Sính Kiêu
-
Chương 42
Mấy người nhìn cô, toàn bộ ngỡ ngàng.
Bởi vì sinh viên này từng hai lần được lên báo, rất có hiểu biết và lý giải độc đáo về giải phẫu sinh lý, người mà giáo viên trong trường đều biết.
Vị bác sĩ vừa đến cho rằng sinh viên này nói nhầm, ngày lập tức đính chính:
– Tôi sẽ không thực hiện ca phẫu thuật này, dù là có cậu hỗ trợ. Bảo họ đi tìm bác sĩ khác đi.
Nói xong đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí lặp lại:
– Em sẽ mổ.
Vị bác sĩ kia dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
– Em may mắn đã có kinh nghiệm về giải phẫu trước đó, xét tỷ lệ viêm ruột thừa, em đã từng tiến hành nghiên cứu đặc biệt để nâng cao kỹ năng lâm sàng. Phương pháp có thể thiếu xót, nhưng sự hiểu biết về tổn thương quả thực có ích. Em không dám nói là mình đã nắm được hết, nhưng việc mổ độc lập hẳn là không vấn đề gì. Hơn nữa những lần hiệu trưởng thực hiện phẫu thuật lâm sàng, em đều tham gia…
Bác sĩ Hồ ngắt lời cô:
– Tô Tuyết Chí, dù là em có năng lực thật sự, tôi cũng sẽ không ký tên đâu. Nhỡ đâu xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Huống chi em chỉ là sinh viên thực tập, không có tư cách bác sĩ.
Tô Tuyết Chí nói:
– Bệnh viện không cần bảo lãnh cho em. Nếu các thầy đồng ý, em sẽ nói rõ với người nhà, đây là hành vi chữa bệnh cá nhân của em, để cho họ tự lựa chọn, xảy ra chuyện em sẽ chịu trách nhiệm. Tất nhiên, nếu thật sự có hậu quả, nhà trường không thể né tránh trách nhiệm hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng. Cho nên về điểm này, vẫn mong được các bác sĩ cho phép ạ.
–
Không ổn không ổn đâu…- Bác sĩ Hồ kiên quyết.
– Với tiền đề bản thân quá trình phẫu thuật phải được đảm bảo, đối với bệnh nhân là mau chóng phẫu thuật càng sớm càng tốt, hay là trì hoãn một ngày đưa đến kinh thành bệnh tình càng nguy hiểm hơn ạ?
Vừa dứt lời, những người có mặt đều lặng thinh.
Các bác sĩ tuy có trình độ y thuật cao thấp khác nhau, nhưng họ đều là người chuyên nghiệp, dĩ nhiên nhận thức rõ điều đó.
Viêm ruột thừa sợ nhất là không được điều trị ngay dẫn tới thủng ruột.
Đứa trẻ kia đã bị trì hoãn mất một tuần rồi, rất có khả năng đã sắp bị thủng ruột, lại còn đi cả chặng đường dài, ai biết bệnh tình sẽ chuyển biến như thế nào. Nếu bị nặng hơn, dù có truyền dịch thì nguy cơ lây nhiễm và tử vong sẽ tăng cao rất nhiều.
Thực ra không chỉ Tô Tuyết Chí mà những người ở đây đều hiểu rõ.
Bác sĩ có trình độ chuyên môn để “mổ” ở đây không phải là không có đủ kỹ năng để hoàn thành ca phẫu thuật, mà là người ta không muốn làm.
Nếu bệnh viện có thể chữa trị cứu người vì trốn tránh trách nhiệm mà lại từ chối bệnh nhân, điều này dẫn đến cơ hội chữa bệnh bị bỏ lỡ, có tính là thiếu y đức trầm trọng không?
Tô Tuyết Chí nói:
– Hãy tin tưởng em. Chỉ cần các thầy toàn lực phối hợp, làm tốt việc gây tê và tiêu độc, thì em rất có lòng tin vào quá trình phẫu thuật. Tính mạng con người quan trọng hơn cả, em sẽ không lấy cái này để đánh cược đâu ạ.
Bác sĩ Hồ còn đang do dự thì cửa đã bị người khác đẩy ra, thương nhân Mã xông vào kêu cứu.
Bác sĩ Hồ vội chạy ra ngoài kiểm tra.
Bệnh nhân đã lâm vào cơn sốc.
Bác sĩ Hồ gọi cấp cứu đến, nghiến răng, quay sang nói với người nhà:
– Nếu giờ tiếp nhận phẫu thuật thì sẽ do cậu ấy làm.
Ông ta chỉ vào Tô Tuyết Chí.
– Cậu ấy là bác sĩ thực tập khoa chính quy của trường, chưa tốt nghiệp và chưa có chứng nhận đủ điều kiện hành nghề y, tuy nhiên cậu ấy đã có kinh nghiệm tương tự và sẵn sàng thực hiện ca phẫu thuật, cũng hứa sẽ cố gắng hoàn thành với nỗ lực cao nhất. Đây là hành vi y tế cá nhân của cậu ấy, không liên quan gì đến bệnh viện. Nếu người nhà chấp nhận thì sắp xếp ca mổ càng sớm càng tốt, nếu không thì lập tức chuyển tuyến lên kinh thành.
Người nhà họ Mã nhìn Tô Tuyết Chí, thấy cô quá trẻ tuổi thì không hài lòng.
Bác sĩ gây tê chen vào:
– Cậu ấy họ Tô, từng hai lần được lên báo, lần đầu tiên là chụp với Tông tiên sinh, lần thứ hai là với Cục trưởng Cục cảnh sát Tôn Mạnh Tiên.
Bà cụ Mã đã khóc đến không thở nổi, nằm ở một bên, được người ta xoa ngực hồi sức. Mã phu nhân nhìn con trai nằm yên không nhúc nhích thì nước mắt tuôn trào, đẩy ông chồng vẫn đang ủ rũ không nói lời nào, kêu lên:
– Chúng tôi đồng ý. Tất cả bác sĩ trung y chữa bệnh cho con trai tôi có chứng chỉ không? Cậu ấy đã được lên báo, nhất định có năng lực. Để cậu ấy làm đi.
Lại quỳ xuống trước Tô Tuyết Chí, bám lấy tay cô:
– Van xin cậu, cậu phải cứu con trai chúng tôi.
Tô Tuyết Chí không lên tiếng, nhìn thương nhân Mã.
Thương nhân Mã đánh mạnh vào đầu mình:
– Lấy ra đây, tôi ký.
Y tá lấy mẫu đơn đồng ý phẫu thuật đã được làm sẵn, bác sĩ Hồ lại cầm bút lên ký vào trong đó, đồng thời bổ sung một số ghi chú vừa nêu ở trêи, liệt kê những hậu quả có thể xảy ra của ca mổ. Mã Phù Sinh ký tên, ấn vân tay xuống, làm hai bản, mỗi bên giữ một bản, tiếp theo lập tức chuẩn bị phẫu thuật.
Ba giờ sau, một giờ sáng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, đứa bé đã được điều trị giảm nhẹ được đưa vào phòng mổ.
Đối với Tô Tuyết Chí, khâu quan trọng nhất của ca mổ này là khử trùng nghiêm ngặt và đầy đủ. Phòng mổ, bàn mổ, dụng cụ mổ được hấp sơ bộ và những người tham gia ca mổ đều sử dụng voduodin (cồn i-ốt) cùng cồn để khử trùng đầy đủ.
Trước khi mổ, bệnh nhi được đặt nằm ngửa trêи bàn mổ, theo kinh nghiệm, bác sĩ gây mê hồi sức gây tê tủy sống cục bộ bằng 1,5cc nubucaine 10%, sau khi đo mạch và nhịp thở thì bôi một ít thuốc hỗ trợ. Bệnh nhi nhanh chóng rơi vào trạng thái yên tĩnh được gây mê, lại lần nữa đo huyết áp và mạch, thích hợp để phẫu thuật rồi.
Tô Tuyết Chí cầm dao lá liễu, đặt vết cắt đầu tiên bên cạnh phần bụng dưới bên phải của bệnh nhi, rất vững tay.
Cô cắt một đường ngang, mở được lỗ hở tầm 5cm, tách từng lớp từng lớp thành bụng và ổ bụng, đặt dụng cụ bảo vệ vết mổ, rồi thăm dò khoang bụng, tìm ruột thừa.
Fossa ruột phải của bệnh nhân có một lượng lớn thể lỏng hỗn loạn, và có một khối u lớn hơn ở bụng dưới bên phải. Cô nhẹ nhàng vạch ra, phát hiện ra một đoạn ruột thừa lớn, thân ruột căng và thâm nhiễm, và bề mặt phủ một màu trắng, dịch tiết dạng sợi. Quả nhiên là ruột thừa sắp bị thủng.
Cô từ từ tách phần ruột thừa bị hở ra, giải phóng và cắt ruột thừa màng treo, đồng thời thắt đôi nửa cm từ gốc của ruột thừa, cắt bỏ ruột thừa, sau đó áp dụng kỹ thuật túi ví có lợi hơn để giảm ô nhiễm và thúc đẩy quá trình lành thương, đồng thời thuần thục khâu lại.
Đến đây, việc cắt bỏ ruột thừa đã xong, nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Cô tiếp tục kiểm tra khoang bụng của bệnh nhân xem có dính ruột không, quan sát ruột có kết hợp với túi Meckel’s diverticulum, sự trùng lắp của ruột và các dị tật đường ruột bẩm sinh khác hay không. Sau khi xác nhận rằng không có dị tật đường ruột, cô liên tục rửa khoang bụng bằng nước muối thông thường đã được chuẩn bị cho đến khi hết dịch, cuối cùng dùng băng gạc lau sạch dịch còn sót lại. Lại kiểm tra lần nữa, xác nhận không còn chảy máu, đếm lại băng gạc dụng cụ, đóng từng lớp vết mổ, băng ép bụng. Đến lúc này, ca mổ đã hoàn tất.
Cô gửi phần ruột thừa đã bị cắt ra ngoài để vợ chồng thương nhân Mã xem, dự tính chế thành tiêu bản, làm bệnh lý kiểm tra.
Toàn bộ quá trình, chưa tới hai mươi phút.
Bệnh nhi được chuyển vào phòng bệnh hồi sức để theo dõi. Hơn 10 phút sau tỉnh dậy, tiếp theo lại ngủ yên, không xuất hiện tình trạng nôn trớ nữa. Mạch đập mạnh, đo 100 lần/phút, thở được 25 lần, thân nhiệt 38,5 độ C, ở tình trạng tốt.
Bác sĩ Hồ liếc nhìn cậu sinh viên đang đứng trước giường bệnh ghi chép, môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi dừng lại.
Tô Tuyết Chí dặn dò y tá chăm sóc người bệnh cẩn thận, cứ cách nửa giờ thì kiểm tra nhiệt độ cơ thể, huyết áp cùng mạch đập một lần, sau đó đi ra ngoài, hơi cúi người với bác sĩ Hồ và bác sĩ gây tê:
– Em cảm ơn.
Bác sĩ Hồ hình như cũng thả lỏng, thở phào, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, nói:
– Nơi này giao cho tôi đi, tôi sẽ theo dõi bệnh nhân. Em cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ý thức được rằng ca phẫu thuật này cũng coi như là thành công rồi.
Cô cảm ơn bác sĩ Hồ, đi về hướng phòng nghỉ, một nhóm người xông đến trước mặt cô, vây lấy cô, cảm ơn rối rít.
Mã phu nhân nắm chặt tay cô, lắc liên hồi:
– Tiểu Tô, bác sĩ Tô, cảm ơn cậu rất nhiều. Chị nhất định sẽ báo đáp cậu. Cậu muốn gì? Cậu lập gia đình chưa? Chị có một cháu gái rất xứng đôi với cậu đó, để chị làm mối cho nhé.
Tô Tuyết Chí vội cự tuyệt, khó khăn lắm mới thoát khỏi bà Mã, vào phòng nghỉ mà bệnh viện chuẩn bị cho bác sĩ trực đêm để nghỉ ngơi.
Cô cũng không cảm thấy mệt, chỉ có cảm giác tinh thần đang căng thẳng được thả lỏng mà thôi.
Cuộc phẫu thuật tối nay nói thật ra, bản thân cô cũng không tự tin trăm phần trăm. Trêи đời này không có ca mổ nào chắc chắn 100%, cả trăm năm sau dù bác sĩ phẫu thuật có tài giỏi đến đâu cũng không dám nói ra điều đó.
Cô hơn những người khác cũng không phải thành thạo về kỹ năng giải phẫu, mà là, cô biết xác suất phẫu thuật thành công sẽ cao hơn, cho nên, cô đã vượt qua được rào cản kia trong lòng.
Hiện tại, ca phẫu thuật đã kết thúc suôn sẻ, xung quanh yên lặng, cô nhớ lại toàn bộ quá trình của ca mổ tối nay, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ. Nếu tại thời điểm đó, bệnh nhi đã rơi vào tình trạng bị thủng ruột, với tiền đề là nhiễm trùng màng bụng có thể tăng lên đáng kể mà không có kháng sinh, và với tiền đề là những người hành nghề y có trình độ không sẵn sàng chịu trách nhiệm về những hậu quả tiêu cực có thể xảy ra khi phẫu thuật cho bệnh nhi đó, thì liệu cô có còn đủ can đảm để đứng lên và bất chấp mạo hiểm những rủi ro khác nhau chống lại mình, cố gắng hết sức để cứu cuộc sống của một người bình thường không?
Hậu quả của việc cứu chữa thất bại, đây chính là thanh kiếm của Damocles treo trêи đầu người cứu chữa.
Tất cả chúng sinh đều là người phàm, kể cả bác sĩ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nói thật, là chính cô cũng không có lời giải đáp.
Cô xem thời gian, 3 giờ sáng. Xoa xoa hai huyệt Thái Dương, ngồi dậy, mở cửa sổ ra, muốn để gió lùa vào căn phòng cho thoáng đãng, bỗng sững người.
Cửa sổ của phòng nghỉ hướng ra bên ngoài, cách đó chừng chục mét là một con đường. Cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu bên đường, bên cạnh nó có một người đang đứng, người đó đang hút thuốc lá, đốm lửa đỏ rực ở trong nền màn đêm đen tuyền.
Đó là con đường đi vào cửa ngách của bệnh viện, cô chắc chắn đó không phải là người nhà bệnh nhân, tất cả người nhà họ Mã đều tập trung ở đằng trước. Trêи đường không có ánh đèn, ánh sáng vô cùng mờ ảo, cùng với ánh đèn mờ ảo từ mấy căn phòng tầng một của bệnh viện, cô đột nhiên cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc.
Người đàn ông đó dường như cũng nhìn thấy cô, dáng đang tựa nghiêng đứng thẳng lên, vứt điếu thuốc đi rồi quay người về hướng cô đang đứng.
Tô Tuyết Chí đứng sau cửa sổ cuối cùng đã nhận ra, người đàn ông đó là Hạ Hán Chử.
Hết chương 42
Bởi vì sinh viên này từng hai lần được lên báo, rất có hiểu biết và lý giải độc đáo về giải phẫu sinh lý, người mà giáo viên trong trường đều biết.
Vị bác sĩ vừa đến cho rằng sinh viên này nói nhầm, ngày lập tức đính chính:
– Tôi sẽ không thực hiện ca phẫu thuật này, dù là có cậu hỗ trợ. Bảo họ đi tìm bác sĩ khác đi.
Nói xong đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí lặp lại:
– Em sẽ mổ.
Vị bác sĩ kia dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
– Em may mắn đã có kinh nghiệm về giải phẫu trước đó, xét tỷ lệ viêm ruột thừa, em đã từng tiến hành nghiên cứu đặc biệt để nâng cao kỹ năng lâm sàng. Phương pháp có thể thiếu xót, nhưng sự hiểu biết về tổn thương quả thực có ích. Em không dám nói là mình đã nắm được hết, nhưng việc mổ độc lập hẳn là không vấn đề gì. Hơn nữa những lần hiệu trưởng thực hiện phẫu thuật lâm sàng, em đều tham gia…
Bác sĩ Hồ ngắt lời cô:
– Tô Tuyết Chí, dù là em có năng lực thật sự, tôi cũng sẽ không ký tên đâu. Nhỡ đâu xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Huống chi em chỉ là sinh viên thực tập, không có tư cách bác sĩ.
Tô Tuyết Chí nói:
– Bệnh viện không cần bảo lãnh cho em. Nếu các thầy đồng ý, em sẽ nói rõ với người nhà, đây là hành vi chữa bệnh cá nhân của em, để cho họ tự lựa chọn, xảy ra chuyện em sẽ chịu trách nhiệm. Tất nhiên, nếu thật sự có hậu quả, nhà trường không thể né tránh trách nhiệm hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng. Cho nên về điểm này, vẫn mong được các bác sĩ cho phép ạ.
–
Không ổn không ổn đâu…- Bác sĩ Hồ kiên quyết.
– Với tiền đề bản thân quá trình phẫu thuật phải được đảm bảo, đối với bệnh nhân là mau chóng phẫu thuật càng sớm càng tốt, hay là trì hoãn một ngày đưa đến kinh thành bệnh tình càng nguy hiểm hơn ạ?
Vừa dứt lời, những người có mặt đều lặng thinh.
Các bác sĩ tuy có trình độ y thuật cao thấp khác nhau, nhưng họ đều là người chuyên nghiệp, dĩ nhiên nhận thức rõ điều đó.
Viêm ruột thừa sợ nhất là không được điều trị ngay dẫn tới thủng ruột.
Đứa trẻ kia đã bị trì hoãn mất một tuần rồi, rất có khả năng đã sắp bị thủng ruột, lại còn đi cả chặng đường dài, ai biết bệnh tình sẽ chuyển biến như thế nào. Nếu bị nặng hơn, dù có truyền dịch thì nguy cơ lây nhiễm và tử vong sẽ tăng cao rất nhiều.
Thực ra không chỉ Tô Tuyết Chí mà những người ở đây đều hiểu rõ.
Bác sĩ có trình độ chuyên môn để “mổ” ở đây không phải là không có đủ kỹ năng để hoàn thành ca phẫu thuật, mà là người ta không muốn làm.
Nếu bệnh viện có thể chữa trị cứu người vì trốn tránh trách nhiệm mà lại từ chối bệnh nhân, điều này dẫn đến cơ hội chữa bệnh bị bỏ lỡ, có tính là thiếu y đức trầm trọng không?
Tô Tuyết Chí nói:
– Hãy tin tưởng em. Chỉ cần các thầy toàn lực phối hợp, làm tốt việc gây tê và tiêu độc, thì em rất có lòng tin vào quá trình phẫu thuật. Tính mạng con người quan trọng hơn cả, em sẽ không lấy cái này để đánh cược đâu ạ.
Bác sĩ Hồ còn đang do dự thì cửa đã bị người khác đẩy ra, thương nhân Mã xông vào kêu cứu.
Bác sĩ Hồ vội chạy ra ngoài kiểm tra.
Bệnh nhân đã lâm vào cơn sốc.
Bác sĩ Hồ gọi cấp cứu đến, nghiến răng, quay sang nói với người nhà:
– Nếu giờ tiếp nhận phẫu thuật thì sẽ do cậu ấy làm.
Ông ta chỉ vào Tô Tuyết Chí.
– Cậu ấy là bác sĩ thực tập khoa chính quy của trường, chưa tốt nghiệp và chưa có chứng nhận đủ điều kiện hành nghề y, tuy nhiên cậu ấy đã có kinh nghiệm tương tự và sẵn sàng thực hiện ca phẫu thuật, cũng hứa sẽ cố gắng hoàn thành với nỗ lực cao nhất. Đây là hành vi y tế cá nhân của cậu ấy, không liên quan gì đến bệnh viện. Nếu người nhà chấp nhận thì sắp xếp ca mổ càng sớm càng tốt, nếu không thì lập tức chuyển tuyến lên kinh thành.
Người nhà họ Mã nhìn Tô Tuyết Chí, thấy cô quá trẻ tuổi thì không hài lòng.
Bác sĩ gây tê chen vào:
– Cậu ấy họ Tô, từng hai lần được lên báo, lần đầu tiên là chụp với Tông tiên sinh, lần thứ hai là với Cục trưởng Cục cảnh sát Tôn Mạnh Tiên.
Bà cụ Mã đã khóc đến không thở nổi, nằm ở một bên, được người ta xoa ngực hồi sức. Mã phu nhân nhìn con trai nằm yên không nhúc nhích thì nước mắt tuôn trào, đẩy ông chồng vẫn đang ủ rũ không nói lời nào, kêu lên:
– Chúng tôi đồng ý. Tất cả bác sĩ trung y chữa bệnh cho con trai tôi có chứng chỉ không? Cậu ấy đã được lên báo, nhất định có năng lực. Để cậu ấy làm đi.
Lại quỳ xuống trước Tô Tuyết Chí, bám lấy tay cô:
– Van xin cậu, cậu phải cứu con trai chúng tôi.
Tô Tuyết Chí không lên tiếng, nhìn thương nhân Mã.
Thương nhân Mã đánh mạnh vào đầu mình:
– Lấy ra đây, tôi ký.
Y tá lấy mẫu đơn đồng ý phẫu thuật đã được làm sẵn, bác sĩ Hồ lại cầm bút lên ký vào trong đó, đồng thời bổ sung một số ghi chú vừa nêu ở trêи, liệt kê những hậu quả có thể xảy ra của ca mổ. Mã Phù Sinh ký tên, ấn vân tay xuống, làm hai bản, mỗi bên giữ một bản, tiếp theo lập tức chuẩn bị phẫu thuật.
Ba giờ sau, một giờ sáng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, đứa bé đã được điều trị giảm nhẹ được đưa vào phòng mổ.
Đối với Tô Tuyết Chí, khâu quan trọng nhất của ca mổ này là khử trùng nghiêm ngặt và đầy đủ. Phòng mổ, bàn mổ, dụng cụ mổ được hấp sơ bộ và những người tham gia ca mổ đều sử dụng voduodin (cồn i-ốt) cùng cồn để khử trùng đầy đủ.
Trước khi mổ, bệnh nhi được đặt nằm ngửa trêи bàn mổ, theo kinh nghiệm, bác sĩ gây mê hồi sức gây tê tủy sống cục bộ bằng 1,5cc nubucaine 10%, sau khi đo mạch và nhịp thở thì bôi một ít thuốc hỗ trợ. Bệnh nhi nhanh chóng rơi vào trạng thái yên tĩnh được gây mê, lại lần nữa đo huyết áp và mạch, thích hợp để phẫu thuật rồi.
Tô Tuyết Chí cầm dao lá liễu, đặt vết cắt đầu tiên bên cạnh phần bụng dưới bên phải của bệnh nhi, rất vững tay.
Cô cắt một đường ngang, mở được lỗ hở tầm 5cm, tách từng lớp từng lớp thành bụng và ổ bụng, đặt dụng cụ bảo vệ vết mổ, rồi thăm dò khoang bụng, tìm ruột thừa.
Fossa ruột phải của bệnh nhân có một lượng lớn thể lỏng hỗn loạn, và có một khối u lớn hơn ở bụng dưới bên phải. Cô nhẹ nhàng vạch ra, phát hiện ra một đoạn ruột thừa lớn, thân ruột căng và thâm nhiễm, và bề mặt phủ một màu trắng, dịch tiết dạng sợi. Quả nhiên là ruột thừa sắp bị thủng.
Cô từ từ tách phần ruột thừa bị hở ra, giải phóng và cắt ruột thừa màng treo, đồng thời thắt đôi nửa cm từ gốc của ruột thừa, cắt bỏ ruột thừa, sau đó áp dụng kỹ thuật túi ví có lợi hơn để giảm ô nhiễm và thúc đẩy quá trình lành thương, đồng thời thuần thục khâu lại.
Đến đây, việc cắt bỏ ruột thừa đã xong, nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Cô tiếp tục kiểm tra khoang bụng của bệnh nhân xem có dính ruột không, quan sát ruột có kết hợp với túi Meckel’s diverticulum, sự trùng lắp của ruột và các dị tật đường ruột bẩm sinh khác hay không. Sau khi xác nhận rằng không có dị tật đường ruột, cô liên tục rửa khoang bụng bằng nước muối thông thường đã được chuẩn bị cho đến khi hết dịch, cuối cùng dùng băng gạc lau sạch dịch còn sót lại. Lại kiểm tra lần nữa, xác nhận không còn chảy máu, đếm lại băng gạc dụng cụ, đóng từng lớp vết mổ, băng ép bụng. Đến lúc này, ca mổ đã hoàn tất.
Cô gửi phần ruột thừa đã bị cắt ra ngoài để vợ chồng thương nhân Mã xem, dự tính chế thành tiêu bản, làm bệnh lý kiểm tra.
Toàn bộ quá trình, chưa tới hai mươi phút.
Bệnh nhi được chuyển vào phòng bệnh hồi sức để theo dõi. Hơn 10 phút sau tỉnh dậy, tiếp theo lại ngủ yên, không xuất hiện tình trạng nôn trớ nữa. Mạch đập mạnh, đo 100 lần/phút, thở được 25 lần, thân nhiệt 38,5 độ C, ở tình trạng tốt.
Bác sĩ Hồ liếc nhìn cậu sinh viên đang đứng trước giường bệnh ghi chép, môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi dừng lại.
Tô Tuyết Chí dặn dò y tá chăm sóc người bệnh cẩn thận, cứ cách nửa giờ thì kiểm tra nhiệt độ cơ thể, huyết áp cùng mạch đập một lần, sau đó đi ra ngoài, hơi cúi người với bác sĩ Hồ và bác sĩ gây tê:
– Em cảm ơn.
Bác sĩ Hồ hình như cũng thả lỏng, thở phào, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, nói:
– Nơi này giao cho tôi đi, tôi sẽ theo dõi bệnh nhân. Em cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ý thức được rằng ca phẫu thuật này cũng coi như là thành công rồi.
Cô cảm ơn bác sĩ Hồ, đi về hướng phòng nghỉ, một nhóm người xông đến trước mặt cô, vây lấy cô, cảm ơn rối rít.
Mã phu nhân nắm chặt tay cô, lắc liên hồi:
– Tiểu Tô, bác sĩ Tô, cảm ơn cậu rất nhiều. Chị nhất định sẽ báo đáp cậu. Cậu muốn gì? Cậu lập gia đình chưa? Chị có một cháu gái rất xứng đôi với cậu đó, để chị làm mối cho nhé.
Tô Tuyết Chí vội cự tuyệt, khó khăn lắm mới thoát khỏi bà Mã, vào phòng nghỉ mà bệnh viện chuẩn bị cho bác sĩ trực đêm để nghỉ ngơi.
Cô cũng không cảm thấy mệt, chỉ có cảm giác tinh thần đang căng thẳng được thả lỏng mà thôi.
Cuộc phẫu thuật tối nay nói thật ra, bản thân cô cũng không tự tin trăm phần trăm. Trêи đời này không có ca mổ nào chắc chắn 100%, cả trăm năm sau dù bác sĩ phẫu thuật có tài giỏi đến đâu cũng không dám nói ra điều đó.
Cô hơn những người khác cũng không phải thành thạo về kỹ năng giải phẫu, mà là, cô biết xác suất phẫu thuật thành công sẽ cao hơn, cho nên, cô đã vượt qua được rào cản kia trong lòng.
Hiện tại, ca phẫu thuật đã kết thúc suôn sẻ, xung quanh yên lặng, cô nhớ lại toàn bộ quá trình của ca mổ tối nay, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ. Nếu tại thời điểm đó, bệnh nhi đã rơi vào tình trạng bị thủng ruột, với tiền đề là nhiễm trùng màng bụng có thể tăng lên đáng kể mà không có kháng sinh, và với tiền đề là những người hành nghề y có trình độ không sẵn sàng chịu trách nhiệm về những hậu quả tiêu cực có thể xảy ra khi phẫu thuật cho bệnh nhi đó, thì liệu cô có còn đủ can đảm để đứng lên và bất chấp mạo hiểm những rủi ro khác nhau chống lại mình, cố gắng hết sức để cứu cuộc sống của một người bình thường không?
Hậu quả của việc cứu chữa thất bại, đây chính là thanh kiếm của Damocles treo trêи đầu người cứu chữa.
Tất cả chúng sinh đều là người phàm, kể cả bác sĩ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nói thật, là chính cô cũng không có lời giải đáp.
Cô xem thời gian, 3 giờ sáng. Xoa xoa hai huyệt Thái Dương, ngồi dậy, mở cửa sổ ra, muốn để gió lùa vào căn phòng cho thoáng đãng, bỗng sững người.
Cửa sổ của phòng nghỉ hướng ra bên ngoài, cách đó chừng chục mét là một con đường. Cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu bên đường, bên cạnh nó có một người đang đứng, người đó đang hút thuốc lá, đốm lửa đỏ rực ở trong nền màn đêm đen tuyền.
Đó là con đường đi vào cửa ngách của bệnh viện, cô chắc chắn đó không phải là người nhà bệnh nhân, tất cả người nhà họ Mã đều tập trung ở đằng trước. Trêи đường không có ánh đèn, ánh sáng vô cùng mờ ảo, cùng với ánh đèn mờ ảo từ mấy căn phòng tầng một của bệnh viện, cô đột nhiên cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc.
Người đàn ông đó dường như cũng nhìn thấy cô, dáng đang tựa nghiêng đứng thẳng lên, vứt điếu thuốc đi rồi quay người về hướng cô đang đứng.
Tô Tuyết Chí đứng sau cửa sổ cuối cùng đã nhận ra, người đàn ông đó là Hạ Hán Chử.
Hết chương 42
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook