Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 49: Chúng ta là gánh nặng của con bé

“Con ngủ đủ rồi.” Tô Tô cười hì hì nói, ôm lấy cổ mẹ Tô, “Dù sao mẹ và cha cũng vẽ xong bản đồ phòng ngự biệt thự rồi, một nhà bốn người chúng ta lái xe ra ngoài dạo chơi một vòng đi.”

“Mẹ”

Mẹ Tô mấp máy môi. Bà định cùng cha Tô ra ngoài tìm xi măng, nhưng trong kế hoạch này không hề có chuyện dẫn theo Tô Tô. Nhưng nếu ông bà không dẫn theo Tô Tô, con bé lém lỉnh này chắc chắn sẽ tự mình chạy ra ngoài! Vậy thì rốt cuộc bây giờ nên dẫn theo Tô Tô ra ngoài mạo hiểm hay là để con bé tự chạy ra ngoài mạo hiểm?

“Được rồi. Vậy thì bây giờ ra ngoài tìm xi măng!” Cha Tô do dự một lát rồi gật đầu, “Nhưng điều kiện tiên quyết là con không được liều lĩnh, có nguy hiểm thì cha mẹ sẽ ở phía trước đối phó. Con chỉ cần ngồi trong xe là được.”

“OK!”

Đối diện với sự nhượng bộ của cha mẹ mình, Tô Tô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đồng ý. Cô tươi cười rạng rỡ cầm chìa khóa đi đến garage lấy xe, nhân tiện chuyển hết những đồ cô nhét đầy trong xe tối qua về phòng. Trong lúc cha mẹ cô quay về phòng ngủ mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, Tô Tô đã chuyển xong đồ đạc.


Lúc này, cha mẹ Tô không hề nhận ra vấn đề trong câu nói của Tô Tô: “một nhà bốn người,” cô nói “một nhà bốn người” đấy!

Đợi cha mẹ thay quần áo xong và ra khỏi biệt thự, Tô Tô đã đỗ xe bên ngoài cổng thép. Đèn đường sáng chập chờn, rõ ràng là không được cung cấp đủ điện. Đây là khu biệt thự cao cấp, đèn đường sử dụng pin năng lượng mặt trời, nhưng có lẽ gần đây thời tiết âm u nên ánh mặt trời không đủ chăng? Cũng có thể do nguyên nhân khác, từng chiếc đèn tắt bật so le nhau, làm nổi bật cảnh tiêu điều như phim ma chung quanh.

Tô Tô lái xe đưa cha mẹ ra khỏi khu biệt thự trong đêm tối.

Do tiếng súng nổ của Tạ Hào Thế hôm qua, những con đường vốn đã được Tô Tô dọn dẹp sạch sẽ giờ lại xuất hiện zombie lang thang. Tuy nhiên, số này rất ít, dưới đất còn có xác zombie mới. Tô Tô ngồi trên ghế lái, liếc qua là biết có người giết zombie trên con phố này.

Đối diện khu biệt thự Quả Táo có mấy cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Tô Tô lái xe đến trước một cửa hàng theo chỉ dẫn của cha Tô. Mấy con zombie gần đó nhao nhao xúm đến. Không đợi cha Tô chỉ thị, Tô Tô đã cởi dây an toàn, cầm dao tông mở cửa xe nhảy xuống.

“Tô Tô! Quay lại!”

Mẹ Tô sợ hãi hét to. Bà đang định mở cửa xe đi cứu Tô Tô thì chỉ thấy con gái mình vung tay nhấc chân như nước chảy mây trôi. Chỉ một loáng, cô đã giết sạch mấy con zombie vây quanh xe.

Trong thời gian ngắn như vậy, cha Tô cũng chưa kịp xuống xe.

Ông ngồi trong xe, nhìn con gái mình đang nhảy múa trong vòng vây của đám zombie qua cửa kính. Cha Tô mím môi, thở dài một hơi, giơ tay vuốt mái tóc hoa râm của mình, quay đầu lại nhìn mẹ Tô đang ngẩn tò te, nói:

“Bà xem, tôi đã nói chúng ta không cần lo lắng. Lần này ra ngoài, chúng ta chính là gánh nặng của con bé!”

“Cha mẹ, ra ngoài đi! Không sao rồi!”


Tô Tô đứng ngoài xe, xách dao lên, tay cầm tinh hạch, đi vào trong một cửa hàng vật liệu xây dựng đang mở cửa. Cô giơ tay bật công tắc bên cạnh cửa, cả cửa hàng nhỏ lập tức sáng bừng. Tô Tô ngước mắt nhìn. Đồ đạc của cửa hàng khá nhiều, nhưng khắp nơi đều là vết máu loang lổ, không có người cũng không có zombie. Trên quầy ở cửa vẫn còn đặt một cây bút và một sổ kế toán; phải chăng khi ông chủ đang tính toán sổ sách thì bị zombie tấn công hoặc bản thân biến thành zombie đi tấn công khách.

Cha Tô xuống xe, đỡ mẹ Tô đang nơm nớp lo sợ cùng đi vào trong cửa hàng vật liệu xây dựng. Hai người cố nén cảm giác buồn nôn, lục lọi khắp xung quanh, tìm thấy mười bao xi măng và một thùng keo xây dựng trên tầng hai cửa hàng.

Những cửa hàng thế này đều chỉ bán lẻ. Thông thường những cửa hàng này chỉ bán những vật liệu xây dựng cho những gia đình đang sửa sang nhà cửa mà bị thiếu. Có thể là vài cái đinh, có thể là một ít xi măng, cho nên bên trong những cửa hàng này tích trữ không được nhiều hàng hóa.

Cha Tô ôm một bao xi măng xuống dưới nhà, mẹ Tô thì tìm kiếm đồ ăn trong cửa hàng. Tô Tô nhìn quầy bàn của ông chủ, lấy ra một chùm chìa khóa ở bên trong, lại nhìn chiếc xe bán tải ngoài cửa hàng. Cô đi đến trước chiếc xe bán tải, thử tra chìa khóa, cửa chiếc xe bán tải mở ra.

“Cha, mẹ, chúng ta có xe kéo xi măng rồi!”

Tô Tô ngồi trên ghế lái xe, vui mừng gọi cha mẹ cô ở bên trong cửa hàng. Có lẽ ông chủ cửa hàng vật liệu nào cũng có một chiếc xe tải vận chuyển hàng, không thì thường ngày chuyển hàng sẽ rất bất tiện!

Có điều cô hô to như vậy lại dẫn dụ mấy con zombie nghe tiếng mà đi đến. Ban ngày, zombie linh hoạt hơn ban đêm một chút, thính giác và khứu giác cũng nhạy bén hơn. Đám zombie đằng xa này cử động quá chậm, Tô Tô không đợi được nên nhảy xuống xe bán tải, đi nghênh đón những con zombie đang lững thững đi đến.


Trong vòng hai phút, Tô Tô đã giết sạch mấy con zombie đó, cầm những viên tinh hạch máu me nhầy nhụa mới đoạt được trong tay, xoa cái dạ dày đang nhộn nhạo, chống tay lên thân cây nôn khan. Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô cảnh giác.

Cô đứng thẳng người, cẩn thận nghe âm thanh đó, hình như là tiếng động phát ra từ một siêu thị nhỏ đối diện. Không có tiếng kêu của zombie, chắc không phải là zombie, nhưng cũng không giống là âm thanh hoạt động bình thường của con người.

Đôi bốt đế bằng tiến về phía siêu thị đang mở. Âm thanh rất nhỏ đó càng trở nên rõ ràng, trong không khí còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, song đã bị mùi sầu riêng át đi.

Cô nhẹ nhàng đi vào siêu thị, bật công tắc đèn chiếu sáng trên vách tường; xách dao đi tìm theo âm thanh rất nhỏ đó. Đi vòng qua một kệ để hàng, nhìn thấy đôi chân đi giày thể thao của một người đàn ông, đi tiếp về phía trước thì nhìn thấy Tạ Hào Thế đang bưng cổ, sắc mặt trắng bệch ngồi dựa vào giá để hàng, bên cạnh là mấy quả sầu riêng đã bị bổ ra. Xem ra anh đã bị thương, để zombie hông ngửi thấy máu mình nên cố tình bổ mấy quả sầu riêng đặt bên cạnh.

Anh ta ngọ nguậy đầu, những túi khoai tây chiên đằng sau kêu vụn vỡ, mà mắt của Tạ Hào Thế tối sầm nhìn Tô Tô. Anh ta ngẩng đầu lên, không nói câu nào nhìn Tô Tô đang đi đến, vẻ mặt cương nghị, trong ánh mắt lại ẩn giấu sự yếu ớt không muốn người khác biết.

Tô Tô đứng trước mặt anh, gương mặt thản nhiên khó đoán suy nghĩ trong lòng. Chỉ thấy cô giơ dao bổ dưa trong tay lên, chầm chậm tiến đến gần Tạ Hào Thế. Lưỡi dao sắc bén đặt lên động mạch chủ của Tạ Hào Thế. Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ: cao thủ số 1 mạt thế trong tương lai bây giờ đang ở dưới lưỡi dao của cô, chỉ cần cô ấn xuống, Tạ Hào Thế sẽ mất mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương