Single Man – Chàng độc thân
-
Chương 9: Phiên ngoại 1
Editor: Atami.K
Beta:
Phiên ngoại 1.
Tất cả các sinh mệnh hay những vấn đề triết học liên quan đều chẳng quan hệ gì với ta.
Ta là ai, ta từ nơi nào đến, rồi sẽ đi về nơi đâu. Mấy vấn đề này chẳng có ý nghĩ gì với ta.
Bởi vì ta chưa từng sống.
Từ khi bắt đầu tồn tại, ta chỉ vì công việc mà tồn tại.
Ta không cần nước, không cần thực phẩm, không cần giấc ngủ.
Ta không có nhân thân, không có bằng hữu, không có nhà. Ta không cần yêu.
Ta chỉ có một cái tên thuộc về mình, mà cái tên thứ duy nhất ta có này, cũng chỉ đơn thuần là sự ngẫu nhiên hình thành của các con chữ chẳng có ý nghĩ gì.
Thế giới sống lại vô số lần trên tay ta, có vô số sinh mệnh nhờ đây mà sống sót, nhưng bọn họ chẳng có ý nghĩ gì với ta. Ta không sinh hoạt trong xã hội của nhân loại, ta không có nhận thức đạo đức và chính nghĩa xã hội tương ứng. Ta giải cứu thế giới bởi vì ta có ý thức trách nhiệm với công việc của mình. Ta thậm chí chẳng yêu thích nhân loại, bọn họ lúc nào cũng thờ ơ khinh khỉnh, đẩy thế giới vào hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ cũng đều nghìn người như một, có gương mặt lạnh lùng chẳng thú vị.
Bởi vậy, khi nguy cơ tận thế một lần nữa dẫn ta về phía anh, ta cho rằng anh cũng chỉ lại là một thường nhân nhàm chán, phạm phải chút sau lầm tiêu tiền như nước, lại đẩy thế giơi lâm vào nguy cơ.
Nhưng anh không phải người như vậy, anh là… một người tốt hơn nhiều lần so với đa số người khác.
Mà chuyện xảy ra đối với anh, lại hỏng bét hơn nhiều so với những gì anh đáng lẽ nên nhận được, chỉ cần anh rơi vào bể tính, thế giới cũng sẽ rơi vào huỷ diệt,
Một lần lại một lần, ta nhìn anh ngượng ngùng đỏ mặt, vui vẻ tươi vười, một lần lại một lần, ta gạt bỏ chúng khỏi dòng thời gian.
Điều lệ công việc của nhân viên quản lý thời không quy định rất rõ ràng, đối với nhân tố không ổn định đã tạo thành nhiều hơn năm lần sụp đổ trật tự như anh, chỉ có một phương pháp giải quyết: tiêu diệt.
Không phải giết chết bọn họ, bọn ta không giết người, bọn ta chỉ làm bọn họ chưa bao giờ được sinh ra, chuyện này đơn giản cực kỳ.
Nhưng ta không làm được. Ta chỉ có thể giải thích đây là vì sự đồng cảm và lòng trắc ẩn thưa thớt của mình đang cố gắng bảo vệ một sinh mệnh vô tội. Nhưng sự thực có phải như vậy không, anh tốt như vậy, thế giới này không thế không có anh, ta không đồng ý thế giới này không có anh.
Cho nên ta chỉ có thể một lần lại một lần khởi động lại, chế tạo đủ mọi loại sự kiện ngẫu nhiên xảy ra để phá vỡ khả năng nảy sinh tình yêu của anh.
Một trăm hai mươi sáu ngày, ta làm như vậy một trăm hai mươi sáu ngày.
Ở ngày thứ một trăm hai mươi bảy, vì ngăn cản anh dẫm lên số mệnh vốn có kia, ta ở cửa trạm tàu điện ngầm đụng anh một cái. Bổn ý của ta chỉ là kéo dài vài giây của anh, nhưng cà phê trong cốc của anh đổ hết lên người ta.
“Thực xin lỗi, ôi trời ạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Anh… Anh nói chuyện với ta.
“Là ta đụng anh.” Tim ta có chút đập loạn nhịp lại còn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, trong lòng một bên tính cách để anh quên mình, một bên lại có chút vui sướng khó hiểu.
“Nhưng áo khoác của cậu bị tôi làm hỏng.” Nghe được lời nói của ta, anh bình tĩnh hơn, nhưng hãy còn đầy lòng xin lỗi. “Hay là vậy, để tôi mời cậu ăn, hừm, cơm chiều linh tinh, coi như bồi thường.” Bên trong đồng tử màu nâu của anh loé lên ôn hoà và thân thiện.
“Được.” Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ta không cự tuyệt anh. Ta quan sát anh lâu lắm rồi, chưa từng bao giờ cách anh gần đến như vậy.
Hẹn xong thời gian và địa điểm, anh lại vội vã chạy đến chỗ làm. Ta lại có chút không biết làm gì, trước giờ ta chưa từng ăn cơm chiều cùng người khác. Bây giờ ta phải chuẩn bị gì đây? Bình thường lúc này, ta sẽ quanh quẩn trong công viên tìm một băng ghế dài, ngồi ở đó tính toán số liệu. Hiện tại, ta không biết làm gì, ngồi trên băng ghế, kinh ngạc nhìn bầu trời, đến tận khi thời gian cách bữa tối càng ngày càng gần.
Ta theo thời gian hẹn trước, xuất hiện tại địa điểm hẹn trước, phát hiện anh đã đến sớm hơn chờ ở nơi đó. Ta đột nhiên nhớ đến quy tắc giao tiếp ứng xử với người ta biết không nhiều, thế nhưng cũng không có quy tắc đến sớm này.
“Xin lỗi, tôi đến hơi sớm một chút, nên trước gọi một món ngọt nhé, hi vọng cậu không phiền.” Anh nhìn qua có hơi căng thẳng, lại có chút thả lỏng.
“Không sao.”
Anh nói với ta một hồi, đại ý là anh rất xin lỗi vì đường đột mời cơm chiều như vậy, tuy rằng ta có chút khẩn trương, nhưng cũng nghe rất nghiêm túc.
Tận đến khi ta nhìn thấy dấu hiệu chưa rõ ràng phía chân trời xa, dấu hiếu của tận thế. Trên máy tính của ta cũng có một cảnh báo nguy hiểm.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh rất có kiên nhẫn nhìn ta, cho dù ta vô cùng không hợp phép lịch sự cơ bản lúc đang nói chuyện đột nhiên lôi máy tính ra xem, anh thoạt nhìn cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là có chút tò mò nhìn ta. Anh tốt như vậy, ta lại không thể tham dự vào cuộc trò chuyện bày tỏ thân thiện tương tự.
Ta không có lựa chọn nào khác, ta chỉ có thể khiến anh quên mình, không thì anh sẽ nhớ rõ tất cả.
Do tác dụng của thiết bị mất trí nhớ, anh hôn mê gục trên bàn, lúc này, món ngọt anh gọi lúc trước cũng được bưng lên bàn.
Đây là lần đầu tiên ta ăn gì đó, bánh ngọt. Ta nhìn xoáy tóc trên dỉnh đầu anh, yên lặng ngồi đối diện anh ăn hết phần khối bánh ngọt này. Ta kỳ thực chẳng suy nghĩ gì về cảm giác lần đầu tiên. Ta chỉ là đương nghĩ: lần này anh lại phải lòng ai đây?
Bánh ngọt kem ăn rất ngon.
Nó khiến ta phải thành thực thẳng thắn vài chuyện với bản thân mình, không phải ta không yêu thích nhân loại, có lẽ vì ta đã chỉ gộp chung tất cả bọn họ. Bọn họ có thể thờ ơ tản mạn, bởi vì dù bọn họ có thể làm sai, vẫn còn cơ hội để làm lại. Bọn họ không hề nghìn người như một, chỉ là ta không có cơ hội tìm hiểu bất cứ một ai trong số họ, lạnh lùng hay là không thú vị chẳng qua là vì ta không tồn tại trong tầm mắt họ.
Mà mặc kệ như này hay như kia, ta vẫn nguyện ý tiếp tục công việc của mình như trước. Ta chỉ muốn anh, còn có những người giống anh, có thể được hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc này trước nay đều không thuộc về ta.
Hết PN1.
Beta:
Phiên ngoại 1.
Tất cả các sinh mệnh hay những vấn đề triết học liên quan đều chẳng quan hệ gì với ta.
Ta là ai, ta từ nơi nào đến, rồi sẽ đi về nơi đâu. Mấy vấn đề này chẳng có ý nghĩ gì với ta.
Bởi vì ta chưa từng sống.
Từ khi bắt đầu tồn tại, ta chỉ vì công việc mà tồn tại.
Ta không cần nước, không cần thực phẩm, không cần giấc ngủ.
Ta không có nhân thân, không có bằng hữu, không có nhà. Ta không cần yêu.
Ta chỉ có một cái tên thuộc về mình, mà cái tên thứ duy nhất ta có này, cũng chỉ đơn thuần là sự ngẫu nhiên hình thành của các con chữ chẳng có ý nghĩ gì.
Thế giới sống lại vô số lần trên tay ta, có vô số sinh mệnh nhờ đây mà sống sót, nhưng bọn họ chẳng có ý nghĩ gì với ta. Ta không sinh hoạt trong xã hội của nhân loại, ta không có nhận thức đạo đức và chính nghĩa xã hội tương ứng. Ta giải cứu thế giới bởi vì ta có ý thức trách nhiệm với công việc của mình. Ta thậm chí chẳng yêu thích nhân loại, bọn họ lúc nào cũng thờ ơ khinh khỉnh, đẩy thế giới vào hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ cũng đều nghìn người như một, có gương mặt lạnh lùng chẳng thú vị.
Bởi vậy, khi nguy cơ tận thế một lần nữa dẫn ta về phía anh, ta cho rằng anh cũng chỉ lại là một thường nhân nhàm chán, phạm phải chút sau lầm tiêu tiền như nước, lại đẩy thế giơi lâm vào nguy cơ.
Nhưng anh không phải người như vậy, anh là… một người tốt hơn nhiều lần so với đa số người khác.
Mà chuyện xảy ra đối với anh, lại hỏng bét hơn nhiều so với những gì anh đáng lẽ nên nhận được, chỉ cần anh rơi vào bể tính, thế giới cũng sẽ rơi vào huỷ diệt,
Một lần lại một lần, ta nhìn anh ngượng ngùng đỏ mặt, vui vẻ tươi vười, một lần lại một lần, ta gạt bỏ chúng khỏi dòng thời gian.
Điều lệ công việc của nhân viên quản lý thời không quy định rất rõ ràng, đối với nhân tố không ổn định đã tạo thành nhiều hơn năm lần sụp đổ trật tự như anh, chỉ có một phương pháp giải quyết: tiêu diệt.
Không phải giết chết bọn họ, bọn ta không giết người, bọn ta chỉ làm bọn họ chưa bao giờ được sinh ra, chuyện này đơn giản cực kỳ.
Nhưng ta không làm được. Ta chỉ có thể giải thích đây là vì sự đồng cảm và lòng trắc ẩn thưa thớt của mình đang cố gắng bảo vệ một sinh mệnh vô tội. Nhưng sự thực có phải như vậy không, anh tốt như vậy, thế giới này không thế không có anh, ta không đồng ý thế giới này không có anh.
Cho nên ta chỉ có thể một lần lại một lần khởi động lại, chế tạo đủ mọi loại sự kiện ngẫu nhiên xảy ra để phá vỡ khả năng nảy sinh tình yêu của anh.
Một trăm hai mươi sáu ngày, ta làm như vậy một trăm hai mươi sáu ngày.
Ở ngày thứ một trăm hai mươi bảy, vì ngăn cản anh dẫm lên số mệnh vốn có kia, ta ở cửa trạm tàu điện ngầm đụng anh một cái. Bổn ý của ta chỉ là kéo dài vài giây của anh, nhưng cà phê trong cốc của anh đổ hết lên người ta.
“Thực xin lỗi, ôi trời ạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Anh… Anh nói chuyện với ta.
“Là ta đụng anh.” Tim ta có chút đập loạn nhịp lại còn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, trong lòng một bên tính cách để anh quên mình, một bên lại có chút vui sướng khó hiểu.
“Nhưng áo khoác của cậu bị tôi làm hỏng.” Nghe được lời nói của ta, anh bình tĩnh hơn, nhưng hãy còn đầy lòng xin lỗi. “Hay là vậy, để tôi mời cậu ăn, hừm, cơm chiều linh tinh, coi như bồi thường.” Bên trong đồng tử màu nâu của anh loé lên ôn hoà và thân thiện.
“Được.” Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ta không cự tuyệt anh. Ta quan sát anh lâu lắm rồi, chưa từng bao giờ cách anh gần đến như vậy.
Hẹn xong thời gian và địa điểm, anh lại vội vã chạy đến chỗ làm. Ta lại có chút không biết làm gì, trước giờ ta chưa từng ăn cơm chiều cùng người khác. Bây giờ ta phải chuẩn bị gì đây? Bình thường lúc này, ta sẽ quanh quẩn trong công viên tìm một băng ghế dài, ngồi ở đó tính toán số liệu. Hiện tại, ta không biết làm gì, ngồi trên băng ghế, kinh ngạc nhìn bầu trời, đến tận khi thời gian cách bữa tối càng ngày càng gần.
Ta theo thời gian hẹn trước, xuất hiện tại địa điểm hẹn trước, phát hiện anh đã đến sớm hơn chờ ở nơi đó. Ta đột nhiên nhớ đến quy tắc giao tiếp ứng xử với người ta biết không nhiều, thế nhưng cũng không có quy tắc đến sớm này.
“Xin lỗi, tôi đến hơi sớm một chút, nên trước gọi một món ngọt nhé, hi vọng cậu không phiền.” Anh nhìn qua có hơi căng thẳng, lại có chút thả lỏng.
“Không sao.”
Anh nói với ta một hồi, đại ý là anh rất xin lỗi vì đường đột mời cơm chiều như vậy, tuy rằng ta có chút khẩn trương, nhưng cũng nghe rất nghiêm túc.
Tận đến khi ta nhìn thấy dấu hiệu chưa rõ ràng phía chân trời xa, dấu hiếu của tận thế. Trên máy tính của ta cũng có một cảnh báo nguy hiểm.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh rất có kiên nhẫn nhìn ta, cho dù ta vô cùng không hợp phép lịch sự cơ bản lúc đang nói chuyện đột nhiên lôi máy tính ra xem, anh thoạt nhìn cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là có chút tò mò nhìn ta. Anh tốt như vậy, ta lại không thể tham dự vào cuộc trò chuyện bày tỏ thân thiện tương tự.
Ta không có lựa chọn nào khác, ta chỉ có thể khiến anh quên mình, không thì anh sẽ nhớ rõ tất cả.
Do tác dụng của thiết bị mất trí nhớ, anh hôn mê gục trên bàn, lúc này, món ngọt anh gọi lúc trước cũng được bưng lên bàn.
Đây là lần đầu tiên ta ăn gì đó, bánh ngọt. Ta nhìn xoáy tóc trên dỉnh đầu anh, yên lặng ngồi đối diện anh ăn hết phần khối bánh ngọt này. Ta kỳ thực chẳng suy nghĩ gì về cảm giác lần đầu tiên. Ta chỉ là đương nghĩ: lần này anh lại phải lòng ai đây?
Bánh ngọt kem ăn rất ngon.
Nó khiến ta phải thành thực thẳng thắn vài chuyện với bản thân mình, không phải ta không yêu thích nhân loại, có lẽ vì ta đã chỉ gộp chung tất cả bọn họ. Bọn họ có thể thờ ơ tản mạn, bởi vì dù bọn họ có thể làm sai, vẫn còn cơ hội để làm lại. Bọn họ không hề nghìn người như một, chỉ là ta không có cơ hội tìm hiểu bất cứ một ai trong số họ, lạnh lùng hay là không thú vị chẳng qua là vì ta không tồn tại trong tầm mắt họ.
Mà mặc kệ như này hay như kia, ta vẫn nguyện ý tiếp tục công việc của mình như trước. Ta chỉ muốn anh, còn có những người giống anh, có thể được hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc này trước nay đều không thuộc về ta.
Hết PN1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook