Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 6: Mạng sống thật đáng quý

Thông thường trong phim đều diễn ra như thế này: Khi cô gái nhà lành bị một tên con nhà giàu, con quan hoặc một người có thế lực nào đấy xâm hại làm mất sự trong sạch, cả nhà cô gái nhà lành ấy sẽ đến làm ầm lên. Chắc chắn mẹ cô ấy sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, cuối cùng không làm cho ra lẽ thì thật là có lỗi với nước mắt người xem.

Tuy Diệp Dục ở lâu trong doanh trại nhưng thi thoảng cũng có xem qua cái loại phim tình cảm dài tập này.

Tô Tô liếc mắt nhìn Diệp Dục, vô cùng châm chọc hỏi: “Anh sợ à?”

“Việc này à?” Diệp Dục có vẻ hơi bối rối, gượng gạo cúi đầu xuống, “Thật ra tôi không sợ mọi người gây sự. Mọi người làm ầm lên cũng không được gì; để duy trì danh tiếng, quân đội sẽ dập tắt chuyện này. Tôi thật sự nghĩ, thay vì làm loạn với các cô, tôi có thể bồi thường cho cô.”

“Cách gì? Cho tôi tiền???” Tiếng Tô Tô có phần the thé, trong mắt hiện lên sát ý, “Anh cho tôi là gái gọi?”

********

“Không, không phải, tuyệt đối không phải…” Diệp Dục lắp bắp, hai tay vội vàng xua, túi xách của Tô Tô đung đưa trên cánh tay cường tráng như đá, “Tôi biết cô không phải là người như thế. Tối qua tôi thấy cô bị bạn học bỏ thuốc…”


“Anh thấy tôi bị bỏ thuốc, anh còn…” Tô Tô thấp giọng, “còn chạy lên tầng, còn không cự tuyệt, còn phối hợp đè lên tôi?!”

“Tôi…”

Diệp Dục muốn nói gì đấy, môi giật giật, cuối cùng chỉ thốt lên được một từ rồi cũng không nói gì nữa. Anh ta ủ rũ cúi đầu, nhìn chằm chằm ngực Tô Tô một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi, giơ tay lên tự cho mình một cái tát thật mạnh rồi bỗng thẳng cổ, đỏ mặt lớn tiếng nói:

“Em gái, em tên là Tô Tô nhỉ, tôi tên là Diệp Dục, hai ta trao đổi số điện thoại nhé?”

“Đầu óc anh có vấn đề?”

“Không phải, ý của tôi chính là, cô xem, dù sao bây giờ cô và bạn trai cũng chia tay rồi, cô lại không muốn tiền. Nếu không, tôi là người thô kệch, không biết nói chuyện, tôi, cô cảm thấy…”

“Ai nói tôi không lấy tiền? Tôi muốn tiền. Đem tất cả tiền của anh đưa cho tôi!”

Cắt ngang lời nói ấp a ấp úng của Diệp Dục, Tô Tô chìa bàn tay trắng trẻo, cổ tay mảnh khảnh đeo chiếc đồng hồ chỉ bộ đội đặc công mới được trang bị của Diệp Dục. Cái đồng hồ này không tệ, về sau cô sẽ cần dùng nên cứ lấy thôi. Tô Tô ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Dục:

“Tiền và súng đưa cả cho tôi!”

“Súng thì không được!” Diệp Dục nghiêng người che giấu súng ngang hông.

“Tô Tô, mạng sống thật đáng quý, súng không thể tùy tiện nghịch được đâu.”

Anh ta cho rằng Tô Tô không chịu nổi đả kích muốn tự sát. Hoặc là Tô Tô chuẩn bị cầm súng đi giết bạn trai, hoặc là Bạch Lạc Lạc nào đó bỏ thuốc cô?? Thế nên đưa tiền thì được, đưa súng chắc chắn không. Anh ta không thể gây tổn thương cho Tô Tô lại còn hại Tô Tô phải vào tù.


Trong lúc vô tình, Diệp Dục cảm thấy mình có ý thức trách nhiệm với Tô Tô. Anh lục lọi trên người một lúc, móc ra một cái thẻ ngân hàng, đặt lên bàn tay bé nhỏ của Tô Tô, thành thật nói:

“Tôi lúc trước cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, tiền lương tiêu kha khá mất rồi. Trong thẻ này còn bốn năm vạn, mật mã là xxxxxxx, trước mắt cô cứ dùng. Không đủ thì mỗi tháng tôi lại cho thêm, tôi còn có thể xin tiền giải ngũ sớm, đại khái cũng tầm mười đến hai mươi vạn. cô cho tôi về làm cái báo cáo để xin cấp số tiền đó đã rồi tất cả đều cho cô”

“Mất bao lâu?”

Có kịp tranh thủ trước khi mạt thế không? Đôi lông mày thanh tú của Tô Tô cau lại, cô nhìn chiếc thẻ trong tay, nghĩ xem trong thẻ của mình còn bao nhiêu tiền sinh hoạt, trước tiên thuê nhà ở, tích trữ chục nghìn cân gạo rồi tính.

“Tôi sẽ cố thật nhanh!”

Diệp Dục bắt đầu khó chịu, thái độ của Tô Tô có chiều hướng lành làm gáo vỡ làm muôi, hình như ngoài tiền ra thì không cần gì cả. Anh khiến cô chịu cú sốc quá lớn? Từ đó về sau Tô Tô sẽ đi ngược lại con đường trong sáng? Cuối cùng anh vẫn hại một cô gái trong sạch mà, Diệp Dục buồn rầu suy nghĩ một chút, anh cao giọng, nhìn Tô Tô hỏi:

“Tô Tô, cái màng kia đối với một cô gái mà nói rất quan trọng nhỉ, cô đừng khổ sở quá, nếu không tôi đưa cô đi vá trước nhé?!”

Ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dục hồi lâu, Tô Tô mới phản ứng được “màng” mà Diệp Dục nói là cái gì? Cô hít sâu một hơi, nể mặt Tiểu Ái cô sẽ không liệt tên Diệp Dục vào danh sách phải giết của cô. Cô chỉ lạnh lùng hơn, trỏ ngón tay về phía Diệp Dục, viết trên không trung:

“Số điện thoại của tôi là xxxxxxxxxx, nhớ kỹ, chuẩn bị tiền xong thì gọi số điện thoại này, càng nhanh càng tốt! Đàng hoàng một chút, xong trước cuối tháng 12 có lẽ tôi có thể chỉ cho anh một con đường sáng!”


Sau khi hùng hổ uy hiếp, Tô Tô cầm lấy túi xách vẫn đang ở trên cánh tay của Diệp Dục, nghiêng người đi qua bên cạnh mấy bước, giơ tay lên ngăn lại một chiếc xe taxi đi ngang qua, nhảy lên và đọc một địa chỉ. Xe chở người phóng vụt đi.

Chỉ còn Diệp Dục đứng dưới ánh mặt trời, người mặc đồ rằn ri, lưng thẳng tắp, biểu tình trên mặt phảng phất như muốn cười, rồi lại như không dám cười. Anh ta không tưởng tượng nổi rằng một cô gái nhỏ nhắn đến độ anh một tay có thể bóp chết lại có thể nói ra lời nói hung ác như vậy.

Chỉ cho anh con đường sáng? Anh gây ra một tội lỗi như vậy, quả thực là cần một con đường sáng làm cho tâm hồn được an bình.

Tô Tô ngồi xe đi thẳng về Tương Đại. Xuống xe, dựa theo trí nhớ mơ hồ, cô tìm được chỗ ở của mình. Nếu như nhớ không lầm, hiện giờ Tô Tô phải có một cái máy tính. Trước mạt thế internet rất phát triển, là một thời đại tin tức hoá, trên mạng cái gì cũng có, muốn thuê loại phòng ở như thế nào cũng sẽ được như ý.

Ký túc xá của cô nằm ở toà ký túc xá nữ số 1. Trước khi tiến vào ký túc xá, Tô Tô đi lòng vòng ở xung quanh toà số 1 theo thói quen. Cái này gọi là khảo sát địa hình trước, sau đó mới bước vào toà nhà. Vừa leo cầu thang Tô Tô vừa lắc đầu - chỗ tập trung nhiều người như thế này, đến ngày tận thế đầu tiên, người sống sót làm sao mà chạy thoát được?

Toà nhà của ký túc xá nữ được bao quanh bởi hàng tường rào rất cao để phòng ngừa bạn trai những người đang yêu trèo tường vào, cũng là để ngăn cản những bạn gái phát xuân trèo tường đi ra ngoài. Đó cũng chính là lí do ký túc xá nữ chỉ có hai cửa trước sau. Cửa trước độ rộng chỉ tầm tầm, bình thường các bạn nữ ra vào hàng ngày thì tạm ổn, nhưng cả nhóm người ồ ạt tiến lên cùng lúc thì chắc chắn bị phá hỏng.

Phía sau được làm với mục đích là cửa thoát hiểm khẩn cấp khi xảy ra hỏa hoạn. Đến khi có tai nạn cháy nổ hay bạn học thất tình muốn nhảy xuống tự sát thì mới phát huy tác dụng, nhưng khổ nỗi cửa này cũng chỉ to cỡ xe cứu hoả, lại không có tình huống khẩn cấp nên cái cửa này khoá chặt quanh năm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương