Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
C177: Chương 177
Lục Hàm Chi xông đến bịt miệng A Thiền lại, kinh hãi nói: “Con hiểu lời này có ý gì không hả A Thiền?”
A Thiền kéo tay Lục Hàm Chi ra: “Là cha hay nói mà!”
Lục Hàm Chi: “…”
Cha không phải, cha không có, con đừng vu oan cho cha!
A Thiền không nương tay: “Cha lớn hay nói… Sao ngươi lại chảy nước miếng, cha nhỏ nói… vì ta thèm cơ thể của ngài mà!”
Lục Hàm Chi che mặt, quê quá trời.
Tiểu Lục Tử cũng thấy ngại nên vội nói: “Sư đệ, hai người kết hôn rồi mới có thể nói như vậy. Sư huynh sư đệ chúng ta không nói vậy được.”
A Thiền ngây thơ ngẩng lên: “Sau này chúng ta lớn rồi cũng có thể kết hôn mà!”
Lục Hàm Chi: “…”
Vì sao cục cưng nhà người ta 2-3 tuổi còn chưa biết nói chuyện, bé nhà mình thì như thành tinh, 1 tuổi rưỡi đã có thể phân tích rõ ràng như vậy.
Chung Nghiêu bên cạnh bật cười, tiến lên sờ đầu A Thiền: “Vậy con cần phải lớn nhanh, nếu không A Nghiêu ca ca sẽ không chờ con nữa!”
A Thiền hùng hổ kéo tay Tiểu Lục Tử: “Không được không được, Lục ca ca của con, của con!”
Chung Nghiêu cười: “Được, của con. Vậy để A Nghiêu ca ca chờ con.”
Lục Hàm Chi lập tức ngăn lại: “Không được, bọn nó… không thể ở bên nhau.”
Chung Nghiêu thắc mắc: “Không thể? Vì sao?”
Lục Hàm Chi đáp: “Huynh không biết sao? Bọn nó có quan hệ huyết thống, sao có thể cưới nhau được?”
Chung Nghiêu đáp: “À, cũng không hề gì, mặc dù ta là… Nhưng bây giờ coi như ta là người ngoài. Bọn nó cùng lắm chỉ là anh em họ ngoại, cưới nhau rồi thân càng thêm thân là chuyện rất bình thường.”
Lục Hàm Chi: “…”
Theo tư duy cổ đại là như vậy, nhưng cậu là người hiện đại, sao có thể chấp nhận chuyện anh em họ cưới nhau? Nhưng cậu lại không biết giải thích với Chung Nghiêu ra sao, chỉ hy vọng đây là lời nói trẻ con của A Thiền chứ không phải thật.
Cặp đôi bạn từ thời thơ ấu thường có đến 80-90% sẽ thất bại.
Tục ngữ nói “tình yêu sét đánh thắng trúc mã”, đến lúc đó lỡ như có mấy người đẹp xuất hiện, hẳn là lực chú ý của A Thiền sẽ bị dời đi.
Chung Nghiêu lại vui vẻ hỏi Tiểu Lục Tử: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Tiểu Lục Tử kính cẩn trả lời: “Vâng cha nuôi, tất cả đều như thường, nhờ có sự quan tâm của sư phụ đối với Tiểu Lục Tử ạ.”
Chung Nghiêu cười nói: “Đứa nhỏ này rất có nề nếp… Cũng tốt, cái tính này quen lắm.”
Đại sư huynh của hắn chính là kiểu chẳng lộ vẻ vui buồn hay sở thích gì ra mặt.
Tiểu Lục Tử cũng thế.
Tiểu Lục Tử ngoan ngoãn gật đầu.
Chung Nghiêu bất đắc dĩ, đành để kệ cậu nhóc.
Lục Hàm Chi nói: “Con nó lớn rồi, chúng ta không cần lo lắng nhiều quá. Đi, đi uống trà.”
Chung Nghiêu gật đầu, lại nhìn Tiểu Lục Tử một cái rồi đi với Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi vừa đi vừa nói: “Nếu huynh luyến tiếc Tiểu Lục Tử thì hãy dọn vào vương phủ ở. Bên này lớn, huynh muốn ở thế nào thì ở.”
Như lời Lục Hàm Chi nói, vương phủ rất lớn và nhiều phòng ở, có hơn 100 người sống thì vẫn rộng.
Chung Nghiêu còn ngại ngùng, Lục Hàm Chi lại tiến lên khoác vai hắn, nói: “Huynh còn ngại với em dâu huynh làm gì? Huynh xem, bây giờ nhị tẩu cũng ở chung với bọn ta, thậm chí còn phá tường ngăn giữa hai phủ. Nói thật, sống chung lâu rồi thường sẽ có mâu thuẫn, nhưng 2 người bọn ta tới giờ vẫn chẳng có mâu thuẫn gì, có thể thấy bọn ta khá dễ tính. Các huynh là anh em ruột, mà huynh với nhị tẩu đáng lý phải thân thiết hơn. Huynh nói xem có đúng không? Đại ca.”
Một tiếng đại ca nháy mắt đã khiến Chung Nghiêu run lên.
Vì thân phận đặc thù nên từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ gọi cha ruột của mình là “cha”, chỉ có mỗi đại sư huynh là thân thiết với hắn. Lúc nhỏ hắn cũng từng hy vọng có anh chị em khác, sau này biết là vô vọng nên luôn giấu kín tâm tư ở trong lòng.
Bây giờ có người gọi đại ca khiến hắn rất xúc động. Cuối cùng vẫn là A Nghiêu khiến hắn hạ quyết tâm.
A Nghiêu thấy hắn vẫn còn do dự bèn nói: “Cha nuôi còn có gì băn khoăn ạ?”
Chung Nghiêu lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là ta…ta…”
Lục Hàm Chi nói: “Chỉ là cha con đang giận vì sao A Nghiêu vẫn gọi huynh ấy là cha nuôi. Rõ ràng là cha con ruột, gọi cha nuôi xa lạ quá rồi đấy?”
A Nghiêu cúi đầu, có hơi ngượng ngùng: “Con xin lỗi, do con chưa quen.”
Thật ra cậu nhóc rất vui vì đã có cha ruột yêu thương mình. Chẳng qua cậu nhóc chưa quen việc đột ngột có được người thân mình hằng mong ước. Tựa như lúc trước chỉ có mẹ nuôi A Mãn, bây giờ lại có sư phụ, sư công, sư đệ, thậm chí còn có cả cha ruột. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía cha, Tiểu Lục Tử lại phát hiện hốc mắt cha mình cũng hoen đỏ.
Xem ra cha còn xúc động hơn cả mình.
Chung Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được.”
Lục Hàm Chi vô cùng vui vẻ, kéo Chung Nghiêu đi uống trà. Đáng tiếc giờ cậu đang có thai nên không thể uống rượu với hắn.
Sau khi uống mấy ấm trà, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn.
Lục Hàm Chi phát hiện Chung Nghiêu không lạnh lùng như bề ngoài, thật ra hắn rất hòa đồng, có phong phạm quân tử từ trong xương giống nhị tẩu, có điều hắn trầm tính hơn.
Lục Hàm Chi cười nói: “Đại ca không định cho ta xem gương mặt thật hả?”
Chung Nghiêu không phản đối, chỉ chần chừ nói: “Ngũ quan phải được dán kín, tháo mặt nạ xuống thì đơn giản nhưng dán lại lần nữa sẽ khá tốn công.”
Lục Hàm Chi gật đầu, không tò mò diện mạo của Chung Nghiêu nữa mà chỉ hỏi: “Vậy sau này ta không gọi Chung tiên sinh nữa mà gọi huynh là đại ca, có được không?”
Chung Nghiêu gật đầu: “Chung nhi là nhũ danh của ta. Sư phụ nói đã đặt từ trước khi ta ra đời, tuy không muốn nhắc lại chuyện xưa nhưng y cũng không định sửa lại.”
Chung nhi, chung trong “chung tình”.
Lục Hàm Chi hiểu.
Cậu im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Huynh… có muốn khôi phục thân phận không?”
Chung Nghiêu cười: “Từ nhỏ ta đã biết chuyện rồi, sư phụ cũng không giấu giếm ta cái gì. Nhưng ta chẳng hứng thú với cái thân phận ấy. Vinh hoa phú quý hay áo vải bình dân chẳng qua chỉ là một kiểu sống. Ta không khát khao ngôi vị hoàng đế kia, nếu không thì đã chẳng uống chén thuốc tiên biến mình thành tiểu lang quân, càng không có chút tình cảm gì với Hoàng đế – kẻ đã sinh ta ra. Ta chỉ muốn cùng đại sư huynh… đại sư huynh…”
Nhắc đến đại sư huynh, sắc mặt Chung Nghiêu lại ảm đạm.
Lục Hàm Chi hỏi: “Vẫn hay nghe huynh nhắc đến đại sư huynh, không biết vị này đang ở đâu?”
Chung Nghiêu lắc đầu: “Huynh ấy đã rời thôn vào 8 năm trước, luyện được một thân võ nghệ, có lòng hành hiệp trượng nghĩa. Trong một lần chống lại bọn tà ma ngoại đạo của võ lâm, huynh ấy…. sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Lục Hàm Chi nhíu mày, nói: “Vậy hắn… chính là cha của A Nghiêu?”
Chung Nghiêu gật đầu: “Ta và sư phụ đã xây mộ chôn di vật cho huynh ấy, nhưng ta vẫn mong huynh ấy có thể trở về. Huynh ấy không biết ta đã sinh A Nghiêu, thậm chí… còn không biết ta và huynh ấy từng chung chăn gối.”
Lục Hàm Chi:???
Gen biến thái của nhà Vũ Văn… đúng là không thể xem thường!
Chung Nghiêu cười khổ: “Ta vẫn ngóng trông huynh ấy trở về, nhưng mấy năm trôi qua vẫn biền biệt. Có lẽ… huynh ấy đã chết rồi?”
Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Chung Nghiêu, Lục Hàm Chi vỗ mu bàn tay hắn: “Từ giờ trở đi, huynh phải sống thật tốt vì bản thân. Con trai đã trở lại, chồng còn có thể mất tích mãi hay sao?”
Chung Nghiêu cười nhạt: “Ta không biết phải đối mặt với huynh ấy như thế nào, dù sao huynh ấy cũng không biết ta đã sinh con cho mình.”
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Vậy huynh vượt qua kỳ phát tình mấy năm nay như thế nào?”
Chung Nghiêu lấy ra một bình gốm nhỏ: “Là Ngưng Tình Tán này, tuy vẫn hơi khó nhịn nhưng có thể ức chế tình hương, sẽ không khiến người ngoài phát điên.”
Lục Hàm Chi nhận lấy bình gốm nhỏ rồi nhìn thoáng qua, chắc là giống thuốc viên Lâm thần y đưa cho cậu.
Vừa nhìn đã biết Mộc Thanh Đồng là người tài năng, có loại thuốc đó cũng rất bình thường.
Hai người lại hàn huyên ít chuyện, Tiểu Lục Tử và A Thiền chơi đùa ầm ĩ ở một bên, khung cảnh ấm áp khiến lòng người vui sướng. Dù hoàn cảnh giờ đang tràn ngập nguy cơ, nhưng hạnh phúc vẫn đến một cách rất tự nhiên.
Lục Hàm Chi và Chung Nghiêu ngồi ở hậu viện cả buổi chiều, hai người đang bàn chuyện ở tiền viện mới xong.
Có tiểu đồng tới thông báo cho Lục Hàm Chi, nói Mộc tiên sinh sắp rời khỏi.
Lục Hàm Chi đứng dậy: “Bọn ta đi tiễn Mộc tiên sinh, bây giờ y ở đâu?”
Chung Nghiêu đáp: “Có một biệt viện ở ngoại ô kinh thành, y ở chung với An sư bá.”
“An sư bá?” Tinh thần hóng hớt của Lục Hàm Chi bừng bừng trỗi dậy.
Chung Nghiêu đáp: “Là bạn cũ của sư phụ ta, miễn cưỡng coi là đồng môn, cho nên bọn ta gọi ông ấy là sư bá.”
Lục Hàm Chi gật đầu rồi cùng Chung Nghiêu trở về tiền viện.
Mộc Thanh Đồng ra ngoài đều đội mũ mạng, hay mặc đồ trắng thêu trúc xanh. Chỉ là trên tay y có thêm một thanh kiếm, khí chất đã khác trước kia rất nhiều.
Chung Nghiêu tiến lên nói: “Sư phụ, con đưa người về biệt viện.”
Mộc Thanh Đồng ngăn: “Con ở lại chơi với A Nghiêu đi! Ta đi về một mình là được. Vi sư có võ công, không cần lo lắng.”
Chung Nghiêu gật đầu, Lục Hàm Chi lại nói: “Để Ẩn Nhất đi tiễn đi! Hắn có võ nghệ cao cường, nhất định có thể hộ tống Mộc tiên sinh về an toàn.”
Ẩn Nhất rất nhàn rỗi, không hề có cảm giác tồn tại. Bình thường đến đoạn này, thân phận sứ giả thần chết đã sớm lộ ra.
Đột nhiên Lục Hàm Chi cảm thấy để hắn làm ám vệ có hơi lãng phí tài năng, cao thủ như vậy nên ra chiến trường giết địch.
Ẩn Nhất nhanh chóng nhảy xuống từ trên nóc nhà, hành lễ với Lục Hàm Chi rồi xoay người nhìn Mộc Thanh Đồng: “Mời tiên sinh đi theo ta.”
Hai người vừa mới đi một bước, đột nhiên Chung Nghiêu lại tiến lên chụp cánh tay Ẩn Nhất. Hai tay của hắn khẽ run rẩy, vẻ mặt cũng căng thẳng.
Lục Hàm Chi không hiểu vì sao Chung Nghiêu lại phản ứng mạnh với Ẩn Nhất như vậy.
Ẩn Nhất quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau lộ vẻ mê mang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook