Sinh Đồ
-
Chương 13
Edit: hoa hồng
Beta: Ciao
Chu Diễm sửng sốt: "Anh ấy bảo em tới dạy chị bơi?"
"Đúng vậy!"
". . . . . . Anh ấy nói với em khi nào?"
"Khi em gọi điện thoại cho chú Lý!"
". . . . . ." Chu Diễm hỏi: "Tại sao anh ấy lại để em dạy chị?"
Hân Hân tự hào nói: "Bởi vì em biết bơi mà chị thì không biết bơi!"
Chu Diễm cười một tiếng: "Chị không nói ý này, chị nói là, tại sao chị phải học bơi?"
"Tại sao chị không muốn học?"
"Chị dạy em đánh vần nhé?"
"Hả? Em không muốn!"
"Tại sao em không muốn?"
"Em . . . . ."
Cuối cùng Chu Diễm nói một câu: "Vậy tại sao chị phải học bơi?"
Hân Hân sáu tuổi, lần đầu tiên cảm thấy hơi chóng mặt.
****
Xung quanh bến tàu Hành Thông có công viên và xe bus, kỳ nghỉ hè là mùa du lịch nở rộ nhất, du khách như dệt cửi.
Chú Lưu hỏi tình hình sửa chữa tàu chuyên chở, đi tới giữa một đám người chèo thuyền, chia đều thuốc lá quanh một vòng.
"Khoảng mấy ngày nữa là sửa xong?" Chú Lưu hỏi.
Thợ sửa thuyền nói: "Hai ba ngày? Cũng không chừng."
"Chỉ có một chiếc thuyền đây thôi?"
"Ơ, thuyền kia hơi xảy ra nhiều sự cố một chút, nhìn một chút là phải sửa chữa rồi, vẫn tạm ổn."
Chú Lưu hỏi: "Sửa chữa bao nhiêu tiền?"
"Vậy cần phải một hai vạn."
"Vậy thì sửa chữa đơn giản một chút thôi, được chứ? Có thể sử dụng là tốt rồi, nhưng mà không thể lại nửa đường phải tiếp túc thả neo nữa!"
Thợ sửa thuyền tính toán một chút: "Vậy cũng phải bảy tám ngàn."
Trên sườn dốc cỏ xanh như tấm đệm, trên đỉnh đầu cây to chọc trời treo một tấm bảng, ánh mặt trời quá chói, chữ trên tấm bảng không thấy rõ.
Lý Chính gối đầu nằm, xuyên qua khe hở giữa lá cây, híp mắt nhìn lên mặt trời, bên tai tiếng người ồn ào không ngừng.
Chú Lưu đi tới sườn dốc, nói với anh: "Thuyền của cháu sửa xong ít nhất phải bảy tám ngàn, tiền mang đủ chưa?"
"Không mang theo."
"Không mang theo? Vậy. . . . . . Chú cho cháu mượn trước."
Lý Chính ngồi dậy, lấy bao thuốc lá ra, rút điếu thuốc thơm đưa tới.
Hai người đốt thuốc, Lý Chính nói: "Vậy cũng được, chú cho cháu mượn trước, mấy ngày nữa cháu nhận được tiền sẽ trả lại cho chú. Đúng rồi, vậy phải sửa mất bao nhiêu ngày?"
"Nhiều nhất bốn năm ngày."
"Tạm được, không làm chậm trễ lịch trình thuyền chạy."
Chú Lưu cười nói: "Cháu còn sợ làm chậm trễ lịch trình thuyền chạy sao?"
Lý Chính cười: "Cháu phải vậy mới làm ra tiền ăn cơm chứ.”
Mấy người trẻ tuổi bên dưới sườn dốc, dường như đang tranh chấp cái gì đó, Lý Chính tùy ý nhìn.
Hai nam hai nữ, xem ra chừng hai mươi tuổi, nam cũng tuấn lãng đẹp trai, nữ cũng tuổi trẻ xinh đẹp, bốn người rất đẹp.
Cô gái nhỏ mặc quần màu xanh mỉm cười hỏi Lý Chính: "Anh trai, quấy rầy một chút, xung quanh đây có khách sạn nào giá rẻ mà đẹp không?"
Lý Chính vẫn chưa trả lời, chú Lưu đã cướp lời: "Có, gần đây có khách sạn vừa tiện nghi vừa tốt, một đêm chỉ một trăm ba mươi, vừa mới sửa chữa không tới một năm, cái gì cũng mới!"
Một chàng trai mang túi du lịch nói với đồng bọn: "Mắc tiền một chút, hai gian phòng là hai trăm sáu mươi rồi đấy."
Cô gái mặc quần xanh nói: "Bản thân tôi chỉ còn một trăm, không mang theo ví tiền."
Chú Lưu ngắt lời nói: "Chúng tôi cũng ở khách sạn kia, quả thật không tệ, các người muốn hai gian phòng, có thể tính giá rẻ cho các người một chút. . . . . . Đoán chừng hai trăm là có thể được."
Chú Lưu chọc vào cánh tay Lý Chính.
". . . . . . Mấy người tới du lịch?" Lý Chính mở miệng nói.
Cô gái mặc quần xanh nói: "Đúng vậy, hôm nay vừa tới nơi này, mới vừa từ xe bus xuống."
"Ừ, mùa du lịch, một trăm một phòng không mắc, người này biết ông chủ của khách sạn, thay người đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ là cũng nói lời thật." Lý Chính cầm thuốc chỉ chỉ chú Lưu.
Lời của người đàn ông kia nói tương đối đúng, bốn người tính toán đi xem một chút, đúng lúc cùng đi.
Mấy người đi lên sườn dốc, một cô gái mặc T-shirt trắng đúng lúc nhìn thấy tấm bảng treo trên cây to, đọc lên: "Cây Ký Bách. . . . . . Đây là cái gì giống? Cùng họ cây Bách?"
"Ai biết, đi mau đi mau!"
**
Bốn người theo ở phía sau.
Cô gái mặc T-shirt trắng nói: "Không biết có thể tìm túi về được không. Cao Quân, trong túi xách cậu có bao nhiêu tiền?"
Cô gái mặc quần xanh, Cao Quân nói: "Tiền không nhiều lắm, chủ yếu là thẻ, còn cậu Từ Dương?"
"Cũng giống cậu, còn hơn một ngàn." Vẻ mặt Từ Dương phiền não.
"Đều tại cậu, túi để cho cậu trông, ánh mắt cậu nhìn chỗ nào đâu không, chúng tôi mới đi một chút mà đã mất hết!"
Từ Dương nghễnh cổ: "Của tôi cũng mất mà, đồ bị trộm tôi thích lắm sao, cậu nói xong chưa!"
"Được rồi, Vương Khiết cậu bớt tranh cãi một chút, Từ Dương cậu cũng thế." Cao Quân nói xong, kéo dây balo trên lưng người phía trước, nói: "Bác Văn, tớ muốn uống nước."
Tưởng Bác Văn do dự một chút, nhưng vẫn đưa nước suối cho cô uống.
Từ Dương nói: "Cũng chỉ có cậu không bị trộm, nhưng cậu nói đi, sao cậu cũng không biết mang theo tiền giấy hả!"
Tưởng Bác Văn nói: "Lúc đi ra tôi đã tính rồi, tiền đồng tốt hơn."
Ai biết xui xẻo như vậy, ngồi một lần xe bus, túi bị biến mất, lúc nãy vừa mới báo án và bàn cách giải quyết với quản lý, bọn họ đã kiệt sức rồi.
Đi ở phía trước, chú Lưu nhỏ giọng nói: "Gặp phải ăn trộm."
Lý Chính hừ một tiếng: "Chú còn kiêm chức đẩy mạnh tiêu thụ khách sạn, có trích phần trăm không?"
"Ha ha, cũng coi như giúp đám bạn bè chứ sao."
Chờ khi đến chỗ, bốn người dừng bước chân lại, nhìn về cửa chính mộc mạc của khách sạn.
Cao Quân nhỏ giọng nói: "Nếu chúng ta không ở, sẽ bị bọn họ mạnh mẽ lôi đi vào sao?"
"Con gái các cậu thật phiền toái, đã xem quá nhiều phim xã hội đen quá rồi!" Từ Dương dẫn đầu đi vào trước.
Khách sạn này nhỏ, mặt ngoài mộc mạc, bên trong lắp đặt thiết bị lại sạch sẽ. Chú Lưu nói: "Tôi không lừa các người chứ, phòng nơi này tốt hơn, các người đi lên trước xem một chút cũng được, tầng dưới dùng để ăn cơm, giá cả phải chăng hơn!"
Bốn người đi theo lễ tân khách sạn lên lầu, vào trong phòng vừa nhìn thấy, kiểu cách trang trí mát mẻ trong sạch, phòng vệ sinh sạch sẽ, wifi cũng nhanh, lập tức đặt hai phòng, hai chàng trai ở bên cạnh, cô gái co quắp đến trên giường.
Vương Khiết nghỉ ngơi một lát, thì vọt vào tắm, đổi một bộ quần áo, soi gương bắt đầu trang điểm.
Cao Quân nói: "Cậu không mệt à, buổi tối còn trang điểm."
"Trang điểm thì làm sao mệt được."
"Cậu trang điểm cho ai xem, Từ Dương?"
"Cái rắm, cậu ta là loại bụng dạ hẹp hòi. . . . . . Hazz, cậu không cảm thấy người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai?"
Cao Quân không hiểu: "Người đàn ông?"
Vương Khiết xoáy chặt mascara, nói: "Chính là người đàn ông vừa mới dẫn chúng ta tới đấy."
"Hả, cậu nói là ông bác kia?"
"Này!"
"Được, được, được rồi, đừng đánh người nữa!" Cao Quân cười nói: "Dáng dấp tạm được, tuổi tác hơi lớn nhỉ?"
"Có thể bao nhiêu?"
"Vừa nhìn là biết ba mươi rồi."
Vương Khiết nằm xuống bên cạnh cô: "Đàn ông thành thục mới thú vị, hơn nữa nhìn rất có cảm giác an toàn."
Cao Quân bĩu môi: "Mới nhìn giống như công nhân, nhưng không thấy mặc quần áo kia?"
"Đúng là diễm ngộ, dáng dấp có vị là được rồi! Bằng không tớ tới du lịch làm gì!"
Người bên ngoài gõ cửa: "Hai người khỏe không, có còn ăn cơm không?"
"Tới đây, tới đây!" Vương Khiết bò dậy, sửa lại quần áo.
Bốn người xuống lầu, nhìn thấy hai người dẫn đường đã ngồi ở trên bàn ăn, lên tiếng chào, ngồi vào bên kia, gọi thức ăn, chơi trò chơi trên điện thoại di động, Tưởng Bác Văn mở webchat.
Trên lầu”cộc cộc cộc” chạy tới một đứa bé, kêu: "Ba, chú Lý!"
Chú Lưu ôm lấy cô bé: "Chạy nhanh như vậy làm gì, chị Bạch đâu?"
"Làm sao chị Bạch tới đây được!"
"Sao tóc ướt như vậy, đi tắm?"
"Con mới đi bơi về!"
Lý Chính bên cạnh chờ thức ăn lên bàn, uống một hớp trà hỏi: "Đi hồ chứa nước hả?"
Hân Hân nói: "Không đi hồ chứa nước, mà đi hồ bên kia."
"Bơi như thế nào?"
"Chơi rất vui ạ, chỉ là chị Bạch luôn đứng ở bên cạnh gọi cháu, không để cho cháu bơi quá xa."
Lý Chính "Ưmh" một tiếng: "Cô ấy không bơi sao?"
"Không bơi."
"Không phải là nói cháu dạy cô ấy bơi sao, sao lại không bơi?"
Hân Hân suy nghĩ một chút: "Đầu cháu cũng choáng váng rồi!"
"Hả?"
"Bị chị Bạch nói đến mức cháu cũng muốn hôn mê luôn."
Lý Chính nhướng mày: "Cô ấy nói như thế nào?"
"À. . . . . . Chị Bạch nói, anh ấy để em dạy chị bơi?" Hân Hân đè giọng nói xuống, bắt chước đại nhân nói chuyện.
"Cháu nói, đúng vậy!"
Lý Chính nói: "Chú để con dạy cô ấy bơi sao?"
Hân Hân cười cười: "Cháu biết sai rồi. . . . . ."
Lý Chính vỗ cô bé một cái: "Sau đó thì sao?"
Hân Hân lại đè thấp giọng xuống: "Tại sao anh ấy lại bảo em dạy chị bơi? Tại sao chị phải học bơi?"
"Cháu nói, tại sao chị không muốn học?"
"Chị ấy nói, chị dạy em đánh vần nhé?"
"Cháu nói không muốn!"
"Chị ấy nói, tại sao không muốn?"
Trí nhớ của đứa bé thật kinh người, giọng nói cũng bắt chước giống như đúc. Chú Lưu nghe thấy rất vui vẻ, bốn người trẻ tuổi một bàn khác cũng bị hấp dẫn chú ý.
Lý Chính nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . ." Hân Hân suy nghĩ một chút: "Chị Bạch nói, vậy tại sao chị phải học bơi?"
Chú Lưu cười ha ha: "Tài ăn nói của Tiểu Bạch không tệ!"
Lý Chính nói: "Học ngữ văn, mà cũng muốn so tài ăn nói với trẻ con." Tạm ngừng lại, anh hỏi, "Vậy cô ấy đâu?"
Hân Hân nói: "Đi phòng bếp á!"
". . . . . . Đi phòng bếp làm gì?"
"Không biết ạ!"
Được năm món ăn, Tiểu Lý trên thuyền chú Lưu cũng tới, Chu Diễm còn chưa tới.
Chú Lưu lấy đũa cho Hân Hân, nói: "Chú đi tìm con bé."
Lý Chính đã đứng lên: "Cháu đi cho."
**
Phòng bếp ở tuốt phía sau, Lý Chính đẩy cửa đi vào, bên trong đều khói dầu, âm thanh nổ khi chiên, hai đầu bếp loay hoay cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cô gái nhỏ kia? Ồ, ở phía sau đó!"
Chỉ một cánh cửa khác, phía sau cửa là một cái hẻm nhỏ.
"Ken két" một tiếng, Lý Chính mở cái cửa cũ kĩ ra.
Cô gái nhỏ trong ngõ hẻm quay đầu lại.
Ngồi trên ghế đẩu, tết tóc đuôi ngựa, tóc rơi trước gương mặt, đeo tạp dề, trước mặt là một chậu nhựa đỏ thẫm, đống bát đũa chất đống.
Gần kết thúc một ngày, dư âm ánh nắng màu quả quýt chuyển sang tầng màu vàng kim, tay cô gái kia đầy bọt, trên cánh tay cũng dính một chút, T shirt màu đen che kín ở trên người, lộ ra một ít làn da trắng nõn trên eo.
Trong nháy mắt hai mắt nhìn chằm chằm, mang theo một ít vẻ vui mừng, từ tiểu tiên trở thành người phàm.
Lý Chính có chút phiền não.
Không nhiều lắm.
Beta: Ciao
Chu Diễm sửng sốt: "Anh ấy bảo em tới dạy chị bơi?"
"Đúng vậy!"
". . . . . . Anh ấy nói với em khi nào?"
"Khi em gọi điện thoại cho chú Lý!"
". . . . . ." Chu Diễm hỏi: "Tại sao anh ấy lại để em dạy chị?"
Hân Hân tự hào nói: "Bởi vì em biết bơi mà chị thì không biết bơi!"
Chu Diễm cười một tiếng: "Chị không nói ý này, chị nói là, tại sao chị phải học bơi?"
"Tại sao chị không muốn học?"
"Chị dạy em đánh vần nhé?"
"Hả? Em không muốn!"
"Tại sao em không muốn?"
"Em . . . . ."
Cuối cùng Chu Diễm nói một câu: "Vậy tại sao chị phải học bơi?"
Hân Hân sáu tuổi, lần đầu tiên cảm thấy hơi chóng mặt.
****
Xung quanh bến tàu Hành Thông có công viên và xe bus, kỳ nghỉ hè là mùa du lịch nở rộ nhất, du khách như dệt cửi.
Chú Lưu hỏi tình hình sửa chữa tàu chuyên chở, đi tới giữa một đám người chèo thuyền, chia đều thuốc lá quanh một vòng.
"Khoảng mấy ngày nữa là sửa xong?" Chú Lưu hỏi.
Thợ sửa thuyền nói: "Hai ba ngày? Cũng không chừng."
"Chỉ có một chiếc thuyền đây thôi?"
"Ơ, thuyền kia hơi xảy ra nhiều sự cố một chút, nhìn một chút là phải sửa chữa rồi, vẫn tạm ổn."
Chú Lưu hỏi: "Sửa chữa bao nhiêu tiền?"
"Vậy cần phải một hai vạn."
"Vậy thì sửa chữa đơn giản một chút thôi, được chứ? Có thể sử dụng là tốt rồi, nhưng mà không thể lại nửa đường phải tiếp túc thả neo nữa!"
Thợ sửa thuyền tính toán một chút: "Vậy cũng phải bảy tám ngàn."
Trên sườn dốc cỏ xanh như tấm đệm, trên đỉnh đầu cây to chọc trời treo một tấm bảng, ánh mặt trời quá chói, chữ trên tấm bảng không thấy rõ.
Lý Chính gối đầu nằm, xuyên qua khe hở giữa lá cây, híp mắt nhìn lên mặt trời, bên tai tiếng người ồn ào không ngừng.
Chú Lưu đi tới sườn dốc, nói với anh: "Thuyền của cháu sửa xong ít nhất phải bảy tám ngàn, tiền mang đủ chưa?"
"Không mang theo."
"Không mang theo? Vậy. . . . . . Chú cho cháu mượn trước."
Lý Chính ngồi dậy, lấy bao thuốc lá ra, rút điếu thuốc thơm đưa tới.
Hai người đốt thuốc, Lý Chính nói: "Vậy cũng được, chú cho cháu mượn trước, mấy ngày nữa cháu nhận được tiền sẽ trả lại cho chú. Đúng rồi, vậy phải sửa mất bao nhiêu ngày?"
"Nhiều nhất bốn năm ngày."
"Tạm được, không làm chậm trễ lịch trình thuyền chạy."
Chú Lưu cười nói: "Cháu còn sợ làm chậm trễ lịch trình thuyền chạy sao?"
Lý Chính cười: "Cháu phải vậy mới làm ra tiền ăn cơm chứ.”
Mấy người trẻ tuổi bên dưới sườn dốc, dường như đang tranh chấp cái gì đó, Lý Chính tùy ý nhìn.
Hai nam hai nữ, xem ra chừng hai mươi tuổi, nam cũng tuấn lãng đẹp trai, nữ cũng tuổi trẻ xinh đẹp, bốn người rất đẹp.
Cô gái nhỏ mặc quần màu xanh mỉm cười hỏi Lý Chính: "Anh trai, quấy rầy một chút, xung quanh đây có khách sạn nào giá rẻ mà đẹp không?"
Lý Chính vẫn chưa trả lời, chú Lưu đã cướp lời: "Có, gần đây có khách sạn vừa tiện nghi vừa tốt, một đêm chỉ một trăm ba mươi, vừa mới sửa chữa không tới một năm, cái gì cũng mới!"
Một chàng trai mang túi du lịch nói với đồng bọn: "Mắc tiền một chút, hai gian phòng là hai trăm sáu mươi rồi đấy."
Cô gái mặc quần xanh nói: "Bản thân tôi chỉ còn một trăm, không mang theo ví tiền."
Chú Lưu ngắt lời nói: "Chúng tôi cũng ở khách sạn kia, quả thật không tệ, các người muốn hai gian phòng, có thể tính giá rẻ cho các người một chút. . . . . . Đoán chừng hai trăm là có thể được."
Chú Lưu chọc vào cánh tay Lý Chính.
". . . . . . Mấy người tới du lịch?" Lý Chính mở miệng nói.
Cô gái mặc quần xanh nói: "Đúng vậy, hôm nay vừa tới nơi này, mới vừa từ xe bus xuống."
"Ừ, mùa du lịch, một trăm một phòng không mắc, người này biết ông chủ của khách sạn, thay người đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ là cũng nói lời thật." Lý Chính cầm thuốc chỉ chỉ chú Lưu.
Lời của người đàn ông kia nói tương đối đúng, bốn người tính toán đi xem một chút, đúng lúc cùng đi.
Mấy người đi lên sườn dốc, một cô gái mặc T-shirt trắng đúng lúc nhìn thấy tấm bảng treo trên cây to, đọc lên: "Cây Ký Bách. . . . . . Đây là cái gì giống? Cùng họ cây Bách?"
"Ai biết, đi mau đi mau!"
**
Bốn người theo ở phía sau.
Cô gái mặc T-shirt trắng nói: "Không biết có thể tìm túi về được không. Cao Quân, trong túi xách cậu có bao nhiêu tiền?"
Cô gái mặc quần xanh, Cao Quân nói: "Tiền không nhiều lắm, chủ yếu là thẻ, còn cậu Từ Dương?"
"Cũng giống cậu, còn hơn một ngàn." Vẻ mặt Từ Dương phiền não.
"Đều tại cậu, túi để cho cậu trông, ánh mắt cậu nhìn chỗ nào đâu không, chúng tôi mới đi một chút mà đã mất hết!"
Từ Dương nghễnh cổ: "Của tôi cũng mất mà, đồ bị trộm tôi thích lắm sao, cậu nói xong chưa!"
"Được rồi, Vương Khiết cậu bớt tranh cãi một chút, Từ Dương cậu cũng thế." Cao Quân nói xong, kéo dây balo trên lưng người phía trước, nói: "Bác Văn, tớ muốn uống nước."
Tưởng Bác Văn do dự một chút, nhưng vẫn đưa nước suối cho cô uống.
Từ Dương nói: "Cũng chỉ có cậu không bị trộm, nhưng cậu nói đi, sao cậu cũng không biết mang theo tiền giấy hả!"
Tưởng Bác Văn nói: "Lúc đi ra tôi đã tính rồi, tiền đồng tốt hơn."
Ai biết xui xẻo như vậy, ngồi một lần xe bus, túi bị biến mất, lúc nãy vừa mới báo án và bàn cách giải quyết với quản lý, bọn họ đã kiệt sức rồi.
Đi ở phía trước, chú Lưu nhỏ giọng nói: "Gặp phải ăn trộm."
Lý Chính hừ một tiếng: "Chú còn kiêm chức đẩy mạnh tiêu thụ khách sạn, có trích phần trăm không?"
"Ha ha, cũng coi như giúp đám bạn bè chứ sao."
Chờ khi đến chỗ, bốn người dừng bước chân lại, nhìn về cửa chính mộc mạc của khách sạn.
Cao Quân nhỏ giọng nói: "Nếu chúng ta không ở, sẽ bị bọn họ mạnh mẽ lôi đi vào sao?"
"Con gái các cậu thật phiền toái, đã xem quá nhiều phim xã hội đen quá rồi!" Từ Dương dẫn đầu đi vào trước.
Khách sạn này nhỏ, mặt ngoài mộc mạc, bên trong lắp đặt thiết bị lại sạch sẽ. Chú Lưu nói: "Tôi không lừa các người chứ, phòng nơi này tốt hơn, các người đi lên trước xem một chút cũng được, tầng dưới dùng để ăn cơm, giá cả phải chăng hơn!"
Bốn người đi theo lễ tân khách sạn lên lầu, vào trong phòng vừa nhìn thấy, kiểu cách trang trí mát mẻ trong sạch, phòng vệ sinh sạch sẽ, wifi cũng nhanh, lập tức đặt hai phòng, hai chàng trai ở bên cạnh, cô gái co quắp đến trên giường.
Vương Khiết nghỉ ngơi một lát, thì vọt vào tắm, đổi một bộ quần áo, soi gương bắt đầu trang điểm.
Cao Quân nói: "Cậu không mệt à, buổi tối còn trang điểm."
"Trang điểm thì làm sao mệt được."
"Cậu trang điểm cho ai xem, Từ Dương?"
"Cái rắm, cậu ta là loại bụng dạ hẹp hòi. . . . . . Hazz, cậu không cảm thấy người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai?"
Cao Quân không hiểu: "Người đàn ông?"
Vương Khiết xoáy chặt mascara, nói: "Chính là người đàn ông vừa mới dẫn chúng ta tới đấy."
"Hả, cậu nói là ông bác kia?"
"Này!"
"Được, được, được rồi, đừng đánh người nữa!" Cao Quân cười nói: "Dáng dấp tạm được, tuổi tác hơi lớn nhỉ?"
"Có thể bao nhiêu?"
"Vừa nhìn là biết ba mươi rồi."
Vương Khiết nằm xuống bên cạnh cô: "Đàn ông thành thục mới thú vị, hơn nữa nhìn rất có cảm giác an toàn."
Cao Quân bĩu môi: "Mới nhìn giống như công nhân, nhưng không thấy mặc quần áo kia?"
"Đúng là diễm ngộ, dáng dấp có vị là được rồi! Bằng không tớ tới du lịch làm gì!"
Người bên ngoài gõ cửa: "Hai người khỏe không, có còn ăn cơm không?"
"Tới đây, tới đây!" Vương Khiết bò dậy, sửa lại quần áo.
Bốn người xuống lầu, nhìn thấy hai người dẫn đường đã ngồi ở trên bàn ăn, lên tiếng chào, ngồi vào bên kia, gọi thức ăn, chơi trò chơi trên điện thoại di động, Tưởng Bác Văn mở webchat.
Trên lầu”cộc cộc cộc” chạy tới một đứa bé, kêu: "Ba, chú Lý!"
Chú Lưu ôm lấy cô bé: "Chạy nhanh như vậy làm gì, chị Bạch đâu?"
"Làm sao chị Bạch tới đây được!"
"Sao tóc ướt như vậy, đi tắm?"
"Con mới đi bơi về!"
Lý Chính bên cạnh chờ thức ăn lên bàn, uống một hớp trà hỏi: "Đi hồ chứa nước hả?"
Hân Hân nói: "Không đi hồ chứa nước, mà đi hồ bên kia."
"Bơi như thế nào?"
"Chơi rất vui ạ, chỉ là chị Bạch luôn đứng ở bên cạnh gọi cháu, không để cho cháu bơi quá xa."
Lý Chính "Ưmh" một tiếng: "Cô ấy không bơi sao?"
"Không bơi."
"Không phải là nói cháu dạy cô ấy bơi sao, sao lại không bơi?"
Hân Hân suy nghĩ một chút: "Đầu cháu cũng choáng váng rồi!"
"Hả?"
"Bị chị Bạch nói đến mức cháu cũng muốn hôn mê luôn."
Lý Chính nhướng mày: "Cô ấy nói như thế nào?"
"À. . . . . . Chị Bạch nói, anh ấy để em dạy chị bơi?" Hân Hân đè giọng nói xuống, bắt chước đại nhân nói chuyện.
"Cháu nói, đúng vậy!"
Lý Chính nói: "Chú để con dạy cô ấy bơi sao?"
Hân Hân cười cười: "Cháu biết sai rồi. . . . . ."
Lý Chính vỗ cô bé một cái: "Sau đó thì sao?"
Hân Hân lại đè thấp giọng xuống: "Tại sao anh ấy lại bảo em dạy chị bơi? Tại sao chị phải học bơi?"
"Cháu nói, tại sao chị không muốn học?"
"Chị ấy nói, chị dạy em đánh vần nhé?"
"Cháu nói không muốn!"
"Chị ấy nói, tại sao không muốn?"
Trí nhớ của đứa bé thật kinh người, giọng nói cũng bắt chước giống như đúc. Chú Lưu nghe thấy rất vui vẻ, bốn người trẻ tuổi một bàn khác cũng bị hấp dẫn chú ý.
Lý Chính nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . ." Hân Hân suy nghĩ một chút: "Chị Bạch nói, vậy tại sao chị phải học bơi?"
Chú Lưu cười ha ha: "Tài ăn nói của Tiểu Bạch không tệ!"
Lý Chính nói: "Học ngữ văn, mà cũng muốn so tài ăn nói với trẻ con." Tạm ngừng lại, anh hỏi, "Vậy cô ấy đâu?"
Hân Hân nói: "Đi phòng bếp á!"
". . . . . . Đi phòng bếp làm gì?"
"Không biết ạ!"
Được năm món ăn, Tiểu Lý trên thuyền chú Lưu cũng tới, Chu Diễm còn chưa tới.
Chú Lưu lấy đũa cho Hân Hân, nói: "Chú đi tìm con bé."
Lý Chính đã đứng lên: "Cháu đi cho."
**
Phòng bếp ở tuốt phía sau, Lý Chính đẩy cửa đi vào, bên trong đều khói dầu, âm thanh nổ khi chiên, hai đầu bếp loay hoay cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cô gái nhỏ kia? Ồ, ở phía sau đó!"
Chỉ một cánh cửa khác, phía sau cửa là một cái hẻm nhỏ.
"Ken két" một tiếng, Lý Chính mở cái cửa cũ kĩ ra.
Cô gái nhỏ trong ngõ hẻm quay đầu lại.
Ngồi trên ghế đẩu, tết tóc đuôi ngựa, tóc rơi trước gương mặt, đeo tạp dề, trước mặt là một chậu nhựa đỏ thẫm, đống bát đũa chất đống.
Gần kết thúc một ngày, dư âm ánh nắng màu quả quýt chuyển sang tầng màu vàng kim, tay cô gái kia đầy bọt, trên cánh tay cũng dính một chút, T shirt màu đen che kín ở trên người, lộ ra một ít làn da trắng nõn trên eo.
Trong nháy mắt hai mắt nhìn chằm chằm, mang theo một ít vẻ vui mừng, từ tiểu tiên trở thành người phàm.
Lý Chính có chút phiền não.
Không nhiều lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook