Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
-
Chương 14
Chặng đường đi từ nhà nghỉ lên đến đỉnh núi Mộc Tử quả thực như trong dự tính, nó thật sự không hề dễ dàng một chút nào. Ban đầu lúc hai người đi vào bìa rừng, cây cỏ quang đãng lại có phần bằng phẳng, nhưng càng đi sâu vào bên trong, cây cối càng thêm um tùm, hôm qua lại mới mưa xong nên đất ẩm mốc trơn trượt, vô cùng khó khăn trong việc di chuyển.
Vùng núi Mộc Tử thuộc vùng nhiệt đới phía Nam, rừng cây rậm rạp, dây leo chằng chịt mọc qua cái thân cây gỗ lớn. Nơi này không phải là nơi du lịch, cho nên không có ai dọn cỏ, người dân cũng kiêng kị không đi sâu vào trong, vì thế lối đi không hề có. Mọi di chuyển lúc này của họ đều là do Tô Dịch đi trước dọn đường, tay anh cầm một con dao của người dân tộc, trên vai còn đeo thêm một chiếc gùi, trong đó đựng những vật dụng cần thiết khi leo núi.
Hai người đi đến trưa mới được một đoạn ngắn, Tô Dịch quan sát một hồi cũng tìm được một chỗ quang đãng dưới gốc cây rừng lớn, anh không đi tiếp mà quay sang Tạ Đình, nói.
- Nghỉ ngơi một chút không. Tôi thấy cô có vẻ mệt.
Tạ Đình ngẩng đầu, trên má đã ướt đẫm mồ hôi chảy xuống ròng ròng, chiếc áo sơ mi mặc sau lưng cũng đã ướt một mảng lớn, nét mặt thoáng chút mệt mỏi. Cô không lên tiếng đáp lại câu hỏi của anh, mà hỏi.
- Còn bao lâu nữa thì tới.
Tô Dịch lắc đầu, anh nói:” Tôi không biết, núi Mộc Tử rất rộng, mà chúng ta mới chi được một đoạn ngắn”
Tạ Đình mím môi, cô nhìn những rặng cây cao chọc lên đỉnh trời, tán lá xanh rộng lớn che đi bầu trời xanh rộng lớn trên cao khiến cho những tia nắng chỉ có thể len qua những kẽ hở. Ngoài tiếng chim thì còn âm thanh của gió quanh quẩn với hai người như một người bạn, có điều, nơi này ẩm mốc rậm rạp, nghe chừng không phải là một nơi an toàn tuyệt đối.
- Nói vậy là đến khi trời tối vẫn không thể nào đến được nơi cần đến, vậy đi tiếp thì cũng có tác dụng gì.
Tạ Đình đột ngột lên tiếng, cô kiếm một chỗ khô ráo ngồi xuống, với tay lấy chai nước từ trong chiếc gùi ra đưa lên miệng tu một hơi dài. Nơi này cô không thông thuộc, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào Tô Dịch, bây giờ đến chính anh cũng không biết khi nào sẽ đến điểm rừng, cô sao có thể đi tiếp. Không phải cô ngại khổ, ngại phải leo cao, cô đây là đang nghĩ đến vẫn đề khác. Gỉa sử phải qua đêm ở lại, bọn họ không có lều ngủ, không có thức ăn, buổi tối biết phải làm sao cơ chứ. Dù sao đây cũng là rừng rậm, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, không phải do ngươi thì cũng do những con vật bò sát xung quanh như rắn, chuột chẳng hạn.
- Quay về đi. Cô nói đúng, chúng ta cần phải chuẩn bị mọi thứ kĩ hơn.
Tô Dịch sau một hồi im lặng cũng quyết định lên tiếng, anh nhìn quanh một hồi, vẻ mặt trước sau đều như cũ, chẳng thể nhìn rõ được tâm tư như thế nào. Anh không giải thích cho Tạ Đình quá nhiều, vốn dĩ anh muốn đi, nhưng cô kêu về, vậy thì anh sẽ quyết định nghe theo ý kiến của cô quay về, không cần nói quá nhiều.
Tạ Đình nghe xong một lúc thì ngây người, cô nhìn Tô Dịch một lúc, tự dưng lại thấy bản thân mình dường như quá vô lý trong chuyện này. Hai người đã cùng thống nhất với nhau ngay từ sáng, cho dù có khó khăn đến mấy cũng phải vượt qua, nhưng giờ mới được nửa người đề nghị lại buông bỏ là cô, có phải là quá đáng lắm rồi hay không. Đột ngột lên tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn mỗi khi làm việc, cô nói với anh.
- Anh không trách tôi.
Tô Dịch hút thuốc, anh lắc đầu:” Sao phải trách, tôi không trách ai hết”
Tạ Đình thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy phủi bụi ở quần áo, cột lại dây giày, cầm chiếc cọc tre trên tay chống chống mấy cái xuống tảng đá bên cạnh, ngước mắt nhìn Tô Dịch, nói.
- Đi tiếp thôi.
Tô Dịch buông điếu thuốc khỏi miệng, anh nhíu mày:” Cô suy nghĩ kĩ chưa, có thể chúng ta sẽ không thể trở về được trong đêm nay”
Tạ Đình cười cười, cô hơi cúi người xuống nhìn Tô Dịch, kéo ngắn khoảng cách khuôn mặt của hai người lại với nhau, đáy mắt lóe lên một tia sáng mà anh cũng có thể nhìn ra được. Đôi mắt hổ phách của anh rất sâu, cô có thể nhìn rõ được duy nhất hình ảnh của mình xuất hiện ở trong đó, phía sau lưng là cả một khu rừng rộng lớn với nhiều cây cối um tùm.
Đưa tay với lấy điếu thuốc của Tô Dịch đang hút dở đưa lên miệng của mình ngậm lấy rít mấy hơi thật dài, Tạ Đình chau mày vì vị cay nồng của chúng, nhìn anh bắt đầu cái trò đùa cợt của mình. Cô không hề có ý định trả lại thuốc cho anh, ngược lại thâm tâm còn muốn nhìn được sự tức giận của người đàn ông trước mặt.
Tạ Đình đưa bàn tay mảnh khảnh của mình luồn về phía sau gáy của anh xoa nhẹ, lòng bàn tay hơi ngứa vì tóc ngắn đâm vào khiến người cô rùng mình run rẩy lên một cái. Cô ghé môi mình lên vành tai lớn của anh thở nhẹ, cảm nhận được cơ thể anh cứng người trong phút chốc thì bật cười, không nhìn được liền nói.
- Tôi thích khoảnh khắc này.
Tô Dịch nhíu mày, anh trầm mặc, ma xui quỷ khiến như thế nào lại không có đẩy cô ra, mà hỏi ngược lại.
- Tại sao thích.
Tạ Đình nắm chặt tay Tô Dịch, cô dựa người sát với anh hơn, nhiệt độ bàn tay của anh của anh cao hơn cô một chút, lại có chút mồ hôi rịn ra. Cô khẽ nhắm mắt ngửi hương hoắc hương trên người anh quyện với một chút mồ hôi, nồng nhưng vẫn mang theo sức quyến rũ chết người, thật sự chỉ muốn cùng nhau lăn lộn một trận.
- Tại sao thích?
Tô Dịch lại lên tiếng hỏi lại lần nữa, một tay anh đưa lên bóp eo cô. Tạ Đình lúc này cũng đã thoát khỏi những suy nghĩ không đứng đắn ở trong đầu của mình, cô hơi lùi người lại nhìn anh, không trốn tránh liền đáp.
- Vì trong mắt anh bây giờ, chỉ có duy nhất một mình tôi.
Tô Dịch cắn môi, anh không đáp mà để cô chờ đợi, giơ tay đoạt lại điếu thuốc của mình. Ngón tay chạm vào vùng đầu lọc hơi ẩm nơi cô vừa ngậm vào, sự ấm áp của đôi môi cô vẫn còn vương nhẹ trên đó khiến cho đáy lòng anh run nhẹ. Anh ném điếu thuốc đi về phía buị rậm, đột ngột đứng dậy làm cho Tạ Đình hơi trượt chân lùi về sau, cất giọng lạnh lùng.
- Lần sau đừng dùng cái trò này với tôi.
Nói xong anh tiếp tục xoay người đi tiếp sâu hơn vào trong rừng, tuy giận cô không muốn cùng cô có khoảng cách gần nhưng anh cũng không có bỏ cô lại quá xa. Hai người cánh nhau một đoạn khoảng hai mét, anh phá đường, cô thuận lợi đi theo sau, chỉ một lúc cũng đã bỏ xa được đoạn đường vừa nãy dừng chân nghỉ.
Rừng cây um tùm, Tô Dịch vẫn đi trước, thi thoảng anh lại quay đầu nhìn Tạ Đình coi cô còn đi theo mình không. Thấy cô vẫn an phận không dở tính, khóe môi anh kéo lên một nụ cười nhẹ không nhìn thấy, tuy nhiên giọng nói cất lên vẫn không hề ấm lên được một chút nào.
- Đoạn đường này dễ đi hơn, cho nên đi nhanh lên một chút. Tôi nghe đâu đó có tiếng nước chảy, có lẽ đằng trước là một con suối.
Tạ Đình làm như không nghe thấy lời của Tô Dịch nói, cô đột ngột dừng bước, mắt lạnh đi:” Đợi một chút”
Tô Dịch nhíu mày, anh xoay người, cứ tưởng cô lại dở chứng muốn trêu trọc mình nên không kiềm chế được tức giận, rít từng chữ:” Tôi không có thời gian chơi đùa với cô”
Anh mắng cô, thế nhưng cô vẫn không hề có phản ứng, cũng không hề có lên tiếng đáp lại hay di chuyển. Tô Dịch nhìn thấy điều ấy thì càng tức giận, anh hậm hực muốn quay lại kéo cô đi, nhưng Tạ Đình đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt hằn lên những tia đỏ máu, môi mấp máy.
- Dưới chân tôi.
Tô Dịch khựng người, anh đưa mắt nhìn xuống dưới chân của Tạ Đình, thấy cả một chân cô đã bị con rắn xanh lục to bằng hai đầu ngón tay quấn lấy. Rắn trong rừng có rất nhiều loại, loại có độc lẫn không có độc, vì thế anh không thể nào phân biệt được dưới chân cô con rắn kia có độc hay không mà dám liều tiến lại gần. Loại rắn rất thông minh, chúng chỉ cần một tiếng động nhẹ là sẽ phun độc phòng vệ, mà người chịu ảnh hưởng hậu quả trực tiếp là cô chứ không phải là anh.
Mắt thấy Tạ Đình có ý định cử động, Tô Dịch trầm giọng lên tiếng, giọng nói của anh mang theo sự uy hiếp đối với cô nhưng ẩn sâu bên sau có một chút lo lắng đi kèm.
- Đừng nhúc nhích, để tôi tìm cách.
Tạ Đình bật cười, đồng tử xuất hiện lên vài tia ấm áp. Đã từ rất lâu rồi, cô mới cảm nhận được cảm xúc thật của chính bản thân mình, cảm giác so với mọi thứ giả tạo đầy lừa dối đúng là khác hẳn.
- Anh khẩn trương cái gì thế. Nhìn anh lúc này chẳng giống phong cách lạnh lùng trước đó chút nào.
Tô Dịch nhíu mày, anh không hiểu nổi rốt cuộc con người cô thuộc kiểu người gì nữa. Bình thường anh có thể nhịn trước những trò đùa vô sỉ của cô, nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, vậy mà cô vẫn trưng ra được cái bản mặt ngả ngớn đó. Thử hỏi vào người khác liệu có ai là không tức giận không.
- Cô im đi. Muốn đùa thì lúc khác hãy đùa.
Tô Dịch nghiến răng nghiến lợi, mắt anh đỏ lên như muốn phun lửa, mọi giận dữ đều ẩn nhẫn sâu ở bên trong. Tạ Đình nhìn thấy cũng không có phản ứng gì nhiều, cô nhún vai, trực tiếp phớt lờ anh mà nói.
- Thật ra, tôi rất muốn thu phục anh trong lòng bàn tay của mình. Hoặc anh có thể trói tôi ngang hông của anh kéo đi. Anh thấy thế nào, có quá đáng lắm không?
Vẻ mặt Tô Dịch càng trở nên đen hơn, thật sự chỉ muốn xoay người bỏ mặc cô lại một mình, coi mọi thứ chẳng hề liên quan gì tới bản thân hết. Anh ở đây lo lắng cho cô, còn cô thì lại coi sự lo lắng của anh là dư thừa, đã vậy vẫn còn ngả ngớn trêu trọc, anh thật sự không hiểu rốt cuộc tính cách của cô có vặn vẹo hay không nữa.
Thấy Tô Dịch trở nên tức giận hận không thể một tay bóp chết mình, Tạ Đình thu lại vẻ mặt trêu đùa, cô cười với anh thật nhẹ:” Được rồi, anh đợi tôi một chút. “
Tạ Đình nói xong thì cúi người nhìn xuống dưới, phát hiện lúc này con rắn màu xanh lục đã trườn đầu xuống dưới lớp đất, tuy nhiên thân thì vẫn vòng chặt lấy cổ chân của mình. Cô cầm lấy chiếc gậy tre cẩn thận từng chút dí chặt vào chiếc đầu tam giác của nó, dí thật chặt không để cho nó nhúc nhích, sau đấy mới hơi khom người xuống luồn tay cầm lấy. Cầm được rồi, cô mới bắt đầu gỡ từng vòng thân con rắn ra khỏi, xong xuôi liền cầm đến giơ lên trước mặt của Tô Dịch, lạnh nhạt nói.
- Tôi đã nói là anh đừng khẩn trương mà.
Tôi Dịch lúc này mới dám thở mạnh, nét mặt thoáng giãn ra được một chút. Có trời mới biết lúc nhìn thấy Tạ Đình có hành động gan dạ như vậy, anh đã sợ đến mức nào. Ngộ lỡ như mà cô bị nó cắn, ở đây lại không có cái gì sơ cứu, chẳng phải là tự mình bỏ mạng mình lại hay sao.
Càng nghĩ thì càng không thể nào kìm nén được điều ấy xuống, Tô Dịch cầm lấy con rắn trên tay Tạ Đình quăng về phía bụi rậm phía sau, vẫn không quên gắt lên một cô một trận.
- Lần sau đừng có tùy tiện làm theo ý của mình.
Vào khoảnh khắc này, Tạ Đình nghe được từng lời trách móc của anh cũng không hề có tức giận, cô tùy tiện chùi hai bàn tay của mình vào chiếc quần jean bên dưới, sau đó vươn tay kéo lấy cổ áo của Tô Dịch ép anh hơi cúi người xuống đối diện với mình, cười một cái đầy hứng thú.
- Thật ra nhìn anh lo lắng cho tôi như vậy, tôi cảm thấy rất vui.
Tô Dịch mím môi, anh không gạt tay của cô xuống mà cứ để vậy, mắt nhìn cô một hồi:” Chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi đang làm tròn nghĩa vụ công dân của mình”
Nụ cười trên môi cô càng đậm hơn, Tạ Đình miết nhẹ lên gò má của Tô Dịch một đường, cô vốn muốn rời khỏi anh để đi tiếp, có điều nghĩ một hồi lại đột ngột lên tiếng, hỏi.
- Bên cạnh anh có đàn bà không. Mười năm ở trên núi chưa từng phát tiết sao.
Tô Dịch nhíu mày, anh muốn lùi lại phía sau nhưng mà Tạ Đình không cho anh cơ hội đó, cô càng sán lại gần, tay vẫn không chịu buông khỏi cổ áo của anh.
- Không phải chứ, một người đàn ông như anh mà cấm dục, trừ khi bộ phận nào đó bị liệt.
“ Chuyện đó không liên quan đến cô”. Tô Dịch dứt khoát gỡ tay của Tạ Đình khỏi người mình, anh chỉ hơi lùi lại phía sau cô mấy bước, rút kinh nghiệm hồi nãy không bỏ cô quá xa.
Tô Dịch nhớ về chuyện cũ, thật ra anh không phải là một người đàn ông đứng đắn, cũng không phải là một người đàn ông có thể cấm dục tận mười năm. Khoảng thời gian trước khi anh về núi Mộc Tử, anh đã từng là một kẻ ăn chơi trát táng, bất kể cái gì cũng đã chơi qua. Anh cắn thuốc, chơi gái, đánh bạc ở Las Vagas, đua xe, thậm chí còn mang cả gái ra cược trong những trận lớn, tiền phá đi rất là nhiều.
Anh không hề đoan chính như vẻ bề ngoài. Từ mười năm trước đến bây giờ, cứ mỗi lần xuống núi, anh đều tìm đến cub “ Phố Đông” để giải quyết nhu cầu, thời gian ròng rã cũng đã thay rất vài người phụ vụ. Người đầu tiên phục vụ anh là một cô gái tên A Quyên, tuổi khi ấy là hai mươi ba, duy trì được vài năm thì anh lại đổi người, tính ra cũng vài đầu ngón tay.
“ Tôi nói không phải sao”
Tạ Đình lại lên tiếng hỏi, giọng cô lúc này có chút cao hơn. Tô Dịch liếc nhìn cô, ánh mắt cực kì nghiêm khắc. Từ đầu đến cuối người phụ nữ này không hề sợ anh, thật ra là cô chưa từng bao giờ sợ anh.
Con ngươi của Tạ Đình nhạt đi, cô đưa tay vén lấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt mình, thổi một hơi nhẹ mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt lên cổ anh, mấp máy.
“ Tôi nghĩ anh có thể suy nghĩ về lời đề nghị của tôi”
Còn tiếp....
Vùng núi Mộc Tử thuộc vùng nhiệt đới phía Nam, rừng cây rậm rạp, dây leo chằng chịt mọc qua cái thân cây gỗ lớn. Nơi này không phải là nơi du lịch, cho nên không có ai dọn cỏ, người dân cũng kiêng kị không đi sâu vào trong, vì thế lối đi không hề có. Mọi di chuyển lúc này của họ đều là do Tô Dịch đi trước dọn đường, tay anh cầm một con dao của người dân tộc, trên vai còn đeo thêm một chiếc gùi, trong đó đựng những vật dụng cần thiết khi leo núi.
Hai người đi đến trưa mới được một đoạn ngắn, Tô Dịch quan sát một hồi cũng tìm được một chỗ quang đãng dưới gốc cây rừng lớn, anh không đi tiếp mà quay sang Tạ Đình, nói.
- Nghỉ ngơi một chút không. Tôi thấy cô có vẻ mệt.
Tạ Đình ngẩng đầu, trên má đã ướt đẫm mồ hôi chảy xuống ròng ròng, chiếc áo sơ mi mặc sau lưng cũng đã ướt một mảng lớn, nét mặt thoáng chút mệt mỏi. Cô không lên tiếng đáp lại câu hỏi của anh, mà hỏi.
- Còn bao lâu nữa thì tới.
Tô Dịch lắc đầu, anh nói:” Tôi không biết, núi Mộc Tử rất rộng, mà chúng ta mới chi được một đoạn ngắn”
Tạ Đình mím môi, cô nhìn những rặng cây cao chọc lên đỉnh trời, tán lá xanh rộng lớn che đi bầu trời xanh rộng lớn trên cao khiến cho những tia nắng chỉ có thể len qua những kẽ hở. Ngoài tiếng chim thì còn âm thanh của gió quanh quẩn với hai người như một người bạn, có điều, nơi này ẩm mốc rậm rạp, nghe chừng không phải là một nơi an toàn tuyệt đối.
- Nói vậy là đến khi trời tối vẫn không thể nào đến được nơi cần đến, vậy đi tiếp thì cũng có tác dụng gì.
Tạ Đình đột ngột lên tiếng, cô kiếm một chỗ khô ráo ngồi xuống, với tay lấy chai nước từ trong chiếc gùi ra đưa lên miệng tu một hơi dài. Nơi này cô không thông thuộc, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào Tô Dịch, bây giờ đến chính anh cũng không biết khi nào sẽ đến điểm rừng, cô sao có thể đi tiếp. Không phải cô ngại khổ, ngại phải leo cao, cô đây là đang nghĩ đến vẫn đề khác. Gỉa sử phải qua đêm ở lại, bọn họ không có lều ngủ, không có thức ăn, buổi tối biết phải làm sao cơ chứ. Dù sao đây cũng là rừng rậm, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, không phải do ngươi thì cũng do những con vật bò sát xung quanh như rắn, chuột chẳng hạn.
- Quay về đi. Cô nói đúng, chúng ta cần phải chuẩn bị mọi thứ kĩ hơn.
Tô Dịch sau một hồi im lặng cũng quyết định lên tiếng, anh nhìn quanh một hồi, vẻ mặt trước sau đều như cũ, chẳng thể nhìn rõ được tâm tư như thế nào. Anh không giải thích cho Tạ Đình quá nhiều, vốn dĩ anh muốn đi, nhưng cô kêu về, vậy thì anh sẽ quyết định nghe theo ý kiến của cô quay về, không cần nói quá nhiều.
Tạ Đình nghe xong một lúc thì ngây người, cô nhìn Tô Dịch một lúc, tự dưng lại thấy bản thân mình dường như quá vô lý trong chuyện này. Hai người đã cùng thống nhất với nhau ngay từ sáng, cho dù có khó khăn đến mấy cũng phải vượt qua, nhưng giờ mới được nửa người đề nghị lại buông bỏ là cô, có phải là quá đáng lắm rồi hay không. Đột ngột lên tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn mỗi khi làm việc, cô nói với anh.
- Anh không trách tôi.
Tô Dịch hút thuốc, anh lắc đầu:” Sao phải trách, tôi không trách ai hết”
Tạ Đình thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy phủi bụi ở quần áo, cột lại dây giày, cầm chiếc cọc tre trên tay chống chống mấy cái xuống tảng đá bên cạnh, ngước mắt nhìn Tô Dịch, nói.
- Đi tiếp thôi.
Tô Dịch buông điếu thuốc khỏi miệng, anh nhíu mày:” Cô suy nghĩ kĩ chưa, có thể chúng ta sẽ không thể trở về được trong đêm nay”
Tạ Đình cười cười, cô hơi cúi người xuống nhìn Tô Dịch, kéo ngắn khoảng cách khuôn mặt của hai người lại với nhau, đáy mắt lóe lên một tia sáng mà anh cũng có thể nhìn ra được. Đôi mắt hổ phách của anh rất sâu, cô có thể nhìn rõ được duy nhất hình ảnh của mình xuất hiện ở trong đó, phía sau lưng là cả một khu rừng rộng lớn với nhiều cây cối um tùm.
Đưa tay với lấy điếu thuốc của Tô Dịch đang hút dở đưa lên miệng của mình ngậm lấy rít mấy hơi thật dài, Tạ Đình chau mày vì vị cay nồng của chúng, nhìn anh bắt đầu cái trò đùa cợt của mình. Cô không hề có ý định trả lại thuốc cho anh, ngược lại thâm tâm còn muốn nhìn được sự tức giận của người đàn ông trước mặt.
Tạ Đình đưa bàn tay mảnh khảnh của mình luồn về phía sau gáy của anh xoa nhẹ, lòng bàn tay hơi ngứa vì tóc ngắn đâm vào khiến người cô rùng mình run rẩy lên một cái. Cô ghé môi mình lên vành tai lớn của anh thở nhẹ, cảm nhận được cơ thể anh cứng người trong phút chốc thì bật cười, không nhìn được liền nói.
- Tôi thích khoảnh khắc này.
Tô Dịch nhíu mày, anh trầm mặc, ma xui quỷ khiến như thế nào lại không có đẩy cô ra, mà hỏi ngược lại.
- Tại sao thích.
Tạ Đình nắm chặt tay Tô Dịch, cô dựa người sát với anh hơn, nhiệt độ bàn tay của anh của anh cao hơn cô một chút, lại có chút mồ hôi rịn ra. Cô khẽ nhắm mắt ngửi hương hoắc hương trên người anh quyện với một chút mồ hôi, nồng nhưng vẫn mang theo sức quyến rũ chết người, thật sự chỉ muốn cùng nhau lăn lộn một trận.
- Tại sao thích?
Tô Dịch lại lên tiếng hỏi lại lần nữa, một tay anh đưa lên bóp eo cô. Tạ Đình lúc này cũng đã thoát khỏi những suy nghĩ không đứng đắn ở trong đầu của mình, cô hơi lùi người lại nhìn anh, không trốn tránh liền đáp.
- Vì trong mắt anh bây giờ, chỉ có duy nhất một mình tôi.
Tô Dịch cắn môi, anh không đáp mà để cô chờ đợi, giơ tay đoạt lại điếu thuốc của mình. Ngón tay chạm vào vùng đầu lọc hơi ẩm nơi cô vừa ngậm vào, sự ấm áp của đôi môi cô vẫn còn vương nhẹ trên đó khiến cho đáy lòng anh run nhẹ. Anh ném điếu thuốc đi về phía buị rậm, đột ngột đứng dậy làm cho Tạ Đình hơi trượt chân lùi về sau, cất giọng lạnh lùng.
- Lần sau đừng dùng cái trò này với tôi.
Nói xong anh tiếp tục xoay người đi tiếp sâu hơn vào trong rừng, tuy giận cô không muốn cùng cô có khoảng cách gần nhưng anh cũng không có bỏ cô lại quá xa. Hai người cánh nhau một đoạn khoảng hai mét, anh phá đường, cô thuận lợi đi theo sau, chỉ một lúc cũng đã bỏ xa được đoạn đường vừa nãy dừng chân nghỉ.
Rừng cây um tùm, Tô Dịch vẫn đi trước, thi thoảng anh lại quay đầu nhìn Tạ Đình coi cô còn đi theo mình không. Thấy cô vẫn an phận không dở tính, khóe môi anh kéo lên một nụ cười nhẹ không nhìn thấy, tuy nhiên giọng nói cất lên vẫn không hề ấm lên được một chút nào.
- Đoạn đường này dễ đi hơn, cho nên đi nhanh lên một chút. Tôi nghe đâu đó có tiếng nước chảy, có lẽ đằng trước là một con suối.
Tạ Đình làm như không nghe thấy lời của Tô Dịch nói, cô đột ngột dừng bước, mắt lạnh đi:” Đợi một chút”
Tô Dịch nhíu mày, anh xoay người, cứ tưởng cô lại dở chứng muốn trêu trọc mình nên không kiềm chế được tức giận, rít từng chữ:” Tôi không có thời gian chơi đùa với cô”
Anh mắng cô, thế nhưng cô vẫn không hề có phản ứng, cũng không hề có lên tiếng đáp lại hay di chuyển. Tô Dịch nhìn thấy điều ấy thì càng tức giận, anh hậm hực muốn quay lại kéo cô đi, nhưng Tạ Đình đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt hằn lên những tia đỏ máu, môi mấp máy.
- Dưới chân tôi.
Tô Dịch khựng người, anh đưa mắt nhìn xuống dưới chân của Tạ Đình, thấy cả một chân cô đã bị con rắn xanh lục to bằng hai đầu ngón tay quấn lấy. Rắn trong rừng có rất nhiều loại, loại có độc lẫn không có độc, vì thế anh không thể nào phân biệt được dưới chân cô con rắn kia có độc hay không mà dám liều tiến lại gần. Loại rắn rất thông minh, chúng chỉ cần một tiếng động nhẹ là sẽ phun độc phòng vệ, mà người chịu ảnh hưởng hậu quả trực tiếp là cô chứ không phải là anh.
Mắt thấy Tạ Đình có ý định cử động, Tô Dịch trầm giọng lên tiếng, giọng nói của anh mang theo sự uy hiếp đối với cô nhưng ẩn sâu bên sau có một chút lo lắng đi kèm.
- Đừng nhúc nhích, để tôi tìm cách.
Tạ Đình bật cười, đồng tử xuất hiện lên vài tia ấm áp. Đã từ rất lâu rồi, cô mới cảm nhận được cảm xúc thật của chính bản thân mình, cảm giác so với mọi thứ giả tạo đầy lừa dối đúng là khác hẳn.
- Anh khẩn trương cái gì thế. Nhìn anh lúc này chẳng giống phong cách lạnh lùng trước đó chút nào.
Tô Dịch nhíu mày, anh không hiểu nổi rốt cuộc con người cô thuộc kiểu người gì nữa. Bình thường anh có thể nhịn trước những trò đùa vô sỉ của cô, nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, vậy mà cô vẫn trưng ra được cái bản mặt ngả ngớn đó. Thử hỏi vào người khác liệu có ai là không tức giận không.
- Cô im đi. Muốn đùa thì lúc khác hãy đùa.
Tô Dịch nghiến răng nghiến lợi, mắt anh đỏ lên như muốn phun lửa, mọi giận dữ đều ẩn nhẫn sâu ở bên trong. Tạ Đình nhìn thấy cũng không có phản ứng gì nhiều, cô nhún vai, trực tiếp phớt lờ anh mà nói.
- Thật ra, tôi rất muốn thu phục anh trong lòng bàn tay của mình. Hoặc anh có thể trói tôi ngang hông của anh kéo đi. Anh thấy thế nào, có quá đáng lắm không?
Vẻ mặt Tô Dịch càng trở nên đen hơn, thật sự chỉ muốn xoay người bỏ mặc cô lại một mình, coi mọi thứ chẳng hề liên quan gì tới bản thân hết. Anh ở đây lo lắng cho cô, còn cô thì lại coi sự lo lắng của anh là dư thừa, đã vậy vẫn còn ngả ngớn trêu trọc, anh thật sự không hiểu rốt cuộc tính cách của cô có vặn vẹo hay không nữa.
Thấy Tô Dịch trở nên tức giận hận không thể một tay bóp chết mình, Tạ Đình thu lại vẻ mặt trêu đùa, cô cười với anh thật nhẹ:” Được rồi, anh đợi tôi một chút. “
Tạ Đình nói xong thì cúi người nhìn xuống dưới, phát hiện lúc này con rắn màu xanh lục đã trườn đầu xuống dưới lớp đất, tuy nhiên thân thì vẫn vòng chặt lấy cổ chân của mình. Cô cầm lấy chiếc gậy tre cẩn thận từng chút dí chặt vào chiếc đầu tam giác của nó, dí thật chặt không để cho nó nhúc nhích, sau đấy mới hơi khom người xuống luồn tay cầm lấy. Cầm được rồi, cô mới bắt đầu gỡ từng vòng thân con rắn ra khỏi, xong xuôi liền cầm đến giơ lên trước mặt của Tô Dịch, lạnh nhạt nói.
- Tôi đã nói là anh đừng khẩn trương mà.
Tôi Dịch lúc này mới dám thở mạnh, nét mặt thoáng giãn ra được một chút. Có trời mới biết lúc nhìn thấy Tạ Đình có hành động gan dạ như vậy, anh đã sợ đến mức nào. Ngộ lỡ như mà cô bị nó cắn, ở đây lại không có cái gì sơ cứu, chẳng phải là tự mình bỏ mạng mình lại hay sao.
Càng nghĩ thì càng không thể nào kìm nén được điều ấy xuống, Tô Dịch cầm lấy con rắn trên tay Tạ Đình quăng về phía bụi rậm phía sau, vẫn không quên gắt lên một cô một trận.
- Lần sau đừng có tùy tiện làm theo ý của mình.
Vào khoảnh khắc này, Tạ Đình nghe được từng lời trách móc của anh cũng không hề có tức giận, cô tùy tiện chùi hai bàn tay của mình vào chiếc quần jean bên dưới, sau đó vươn tay kéo lấy cổ áo của Tô Dịch ép anh hơi cúi người xuống đối diện với mình, cười một cái đầy hứng thú.
- Thật ra nhìn anh lo lắng cho tôi như vậy, tôi cảm thấy rất vui.
Tô Dịch mím môi, anh không gạt tay của cô xuống mà cứ để vậy, mắt nhìn cô một hồi:” Chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi đang làm tròn nghĩa vụ công dân của mình”
Nụ cười trên môi cô càng đậm hơn, Tạ Đình miết nhẹ lên gò má của Tô Dịch một đường, cô vốn muốn rời khỏi anh để đi tiếp, có điều nghĩ một hồi lại đột ngột lên tiếng, hỏi.
- Bên cạnh anh có đàn bà không. Mười năm ở trên núi chưa từng phát tiết sao.
Tô Dịch nhíu mày, anh muốn lùi lại phía sau nhưng mà Tạ Đình không cho anh cơ hội đó, cô càng sán lại gần, tay vẫn không chịu buông khỏi cổ áo của anh.
- Không phải chứ, một người đàn ông như anh mà cấm dục, trừ khi bộ phận nào đó bị liệt.
“ Chuyện đó không liên quan đến cô”. Tô Dịch dứt khoát gỡ tay của Tạ Đình khỏi người mình, anh chỉ hơi lùi lại phía sau cô mấy bước, rút kinh nghiệm hồi nãy không bỏ cô quá xa.
Tô Dịch nhớ về chuyện cũ, thật ra anh không phải là một người đàn ông đứng đắn, cũng không phải là một người đàn ông có thể cấm dục tận mười năm. Khoảng thời gian trước khi anh về núi Mộc Tử, anh đã từng là một kẻ ăn chơi trát táng, bất kể cái gì cũng đã chơi qua. Anh cắn thuốc, chơi gái, đánh bạc ở Las Vagas, đua xe, thậm chí còn mang cả gái ra cược trong những trận lớn, tiền phá đi rất là nhiều.
Anh không hề đoan chính như vẻ bề ngoài. Từ mười năm trước đến bây giờ, cứ mỗi lần xuống núi, anh đều tìm đến cub “ Phố Đông” để giải quyết nhu cầu, thời gian ròng rã cũng đã thay rất vài người phụ vụ. Người đầu tiên phục vụ anh là một cô gái tên A Quyên, tuổi khi ấy là hai mươi ba, duy trì được vài năm thì anh lại đổi người, tính ra cũng vài đầu ngón tay.
“ Tôi nói không phải sao”
Tạ Đình lại lên tiếng hỏi, giọng cô lúc này có chút cao hơn. Tô Dịch liếc nhìn cô, ánh mắt cực kì nghiêm khắc. Từ đầu đến cuối người phụ nữ này không hề sợ anh, thật ra là cô chưa từng bao giờ sợ anh.
Con ngươi của Tạ Đình nhạt đi, cô đưa tay vén lấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt mình, thổi một hơi nhẹ mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt lên cổ anh, mấp máy.
“ Tôi nghĩ anh có thể suy nghĩ về lời đề nghị của tôi”
Còn tiếp....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook