Sinh Đồ
-
Chương 19
Edit: Ciao
Trời sáng, Lý Chính đột nhiên mở mắt.
Trền đầu, bầu trời nhuốm màu xám xanh, mặt trời vẫn chưa lên, gió trên sông khẽ thổi tung màn, anh cả đêm không mộng.
Lý Chính vẫn nằm thẳng, nhìn tầng mây chậm rãi di chuyển, qua một lúc lâu, anh nghiêng người sang.
Cô nhóc kia vẫn đang ngủ, không biết vì sao mà xoay người trở mình sang phía anh, nhưng mà cả người vẫn dính sát vào màn, mái tóc dài xõa ra che nửa gương mặt của cô.
Lý Chính thu hồi tầm mắt, tay gối ra sau đầu, nhắm mắt lại, nghe cơn gió từ từ thổi qua tai anh, ngẫu nhiên có cả tiếng xe hơi chạy qua.
Đã lâu anh chưa có một buổi tối ngủ bình yên.
Cho nên, giấc ngủ tối qua rất lạ lùng.
Trên đê, cô lao công đã đang dọn dẹp đường, cái chổi lớn quét ‘xoạt xoạt’ trên đất, một lát sau lại dần dần đi xa.
Một người đàn ông vừa chạy vừa thở phì phò, tiếng ‘phì phì’ vừa vang vừa trầm, dường như là cố ý thở như vậy.
Chim chóc kêu lên, thanh thúy khoái trá.
Một con thuyền chở hàng rẽ nước, từ từ chạy qua, trên thuyền là một đôi vợ chồng nói về đồ ăn sáng nay.
Có người luyện giọng trước sông, tiếng hô khoáng đạt, to rõ, giống như cảnh sắc trên sông.
Lý Chính từ từ nhắm hai mắt, hỏi: “Tỉnh rồi?”
“... Ừ.”
Lý Chính nói: “Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.”
“Không ngủ được, mấy giờ rồi?”
“Chưa tới năm giờ.”
Còn sớm, Chu Diễm ôm chăn ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bời, sáng sớm không có cảm giác mồ hôi dinh dính, thỏa mái lại sảng khoái.
Chu Diễm nói: “Tôi xuống trước... Ăn mì nhé?”
Lý Chính nhắm mắt lại: “Ừ.”
Chu Diễm vừa định đứng dậy thì nghe thấy anh nói: “Đợi lát nữa.”
Chu Diễm quay đầu lại.
Lý Chính mở mắt ra, vươn tay, ngón cái và ngón trỏ kéo căng dây buộc tóc màu đen.
Lý Chính nói: “Cái dây này hình như sắp đứt.”
“Còn dùng được, sẽ không đứt.”
Chu Diễm lấy dây khỏi tay anh, vừa luồn qua một đốt ngón tay thì đột nhiên có một ánh sáng màu hồng chiếu tới từ phía đông.
Hai người nhìn về phía nguồn sáng.
Ánh sáng màu cam, xuyên qua tầng mây, giống như ngón tay nhấn vòa chốt mở, ‘tách’ một tiếng, vạn vật bừng sáng, bóng tối rút đi, cả trời đất như sống lại.
Ánh mặt trời đầu tiên, rõ ràng là một thứ tồn tại hư vô nhất, nhưng lại có lực lượng mạnh nhất, đánh thức thế giới này.
Lý Chính gẩy dây buộc tóc trên tay, nắm đầu ngón tay Chu Diễm, hoàn thành công việc vẫn chưa xong, vật về với chủ.
***
Chu Diễm nấu xong mì chân giò với rau, bưng lên nhưng quá nóng, cô xoa xoa lên lỗ tai, cầm lấy khăn, bưng lên lần nữa.
Khăn lau màu xám nhạt, là khăn mà lúc đó Lý Chính đưa cho cô.
Còn bàn chải đánh răng thì không biết bị ném ở đâu rồi.
Chu Diễm bưng bát vào khoang điều khiển, đặt lên bàn, hỏi: “Anh ăn luôn sao?”
“Ăn.”
“Anh còn đang lái thuyền mà.”
“Không sao.” Lý Chính bưng lên, há mồm ăn.
Chu Diễm hỏi: “Chạy nhanh thế này, có phải bão sắp tới rồi không?”
“Ừ, buổi chiều chúng ta phải tạm cập bến.”
Chu Diễm ấn xuống bánh lái, dường như làm thế thì có thể làm cho thuyền chạy ổn định một chút. Lý Chính nhìn nhìn tay cô, gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong miệng, lại dùng đũa chỉ vào một bên, nói: “Đổi chắn.”
“Hả?” Chu Diễm sững sờ.
“Dạy cô lái thuyền.”
Chu Diễm rụt tay lại: “Đừng đùa. Haiz, chú Lưu đến đâu rồi nhỉ?”
“Xuất phát trước chúng ta mấy ngày, cô tính xem.” Lý Chính ăn xong mì, đưa bát cho Chu Diễm.
Chu Diễm vừa nhận chén, chuông di động vang lên, là của Lý Chính.
Lý Chính nắm chặt tay lái, quét mắt nhin dãy số, mở âm lớn.
Bên kia nói trước: “Đến đâu rồi?”
“Sáng sớm cậu gọi tới để hỏi cái này à?”
“Đến Khánh Châu sao?”
“Chưa.”
“Sao còn chưa tới?”
“Thuyền hỏng, sửa ba ngày.”
“Đúng là khéo nhỉ, tới khi cậu đến đó thì vết thương của cô ấy cũng khỏi rồi.”
Lý Chính chỉnh định vị, nói: “Tôi có nói là sẽ đưa giúp cậu a?”
“Cho cậu một cơ hội quan tâm người ta, mà gọi là giúp tôi à?”
Chu Diễm không nghe câu nói tiếp, cô bưng bát đi ra khoang điều khiển, lại đi xuống thang, người trong khoang thuyền quát lên: “Rót cốc nước.”
“Vâng.”
Chu Diễm rửa sạch bát đũa, rót một cốc nước mang qua, bên trong không còn nói chuyện, Lý Chính nhận lấy, uống hết nước, đặt cốc sang bên cạnh, nói: “Đến đây.”
“Để làm gì?”
Lý Chính vỗ vỗ tay lái: “Đây là tay lái.”
“… Tôi biết.”
Lý Chính chỉ vào: “Định vị.”
“Đây là đèn.”
“Loa.”
“Không khác xe hơi là mấy.”
Chu Diễm chỉ vào một cái nút hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Chính liếc mắt, nói: “À, cái này hỏng rồi.”
Chu Diễm: “…”
Lý Chính gọi cô: “Tới đây.”
Chu Diễm đứng trước tay lái, Lý Chính để cho cô nắm lấy, nói: “Cô thử xem, tự mình điều khiển thế nào, tôi sẽ hướng dẫn phương hướng cho cô.”
Chu Diễm đè cánh tay anh lại: “Này này này!”
Lý Chính cười.
Chu Diễm buông tay ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt nhìn về phía trước, đôi tai hơi nóng lên.
***
Buổi chiều, gió trên sông dần lớn hơn, Lý Chính cập thuyền vào bờ, gần đó đã có vài con thuyền ngừng lại.
Món chính trên thuyền đã hết, Lý Chính sờ soạng túi tiền, còn hơn hai mươi, có thể mua 5kg gạo.
Lý Chính lên bờ trước, quay đầu lại, Chu Diễm đang cố gắng bò lên, giống như lần đầu tiên, giẫm lên khúc gỗ, với lên trên, cả người như muốn ngã ra đất.
Lý Chính kéo cô lên, Chu Diễm vỗ vỗ đất, hỏi: “Anh đã từng tới đây rồi sao?”
“Đã tới, đuổi kịp.”
Siêu thị cách đây không xa, gió cuốn cả túi nhựa, mặt trời treo trên cao, thời tiết có vẻ như không xấu lắm.
Lý Chính mua một túi gạo, hai túi mì sợi, còn tiền lẻ thì mua hai củ khoai tây ven đường.
Chu Diễm xách khoai tây hỏi: “Anh muốn ăn lát mỏng hay dày?”
“Cần chú ý cả cái đó à?”
“Mỏng thì xào nhanh, còn dày thì phải lâu một chút mới ăn được.”
Lý Chính không để ý: “Dày.”
Đúng lúc hai người đi qua công viên, trước đêm bão mà vẫn còn một đống người xem náo nhiệt trng công viên, từ xa cũng có thể nghe thấy rất nhiều tiếng hoan hô, còn có cả tiếng nhạc xập xình.
Chu Diễm nhìn ở trước treo một tấm poster lớn, trên đó viết “Vượt ải trên nước giành máy điều hòa A Lực huyện Ngân Giang’, phía dưới ghi chú các hạng mục thi đấu, vượt qua tất cả các ải thì sẽ được phần thưởng là một máy điều hòa.
Lý Chính hỏi: “Muốn xem sao?”
Chu Diễm gật đầu.
Trong công viên dựng lên mấy cái bể nước, tổ hợp thành một tổ các cửa ải, bên ngoài bể nước có rất nhiều người, chỗ nào cũng kéo bức quảng cáo của doanh nghiệp tài trợ, chữ “Điều hòa A Lực” là lớn nhất. Hai MC của đài truyền hình huyện đứng trên sân khấu, cầm micro giải thích: “Đây chính là một cặp chị em gái, chị vừa dừng lại ở cửa thứ hai, tiếp theo phải xem cô em thế nào! Này —— Sao lại xông lên như thế chứ? Ha ha, tuyển thủ của chúng ta đã không thể chờ đợi...”
Xung quanh nơi đăng ký cũng có một đám người vây quanh, Chu Diễm nói: “Tôi đi đăng ký.”
Lý Chính nhíu mày, chỉ vào ‘bể bơi’: “Cô muốn chơi cái này sao?”
“A, là một cái điều hòa mà.”
Chu Diễm chen vào đăng ký, người xem náo nhiệt rất nhiều nhưng người tham dự lại ít, sau ba tuyển thủ thì tới lượt cô. Tổng cộng có năm cửa, cửa thứ nhất là chạy trên mái, cửa thứ hai là qua cầu phao, cửa thứ ba là sân khấu xoay tròn, cửa thứ tư là trèo đèo lội suối, cửa thứ năm là ném bowling.
Còn đơn giản hơn cả tiết mục trên TV, Chu Diễm làm động tác khởi động.
Lý Chính không chen chúc trong đống người, anh dựa vào một gốc cây ở phía xa, có thể trông được tình huống thi đấu trong bể bơi, chỉ là không rõ lắm.
MC giơ micro nói: “Tiếp theo là một người đẹp, đến từ một tỉnh khác, người đẹp, cô nói cho mọi người biết đi.”
Người bị hỏi nhìn có vẻ khẩn trương, không mở miệng nói được.
Lý Chính khẽ cười một tiếng.
MC nói vài câu để đỡ lúng túng, cũng không cần tuyển thủ mở miệng nữa, bắt đầu vượt ải.
Âm nhạc xập xình, cô gái trên đài lập tức xông vào bể nước, dựa theo quán tính, giẫm lên cái phao bên phải, vượt qua được một tuyển thủ, nhanh chóng mượn lực dẫm lên bên trái, như đang nhảy múa, nhảy lên cầu phao, sau đó nằm xuống, nằm xuống tránh chướng ngại vật phía trước.
MC nói: “Phạm quy, phải đứng lên! Đứng lên đi qua chướng ngại vật!”
Cô gái lại cẩn thận đứng lên, không nắm được tiết tấu nên chướng ngại vật phía trước nhìn như sắp đánh vào cô.
Lý Chính đứng thẳng lên, bên dưới lập tức hoan hô.
MC nói: “Tuyển thủ xinh đẹp của chúng ta không chỉ đẹp mà còn rất linh hoạt, vừa rồi đã khéo léo tránh được chướng ngại vật của chúng ta, bây giờ đã bước vào cửa thứ ba, rốt cuộc chiếc điều hòa A Lực có thuộc về cô ấy không!”
Một người đàn ông đứng bên cạnh nhón chân, nói: “Cô bé này giỏi thật, tôi thấy nhất định sẽ không có vấn đề gì, là bạn gái của anh à? Vừa nãy tôi thấy hai người đi cùng.”
Lý Chính không nói gì, lại dựa vào thân cây.
Cửa thứ ba là sân khấu quay tròn, người trên sân khấu vẫn nằm yên đợi cơ hội thích hợp nhảy sang bờ bên kia, người chủ trì cũng sốt ruột, tính toán thời gian, người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, MC hô lên: “Tốt —— ôi chao!”
Bàn tay nắm lấy sân khấu cửa thứ tư, cả người treo trên không.
MC nói: “Đáng tiếc, tuyển thủ của chúng ta —— a, bắt lấy, đúng vậy, cố gắng nắm lấy, chân có thể đạp được!”
Lý Chính nhìn người nọ dùng hết sức để trèo lên, giống như lần đầu tiên cô bò được lên bờ, cả người toàn là bụi đất, lại giống như ——
Người nọ cố gắng bò tới cửa thứ tư, thở hổn hển rồi cẩn thận đi qua cửa, đến cửa thứ năm, nằm sấp trên ván trượt, đón dòng nước chảy xuống, nhắm ngay vào bowling, làm cho mình hơi nghiêng một chút, bowling trúng hết, tất cả mọi người đều hoan hô.
Lại giống như ——
Trong đêm tối, cô đuổi theo thuyền anh gọi lớn, ngày hôm sau lại đón ánh mặt trời, trong tay cầm một bó rau sam.
Cả người Chu Diễm ẩm ướt, thắng được một chiếc điều hòa về, Lý Chính nhìn hàng đóng gói, hỏi: “Tự mình dùng hay lấy để bán.”
Chu Diễm cũng thành thật: “Bán được thì bán, không bán được thì dùng.”
Lý Chính cười trào phúng: “Trận dấu còn năm ngày, cô có thể lấy thêm năm cái nữa.”
Chu Diễm lắc đầu: “Không đâu, không phải sắp bão rồi sao?”
Vừa dứt lời, một giọt mữa rơi xuống chóp mũi của cô.
Chu Diễm ngửa đầu nhìn trời, Lý Chính nhìn chằm chằm vào giọt nước trong suốt óng ánh trên chóp mũi cô.
Mưa rơi xuống rất nhanh, hai người chạy vù trong gió, trời nhanh chóng đen lại.
Boong tàu bị mưa đánh ầm ĩ, nước sông như sôi lên ùng ục, trên bờ là những người đang chạy trời mưa.
Vào phòng, Lý Chính mở đèn lên, ném gạo vào đồ ăn vào phòng bếp, Chu Diễm thả điều hòa lên đất, hơi xoay cổ tay.
Hai người cũng đã ướt sũng, Chu Diễm nói: “Anh tắm trước đi, tôi nấu cơm.”
“Cô trước, tôi gọt khoai tây.”
Chu Diễm về phòng cầm quần áo đi ra, bóng đèn trên đỉnh đầu vang lên tiếng ‘tích tích’. Ánh sáng nhoáng lên, ‘bốp’ một tiếng, buồng nhỏ chìm vào bóng tối.
“A.” Chu Diễm kêu khẽ một tiếng, vấp phải điều hòa trên đất, nhào về phía trước, ngã vào lồng ngực ướt nhẹp.
Trời sáng, Lý Chính đột nhiên mở mắt.
Trền đầu, bầu trời nhuốm màu xám xanh, mặt trời vẫn chưa lên, gió trên sông khẽ thổi tung màn, anh cả đêm không mộng.
Lý Chính vẫn nằm thẳng, nhìn tầng mây chậm rãi di chuyển, qua một lúc lâu, anh nghiêng người sang.
Cô nhóc kia vẫn đang ngủ, không biết vì sao mà xoay người trở mình sang phía anh, nhưng mà cả người vẫn dính sát vào màn, mái tóc dài xõa ra che nửa gương mặt của cô.
Lý Chính thu hồi tầm mắt, tay gối ra sau đầu, nhắm mắt lại, nghe cơn gió từ từ thổi qua tai anh, ngẫu nhiên có cả tiếng xe hơi chạy qua.
Đã lâu anh chưa có một buổi tối ngủ bình yên.
Cho nên, giấc ngủ tối qua rất lạ lùng.
Trên đê, cô lao công đã đang dọn dẹp đường, cái chổi lớn quét ‘xoạt xoạt’ trên đất, một lát sau lại dần dần đi xa.
Một người đàn ông vừa chạy vừa thở phì phò, tiếng ‘phì phì’ vừa vang vừa trầm, dường như là cố ý thở như vậy.
Chim chóc kêu lên, thanh thúy khoái trá.
Một con thuyền chở hàng rẽ nước, từ từ chạy qua, trên thuyền là một đôi vợ chồng nói về đồ ăn sáng nay.
Có người luyện giọng trước sông, tiếng hô khoáng đạt, to rõ, giống như cảnh sắc trên sông.
Lý Chính từ từ nhắm hai mắt, hỏi: “Tỉnh rồi?”
“... Ừ.”
Lý Chính nói: “Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.”
“Không ngủ được, mấy giờ rồi?”
“Chưa tới năm giờ.”
Còn sớm, Chu Diễm ôm chăn ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bời, sáng sớm không có cảm giác mồ hôi dinh dính, thỏa mái lại sảng khoái.
Chu Diễm nói: “Tôi xuống trước... Ăn mì nhé?”
Lý Chính nhắm mắt lại: “Ừ.”
Chu Diễm vừa định đứng dậy thì nghe thấy anh nói: “Đợi lát nữa.”
Chu Diễm quay đầu lại.
Lý Chính mở mắt ra, vươn tay, ngón cái và ngón trỏ kéo căng dây buộc tóc màu đen.
Lý Chính nói: “Cái dây này hình như sắp đứt.”
“Còn dùng được, sẽ không đứt.”
Chu Diễm lấy dây khỏi tay anh, vừa luồn qua một đốt ngón tay thì đột nhiên có một ánh sáng màu hồng chiếu tới từ phía đông.
Hai người nhìn về phía nguồn sáng.
Ánh sáng màu cam, xuyên qua tầng mây, giống như ngón tay nhấn vòa chốt mở, ‘tách’ một tiếng, vạn vật bừng sáng, bóng tối rút đi, cả trời đất như sống lại.
Ánh mặt trời đầu tiên, rõ ràng là một thứ tồn tại hư vô nhất, nhưng lại có lực lượng mạnh nhất, đánh thức thế giới này.
Lý Chính gẩy dây buộc tóc trên tay, nắm đầu ngón tay Chu Diễm, hoàn thành công việc vẫn chưa xong, vật về với chủ.
***
Chu Diễm nấu xong mì chân giò với rau, bưng lên nhưng quá nóng, cô xoa xoa lên lỗ tai, cầm lấy khăn, bưng lên lần nữa.
Khăn lau màu xám nhạt, là khăn mà lúc đó Lý Chính đưa cho cô.
Còn bàn chải đánh răng thì không biết bị ném ở đâu rồi.
Chu Diễm bưng bát vào khoang điều khiển, đặt lên bàn, hỏi: “Anh ăn luôn sao?”
“Ăn.”
“Anh còn đang lái thuyền mà.”
“Không sao.” Lý Chính bưng lên, há mồm ăn.
Chu Diễm hỏi: “Chạy nhanh thế này, có phải bão sắp tới rồi không?”
“Ừ, buổi chiều chúng ta phải tạm cập bến.”
Chu Diễm ấn xuống bánh lái, dường như làm thế thì có thể làm cho thuyền chạy ổn định một chút. Lý Chính nhìn nhìn tay cô, gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong miệng, lại dùng đũa chỉ vào một bên, nói: “Đổi chắn.”
“Hả?” Chu Diễm sững sờ.
“Dạy cô lái thuyền.”
Chu Diễm rụt tay lại: “Đừng đùa. Haiz, chú Lưu đến đâu rồi nhỉ?”
“Xuất phát trước chúng ta mấy ngày, cô tính xem.” Lý Chính ăn xong mì, đưa bát cho Chu Diễm.
Chu Diễm vừa nhận chén, chuông di động vang lên, là của Lý Chính.
Lý Chính nắm chặt tay lái, quét mắt nhin dãy số, mở âm lớn.
Bên kia nói trước: “Đến đâu rồi?”
“Sáng sớm cậu gọi tới để hỏi cái này à?”
“Đến Khánh Châu sao?”
“Chưa.”
“Sao còn chưa tới?”
“Thuyền hỏng, sửa ba ngày.”
“Đúng là khéo nhỉ, tới khi cậu đến đó thì vết thương của cô ấy cũng khỏi rồi.”
Lý Chính chỉnh định vị, nói: “Tôi có nói là sẽ đưa giúp cậu a?”
“Cho cậu một cơ hội quan tâm người ta, mà gọi là giúp tôi à?”
Chu Diễm không nghe câu nói tiếp, cô bưng bát đi ra khoang điều khiển, lại đi xuống thang, người trong khoang thuyền quát lên: “Rót cốc nước.”
“Vâng.”
Chu Diễm rửa sạch bát đũa, rót một cốc nước mang qua, bên trong không còn nói chuyện, Lý Chính nhận lấy, uống hết nước, đặt cốc sang bên cạnh, nói: “Đến đây.”
“Để làm gì?”
Lý Chính vỗ vỗ tay lái: “Đây là tay lái.”
“… Tôi biết.”
Lý Chính chỉ vào: “Định vị.”
“Đây là đèn.”
“Loa.”
“Không khác xe hơi là mấy.”
Chu Diễm chỉ vào một cái nút hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Chính liếc mắt, nói: “À, cái này hỏng rồi.”
Chu Diễm: “…”
Lý Chính gọi cô: “Tới đây.”
Chu Diễm đứng trước tay lái, Lý Chính để cho cô nắm lấy, nói: “Cô thử xem, tự mình điều khiển thế nào, tôi sẽ hướng dẫn phương hướng cho cô.”
Chu Diễm đè cánh tay anh lại: “Này này này!”
Lý Chính cười.
Chu Diễm buông tay ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt nhìn về phía trước, đôi tai hơi nóng lên.
***
Buổi chiều, gió trên sông dần lớn hơn, Lý Chính cập thuyền vào bờ, gần đó đã có vài con thuyền ngừng lại.
Món chính trên thuyền đã hết, Lý Chính sờ soạng túi tiền, còn hơn hai mươi, có thể mua 5kg gạo.
Lý Chính lên bờ trước, quay đầu lại, Chu Diễm đang cố gắng bò lên, giống như lần đầu tiên, giẫm lên khúc gỗ, với lên trên, cả người như muốn ngã ra đất.
Lý Chính kéo cô lên, Chu Diễm vỗ vỗ đất, hỏi: “Anh đã từng tới đây rồi sao?”
“Đã tới, đuổi kịp.”
Siêu thị cách đây không xa, gió cuốn cả túi nhựa, mặt trời treo trên cao, thời tiết có vẻ như không xấu lắm.
Lý Chính mua một túi gạo, hai túi mì sợi, còn tiền lẻ thì mua hai củ khoai tây ven đường.
Chu Diễm xách khoai tây hỏi: “Anh muốn ăn lát mỏng hay dày?”
“Cần chú ý cả cái đó à?”
“Mỏng thì xào nhanh, còn dày thì phải lâu một chút mới ăn được.”
Lý Chính không để ý: “Dày.”
Đúng lúc hai người đi qua công viên, trước đêm bão mà vẫn còn một đống người xem náo nhiệt trng công viên, từ xa cũng có thể nghe thấy rất nhiều tiếng hoan hô, còn có cả tiếng nhạc xập xình.
Chu Diễm nhìn ở trước treo một tấm poster lớn, trên đó viết “Vượt ải trên nước giành máy điều hòa A Lực huyện Ngân Giang’, phía dưới ghi chú các hạng mục thi đấu, vượt qua tất cả các ải thì sẽ được phần thưởng là một máy điều hòa.
Lý Chính hỏi: “Muốn xem sao?”
Chu Diễm gật đầu.
Trong công viên dựng lên mấy cái bể nước, tổ hợp thành một tổ các cửa ải, bên ngoài bể nước có rất nhiều người, chỗ nào cũng kéo bức quảng cáo của doanh nghiệp tài trợ, chữ “Điều hòa A Lực” là lớn nhất. Hai MC của đài truyền hình huyện đứng trên sân khấu, cầm micro giải thích: “Đây chính là một cặp chị em gái, chị vừa dừng lại ở cửa thứ hai, tiếp theo phải xem cô em thế nào! Này —— Sao lại xông lên như thế chứ? Ha ha, tuyển thủ của chúng ta đã không thể chờ đợi...”
Xung quanh nơi đăng ký cũng có một đám người vây quanh, Chu Diễm nói: “Tôi đi đăng ký.”
Lý Chính nhíu mày, chỉ vào ‘bể bơi’: “Cô muốn chơi cái này sao?”
“A, là một cái điều hòa mà.”
Chu Diễm chen vào đăng ký, người xem náo nhiệt rất nhiều nhưng người tham dự lại ít, sau ba tuyển thủ thì tới lượt cô. Tổng cộng có năm cửa, cửa thứ nhất là chạy trên mái, cửa thứ hai là qua cầu phao, cửa thứ ba là sân khấu xoay tròn, cửa thứ tư là trèo đèo lội suối, cửa thứ năm là ném bowling.
Còn đơn giản hơn cả tiết mục trên TV, Chu Diễm làm động tác khởi động.
Lý Chính không chen chúc trong đống người, anh dựa vào một gốc cây ở phía xa, có thể trông được tình huống thi đấu trong bể bơi, chỉ là không rõ lắm.
MC giơ micro nói: “Tiếp theo là một người đẹp, đến từ một tỉnh khác, người đẹp, cô nói cho mọi người biết đi.”
Người bị hỏi nhìn có vẻ khẩn trương, không mở miệng nói được.
Lý Chính khẽ cười một tiếng.
MC nói vài câu để đỡ lúng túng, cũng không cần tuyển thủ mở miệng nữa, bắt đầu vượt ải.
Âm nhạc xập xình, cô gái trên đài lập tức xông vào bể nước, dựa theo quán tính, giẫm lên cái phao bên phải, vượt qua được một tuyển thủ, nhanh chóng mượn lực dẫm lên bên trái, như đang nhảy múa, nhảy lên cầu phao, sau đó nằm xuống, nằm xuống tránh chướng ngại vật phía trước.
MC nói: “Phạm quy, phải đứng lên! Đứng lên đi qua chướng ngại vật!”
Cô gái lại cẩn thận đứng lên, không nắm được tiết tấu nên chướng ngại vật phía trước nhìn như sắp đánh vào cô.
Lý Chính đứng thẳng lên, bên dưới lập tức hoan hô.
MC nói: “Tuyển thủ xinh đẹp của chúng ta không chỉ đẹp mà còn rất linh hoạt, vừa rồi đã khéo léo tránh được chướng ngại vật của chúng ta, bây giờ đã bước vào cửa thứ ba, rốt cuộc chiếc điều hòa A Lực có thuộc về cô ấy không!”
Một người đàn ông đứng bên cạnh nhón chân, nói: “Cô bé này giỏi thật, tôi thấy nhất định sẽ không có vấn đề gì, là bạn gái của anh à? Vừa nãy tôi thấy hai người đi cùng.”
Lý Chính không nói gì, lại dựa vào thân cây.
Cửa thứ ba là sân khấu quay tròn, người trên sân khấu vẫn nằm yên đợi cơ hội thích hợp nhảy sang bờ bên kia, người chủ trì cũng sốt ruột, tính toán thời gian, người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, MC hô lên: “Tốt —— ôi chao!”
Bàn tay nắm lấy sân khấu cửa thứ tư, cả người treo trên không.
MC nói: “Đáng tiếc, tuyển thủ của chúng ta —— a, bắt lấy, đúng vậy, cố gắng nắm lấy, chân có thể đạp được!”
Lý Chính nhìn người nọ dùng hết sức để trèo lên, giống như lần đầu tiên cô bò được lên bờ, cả người toàn là bụi đất, lại giống như ——
Người nọ cố gắng bò tới cửa thứ tư, thở hổn hển rồi cẩn thận đi qua cửa, đến cửa thứ năm, nằm sấp trên ván trượt, đón dòng nước chảy xuống, nhắm ngay vào bowling, làm cho mình hơi nghiêng một chút, bowling trúng hết, tất cả mọi người đều hoan hô.
Lại giống như ——
Trong đêm tối, cô đuổi theo thuyền anh gọi lớn, ngày hôm sau lại đón ánh mặt trời, trong tay cầm một bó rau sam.
Cả người Chu Diễm ẩm ướt, thắng được một chiếc điều hòa về, Lý Chính nhìn hàng đóng gói, hỏi: “Tự mình dùng hay lấy để bán.”
Chu Diễm cũng thành thật: “Bán được thì bán, không bán được thì dùng.”
Lý Chính cười trào phúng: “Trận dấu còn năm ngày, cô có thể lấy thêm năm cái nữa.”
Chu Diễm lắc đầu: “Không đâu, không phải sắp bão rồi sao?”
Vừa dứt lời, một giọt mữa rơi xuống chóp mũi của cô.
Chu Diễm ngửa đầu nhìn trời, Lý Chính nhìn chằm chằm vào giọt nước trong suốt óng ánh trên chóp mũi cô.
Mưa rơi xuống rất nhanh, hai người chạy vù trong gió, trời nhanh chóng đen lại.
Boong tàu bị mưa đánh ầm ĩ, nước sông như sôi lên ùng ục, trên bờ là những người đang chạy trời mưa.
Vào phòng, Lý Chính mở đèn lên, ném gạo vào đồ ăn vào phòng bếp, Chu Diễm thả điều hòa lên đất, hơi xoay cổ tay.
Hai người cũng đã ướt sũng, Chu Diễm nói: “Anh tắm trước đi, tôi nấu cơm.”
“Cô trước, tôi gọt khoai tây.”
Chu Diễm về phòng cầm quần áo đi ra, bóng đèn trên đỉnh đầu vang lên tiếng ‘tích tích’. Ánh sáng nhoáng lên, ‘bốp’ một tiếng, buồng nhỏ chìm vào bóng tối.
“A.” Chu Diễm kêu khẽ một tiếng, vấp phải điều hòa trên đất, nhào về phía trước, ngã vào lồng ngực ướt nhẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook