Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em
-
Chương 21
Anh đứng bên bờ vực sâu thẳm, cả thân thể cao lớn tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể đổ gục.
"Thụy Tiên, anh yêu em"
Từng từ từng chữ khắc sâu vào trái tim cô một cảm giác tê buốt, đau... đau lắm, nhưng là vẫn thấy được mùi vị ngọt ngào lan tỏa nơi cuống họng. Những giọt nước lóng lánh lăn dài trên gương mặt, không biết từ lúc nào đã theo hốc mắt chảy đến chiếc cằm thon gọn rơi xuống nền đất buốt giá phía dưới. Những giọt nước mắt này là do đâu mà sinh ra ? Đau khổ hay hạnh phúc... vì yêu hay vì hận ?
"Đào Thụy Tiên, tôi yêu cô, tôi yêu cô... Đến bao giờ cô mới hiểu được ? Cố chấp như vậy vì cái gì chứ, chuyện đã qua, tại sao không để cho nó qua đi ? Cô cảm thấy ghê tởm cái tình yêu này, tất cả là do lỗi của tôi sao ? Đến bao giờ cô mới hiểu, tôi thực sự rất dằn vặt, rất đau khổ. Tôi muốn cô ở bên tôi, dù đó có phải tình yêu hay không, có phải thật lòng hay không, hay chỉ là một sự giả dối tôi cũng chấp nhận... Chỉ cần có cô, vậy thôi... nhưng không được nữa rồi... không kịp nữa rồi, phải không ? Trái tim của cô, không còn đủ chỗ cho tôi nữa".
"Những điều anh nói là thật lòng hay sao ?"
Anh lặng lẽ đứng nhìn cô, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Làn gió vi vu thổi qua mái tóc anh, phập phồng đung đưa trong gió. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như trước kia, cái nhìn từ khi nào đã để lộ cảm xúc thương tâm đau khổ. Thân thể anh, toàn thể đều một màu trắng mơ hồ, tô điểm thêm vài bông hoa màu đỏ nhoèn ra từ chiếc áo sơ mi. Họa tiết đó, phải chăng được tạo nên bằng máu, bằng sự hận thù, vì danh giới hận thù sâu đậm, vì sự tổn thương đã khắc vào tận trong cốt tủy.
"Hứa Mạo Thiên, anh là đồ ngốc, em yêu anh, đến chết vẫn yêu anh. Em muốn hận anh, muốn dằn vặt anh trong đau khổ, nhưng chính em còn đau hơn gấp vạn lần. Dù có làm mọi cách, em vẫn không thể ngăn cản trái tim mình yêu anh. Trái tim em, ngay từ lúc rung động trước anh, cũng không còn đập loạn nhịp vì người đàn ông khác, cho dù anh ta có ưu tú đến đâu, có đẹp trai đến đâu, em cũng không còn cảm giác. Bởi vì, cảm giác đó vẫn luôn được em giấu kín trong lòng, chỉ có thể dành cho anh".
Tình yêu có phải giống như pháo hoa ? Vào khoảng khắc nó rực rỡ nhất khiến ai cũng phải ngắm nhìn, nhưng đến khi lụi tàn lại một mình lạc lõng đâu mất giữa bầu trời đêm ?
Tôi can tâm giao toàn bộ sinh mệnh cho một người , nhưng là người đó không đủ tự tin để lấy đi. Lần này, tôi đặt vào tay em, muốn vứt bỏ cũng được , muốn bóp nát cũng được, chỉ cần em còn hứng thú, tôi cũng chẳng ngại giao nó lại cho em.
...
Đào Thụy Tiên - Tôi dùng sinh mạng mình đánh đổi lấy tình yêu của em.
...
"Chúc em hạnh phúc, Đào Thụy Tiên, hãy nhớ rằng... tôi yêu em" Ba từ cuối cùng, anh cố tình nhấn mạnh hơn. Sau đó, mí mắt khẽ cụp lại, anh gieo mình xuống vách đá. Trước mắt cô, người đàn ông mà cô yêu nhất, người cô đã bỏ lỡ một thời gian dài, cuối cùng lại tự chọn cái chết để kết thúc toàn bộ hận thù năm xưa.
Một thân ảnh trắng phập phồng trong gió đông lạnh lẽo, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười hạnh phúc, mí mắt vẫn nhắm nghiền, hai cánh tay duỗi thẳng mặc cho bản thân không tìm được điểm tựa. Lúc đó, anh rốt cục suy nghĩ gì ? Cái chết với anh là một sự giải thoát hay là mang lại đau khổ cho người con gái mà anh yêu nhất ? Hứa Mạo Thiên, anh thật tàn nhẫn... tàn nhẫn đến cùng. 5 năm trước, anh phũ phàng gạt bỏ cô ra khỏi cuộc sống của mình, khiến những người xung quanh cô chết một cách đau khổ, 5 năm sau vẫn là như vậy, dùng cái chết khiến cô suy tàn...
Tiếng cô gào khóc vẫn vang vọng bên tai anh, nhưng chỉ trong chốc lát đã mất hút... Thay vào đó là tiếng rì rào của gió, tiếng nước chảy xối xả vang vọng khắp không gian... Một màu trắng xóa làm lu mờ tất cả...
"Thụy Tiên, anh yêu em"
Từng từ từng chữ khắc sâu vào trái tim cô một cảm giác tê buốt, đau... đau lắm, nhưng là vẫn thấy được mùi vị ngọt ngào lan tỏa nơi cuống họng. Những giọt nước lóng lánh lăn dài trên gương mặt, không biết từ lúc nào đã theo hốc mắt chảy đến chiếc cằm thon gọn rơi xuống nền đất buốt giá phía dưới. Những giọt nước mắt này là do đâu mà sinh ra ? Đau khổ hay hạnh phúc... vì yêu hay vì hận ?
"Đào Thụy Tiên, tôi yêu cô, tôi yêu cô... Đến bao giờ cô mới hiểu được ? Cố chấp như vậy vì cái gì chứ, chuyện đã qua, tại sao không để cho nó qua đi ? Cô cảm thấy ghê tởm cái tình yêu này, tất cả là do lỗi của tôi sao ? Đến bao giờ cô mới hiểu, tôi thực sự rất dằn vặt, rất đau khổ. Tôi muốn cô ở bên tôi, dù đó có phải tình yêu hay không, có phải thật lòng hay không, hay chỉ là một sự giả dối tôi cũng chấp nhận... Chỉ cần có cô, vậy thôi... nhưng không được nữa rồi... không kịp nữa rồi, phải không ? Trái tim của cô, không còn đủ chỗ cho tôi nữa".
"Những điều anh nói là thật lòng hay sao ?"
Anh lặng lẽ đứng nhìn cô, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Làn gió vi vu thổi qua mái tóc anh, phập phồng đung đưa trong gió. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như trước kia, cái nhìn từ khi nào đã để lộ cảm xúc thương tâm đau khổ. Thân thể anh, toàn thể đều một màu trắng mơ hồ, tô điểm thêm vài bông hoa màu đỏ nhoèn ra từ chiếc áo sơ mi. Họa tiết đó, phải chăng được tạo nên bằng máu, bằng sự hận thù, vì danh giới hận thù sâu đậm, vì sự tổn thương đã khắc vào tận trong cốt tủy.
"Hứa Mạo Thiên, anh là đồ ngốc, em yêu anh, đến chết vẫn yêu anh. Em muốn hận anh, muốn dằn vặt anh trong đau khổ, nhưng chính em còn đau hơn gấp vạn lần. Dù có làm mọi cách, em vẫn không thể ngăn cản trái tim mình yêu anh. Trái tim em, ngay từ lúc rung động trước anh, cũng không còn đập loạn nhịp vì người đàn ông khác, cho dù anh ta có ưu tú đến đâu, có đẹp trai đến đâu, em cũng không còn cảm giác. Bởi vì, cảm giác đó vẫn luôn được em giấu kín trong lòng, chỉ có thể dành cho anh".
Tình yêu có phải giống như pháo hoa ? Vào khoảng khắc nó rực rỡ nhất khiến ai cũng phải ngắm nhìn, nhưng đến khi lụi tàn lại một mình lạc lõng đâu mất giữa bầu trời đêm ?
Tôi can tâm giao toàn bộ sinh mệnh cho một người , nhưng là người đó không đủ tự tin để lấy đi. Lần này, tôi đặt vào tay em, muốn vứt bỏ cũng được , muốn bóp nát cũng được, chỉ cần em còn hứng thú, tôi cũng chẳng ngại giao nó lại cho em.
...
Đào Thụy Tiên - Tôi dùng sinh mạng mình đánh đổi lấy tình yêu của em.
...
"Chúc em hạnh phúc, Đào Thụy Tiên, hãy nhớ rằng... tôi yêu em" Ba từ cuối cùng, anh cố tình nhấn mạnh hơn. Sau đó, mí mắt khẽ cụp lại, anh gieo mình xuống vách đá. Trước mắt cô, người đàn ông mà cô yêu nhất, người cô đã bỏ lỡ một thời gian dài, cuối cùng lại tự chọn cái chết để kết thúc toàn bộ hận thù năm xưa.
Một thân ảnh trắng phập phồng trong gió đông lạnh lẽo, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười hạnh phúc, mí mắt vẫn nhắm nghiền, hai cánh tay duỗi thẳng mặc cho bản thân không tìm được điểm tựa. Lúc đó, anh rốt cục suy nghĩ gì ? Cái chết với anh là một sự giải thoát hay là mang lại đau khổ cho người con gái mà anh yêu nhất ? Hứa Mạo Thiên, anh thật tàn nhẫn... tàn nhẫn đến cùng. 5 năm trước, anh phũ phàng gạt bỏ cô ra khỏi cuộc sống của mình, khiến những người xung quanh cô chết một cách đau khổ, 5 năm sau vẫn là như vậy, dùng cái chết khiến cô suy tàn...
Tiếng cô gào khóc vẫn vang vọng bên tai anh, nhưng chỉ trong chốc lát đã mất hút... Thay vào đó là tiếng rì rào của gió, tiếng nước chảy xối xả vang vọng khắp không gian... Một màu trắng xóa làm lu mờ tất cả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook