Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em
-
Chương 60: Hoàn toàn quên mất
Trì Nhuyễn chuẩn bị cũng nhanh, rửa mặt qua loa xong liền nhanh chóng thay quần áo, vội vàng mang túi xách chạy ra khỏi nhà.
May thay ngay bên ngoài tiểu khu là đường lớn, đợi trong chốc lát, Trì Nhuyễn liền trông thấy có một chiếc taxi chậm rãi lái tới, cô lập tức vẫy tay gọi xe, nói địa chỉ xong thì đi thẳng tới quán ăn đã hẹn.
Khi cô tới nơi, hỏi thăm nhân viên phục vụ thì được hướng dẫn lên một phòng riêng ở tầng hai, vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người kia đã bắt đầu gọi món rồi.
"Hai cậu cũng giỏi thật đấy." Trì Nhuyễn cười, giả bộ không vui bước tới, nói với hai người, "Chuyện quan trọng như gọi món mà cũng không chờ tớ một chút?"
"Ây yaaa." Thời Hoan thấy Trì Nhuyễn tới nhanh như vậy, không khỏi hơi kinh ngạc, lúc này liền nhíu mày nói, "Tớ với Dụ Lâm đều cảm thấy cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, đoán chừng phải mất một lúc lâu nữa, không ngờ cậu lại tới nhanh thế."
"Sao có thể." Trì Nhuyễn chà chà hai tiếng, ung dung kéo ghế ra ngồi, chống cằm nghiêm trang nói: "Dụ Lâm của chúng ta hiếm khi tới thành phố A một lần, tớ phải hành động nhanh chóng chứ, dù gì cũng đã lâu không gặp, ăn bữa cơm chắc chắn quan trọng hơn chuyện ngủ của tớ."
Tuy nói vậy, nhưng Trì Nhuyễn chẳng có chút dáng vẻ trách móc nào, trong ánh mắt rõ ràng đều là sự vui mừng.
Có điều, lời này thật sự giống như đang trách Dụ Lâm không tới đây thường xuyên.
Dụ Lâm tuy biết nha đầu này chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cũng hùa theo cô ấy, tỏ ra nghiêm túc, nói: "Thay vì nói vậy thì phải nói là hai người các cậu hiếm khi mới về nước một lần, chúng ta phải tụ tập thật tưng bừng."
Chỉ một câu thoáng qua, liền đá bóng ngược trở lại.
"Được rồi, lỗi của tớ, đừng giận." Trì Nhuyễn thấy buồn cười, nghiêng người về phía Dụ Lâm, bật cười nói, "Có điều đúng là đã lâu không gặp, mấy năm qua ba người chúng ta đều bận rộn, hiếm khi liên lạc với nhau."
"Bên tớ đúng là chỉ hận không thể phân thân ra được." Dụ Lâm yên lặng lườm một cái, giơ tay vỗ vai Trì Nhuyễn, nói, "Hai người các cậu đúng là được lắm, vừa đi làm một cái đã biến mất nửa năm, căn bản không thấy được bóng dáng đâu. Lúc tớ bận rộn lắm thì vẫn có thể chạy đến thành phố A một chút."
"Là lỗi của tớ và Trì Nhuyễn." Thời Hoan bật cười, vậy thì nhận sai, chịu thua mà lại thoải mái như vậy, "Các chị em bận rộn công việc, để cho Dụ Lâm của chúng ta chịu không ít oan ức rồi."
"Đúng!" Trì Nhuyễn phụ họa, cong môi nói, "Vì thế hôm nay bồi thường, bữa này để tớ mời."
"Đừng vội, tớ cũng chẳng oan ức tới vậy." Dụ Lâm khẽ cười, rướn người về phía trước, "Bữa hôm nay, các cậu đừng giành với tớ, hai cậu cả ngày chạy ra chiến trường, bận rộn tứ phía, cực khổ hơn so với tớ nhiều, coi như là tớ bồi thường cho các cậu, chút tâm ý."
Trì Nhuyễn nghe thấy Dụ Lâm muốn mời khác, quả nhiên không chút khách khí, khuôn mặt tràn ngập ý cười mở thực đơn ra, "Được đó, vậy thì tớ cũng không khách khí đâu."
Dụ Lâm khoát tay, "Thoải mái."
Tuy nói là thoải mái, nhưng dù sao cũng không nên lãng phí, ba người ăn không đáng bao nhiêu, vì thế nên chỉ gọi vài món ưa thích.
Trong lúc đợi đồ ăn, ba người rảnh rỗi tám chuyện trong mấy năm vừa rồi, cuộc sống thay đổi ra sao.
Dụ Lâm hỏi về cuộc sống ở nước ngoài năm năm qua, Trì Nhuyễn cũng có chút hiếu kỳ, Thời Hoan nghĩ một chút liền nói, "Cũng không có gì đặc biệt, đi du học về bệnh nhiệt đới một chút, sau đó liền gia nhập đội ngũ bác sĩ không biên giới, bắt đầu làm tình nguyện ở khắp nơi trên thế giới."
"Đừng thấy năm năm rất dài, thời gian chúng tớ làm nhiệm vụ đúng là lâu, nhưng dù tới đâu thì ít nhất cũng phải mất nửa năm, vì thế nên chẳng đi được mấy nơi, chỉ biết bận rộn thôi." Thời Hoan nói xong liền xua tay, cong môi nói, "Trải nghiệm phong phú, cảm giác cũng không tệ."
"Sau đó vừa về nước một lần liền tình cờ gặp được mùa xuân thứ hai." Trì Nhuyễn thay cô bồi thêm một câu khá quan trọng, sau đó liền thở dài, nói xa xôi, "Ôi thật đúng là cuộc chiến tình cảm dài lê thê."
"Biết chứ." Thời Hoan thẳng thắn thừa nhận, ý cười trên môi không hề giảm bớt, "Chỉ cần là người thích hợp,dù thế nào cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau."
"Thôi đi, ở đây chỉ có mình cậu mới có thể bàn tới chuyện kết hôn cưới gả thôi." Dụ Lâm cười nhạo, than thở, "Có khi sang năm còn có thể làm phù dâu cho cậu."
Trì Nhuyễn gật đầu mấy cái, ra vẻ tán thành, "Đúng vậy, có khi chỉ còn thiếu nước tới gặp phụ huynh thôi."
Thời Hoan nghe vậy, không kìm được nhướng mày, suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Thật ra, tớ tới gặp cha mẹ Từ Dã rồi."
Trì Nhuyễn: "...."
"Được thôi." Dụ Lâm đỡ trán, day day xương mày, "Xem ra năm nay có thể quyết định được rồi."
"Ý này không tồi." Thời Hoan thong dong nhún vai, "Tớ và Từ Dã đều không có dự định gì về chuyện kết hôn, vì thế tạm thời cứ vậy đã."
"Có điều hai người các cậu, đừng có cả ngày chỉ mải mê công việc với rong chơi, cũng phải suy nghĩ tới đời sống tình cảm một chút." Thời Hoan nói xong, đắc ý cầm chai nước lên uống, "Rất thoải mái, chuyện yêu đương ấy mà, so với cuộc sống tự do tự tại thì còn sung sướng hơn."
Trì Nhuyễn lườm một cái, đang muốn lên án cô show ân ái, nhưng Dụ Lâm ở bên cạnh đã thẳng thắn đáp: "Tiền tài là tối thượng, còn lại tùy duyên."
Thời Hoan yên lặng, chỉ biết lắc đầu, "Đúng là cô gái cứng rắn, quá vô tình, quá vô tình rồi..."
Ba người đang tán gẫu thì món ăn cũng được đưa lên dần dần, trên bàn ăn tiếng cười nói không ngừng, vô cùng hòa hợp.
Thời gian trôi qua từng giây, Thời Hoan luôn cảm giác như mình đã quên mất gì đó, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra, cô cũng mặc kệ không nghĩ nữa.
"Tớ đi rửa tay chút." Thời Hoan nói với hai người rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trì Nhuyễn và Dụ Lâm đang nói chuyện, nhưng Thời Hoan vừa rời đi thì điện thoại của cô đã reo lên.
Trì Nhuyễn ngay bên cạnh, vốn định tắt chuông đi cho cô, nhưng liếc mắt qua lại thấy mà hình hiện lên tên của Từ Dã.
Dụ Lâm nhìn thấy nét mặt biến đổi của Trì Nhuyễn thì cũng liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, thấy tên Từ Dã, cô ấy bất ngờ, không kìm được cong môi cười.
"Quan tâm đến người ta như vậy đây, ăn cơm tối một chút còn gọi điện tới hỏi thăm tình hình?" Trì Nhuyễn nói xong liền bật cười, cô ngẫm nghĩ vài giây, gạt đi ý định không nhận điện thoại, sau đó ấn nút nghe máy.
Không đợi đối phương lên tiếng, Từ Dã đã hỏi ngay: "Em không ở nhà à?"
Trì Nhuyễn hắng giọng một cái, nghiêm túc trịnh trọng hỏi anh: "Thời Hoan ra ngoài ăn cơm, đội trưởng Từ tìm cậu ấy có chuyện gì vậy ạ?"
Lúc này, Từ Dã đã lái xe đến bên dưới nhà Thời Hoan, đi tới gõ cửa hồi lâu mà không có ai trả lời, đèn trong phòng cũng tắt, anh đoán là cô chưa về nhà.
Giọng nói trong điện thoại có chút quen thuộc, anh cau mày nghĩ ngợi một chút, lúc này mới nhớ ra là Trì Nhuyễn, bạn của Thời Hoan. Anh dừng một chút, hỏi: "Đang ăn cơm?"
"Đúng vậy, hôm nay bạn tốt hiếm khi đến thành phố A nên tụ tập một chút." Trì Nhuyễn cười, trong giọng nói còn mang theo sự đắc ý, "Vì thế nên đội trưởng Từ à, anh chậm chân đến sau rồi, đêm nay tạm thời để Thời Hoan nhà anh cho chúng em mượn đi."
Từ Dã yên lặng, một lát sau thấp giọng cười khẽ, đúng là bất đắc dĩ.
Xem ra Thời Hoan hoàn toàn quên mất anh rồi.
Nói không tức giận, ban đầu trong lòng Từ Dã đúng là có chút bực, nhưng nếu nói là tức giận thì lý do của Thời Hoan cũng rất hợp lý.
Vì thế, anh bị cho leo cây rồi.
Từ Dã bất đắc dĩ thở dài, đưa tay day day xương mày, không dễ gì mới thoải mái hơn chút, hỏi Trì Nhuyễn: "Có thể cho tôi biết địa chỉ không?"
Trì Nhuyễn rất thẳng thắn, trực tiếp báo cáo số phòng và tên nhà hàng, còn trêu chọc thêm câu nữa: "Vậy thì lát anh nhớ đến đón người về nhé."
Lông mày Từ Dã giật giật, "Mọi người đừng chơi quá khuya."
"Không vấn đề." Trì Nhuyễn đáp rồi liền cúp điện thoại.
Từ Dã liếc nhìn thời gian, gần chín giờ, đoán chừng tiệc ở bên đó cũng sắp kết thúc rồi, đợi thêm lát nữa.
Nghĩ vậy, anh liền lái xe ra ngoài khu nhà, rời khỏi xe, đứng dựa vào xe, buồn bực lấy bao thuốc ra hút một điếu.
Xem như đốt thời gian chờ đợi.
Cùng lúc đó, ở bên này.
Sau khi Trì Nhuyễn đặt điện thoại xuống, tìm được một chủ đề tán gẫu mới với Dụ Lâm, khi đã hứng lên thì không thể dừng lại được, Thời Hoan quay về cũng hào hứng hùa vào câu chuyện, không một ai nhắc đến chuyện của Từ Dã.
Anh cứ thế bị cho leo cây lần hai rồi.
Kết quả là khoảng 1 tiếng sau, bên trong phòng riêng của nhà hàng vẫn tràn ngập tiếng cười nói.
"Tớ nói với các cậu, sau khi tớ kết thúc nhiệm vụ về nước, lúc tớ và Từ Dã đi xem phim đã tình cờ gặp phải đồng nghiệp của tớ cùng với đội phó đội đặc nhiệm ở đó." Thời Hoan nói xong, vỗ tay một cái, dáng vẻ rất cảm thán, "Các cậu nói xem tin được không, duyên phận đúng là kì diệu."
Trì Nhuyễn nghe vậy bật cười, oan ức nói: "Xem ra làm nhiệm vụ cũng có thể kéo dây tơ hồng nha, sao tớ không may mắn vậy nhỉ?"
Thời Hoan xua tay, cười nói: "Yên tâm, chắc sẽ có ngày gặp được thôi, sau đó thì yêu đương nồng thắm."
"Ôi, nhưng mà tớ cảm thấy, năm nay có lẽ các cậu thật sự phải tham gia lễ cưới của tớ đấy." Thời Hoan nói xong, rướn người về phía trước, ánh mắt chăm chú, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, "Tớ nghĩ, năm năm trôi qua mà còn có thể quay lại với nhau, không kết hôn thì có chút lãng phí."
"Cũng phải." Dụ Lâm uống ngụm nước, ngước mắt nhìn cô, "Từ Dã đúng là người cuồng nhiệt."
"Đúng rồi, nhắc tới Từ Dã." Trì Nhuyễn giật mình nhớ ra, "Tớ quên không nói với cậu, vừa rồi lúc cậu đi ra ngoài, Từ Dã gọi điện đến tìm cậu."
"Gọi điện tìm tớ?" Ban đầu Thời Hoan còn không nhớ ra, "Sao lại tìm tớ?"
"Hình như là đến nhà tìm cậu, thấy cửa khóa, hỏi có phải cậu không ở nhà không."
Thời Hoan vẫn còn nghi hoặc, nhưng chỉ một giây sau đó, trong đầu liền lóe lên, cả người cô cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi.
....... xong.
Cô cứ thế quên mất chuyện muốn chuyển đến nhà Từ Dã!
"Vừa nãy cậu không ở đây, tớ thấy là điện thoại Từ Dã gọi nên đã nghe máy rồi."
Trì Nhuyễn vuốt vuốt tóc, lúc này cô ấy mới phát hiện ra, cuộc điện thoại ấy đã trôi qua bao lâu, ánh mắt thay đổi, quay đầu nói với Thời Hoan: "Tiêu rồi, cũng phải tầm 1 tiếng trước, tớ mải buôn chuyện nên quên mất,"
"Một tiếng trước?!" Thời Hoan nghe xong đơ luôn, nhìn Trì Nhuyễn không tin nổi, sau đó liền mở điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi, quả thật là cuộc gọi của Từ Dã đã từ hơn một tiếng trước.
Xong, tiêu đời rồi.
May thay ngay bên ngoài tiểu khu là đường lớn, đợi trong chốc lát, Trì Nhuyễn liền trông thấy có một chiếc taxi chậm rãi lái tới, cô lập tức vẫy tay gọi xe, nói địa chỉ xong thì đi thẳng tới quán ăn đã hẹn.
Khi cô tới nơi, hỏi thăm nhân viên phục vụ thì được hướng dẫn lên một phòng riêng ở tầng hai, vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người kia đã bắt đầu gọi món rồi.
"Hai cậu cũng giỏi thật đấy." Trì Nhuyễn cười, giả bộ không vui bước tới, nói với hai người, "Chuyện quan trọng như gọi món mà cũng không chờ tớ một chút?"
"Ây yaaa." Thời Hoan thấy Trì Nhuyễn tới nhanh như vậy, không khỏi hơi kinh ngạc, lúc này liền nhíu mày nói, "Tớ với Dụ Lâm đều cảm thấy cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, đoán chừng phải mất một lúc lâu nữa, không ngờ cậu lại tới nhanh thế."
"Sao có thể." Trì Nhuyễn chà chà hai tiếng, ung dung kéo ghế ra ngồi, chống cằm nghiêm trang nói: "Dụ Lâm của chúng ta hiếm khi tới thành phố A một lần, tớ phải hành động nhanh chóng chứ, dù gì cũng đã lâu không gặp, ăn bữa cơm chắc chắn quan trọng hơn chuyện ngủ của tớ."
Tuy nói vậy, nhưng Trì Nhuyễn chẳng có chút dáng vẻ trách móc nào, trong ánh mắt rõ ràng đều là sự vui mừng.
Có điều, lời này thật sự giống như đang trách Dụ Lâm không tới đây thường xuyên.
Dụ Lâm tuy biết nha đầu này chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cũng hùa theo cô ấy, tỏ ra nghiêm túc, nói: "Thay vì nói vậy thì phải nói là hai người các cậu hiếm khi mới về nước một lần, chúng ta phải tụ tập thật tưng bừng."
Chỉ một câu thoáng qua, liền đá bóng ngược trở lại.
"Được rồi, lỗi của tớ, đừng giận." Trì Nhuyễn thấy buồn cười, nghiêng người về phía Dụ Lâm, bật cười nói, "Có điều đúng là đã lâu không gặp, mấy năm qua ba người chúng ta đều bận rộn, hiếm khi liên lạc với nhau."
"Bên tớ đúng là chỉ hận không thể phân thân ra được." Dụ Lâm yên lặng lườm một cái, giơ tay vỗ vai Trì Nhuyễn, nói, "Hai người các cậu đúng là được lắm, vừa đi làm một cái đã biến mất nửa năm, căn bản không thấy được bóng dáng đâu. Lúc tớ bận rộn lắm thì vẫn có thể chạy đến thành phố A một chút."
"Là lỗi của tớ và Trì Nhuyễn." Thời Hoan bật cười, vậy thì nhận sai, chịu thua mà lại thoải mái như vậy, "Các chị em bận rộn công việc, để cho Dụ Lâm của chúng ta chịu không ít oan ức rồi."
"Đúng!" Trì Nhuyễn phụ họa, cong môi nói, "Vì thế hôm nay bồi thường, bữa này để tớ mời."
"Đừng vội, tớ cũng chẳng oan ức tới vậy." Dụ Lâm khẽ cười, rướn người về phía trước, "Bữa hôm nay, các cậu đừng giành với tớ, hai cậu cả ngày chạy ra chiến trường, bận rộn tứ phía, cực khổ hơn so với tớ nhiều, coi như là tớ bồi thường cho các cậu, chút tâm ý."
Trì Nhuyễn nghe thấy Dụ Lâm muốn mời khác, quả nhiên không chút khách khí, khuôn mặt tràn ngập ý cười mở thực đơn ra, "Được đó, vậy thì tớ cũng không khách khí đâu."
Dụ Lâm khoát tay, "Thoải mái."
Tuy nói là thoải mái, nhưng dù sao cũng không nên lãng phí, ba người ăn không đáng bao nhiêu, vì thế nên chỉ gọi vài món ưa thích.
Trong lúc đợi đồ ăn, ba người rảnh rỗi tám chuyện trong mấy năm vừa rồi, cuộc sống thay đổi ra sao.
Dụ Lâm hỏi về cuộc sống ở nước ngoài năm năm qua, Trì Nhuyễn cũng có chút hiếu kỳ, Thời Hoan nghĩ một chút liền nói, "Cũng không có gì đặc biệt, đi du học về bệnh nhiệt đới một chút, sau đó liền gia nhập đội ngũ bác sĩ không biên giới, bắt đầu làm tình nguyện ở khắp nơi trên thế giới."
"Đừng thấy năm năm rất dài, thời gian chúng tớ làm nhiệm vụ đúng là lâu, nhưng dù tới đâu thì ít nhất cũng phải mất nửa năm, vì thế nên chẳng đi được mấy nơi, chỉ biết bận rộn thôi." Thời Hoan nói xong liền xua tay, cong môi nói, "Trải nghiệm phong phú, cảm giác cũng không tệ."
"Sau đó vừa về nước một lần liền tình cờ gặp được mùa xuân thứ hai." Trì Nhuyễn thay cô bồi thêm một câu khá quan trọng, sau đó liền thở dài, nói xa xôi, "Ôi thật đúng là cuộc chiến tình cảm dài lê thê."
"Biết chứ." Thời Hoan thẳng thắn thừa nhận, ý cười trên môi không hề giảm bớt, "Chỉ cần là người thích hợp,dù thế nào cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau."
"Thôi đi, ở đây chỉ có mình cậu mới có thể bàn tới chuyện kết hôn cưới gả thôi." Dụ Lâm cười nhạo, than thở, "Có khi sang năm còn có thể làm phù dâu cho cậu."
Trì Nhuyễn gật đầu mấy cái, ra vẻ tán thành, "Đúng vậy, có khi chỉ còn thiếu nước tới gặp phụ huynh thôi."
Thời Hoan nghe vậy, không kìm được nhướng mày, suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Thật ra, tớ tới gặp cha mẹ Từ Dã rồi."
Trì Nhuyễn: "...."
"Được thôi." Dụ Lâm đỡ trán, day day xương mày, "Xem ra năm nay có thể quyết định được rồi."
"Ý này không tồi." Thời Hoan thong dong nhún vai, "Tớ và Từ Dã đều không có dự định gì về chuyện kết hôn, vì thế tạm thời cứ vậy đã."
"Có điều hai người các cậu, đừng có cả ngày chỉ mải mê công việc với rong chơi, cũng phải suy nghĩ tới đời sống tình cảm một chút." Thời Hoan nói xong, đắc ý cầm chai nước lên uống, "Rất thoải mái, chuyện yêu đương ấy mà, so với cuộc sống tự do tự tại thì còn sung sướng hơn."
Trì Nhuyễn lườm một cái, đang muốn lên án cô show ân ái, nhưng Dụ Lâm ở bên cạnh đã thẳng thắn đáp: "Tiền tài là tối thượng, còn lại tùy duyên."
Thời Hoan yên lặng, chỉ biết lắc đầu, "Đúng là cô gái cứng rắn, quá vô tình, quá vô tình rồi..."
Ba người đang tán gẫu thì món ăn cũng được đưa lên dần dần, trên bàn ăn tiếng cười nói không ngừng, vô cùng hòa hợp.
Thời gian trôi qua từng giây, Thời Hoan luôn cảm giác như mình đã quên mất gì đó, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra, cô cũng mặc kệ không nghĩ nữa.
"Tớ đi rửa tay chút." Thời Hoan nói với hai người rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trì Nhuyễn và Dụ Lâm đang nói chuyện, nhưng Thời Hoan vừa rời đi thì điện thoại của cô đã reo lên.
Trì Nhuyễn ngay bên cạnh, vốn định tắt chuông đi cho cô, nhưng liếc mắt qua lại thấy mà hình hiện lên tên của Từ Dã.
Dụ Lâm nhìn thấy nét mặt biến đổi của Trì Nhuyễn thì cũng liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, thấy tên Từ Dã, cô ấy bất ngờ, không kìm được cong môi cười.
"Quan tâm đến người ta như vậy đây, ăn cơm tối một chút còn gọi điện tới hỏi thăm tình hình?" Trì Nhuyễn nói xong liền bật cười, cô ngẫm nghĩ vài giây, gạt đi ý định không nhận điện thoại, sau đó ấn nút nghe máy.
Không đợi đối phương lên tiếng, Từ Dã đã hỏi ngay: "Em không ở nhà à?"
Trì Nhuyễn hắng giọng một cái, nghiêm túc trịnh trọng hỏi anh: "Thời Hoan ra ngoài ăn cơm, đội trưởng Từ tìm cậu ấy có chuyện gì vậy ạ?"
Lúc này, Từ Dã đã lái xe đến bên dưới nhà Thời Hoan, đi tới gõ cửa hồi lâu mà không có ai trả lời, đèn trong phòng cũng tắt, anh đoán là cô chưa về nhà.
Giọng nói trong điện thoại có chút quen thuộc, anh cau mày nghĩ ngợi một chút, lúc này mới nhớ ra là Trì Nhuyễn, bạn của Thời Hoan. Anh dừng một chút, hỏi: "Đang ăn cơm?"
"Đúng vậy, hôm nay bạn tốt hiếm khi đến thành phố A nên tụ tập một chút." Trì Nhuyễn cười, trong giọng nói còn mang theo sự đắc ý, "Vì thế nên đội trưởng Từ à, anh chậm chân đến sau rồi, đêm nay tạm thời để Thời Hoan nhà anh cho chúng em mượn đi."
Từ Dã yên lặng, một lát sau thấp giọng cười khẽ, đúng là bất đắc dĩ.
Xem ra Thời Hoan hoàn toàn quên mất anh rồi.
Nói không tức giận, ban đầu trong lòng Từ Dã đúng là có chút bực, nhưng nếu nói là tức giận thì lý do của Thời Hoan cũng rất hợp lý.
Vì thế, anh bị cho leo cây rồi.
Từ Dã bất đắc dĩ thở dài, đưa tay day day xương mày, không dễ gì mới thoải mái hơn chút, hỏi Trì Nhuyễn: "Có thể cho tôi biết địa chỉ không?"
Trì Nhuyễn rất thẳng thắn, trực tiếp báo cáo số phòng và tên nhà hàng, còn trêu chọc thêm câu nữa: "Vậy thì lát anh nhớ đến đón người về nhé."
Lông mày Từ Dã giật giật, "Mọi người đừng chơi quá khuya."
"Không vấn đề." Trì Nhuyễn đáp rồi liền cúp điện thoại.
Từ Dã liếc nhìn thời gian, gần chín giờ, đoán chừng tiệc ở bên đó cũng sắp kết thúc rồi, đợi thêm lát nữa.
Nghĩ vậy, anh liền lái xe ra ngoài khu nhà, rời khỏi xe, đứng dựa vào xe, buồn bực lấy bao thuốc ra hút một điếu.
Xem như đốt thời gian chờ đợi.
Cùng lúc đó, ở bên này.
Sau khi Trì Nhuyễn đặt điện thoại xuống, tìm được một chủ đề tán gẫu mới với Dụ Lâm, khi đã hứng lên thì không thể dừng lại được, Thời Hoan quay về cũng hào hứng hùa vào câu chuyện, không một ai nhắc đến chuyện của Từ Dã.
Anh cứ thế bị cho leo cây lần hai rồi.
Kết quả là khoảng 1 tiếng sau, bên trong phòng riêng của nhà hàng vẫn tràn ngập tiếng cười nói.
"Tớ nói với các cậu, sau khi tớ kết thúc nhiệm vụ về nước, lúc tớ và Từ Dã đi xem phim đã tình cờ gặp phải đồng nghiệp của tớ cùng với đội phó đội đặc nhiệm ở đó." Thời Hoan nói xong, vỗ tay một cái, dáng vẻ rất cảm thán, "Các cậu nói xem tin được không, duyên phận đúng là kì diệu."
Trì Nhuyễn nghe vậy bật cười, oan ức nói: "Xem ra làm nhiệm vụ cũng có thể kéo dây tơ hồng nha, sao tớ không may mắn vậy nhỉ?"
Thời Hoan xua tay, cười nói: "Yên tâm, chắc sẽ có ngày gặp được thôi, sau đó thì yêu đương nồng thắm."
"Ôi, nhưng mà tớ cảm thấy, năm nay có lẽ các cậu thật sự phải tham gia lễ cưới của tớ đấy." Thời Hoan nói xong, rướn người về phía trước, ánh mắt chăm chú, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, "Tớ nghĩ, năm năm trôi qua mà còn có thể quay lại với nhau, không kết hôn thì có chút lãng phí."
"Cũng phải." Dụ Lâm uống ngụm nước, ngước mắt nhìn cô, "Từ Dã đúng là người cuồng nhiệt."
"Đúng rồi, nhắc tới Từ Dã." Trì Nhuyễn giật mình nhớ ra, "Tớ quên không nói với cậu, vừa rồi lúc cậu đi ra ngoài, Từ Dã gọi điện đến tìm cậu."
"Gọi điện tìm tớ?" Ban đầu Thời Hoan còn không nhớ ra, "Sao lại tìm tớ?"
"Hình như là đến nhà tìm cậu, thấy cửa khóa, hỏi có phải cậu không ở nhà không."
Thời Hoan vẫn còn nghi hoặc, nhưng chỉ một giây sau đó, trong đầu liền lóe lên, cả người cô cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi.
....... xong.
Cô cứ thế quên mất chuyện muốn chuyển đến nhà Từ Dã!
"Vừa nãy cậu không ở đây, tớ thấy là điện thoại Từ Dã gọi nên đã nghe máy rồi."
Trì Nhuyễn vuốt vuốt tóc, lúc này cô ấy mới phát hiện ra, cuộc điện thoại ấy đã trôi qua bao lâu, ánh mắt thay đổi, quay đầu nói với Thời Hoan: "Tiêu rồi, cũng phải tầm 1 tiếng trước, tớ mải buôn chuyện nên quên mất,"
"Một tiếng trước?!" Thời Hoan nghe xong đơ luôn, nhìn Trì Nhuyễn không tin nổi, sau đó liền mở điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi, quả thật là cuộc gọi của Từ Dã đã từ hơn một tiếng trước.
Xong, tiêu đời rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook