Lục Hàm Chi nghe xong thì hoảng vía: “Cái gì? Sắp sinh rồi? Ta…”

Cậu lập tức đứng dậy chạy vào trong phòng, kết quả đánh rơi mất giày, lại phải quay lại xỏ giày vào, lúng túng cười cười với Mộc Thanh Đồng.

Xỏ giày xong, cậu quay người trở về phòng, thu dọn một số đồ đạc của mình rồi dặn Hòa Minh đánh xe gấp rút trở về, đồng thời ra lệnh cho Tại Ngự vận chuyển chỗ súng phun lửa cậu đã sai người chuẩn bị về đặt xung quanh phủ An thân vương.

Lúc trước bọn họ đã thống nhất, nếu nhị tẩu sinh thì sẽ sinh tại phủ An thân vương.

Hộ vệ hai bên cùng bảo vệ một chỗ, như vậy sẽ an toàn hơn.

Nhưng vào lúc này Mẫn thân vương hẳn là không có thời gian chú ý tới việc trong phủ An thân vương, nghiệp lớn tạo phản của gã đang được tiến hành đến thời khắc mấu chốt, phỏng chừng cũng chẳng có cách nào phân thân ra được.

Lục Hàm Chi nóng ruột, cháu ruột của cậu sắp ra đời, cháu ngoại trai ruột thịt đấy, sao có thể không sốt ruột cho được?

Nhắc tới mới nhớ, đứa bé này của nhị tẩu cũng rất đặc biệt.

Bé vừa là cháu trai của mình, vừa là cháu ngoại trai. (*)

侄子 là từ dùng để chỉ cháu trai, con của anh chị em ruột

外甥 được sử dụng để chỉ cháu trai con của chồng hoặc vợ, tức là cháu ngoại trai

Thật ra quan niệm luân lý của đời xưa cũng rất kỳ lạ, anh em bên nhà ngoại có thể kết hôn, bởi vì bọn họ không phải là họ hàng gần trực hệ, cho nên không thuộc về cùng một họ. Nhưng anh em bên nhà nội lại không được kết hôn với nhau, bởi vì bọn họ thuộc cùng họ và trực hệ, không phù hợp với luân thường.

Nếu như Sở Vương không gả cho nhị ca, như vậy đứa bé do nhị tẩu sinh còn có thể cùng mình thân càng thêm thân.

Nhưng Sở Vương bây giờ đã gả cho nhị ca, như vậy bé chỉ có thể là anh em họ hàng với A Thiền.

Chẳng hạn như quận chúa Chiêu Vân là biểu muội của Thái Tử, bọn họ đã thành hôn.

Điều này cực kỳ không phù hợp với tam quan của Lục Hàm Chi, bởi vì cậu cho rằng chỉ có căn cứ khoa học mới là tiêu chí đánh giá có thể kết hôn hay không.

Cũng may đứa bé của quận chúa Chiêu Vân và Thái tử sinh ra khỏe mạnh, nếu không chuyện này thật đúng là phiền phức.

Dù sao đây cũng chỉ là vấn đề về xác suất, bởi vì xác suất mắc bệnh di truyền không cao, cho nên ở thời cổ đại dù là kết hôn cận huyết, đời con cháu cũng gần như không xuất hiện vấn đề lớn nào.

Lục Hàm Chi thu dọn đồ đạc xong, dùng giấy dầu gói kỹ khẩu Browning kia lại, lặng lẽ nhét vào cạp sau của quần áo để giấu đi.


Lục Hàm Chi vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy lão quản gia trong nhà đang đứng ngay cổng chờ cậu.

Lục Hàm Chi tiến lên hỏi: “Vương gia thế nào rồi?”

Quản gia vội vàng nói: “Hai đại phu đang chờ ở trong sân, Lâm tiên sinh đã vào trong. Vương gia không cho bà đỡ vào phòng, nhưng lang quân đỡ đẻ duy nhất trong kinh đã qua đời năm ngoái, đồ đệ của hắn còn rất trẻ, cũng chưa từng sinh con. Chuyện này cũng do nô tài không cân nhắc chu đáo, không ngờ điện hạ lại kháng cự với bà đỡ như vậy.”

Lục Hàm Chi nói: “Được, ta tới là được rồi, ngươi cho tất cả bọn họ lui đi!”

Quản gia lên tiếng trả lời, Lục Hàm Chi nhờ Loan Phượng ôm A Thiền đi, mình thì tiến vào sân của Sở Vương.

Vừa vào trong sân, cậu đã nhìn thấy nhóm nha hoàn ma ma ra ra vào vào, bà đỡ chỉ ở gian ngoài chỉ huy, không ai dám lại gần.

Lục Hàm Chi vén rèm cửa lên, thấy Lâm Trùng Vân đang trông coi ở đó, nhíu mày nhìn Vũ Văn Giác nói: “Ta không biết đỡ đẻ, mà ta cũng là nam, đỡ đẻ cho ngài kiểu gì?”

Vũ Văn Giác đã đau đến độ mặt trắng bệch, nói: “Ta cũng là nam, tại sao ngươi lại không thể đỡ đẻ cho ta?”

Lâm Trùng Vân nói: “Đúng, ngài là đàn ông! Nhưng… Nhưng ta và ngài khác nhau! Sao ta có thể…”

Vũ Văn Giác nói: “Thầy thuốc không phân biệt giới tính, không phải chính ngươi đã từng nói như vậy sao?”

Lục Hàm Chi tiến lên nói: “Các huynh đừng cãi cọ, để ta.”

Thấy Lục Hàm Chi quay lại, Lâm Trùng Vân nhẹ nhàng thở ra: “Vẫn là Hàm Chi tới đi! Lục huynh có kinh nghiệm.”

Lục Hàm Chi: “…”

Không dám giấu giếm, ta cũng không có kinh nghiệm, nhưng… vào lúc quan trọng này, hệ thống hẳn là có thể giúp mình nhỉ?

Quả nhiên, chỉ nghe hệ thống nhắc nhở: “Vị trí bào thai thuận, đầu đã vào vị trí, có thể sinh sản thuận lợi.”

Lục Hàm Chi nói: “Thả lỏng, nhị tẩu, hít sâu, chớ căng thẳng.”

Vũ Văn Giác bất đắc dĩ: “Ta không căng thẳng, ta biết sinh như thế nào.”

Lâm thần y đi ra ngoài, Lục Hàm Chi nói: “Không căng thẳng? Có phải nhị tẩu đã đọc sách rồi không?”

Vũ Văn Giác nói: “Ừm, chỉ là hơi đau, ta sắp không chịu được.”


Trán Vũ Văn Giác chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, Lục Hàm Chi lau giúp hắn ta, nói: “Để Lâm thần y châm cho huynh hai châm thuốc gây tê nhé?”

Vũ Văn Giác lắc đầu: “Không sao đâu, thế nào cũng phải trải qua chuyện này một lần.”

Nói xong Vũ Văn Giác lại nhíu mày, có lẽ là từng cơn đau từ bụng lại truyền đến.

Lục Hàm Chi nói: “Nhị tẩu, nếu như huynh thực sự chịu không được, ta sẽ tiêm thuốc giảm đau cho huynh.”

Tài nguyên chữa bệnh trong hệ thống có thể nói là hết sức phong phú, hơn nữa dưới sự chỉ huy của nó, Lục Hàm Chi chưa từng mắc sai lầm.

Cậu cảm thấy hệ thống hẳn là có quyền khống chế cơ thể của mình, cho nên ngay cả khi đó là ca mổ lấy thai cho sản phụ lần trước, vị trí xuống dao và khâu vết thương đều rất chuẩn xác.

Vũ Văn Giác lại khoát tay áo: “Phụ nữ còn có thể sinh, huống chi là chúng ta.”

Lục Hàm Chi không nói nữa, nếu có thể tự sinh thì nên cố hết sức để sinh, không nhờ bên ngoài can thiệp là con đường sinh sản tốt nhất.

Vũ Văn Giác nắm chặt ga giường, nói: “Đáng tiếc… không thể chờ đến khi nhị ca của đệ trở về, ta đã dùng bồ câu đưa tin cho huynh ấy, hẳn là huynh ấy không…”

Lúc này, đột nhiên có tiếng răng rắc phát ra từ cửa sổ trong phòng, một người đàn ông cường tráng mặc khôi giáp phá cửa sổ đi vào.

Dọa cho Vũ Văn Giác nhất thời quên mất đau đớn, ngồi bật dậy trên giường.

Lục Hàm Chi thoạt nhìn đã nhận ra đối phương, lập tức ngẩng đầu nói với Lâm Trùng Vân: “Lâm huynh, canh kĩ cửa!”

Vành mắt của Vũ Văn Giác lập tức đỏ lên, Lục Húc Chi nhanh chóng cởi bỏ chiến giáp dơ bẩn trên người, chỉ còn sót lại quần áo trong sạch sẽ.

Hắn tiến lên ôm Vũ Văn Giác vào trong ngực, cả người run rẩy.

Nước mắt của Vũ Văn Giác cuối cùng không thể khống chế được mà chảy xuống, hắn ta khàn giọng nói: “Ta… Ta không phải đang nằm mơ chứ?”

Lục Húc Chi nâng má Vũ Văn Giác, nói: “Ta chạy chết hai con ngựa, vội vã trở về. A Mân bị ta bỏ lại đằng sau, khả năng là hai ngày nữa hắn mới có thể về đến đây.”

Vũ Văn Giác cầm lấy tay của Lục Húc Chi: “Huynh cứ như vậy trở về? Không việc gì chứ?”

Lục Húc Chi lắc đầu: “Ta đã là “người chết” rồi, sẽ không có ai chú ý tới.”


Vũ Văn Giác nói: “Vậy vẫn phải hết sức cẩn thận, nhỡ đâu bị phát hiện thì sẽ không phải là chuyện đùa.”

Lục Húc Chi nói: “A Giác yên tâm, ta đã hóa trang rồi mới vào thành, sẽ không có người nào phát hiện ra.”

Vũ Văn Giác gật đầu, bụng lại truyền đến cơn đau khiến hắn ta khẽ kêu lên một tiếng. Lục Húc Chi nắm chặt tay của hắn ta, nói: “Nào, ta ở bên ngươi, chúng ta cùng sinh.”

Nói xong, Lục Húc Chi đỡ Vũ Văn Giác dậy tựa vào người mình, nhẹ nhàng cầm hai tay hắn ta: “Ngươi đừng sợ, chớ căng thẳng, hết thảy đã có ta, ta sẽ ở bên ngươi.”

Vũ Văn Giác bỗng cảm thấy yên tâm.

Với hắn ta, ở bên Lục Húc Chi có hiệu quả vỗ về thần kỳ, dù cho hắn chỉ ở bên cạnh mà không hề làm gì khác.

Lục Hàm Chi quay lại, nói: “Nhị ca, huynh trở về thật là đúng lúc, huynh mà chậm chút nữa thôi, cháu trai nhỏ của đệ đã ra đời rồi.”

Lục Húc Chi nói: “Ta biết, khi kế hoạch thành công, ta đã cùng A Mân trở về ngay. A Mân dọc đường còn phải bố trí binh trận, ta ném hết công việc cho hắn, mình thì trở về trước.”

Lục Hàm Chi nói: “Để ngài ấy bận bịu chút cũng không sao, hiện tại nhị tẩu là quan trọng nhất.”

Nhìn Vũ Văn Giác đang thanh thản tựa vào lòng Lục Húc Chi, Lục Hàm Chi cười: “Nhị tẩu lúc này hẳn là quên hết đau đớn rồi?”

Vũ Văn Giác nói: “… Còn chứ… Thật đó.”

Lục Hàm Chi nhìn thoáng qua, nói: “Huynh thật đúng là… Nhị tẩu! Dùng sức đi! Tóc của cháu trai ta đã lộ ra rồi!”

Sau khoảng một chén trà, một tiếng khóc to phát ra từ trong phòng.

Lâm Trùng Vân sai nha hoàn và bà đỡ đặt đồ ở gian ngoài, tự mình bưng nước ấm tắm cho em bé.

Lục Hàm Chi đứng bên cạnh cùng giúp đỡ, hai người luống cuống tay chân, cũng may là không xảy ra sai lầm nào.

Suốt thời gian đó, Lục Húc Chi vẫn luôn chăm sóc cho Vũ Văn Giác, bế hắn ta đến một chiếc giường sạch sẽ khác, ém góc chăn, đệm gối đầu, cẩn thận đến mức Lục Hàm Chi phải ghen tị.

Nếu không phải Vũ Văn Giác cứ thiết tha nhìn con mình, hẳn Lục Húc Chi đã quên luôn thằng cu vợ vừa sinh.

Cuối cùng, đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, quấn tã xong xuôi được ẵm đến, khóe môi Vũ Văn Giác rốt cục cũng cong lên: “Huynh nhìn bé xem, mày rậm mắt sáng, rất giống huynh.”

Lục Húc Chi gật đầu: “Cảm ơn A Giác, chúng ta có con rồi.”

Trong mắt của Vũ Văn Giác tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, Lục Hàm Chi cảm thấy ngay cả đứa không phải chó FA như mình cũng bị ngược đãi.

Nhìn hai người kia rúc vào nhau, thì thầm vài câu về tướng mạo của đứa trẻ, một hồi lại thì thầm vài câu về tình hình của biên cương phía Tây, một hồi lại lo lắng vài câu về triều cục.

Lục Hàm Chi suýt khóc vì ghen tị, cậu cũng muốn yêu đương ngọt ngào.


Đáng tiếc, cậu và Vũ Văn Mân từ quen biết đến lúc thổ lộ vẫn luôn dựa vào những biến đổi bất ngờ của kịch bản.

Van cầu hệ thống cho cái tình tiết yêu đương đi!

Ngày ngày nhìn người khác khoe tình cảm, tốt xấu cũng phát cho người ta tí phúc lợi chứ.

Lục Hàm Chi mỉm cười, thấy ngoài cửa sổ xuân về hoa nở, đào mận nở rộ.

Hoa tử đằng và dây thường xuân leo lên cửa sổ, một con châu chấu nhảy lên song cửa.

Tính ra cậu đã xuyên đến Đại Chiêu gần một năm rồi nhỉ?

Chẳng mấy chốc A Thiền sẽ tròn 1 tuổi.

Lục Húc Chi cùng Vũ Văn Giác còn đang nhỏ giọng bàn bạc ở bên cạnh, lúc này bọn họ rốt cuộc cũng thảo luận đến biệt danh của bé cưng.

Vũ Văn Giác nói: “Biệt danh của Linh Dục nhà chúng ta có phải cũng nên ngang hàng với A Thiền?”

Lục Húc Chi nói: “Đều được, A Giác thích gì?”

Vũ Văn Giác nói: “Ta… chưa nghĩ ra, một lứa có chữ trùng (sâu bọ)… A Oa (Ếch)? Ếch gọi ve kêu, có thể chứ?”

Lục Húc Chi nói: “Được, êm tai, A Oa êm tai.”

Vũ Văn Giác lại lắc đầu: “A Oa có phải quá ồn hay không? Huynh nhìn con như vậy, chắc là cũng mồm mép nhanh nhảu lắm. Nhỡ đâu về sau cả ngày ồn ào bên tai ta, hoặc là cả ngày góp lời trước mặt Hoàng đế, vậy chẳng phải sẽ rất dễ bị phạt?”

Lục Húc Chi:… Vợ nghĩ hơi xa.

Nhưng hắn vẫn phụ họa theo: “Hay là A Giác nghĩ lại một chút? Thật ra gọi là gì cũng được, danh xưng cũng chỉ là một cái tên để gọi mà thôi. Nếu như con không thích, sau khi trưởng thành là có thể tự mình đổi tên.”

Vũ Văn Giác cười: “Gọi là A… A… A Thù? A Thù nghe êm tai! Còn có thể dệt lưới.”

Lục Hàm Chi xụ mặt: “Nhị tẩu, trễ mất rồi, đứa bé trong bụng ta cũng gọi A Thù.”

Vũ Văn Giác ồ một tiếng, có chút đau đầu nói: “Vậy… Vậy suy nghĩ lại.”

Lúc này, Lục Hàm Chi nhìn thấy con châu chấu màu xanh lá mạ ban nãy lại nhảy trở về.

Cậu ngẩng đầu nhìn phủ An thân vương xanh um tươi tốt, nói: “Không bằng gọi là A Mãnh (châu chấu) đi!”

A Mãnh, có lẽ sẽ lại là một viên mãnh tướng của Đại Chiêu trong tương lai.

Haizz, A Thiền, A Mãnh, A Thù, chẳng lẽ như cậu đã từng nói, nhà Vũ Văn sắp sinh một liên minh côn trùng à.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương