Sinh Con Thời Mạt Thế
-
Chương 54: Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng
Đừng cho rằng Tạ Thanh Diễn là kẻ đần. Hắn rất ranh ma, nếu không thì kiếp trước hắn vẫn chỉ là một người bình thường, còn không có Tạ Hào Thế ở bên cạnh bảo vệ sao có thể sống ở mạt thế tận hai năm được? Còn không phải là do lôi kéo Tô Tô, lôi kéo Bạch Lạc Lạc, lôi kéo người nọ lôi kéo người kia sao?
Nếu Tô Tô mà không giết hắn thì hắn có thể sống mãi mãi.
Khi đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tạ Hào Thế nhìn chằm chằm về phía Tạ Thanh Diễn, hắn càng tỏ ra áy náy. Hắn cúi đầu, chân thành nói, “Xin lỗi anh, em cho rằng bên ngoài đã không còn zombie nữa. Tối qua, lúc anh quay về, chẳng phải anh đã nói lũ zombie bên ngoài đã bị anh và Tô Tô giết sạch rồi sao? Xin lỗi anh, bọn họ đều là bạn của em, em thực sự không thể thấy chết mà không cứu.”
“Cậu không cần phải xin lỗi.” Phi Phi kéo cánh tay Tạ Thanh Diễn, nhìn Tô Tô giống như đang nhìn một kẻ xấu tội ác tày đình, mỉa mai nói: “Tô Tô, cô cho rằng ai cũng xấu xa, máu lạnh vô tình, cay nghiệt nhẫn tâm, thủ đoạn độc ác giống như cô sao? Lớp trưởng làm như vậy không có gì sai cả, cậu ấy đã cứu rất nhiều người, cứu tất cả chúng tôi!”
“Cậu ấy đã cứu rất nhiều người, cứu tất cả chúng tôi.” Câu này khiến Tô Tô phì cười. Cô nắm chặt con dao trong tay, trên lưỡi dao vẫn còn dính bọt xương của zombie, nhìn Tạ Hào Thế sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào, rồi lại quay đầu nhìn đám người may mắn sống sót đứng bên cạnh xe bus, rốt cuộc là ai cứu đám người này chứ? Là ai chứ?
“Được, Tạ Hào Thế, anh cứ bảo vệ đám người nhát gan này như vậy đi, liều sống liều chết mà bảo vệ đi, anh ở bên ngoài giết zombie, hắn ta đang làm gì? Hắn ta trốn trong xe! Tôi chẳng qua chỉ muốn lôi hắn ta cùng ra ngoài giết zombie mà thôi. Đã mạt thế rồi, chuyện này có gì sai chứ!”
“Cô nói láo, cô nói láo. Cô đã từng nói với lớp trưởng, nhất định sẽ giết cậu ấy. Bạch Lạc Lạc bị cô giết chết rồi, trên đời này còn có chuyện gì mà cô không dám làm chứ?! Cô đâu có muốn kéo lớp trưởng đi giết zombie, cô muốn kéo lớp trưởng đi để bị zombie giết chết.”
Phi Phi một câu nói trúng sự thật, kéo cánh tay Tạ Thanh Diễn, lùi lại phía sau một bước, vẻ mặt lên án nhìn Tô Tô. Còn Tạ Thanh Diễn nghe cô ta nói xong, rõ ràng rất khiếp sợ, vô cùng tổn thương, mấp máy môi, thấp giọng giải thích không chút thuyết phục:
“Phi Phi, Tô Tô sẽ không đối xử với anh như vậy.”
Trên thực tế, tất cả sinh viên Tương Đại đều biết, từ sau khi Tô Tô bị Bạch Lạc Lạc hãm hại thì đã hận Bạch Lạc Lạc, sau đó suýt nữa thì ghì chết Bạch Lạc Lạc, chuyện này cha mẹ cô ta cũng biết. Bọn họ là bạn học còn chuẩn bị đi đến bệnh viện găp mặt Bạch Lạc Lạc lần cuối, chỉ tiếc sau đó đã mạt thế, kế hoạch này cũng không thành.
“Khi đó, Bạch Lạc Lạc đã biến thành zombie rồi,” Tạ Hào Thế vẫn luôn im lặng, thấy Tạ Thanh Diễn không nói gì, lúc này anh mới mở miệng nói đỡ cho Tô Tô, “Thanh Diễn, khi đó em còn bị Bạch Lạc Lạc cắn một phát, còn nhớ không?”
Nếu ban đầu Tạ Hào Thế không thể hiểu nổi vì sao con thỏ nhỏ hay sợ người Tô Tô lại thật sự điên lên mà giết người, thì giờ anh ta cũng hiểu rồi. Bạch Lạc Lạc cắn Tạ Thanh Diễn, nhìn cổ Tạ Thanh Diễn lúc ấy cũng đã bị mất một mảng thịt rồi.
Một người bình thường ai lại vô duyên vô cớ đi cắn cổ người khác chứ?
Vì vậy, Tạ Hào Thế suy nghĩ trong giây lát đã biết vì sao Tô Tô nhất định phải giết Bạch Lạc Lạc, bởi vì Bạch Lạc Lạc khi đó đã biến thành zombie rồi.
“Em...” Cảm thấy sức nặng trên cánh tay đột nhiên biến mất, Tạ Thanh Diễn có chút oán giận liếc nhìn Tạ Hào Thế, rồi quay đầu giải thích với Phi Phi, “Không có. Anh không sao, anh không bị biến thành zombie. Em nhìn vết thương của anh đi, sắp khỏi rồi.”
Phi Phi rón rén cách xa Tạ Thanh Diễn một chút, nhưng vẫn nhìn vết cắn trên cổ hắn ta, chắc chắn đã sắp khỏi rồi. Cô ta nhớ đến lời của Tạ Hào Thế, xem có đáng tin bao nhiêu, khá ngang ngược nói:
“Cho dù là như thế, nhưng cũng nên để chúng tôi làm rõ rồi mới giết người cũng không muộn. Cũng đã mạt thế rồi, nếu như không mạt thế, Tô Tô chính là tội phạm giết người.”
“Ồ, tôi chỉ giết zombie thôi, chẳng lẽ trước tiên còn phải gọi mấy người đến vây xem à?!” Liếc xéo Phi Phi, Tô Tô không thèm “chơi lầy” với fan này của Tạ Thanh Diễn. Cô chỉ gật đầu với Tạ Hào Thế, “Được, nếu anh bằng lòng nuôi Tạ Thanh Diễn cũng không sao, cũng nuôi luôn đám người đằng sau luôn đi.”
Cô hả hê chỉ về chiếc xe bus phía sau. Trên chiếc xe bus kia cũng không biết chen chúc bao nhiêu người, liên tục có người xuống xe. Trong thời gian họ nói chuyện lâu như vậy, những kẻ may mắn sống sót ở trên xe bus vẫn chưa xuống hết, bãi đất trước biệt thự của Tạ Hào Thế nhanh chóng chật kín.
Tô Tô tươi cười liếc nhìn gương mặt biến sắc của Tạ Hào Thế, xoay người, giơ tay làm tư thế “bye bye” với anh, chỉ lo thân mình bỏ đi xa. Bấy giờ lại nhìn Tạ Thanh Diễn, Tô Tô cảm thấy cũng không vội để giết hắn. Với tính cách này của Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế cũng là người thông minh, không biết có thể chịu được đến lúc nào.
Cô chờ xem kịch!
“Anh...” Tạ Thanh Diễn còn không biết mình đã làm những gì. Hắn kéo tay Phi Phi đi đến trước mặt Tạ Hào Thế, “Cứu bạn cùng lớp cũng là cứu, cứu bạn cùng trường cũng là cứu, vậy thì cứu thêm vài người trong xã hội cũng là cứu, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp Phật bảy tầng, có đúng không?”
“Cảm ơn anh Tạ! Cảm ơn anh Tạ!”
Cô gái Phi Phi này cũng có chút thông mình. Từ sau khi Tô Tô nói ra câu hàm ý mỉa mai kia, cô ta cũng quay đầu lại nhìn đám người may mắn sống sót từ trên xe bus đi xuống, quả thực là hơi nhiều. Nhưng bây giờ ngoài việc nhờ Tạ Thanh Diễn và Tạ Hào Thế bảo vệ, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Tạ Hào Thế quan sát tất cả, vẻ mặt khó dò, môi vẫn mím chặt, ánh sáng trong mắt dần tắt đi. Anh ta nhìn Tạ Thanh Diễn luôn mồm cảm ơn, dắt đám người sống sót kia về biệt thự.
Nhìn dáng vẻ của đám người này, người nào người nấy đầu tóc mặt mũi đầy bụi bặm, thực sự giống như dân tị nạn mới từ trại tị nạn đi ra. Vừa đi vào trong biệt thự của Tạ Hào Thế, họ giống như bị điên, lao đi khắp nơi tìm đồ ăn, cũng không được sự cho phép của Tạ Hào Thế, thậm chí còn không chào hỏi anh một câu.
“Cảm ơn lớp trưởng, chúng tôi đi một mạch đến đây đã rất nhiều ngày không ăn uống gì. Cảm ơn lớp trường!”
Vương Phàm - một bạn cùng lớp của Tạ Thanh Diễn tay cầm ổ bánh mì, vừa gặm vừa cảm ơn Tạ Thanh Diễn. Đứng bên cạnh hắn là một cô gái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, cũng đang uống nước trong bình nước khoáng, ngân ngấn nước mắt cảm kích nhìn Tạ Thanh Diễn. Cô gái đó chính là Lý An Tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook