Năm năm thấm thoát trôi qua, một khoảng thời gian dài, tưởng trừng như có thể khóa chặt toàn bộ đau thương vào quá khứ xa xăm, nhưng hóa ra lại càng khiến con người ta tiến gần đến mục đích trả thù đau đớn nhất.

Đào Thụy Tiên!

Cái tên mà dù có chết, anh cũng không thể lãng quên, đã năm năm không gặp, nỗi nhớ nhung trong lòng đã hóa thành từng dòng cảm xúc hỗn độn, mang lại cho người ta sự day dứt, nhớ thương khôn xiết.

Anh nhớ đến lần đầu tiên gặp cô, gương mặt diễm lễ tuyệt tục của Đào Thụy Tiên khiến anh không kìm được lòng mà nảy sinh tình cảm, cô không chỉ hoạt sắc sinh hương mà còn thuần khiết như mặt biển trong xanh không gợn sóng, đẹp đẽ vô ngần. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã đọng lại một chút yêu thích, nhất là đôi mắt trong veo ấy, vừa sinh động lại vừa thanh thuần đến động lòng người.

Bản thân anh không muốn phủ nhận với cô điều này, mà chính là ý hận sâu nặng đã phá tan thứ tình cảm nồng thắm của anh, khiến trái tim anh đau đớn tê dại, muốn yêu lại không thể yêu, muốn hận lại không thể hận.

Những lời yêu thương nói với cô, tất cả đều là thật, nhưng đến cuối cùng, anh lại phủ nhận tất cả, phủ nhận tình yêu tự sâu đáy lòng anh, đẩy Đào Thụy Tiên mà anh yêu thương nhất xuống tận vực thẳm sâu hun hút. Không chỉ trái tim ai đó bị tổn thương, đến trái tim anh cũng bị đâm một nhát nặng nề. Chính vì yêu , cũng chính vì hận, anh càng không thể để cô bên mình, giữa hai người, mãi mãi có một khoảng cách không thể chạm tới nhau.

Cha Đào Thụy Tiên đã sát hại cả gia đình anh, khiến anh trở thành đứa trẻ mồ côi không nhà không cửa, tháng năm anh lớn lên đều giống như địa ngục, không người chăm sóc, không người yêu thương, cho đến khi anh gặp cô, người con gái ủ ấm trái tim lạnh lẽo cô độc của anh, viễn tưởng có thể khiến cho người con gái đó được hạnh phúc, nhưng hai người có duyên mà không có phận, anh sao có thể yêu thương con gái của kẻ thù?

.....

Chuyến bay từ Canada đáp đến Việt Nam, người con gái với mái tóc ngắn cụt ngủn bước ra khỏi sân bay, gương mặt bị che phân nửa vì chiếc kính đen, chỉ để lộ một bờ môi bờ môi hồng hào mềm mại như cánh hoa anh đào lặng lẽ tung bay trong chiều gió, dáng đi ôn uyển nhu thuận, càng làm tăng thêm phong thái tao nhã, khí chất hút hồn.

Chiếc kính râm cuối cùng cũng được tháo ra , trên gương mặt diễm lệ tuyệt tục hiện lên ý cười tươi tắn, ánh mắt Đào Thụy Tiên chiếu đến người con gái xinh đẹp đang đứng tựa người vào tường, từ khí chất đến dung mạo đều toát lên một vẻ kinh tài tuyệt diễm.

"Triệu Mặn Vân"

Một giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy vang đến, Triệu Mặc Vân không khỏi giật mình, đôi mắt thanh thuần hiện lên ý cười vui mừng, không ngừng đảo vòng vòng xung quanh, nhưng quan sát cả buổi cũng không tìm thấy cô gái đó ở đâu, nét mặt tươi tắn của Triệu Vân có chút buồn bã, phả vào không trung một luồng hơi ấm nóng như tiếng thở dài tẻ nhạt.

Đào Thụy Tiên giống như yêu ma xinh đẹp, thoát ẩn thoát hiện đã đứng sau Triệu Mặc Vân, cánh tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài mềm mại bịt chặt lấy mắt người trước mặt, đôi môi ửng hồng vẽ lên nụ cười tuyệt diễm.

"Đoán xem, ta là ai nào"

Triệu Mặc Vân hừ lạnh, hai tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã như không, bình thản phát ra ba từ "Đào Thụy Tiên" .

Triệu Mặc Vân ôm chặt lấy cô, gương mặt vẽ lên nét cười tuyệt đẹp "Sao cậu lại bỏ mình đi lâu như vậy hả, cô bé ngốc này, có đi đâu thì mình cũng sẽ đi cùng cậu, đâu cần phải tự hành hạ bản thân mình"

Đào Thụy Tiên mỉm cười, nụ cười tươi tắn, nhã nhặn, không còn giống nụ cười ngây ngô khờ khạo ngày đó, nhưng cô vẫn là cô, một Đào Thụy Tiên xinh đẹp rung động lòng người. Triệu Mặc Vân không khỏi xúc động, suốt năm năm không có Đào Thụy Tiên bên cạnh, cô không chỉ ngủ không yên giấc, ngày đêm mong nhớ đến quên ăn quên ngủ, giống như một người điên loạn vậy, nhưng bây giờ, Đào Thuỵ Tiên ngốc nghếch đã trở về, cô tuyệt đối sẽ không để người con gái này bỏ trốn nữa.

"Triệu Vân" Đào Thụy Tiên khẽ gọi tên cô, giọng nói trầm bổng hiện rõ ý dỗ dành "Không phải mình trở về rồi sao, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, coi như mình tạ lỗi với cậu, được không?".

- Đào Thụy Tiên đáng ghét nhà cô! Chỉ một bữa ăn mà đòi tạ lỗi sao? Chẳng há gì lại đơn thuần đến như vậy, coi như tôi bỏ qua không chấp chuyện vặt vãnh này, nhưng cô có giỏi thì tiếp tục chạy trốn nữa đi, có đào cả cái thế giới này lên, tôi cũng phải tìm bắt bằng được cô.

Triệu Mặc Vân nghĩ đoạn mà tức giận sôi sục trong lòng, tóm chặt lấy cổ tay Đào Thụy Tiên mà lôi đi.

"Chúng ta đi ăn, cậu muốn ăn món gì nào?"

"Vậy ăn đùi gà rút xương hấp, sườn xóc tỏi,vịt cổ lũng ,.vv.. à, còn cả sườn heo chiên giòn nữa".

Triệu Mặc Vân nghe xong mà rùng mình, cổ họng nghẹn ứ lại, hắng giọng nói "Con heo nhà cậu , lúc không có mình, chắc cậu ăn nhiều lắm phải không, thật không biết phép tắc gì hết, bảo sao không béo mũm mĩm như vậy, thật quá thất vọng".

"Ăn uống là sở thích của mình, cậu cặn kẽ cứ như má mình không bằng".

"Tôi còn hơn má cậu ấy chứ" Triệu Mặc Vân khẽ ngườm ngườm , ánh mắt trong chốc lát lại ngập tràn ý cười "Nhanh cái chân lên nào, cậu ăn nhiều đến nỗi bước đi cũng khó khăn à".

"Không phải a".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương