Sính Kiêu
-
Chương 66
May mắn thay, may mắn số của cô vẫn không quá nhọ.
Bởi vì hơi muộn và lúc chui vào phòng tắm này để ẩn nấp, trong phòng này không có khách nào.
Tô Tuyết Chí cứ ngồi đằng sau cánh cửa, tai dán lên cánh cửa, cả người căng thẳng cứng đơ, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lát sau, khi không nghe thấy có tiếng bước chân nào đi về hướng này, mọi thứ đều rất yên ắng thì cô mới bình ổn lại từ trong cơn kinh hoảng, lại chờ thêm một lát nữa, tiếp tục nín thở chậm rãi đẩy một cánh cửa ra, nhìn ra ngooài thăm dò, đẩy sảnh lớn vắng tanh.
Không có ai cả.
Nói vậy Hạ Hán Chử và Phó Minh Thành đã được chị Cúc dẫn đến chỗ khu tắm nam rồi.
Không nhân lúc này mà đi thì còn chờ đến khi nào.
Tô Tuyết Chí lại quan sát sảnh lớn một lần nữa, xác định là không có một ai mới lẻn ra khỏi phòng tắm, chạy chầm chậm ra cổng lớn, lúc chạy tới sau cánh cửa đang định ra ngoài thì bước chân lại khựng lại đột ngột.
Có hai chiếc ô tô đang đậu bên đường cách cổng lớn không xa.
Một chiếc có lẽ là của Phó Minh Thành, chiếc còn lại không cần nói cũng biết là của Hạ Hán Chử rồi.
Đèn ở cửa chiếu sáng con đường gần đó.
Tô Tuyết Chí nhìn thấy rất rõ, người ngồi ở vị trí lái trêи chiếc xe đỗ đằng trước, mặt đang ngoảnh về bên cổng lớn chẳng phải ai khác mà chính là anh Báo không thể nào quen thuộc hơn.
Tô Tuyết Chí không biết tại sao Hạ Hán Chử và Phó Minh Thành lại cùng nhau đi đến nơi này. Nhưng cô biết, nếu cô cứ thế mà đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị anh Báo nhìn thấy.
Còn may vừa rồi cẩn thận, trước khi đi ra ngoài cô có quan sát ra bên ngoài trước.
Đêm đông lạnh giá, nhiệt độ ở cửa ra vào khu nhà tắm giảm mạnh, cô lại cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi nóng.
Cô lập tức lui trở về, đúng lúc này, nơi hành lang khu nhà tắm nam lại có tiếng guốc gỗ vọng đến.
Chị Cúc đã trở lại.
Tô Tuyết Chí không có lựa chọn nào khác, sợ bị người phụ nữ Nhật Bản thấy cô vẫn lảng vảng ở cửa như này, lập tức quay người đi về, cuối cùng trốn trong phòng tắm nơi cô đã tắm tối nay.
Bởi vì là nhà tắm suối nước nóng, là một nơi đặc biệt, lại là buổi tối, cửa ra vào dường như chỉ có duy nhất một tiền sảnh, đường về của Tô Tuyết Chí cứ thế mà bị chặn lại như thế.
Cô không còn cách nào khác, căn bản không dám đi ra ngoài, chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ này, trong lòng thấp thỏm bất an, cầu nguyện mong hai người kia mau chóng mà rời đi.
Trong phòng tắm riêng và sang trọng cao cấp của khu tắm nam, bức bình phong bằng gỗ dát vàng mô phỏng cây tuyết tùng nổi tiếng trong thời kỳ Edo, phòng thay đồ cho khách, giường nghỉ ngơi hoặc mát-xa, đồ ăn nhẹ, rượu sake ngon và tinh tế, người phục vụ nữ trẻ tuổi trong bộ kimono mỏng manh phục vụ khách, tất cả đều đủ.
Trong một bể tắm lớn hơi nóng nghi ngút, trong đêm đông lạnh giá này thì nó dường như tràn đầy sự ấm áp và cám dỗ.
Hạ Hán Chử bảo cô gái phục vụ ân cần muốn bước lên hầu hạ anh thay quần áo lui ra ngoài, sau khi cởi quần áo xong, anh quấn khăn tắm trắng quanh hông, đi ra bằng chân trần, nhìn thấy Phó Minh Thành cũng từ phòng thay đồ đi ra.
Phó Minh Thành ra hiệu cho hai người hầu nữ ra ngoài, nói:
– Tôi từng du học ở Toyo, Commander, Tư lệnh chắc cũng biết, ở đó có rất nhiều suối nước nóng như này. Thiên Thành không có suối nước nóng, hơi đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu anh để mắt đến thì lần sau chúng ta sẽ đến kinh thành và thử suối nước nóng nổi tiếng nhé. Hôm nay được anh nhận lời mời tới đây tôi thấy vô cùng hãnh diện.
Hạ Hán Chử cười cười, cởi khăn tắm, tựa vào thành bể, đưa mắt nhìn bốn phía.
– Nơi này rất khá, thích hợp trong thời tiết này.
Phó Minh Thành cũng bước xuống theo, lội đến thành bể đối diện, mỉm cười nói:
– Tư lệnh vừa mắt là tốt rồi. Nghe nói ở Hy Lạp cổ đại mọi người thích đến bể tắm để bàn bạc những chuyện quan trọng, để bày tỏ họ không hề dè dặt và hoàn toàn trung thực với nhau. Có thể nói, đó cũng là mục đích của việc tôi mời anh đến đây hôm nay. Tôi hy vọng có thể được nói chuyện với Tư lệnh một cách thoải mái, và tiếp tục hợp tác.
Hạ Hán Chử không lên tiếng ngay lập tức.
Phó Minh Thành tiếp tục nói:
– Trước tiên, tôi xin bày tỏ sự cảm kϊƈɦ chân thành của tôi với Tư lệnh. Cha tôi qua đời, nơi nơi đều nhòm ngó tới, nếu không có sự giúp đỡ của Tư lệnh thì việc xử lý hậu sự của cha tôi đã không được thuận lợi rồi.
Ngay tầm tay của hai người bên cạnh bể tắm có đặt một khay rượu sake.
Phó Minh Thành cầm rượu của mình lên, nâng cao chén:
– Tôi xin kính anh trước.
Nói xong một hơi uống cạn.
Mấy tháng trước, thuyền vương cùng con trai cả Phó Kiện Sinh xảy ra xung đột ngoài ý muốn và đột quỵ thì đã bị quản thúc và theo dõi từ chính Liêu Thọ Lâm.
Khi Thuyền vương xuất viện trở lại nhà họ Phó tĩnh dưỡng thì phát hiện những người chung quanh tất cả đều là người của đại phòng, Liêu Thọ Lâm phái người ngày đêm giám thị bên ngoài nhà họ Phó, nghe lén điện thoại, Phó Kiện Sinh đã hoàn toàn đứng về phía Liêu Thọ Lâm, toàn lực phối hợp, kiểm soát người cha tội nghiệp đang ốm yếu.
Không chỉ như thế, ngay cả viện trưởng Kimura vào khám chữa bệnh cho ông cũng phải chịu sự giám sát.
Thuyền vương từng tìm cách liên lạc với luật sư riêng để giao phó những việc quan trọng nhưng không ngờ rằng luật sư lại nhận được những lời dọa giết nên không dám đồng ý.
Vào tối mừng thọ Vương Hiếu Khôn, Thuyền vương lại lần nữa phát bệnh, sau đó thì hôn mê. Tiếp theo, Phó Kiện Sinh tử vong bất ngờ, Thuyền vương sau đó qua đời, đại phòng cũng vực dậy sau nỗi đau đớn từ cái chết của con trai, lại bắt đầu muốn chiếm đoạt lại tài sản.
Ngay sau đêm Thuyền vương qua đời, Phó Minh Thành đã âm thầm đến gặp Hạ Hán Chử.
– Lúc cha tôi tỉnh táo có lập di chúc, dặn dò tôi nếu ông qua đời thì giao cho Tư lệnh ngài. Cha tôi đã nhận định Tư lệnh là người đáng tin cậy và có thể hợp tác.
– Chén rượu này là tôi kính thay cha tôi.
Phó Minh Thành tự rót ly thứ hai, lại lần nữa uống cạn.
Những chuyện xảy ra sau đó đúng như những gì công chúng đã thấy: Sau tang lễ của Thuyền vương, luật sư đã triệu tập những người từ tất cả các bên liên quan và đọc di chúc trước công chúng. Người con thứ nhà họ Phó kế thừa sản nghiệp của Phó thị, trở thành tân Thuyền vương của phương Bắc.
– Vẫn là câu nói đó, cảm ơn Tư lệnh đã giúp đỡ. Tôi kính Tư lệnh một ly nữa.
Phó Minh Thành uống ly thứ ba.
Hạ Hán Chử lên tiếng:
– Bác trai khi còn sống đã hết lòng vì ngành công thương nghiệp phát triển đất nước. Ông đã nhiều lần kêu gọi tẩy chay việc bán phá giá hàng hóa nước ngoài, bảo vệ nền công nghiệp quốc gia khởi đầu gặp nhiều khó khăn. Ông là người lương thiện và tốt bụng. Tôi luôn kính trọng cha anh. Nếu ông đã lên tiếng thì tôi đương nhiên hết lòng trợ giúp, và đó cũng là vinh hạnh của tôi. Anh Phó cũng không cần phải khách sáo như thế. Nếu anh có chuyện gì khác thì xin cứ nói.
Phó Minh Thành nói:
– Tư lệnh quả thật là người sảng kɧօáϊ. Vậy thì tôi xin nói thẳng. Tôi còn có hai việc, hy vọng được Tư lệnh giúp đỡ.
– Nói đi.
– Chuyện thứ nhất, Liêu Thọ Lâm phải chết.
– Cha tôi lúc còn sống mỗi năm đã chi trả cho ông ta trêи trăm vạn quân phí, vậy thì thôi đi, nhưng lão ta lòng tham không đáy. Là lão ta đã cấu kết với anh tôi, anh tôi mới dựa vào thế lực của lão ta để làm những hành động vô đạo đức và nhiều lần đụng chạm với cha tôi. Có thể nói, là lão ta đã gián tiếp dẫn đến cái chết đáng tiếc của cha tôi.
– Lão ta không chết, Phó thị tôi cũng vĩnh viễn không có ngày yên bình. – Phó Minh Thành nói, ánh mắt lạnh lẽo.
– Không thành vấn đề. – Hạ Hán Chử mắt không chớp, bình thản đáp lại.
Phó Minh Thành gật đầu:
– Thứ hai, cha tôi khi còn sống từng lên kế hoạch bổ sung một số tuyến đường hàng không mới, và đã nộp đơn lên Bộ thương mại. Nhưng trước khi qua đời nó vẫn nằm trêи tay những người liên quan. Tôi mong được hoàn thành di nguyện của cha tôi, hy vọng được Tư lệnh giúp đỡ sắp xếp một chút.
– Tôi sẽ suy xét.
– Cảm ơn Tư lệnh. Điều tôi muốn là như vậy. Còn Tư lệnh, anh có yêu cầu tôi làm gì không?
Hạ Hán Chử nhìn Phó Minh Thành một lát, nói:
– Chờ nghĩ ra rồi thì sẽ nói cho anh.
Anh rót một chén rượu, nâng lên với Phó Minh Thành, uống xong thì buông chén xuống, gật đầu nói:
– Anh cứ thư giãn, tôi đi trước.
Anh bám vào thành bể tắm đi lên khỏi nước, người ướt sũng đi vào buồng thay quần áo, dùng nước tráng lại cơ thể, lau khô gọt nước dính trêи người, bắt đầu mặc quần áo.
Anh đứng trước gương, tay cài từng cúc áo một, và khi cài đến chiếc cúc cuối cùng ở nơi yết hầu, anh chợt nhớ ra khi bước vào, bên khu tắm nữ, anh đã vô tình nhìn thấy bóng lưng kia, và trong một khoảnh khắc, có một hình bóng không thể giải thích được đã hiện lên trong lòng anh.
Cuối cùng đã nghĩ ra rồi, chẳng trách lại cảm thấy quen thuộc đến như thế.
Rất giống cậu con trai nhà họ Tô.
Làm sao có thể!
Hạ Hán Chử lập tức phủ quyết cảm giác hoang đường này của mình.
Cậu ta là đàn ông, trường học lại xa như thế, lại chạy đến nhà tắm nước nóng tận thành nam ư?
Anh suýt bị suy nghĩ kỳ lạ này của mình mà phá lên cười rồi.
Trêи đời dĩ nhiên có nhiều người giống nhau rồi. Có lẽ là dạo này đêm lạnh bệnh ho lại tái phát, chỉ có thể ngồi qua đêm, ngủ không đủ giấc, cho nên mới hoa mắt mà nhìn này hóa nọ.
Anh không nghĩ nhiều nữa, cài xong cúc áo cuối cùng ở cổ thì cầm áo khoác, ra khỏi phòng tắm, đi ra bên ngoài.
Chị Cúc liên tục khom người mặt mày tươi cười ra tiễn.
Hạ Hán Chử lên xe, nhắm mắt lại.
Anh Báo lái xe, lập tức quay về Hạ Công quán. Tới nơi rồi thì mở cửa xe cho anh.
Hạ Hán Chử mở mắt ra, lúc xuống xe thì dặn một câu:
– Điều tra quê quán y tá Giang của bệnh viện Thanh Hòa đã sợ tội mà tự sát kia, bao gồm tất cả những người mà cô ta qua lại.
– Chú ý, đừng cho bất kỳ ai biết.
Anh nhắc nhở một câu.
Anh Báo vâng dạ.
Tô Tuyết Chí trốn ở bên trong, chú ý tới động tĩnh bên ngoài sảnh lớn. Cuối cùng, đầu tiên là cô qua khe cửa nhìn thấy Hạ Hán Chử được chị Cúc đưa ra, một lát sau, lại thấy Phó Minh Thành cũng đi ra, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã khuya lắm rồi.
Chị Cúc tiễn khách đi xong, nghĩ đến hình như chỗ khu tắm nữ còn có một khách lâu rồi còn chưa ra, lo lắng xảy ra chuyện, trước kia cũng có một khách từng ngã bị ngất xỉu ở bể tắm, liền dẫm lên guốc gỗ chạy qua đó.
Tô Tuyết Chí ổn định tinh thần, vội kéo cửa đi ra ngoài.
– Tiểu thư, tối nay tắm rửa lâu vậy à? – Người phụ nữ Nhật Bản thấy cô không sao thì thở phào, cười đến gần hỏi.
Tô Tuyết Chí nói mình ngủ quên mất, vừa mới tỉnh.
– Em thích là tốt rồi. Chỗ của chị điều kiện và phục vụ đều tốt, khách đã đến một lần thì luôn hài lòng.
Chị Cúc rất đắc ý.
Tô Tuyết Chí đáp qua loa hai câu đối phó, đi đến chỗ cổng lớn, nhìn ra ngoài xác định là hai người kia đã đi rồi thì mới tạm biệt chị Cúc, chạy trối chết.
Nửa đêm, cô đi trêи đường phố vắng tanh và lạnh lẽo, chỉ có gió lạnh rít gào, vừa đi vừa dừng, cuối cùng bắt gặp một chiếc xe kéo, trả tiền gấp đôi so với bình thường, ăn no gió lạnh về tới trường. Sau đó lo lắng cả một đêm.
Chỗ tắm nước nóng Nhật Bản này về sau không thể đến nữa, số phiếu tắm còn lại tuy rằng tiếc đứt ruột nhưng cũng hết cách thôi, mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.
Còn chuyện đi khách sạn thuê phòng mới nảy sinh lúc trước, giờ bởi vì sự kiện ngoài ý muốn này mà cũng hoàn toàn tan biến.
Ai mà biết chỗ khách sạn đó có xảy ra chuyện gì không lường trước được không. Còn nữa, một sinh viên trường y không có việc gì tự dưng đi thuê phòng, quá là kỳ lạ đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là tự mình đi thuê nhà, nhờ anh họ đứng ra yểm trợ là an toàn nhất.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Tuyết Chí ép Tưởng Trọng Hoài phải đi theo mình vào thành, đi tìm người môi giới tìm nhà cho thuê.
Cô thậm chí đã thật nghĩ kỹ lưỡng rồi, vào lúc này dù là nhà thuê chưa phù hợp với điều kiện của mình cũng không sao, cứ thuê là được.
Lại không ngờ rằng vận may của cô cuối cùng đã trở lại.
Người môi giới nhà cho thuê vừa mới nhìn thấy cô đã cười tươi rói chúc mừng, nói hai ngày trước anh ta đã tìm được nhà mà cô muốn thuê rồi, bất kể là kiểu nhà hay là vị trí đều phù hợp với điều kiện của cô. Là một căn nhà cấp bốn nhỏ có sân, chủ nhà là dân trí thức, vừa mới trang hoàng xong, vốn dĩ dùng để kết hôn, ai ngờ xảy ra chút sự cố nhỏ, kết hôn không thành, vì tiết kiệm tiền mà đã cho thuê.
Tô Tuyết Chí mừng rỡ lập tức đi xem, đúng là căn nhà rất gần chỗ anh họ, rất thuận tiện, thế là đồng ý thuê luôn, nhận chìa khóa xong thì tức khắc đi tìm anh họ.
Diệp Hiền Tề đi vắng, thấy bảo là đi mời khách ăn cơm.
Sự việc là như thế này, lần trước anh ta có công lao phá thành công vụ án của Lục Thiên Từ, cách đây vài ngày anh ta lại hết mình cứu một người dân rơi xuống nước. Gia đình nhà của người đàn ông đó rất cảm kϊƈɦ đã đưa cả xóm khua chiêng gõ trống đến Cục cảnh sát yêu cầu khen thưởng. Cấp trêи ghi nhớ công lao của anh ta, đã khen thưởng ba đồng đại dương. Hôm nay ngày chủ nhật được nghỉ, anh ta liền dẫn vài nhân viên cấp dưới đi Thiên Tiên Lầu ăn uống một trận.
Tô Tuyết Chí đành phải chạy đến Thiên Tiên Lầu, tìm được ghế lô của anh họ, gọi Diệp Hiền Tề đang cùng mọi người chơi trò chơi vô cùng vui vẻ ra, đứng ở bên đường, nói cho anh ta biết chuyện mình đã thuê được nhà ở rồi, bảo anh ta hai ngày này mau chóng dọn dẹp qua đó ở luôn đi.
– Chìa khóa cho anh này.
Diệp Hiền Tề nhận lấy đồng ý với cô.
– Em ăn gì chưa? Đi lên đi, anh lấy hai món cho em, món ăn ở đây ngon lắm.
– Em không lên đâu, anh lên ăn tiếp đi. Em đi về đây.
Tô Tuyết Chí vẫn còn đang bận rộn một số việc trong trường, làm sao có thời gian mà ở đây dùng cơm, nói xong rồi định đi thì lại bị giữ lại.
– Thế em chờ anh một chút, anh đi gói mấy món lại cho em, em mang về ăn cũng được. Chỗ này có bánh bơ và bánh hoa quế nổi tiếng lắm, em ở Thiên Thành lâu vậy chắc chưa ăn đúng không. Em chờ anh, anh xuống ngay.
Nói xong chạy nhanh vào trong.
Tô Tuyết Chí đành phải đứng chờ. Đang đứng đợi được một chốc thì bỗng thấy chỗ cổng lớn của Thiên Tiên lầu có mấy nữ sinh mặc váy đen áo xanh đi ra, trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau đi ra, có một người trong đó là Hạ Lan Tuyết.
Từ lần trước Tô Tuyết Chí gặp Hạ Lan Tuyết là vào bữa tiệc mừng thọ Vương Hiếu Khôn. Đã qua mấy ngày rồi, không ngờ lại vô tình gặp được ở nơi này, thấy cô ấy nhìn thấy mình, trốn cũng không kịp, đành phải đứng yên, mỉm cười.
Hạ Lan Tuyết chần chừ một chút, nói với bạn một tiếng rồi đi qua, gọi một tiếng Tô thiếu gia, sau đó nói:
– Hôm nay có bạn em sinh nhật, em có báo với anh em là tới đây ăn cơm với bạn rồi.
Tô Tuyết Chí nói:
– Ừ, mọi người ăn xong rồi chuẩn bị về đúng không?
– Vâng, vừa mới ăn xong, lát còn định đi dạo ở chùa Từ Ân một chút…
Cô ấy dừng lại, đôi mắt đẹp kia rơi xuống trêи mặt cô.
– Tô thiếu gia, dạo gần đây anh rất bận đúng không?
Tô Tuyết Chí đang định trả lời thì anh họ Diệp Hiền Tề cầm theo gói bánh và một gói lá sen không biết bên trong là gì chạy ra, miệng thì nói:
– Tuyết Chí, anh thấy còn có gà nướng lá sen mới ra lò liền tiện lấy luôn một con. Em mang về mà ăn…
Anh ta bỗng nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì đôi mắt không dời ra được, đổi lại:
– Tuyết Chí, em ấy là ai thế?
Tô Tuyết Chí đành phải giới thiệu, nói cô ấy là Hạ tiểu thư, cũng nói với Hạ Lan Tuyết đây là anh họ mình.
Diệp Hiền Tề nhìn Hạ Lan Tuyết, cũng mặc kệ em họ, thấy cô ấy nhìn mình thì kịp phản ứng, giành nói:
– Anh họ Diệp, Diệp Hiền Tề. Kiến Hiền Tư Tề. Làm việc ở đồn cảnh sát, sau này Hạ tiểu thư có việc thì cứ đến tìm.
Hạ Lan Tuyết thấy người này hai tay cầm đồ, chân tay luống cuống, còn sốt ruột giới thiệu bản thân, dáng vẻ nom rất buồn cười, nhưng ngại đối phương là anh họ của Tô thiếu gia mà không thể mất lịch sự được, vì thế mà nhịn cười, gật gật đầu.
Bị một người tự nhiên nhảy ra cắt ngang, không thể tiếp tục nói chuyện với Tô thiếu gia, Hạ Lan Tuyết nhìn các bạn đang chờ, đành phải xin phép đi trước.
– Hạ tiểu thư định đi đâu để anh đưa đi.
Diệp Hiền Tề hỏi.
– Cám ơn anh, nhưng không cần đâu. Em đi cùng bạn rồi.
Cô ấy lễ phép gật đầu, lại nhìn sang Tô Tuyết Chí rồi mới đi.
Nhìn thấy cô ấy đi hẳn rồi, Diệp Hiền Tề mới quay lại.
– Tuyết Chí, sao lúc trước chưa từng nghe em nói đến Hạ tiểu thư nhỉ? Trông xinh quá.
Tô Tuyết Chí hừ một tiếng:
– Anh định làm gì? Em khuyên anh một câu, cơm thì ăn được nhiều nhưng nghĩ thì đừng nghĩ nhiều. Anh trai cô ấy anh có ứng phó được không?
Diệp Hiền Tề cười hà hà:
– Cũng phải.
Nói rồi nhét hai món đồ vào tay em họ, có lẽ tự thấy bản thân vừa rồi có bên nặng bên nhẹ, lập tức lấy lòng:
– Anh đưa em về nhé?
– Không cần đâu. – Cô dặn dò, – Anh họ nhớ mau chóng dọn qua đó thì là giúp em một việc lớn rồi đấy.
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề, hôm nay anh sẽ dọn đi ngay.
Tô Tuyết Chí lúc này mới yên tâm đi về.
Cùng ngày anh họ cô thật sự đã dọn qua đó ở, dù sao cũng chỉ có một mình anh ta, không có nhiều đồ đạc. Nhưng làm cho Tô Tuyết Chí không ngờ tới là ngày hôm sau anh ta lại tìm hiểu được địa chỉ trường nữ sinh mà Hạ Lan Tuyết đang học, lấy danh nghĩa tuần tra mà qua đó đợi người ta tan học, nhưng lại bị tài xế đến đón mất. Anh ta cũng không nản lòng, liên tiếp mấy ngày đều là như thế.
Hạ Lan Tuyết không phát hiện, nhưng tài xế lại để ý tới sự khác thường, sau khi về thì báo lại tình hình cho anh Báo, nói rằng mấy ngày này có một gã cảnh sát hành vi lén lút, rất là khả nghi, chỉ sợ gây bất lợi cho tiểu thư.
Ngày hôm nay anh Báo tự lái xe đi đón Hạ tiểu thư, quả nhiên phát hiện có một gã cảnh sát đúng như tài xế đã nói. Anh Báo nhìn một cái là nhận ra đó là con trai của nhà họ Diệp từng đi chuyến thuyền với mình, anh họ của thiếu gia nhà họ Tô. Anh Báo trở về nói lại sự việc cho Hạ Hán Chử hay, rằng hình như công tử nhà họ Diệp muốn tiếp cận tiểu thư, không biết là có ý đồ gì.
Diệp Hiền Tề ngày đó nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì trúng tiếng sét ái tình, nảy sinh ý định theo đuổi. Nhưng đợi mấy ngày đều uổng công, căn bản không có chút cơ hội tiếp cận nào cả, tự biết địa vị hai người cách nhau quá xa, cũng dần dần nản lòng. Hôm nay bận rộn đăng ký thanh tra kiểm tra nhà trọ mại ɖâʍ thuộc quản lý của cảnh sát khu vực đó, gái mại ɖâʍ luôn ngủ vào ban ngày bị bắt mặc quần áo ra đứng xếp hàng, có người thì phàn nàn chửi bới, có người thì đùa bỡn trêu chọc công khai, tình cảnh hỗn loạn như chợ bán thức ăn. Khi anh ta đang bận rộn, cũng dần dần quên đi ý nghĩ nảy sinh ngày đó rồi, ai ngờ một thủ hạ chạy tới đồn cảnh sát, nói có một người của Bộ tư lệnh cảnh vệ tới, yêu cầu anh ta qua bên kia một chuyến.
Hết chương 66
Bởi vì hơi muộn và lúc chui vào phòng tắm này để ẩn nấp, trong phòng này không có khách nào.
Tô Tuyết Chí cứ ngồi đằng sau cánh cửa, tai dán lên cánh cửa, cả người căng thẳng cứng đơ, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lát sau, khi không nghe thấy có tiếng bước chân nào đi về hướng này, mọi thứ đều rất yên ắng thì cô mới bình ổn lại từ trong cơn kinh hoảng, lại chờ thêm một lát nữa, tiếp tục nín thở chậm rãi đẩy một cánh cửa ra, nhìn ra ngooài thăm dò, đẩy sảnh lớn vắng tanh.
Không có ai cả.
Nói vậy Hạ Hán Chử và Phó Minh Thành đã được chị Cúc dẫn đến chỗ khu tắm nam rồi.
Không nhân lúc này mà đi thì còn chờ đến khi nào.
Tô Tuyết Chí lại quan sát sảnh lớn một lần nữa, xác định là không có một ai mới lẻn ra khỏi phòng tắm, chạy chầm chậm ra cổng lớn, lúc chạy tới sau cánh cửa đang định ra ngoài thì bước chân lại khựng lại đột ngột.
Có hai chiếc ô tô đang đậu bên đường cách cổng lớn không xa.
Một chiếc có lẽ là của Phó Minh Thành, chiếc còn lại không cần nói cũng biết là của Hạ Hán Chử rồi.
Đèn ở cửa chiếu sáng con đường gần đó.
Tô Tuyết Chí nhìn thấy rất rõ, người ngồi ở vị trí lái trêи chiếc xe đỗ đằng trước, mặt đang ngoảnh về bên cổng lớn chẳng phải ai khác mà chính là anh Báo không thể nào quen thuộc hơn.
Tô Tuyết Chí không biết tại sao Hạ Hán Chử và Phó Minh Thành lại cùng nhau đi đến nơi này. Nhưng cô biết, nếu cô cứ thế mà đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị anh Báo nhìn thấy.
Còn may vừa rồi cẩn thận, trước khi đi ra ngoài cô có quan sát ra bên ngoài trước.
Đêm đông lạnh giá, nhiệt độ ở cửa ra vào khu nhà tắm giảm mạnh, cô lại cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi nóng.
Cô lập tức lui trở về, đúng lúc này, nơi hành lang khu nhà tắm nam lại có tiếng guốc gỗ vọng đến.
Chị Cúc đã trở lại.
Tô Tuyết Chí không có lựa chọn nào khác, sợ bị người phụ nữ Nhật Bản thấy cô vẫn lảng vảng ở cửa như này, lập tức quay người đi về, cuối cùng trốn trong phòng tắm nơi cô đã tắm tối nay.
Bởi vì là nhà tắm suối nước nóng, là một nơi đặc biệt, lại là buổi tối, cửa ra vào dường như chỉ có duy nhất một tiền sảnh, đường về của Tô Tuyết Chí cứ thế mà bị chặn lại như thế.
Cô không còn cách nào khác, căn bản không dám đi ra ngoài, chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ này, trong lòng thấp thỏm bất an, cầu nguyện mong hai người kia mau chóng mà rời đi.
Trong phòng tắm riêng và sang trọng cao cấp của khu tắm nam, bức bình phong bằng gỗ dát vàng mô phỏng cây tuyết tùng nổi tiếng trong thời kỳ Edo, phòng thay đồ cho khách, giường nghỉ ngơi hoặc mát-xa, đồ ăn nhẹ, rượu sake ngon và tinh tế, người phục vụ nữ trẻ tuổi trong bộ kimono mỏng manh phục vụ khách, tất cả đều đủ.
Trong một bể tắm lớn hơi nóng nghi ngút, trong đêm đông lạnh giá này thì nó dường như tràn đầy sự ấm áp và cám dỗ.
Hạ Hán Chử bảo cô gái phục vụ ân cần muốn bước lên hầu hạ anh thay quần áo lui ra ngoài, sau khi cởi quần áo xong, anh quấn khăn tắm trắng quanh hông, đi ra bằng chân trần, nhìn thấy Phó Minh Thành cũng từ phòng thay đồ đi ra.
Phó Minh Thành ra hiệu cho hai người hầu nữ ra ngoài, nói:
– Tôi từng du học ở Toyo, Commander, Tư lệnh chắc cũng biết, ở đó có rất nhiều suối nước nóng như này. Thiên Thành không có suối nước nóng, hơi đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu anh để mắt đến thì lần sau chúng ta sẽ đến kinh thành và thử suối nước nóng nổi tiếng nhé. Hôm nay được anh nhận lời mời tới đây tôi thấy vô cùng hãnh diện.
Hạ Hán Chử cười cười, cởi khăn tắm, tựa vào thành bể, đưa mắt nhìn bốn phía.
– Nơi này rất khá, thích hợp trong thời tiết này.
Phó Minh Thành cũng bước xuống theo, lội đến thành bể đối diện, mỉm cười nói:
– Tư lệnh vừa mắt là tốt rồi. Nghe nói ở Hy Lạp cổ đại mọi người thích đến bể tắm để bàn bạc những chuyện quan trọng, để bày tỏ họ không hề dè dặt và hoàn toàn trung thực với nhau. Có thể nói, đó cũng là mục đích của việc tôi mời anh đến đây hôm nay. Tôi hy vọng có thể được nói chuyện với Tư lệnh một cách thoải mái, và tiếp tục hợp tác.
Hạ Hán Chử không lên tiếng ngay lập tức.
Phó Minh Thành tiếp tục nói:
– Trước tiên, tôi xin bày tỏ sự cảm kϊƈɦ chân thành của tôi với Tư lệnh. Cha tôi qua đời, nơi nơi đều nhòm ngó tới, nếu không có sự giúp đỡ của Tư lệnh thì việc xử lý hậu sự của cha tôi đã không được thuận lợi rồi.
Ngay tầm tay của hai người bên cạnh bể tắm có đặt một khay rượu sake.
Phó Minh Thành cầm rượu của mình lên, nâng cao chén:
– Tôi xin kính anh trước.
Nói xong một hơi uống cạn.
Mấy tháng trước, thuyền vương cùng con trai cả Phó Kiện Sinh xảy ra xung đột ngoài ý muốn và đột quỵ thì đã bị quản thúc và theo dõi từ chính Liêu Thọ Lâm.
Khi Thuyền vương xuất viện trở lại nhà họ Phó tĩnh dưỡng thì phát hiện những người chung quanh tất cả đều là người của đại phòng, Liêu Thọ Lâm phái người ngày đêm giám thị bên ngoài nhà họ Phó, nghe lén điện thoại, Phó Kiện Sinh đã hoàn toàn đứng về phía Liêu Thọ Lâm, toàn lực phối hợp, kiểm soát người cha tội nghiệp đang ốm yếu.
Không chỉ như thế, ngay cả viện trưởng Kimura vào khám chữa bệnh cho ông cũng phải chịu sự giám sát.
Thuyền vương từng tìm cách liên lạc với luật sư riêng để giao phó những việc quan trọng nhưng không ngờ rằng luật sư lại nhận được những lời dọa giết nên không dám đồng ý.
Vào tối mừng thọ Vương Hiếu Khôn, Thuyền vương lại lần nữa phát bệnh, sau đó thì hôn mê. Tiếp theo, Phó Kiện Sinh tử vong bất ngờ, Thuyền vương sau đó qua đời, đại phòng cũng vực dậy sau nỗi đau đớn từ cái chết của con trai, lại bắt đầu muốn chiếm đoạt lại tài sản.
Ngay sau đêm Thuyền vương qua đời, Phó Minh Thành đã âm thầm đến gặp Hạ Hán Chử.
– Lúc cha tôi tỉnh táo có lập di chúc, dặn dò tôi nếu ông qua đời thì giao cho Tư lệnh ngài. Cha tôi đã nhận định Tư lệnh là người đáng tin cậy và có thể hợp tác.
– Chén rượu này là tôi kính thay cha tôi.
Phó Minh Thành tự rót ly thứ hai, lại lần nữa uống cạn.
Những chuyện xảy ra sau đó đúng như những gì công chúng đã thấy: Sau tang lễ của Thuyền vương, luật sư đã triệu tập những người từ tất cả các bên liên quan và đọc di chúc trước công chúng. Người con thứ nhà họ Phó kế thừa sản nghiệp của Phó thị, trở thành tân Thuyền vương của phương Bắc.
– Vẫn là câu nói đó, cảm ơn Tư lệnh đã giúp đỡ. Tôi kính Tư lệnh một ly nữa.
Phó Minh Thành uống ly thứ ba.
Hạ Hán Chử lên tiếng:
– Bác trai khi còn sống đã hết lòng vì ngành công thương nghiệp phát triển đất nước. Ông đã nhiều lần kêu gọi tẩy chay việc bán phá giá hàng hóa nước ngoài, bảo vệ nền công nghiệp quốc gia khởi đầu gặp nhiều khó khăn. Ông là người lương thiện và tốt bụng. Tôi luôn kính trọng cha anh. Nếu ông đã lên tiếng thì tôi đương nhiên hết lòng trợ giúp, và đó cũng là vinh hạnh của tôi. Anh Phó cũng không cần phải khách sáo như thế. Nếu anh có chuyện gì khác thì xin cứ nói.
Phó Minh Thành nói:
– Tư lệnh quả thật là người sảng kɧօáϊ. Vậy thì tôi xin nói thẳng. Tôi còn có hai việc, hy vọng được Tư lệnh giúp đỡ.
– Nói đi.
– Chuyện thứ nhất, Liêu Thọ Lâm phải chết.
– Cha tôi lúc còn sống mỗi năm đã chi trả cho ông ta trêи trăm vạn quân phí, vậy thì thôi đi, nhưng lão ta lòng tham không đáy. Là lão ta đã cấu kết với anh tôi, anh tôi mới dựa vào thế lực của lão ta để làm những hành động vô đạo đức và nhiều lần đụng chạm với cha tôi. Có thể nói, là lão ta đã gián tiếp dẫn đến cái chết đáng tiếc của cha tôi.
– Lão ta không chết, Phó thị tôi cũng vĩnh viễn không có ngày yên bình. – Phó Minh Thành nói, ánh mắt lạnh lẽo.
– Không thành vấn đề. – Hạ Hán Chử mắt không chớp, bình thản đáp lại.
Phó Minh Thành gật đầu:
– Thứ hai, cha tôi khi còn sống từng lên kế hoạch bổ sung một số tuyến đường hàng không mới, và đã nộp đơn lên Bộ thương mại. Nhưng trước khi qua đời nó vẫn nằm trêи tay những người liên quan. Tôi mong được hoàn thành di nguyện của cha tôi, hy vọng được Tư lệnh giúp đỡ sắp xếp một chút.
– Tôi sẽ suy xét.
– Cảm ơn Tư lệnh. Điều tôi muốn là như vậy. Còn Tư lệnh, anh có yêu cầu tôi làm gì không?
Hạ Hán Chử nhìn Phó Minh Thành một lát, nói:
– Chờ nghĩ ra rồi thì sẽ nói cho anh.
Anh rót một chén rượu, nâng lên với Phó Minh Thành, uống xong thì buông chén xuống, gật đầu nói:
– Anh cứ thư giãn, tôi đi trước.
Anh bám vào thành bể tắm đi lên khỏi nước, người ướt sũng đi vào buồng thay quần áo, dùng nước tráng lại cơ thể, lau khô gọt nước dính trêи người, bắt đầu mặc quần áo.
Anh đứng trước gương, tay cài từng cúc áo một, và khi cài đến chiếc cúc cuối cùng ở nơi yết hầu, anh chợt nhớ ra khi bước vào, bên khu tắm nữ, anh đã vô tình nhìn thấy bóng lưng kia, và trong một khoảnh khắc, có một hình bóng không thể giải thích được đã hiện lên trong lòng anh.
Cuối cùng đã nghĩ ra rồi, chẳng trách lại cảm thấy quen thuộc đến như thế.
Rất giống cậu con trai nhà họ Tô.
Làm sao có thể!
Hạ Hán Chử lập tức phủ quyết cảm giác hoang đường này của mình.
Cậu ta là đàn ông, trường học lại xa như thế, lại chạy đến nhà tắm nước nóng tận thành nam ư?
Anh suýt bị suy nghĩ kỳ lạ này của mình mà phá lên cười rồi.
Trêи đời dĩ nhiên có nhiều người giống nhau rồi. Có lẽ là dạo này đêm lạnh bệnh ho lại tái phát, chỉ có thể ngồi qua đêm, ngủ không đủ giấc, cho nên mới hoa mắt mà nhìn này hóa nọ.
Anh không nghĩ nhiều nữa, cài xong cúc áo cuối cùng ở cổ thì cầm áo khoác, ra khỏi phòng tắm, đi ra bên ngoài.
Chị Cúc liên tục khom người mặt mày tươi cười ra tiễn.
Hạ Hán Chử lên xe, nhắm mắt lại.
Anh Báo lái xe, lập tức quay về Hạ Công quán. Tới nơi rồi thì mở cửa xe cho anh.
Hạ Hán Chử mở mắt ra, lúc xuống xe thì dặn một câu:
– Điều tra quê quán y tá Giang của bệnh viện Thanh Hòa đã sợ tội mà tự sát kia, bao gồm tất cả những người mà cô ta qua lại.
– Chú ý, đừng cho bất kỳ ai biết.
Anh nhắc nhở một câu.
Anh Báo vâng dạ.
Tô Tuyết Chí trốn ở bên trong, chú ý tới động tĩnh bên ngoài sảnh lớn. Cuối cùng, đầu tiên là cô qua khe cửa nhìn thấy Hạ Hán Chử được chị Cúc đưa ra, một lát sau, lại thấy Phó Minh Thành cũng đi ra, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã khuya lắm rồi.
Chị Cúc tiễn khách đi xong, nghĩ đến hình như chỗ khu tắm nữ còn có một khách lâu rồi còn chưa ra, lo lắng xảy ra chuyện, trước kia cũng có một khách từng ngã bị ngất xỉu ở bể tắm, liền dẫm lên guốc gỗ chạy qua đó.
Tô Tuyết Chí ổn định tinh thần, vội kéo cửa đi ra ngoài.
– Tiểu thư, tối nay tắm rửa lâu vậy à? – Người phụ nữ Nhật Bản thấy cô không sao thì thở phào, cười đến gần hỏi.
Tô Tuyết Chí nói mình ngủ quên mất, vừa mới tỉnh.
– Em thích là tốt rồi. Chỗ của chị điều kiện và phục vụ đều tốt, khách đã đến một lần thì luôn hài lòng.
Chị Cúc rất đắc ý.
Tô Tuyết Chí đáp qua loa hai câu đối phó, đi đến chỗ cổng lớn, nhìn ra ngoài xác định là hai người kia đã đi rồi thì mới tạm biệt chị Cúc, chạy trối chết.
Nửa đêm, cô đi trêи đường phố vắng tanh và lạnh lẽo, chỉ có gió lạnh rít gào, vừa đi vừa dừng, cuối cùng bắt gặp một chiếc xe kéo, trả tiền gấp đôi so với bình thường, ăn no gió lạnh về tới trường. Sau đó lo lắng cả một đêm.
Chỗ tắm nước nóng Nhật Bản này về sau không thể đến nữa, số phiếu tắm còn lại tuy rằng tiếc đứt ruột nhưng cũng hết cách thôi, mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.
Còn chuyện đi khách sạn thuê phòng mới nảy sinh lúc trước, giờ bởi vì sự kiện ngoài ý muốn này mà cũng hoàn toàn tan biến.
Ai mà biết chỗ khách sạn đó có xảy ra chuyện gì không lường trước được không. Còn nữa, một sinh viên trường y không có việc gì tự dưng đi thuê phòng, quá là kỳ lạ đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là tự mình đi thuê nhà, nhờ anh họ đứng ra yểm trợ là an toàn nhất.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Tuyết Chí ép Tưởng Trọng Hoài phải đi theo mình vào thành, đi tìm người môi giới tìm nhà cho thuê.
Cô thậm chí đã thật nghĩ kỹ lưỡng rồi, vào lúc này dù là nhà thuê chưa phù hợp với điều kiện của mình cũng không sao, cứ thuê là được.
Lại không ngờ rằng vận may của cô cuối cùng đã trở lại.
Người môi giới nhà cho thuê vừa mới nhìn thấy cô đã cười tươi rói chúc mừng, nói hai ngày trước anh ta đã tìm được nhà mà cô muốn thuê rồi, bất kể là kiểu nhà hay là vị trí đều phù hợp với điều kiện của cô. Là một căn nhà cấp bốn nhỏ có sân, chủ nhà là dân trí thức, vừa mới trang hoàng xong, vốn dĩ dùng để kết hôn, ai ngờ xảy ra chút sự cố nhỏ, kết hôn không thành, vì tiết kiệm tiền mà đã cho thuê.
Tô Tuyết Chí mừng rỡ lập tức đi xem, đúng là căn nhà rất gần chỗ anh họ, rất thuận tiện, thế là đồng ý thuê luôn, nhận chìa khóa xong thì tức khắc đi tìm anh họ.
Diệp Hiền Tề đi vắng, thấy bảo là đi mời khách ăn cơm.
Sự việc là như thế này, lần trước anh ta có công lao phá thành công vụ án của Lục Thiên Từ, cách đây vài ngày anh ta lại hết mình cứu một người dân rơi xuống nước. Gia đình nhà của người đàn ông đó rất cảm kϊƈɦ đã đưa cả xóm khua chiêng gõ trống đến Cục cảnh sát yêu cầu khen thưởng. Cấp trêи ghi nhớ công lao của anh ta, đã khen thưởng ba đồng đại dương. Hôm nay ngày chủ nhật được nghỉ, anh ta liền dẫn vài nhân viên cấp dưới đi Thiên Tiên Lầu ăn uống một trận.
Tô Tuyết Chí đành phải chạy đến Thiên Tiên Lầu, tìm được ghế lô của anh họ, gọi Diệp Hiền Tề đang cùng mọi người chơi trò chơi vô cùng vui vẻ ra, đứng ở bên đường, nói cho anh ta biết chuyện mình đã thuê được nhà ở rồi, bảo anh ta hai ngày này mau chóng dọn dẹp qua đó ở luôn đi.
– Chìa khóa cho anh này.
Diệp Hiền Tề nhận lấy đồng ý với cô.
– Em ăn gì chưa? Đi lên đi, anh lấy hai món cho em, món ăn ở đây ngon lắm.
– Em không lên đâu, anh lên ăn tiếp đi. Em đi về đây.
Tô Tuyết Chí vẫn còn đang bận rộn một số việc trong trường, làm sao có thời gian mà ở đây dùng cơm, nói xong rồi định đi thì lại bị giữ lại.
– Thế em chờ anh một chút, anh đi gói mấy món lại cho em, em mang về ăn cũng được. Chỗ này có bánh bơ và bánh hoa quế nổi tiếng lắm, em ở Thiên Thành lâu vậy chắc chưa ăn đúng không. Em chờ anh, anh xuống ngay.
Nói xong chạy nhanh vào trong.
Tô Tuyết Chí đành phải đứng chờ. Đang đứng đợi được một chốc thì bỗng thấy chỗ cổng lớn của Thiên Tiên lầu có mấy nữ sinh mặc váy đen áo xanh đi ra, trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau đi ra, có một người trong đó là Hạ Lan Tuyết.
Từ lần trước Tô Tuyết Chí gặp Hạ Lan Tuyết là vào bữa tiệc mừng thọ Vương Hiếu Khôn. Đã qua mấy ngày rồi, không ngờ lại vô tình gặp được ở nơi này, thấy cô ấy nhìn thấy mình, trốn cũng không kịp, đành phải đứng yên, mỉm cười.
Hạ Lan Tuyết chần chừ một chút, nói với bạn một tiếng rồi đi qua, gọi một tiếng Tô thiếu gia, sau đó nói:
– Hôm nay có bạn em sinh nhật, em có báo với anh em là tới đây ăn cơm với bạn rồi.
Tô Tuyết Chí nói:
– Ừ, mọi người ăn xong rồi chuẩn bị về đúng không?
– Vâng, vừa mới ăn xong, lát còn định đi dạo ở chùa Từ Ân một chút…
Cô ấy dừng lại, đôi mắt đẹp kia rơi xuống trêи mặt cô.
– Tô thiếu gia, dạo gần đây anh rất bận đúng không?
Tô Tuyết Chí đang định trả lời thì anh họ Diệp Hiền Tề cầm theo gói bánh và một gói lá sen không biết bên trong là gì chạy ra, miệng thì nói:
– Tuyết Chí, anh thấy còn có gà nướng lá sen mới ra lò liền tiện lấy luôn một con. Em mang về mà ăn…
Anh ta bỗng nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì đôi mắt không dời ra được, đổi lại:
– Tuyết Chí, em ấy là ai thế?
Tô Tuyết Chí đành phải giới thiệu, nói cô ấy là Hạ tiểu thư, cũng nói với Hạ Lan Tuyết đây là anh họ mình.
Diệp Hiền Tề nhìn Hạ Lan Tuyết, cũng mặc kệ em họ, thấy cô ấy nhìn mình thì kịp phản ứng, giành nói:
– Anh họ Diệp, Diệp Hiền Tề. Kiến Hiền Tư Tề. Làm việc ở đồn cảnh sát, sau này Hạ tiểu thư có việc thì cứ đến tìm.
Hạ Lan Tuyết thấy người này hai tay cầm đồ, chân tay luống cuống, còn sốt ruột giới thiệu bản thân, dáng vẻ nom rất buồn cười, nhưng ngại đối phương là anh họ của Tô thiếu gia mà không thể mất lịch sự được, vì thế mà nhịn cười, gật gật đầu.
Bị một người tự nhiên nhảy ra cắt ngang, không thể tiếp tục nói chuyện với Tô thiếu gia, Hạ Lan Tuyết nhìn các bạn đang chờ, đành phải xin phép đi trước.
– Hạ tiểu thư định đi đâu để anh đưa đi.
Diệp Hiền Tề hỏi.
– Cám ơn anh, nhưng không cần đâu. Em đi cùng bạn rồi.
Cô ấy lễ phép gật đầu, lại nhìn sang Tô Tuyết Chí rồi mới đi.
Nhìn thấy cô ấy đi hẳn rồi, Diệp Hiền Tề mới quay lại.
– Tuyết Chí, sao lúc trước chưa từng nghe em nói đến Hạ tiểu thư nhỉ? Trông xinh quá.
Tô Tuyết Chí hừ một tiếng:
– Anh định làm gì? Em khuyên anh một câu, cơm thì ăn được nhiều nhưng nghĩ thì đừng nghĩ nhiều. Anh trai cô ấy anh có ứng phó được không?
Diệp Hiền Tề cười hà hà:
– Cũng phải.
Nói rồi nhét hai món đồ vào tay em họ, có lẽ tự thấy bản thân vừa rồi có bên nặng bên nhẹ, lập tức lấy lòng:
– Anh đưa em về nhé?
– Không cần đâu. – Cô dặn dò, – Anh họ nhớ mau chóng dọn qua đó thì là giúp em một việc lớn rồi đấy.
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề, hôm nay anh sẽ dọn đi ngay.
Tô Tuyết Chí lúc này mới yên tâm đi về.
Cùng ngày anh họ cô thật sự đã dọn qua đó ở, dù sao cũng chỉ có một mình anh ta, không có nhiều đồ đạc. Nhưng làm cho Tô Tuyết Chí không ngờ tới là ngày hôm sau anh ta lại tìm hiểu được địa chỉ trường nữ sinh mà Hạ Lan Tuyết đang học, lấy danh nghĩa tuần tra mà qua đó đợi người ta tan học, nhưng lại bị tài xế đến đón mất. Anh ta cũng không nản lòng, liên tiếp mấy ngày đều là như thế.
Hạ Lan Tuyết không phát hiện, nhưng tài xế lại để ý tới sự khác thường, sau khi về thì báo lại tình hình cho anh Báo, nói rằng mấy ngày này có một gã cảnh sát hành vi lén lút, rất là khả nghi, chỉ sợ gây bất lợi cho tiểu thư.
Ngày hôm nay anh Báo tự lái xe đi đón Hạ tiểu thư, quả nhiên phát hiện có một gã cảnh sát đúng như tài xế đã nói. Anh Báo nhìn một cái là nhận ra đó là con trai của nhà họ Diệp từng đi chuyến thuyền với mình, anh họ của thiếu gia nhà họ Tô. Anh Báo trở về nói lại sự việc cho Hạ Hán Chử hay, rằng hình như công tử nhà họ Diệp muốn tiếp cận tiểu thư, không biết là có ý đồ gì.
Diệp Hiền Tề ngày đó nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì trúng tiếng sét ái tình, nảy sinh ý định theo đuổi. Nhưng đợi mấy ngày đều uổng công, căn bản không có chút cơ hội tiếp cận nào cả, tự biết địa vị hai người cách nhau quá xa, cũng dần dần nản lòng. Hôm nay bận rộn đăng ký thanh tra kiểm tra nhà trọ mại ɖâʍ thuộc quản lý của cảnh sát khu vực đó, gái mại ɖâʍ luôn ngủ vào ban ngày bị bắt mặc quần áo ra đứng xếp hàng, có người thì phàn nàn chửi bới, có người thì đùa bỡn trêu chọc công khai, tình cảnh hỗn loạn như chợ bán thức ăn. Khi anh ta đang bận rộn, cũng dần dần quên đi ý nghĩ nảy sinh ngày đó rồi, ai ngờ một thủ hạ chạy tới đồn cảnh sát, nói có một người của Bộ tư lệnh cảnh vệ tới, yêu cầu anh ta qua bên kia một chuyến.
Hết chương 66
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook