Sinh Đồ
-
Chương 7
Edit: Ciao
Tổng cộng có mười cái thuyền, mười mấy hai mươi người đàn ông, bao vây lấy bọn họ.
Những người đàn ông này có người cao gầy, có người béo lùn, khuôn mặt cũng không hung ác, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
“Tôi nói mấy người, có biết thuyền mấy người đã áp đến những chú cá con của chúng tôi rồi không?” Người mở miệng khoảng 30 tuổi, đen sẫm cường tráng, là thủ lĩnh của những người này.
Lý Chính khuất bóng, những người kia không thấy rõ mặt mũi của anh, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Kỳ lạ quá, Bình Giang cũng nuôi cá rồi sao.”
“Bớt nói nhảm! Có biết cá con của chúng tôi bao nhiêu tiền không, cá vừa mới nuôi, ba vạn đồng!”
“Thật sao? Nhận thầu ở Bình Giang tốn nhiều không?”
“Con mẹ nó, ít nói nhảm đi!” Kẻ dẫn đầu không kiên nhẫn: “Bây giờ đền tiền thì chúng tôi sẽ không so đo, nếu không, mười anh em chúng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt!”
Lý Chính chậm rãi bước thong thả đến bên boong tàu, ánh mắt dò xét những người này, ánh mắt cuối cùng nhìn lên mặt tên cầm đầu, hỏi: “Mới tới hả?”
Tên dẫn đầu sững sờ, một tên cao gầy bên cạnh ‘A’ một tiếng, tới gần bên hắn ta rồi nói: “Lần này trắng tay rồi, người này không có tiền!”
“Cái gì?”
Buổi đêm trên sông rất yên tĩnh, người nọ cũng không cố gắng nói nhỏ, tất cả mọi người trên sông đều nghe được, ngay cả Chu Diễm ở trong khoang thuyền, kề sát bên cửa sổ cũng nghe thấy rõ ràng.
Tên cao gầy nói: “Người này có tật xấu, trên người không mang theo một phân tiền nào, còn nghèo vô cùng, mấy người bọn em đã từng ngăn anh ta mấy lần, nửa đồng cũng không lấy được!”
“Rắm thối!” Tên dẫn đầu nói: “Bây giờ làm gì có ai ra cửa mà không mang theo tiền chứ! Chạy thuyền mà không có tiền được à?!”
Tên cao gầy nói: “Thật sự!”
Mấy người khác trên thuyền cũng nói: “Anh ta đúng là không có tiền!”
Tên cầm đầu chỉ: “Người kia thì sao!” Đó là chỉ vào chú Lưu.
Vẻ mặt chú Lưu cứng lại, lùi về sau một bước, giấu nửa người đằng sau bóng dáng Lý Chính.
Tên cao gầy reo lên: “A, ông ta có tiền! Em đã gặp ông ta!”
Tên cầm đầu lập tức hô lên: “Có nghe hay không, mau chóng mang tiền bồi thường ra đây!”
Chú Lưu bối rối nói: “Không có... tôi không có tiền...”
Tên dẫn đầu nói: “Ông khẩn trương thế làm gì, chúng tôi cũng không phải là người xấu hay xã hội đen gì, ông phá hỏng công việc của chúng tôi, bồi thường tiền cũng là điều bình thường, cho dù báo cảnh sát cũng thế. Mấy người chúng tôi đều là người lịch sự, bây giờ ôn tồn thương lượng vấn đề với ông trước, ông chỉ cần bồi thường theo giá vốn của chúng tôi là xong chuyện, nếu như ông không nói lý, vậy thì đừng trách anh em chúng tôi không nói lý!”
“Tôi... tôi thật sự không có tiền... tôi còn phải nuôi đứa nhỏ, tôi...”
Tên dẫn đầu cho mấy thuyền nhỏ tới gần, vượt lên thuyền, mấy tên kháccũng lên boong tàu.
Hai chiếc thuyền, trên thuyền Lý Chính có bốn tên, bên thuyền này cũng bốn têm.
Tên dẫn đầu ngẩng đầu lên: “Mẹ nó, còn nói nhảm nữa thì ông đây sẽ đạp mày xuống sông, bồi thường tiền, có nghe không!”
Chú Lưu lo lắng nhìn về phía Lý Chính.
Lý Chính nghĩ nghĩ: “Chú Lưu, đi lấy hai ngàn, coi như mời mấy anh em uống rượu.”
Chú Lưu ‘ôi, ôi’ hai tiếng, lập tức chuẩn bị trở về phòng lấy tiền
Tên cầm đầu ‘xùy’ một tiếng, mắng: “Tao chửi con mẹ mày chứ, mày điếc à? Ông đây nói ba vạn! Hai ngàn? Con mẹ nó, mày đuổi tên ăn mày à!”
Lý Chính cười: “Tất cả mọi người đều là người làm công, ai cũng không dễ dàng, hai ngàn để mời mấy người anh em, coi như kết bạn.”
Tên cầm đầu cũng cười: “Bạn bè càng nhiều càng tốt, được, anh em đâu, vậy thì bồi ba vạn hai, hả!” Hắn lại chỉ vào boong tàu đối diện: “Mấy người các cậu, vào bên trong tìm xe, nghèo không xu nào? Chúng ta mới nghèo thì có, cả đêm thế này, cá cũng chết sạch rồi, chỉ lấy vốn thôi đã là tốt với mấy người lắm rồi!”
Mấy người lập tức đi vào trong khoang thuyền Lý Chính, trên thuyền lập tức vang lên những tiếng lách ca lách cách.
Tên cầm đầu níu cổ áo chú Lưu, đẩy chú ngã, nói: “Ông, đi vào lấy tiền!” Lại khinh thường trừng Lý Chính, “Cái tên nghèo!”
***
Trong khoang thuyền, Hân Hân nổi giận đùng đùng: “Bọn họ là người xấu! Bọn họ bắt nạt ba ba!”
Chu Diễm kéo cánh tay cô bé, an ủi: “Hân Hân đừng sợ.”
“Em không sợ!” Đôi mắt Hân Hân đỏ lên, cô bé nói: “Bọn họ rất xấu!”
Chu Diễm lấy di động ra: “Để chị báo cảnh sát.”
Cô còn chưa ấn số xong, Hân Hân đột nhiên chạy về phía cửa, Chu Diễm cả kinh, vội vàng đuổi theo: “Hân Hân!”
Đứa nhỏ này chạy rất nhanh, thoáng cái đã vọt ra ngoài, hô lớn: “Mấy tên xấu xa này, đừng có bắt nạt ba ba tôi, tôi giết mấy người!”
Sự bùng nổ của con người rất lớn, cho dù chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng khi đã giận dữ thì cũng có thể làm một người đàn ông trưởng thành ngã vào sông.
Một tên ‘phù’ một tiếng, rơi vào nước.
Hân Hân không kịp thu thế, cũng ngã xuống nước theo đối phương.
Chạy ra từ buồng nhỏ trên tàu tới rơi xuống sông, tất cả chỉ ngắn ngủi trong vài giây.
“Hân Hân ——”
“Hân Hân ——”
Lý Chính nói một tiếng: “Con mẹ mày chứ!” Anh đạp một cước, đá tên cầm dầu ngã xuống đất.
Cục diện lập tức không khống chế được, mấy người vây tới, quả đấm bay về phía Lý Chính, chú Lưu nhảy xuống sông cứu Hân Hân, Chu Diễm bổ nhào trên boong tàu, lo lắng nhìn mặt nước đen kịt.
Đột nhiên có một cái tay duỗi ra trong nước, kéo cánh tay cô lại, hình như người nọ muốn bò lên thuyền, sức kéo rất lớn, Chu Diễm kêu lên sợ hãi, thoáng cái đã bị đối phương kéo xuống sông, người lọ lại mượn lực bò lên boong tàu, thở hồng hộc, xoa chân bị rút gân, bất chấp người bị hắn ta kéo xuống sông.
Nước sông màu xanh lục, ban đêm chỉ còn lại một màu đen.
Khoang mũi Chu Diễm bị nước vào, cô đạp nước, nhưng tay chân lại càng nặng nề, nước từ mũi chảy vào miệng, cô không thể nào cầu cứu được, mặt nước cách cô càng ngày càng xa, tiếng đánh nhau trên boong thuyền cũng càng ngày càng nhẹ.
Cô nghĩ tới năm đó đột nhiên ba qua đời.
Lần đầu tiên cô cách cái chết gần đến thế.
Chu Diễm chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay chân thả lỏng ra trong nước.
Mặt song, bọt nước văng lên, trong bóng tối, một cái bóng từ từ đi tới, giữ chặt cổ áo Chu Diễm, mang theo cô bơi về phía ánh sáng.
Trồi lên mặt nước, chú Lưu ướt dầm dề giúp đỡ kéo người lên. Hai mắt Chu Diễm nhắm nghiền, không biết sống chết ra sao, đám người kia cũng không còn lòng dạ nào cướp tiền nữa, mang theo thương tích, vội vàng lên thuyền nhỏ của mình rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Chu Diễm nằm trên sàn tàu, tóc dài rối tung, T-shirt màu xám nhạt thấm nước trở nên trong suốt, áo ngực và bộ ngực mượt mà dưới áo không còn bị che khuất.
Vào lúc này, cũng không ai để ý việc đó.
Khuôn mặt chú Lưu khẩn trương, Hân Hân bị dọa sợ, khóc nức nở không ngừng.
Người nọ lại không biến sắc, hai tay giao nhau, đặt lên ngực Chu Diễm, ấn từng cái một, muốn cho trái tim cô nhảy lên, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Người nọ nâng cằm cô lên, dán lên môi cô, truyền không khí cho cô. Không khí thấm nước ướt át được người đưa vào, bốn cánh môi kề sát nhau, người nọ lại buông ra, ấn lên lồng ngực cô, sau đó lại cúi đầu dán lên môi cô, những giọt nước lăn vào mắt cũng không kịp lau, cứ như thế nhiều lần, không biết qua bao lâu, cô đột nhiên sặc ra một ngụm nước.
Lý Chính ngồi bệt trên đất, hồi phục lại hô hấp, nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất. Một lát sau, anh cởi T-shirt ẩm ướt trên người, tiên tay ném lên sàn tàu, ôm ngang người kia lên.
Sải bước nhảy qua, đi rất vững vàng, không biết là mồ hôi hay là nước từ từ chảy xuống lồng ngực anh, theo từng bước đi của anh.
Ánh trăng nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, anh đi vào boong thuyền đối diện, đưa người trong ngực vào phòng ngủ, thr lên người.
Ánh trăng tràn vào, những bụi bặm trên cửa sổ đều bị người trên giường lau sạch sẽ, đèn không bật lên nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cùng với thân thể ướt nhẹp đều được chiếu rõ ràng.
Lý Chính đứng trong chốc lát, xoay người vào nhà vệ sinh mang một cái chậu rửa mặt qua, nước trong chậu nóng hổi. Anh vắt khăn lông, lau mặt, cổ và cánh tay cho người trên giường, sau đó nâng cô dậy, cởi chiếc T-shirt trong suốt trên người cô ra, ném trên mặt đất, lại cởi quần short jean đã ướt dẫm.
Người nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, ý thức không rõ, chỉ nhìn thấy một lồng ngực trần, trên đó còn có cả những giọt nước.
Người đó đặt khăn mặt ấm áp lên lồng ngực cô, qua bụng, xuống chút nữa, lau hết nước sông dơ bẩn.
Một tấc ánh trăng, một tấc trắng muốt. Bên trong bóng đêm, hình như có gì đó đang lẳng lặng đổ xuống.
Sau khi lau xong, Lý Chính dùng khăn lớn bao lấy người cô, ôm ngang tiến vào trong phòng ngủ, thả lại giường. Anh trở lại nhà vệ sinh, đổ nước tắm, sau khi đi ra, anh mới mở đèn.
Căn phòng sạch sẽ buổi chiều, chỉ mấy giờ đã thành một mảnh hỗn độn.
Phí công sức, sau đó tất cả đều không thay đổi.
Lý Chính không quan tâm tới xung quanh, nằm xuống một cái giường. Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lại ngồi dậy, đi xuống đất, vào phòng trong, không bật đèn lên mà dựa vào ánh sáng yếu ớt, lấ tay sờ lên trán người nọ.
Cảm mạo, cộng thêm rơi xuống nước, mặc dù đã cởi quần áo ướt kịp thời nhưng người vẫn hơi sốt.
Lý Chính đi bên thuyền bên cạnh, gõ cửa.
Chú Lưu đã buồn ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, cửa vừa mở đã hỏi ngay: “Đứa nhỏ kia thế nào rồi?”
Lý Chính nói: “Cô bé sốt rồi, bây giờ cháu sẽ lái tàu luôn, đến bến sớm một chút, chú thì sao?”
“Trời sáng thú sẽ đi, giờ thì không còn chút sức nào nữa.”
Lý Chính gật gật đầu, cầm chút đá trên thuyền, trở lại thuyền mình, đắp lên trán người nọ rồi lập tức vào khoang điều khiển, qua ba giờ thì về nghỉ ngơi trong chốc lát. Anh sờ bộ quần áo, đã gần khô hết, anh lại vào trong phòng ngủ, sờ soạng mặc vào cho người nằm trên giường.
Không tránh khỏi phải đụng vào những nơi không nên đụng, trong lòng anh không tạp niệm, làm nhanh hết sức là được.
Thuyền vẫn chạy không ngừng, đến khi nắng chiếu rực rỡ, Chu Diễm mới tỉnh lại, cô nhắm mắt làm quen với ánh mặt trời chói mắt, lúc đó mới mở mắt ra.
Đầu óc từ từ trống rỗng, đến khi từng hình ảnh rót hết vào trong đầu, đã hết nửa giờ đồng hồ.
Chu Diễm chống người ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, ngay cả cơ mặt cũng đau nhức, trên người lúc nóng lúc lạnh, cô nghỉ ngơi một lát mới có thể xuống đất, đi vào phòng bếp rót hai chén nước muối sôi uống xong, rồi lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm nhận được một chút sức lực, cô mới ra cửa, chậm rãi đi về phía khoang điều khiển.
Lý Chính tiếp tục lái, ngậm một điếu thuốc.
Anh không để ý đến thuốc lá, cũng không nghiện, có cũng được mà không cũng không sao, nhưng mà thuốc lá có thể làm cho người ta nâng cao tinh thần.
Anh đang muốn đổi hướng, khóe mắt đột nhiên thấy một bóng dáng ngòi cửa, trên tay thoáng ngừng một chút, mới nắm chặt tay lái, bẻ sang hướng khác.
Cửa mở, anh nói: “Tỉnh rồi?”
“Ừ... đêm qua...” Chu Diễm nghĩ nghĩ, hỏi: “Chú Lưu và Hân Hân đâu rồi, có sao không, sao không thấy thuyền của bọn họ?”
Lý Chính nói: “Không bằng cô lo cho bản thân mình trước đi.”
Chu Diễm nói: “Người tôi nóng rần lên.”
“May mà cô không bị nóng đầu.”
Một lát sau, Chu Diễm hỏi: “Có báo cảnh sát chưa?”
Lý Chính hít một hơi thuốc: “Báo cái gì cảnh?”
“Những tên xã hội đen tối qua, không cần báo cảnh sát sao?”
“Xã hội đen?” Lý Chính nở nụ cười: “Những tên hà bá kia?”
“Hà bá?”
“Ừ, đều là dân chún gần đây, một vài tên lưu manh chơi bời lêu lổng, báo cảnh sát cũng vô dụng, đây cũng không phải lần đầu tiên.”
“À...” Chu Diễm gật gật đầu.
Cô không có nhiều thể lực, nhanh chóng trở về.
Mơ mơ màng màng tới một hai giờ trưa, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi cô, một lát là ‘này’, một lát lại ‘Chu Diễm’. Cô mở mắt ra, nghe thấy người bên giường nói với cô: “Đi bệnh viện không?”
Chu Diễm sờ lên trán mình, không quá nóng, trong lòng cô suy nghĩ, nói: “Ngủ một lát là được rồi, không cần đi bệnh viện.”
Lý Chính ‘ừ’ một tiếng, cũng không để ý tới cô nữa, tùy tiện nấu hai bát mì sợi, một bát cho cô.
Chu Diễm không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn xong, nghe thấy Lý Chính nói: “Tôi ra ngoài một lát, cô ngủ đi.”
Chu Diễm gật gật đầu.
Ngủ một giấc tới tối, cô bị giọng nói đứa nhỏ đánh thức.
“Chị Bạch! Chị Bạch!”
Chu Diễm mơ màng mở mắt ra: “Hân Hân?”
“Chị Bạch, chị bị ốm sao!”
“Chị khỏe.” Chu Diễm nhìn cô bé bím tóc sừng dê không sao, hỏi: “Tối qua em có sao không, có bị thương ở đâu không?”
“Không, em mới không có bị gì!” Hân Hân ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Cũng không phải là em không biết bơi, chỉ là ban đầu ngã vào ngước không kịp phản ứng.
Chu Diễm cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, ba em còn xuống tìm em, ba em đâu rồi, có sao không?”
Hân Hân lắc đầu: “Không có!” Lại gật đầu: “Có...”
Chu Diễm kỳ quái, hỏi: “Hả?”
Hân Hân thở phì phò nói: “Nửa đêm hôm qua, nhà em bị trộm!”
Thì ra nửa đêm hôm qua, đang ngủ ngon giấc thì đột nhiên chú Lưu bị tiếng ghế đổ làm cho bừng tỉnh, ông đứng dậy xem xét thì nhìn thấy một người đàn ông xông ra ngòi, lúc ông đuổi theo đi ra thì đối phương đã lên một con thuyền nhỏ, ông nhìn thấy rất rõ ràng, hai người kia đúng là những tên hà bá mấy tiếng trước đến vơ vét tài sản của bọn họ.
Cửa bị phá là chuyện nhỏ, nhưng tiền mặt trên thuyền bị mất mới là chuyện lớn.
Trong buồng nhỏ trên tàu, chú Lưu khóc: “Lúc đó mẹ Hân Hân bị bệnh nên mượn rất nhiều tiền, cuối cùng không cứu được, trong nhà thiếu nợ nhiều, vất vả lắm chú mới để dành được bằng đó. Sang năm Hân Hân đi học tiểu học rồi, không thể mất chút tiền ấy được!”
Lý Chính ngồi đối diện ông, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bốn vạn, tròn bốn vạn đồng!”
Lý Chính lại hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Chú Lưu gật đầu: “Báo rồi, nhưng không biết những người kia tên gọi là gì, đang ở đâu, ngay cả trông như thế nào chú cũng không nói rõ được.”
Lý Chính cũng không ai ủi, cũng không nói một câu ‘Tiền không có còn có thể kiếm, người bị chọc tức thì không làm gì được’. Anh chỉ là cùng trầm mặc một lát rồi nói: “Thuận theo tự nhiên đi... Ngày mai cháu đi, cũng không tiện giúp chú.”
Chú Lưu gật đầu: “Cháu còn bận việc của cháu, thuyền kỳ không thể chậm trễ, ngày mai chú cũng đi, đợi xem xế chiều có tin tức gì không, nếu không cũng không thể chờ đợi.”
Lý Chính trở lại trong thuyền của mình, cô bé kia còn chưa ngủ, đang bưng bát trán men uống nước lạnh.
Chu Diễm nuốt ngụm nước, nói: “Anh đã trở lại sao?”
“Ừ... đúng lúc, cô tới đây một chút.”
Chu Diễm theo vào đi.
Lý Chính ngồi trên giường, móc một xấp tiền trong túi, khoảng chừng hai ngàn, anh rút ra hai đồng đưa cho Chu Diễm: “Này!”
Chu Diễm nhìn tiền, không cầm lấy.
Lý Chính nói: “Đủ cho cô trở về, nghĩ đi, qua ngày mai thì đừng hòng cầm một đồng nào.”
Rốt cục, Chu Diễm vươn tay, nói: “Tôi sẽ trả lại cho ông cậu.”
“Tùy cô.” Lý Chính nói: “Ngày mai tôi đi, đêm nay cô có thể ngủ một đêm.”
Lần đầu hai người đi ngủ cùng giờ.
Chu Diễm đang ngủ thì tỉnh lại, ho khan đứt quãng, cô cố gắng hạ thấp giọng, vùi mình trong chăn, giằng co hòi lâu mới ngủ.
Người ở phía ngoài trước nay ngày đêm đảo lộn, đầu óc buổi tối lại càng thanh tỉnh, không ngủ được, về sau bước ra, chống thang, bò lên trên nóc buồng nhỏ.
Anh không có việc gì nằm đến khi trời tờ mờ sáng, anh trông thấy một bóng người đi từ trong khoang thuyền, gầy teo nho nhỏ, đeo cái túi sách, nhìn bống phía xung quanh một chút, dường như đang tìm cái gì, không tim được, cô lại đi vào trong nhà, không bao lâu rồi đi ra, leo lên bến tàu.
Lý Chính lại nằm trở về, nhìn trời một lúc, đến khi có chút mệt mới trèo thang xuống, trở lại buồng nhỏ trên tàu. Vừa sờ đến chén tráng men, tay của anh ngừng tạm, rút tờ giấy ở phía dưới, quét mắt nhìn rồi tiện tay ném.
Giữa trưa, con thuyền từ từ rời cảng, lẫn vào giữa đoàn thuyền.
Tổng cộng có mười cái thuyền, mười mấy hai mươi người đàn ông, bao vây lấy bọn họ.
Những người đàn ông này có người cao gầy, có người béo lùn, khuôn mặt cũng không hung ác, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
“Tôi nói mấy người, có biết thuyền mấy người đã áp đến những chú cá con của chúng tôi rồi không?” Người mở miệng khoảng 30 tuổi, đen sẫm cường tráng, là thủ lĩnh của những người này.
Lý Chính khuất bóng, những người kia không thấy rõ mặt mũi của anh, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Kỳ lạ quá, Bình Giang cũng nuôi cá rồi sao.”
“Bớt nói nhảm! Có biết cá con của chúng tôi bao nhiêu tiền không, cá vừa mới nuôi, ba vạn đồng!”
“Thật sao? Nhận thầu ở Bình Giang tốn nhiều không?”
“Con mẹ nó, ít nói nhảm đi!” Kẻ dẫn đầu không kiên nhẫn: “Bây giờ đền tiền thì chúng tôi sẽ không so đo, nếu không, mười anh em chúng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt!”
Lý Chính chậm rãi bước thong thả đến bên boong tàu, ánh mắt dò xét những người này, ánh mắt cuối cùng nhìn lên mặt tên cầm đầu, hỏi: “Mới tới hả?”
Tên dẫn đầu sững sờ, một tên cao gầy bên cạnh ‘A’ một tiếng, tới gần bên hắn ta rồi nói: “Lần này trắng tay rồi, người này không có tiền!”
“Cái gì?”
Buổi đêm trên sông rất yên tĩnh, người nọ cũng không cố gắng nói nhỏ, tất cả mọi người trên sông đều nghe được, ngay cả Chu Diễm ở trong khoang thuyền, kề sát bên cửa sổ cũng nghe thấy rõ ràng.
Tên cao gầy nói: “Người này có tật xấu, trên người không mang theo một phân tiền nào, còn nghèo vô cùng, mấy người bọn em đã từng ngăn anh ta mấy lần, nửa đồng cũng không lấy được!”
“Rắm thối!” Tên dẫn đầu nói: “Bây giờ làm gì có ai ra cửa mà không mang theo tiền chứ! Chạy thuyền mà không có tiền được à?!”
Tên cao gầy nói: “Thật sự!”
Mấy người khác trên thuyền cũng nói: “Anh ta đúng là không có tiền!”
Tên cầm đầu chỉ: “Người kia thì sao!” Đó là chỉ vào chú Lưu.
Vẻ mặt chú Lưu cứng lại, lùi về sau một bước, giấu nửa người đằng sau bóng dáng Lý Chính.
Tên cao gầy reo lên: “A, ông ta có tiền! Em đã gặp ông ta!”
Tên cầm đầu lập tức hô lên: “Có nghe hay không, mau chóng mang tiền bồi thường ra đây!”
Chú Lưu bối rối nói: “Không có... tôi không có tiền...”
Tên dẫn đầu nói: “Ông khẩn trương thế làm gì, chúng tôi cũng không phải là người xấu hay xã hội đen gì, ông phá hỏng công việc của chúng tôi, bồi thường tiền cũng là điều bình thường, cho dù báo cảnh sát cũng thế. Mấy người chúng tôi đều là người lịch sự, bây giờ ôn tồn thương lượng vấn đề với ông trước, ông chỉ cần bồi thường theo giá vốn của chúng tôi là xong chuyện, nếu như ông không nói lý, vậy thì đừng trách anh em chúng tôi không nói lý!”
“Tôi... tôi thật sự không có tiền... tôi còn phải nuôi đứa nhỏ, tôi...”
Tên dẫn đầu cho mấy thuyền nhỏ tới gần, vượt lên thuyền, mấy tên kháccũng lên boong tàu.
Hai chiếc thuyền, trên thuyền Lý Chính có bốn tên, bên thuyền này cũng bốn têm.
Tên dẫn đầu ngẩng đầu lên: “Mẹ nó, còn nói nhảm nữa thì ông đây sẽ đạp mày xuống sông, bồi thường tiền, có nghe không!”
Chú Lưu lo lắng nhìn về phía Lý Chính.
Lý Chính nghĩ nghĩ: “Chú Lưu, đi lấy hai ngàn, coi như mời mấy anh em uống rượu.”
Chú Lưu ‘ôi, ôi’ hai tiếng, lập tức chuẩn bị trở về phòng lấy tiền
Tên cầm đầu ‘xùy’ một tiếng, mắng: “Tao chửi con mẹ mày chứ, mày điếc à? Ông đây nói ba vạn! Hai ngàn? Con mẹ nó, mày đuổi tên ăn mày à!”
Lý Chính cười: “Tất cả mọi người đều là người làm công, ai cũng không dễ dàng, hai ngàn để mời mấy người anh em, coi như kết bạn.”
Tên cầm đầu cũng cười: “Bạn bè càng nhiều càng tốt, được, anh em đâu, vậy thì bồi ba vạn hai, hả!” Hắn lại chỉ vào boong tàu đối diện: “Mấy người các cậu, vào bên trong tìm xe, nghèo không xu nào? Chúng ta mới nghèo thì có, cả đêm thế này, cá cũng chết sạch rồi, chỉ lấy vốn thôi đã là tốt với mấy người lắm rồi!”
Mấy người lập tức đi vào trong khoang thuyền Lý Chính, trên thuyền lập tức vang lên những tiếng lách ca lách cách.
Tên cầm đầu níu cổ áo chú Lưu, đẩy chú ngã, nói: “Ông, đi vào lấy tiền!” Lại khinh thường trừng Lý Chính, “Cái tên nghèo!”
***
Trong khoang thuyền, Hân Hân nổi giận đùng đùng: “Bọn họ là người xấu! Bọn họ bắt nạt ba ba!”
Chu Diễm kéo cánh tay cô bé, an ủi: “Hân Hân đừng sợ.”
“Em không sợ!” Đôi mắt Hân Hân đỏ lên, cô bé nói: “Bọn họ rất xấu!”
Chu Diễm lấy di động ra: “Để chị báo cảnh sát.”
Cô còn chưa ấn số xong, Hân Hân đột nhiên chạy về phía cửa, Chu Diễm cả kinh, vội vàng đuổi theo: “Hân Hân!”
Đứa nhỏ này chạy rất nhanh, thoáng cái đã vọt ra ngoài, hô lớn: “Mấy tên xấu xa này, đừng có bắt nạt ba ba tôi, tôi giết mấy người!”
Sự bùng nổ của con người rất lớn, cho dù chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng khi đã giận dữ thì cũng có thể làm một người đàn ông trưởng thành ngã vào sông.
Một tên ‘phù’ một tiếng, rơi vào nước.
Hân Hân không kịp thu thế, cũng ngã xuống nước theo đối phương.
Chạy ra từ buồng nhỏ trên tàu tới rơi xuống sông, tất cả chỉ ngắn ngủi trong vài giây.
“Hân Hân ——”
“Hân Hân ——”
Lý Chính nói một tiếng: “Con mẹ mày chứ!” Anh đạp một cước, đá tên cầm dầu ngã xuống đất.
Cục diện lập tức không khống chế được, mấy người vây tới, quả đấm bay về phía Lý Chính, chú Lưu nhảy xuống sông cứu Hân Hân, Chu Diễm bổ nhào trên boong tàu, lo lắng nhìn mặt nước đen kịt.
Đột nhiên có một cái tay duỗi ra trong nước, kéo cánh tay cô lại, hình như người nọ muốn bò lên thuyền, sức kéo rất lớn, Chu Diễm kêu lên sợ hãi, thoáng cái đã bị đối phương kéo xuống sông, người lọ lại mượn lực bò lên boong tàu, thở hồng hộc, xoa chân bị rút gân, bất chấp người bị hắn ta kéo xuống sông.
Nước sông màu xanh lục, ban đêm chỉ còn lại một màu đen.
Khoang mũi Chu Diễm bị nước vào, cô đạp nước, nhưng tay chân lại càng nặng nề, nước từ mũi chảy vào miệng, cô không thể nào cầu cứu được, mặt nước cách cô càng ngày càng xa, tiếng đánh nhau trên boong thuyền cũng càng ngày càng nhẹ.
Cô nghĩ tới năm đó đột nhiên ba qua đời.
Lần đầu tiên cô cách cái chết gần đến thế.
Chu Diễm chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay chân thả lỏng ra trong nước.
Mặt song, bọt nước văng lên, trong bóng tối, một cái bóng từ từ đi tới, giữ chặt cổ áo Chu Diễm, mang theo cô bơi về phía ánh sáng.
Trồi lên mặt nước, chú Lưu ướt dầm dề giúp đỡ kéo người lên. Hai mắt Chu Diễm nhắm nghiền, không biết sống chết ra sao, đám người kia cũng không còn lòng dạ nào cướp tiền nữa, mang theo thương tích, vội vàng lên thuyền nhỏ của mình rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Chu Diễm nằm trên sàn tàu, tóc dài rối tung, T-shirt màu xám nhạt thấm nước trở nên trong suốt, áo ngực và bộ ngực mượt mà dưới áo không còn bị che khuất.
Vào lúc này, cũng không ai để ý việc đó.
Khuôn mặt chú Lưu khẩn trương, Hân Hân bị dọa sợ, khóc nức nở không ngừng.
Người nọ lại không biến sắc, hai tay giao nhau, đặt lên ngực Chu Diễm, ấn từng cái một, muốn cho trái tim cô nhảy lên, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Người nọ nâng cằm cô lên, dán lên môi cô, truyền không khí cho cô. Không khí thấm nước ướt át được người đưa vào, bốn cánh môi kề sát nhau, người nọ lại buông ra, ấn lên lồng ngực cô, sau đó lại cúi đầu dán lên môi cô, những giọt nước lăn vào mắt cũng không kịp lau, cứ như thế nhiều lần, không biết qua bao lâu, cô đột nhiên sặc ra một ngụm nước.
Lý Chính ngồi bệt trên đất, hồi phục lại hô hấp, nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất. Một lát sau, anh cởi T-shirt ẩm ướt trên người, tiên tay ném lên sàn tàu, ôm ngang người kia lên.
Sải bước nhảy qua, đi rất vững vàng, không biết là mồ hôi hay là nước từ từ chảy xuống lồng ngực anh, theo từng bước đi của anh.
Ánh trăng nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, anh đi vào boong thuyền đối diện, đưa người trong ngực vào phòng ngủ, thr lên người.
Ánh trăng tràn vào, những bụi bặm trên cửa sổ đều bị người trên giường lau sạch sẽ, đèn không bật lên nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cùng với thân thể ướt nhẹp đều được chiếu rõ ràng.
Lý Chính đứng trong chốc lát, xoay người vào nhà vệ sinh mang một cái chậu rửa mặt qua, nước trong chậu nóng hổi. Anh vắt khăn lông, lau mặt, cổ và cánh tay cho người trên giường, sau đó nâng cô dậy, cởi chiếc T-shirt trong suốt trên người cô ra, ném trên mặt đất, lại cởi quần short jean đã ướt dẫm.
Người nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, ý thức không rõ, chỉ nhìn thấy một lồng ngực trần, trên đó còn có cả những giọt nước.
Người đó đặt khăn mặt ấm áp lên lồng ngực cô, qua bụng, xuống chút nữa, lau hết nước sông dơ bẩn.
Một tấc ánh trăng, một tấc trắng muốt. Bên trong bóng đêm, hình như có gì đó đang lẳng lặng đổ xuống.
Sau khi lau xong, Lý Chính dùng khăn lớn bao lấy người cô, ôm ngang tiến vào trong phòng ngủ, thả lại giường. Anh trở lại nhà vệ sinh, đổ nước tắm, sau khi đi ra, anh mới mở đèn.
Căn phòng sạch sẽ buổi chiều, chỉ mấy giờ đã thành một mảnh hỗn độn.
Phí công sức, sau đó tất cả đều không thay đổi.
Lý Chính không quan tâm tới xung quanh, nằm xuống một cái giường. Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lại ngồi dậy, đi xuống đất, vào phòng trong, không bật đèn lên mà dựa vào ánh sáng yếu ớt, lấ tay sờ lên trán người nọ.
Cảm mạo, cộng thêm rơi xuống nước, mặc dù đã cởi quần áo ướt kịp thời nhưng người vẫn hơi sốt.
Lý Chính đi bên thuyền bên cạnh, gõ cửa.
Chú Lưu đã buồn ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, cửa vừa mở đã hỏi ngay: “Đứa nhỏ kia thế nào rồi?”
Lý Chính nói: “Cô bé sốt rồi, bây giờ cháu sẽ lái tàu luôn, đến bến sớm một chút, chú thì sao?”
“Trời sáng thú sẽ đi, giờ thì không còn chút sức nào nữa.”
Lý Chính gật gật đầu, cầm chút đá trên thuyền, trở lại thuyền mình, đắp lên trán người nọ rồi lập tức vào khoang điều khiển, qua ba giờ thì về nghỉ ngơi trong chốc lát. Anh sờ bộ quần áo, đã gần khô hết, anh lại vào trong phòng ngủ, sờ soạng mặc vào cho người nằm trên giường.
Không tránh khỏi phải đụng vào những nơi không nên đụng, trong lòng anh không tạp niệm, làm nhanh hết sức là được.
Thuyền vẫn chạy không ngừng, đến khi nắng chiếu rực rỡ, Chu Diễm mới tỉnh lại, cô nhắm mắt làm quen với ánh mặt trời chói mắt, lúc đó mới mở mắt ra.
Đầu óc từ từ trống rỗng, đến khi từng hình ảnh rót hết vào trong đầu, đã hết nửa giờ đồng hồ.
Chu Diễm chống người ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, ngay cả cơ mặt cũng đau nhức, trên người lúc nóng lúc lạnh, cô nghỉ ngơi một lát mới có thể xuống đất, đi vào phòng bếp rót hai chén nước muối sôi uống xong, rồi lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm nhận được một chút sức lực, cô mới ra cửa, chậm rãi đi về phía khoang điều khiển.
Lý Chính tiếp tục lái, ngậm một điếu thuốc.
Anh không để ý đến thuốc lá, cũng không nghiện, có cũng được mà không cũng không sao, nhưng mà thuốc lá có thể làm cho người ta nâng cao tinh thần.
Anh đang muốn đổi hướng, khóe mắt đột nhiên thấy một bóng dáng ngòi cửa, trên tay thoáng ngừng một chút, mới nắm chặt tay lái, bẻ sang hướng khác.
Cửa mở, anh nói: “Tỉnh rồi?”
“Ừ... đêm qua...” Chu Diễm nghĩ nghĩ, hỏi: “Chú Lưu và Hân Hân đâu rồi, có sao không, sao không thấy thuyền của bọn họ?”
Lý Chính nói: “Không bằng cô lo cho bản thân mình trước đi.”
Chu Diễm nói: “Người tôi nóng rần lên.”
“May mà cô không bị nóng đầu.”
Một lát sau, Chu Diễm hỏi: “Có báo cảnh sát chưa?”
Lý Chính hít một hơi thuốc: “Báo cái gì cảnh?”
“Những tên xã hội đen tối qua, không cần báo cảnh sát sao?”
“Xã hội đen?” Lý Chính nở nụ cười: “Những tên hà bá kia?”
“Hà bá?”
“Ừ, đều là dân chún gần đây, một vài tên lưu manh chơi bời lêu lổng, báo cảnh sát cũng vô dụng, đây cũng không phải lần đầu tiên.”
“À...” Chu Diễm gật gật đầu.
Cô không có nhiều thể lực, nhanh chóng trở về.
Mơ mơ màng màng tới một hai giờ trưa, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi cô, một lát là ‘này’, một lát lại ‘Chu Diễm’. Cô mở mắt ra, nghe thấy người bên giường nói với cô: “Đi bệnh viện không?”
Chu Diễm sờ lên trán mình, không quá nóng, trong lòng cô suy nghĩ, nói: “Ngủ một lát là được rồi, không cần đi bệnh viện.”
Lý Chính ‘ừ’ một tiếng, cũng không để ý tới cô nữa, tùy tiện nấu hai bát mì sợi, một bát cho cô.
Chu Diễm không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn xong, nghe thấy Lý Chính nói: “Tôi ra ngoài một lát, cô ngủ đi.”
Chu Diễm gật gật đầu.
Ngủ một giấc tới tối, cô bị giọng nói đứa nhỏ đánh thức.
“Chị Bạch! Chị Bạch!”
Chu Diễm mơ màng mở mắt ra: “Hân Hân?”
“Chị Bạch, chị bị ốm sao!”
“Chị khỏe.” Chu Diễm nhìn cô bé bím tóc sừng dê không sao, hỏi: “Tối qua em có sao không, có bị thương ở đâu không?”
“Không, em mới không có bị gì!” Hân Hân ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Cũng không phải là em không biết bơi, chỉ là ban đầu ngã vào ngước không kịp phản ứng.
Chu Diễm cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, ba em còn xuống tìm em, ba em đâu rồi, có sao không?”
Hân Hân lắc đầu: “Không có!” Lại gật đầu: “Có...”
Chu Diễm kỳ quái, hỏi: “Hả?”
Hân Hân thở phì phò nói: “Nửa đêm hôm qua, nhà em bị trộm!”
Thì ra nửa đêm hôm qua, đang ngủ ngon giấc thì đột nhiên chú Lưu bị tiếng ghế đổ làm cho bừng tỉnh, ông đứng dậy xem xét thì nhìn thấy một người đàn ông xông ra ngòi, lúc ông đuổi theo đi ra thì đối phương đã lên một con thuyền nhỏ, ông nhìn thấy rất rõ ràng, hai người kia đúng là những tên hà bá mấy tiếng trước đến vơ vét tài sản của bọn họ.
Cửa bị phá là chuyện nhỏ, nhưng tiền mặt trên thuyền bị mất mới là chuyện lớn.
Trong buồng nhỏ trên tàu, chú Lưu khóc: “Lúc đó mẹ Hân Hân bị bệnh nên mượn rất nhiều tiền, cuối cùng không cứu được, trong nhà thiếu nợ nhiều, vất vả lắm chú mới để dành được bằng đó. Sang năm Hân Hân đi học tiểu học rồi, không thể mất chút tiền ấy được!”
Lý Chính ngồi đối diện ông, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bốn vạn, tròn bốn vạn đồng!”
Lý Chính lại hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Chú Lưu gật đầu: “Báo rồi, nhưng không biết những người kia tên gọi là gì, đang ở đâu, ngay cả trông như thế nào chú cũng không nói rõ được.”
Lý Chính cũng không ai ủi, cũng không nói một câu ‘Tiền không có còn có thể kiếm, người bị chọc tức thì không làm gì được’. Anh chỉ là cùng trầm mặc một lát rồi nói: “Thuận theo tự nhiên đi... Ngày mai cháu đi, cũng không tiện giúp chú.”
Chú Lưu gật đầu: “Cháu còn bận việc của cháu, thuyền kỳ không thể chậm trễ, ngày mai chú cũng đi, đợi xem xế chiều có tin tức gì không, nếu không cũng không thể chờ đợi.”
Lý Chính trở lại trong thuyền của mình, cô bé kia còn chưa ngủ, đang bưng bát trán men uống nước lạnh.
Chu Diễm nuốt ngụm nước, nói: “Anh đã trở lại sao?”
“Ừ... đúng lúc, cô tới đây một chút.”
Chu Diễm theo vào đi.
Lý Chính ngồi trên giường, móc một xấp tiền trong túi, khoảng chừng hai ngàn, anh rút ra hai đồng đưa cho Chu Diễm: “Này!”
Chu Diễm nhìn tiền, không cầm lấy.
Lý Chính nói: “Đủ cho cô trở về, nghĩ đi, qua ngày mai thì đừng hòng cầm một đồng nào.”
Rốt cục, Chu Diễm vươn tay, nói: “Tôi sẽ trả lại cho ông cậu.”
“Tùy cô.” Lý Chính nói: “Ngày mai tôi đi, đêm nay cô có thể ngủ một đêm.”
Lần đầu hai người đi ngủ cùng giờ.
Chu Diễm đang ngủ thì tỉnh lại, ho khan đứt quãng, cô cố gắng hạ thấp giọng, vùi mình trong chăn, giằng co hòi lâu mới ngủ.
Người ở phía ngoài trước nay ngày đêm đảo lộn, đầu óc buổi tối lại càng thanh tỉnh, không ngủ được, về sau bước ra, chống thang, bò lên trên nóc buồng nhỏ.
Anh không có việc gì nằm đến khi trời tờ mờ sáng, anh trông thấy một bóng người đi từ trong khoang thuyền, gầy teo nho nhỏ, đeo cái túi sách, nhìn bống phía xung quanh một chút, dường như đang tìm cái gì, không tim được, cô lại đi vào trong nhà, không bao lâu rồi đi ra, leo lên bến tàu.
Lý Chính lại nằm trở về, nhìn trời một lúc, đến khi có chút mệt mới trèo thang xuống, trở lại buồng nhỏ trên tàu. Vừa sờ đến chén tráng men, tay của anh ngừng tạm, rút tờ giấy ở phía dưới, quét mắt nhìn rồi tiện tay ném.
Giữa trưa, con thuyền từ từ rời cảng, lẫn vào giữa đoàn thuyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook