quay người, cô nghiêng đầu nhìn Tô Dịch vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ với vẻ mặt xám xịt, lòng không phải dâng lên một trận vui vẻ. Cô lắc đầu nhìn anh, quyết định không đi tiếp nữa mà đứng đợi, tay lại bắt đầu lôi một điếu thuốc ra để hút. Mùi nicotin xộc lên vào mũi khiến cho tinh thần cô cảm thấy thoải mải hơn rất nhiều, chính vì thế không lúc nào là cô không mang theo bên người.
Một lúc sau, khi hút xong điếu thuốc trên tay Tạ Đình cũng nhìn Tô Dịch tiến lại về phía mình, anh chỉ nhìn cô một giây rồi quay đi ngay, ánh mắt vẫn chưa hòa nhã đi được bao nhiêu.
- Tạ Đình, mẹ nó tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Thế nên cô an phận cho tôi, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.
Tô Dịch cứ nghĩ chính mình tức giận lên sẽ khiến cho Tạ Đình hiểu được, thế nhưng anh nhầm thật rồi, cô chẳng hề để lời của anh vào tai, chỉ nhún vai.
- Tô Dịch, anh đừng để mình rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ chỉnh chết anh đấy. Tạ Đình tôi đã thích thì gì thì nhất định phải có cho bằng được.
Tô Dịch sắc mặt thêm tệ, anh tiến lại về phía Tạ Đình gần hơn, suy nghĩ một hồi rồi nhìn cô, nói.
“ Tạ Đình, tai tiếng của cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi, cô việc gì phải muốn chuốc thêm những điều không tốt đẹp về mình như thế hả”.
Ngừng một chút anh lại nói tiếp:” Cô không thấy mệt mỏi sao”
Sáng ngày hôm qua, anh vô tình lên weibo tìm kiếm về Tạ Đình, lúc ấy mới biết được cô là một người nổi tiếng với hàng chục triệu người hâm mộ, họ biết đến cô với tư cách là một nhiếp ảnh gia. Cô thành công nhận được rất nhiều giải thưởng, thế nhưng bên cạnh đó cũng đều là những tin tức khó mà nuốt nổi.
Họ nói cô ngủ với nhà đầu tư cho nên mọi thứ mới có thể thuận lợi đi qua, họ nói cuộc sống của cô ăn chơi trát táng trong trụy lạc, họ nói cô vẻ ngoài luôn kiêu căng hống hách nhưng thật chất đã mục nát thối rữa. Rất nhiều, rất rất nhiều anh đều đọc hết, anh thật sự rất muốn hỏi cô tại sao cô vẫn có thể bình thản được trước những lời như thế.
“ Anh biết”. Tạ Đình hơi ngẩn người, sau đó cô liền cười khẩy:” Anh cũng khinh thường tôi”.
Tô Dịch lắc đầu, anh biết chắc là Tạ Đình lại hiểu lầm rồi, vì thế liền đáp.
- Tôi cũng không phải là người tốt đẹp hoàn hảo, những chuyện của cô so với tôi đã là gì. Chỉ là cô là phụ nữ, vẫn nên tiết chế một chút.
Tạ Đình cười khinh:” Dùng cái giọng điệu đó an ủi tôi, anh nghĩ tôi không nghe ra được sự châm biếm sao”
Tô Dịch lúc này chỉ biết bất lực lắc đầu, anh thở dài, tự cảm thấy mình lo nhiều chuyện nên đành im lặng, xoay người.
“ Đi tiếp thôi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook