Sinh Hoạt Cấm Kị
-
Chương 15
Lâm Tuyền tỉnh lại một cách mơ hồ trên chiếc giường đượm mùi hương từ Vương Thiệu, cả người cậu bỏng rát như bị hơ qua than hồng. Căn phòng u tối, trời về chiều đã âm u mà đèn đường còn chưa mở làm cho chút ánh sáng hiếm hoi hắt vào trong nhà cũng mang chút phiền muộn. Cậu không hiểu tại sao y lại có thể đối xử với cậu như thế, trong lúc cậu đã rất cố gắng làm vừa lòng y.
Cậu nhận ra y đã thay cậu lau người cùng xoa thuốc, lại còn cho cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông rộng rãi và rất êm.
Y có thể nhìn ra mọi chuyện không phải do cậu, Lâm Tuyền tin chắc là như thế. Cậu biết chỉ là y cố tình không nhìn vào sự thật mà thôi. Phải làm sao để y tin tưởng cậu nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn theo tình huống này. Nếu như quả thật là y không thể chịu đựng nổi cậu thì sao? Nếu như ngày mai Lâm Tuyền tỉnh dậy và nhận ra nơi mình đang ở không còn là căn nhà này thì sao?
Tại sao mọi người luôn muốn vứt bỏ cậu? Cậu đã làm gì để bị đối xử như một thứ không ai muốn để trong tầm mắt như thế này? Cậu không muốn bị vứt bỏ mà. Chẳng thà y nói cho cậu biết phải làm sao để tiếp tục được ở lại đây, cho dù là khó khăn cách mấy Lâm Tuyền cũng có thể làm được.
Bàn tay nắm chặt vỏ gối khiến nó nhăn nhúm lại, Lâm Tuyền cảm thấy đau khổ đến mức mọi thứ xung quanh đều quay cuồng. Cậu thật lòng muốn ở lại đây, dù cho cậu nhận ra với thân phận của cậu thì có ở lại cũng chỉ bị y đối xử như một con chó trong nhà, vậy mà cậu cũng có thể quyết định được việc mình đi hay ở đâu. Tất cả đều phụ thuộc vào cảm giác của gã đàn ông kia, nhưng y có vẻ chán ghét cậu thật rồi. Hay là, Lâm Tuyền nghĩ, cậu đến và van xin y, có thể y sẽ đổi ý thì sao. Một phần trong Lâm Tuyền chờ mong y sẽ đồng ý cho cậu ở lại, dù cho có chịu thêm nhiều những trận đòn roi nữa cũng có thể được mà.
Vương Thiệu khoá kín mình trong căn phòng ngủ chất chứa đầy những bệnh hoạn của y. Cậu ta đã tỉnh chưa, y thầm hỏi, cậu ta có nhận ra cửa không hề khoá hay không? Nếu cậu ta biết được rằng y đã buông lỏng bản thân như thế này, liệu cậu ta có bỏ chạy khỏi y hay không?
Lâm Tuyền tìm thấy Vương Thiệu khi y đang ngồi gục đầu trên ghế, vai thõng xuống và mặt vùi vào trong bóng tối. Căn phòng kín bưng không chút ánh sáng làm cho cậu có cảm giác như một thứ vô hình nào đó đang đè nặng lên người đàn ông này.
Cậu khẽ mở cửa, nâng nhẹ từng bước chân tiến vào, nhưng cậu có cảm tưởng mọi hành động cẩn trọng của cậu là vô ích với y, bởi vì cho đến khi cậu đã đứng trước mặt y rồi, y vẫn như không hề nhận ra. Không biết cái gì đã thúc giục Lâm Tuyền, nên thay vì quỳ xuống van xin như đã định liệu từ trước, cậu lại vươn tay ra ôm lấy y.
Ngay khi Vương Thiệu được thiếu niên thơm mát ôm vào lòng, mọi thứ chất chứa trong lòng y như núi lửa trào ra, y bất động. Trong khi đó, Lâm Tuyền lại cảm thấy như cậu đã ôm hết tất cả gánh nặng của người đàn ông này vào lòng, không còn chút gì giấu diếm nhau nữa, cảm giác được dựa vào cũng làm cho cậu cảm thấy như chính mình cũng đang được an ủi.
—–
Kha Bối có cảm giác rất mơ hồ khi nhận được bó hoa từ Vương Anh với một câu thông báo ngắn ngủi: “Hoành tổng sẽ bắt đầu quá trình theo đuổi, xin anh thận trọng.” Làm quái gì mà y theo đuổi hắn rồi hắn phải thận trọng?
Hắn nhận lời kết giao với Hoành Kha rồi sau đó báo cho Vương Thiệu biết rằng việc hai người trăn trở nay đã có một thằng đần ghé vai vào vác phụ, sau đó hắn cứ nghĩ mình sẽ ung dung rong chơi. Vậy mà tên đần này cư xử theo một cách rất không đần chút nào cả. Một mặt y sai người đi rải đơn vu khống công ty Song An khắp thành phố, một mặt lại theo dõi hắn sít sao, hết tặng quà lại hẹn hò. Làm cho Kha Bối thật sự vướng bận, hầu như không còn sức lực rong chơi bên ngoài nữa.
“Tôi nói, cậu dừng ngay mấy trò vớ vẩn này lại.” Hắn hùng hổ xông vào cửa văn phòng của Hoành Kha như muốn lật tung chỗ này, mọi nhân viên đều đã được lưu ý đây chính là tân phu nhân của tổng tài nên cũng chẳng ai buồn can ngăn, cứ coi như vợ chồng son cãi vã mà thôi. Trong khi Hoành Kha nhìn biểu cảm như muốn nổi xung thiên kia thì lại cảm thấy vui vẻ “Anh đến thăm tôi sao? A, giờ tôi chưa tan ca được, anh phải đợi thêm một chút rồi.”
Kha Bối thấy cơn giận của hắn lại chẳng được để vào mắt tên kia thì hậm hực vô cùng, hắn bèn nhanh chóng đổi phương pháp khác “Tôi không thích chờ, hay là mình giải quyết trong đây luôn đi.” Khoá trái cửa lại, hắn tiến nhanh đến bàn làm việc của Hoành Kha, lột cà vạt của y xuống để bịt mắt y lại “Làm tình trong văn phòng cũng là một loại thú vị. Khi nãy tôi còn thấy thư kí của Hoành tổng, quả thật rất bốc lửa nha. Không biết Hoành tổng đã thử qua loại tình thú này chưa?” Miệng hắn mải mê thưởng thức hương vị từ môi y, tay lại dùng sức giật tung cúc áo y theo cách dứt khoát nhất.
Lần này, Hoành Kha lại không dung túng cho hắn, y dùng sức bắt lấy đôi tay điêu luyện của hắn, bóp chặt đến mức Kha Bối đang mải mê hôn liền khựng lại. Hoành Kha lại càng không vui hơn, y rướn người tìm bờ môi của Kha Bối, cắn nuốt và kéo giãn nó, đầu lưỡi đảo quanh hàng răng khít đều, cạy mở ra để chui vào đùa nghịch với chiếc lưỡi linh hoạt kia.
Kha Bối nửa vì bất ngờ, nửa vì đau, không phòng bị được mà để mất quyền chủ động, hắn nhanh chóng rơi vào cảm giác khoái lạc, càng lúc càng đắm say hơn nữa, cả người cũng cong lên, cố sức dựa vào người đối phương như tỏ ý muốn được cưng chiều. Ngay lúc đó, Hoành Kha lại bất ngờ buông hắn ra, ung dung gỡ bỏ chiếc cà vạt đang bịt mắt của mình, rồi lần xuống chỉnh trang xống áo. “Anh chờ tôi một lúc, tôi giao việc cho cấp dưới xong sẽ đưa anh đi ăn. Có được không?”
Kha Bối bị đẩy ra giữa chừng như thế, cả người thẫn thờ một lúc thật lâu, sau đó còn bị tên kia đem ý định muốn quyến rũ của mình quăng vào hư không, hắn đúng là không cam lòng “Cậu… tại sao lại làm như vậy?” hắn nhỏ giọng hỏi.
“Tôi muốn đưa anh đi ăn mà. Cũng gần trưa rồi.” Hoành Kha cứ thản nhiên sắp xếp lại công văn y còn đang làm dang dở, lại bấm điện thoại nội bộ dặn dò thư kí chuyển hết những cuộc hẹn sắp tới sang ngày khác “Anh thích ăn gì? Món Trung hay món Tây?”
Chỉ là đi ăn mà từ chối hắn, Kha Bối cay đắng nghĩ, từ chối hắn như vậy có nghĩa là không còn cần làm tình với hắn hay sao. “Tôi không cần. Cậu cứ tiếp tục đi, tôi về đây.” Hắn nhanh chóng muốn bỏ chạy khỏi chỗ này. Nhưng vừa quay bước thì một bàn tay vững chãi đã níu lấy tay hắn “Anh giận sao? Đừng như vậy mà.”
“Cậu mới là đừng cư xử như vậy đó. Tôi không hiểu cậu định làm gì cả. Tôi không thích!!” hắn gần như gào lên, tay cố rút ra khỏi bàn tay đang níu hắn lại. Hoành Kha vẫn không bỏ cuộc, y vẫn cố gắng giải thích: “Tôi là đang theo đuổi anh mà. Không phải đưa nhau đi ăn vẫn là chuyện người ta hay làm khi hẹn hò sao?”
Kha Bối càng nghe y giải thích càng khó chịu hơn “Tôi không cần, cậu ngưng lải nhải hai chữ theo đuổi đi. Cậu đáp ứng tôi, tôi phục vụ cậu, vậy là xong.” Hắn quay lại, nói rành rọt từng chữ trước mặt Hoành Kha, lạnh lùng nhìn sắc mặt y biến đổi.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm. Anh xem chuyện giữa chúng ta là một cuộc mua bán. Nhưng tôi thì khác. Tôi xem đó là lễ vật dành cho anh, sau đó sẽ còn nhiều những món quà khác. Tất cả không phải đổi lấy một vài cuộc vui ngắn ngủi, mà mục đích là đổi lấy hạnh phúc cả đời.” Hoành Kha lúc này đã hơi run giọng, trước một người vô tình và thạo đời như Kha Bối, có đôi lúc y cảm thấy chính mình còn quá non tay. “Anh về đi. Chuyện tôi đã hứa, tôi dứt khoát sẽ làm, chỉ mong anh nghĩ lại.” Y quay mặt đi, lại như tiếp tục công việc của mình.
~~~
Sau khi được thiếu niên ôm ấp một lúc, Vương Thiệu dần dần bình tĩnh lại, y ngước mặt lên nhìn cậu ta như bơi trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, lòng lại chợt thấy ấm áp “Em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Lâm Tuyền gật đầu, cậu nghe ra có chút dịu dàng trong lời nói của Vương Thiệu. Y cứ ngước nhìn cậu như thế, vòng tay ôm cậu vẫn chưa chịu buông, Lâm Tuyền bèn ngượng ngùng “Chủ nhân … anh giữ tôi lại nhé. Tôi … tôi không muốn rơi vào tay người khác. Xin anh…”
Vương Thiệu thật sự bất ngờ trước những lời này, y sợ mình nghe nhầm bèn nhanh chóng hỏi lại “Em nói… là thật sao? Không sợ tôi sẽ lại giống như lúc trước sao?”
Lâm Tuyền chậm chạp lắc đầu, cậu đã xác định rồi mà, cho dù y có như vậy, cậu vẫn chỉ muốn ở lại đây. Cậu kéo y đến ngồi lên giường nệm, lại vùi đầu vào lòng y “Em cảm thấy… rất muốn ở lại đây. Chủ nhân, để em ở lại nhé.”
Vương Thiệu thuận theo lực kéo của Lâm Tuyền, ngồi xuống cạnh cậu, “Tôi nghĩ có vài chuyện em cần biết. Sau khi biết được rồi, em hẵng quyết định xem có muốn ở bên tôi hay không. Em không cần sợ sẽ rơi vào tay một người xấu tính, tôi hứa sẽ lo cho em đến được với một người đối tốt với em.”
Lâm Tuyền ngước mặt nhìn y, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
Cậu nhận ra y đã thay cậu lau người cùng xoa thuốc, lại còn cho cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông rộng rãi và rất êm.
Y có thể nhìn ra mọi chuyện không phải do cậu, Lâm Tuyền tin chắc là như thế. Cậu biết chỉ là y cố tình không nhìn vào sự thật mà thôi. Phải làm sao để y tin tưởng cậu nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn theo tình huống này. Nếu như quả thật là y không thể chịu đựng nổi cậu thì sao? Nếu như ngày mai Lâm Tuyền tỉnh dậy và nhận ra nơi mình đang ở không còn là căn nhà này thì sao?
Tại sao mọi người luôn muốn vứt bỏ cậu? Cậu đã làm gì để bị đối xử như một thứ không ai muốn để trong tầm mắt như thế này? Cậu không muốn bị vứt bỏ mà. Chẳng thà y nói cho cậu biết phải làm sao để tiếp tục được ở lại đây, cho dù là khó khăn cách mấy Lâm Tuyền cũng có thể làm được.
Bàn tay nắm chặt vỏ gối khiến nó nhăn nhúm lại, Lâm Tuyền cảm thấy đau khổ đến mức mọi thứ xung quanh đều quay cuồng. Cậu thật lòng muốn ở lại đây, dù cho cậu nhận ra với thân phận của cậu thì có ở lại cũng chỉ bị y đối xử như một con chó trong nhà, vậy mà cậu cũng có thể quyết định được việc mình đi hay ở đâu. Tất cả đều phụ thuộc vào cảm giác của gã đàn ông kia, nhưng y có vẻ chán ghét cậu thật rồi. Hay là, Lâm Tuyền nghĩ, cậu đến và van xin y, có thể y sẽ đổi ý thì sao. Một phần trong Lâm Tuyền chờ mong y sẽ đồng ý cho cậu ở lại, dù cho có chịu thêm nhiều những trận đòn roi nữa cũng có thể được mà.
Vương Thiệu khoá kín mình trong căn phòng ngủ chất chứa đầy những bệnh hoạn của y. Cậu ta đã tỉnh chưa, y thầm hỏi, cậu ta có nhận ra cửa không hề khoá hay không? Nếu cậu ta biết được rằng y đã buông lỏng bản thân như thế này, liệu cậu ta có bỏ chạy khỏi y hay không?
Lâm Tuyền tìm thấy Vương Thiệu khi y đang ngồi gục đầu trên ghế, vai thõng xuống và mặt vùi vào trong bóng tối. Căn phòng kín bưng không chút ánh sáng làm cho cậu có cảm giác như một thứ vô hình nào đó đang đè nặng lên người đàn ông này.
Cậu khẽ mở cửa, nâng nhẹ từng bước chân tiến vào, nhưng cậu có cảm tưởng mọi hành động cẩn trọng của cậu là vô ích với y, bởi vì cho đến khi cậu đã đứng trước mặt y rồi, y vẫn như không hề nhận ra. Không biết cái gì đã thúc giục Lâm Tuyền, nên thay vì quỳ xuống van xin như đã định liệu từ trước, cậu lại vươn tay ra ôm lấy y.
Ngay khi Vương Thiệu được thiếu niên thơm mát ôm vào lòng, mọi thứ chất chứa trong lòng y như núi lửa trào ra, y bất động. Trong khi đó, Lâm Tuyền lại cảm thấy như cậu đã ôm hết tất cả gánh nặng của người đàn ông này vào lòng, không còn chút gì giấu diếm nhau nữa, cảm giác được dựa vào cũng làm cho cậu cảm thấy như chính mình cũng đang được an ủi.
—–
Kha Bối có cảm giác rất mơ hồ khi nhận được bó hoa từ Vương Anh với một câu thông báo ngắn ngủi: “Hoành tổng sẽ bắt đầu quá trình theo đuổi, xin anh thận trọng.” Làm quái gì mà y theo đuổi hắn rồi hắn phải thận trọng?
Hắn nhận lời kết giao với Hoành Kha rồi sau đó báo cho Vương Thiệu biết rằng việc hai người trăn trở nay đã có một thằng đần ghé vai vào vác phụ, sau đó hắn cứ nghĩ mình sẽ ung dung rong chơi. Vậy mà tên đần này cư xử theo một cách rất không đần chút nào cả. Một mặt y sai người đi rải đơn vu khống công ty Song An khắp thành phố, một mặt lại theo dõi hắn sít sao, hết tặng quà lại hẹn hò. Làm cho Kha Bối thật sự vướng bận, hầu như không còn sức lực rong chơi bên ngoài nữa.
“Tôi nói, cậu dừng ngay mấy trò vớ vẩn này lại.” Hắn hùng hổ xông vào cửa văn phòng của Hoành Kha như muốn lật tung chỗ này, mọi nhân viên đều đã được lưu ý đây chính là tân phu nhân của tổng tài nên cũng chẳng ai buồn can ngăn, cứ coi như vợ chồng son cãi vã mà thôi. Trong khi Hoành Kha nhìn biểu cảm như muốn nổi xung thiên kia thì lại cảm thấy vui vẻ “Anh đến thăm tôi sao? A, giờ tôi chưa tan ca được, anh phải đợi thêm một chút rồi.”
Kha Bối thấy cơn giận của hắn lại chẳng được để vào mắt tên kia thì hậm hực vô cùng, hắn bèn nhanh chóng đổi phương pháp khác “Tôi không thích chờ, hay là mình giải quyết trong đây luôn đi.” Khoá trái cửa lại, hắn tiến nhanh đến bàn làm việc của Hoành Kha, lột cà vạt của y xuống để bịt mắt y lại “Làm tình trong văn phòng cũng là một loại thú vị. Khi nãy tôi còn thấy thư kí của Hoành tổng, quả thật rất bốc lửa nha. Không biết Hoành tổng đã thử qua loại tình thú này chưa?” Miệng hắn mải mê thưởng thức hương vị từ môi y, tay lại dùng sức giật tung cúc áo y theo cách dứt khoát nhất.
Lần này, Hoành Kha lại không dung túng cho hắn, y dùng sức bắt lấy đôi tay điêu luyện của hắn, bóp chặt đến mức Kha Bối đang mải mê hôn liền khựng lại. Hoành Kha lại càng không vui hơn, y rướn người tìm bờ môi của Kha Bối, cắn nuốt và kéo giãn nó, đầu lưỡi đảo quanh hàng răng khít đều, cạy mở ra để chui vào đùa nghịch với chiếc lưỡi linh hoạt kia.
Kha Bối nửa vì bất ngờ, nửa vì đau, không phòng bị được mà để mất quyền chủ động, hắn nhanh chóng rơi vào cảm giác khoái lạc, càng lúc càng đắm say hơn nữa, cả người cũng cong lên, cố sức dựa vào người đối phương như tỏ ý muốn được cưng chiều. Ngay lúc đó, Hoành Kha lại bất ngờ buông hắn ra, ung dung gỡ bỏ chiếc cà vạt đang bịt mắt của mình, rồi lần xuống chỉnh trang xống áo. “Anh chờ tôi một lúc, tôi giao việc cho cấp dưới xong sẽ đưa anh đi ăn. Có được không?”
Kha Bối bị đẩy ra giữa chừng như thế, cả người thẫn thờ một lúc thật lâu, sau đó còn bị tên kia đem ý định muốn quyến rũ của mình quăng vào hư không, hắn đúng là không cam lòng “Cậu… tại sao lại làm như vậy?” hắn nhỏ giọng hỏi.
“Tôi muốn đưa anh đi ăn mà. Cũng gần trưa rồi.” Hoành Kha cứ thản nhiên sắp xếp lại công văn y còn đang làm dang dở, lại bấm điện thoại nội bộ dặn dò thư kí chuyển hết những cuộc hẹn sắp tới sang ngày khác “Anh thích ăn gì? Món Trung hay món Tây?”
Chỉ là đi ăn mà từ chối hắn, Kha Bối cay đắng nghĩ, từ chối hắn như vậy có nghĩa là không còn cần làm tình với hắn hay sao. “Tôi không cần. Cậu cứ tiếp tục đi, tôi về đây.” Hắn nhanh chóng muốn bỏ chạy khỏi chỗ này. Nhưng vừa quay bước thì một bàn tay vững chãi đã níu lấy tay hắn “Anh giận sao? Đừng như vậy mà.”
“Cậu mới là đừng cư xử như vậy đó. Tôi không hiểu cậu định làm gì cả. Tôi không thích!!” hắn gần như gào lên, tay cố rút ra khỏi bàn tay đang níu hắn lại. Hoành Kha vẫn không bỏ cuộc, y vẫn cố gắng giải thích: “Tôi là đang theo đuổi anh mà. Không phải đưa nhau đi ăn vẫn là chuyện người ta hay làm khi hẹn hò sao?”
Kha Bối càng nghe y giải thích càng khó chịu hơn “Tôi không cần, cậu ngưng lải nhải hai chữ theo đuổi đi. Cậu đáp ứng tôi, tôi phục vụ cậu, vậy là xong.” Hắn quay lại, nói rành rọt từng chữ trước mặt Hoành Kha, lạnh lùng nhìn sắc mặt y biến đổi.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm. Anh xem chuyện giữa chúng ta là một cuộc mua bán. Nhưng tôi thì khác. Tôi xem đó là lễ vật dành cho anh, sau đó sẽ còn nhiều những món quà khác. Tất cả không phải đổi lấy một vài cuộc vui ngắn ngủi, mà mục đích là đổi lấy hạnh phúc cả đời.” Hoành Kha lúc này đã hơi run giọng, trước một người vô tình và thạo đời như Kha Bối, có đôi lúc y cảm thấy chính mình còn quá non tay. “Anh về đi. Chuyện tôi đã hứa, tôi dứt khoát sẽ làm, chỉ mong anh nghĩ lại.” Y quay mặt đi, lại như tiếp tục công việc của mình.
~~~
Sau khi được thiếu niên ôm ấp một lúc, Vương Thiệu dần dần bình tĩnh lại, y ngước mặt lên nhìn cậu ta như bơi trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, lòng lại chợt thấy ấm áp “Em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Lâm Tuyền gật đầu, cậu nghe ra có chút dịu dàng trong lời nói của Vương Thiệu. Y cứ ngước nhìn cậu như thế, vòng tay ôm cậu vẫn chưa chịu buông, Lâm Tuyền bèn ngượng ngùng “Chủ nhân … anh giữ tôi lại nhé. Tôi … tôi không muốn rơi vào tay người khác. Xin anh…”
Vương Thiệu thật sự bất ngờ trước những lời này, y sợ mình nghe nhầm bèn nhanh chóng hỏi lại “Em nói… là thật sao? Không sợ tôi sẽ lại giống như lúc trước sao?”
Lâm Tuyền chậm chạp lắc đầu, cậu đã xác định rồi mà, cho dù y có như vậy, cậu vẫn chỉ muốn ở lại đây. Cậu kéo y đến ngồi lên giường nệm, lại vùi đầu vào lòng y “Em cảm thấy… rất muốn ở lại đây. Chủ nhân, để em ở lại nhé.”
Vương Thiệu thuận theo lực kéo của Lâm Tuyền, ngồi xuống cạnh cậu, “Tôi nghĩ có vài chuyện em cần biết. Sau khi biết được rồi, em hẵng quyết định xem có muốn ở bên tôi hay không. Em không cần sợ sẽ rơi vào tay một người xấu tính, tôi hứa sẽ lo cho em đến được với một người đối tốt với em.”
Lâm Tuyền ngước mặt nhìn y, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook