Tống Thụy nghiến răng nghiến lợi.

"Không, chúng tôi đã tìm hiểu và Giang Thận... có vẻ như sắp chết."

"..."

"Tin tức có đáng tin không? Chúng ta sẽ đòi tiền chuộc từ ai? Cô gái này giờ ra sao?"

"Đừng hoảng sợ!"

Tống Thụy cười lạnh, khóe miệng cong lên.

"Kể cả nếu Giang Thận chết, hắn ta cũng sẽ không để mặc bảo bối của mình cho người khác, tình bạn từ thủa nhỏ đủ để nhà họ Giang bỏ ra một tỷ để thể hiện lòng thành."

Tôi ngạc nhiên.

"Anh cũng biết thật nhiều đấy."

Ngay cả chuyện tôi và Giang Thận là bạn từ thủa nhỏ cũng bị anh ta tìm hiểu ra, đúng là có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tống Thụy cười nhạt, ngón tay lạnh lẽo của anh ta từ từ siết chặt cổ tôi, như một con rắn độc đã nằm im lâu ngày nay bộc lộ nanh vuốt.

"Cô không muốn nhìn kỹ lại khuôn mặt này sao, quen thuộc không?"

Tôi nhịn đau mở mắt để nhìn kỹ.

Đuôi mắt kéo dài, sống mũi cao, gò má thụt vào, dưới lớp trang điểm dày cộm che giấu những vết sẹo phẫu thuật.

Khuôn mặt hoàn toàn thay đổi nhờ công nghệ và sự tàn nhẫn, không làm tôi nhớ lại bất kỳ ký ức nào.

"Quả nhiên là cô Ôn, quý phái nhưng hay quên."

Tống Thụy đang định nói gì đó thì cửa sắt của hầm bị gõ nhẹ.

Đó là Mary!

Tôi chỉ có thể nhìn Mary mang đồ ăn đến cho Tống Thụy và đồng bọn một cách nịnh nọt.

Tống Thụy giễu cợt.

"Ngay cả khi cái c.h.ế.t đang đến gần, cô vẫn hy vọng người giúp việc của mình sẽ cứu cô à?"

Mary nhận ra ánh mắt của tôi, cô ta lùi về phía Tống Thụy với vẻ xấu hổ.

"Xin lỗi, nhưng họ trả quá nhiều tiền."

Dưới ánh mắt đau khổ của tôi, những tên bắt cóc ăn uống thỏa thích.

Tống Thụy vừa lau miệng, chuẩn bị chế nhạo tôi thêm vài câu.

Chưa kịp mở miệng, mắt anh ta trợn ngược, và "bụp" một cái gục xuống đất.

Hai tên đồng bọn của anh ta cũng lần lượt ngã xuống.

Mary huýt sáo một tiếng, và ba người đàn ông vạm vỡ từ bóng tối bước ra trói chặt Tống Thụy và đồng bọn lại.

"Xin lỗi đã để cô phải chịu khổ rồi."

Mary giúp tôi đứng dậy và giải thích.

Tôi giơ ngón tay cái lên.

"Đội gián điệp này làm việc rất tốt, những người này cũng là cộng sự của cô à?"

Mary im lặng một lúc.

"Thực ra, họ đều là người của Giang Thận."

Tôi im lặng.

Hoá ra là gián điệp của gián điệp.

Mary gãi gãi mũi.

"Giang Thận đã bố trí người bảo vệ cô trong bóng tối từ lâu, ngài ấy yêu cầu họ phải đảm bảo cô và thai nhi qua thai kỳ một cách thoải mái và an toàn."

Tôi cảm thấy toàn thân tê dại.

Giang Thận đã biết cô mang thai con của anh ấy từ lâu?

Chạy trốn bao lâu kết quả chỉ để nhận ra mình đang tự rơi vào tròng à?

7

"Những gì tên bắt cóc nói không sai, Giang Thận hiện đang trong tình trạng hôn mê, không rõ sống chết.”

“Chúng tôi hy vọng phu nhân sẽ về thành phố C cùng chúng tôi."

Giọng Mary nặng trĩu.

"Được thôi."

Tôi đồng ý rất dứt khoát.

Cô ta lại còn nói với tôi là Giang Thận chưa rõ sống c.h.ế.t à?

Hừ, những lời dối trá như vậy không thể lừa được tôi, người biết rõ cốt truyện được đâu.

Nhưng tôi ghét nhất là bị coi thường, coi tôi như một con khỉ để chơi đùa, dù là kẻ phản diện tôi cũng tuyệt đối không chịu thua.

Mary vui vẻ kéo những tên bắt cóc ra khỏi đây, trên đường gọi điện báo cho đồng đội chuẩn bị trở về C thành.

"Chào phu nhân!"

Nhìn hàng dãy hai mươi người đàn ông cơ bắp đứng trước mặt, tôi ngạc nhiên không nói nên lời.

"Các người thường xuyên ẩn nấp bên cạnh tôi sao?"

"Không chỉ với phu nhân, chúng tôi còn có mười tám anh em khác tạm trú gần bệnh viện."

Thật là... ấn tượng.

"Phu nhân, những tên bắt cóc này chúng tôi nên đưa đến cho ngài Giang Thận xử lý hay sao?"

Tống Thụy vẫn còn bất tỉnh, bị vứt lên mặt đất như một con gà con, toàn thân bẩn thỉu như một cái giẻ lau.

"Giao cho cảnh sát xử lý thôi."

Mang về còn phải tốn thêm tiền ba vé máy bay, họ đáng sao?

Trở về nhà trọ, tôi không có gì phải dọn dẹp, trở về một mình, nhưng lại rời đi với ba mươi người đàn ông cơ bắp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương