Đám người Cố Nhạc Sán đi vào trong phòng tiếp khách, Ngô Tố Nghiêm và Ngô Đạt Khải cũng đã đến, Ngô Hạo tóm cánh tay Ngô Hiên thô bạo kéo hắn đi vào, rồi dùng sức đẩy để hắn đi qua đứng vững.

Ngô Đạt Khải mang theo Ngô Hiên đến trước mặt anh cả ông ta, để Ngô Hiên đến xin lỗi nhận sai, nhưng bởi vì Ngô Tố Nghiêm hai ngày nay quá bận, biết chuyện Ngô Hiên làm, nhưng tạm thời không có thời gian đặt biệt xử lý hắn, chỉ bảo hắn ở trong nhà nghiền ngẫm lỗi lầm, đợi ông thời hết bận, lại hỏi hắn rốt cuộc có cách nghĩ gì, rồi nên xử phạt thế nào thì xử phạt thế đó.

Nhưng họ không có ngờ, Ngô Hiên to gan đến mức dám ở trong tiệc, muốn ra tay với Dịch Duy.

Sắc mặt Cố Nhạc Sán rất khó xem, Ngô Tố Nghiêm trong lòng rất ngại, này dù sao cũng ở trong nhà ông, hơn nữa còn là cháu trai ông muốn ra tay với Dịch Duy, ông cũng có trách nhiệm nhất định.

"Nhạc Sán, sơ suất này, do tôi không dạy dỗ tốt con cháu nhà họ Ngô tôi, tôi xin lỗi cậu, cũng xin lỗi Dịch Duy bị dọa." Ngô Tố Nghiêm rất chân thành xin lỗi Cố Nhạc Sán và Dịch Duy.

Sắc mặt Cố Nhạc Sán vẫn không tốt lắm, Dịch Duy nắm tay anh, ra hiệu anh đừng tức giận.

Cố Nhạc Sán khống chế xong cảm xúc của mình, rồi mở miệng nói: "Con trai không dạy tốt là lỗi của cha, dù sai cũng không phải con trai của anh, cũng không phải anh dạy dỗ nuôi lớn, bản thân tôi cũng có rất nhiều cháu trai, cho nên có thể hiểu anh. Chúng ta bạn bè nhiều năm, tôi hiểu rõ con người anh, cũng tin tưởng anh sẽ cho tôi một kết quả hài lòng."

"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bao che nó, nhất định nghiêm khắc xử lý." Ngô Tố Nghiêm cam kết với Cố Nhạc Sán.

"Dịch Duy bị kinh sợ, tôi trước mang em ấy về nghỉ ngơi, không quấy rầy các anh xử lý chuyện trong nhà." Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đứng lên nói.

"Tôi tiễn các cậu." Ngô Tố Nghiêm nhìn ra Cố Nhạc Sán thật sự tức giận, bình thường giữa hai người không có khách sáo như vậy, lần này vì bày tỏ áy náy, ông đích thân tiễn Cố Nhạc Sán và Dịch Duy lên xe, mới xoay người trở lại.

"Anh cả..." Ngô Đạt Khải cẩn thận dè dặt gọi một tiếng, tuy ông ta cũng vì hành vi của Ngô Hạo cảm thấy tức giận, nhưng dù sao cũng là con trai của ông ta, ông ta vẫn muốn thay Ngô Hiên cầu tình.

Ngô Tố Nghiêm ánh mắt ác liệt nhìn Ngô Đạt Khải, không để ý ông ta, tiếp tục bước nhanh đi về trước.

Vào đến phòng tiếp khách vừa rồi, Ngô Tố Nghiêm hỏi: "Đều tra rõ rồi chưa?"

"Vừa rồi tin tức đã truyền đến, đã toàn bộ điều tra rõ ràng." Ngô Hạo lấy ra máy tính bảng nói.

"Nói đi." Ngô Tố Nghiêm nói.

Ngô Hạo đọc từng chuyện Ngô Hiên từng làm cho cha hắn nghe, bao gồm tất cả chuyện giữa Ngô Hạo cùng với Tề Nhiên và Dịch Bác, còn có phải chăng thật sự dùng tình báo của tập đoàn Ngô Sáng làm giao dịch vân vân.

Ngô Đạt Khải nghe xong, tức đến gân xanh nổi lên, xông qua dùng sức đánh một quyền lên đầu Ngô Hiên, gào rống với Ngô Hiên ngã lên sàn: "Con cái thứ vô sỉ này! Con quỳ xuống cho cha!!"

"Không cần quỳ." Ngô Tố Nghiêm mặt lạnh nói: "Nó lập tức không phải người nhà họ Ngô nữa."

"Anh cả..." Ngô Đạt Khải nhìn Ngô Tố Nghiêm nói: "Lại...lại cho nó một cơ hội nữa thôi, em nhất định nghiêm khắc dạy dỗ xử phạt nó, sẽ không để nó có lần sau."

"Em lựa chọn thằng cả và thằng hai, hay lựa chọn nó, tự quyết định đi." Ngô Tố Nghiêm nói xong đứng lên rời đi.

Ý của Ngô Tố Nghiêm rất rõ ràng, để Ngô Đạt Khải và Ngô Hiên triệt để đoạn tuyệt quan hệ, nếu không cả nhà họ sau này đừng nghĩ sống tốt. Mà đoạn tuyệt quan hệ, là xử phạt nghiêm trọng nhất, bởi vì sau khi đoạn tuyệt quan hệ, hàm ý bên trong không chỉ sản nghiệp của Ngô Đạt Khải không được chia cho Ngô Hiên, hơn nữa sau khi hắn rời khỏi nhà họ Ngô, Ngô Tố Nghiêm sẽ sai người theo dõi hắn, không cho phép bất cứ người nào giúp đỡ hắn, công ty tốt hắn cũng không thể vào làm, tuy không đến mức lưu lạc đầu đường, nhưng đời này có thể nói là đã xong.

Ngô Hạo nhìn Ngô Đạt Khải nói: "Chú hai, bởi vì chú và thím hai bình thường quá chiều Ngô Hiên, nên nó mới cả gan làm loạn, hơn nữa chuyện nó làm quả thực có thể nói là không có não. Chú cũng nhìn ra, Cố đổng thật sự tức giận, vì cha cháu và anh ta có giao tình, anh ta mới để cha cháu xử lý chuyện này, cha cháu cần phải cho anh ta một lời giải thích, nếu đợi anh ta đích thân xử lý, tất cả hậu quả Ngô Hiên nhận phải chỉ sẽ càng thảm hơn."

Ngô Hạo nói xong, cũng xoay người rời di.

Ngô Đạt Khải cúi đầu nhìn Ngô Hiên nói: "Đi thôi, về thu dọn, đây là lần cuối cùng con về nhà, sau này nó cũng không phải nhà con nữa."

"Cha?" Ngô Hiên lúc này mới bắt đầu sợ hãi, hắn khó tin nhìn cha hắn nói: "Cha thật sự không tính nhận con nữa sao? Vì chuyện nhỏ như thế, cha thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với con sao?!"

"Chuyện nhỏ?" Ngô Đạt Khải nhìn hắn nói: "Con ở nước ngoài kết hôn lại ly hôn, con nói đây là chuyện nhỏ cũng thôi đi, dùng tình báo của tập đoàn Ngô Sáng làm giao dịch đè ép công ty nhà họ Dịch, cũng là chuyện nhỏ? Con dám tấn công bạn đời hợp pháp của Cố Nhạc Sán, cái này gọi là chuyện nhỏ?! Hôm nay nếu không có vệ sĩ ngăn cản con, con sẽ biết cái gì là chuyện lớn!!"

Ngô Đạt Khải bước nhanh đi ra ngoài, Ngô Hiên ở phía sau ông ta lớn tiếng gọi: "Cha, cha!"

Hai người Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đã về đến nhà họ Cố, chuẩn bị sắp nghỉ ngơi.

Cố Diệu đã biết bò, Dịch Duy lên giường, ngồi xếp bằng ở đuôi giường, rồi vỗ tay nói: "Cục cưng qua đây, đến chỗ ba này."

Cố Diệu nhanh chóng bò về phía Dịch Duy, Dịch Duy bế con giơ lên cao, cười nói: "Cục cưng thật giỏi."

Cố Diệu được Dịch Duy nâng cao, cười rất vui vẻ.

Cố Nhạc Sán ngồi xếp bằng ở đầu giường, hai tay ôm đầu bộ dáng nét mặt nghiêm túc.

Dịch Duy bế con quỳ đi đến gần, nâng mặt con hướng về anh nói: "Cục cưng nói với cha, đừng giận nữa, hôn hôn cục cưng, cục cưng sắp ngủ rồi."

Cố Nhạc Sán tuy nét mặt nghiêm túc, nhưng nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn và đôi mắt to xinh đẹp của con, hôn lên trên trán con.

Dịch Duy tựa vào trên người Cố Nhạc Sán, bế con vào trong lòng, lấy ngón tay bé từ trong miệng bé ra, đặt núm vu cao su vào trong miệng bé, rồi vỗ nhẹ bé dỗ bé ngủ.

Dịch Duy mỗi ngày nhìn gương mặt con dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng có cảm giác hạnh phúc cực kì thỏa mãn.

Sau khi dỗ con ngủ, Dịch Duy lại đi dỗ Cố Nhạc Sán lửa giận còn chưa tiêu, cậu vắt ngang qua ngồi trên chân anh, ôm cổ anh nói: "Đừng giận nữa, anh ta không đụng đến em, chỉ nói mấy câu không dễ nghe, em căn bản không sao cả."

"Cậu ta nên may mắn bản thân không đụng đến em, nếu không anh tuyệt đối không buông tha cậu ta." Cố Nhạc Sán cau mày nói.

"Anh và Ngô đổng giao tình nhiều năm như vậy, hôm nay còn bày sắc mặt cho ông ấy xem, rất không tốt. Chuyện cháu trai làm, lẽ nào đều trách lên đầu người làm bác như ông ấy sao? Ví dụ ai trong đám Cố Hoành nếu ở bên ngoài gây chuyện, người khác trách lên đầu anh, anh không cảm thấy oan uổng sao?" Dịch Duy nâng mặt Cố Nhạc Sán nói: "Ngày mai anh đi tìm Ngô đổng, nói chuyện với ông ấy, giải quyết chuyện đã xảy ra được không?"

Cố Nhạc Sán nói: "Đợi anh ta xuất hiện, anh khống chế không được lửa giận của mình."

"Loại chuyện này, không thể kéo dài, nếu không Ngô đổng sẽ nghĩ nhiều." Dịch Duy làm nũng nói: "Anh coi như là sớm làm rèn luyện cho trị liệu sau này, nhịn một tí được không?"

Cố Nhạc Sán gật đầu.

Dịch Duy hôn lên mặt anh nói: "Anh ngoan nhất."

....................................

Hôm sau, Dịch Duy lại theo Cố Nhạc Sán đi đến nhà họ Ngô, Cố Nhạc Sán và Ngô Tố Nghiêm trò chuyện một lúc, Cố Nhạc Sán trước là tỏ ý xin lỗi Ngô Tố Nghiêm, nói mình hôm qua quá tức giận, nhưng không nên giận chó đánh mèo ông, mà Ngô Tố Nghiêm tỏ ý có thể hiểu tâm tình Cố Nhạc Sán lúc đó. Hai người đều là người độ lượng, hơn nữa giao tình nhiều năm, tuy bây giờ là Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, nhưng sau khi hai người giải thích rõ chuyện xảy ra trước đây, cũng không có gì nữa.

Cố Nhạc Sán và Dịch Duy rời khỏi nhà họ Ngô, chuẩn bị về nhà, sau khi lên xe, Dịch Duy hôn lên mặt Cố Nhạc Sán nói: "Anh thật giỏi, sau này tiếp tục duy trì."

Lúc Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy xuất hiện, nhất là lúc nhân cách nóng nảy của anh đang tức giận, Dịch Duy bình thường đều xem anh như đứa nhỏ dỗ dành, tuy lúc Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy xuất hiện, cả người lộ ra khí thế hơn, nhưng Dịch Duy tạm thời cũng không có biện pháp khác.

Sau khi Cố Nhạc Sán và Dịch Duy rời đi, Ngô Hạo chìm vào suy tư, bất cứ ai cũng nhìn ra Cố Nhạc Sán rất để ý và yêu Dịch Duy, nhưng hắn vẫn khống chế không được nhớ đến cô gái rất xinh đẹp kia, không phải có cách nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy cô gái kia có hơi đáng thương, nhưng loại đáng thương này, cũng do cô tự mình chịu.

Mấy ngày sau, Dịch Bác biết tin tức Ngô Đạt Khải và Ngô Hiên đoạn tuyệt quan hệ, cũng đuổi Ngô Hiên ra khỏi nhà, còn có Tề Nhiên đã ra nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không về nữa.

Dịch Duy và Dịch Bác duy trì liên lạc tin tức, Dịch Bác gửi kế hoạch gã ta biết liên quan đến đám người Cố Hoành cho Dịch Duy, vốn Dịch Bác cho rằng Cố Hoành rất nhanh có thể biết Mễ Vi ở chỗ nào, nhưng không giống như gã ta tưởng, cho nên gã ta kiến nghị bản thân Dịch Duy nghĩ cách tìm được Mễ Vi.

Dịch Duy thấy những tin tức Dịch Bác gửi cho cậu, trong lòng nghĩ kế hoạch và sắp xếp sau đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương