Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang
-
Chương 85: Nịnh bợ
Dịch Tuyên chuyển ra ngoài ở, y không dám liên lạc với Tề Nhiên nữa, ngoại trừ lo lắng nếu y lại liên lạc với Tề Nhiên, cha mẹ y sẽ không tha thứ cho y, thực ra trong lòng y cũng rõ ràng, chuyện đã quậy thành như vậy, Tề Nhiên không thể nào để ý y nữa.
Bởi vì không thể ra nước ngoài tiếp tục đi học, Dịch Tuyên quyết định trở về trường về gia học đi học, y bây giờ ở một mình, cảm thấy có hơi cô đơn, cho nên phần lớn thời gian đều ở gia học.
Khoảng thời gian Dịch Tuyên về đến gia học đi học, Cố Hoành không chủ động đi tìm y nói chuyện, Dịch Tuyên mỗi lần gặp được gã, gã đều cầm điện thoại nhìn chằm chằm, cảm giác này giống như trong mắt gã chỉ có điện thoại, không cảm nhận được sự tồn tại của người và việc khác, điều này khiến trong lòng Dịch Tuyên nghi ngờ lại có hơi không thoải mái.
Dịch Tuyên trước đây xác định trong lòng y không thích Cố Hoành, nhưng từ sau khi về nước, Cố Hoành chưa từng đến tìm y, việc này tuy không đến mức khiến y rất khó chịu, nhưng trong lòng cũng có hơi không thoải mái, dù sao y và Cố Hoành lớn lên bên nhau từ bé, từ nhỏ đến lớn, người quan tâm y nhất, ngoại trừ người trong nhà, chỉ có Cố Hoành, dù họ đã giải trừ hôn ước, Cố Hoành cũng không đến mức không đếm xỉa đến y chứ? Rõ ràng lúc vừa giải trừ hôn ước, gã không bằng lòng, còn nói nhất định sẽ kết hôn với y, lẽ nào nhanh như vậy đã thay lòng? Bên trong điện thoại gã rốt cuộc có thứ gì khiến gã say mê như thế?
Duy Tuyên ngây ngốc ngồi trong đại sảnh, vừa đợi thời gian lên lớp, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Duy từ bên ngoài cửa lớn đi vào, phía sau còn có một đám người đi theo.
Cố Xương đi bên cạnh Dịch Duy, trên tay cầm máy tính bảng, xác định với cậu lần cuối cùng danh sách tiến cử lần này. Dịch Duy và Cố Xương ngồi xuống, Cố Xương từ trong tay trợ lý nhận lấy mấy phần tài liệu, mở ra từng cái nói rõ với Dịch Duy, để Dịch Duy kí tên. Người đã lấy được tài liệu có chữ kí của Dịch Duy, bước nhanh rời đi, đi hoàn thành công việc của mình.
Cố Xương hôm nay không có tiết, hắn đặt biệt đến tìm Dịch Duy xác định công việc, xác định xong, hắn sẽ đến văn phòng.
Dịch Duy một mình ngồi ở đó đợi thời gian lên lớp, không ngừng có người đi đến chào hỏi với cậu, Dịch Duy lịch sự gật đầu với họ, rồi tiếp tục xem máy tính bảng của mình. Cậu khoảng thời gian này rất bận, nhưng chuyện học cũng không thể sa sút, cho dù vất vả, chuyện nên làm cũng phải làm xong.
Dịch Tuyên nhìn thấy những đứa nhỏ nhà họ Dịch đi vào, đi đến trước mặt Dịch Duy chào hỏi với Dịch Duy, rồi rời khỏi đi đến phòng học. Y chuyển ra khỏi nhà họ Dịch, trở về gia học tiếp tục đi học, những đứa nhỏ nhà họ Dịch chưa từng đến chào hỏi y.
Dịch Tuyên ở trong lòng cảm thán tình người ấm lạnh, nhịn không được cảm thấy nội tâm một mảnh lạnh buốt, trước đây lúc y ở nhà họ Dịch, họ hàng nhà họ Dịch không có ai không lấy lòng nịnh bợ y, bây giờ y chỉ tạm thời chuyển ra ngoài, họ hàng nhà họ Dịch không có ai để ý y nữa, con người quả nhiên đều thực dụng.
Lại nhìn Dịch Duy, trước đây ở nhà họ Dịch bị xem nhẹ sự tồn tại, nhưng bởi vì kết hôn với Cố Nhạc Sán, bây giờ những người kia dù muốn xếp hàng nịnh nọt cậu, cũng chưa chắc đã lấy được số xếp hàng, quả nhiên sông có khúc người có lúc. Dịch Tuyên bảo bản thân không cần ngưỡng mộ, cũng không cần đố kị, nhưng y nhịn không được cảm thấy xót xa muốn khóc.
Đã đến thời gian Dịch Duy lên lớp, cậu đứng lên đi về phía phòng dạy học, Dịch Tuyên nhìn thấy Cố Hoành đi vào, Cố Hoành vẫn cầm điện thoại của gã, thỉnh thoảng nhìn, hoàn toàn không chú ý đến Dịch Tuyên.
Sau khi Cố Hoành ngồi xuống, Dịch Tuyên cuối cùng nhịn không nổi, đứng lên đi về phía gã.
"Cố Hoành." Dịch Tuyên đứng ở trước mặt Cố Hoành gọi.
Cố Hoành ngẩng đầu nhìn về phía y, sửng sờ nói: "Có chuyện gì sao?"
Ba chữ này của Cố Hoành, như một quyền tấn công nặng nề vào trong lòng Dịch Tuyên, khiến y ngừng hít thở, y nhịn xuống cảm giác đau đớn buồn bã trong lòng, nói với Cố Hoành: "Tối nay có thời gian rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm, em muốn nói chuyện với anh."
Cố Hoành do dự, nhìn điện thoại, rồi nói: "Được, đợi học xong, anh ở đây đợi em, hoặc em ở đây đợi anh."
Dịch Tuyên gật đầu, rồi xoay người đi học.
Đợi sau khi học xong, Cố Hoành lái xe mang Dịch Tuyên đi một nhà hàng bên ngoài ăn tối.
Cố Hoành cho rằng Dịch Tuyên có chuyện muốn nói với mình, mà Dịch Tuyên cho rằng, bản thân đã hẹn Cố Hoành, Cố Hoành sẽ nói gì đó với mình, thế nên một hồi lâu, hai người đều không nói lời nào, Cố Hoành thỉnh thoảng cầm lên điện thoại nhìn.
"Anh đang đợi điện thoại của ai sao?" Dịch Tuyên nén không nổi tò mò hỏi: "Tại sao khoảng thời gian này em nhìn thấy anh, anh đều luôn cầm điện thoại xem?"
"..." Cố Hoành im lặng một lát nói: "Khoảng thời gian này có vài chuyện quan trọng phải xử lý, anh đang đợi tin tức."
Dịch Tuyên gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Thật tốt, các anh đều có chuyện phải làm, có chuyện để bận rộn. Rất tốt, đã là chuyện quan trọng, hãy làm cho tốt, không cần khiến bà nội anh thất vọng nữa."
"Em bây giờ như thế nào rồi?" Cố Hoành cuối cùng nhìn ra tinh thần Dịch Tuyên không đúng lắm, toàn bộ suy tư của gã bây giờ, đều đặt trên giao lưu và trao đổi với Mễ Vi, tuy biết Dịch Tuyên đã về được một khoảng thời gian, nhưng không có dư tâm tư và thời gian liên lạc với Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên bây giờ đang cần gấp bộc lộ hết tâm trạng của mình, y nói ra toàn bộ chuyện xảy ra khoảng thời gian này, Cố Hoành cố gắng nghiêm túc nghe, nhưng phần lớn tâm tư, vẫn đặt ở trên điện thoại.
Dịch Tuyên nói rồi nói bèn bật khóc, khoảng thời gian này trong lòng y ngột ngạt, Cố Hoành thấy Dịch Tuyên khóc, có hơi đau lòng, liền bắt đầu an ủi y.
Lúc này màn hình điện thoại Cố Hoành bỗng nhiên sáng lên, vang lên âm nhắc nhở, Cố Hoành sửng sờ, rồi lập tức cầm lên điện thoại ấn mở nhanh chóng nhìn, nói với Dịch Tuyên: "Xin lỗi, anh có chuyện phải đi xử lý, chúng ta lần sau lại nói chuyện."
Cố Hoành nói xong đứng lên bước nhanh rời đi, để lại Dịch Tuyên ngây ngốc ngồi một lát, rồi bụm mắt chảy nước mắt không ngừng. Dịch Tuyên khóc xong, mới hoảng hốt thanh toán rời đi, y vừa rồi ở trên màn hình Cố Hoành, nhìn thấy hai chữ Mễ Vi, nhưng y bây giờ đầu óc có hơi hốt hoảng, cũng không nghĩ nhiều.
...................................................
Tôn Kỳ mang thai song sinh đã sinh rồi, Dịch Duy đi thăm, bởi vì đứa nhỏ mới sinh ra, cậu đi quá nhiều lần không tốt lắm, cho nên đợi đến sau khi đứa nhỏ đầy tháng, Dịch Duy mới thường xuyên đến nhà họ Ngụy thăm hỏi Tôn Kỳ và đám nhóc.
Dịch Duy bế Cố Diệu ngồi xuống bên cạnh giường, rồi nói với Cố Diệu: "Cục cưng nhìn em trai, có phải rất đáng yêu không? Sau này cục cưng của chúng ta có đồng bọn cùng nhau chơi rồi, vui không?"
Tôn Kỳ vừa từ phòng tắm đi ra, cũng ngồi xuống bên cạnh giường, nắm bàn tay nhỏ mập mạp của Cố Diệu nói: "Các con sau này làm bạn tốt, được không?"
Dịch Duy chuyển Cố Diệu cho Tôn Kỳ, bế lên thằng hai cặp sinh đôi nói: "Sao lại có cục cưng dễ thương như thế nhỉ? Theo chú về nhà đi, làm cục cưng nhà chú được không?"
"Cậu mang về đi, tụi nó quá thích khóc, vẫn là Diệu Diệu tốt nhất." Tôn Kỳ bế Cố Diệu nâng cao, đây là trò chơi Cố Diệu bây giờ thích nhất, mỗi lần đều cười rất vui vẻ.
Dịch Duy thả bé hai nhà họ Ngụy xuống, lại nhẹ nhàng bế lên bé lớn nói: "Bé lớn xinh đẹp, còn nhớ chú không?"
Đứa nhỏ lúc chưa sinh ra, chuyện Tôn Kỳ lo lắng nhất là cặp sinh đôi giống nhau, cậu ta sẽ phân không rõ con mình. Nhưng bây giờ xem ra, lo lắng của cậu ta không cần thiết, bởi vì hai đứa nhỏ tuy là sinh đôi, nhưng có nét khác biệt rõ ràng. Bé lớn mặt trái tim, tuy còn chưa nở nang, nhưng ngũ quan nho nhỏ đã có thể nhìn ra cảm giác thanh tú, mà bé hai là mặt bánh bao nhỏ tròn tròn, thịt phúng phính rất đáng yêu, cái kiểu đáng yêu khiến lòng người tan chảy.
Dịch Duy và Tôn Kỳ đặt ba đứa nhỏ lên giường, hai người họ ở bên cạnh giường nhìn đứa nhỏ trò chuyện, Cố Diệu đã biết bò biết ngồi, Tôn Kỳ đặc biệt lấy ra đồ chơi cho bé chơi.
"Dịch Bác gần đây có biểu hiện khác thường gì không?" Tôn Kỳ hỏi.
"Khác thường là không có, tin tức anh ta cho tớ, với anh ta mà nói đều là tin chuẩn xác, không có giở trò bịp bợm sửa đổi nội dung tình báo rồi lại nói cho tớ biết." Dịch Duy nói: "Nhưng tớ cảm thấy, anh ta không phải từ chỗ Cố Hoành nhận được tình báo."
"Vậy cậu cảm thấy, anh ta sẽ nhận được tình báo từ chỗ ai?" Tôn Kỳ rất tò mò hỏi.
Dịch Duy lắc đầu nói: "Bây giờ còn chưa biết được, dù sao biết những tình báo này, không chỉ Cố Hoành và bà nội anh ta, còn có ông ngoại anh ta, người nhà mẹ đẻ của bà nội anh ta, khẳng định cũng có người khác biết, cho nên rất khó đoán."
Cố Diệu chơi đồ chơi một hồi, ném đến một bên, bò đến bên cạnh hai cục cưng. Mới đầu Dịch Duy nhìn thấy Cố Diệu đưa mặt đến gần cục cưng, cũng không để ý, cho rằng bé chỉ muốn hôn cục cưng, dù sao lúc ở trong nhà, cậu và Cố Nhạc Sán thường xuyên hôn bé, bé học được, cũng sẽ hôn họ.
Nhưng Dịch Duy sau khi nhìn thấy Cố Diệu há miệng cắn lên gương mặt nhỏ thịt phúng phính của bé hai, bị dọa hết hồn, bởi vì Cố Diệu đã bắt đầu mọc răng, cậu lập tức bế Cố Diệu lên, cau mày nhìn bé nói: "Sao có thể cắn mặt em trai? Ba sắp giận rồi."
Tôn Kỳ nhịn không được cười nói: "Diệu Diệu có phải đói rồi không? Mặt em trai như cái bánh bao thịt."
Chính bản thân Tôn Kỳ cũng có thôi thúc cắn một miếng lên gương mặt nhỏ thịt phúng phính của con trai nhỏ.
"Sau này không thể như thế nữa biết chưa? Cắn người là không đúng, mặc kệ em trai hay người khác, đều không thể cắn." Dịch Duy bế con vào trong lòng dạy dỗ, tuy biết bé nghe không hiểu, nhưng con có thể theo bản năng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, cho nên dù bé nghe không hiểu, cũng phải để bé cảm nhận được hành vi vừa rồi của bé là không đúng.
Cố Diệu cảm nhận được Dịch Duy không vui, cắn ngón tay mình, bộ dáng cực kì tủi thân.
"Lần sau không làm thế nữa, vẫn sẽ là bé ngoan, được không?" Dịch Duy lấy ngón tay bé ra, đặt núm vú cao su vào trong miệng bé, nhẹ nhàng hôn lên trán bé, vỗ nhẹ lưng bé.
"Được rồi, đừng nói bé nữa." Tôn Kỳ nói: "Thực ra bé cũng không dùng sức, cậu xem bé chẳng thèm hừ lấy một tiếng, thằng nhóc này bình thường rất mỏng manh, động một tí sẽ khóc."
Dịch Duy nhìn kĩ gương mặt nhỏ của bé hai, không nhìn thấy vết cắn, cũng không có đỏ, đôi má nhỏ vẫn trắng nõn mập phúng phính, lúc này mới yên tâm.
Dịch Duy ở nhà họ Ngụy ăn bữa trưa, mới mang con đi công ty tìm Cố Nhạc Sán.
Bởi vì không thể ra nước ngoài tiếp tục đi học, Dịch Tuyên quyết định trở về trường về gia học đi học, y bây giờ ở một mình, cảm thấy có hơi cô đơn, cho nên phần lớn thời gian đều ở gia học.
Khoảng thời gian Dịch Tuyên về đến gia học đi học, Cố Hoành không chủ động đi tìm y nói chuyện, Dịch Tuyên mỗi lần gặp được gã, gã đều cầm điện thoại nhìn chằm chằm, cảm giác này giống như trong mắt gã chỉ có điện thoại, không cảm nhận được sự tồn tại của người và việc khác, điều này khiến trong lòng Dịch Tuyên nghi ngờ lại có hơi không thoải mái.
Dịch Tuyên trước đây xác định trong lòng y không thích Cố Hoành, nhưng từ sau khi về nước, Cố Hoành chưa từng đến tìm y, việc này tuy không đến mức khiến y rất khó chịu, nhưng trong lòng cũng có hơi không thoải mái, dù sao y và Cố Hoành lớn lên bên nhau từ bé, từ nhỏ đến lớn, người quan tâm y nhất, ngoại trừ người trong nhà, chỉ có Cố Hoành, dù họ đã giải trừ hôn ước, Cố Hoành cũng không đến mức không đếm xỉa đến y chứ? Rõ ràng lúc vừa giải trừ hôn ước, gã không bằng lòng, còn nói nhất định sẽ kết hôn với y, lẽ nào nhanh như vậy đã thay lòng? Bên trong điện thoại gã rốt cuộc có thứ gì khiến gã say mê như thế?
Duy Tuyên ngây ngốc ngồi trong đại sảnh, vừa đợi thời gian lên lớp, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Duy từ bên ngoài cửa lớn đi vào, phía sau còn có một đám người đi theo.
Cố Xương đi bên cạnh Dịch Duy, trên tay cầm máy tính bảng, xác định với cậu lần cuối cùng danh sách tiến cử lần này. Dịch Duy và Cố Xương ngồi xuống, Cố Xương từ trong tay trợ lý nhận lấy mấy phần tài liệu, mở ra từng cái nói rõ với Dịch Duy, để Dịch Duy kí tên. Người đã lấy được tài liệu có chữ kí của Dịch Duy, bước nhanh rời đi, đi hoàn thành công việc của mình.
Cố Xương hôm nay không có tiết, hắn đặt biệt đến tìm Dịch Duy xác định công việc, xác định xong, hắn sẽ đến văn phòng.
Dịch Duy một mình ngồi ở đó đợi thời gian lên lớp, không ngừng có người đi đến chào hỏi với cậu, Dịch Duy lịch sự gật đầu với họ, rồi tiếp tục xem máy tính bảng của mình. Cậu khoảng thời gian này rất bận, nhưng chuyện học cũng không thể sa sút, cho dù vất vả, chuyện nên làm cũng phải làm xong.
Dịch Tuyên nhìn thấy những đứa nhỏ nhà họ Dịch đi vào, đi đến trước mặt Dịch Duy chào hỏi với Dịch Duy, rồi rời khỏi đi đến phòng học. Y chuyển ra khỏi nhà họ Dịch, trở về gia học tiếp tục đi học, những đứa nhỏ nhà họ Dịch chưa từng đến chào hỏi y.
Dịch Tuyên ở trong lòng cảm thán tình người ấm lạnh, nhịn không được cảm thấy nội tâm một mảnh lạnh buốt, trước đây lúc y ở nhà họ Dịch, họ hàng nhà họ Dịch không có ai không lấy lòng nịnh bợ y, bây giờ y chỉ tạm thời chuyển ra ngoài, họ hàng nhà họ Dịch không có ai để ý y nữa, con người quả nhiên đều thực dụng.
Lại nhìn Dịch Duy, trước đây ở nhà họ Dịch bị xem nhẹ sự tồn tại, nhưng bởi vì kết hôn với Cố Nhạc Sán, bây giờ những người kia dù muốn xếp hàng nịnh nọt cậu, cũng chưa chắc đã lấy được số xếp hàng, quả nhiên sông có khúc người có lúc. Dịch Tuyên bảo bản thân không cần ngưỡng mộ, cũng không cần đố kị, nhưng y nhịn không được cảm thấy xót xa muốn khóc.
Đã đến thời gian Dịch Duy lên lớp, cậu đứng lên đi về phía phòng dạy học, Dịch Tuyên nhìn thấy Cố Hoành đi vào, Cố Hoành vẫn cầm điện thoại của gã, thỉnh thoảng nhìn, hoàn toàn không chú ý đến Dịch Tuyên.
Sau khi Cố Hoành ngồi xuống, Dịch Tuyên cuối cùng nhịn không nổi, đứng lên đi về phía gã.
"Cố Hoành." Dịch Tuyên đứng ở trước mặt Cố Hoành gọi.
Cố Hoành ngẩng đầu nhìn về phía y, sửng sờ nói: "Có chuyện gì sao?"
Ba chữ này của Cố Hoành, như một quyền tấn công nặng nề vào trong lòng Dịch Tuyên, khiến y ngừng hít thở, y nhịn xuống cảm giác đau đớn buồn bã trong lòng, nói với Cố Hoành: "Tối nay có thời gian rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm, em muốn nói chuyện với anh."
Cố Hoành do dự, nhìn điện thoại, rồi nói: "Được, đợi học xong, anh ở đây đợi em, hoặc em ở đây đợi anh."
Dịch Tuyên gật đầu, rồi xoay người đi học.
Đợi sau khi học xong, Cố Hoành lái xe mang Dịch Tuyên đi một nhà hàng bên ngoài ăn tối.
Cố Hoành cho rằng Dịch Tuyên có chuyện muốn nói với mình, mà Dịch Tuyên cho rằng, bản thân đã hẹn Cố Hoành, Cố Hoành sẽ nói gì đó với mình, thế nên một hồi lâu, hai người đều không nói lời nào, Cố Hoành thỉnh thoảng cầm lên điện thoại nhìn.
"Anh đang đợi điện thoại của ai sao?" Dịch Tuyên nén không nổi tò mò hỏi: "Tại sao khoảng thời gian này em nhìn thấy anh, anh đều luôn cầm điện thoại xem?"
"..." Cố Hoành im lặng một lát nói: "Khoảng thời gian này có vài chuyện quan trọng phải xử lý, anh đang đợi tin tức."
Dịch Tuyên gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Thật tốt, các anh đều có chuyện phải làm, có chuyện để bận rộn. Rất tốt, đã là chuyện quan trọng, hãy làm cho tốt, không cần khiến bà nội anh thất vọng nữa."
"Em bây giờ như thế nào rồi?" Cố Hoành cuối cùng nhìn ra tinh thần Dịch Tuyên không đúng lắm, toàn bộ suy tư của gã bây giờ, đều đặt trên giao lưu và trao đổi với Mễ Vi, tuy biết Dịch Tuyên đã về được một khoảng thời gian, nhưng không có dư tâm tư và thời gian liên lạc với Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên bây giờ đang cần gấp bộc lộ hết tâm trạng của mình, y nói ra toàn bộ chuyện xảy ra khoảng thời gian này, Cố Hoành cố gắng nghiêm túc nghe, nhưng phần lớn tâm tư, vẫn đặt ở trên điện thoại.
Dịch Tuyên nói rồi nói bèn bật khóc, khoảng thời gian này trong lòng y ngột ngạt, Cố Hoành thấy Dịch Tuyên khóc, có hơi đau lòng, liền bắt đầu an ủi y.
Lúc này màn hình điện thoại Cố Hoành bỗng nhiên sáng lên, vang lên âm nhắc nhở, Cố Hoành sửng sờ, rồi lập tức cầm lên điện thoại ấn mở nhanh chóng nhìn, nói với Dịch Tuyên: "Xin lỗi, anh có chuyện phải đi xử lý, chúng ta lần sau lại nói chuyện."
Cố Hoành nói xong đứng lên bước nhanh rời đi, để lại Dịch Tuyên ngây ngốc ngồi một lát, rồi bụm mắt chảy nước mắt không ngừng. Dịch Tuyên khóc xong, mới hoảng hốt thanh toán rời đi, y vừa rồi ở trên màn hình Cố Hoành, nhìn thấy hai chữ Mễ Vi, nhưng y bây giờ đầu óc có hơi hốt hoảng, cũng không nghĩ nhiều.
...................................................
Tôn Kỳ mang thai song sinh đã sinh rồi, Dịch Duy đi thăm, bởi vì đứa nhỏ mới sinh ra, cậu đi quá nhiều lần không tốt lắm, cho nên đợi đến sau khi đứa nhỏ đầy tháng, Dịch Duy mới thường xuyên đến nhà họ Ngụy thăm hỏi Tôn Kỳ và đám nhóc.
Dịch Duy bế Cố Diệu ngồi xuống bên cạnh giường, rồi nói với Cố Diệu: "Cục cưng nhìn em trai, có phải rất đáng yêu không? Sau này cục cưng của chúng ta có đồng bọn cùng nhau chơi rồi, vui không?"
Tôn Kỳ vừa từ phòng tắm đi ra, cũng ngồi xuống bên cạnh giường, nắm bàn tay nhỏ mập mạp của Cố Diệu nói: "Các con sau này làm bạn tốt, được không?"
Dịch Duy chuyển Cố Diệu cho Tôn Kỳ, bế lên thằng hai cặp sinh đôi nói: "Sao lại có cục cưng dễ thương như thế nhỉ? Theo chú về nhà đi, làm cục cưng nhà chú được không?"
"Cậu mang về đi, tụi nó quá thích khóc, vẫn là Diệu Diệu tốt nhất." Tôn Kỳ bế Cố Diệu nâng cao, đây là trò chơi Cố Diệu bây giờ thích nhất, mỗi lần đều cười rất vui vẻ.
Dịch Duy thả bé hai nhà họ Ngụy xuống, lại nhẹ nhàng bế lên bé lớn nói: "Bé lớn xinh đẹp, còn nhớ chú không?"
Đứa nhỏ lúc chưa sinh ra, chuyện Tôn Kỳ lo lắng nhất là cặp sinh đôi giống nhau, cậu ta sẽ phân không rõ con mình. Nhưng bây giờ xem ra, lo lắng của cậu ta không cần thiết, bởi vì hai đứa nhỏ tuy là sinh đôi, nhưng có nét khác biệt rõ ràng. Bé lớn mặt trái tim, tuy còn chưa nở nang, nhưng ngũ quan nho nhỏ đã có thể nhìn ra cảm giác thanh tú, mà bé hai là mặt bánh bao nhỏ tròn tròn, thịt phúng phính rất đáng yêu, cái kiểu đáng yêu khiến lòng người tan chảy.
Dịch Duy và Tôn Kỳ đặt ba đứa nhỏ lên giường, hai người họ ở bên cạnh giường nhìn đứa nhỏ trò chuyện, Cố Diệu đã biết bò biết ngồi, Tôn Kỳ đặc biệt lấy ra đồ chơi cho bé chơi.
"Dịch Bác gần đây có biểu hiện khác thường gì không?" Tôn Kỳ hỏi.
"Khác thường là không có, tin tức anh ta cho tớ, với anh ta mà nói đều là tin chuẩn xác, không có giở trò bịp bợm sửa đổi nội dung tình báo rồi lại nói cho tớ biết." Dịch Duy nói: "Nhưng tớ cảm thấy, anh ta không phải từ chỗ Cố Hoành nhận được tình báo."
"Vậy cậu cảm thấy, anh ta sẽ nhận được tình báo từ chỗ ai?" Tôn Kỳ rất tò mò hỏi.
Dịch Duy lắc đầu nói: "Bây giờ còn chưa biết được, dù sao biết những tình báo này, không chỉ Cố Hoành và bà nội anh ta, còn có ông ngoại anh ta, người nhà mẹ đẻ của bà nội anh ta, khẳng định cũng có người khác biết, cho nên rất khó đoán."
Cố Diệu chơi đồ chơi một hồi, ném đến một bên, bò đến bên cạnh hai cục cưng. Mới đầu Dịch Duy nhìn thấy Cố Diệu đưa mặt đến gần cục cưng, cũng không để ý, cho rằng bé chỉ muốn hôn cục cưng, dù sao lúc ở trong nhà, cậu và Cố Nhạc Sán thường xuyên hôn bé, bé học được, cũng sẽ hôn họ.
Nhưng Dịch Duy sau khi nhìn thấy Cố Diệu há miệng cắn lên gương mặt nhỏ thịt phúng phính của bé hai, bị dọa hết hồn, bởi vì Cố Diệu đã bắt đầu mọc răng, cậu lập tức bế Cố Diệu lên, cau mày nhìn bé nói: "Sao có thể cắn mặt em trai? Ba sắp giận rồi."
Tôn Kỳ nhịn không được cười nói: "Diệu Diệu có phải đói rồi không? Mặt em trai như cái bánh bao thịt."
Chính bản thân Tôn Kỳ cũng có thôi thúc cắn một miếng lên gương mặt nhỏ thịt phúng phính của con trai nhỏ.
"Sau này không thể như thế nữa biết chưa? Cắn người là không đúng, mặc kệ em trai hay người khác, đều không thể cắn." Dịch Duy bế con vào trong lòng dạy dỗ, tuy biết bé nghe không hiểu, nhưng con có thể theo bản năng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, cho nên dù bé nghe không hiểu, cũng phải để bé cảm nhận được hành vi vừa rồi của bé là không đúng.
Cố Diệu cảm nhận được Dịch Duy không vui, cắn ngón tay mình, bộ dáng cực kì tủi thân.
"Lần sau không làm thế nữa, vẫn sẽ là bé ngoan, được không?" Dịch Duy lấy ngón tay bé ra, đặt núm vú cao su vào trong miệng bé, nhẹ nhàng hôn lên trán bé, vỗ nhẹ lưng bé.
"Được rồi, đừng nói bé nữa." Tôn Kỳ nói: "Thực ra bé cũng không dùng sức, cậu xem bé chẳng thèm hừ lấy một tiếng, thằng nhóc này bình thường rất mỏng manh, động một tí sẽ khóc."
Dịch Duy nhìn kĩ gương mặt nhỏ của bé hai, không nhìn thấy vết cắn, cũng không có đỏ, đôi má nhỏ vẫn trắng nõn mập phúng phính, lúc này mới yên tâm.
Dịch Duy ở nhà họ Ngụy ăn bữa trưa, mới mang con đi công ty tìm Cố Nhạc Sán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook