Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 28: Về nhà

"Giết"

Tiếng nói vang lên, sắc đến gai người, lạnh lùng không quan tâm gì, tiếng nói vừa dứt, tiểu Siêu lập tức thực hiện, lao nhanh về phía mấy tên đội 9, Tống Tử Ngôn lập tức đi lên ngăn lại, không cho tiểu Siêu giết người.

Tiểu Siêu thấy có người lên chặn mình lại cũng không ngừng ngại mà giơ nấm đấm ra đấm thẳng về phía người chặn mình, nhưng sự chênh lệch về lv giữa Tống Tư Ngôn và tiểu Siêu quá cao nên Tống Tử Ngôn đã chặn lại được và hất cậu văng ra. Thấy tiểu Siêu bị hất văng ra và có dấu hiệu không ngừng được Hạo Thiên lập tức đi lên đỡ tiểu Siêu. Tống Tử Ngôn tức giận hét lên

"Các em đang giở trò gì vậy, nói giết là giết sao, chẳng phải chỉ là trò cá cược nhỏ sao"

"Hử, đúng, nó chỉ là trò cá cược nhỏ thôi, nhưng sâu bọ không thực hiện đúng giao kèo thì nên bị giết " Hạo Thiên lạnh lunhf trả lời

"Giết? Em gan quá nhỉ, em có biết nó là con của thiếu tướng không" Dư Mặc lên tiếng

"Biết, và tại sao em lại phải sợ nhỉ?" Hạo Thiên thản nhiên trả lời

"Em..." Dư Mặc định hét lên cái gì đó nhưng bị Tống Tử Ngôn chặn lại và nói "Giải tán, cuộc thi kết thúc, ngày mai lên đường trở về học viện"

Mọi người nghe tiếng giải tán thì lập tức rời khỏi, chỉ còn lại vài giáo viên, đội 9 thì run rẩy không đi được, nhóm Hạo Thiên thì đứng trên khán đài cùng Tống Tử Ngôn và Dư Mặc.

"Sao các em không đi" Tống Tử Ngôn hỏi

"Tại sao các em phải đi trong khi sâu bọ chưa thực hiện giao kèo, chưa nói đến việc thầy dám đánh tiểu Siêu đấy" Hạo Thiên nói, khuôn mặt tỏa sát khí, xung quanh mọi vật như muốn ngừng chuyển động, khuôn mặt đáng sợ đến nỗi ai đối mặt cũng tưởng như đang đứng trước thần chết

"Em, Chỉ là 1 tên nhóc mà cũng dám quá quắt " Dư Mặc tức giận nói

"1 tên nhóc sao, vậy để xem tên nhóc này có thể làm gì nhé" Nói rồi, Hạo Thiên ra hiệu cho tiểu Hắc, ngay lập tức, 1 luồng sáng trắng xuất hiện và 1 tiếng "bùm" vang lên

Tiểu Hắc đang càng ngày càng to ra, nó đang trở về với hình dạng vốn có, trở thành 1 con Hắc Long màu đen, đôi cánh màu đen to lớn vỗ mạnh trong không gian làm không gian trở nên náo động, mọi người xung quanh ai thấy cũng kinh ngạc hòa cùng sự hoảng sợ.

Dư Mặc run rẩy nói "Hắc..... Hắc Long"

Tống Tử Ngôn cũng kinh ngạc " sao em lại có nó, loài rồng vốn kiêu ngạo, không phục tùng ai bao giờ, vậy làm sao nó có thể là pet của em"

"Sao vậy, đánh người của em bây giờ em đánh lại nhé" Hạo Thiên nở 1 nụ cười tươi, nhưng trong đó là hòa cùng sát khí vô tận

"tiểu Hắc, lên" Hạo Thiên nói rồi chỉ tay về phía Dư Mặc và Tống Tử Ngôn, tiểu Hắc nhận được lệnh lập tức thực hiện, bay thẳng về phía 2 người, cùng lúc này, khi tiểu Hắc sắp xuất chiêu thì vang lên 1 giọng nói làm nó phải ngừng lại

"Haizzz, được rồi, giỡn tới đây thôi, vậy là đủ dọa cho 1 trận rồi" Thiên Vũ Phong bước ra từ trong mấy người giáo viên rồi nói

"Hey, thầy làm mất hứng quá đi mất, tiểu Hắc về" Hạo Thiên bễu môi tỏ ý không hài lòng nói

Lúc này, Dư Mặc và Tống Tử Ngôn định né tránh nhưng nghe vậy lập tức ngừng lại, còn những người xung quanh thì chạy, ngất xỉu,...

Tiểu Hắc nhận được lệnh lập tức biến trở lại hình dạng chibi và đậu trên vai Hạo Thiên. Lũ nhóc phía sau nghe nói là giỡn thôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chúng cứ tưởng là Hạo Thiên định hốt 2 người đó thật chứ.

Tống Tử Ngôn bước ra nói "Em, em hay lắm, khi về trường thầy chắc chắn sẽ nhờ đại tướng đến phân xử"

"sao phải phiền thầy mời nhỉ, em mời tới giúp thầy ngay bây giờ luôn" Hạo Thiên nói

Không hiểu rõ câu nói của Hạo Thiên, Tống Tử Ngôn nói "em nói mời ngay là sao hả"

"Khỏi mời, ta ở đây" 1 tiếng nói vang lên, đồng thời cũng xuất hiện một người đàn ông, ông ta là cha của Hạo Thiên, là Đường Thiên Long, đại tướng trẻ nhất của Thiên Vũ đại lục.

"Sao ngài, ngài lại ở đây" Dư Mặc kinh ngạc nói

Nhưng phớt lờ câu hỏi của Dư Mặc, Đường Thiên Long đi về phía Hạo Thiên và tiểu Siêu, ông giơ cánh tay ra, lúc này Hạo Thiên thấy hơi nghi nghi, nhưng vừa định lui ra thì

"Binh"

"Bốp"

Tiếng 2 đứa bị đánh vào đầu vang lên, u 1 cục. Đường Thiên Long nói "con hay quá ha, tự đi kiếm pet, rồi vác cả 2 siêu thần thú về làm pet. Bây giờ lại còn muốn đánh cả hiệu trưởng, cả 2 hay lắm đấy"

"Sao đây, sao pa ại ở đây, chẳng phải bây giờ pa nên ở nhà với mẹ sao" Hạo Thiên lơ câu nói của Đường Thiên Long và nói

"Ờ thì, ta có việc đi ngang đây ấy mà"

"Xạo vừa thôi, nghe ông kể lại cái gì rồi nên mới đến đây đúng không" Hạo Thiên nói

"Làm gì có chứ" Đường Thiên Long giật mình, có vẻ như đã bị nói trúng tim đen rồi

"À, đại tướng này, sao ngài lại ở đây vậy" Dư Mặc có vẻ còn chưa roc tình hình ra sao nên hỏi

"Ta ở đây làm gì không quan trọng, quan trọng là, ngươi và Tống Tử Ngôn, ngon lắm, dám đánh con ta, các ngươi hay lắm giờ sao đây" Đường Thiên Long giận dữ nói

"Ta, ta...ta chỉ là đang giáo huấn học sinh thôi" Tống Tử Ngôn biện minh nói

"Giáo huấn, vậy giờ ta với ngươi cùng giáo huấn" vừa nói, Đường Thiên Long vừa bẻ ngón tay kêu răng rắc báo hiệu cho việc ông sẽ đánh với Tống Tử Ngôn

"Thôi thôi, hết chuyện rồi, pa về với mẹ đi, mà con nghĩ pa bỏ công tới đây chắc cũng phải có chuyện gì muốn nói với con chứ? " Hạo Thiên ngăn lại và nói

"À, ta có tin mừng cho con đây, mẹ của con có em bé đấy" Đường Thiên Long cười nói

"WTF, con đi mới có mấy tháng mà pa với mẹ lại" Hạo Thiên kinh ngạc nói

"Haizzz, thôi được rồi, khi nào học viện cho nghỉ con sẽ về nhà thăm mẹ" Hạo Thiên nói rồi ra vẻ như đang kêu pa mình về

"Được thôi, tạm biệt các con" Đường Thiên Long ôm hôn 2 đứa con của mình, là Hạo Thiên và tiểu Siêu. Rồi ông phóng đi mất.

"Giờ, tên 3D kia, làm hay không làm đây" Hạo Thiên quay xuống mấy tên đội 9

"L...Làm, chúng tôi sẽ làm" chúng đồng thanh nói

Chúng quay, quay rồi lại quay và sủa

"Gâu, gâu gâu"

Lũ nhóc Hạo Thiên đứng cười, chúng ôm bụng cười lăn lộn trên khán đài, Hạo Thiên cũng cười, nhưng là nụ cười khinh bỉ

"Nếu không còn việc gì nữa, tụi em đi đây" rồi Hạo Thiên quay mặt đi, lúc này không ai ngăn, không ai cản lại, vì cản lại chỉ có mà rước họa vào thân.

Về tới lều của mình mà lũ nhóc vẫn không hết cười, cả ngày, cả lũ dành thời gian chơi, nói chuyện rồi đi dạo, Hạo Thiên và tiểu Siêu thì khỏi nói, lúc nào cũng đọc sách. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tập trung lại máy bay của mình rồi cùng lên máy bay quay về trường. Trở lại KTX, chúng được nghỉ 1 tuần sau chuyến đi, nên chúng rất rãnh và không có gì làm, nên cùng bàn chuyện với nhau.

Mộc Lâm:"sao chúng ta không về nhà 3 ngày rồi 4 ngày còn lại chúng ta cùng tập trung lại trên trường sau đó qua nhà Boss chơi nhỉ"

Mộc Sinh:" ý kiến hay"

Hàn Minh Kỳ:"được đấy chứ"

Trần Thống Trung:"Boss thấy sao"

Hạo Thiên: "Hửm, nãy giờ các cậu nói gì vậy"

Lưu Vân:" Boss thấy sao nếu chúng tớ đi về nhà 3 ngày rồi 4 ngày còn lại chúng tớ sẽ sang nhà Boss chơi"

Hạo Thiên:"cũng được thôi, sáng ngày thứ 4 tôi sẽ đợi các cậu trước cổng trường"

"Đồng ý" cả lũ đồng thanh nói

Rồi chúng lại cùng nhau nói chuyện, đùa giỡn, có vẻ 2 nhóc pet của Hạo Thiên hòa nhập rất nhanh, chúng đụng ai cũng nói chuyện, đụng ai cũng giỡn được và cũng ăn rất nhiều, sáng ngày hôm sau, chuẩn bị tất cả xong xuôi thì ai về nhà nấy, chúng hẹn nhau buổi sáng ngày thứ 4 sẽ gặp nhau. Tạm biệt nhau và lên đường. Hạo Thiên với tiểu Siêu thì không đi về, ở lại KTX.

Bây giờ là buổi chiều ngày thứ 3, trong khi Hạo Thiên đang đi dạo thì gặp lại mấy người nhóm Lâm Phi đang ngồi trên hàng ghế đá không làm gì cả. Cậu chủ động tiến lại và nói

"Yo, các cậu không về nhà sao"

Bất ngờ, cả lũ quay qua thì thấy Hạo Thiên lập tức quỳ xuống nói

"Chủ nhân, người khỏe"

"Đứng dậy đi, các ngươi sao ở đây, không về nhà sao" Hạo Thiên cười nhẹ đáp

"Chúng tôi làm gì có nhà để mà về chứ ạ" cả lũ buồn bã nói

"Oh, ta xin lỗi" Hạo Thiên cũng vội vàng trả lời

"Không sao đâu ạ, mà người không về nhà sao" Kiều Hiên nhanh chóng trả lời

"Ngày mai ta mới về, mai các ngươi có muốn về nhà ta chơi không" Hạo Thiên nở nụ cười

"Được ạ? " Lâm Băng Liên nói

"Đương nhiên rồi, đã là người của ta thì đương nhiên cũng có thể về nhà ta" Hạo Thiên nói

"Cảm ơn người" cả đám nói

"Vậy sáng ngày mai, các ngươi mà trễ nữa thì xác định đi" Hạo Thiên nở nụ cười đe dọa

"Vâng" cả đám rùng mình nói

Trở lại với căn phòng trong KTX, Hạo Thiện với tiểu Siêu ngồi trên giường đọc sách, bỗng Hạo Thiên hỏi

"Này, làm cách nào để chữa bệnh nhanh nhất có thể đây"

"Cậu không nhận ra sao thưa cậu chủ" tiểu Siêu thản nhiên đáp

"Nhận ra cái gì? " Hạo Thiên nói, như thể mình không biết cái gì cả

"Thì việc cậu gần con gái không còn bị nổi da gà hay nôn ói nữa ấy, chẳng phải mỗi lần nói chuyện với Lâm Băng Liên cậu hoàn toàn bình thường sao" tiểu Siêu giải thích

"Ahhhh, không ngờ đấy, cách của ngươi vậy mà hiệu quả." Hạo Thiên kinh ngạc hét lên. Cậu mừng cho mình, vậy là từ nay hết phải lo về tương lai sau nay sẽ không có gái theo rồi, haizzz, làm thời gian trước lo gần chết mất.

"đương nhiên rồi, tôi chỉ thì chắc chắn sẽ được" tiểu Siêu đắc ý cười vui vẻ

"Khi về ta nhất định sẽ dắt các ngươi đi chơi" Hạo Thiên cười to nói

Rồi cả 2 cùng nhau nói chuyện, đọc sách rồi lại đi ăn tối sau đó quay lại phòng và đọc sách tiếp tới tối và đi ngủ.

Sáng hôm sau, tức sáng ngày thứ 4, Hạo Thiên và tiểu Siêu tỉnh dậy sớm sau đó chuẩn bị mọi thứ, thu xếp hành lý chỉnh tề, cùng đi xuống sân. Ra tới cổng trường, Hạo Thiên kinh ngạc không ngờ rằng lũ đó lại sợ tới nỗi tới sớm như vậy.

Nhóm Lâm Phi thấy Hạo Thiên lại thì lập tức chạy lại và nói

"Chào ngài, chúc buổi sáng tốt lành"

"Sớm quá đấy, các ngươi sợ tới vậy sao" Hạo Thiên cười nói

"À, vâng ạ, hihi" cả đám cười đáp

Rồi cùng nhau đứng đợi lũ nhóc, tầm 10p sau thì 2 anh em sinh đôi Mộc Lâm tới, 20p sau nữa thì Hàn Minh Kỳ, Trần Thống Trung cũng tới, chỉ còn lại nhóm cuối cùng là 2 anh em sinh đôi Lưu Dạ. Hạo Thiên cũng ráng đợi, đợi khoảng thêm 20p nữa thì có 2 đứa nhóc chạy tới, đầu tóc còn bù xù, rối cả lên. Đó là Lưu Vân và Lưu Dạ, chúng chạy tớ và cười ngại ngùng nói

"Xin lỗi mọi người, chúng tớ ngủ quên mất"

"Được rồi, vậy là mọi người đã đến đủ" Hạo Thiên cười tươi nói, sau đó cậu dùng đồng hồ đeo tay mã F-75 có thể dùng để gọi điện, nghe nhạc và xem giờ để gọi cho người quản gia. "Chào bác, bây giờ bác có thể tới rước con rồi ạ" rồi cậu nở 1 nụ cười

"Vâng thưa cậu chủ" Người quản gia đáp

Tầm 30p sau, 1 chiếc xe bay bay tới, chiếc xe lớn và dài tầm 3m, màu đen bóng. Lúc này người quản gia bước xuống xe và nói "Chào cậu chủ, xe đã tới ạ"

Rồi cả đám cùng nhau lên xe, cả nhóm Lâm Phi ai cũng thích thú, mê mẫn chiếc xe mà họ đang đi. Chúng nghĩ có làm cả đời chắc cũng không được ngồi vậy mà nay lại ngồi xe trên nó, 1 chiếc xe sang trọng. Cả đám ngồi trên xe trò chuyện, ăn bánh và cùng nhau đùa giỡn, vì xe rất rộng mà.

Tới nơi, cả đám kinh ngạc trước ngôi nhà của Hạo Thiên, đây mà nói là ngôi nhà thì hoàn toàn sai lầm, phải nói là 1 biệt thự, mà nói biệt thự thì cũng còn hơi nhỏ, nó quá to lớn, nội cái cổng vào thôi đã to và dài cả cây số rồi thì bên trong còn tới cỡ nào nữa chứ. Nhất là nhóm Lâm Phi, mắt sáng rực lên, kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.

Bây giờ trước cửa đang có 1 dàn người, 3 người đứng đầu và phía sau là những hầu gái, người làm trong nhà. 3 người đứng đầu có 2 người đàn ông và 1 phụ nữ đang mang thai. Đó chắc chắn là cha, mẹ và ông của Hạo Thiên rồi. Hạo Thiên đi trước tiến vào bên trong, rồi bước chân nhanh dần, chạy nhanh tới chỗ người phụ nữ, rồi chợt ôm chầm lấy. Nở 1 nụ cười thật tươi

"Chào mẹ, lâu rồi không gặp, con nhớ mẹ lắm"

Người phụ nữ đó chính là mẹ cậu, Vương Thiên Nhi và 2 người đàn ông tất nhiên là Đường Thiên Long với Đường Thiên Bảo.

Vương Thiên Nhi cười nhẹ, đưa tay bế cậu lên, rồi hôn cậu 1 cái, cậu cũng hôn lại rồi Vương Thiên Nhi nói "Chào con, mừng con về nhà"

Rồi Vương Thiên Nhi đưa Hạo Thiên cho Đường Thiên Long bế, ông ta cũng ôm, hôn Hạo Thiên rất nhiều, rồi nói "Mừng con về nhà"

"Chào pa, con về rồi đây" Hạo Thiên hôn lại và cười nói

Rồi Đường Thiên Long thả cậu xuống, cậu cười tươi. Lũ nhóc thì há hốc mồm, chúng không tin được rằng Boss lại có những cử chỉ đáng yêu như vậy, cũng giống những đứa trẻ 5, 6 tuổi khác, cũng ôm hôn cha mẹ mình, cũng cười 1 cách đáng yêu như vậy.

Lũ nhóc nhanh chóng chạy lại phía Hạo Thiên và cuối đầu nói "chúng cháu chào cô, chú và ông ạ"

"Chào các cháu" 3 người nói

"Mừng các cháu đến chơi" Vương Thiên Nhi cười nói

"Được rồi, chúng ta vào trong thôi, Hạo Thiên con chuẩn bị phòng cho các bạn được không" Đường Thiên Long nói

"Vâng, được ạ" Hạo Thiên nói

Vào bên trong càng đáng kinh ngạc hơn, 1 sự lung linh sang trọng, nguy nga đến không ngờ, rộng đến không ngờ. Hạo Thiên dắt cả đám lên 1 căn phòng ở tầng 2, căn phòng rất rộng và cũng rất nhiều giường trong này, có vẻ như đây là phòng cho những người khách ở nhờ lại. Hạo Thiên quay sang cả lũ rồi nói "Chúng ta ở đây đi, dù sao phòng tôi cũng không đủ cho tất cả, hay là các cậu muốn riêng mỗi người 1 phòng hơn"

"Không, được rồi Boss, tớ muốn ở chúng hơn" Hàn Minh Kỳ vội vàng nói

"Đúng đấy" cả đám đồng thanh nói

Cả đám chọn chỗ ngủ cho mình rồi cùng ngồi xuống nói chuyện, đùa giỡn với nhau. Nhóm Lâm Phi cũng nhập cuộc, chơi rất nhiệt tình và không e ngại gì. Còn Lâm Băng Liên, cô bé là con gái nên rất ngại ngùng và e ngại khi chơi với cả 1 đám con trai.

Hạo Thiên bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng của pa mẹ cậu, bước vào phòng thì thấy mẹ cậu đang ngồi đọc sách, cậu tiến lại, ngồi lên giường và nói "mẹ ơi, mẹ có em bé ạ"

"Đúng vậy, sau này con sẽ có 1 đứa em đấy" Vương Thiên Nhi cười nói

"Là trai hay gái ạ" Hạo Thiên ngây thơ nói

"Là con gái đấy, 1 đứa em gái" Vương Thiên Nhi nói

"Oh, là 1 đứa em gái sao, con thích lắm ạ" Hạo Thiên tỏ vẻ thích thú nói

"Thôi, con về phòng đây, mẹ nghỉ ngơi tốt ạ" Hạo Thiên cười nói rồi hôn mẹ mình 1 cái. Cậu bước ra khỏi phòng mẹ mình và quay về phòng mình.

Đi trên hành lang, cậu bâng khuâng nghĩ, lại là 1 đứa em gái ư, phiền phức thật, sao không là em trai nhỉ, haizzz, mà thôi dù sao nó cũng là em mình.

Về tới phòng, bước vào phòng thì thấy 1 bãi hỗn độn, mền gối quăng tùm lum, đồ đạc cũng nằm rải rác trên sàn. Nhìn thấy khung cảnh này, Hạo Thiên tức giận quát "các cậu làm cái gì vậy, phòng rối hết cả lêb rồi, dọn dẹp nhanh lên"

Lũ nhóc thấy Hạo Thiên tức giận cũng nhanh chóng làm theo, nếu không không biết hậu quả sẽ ra sao. Dọn dẹp xong xuôi, Hạo Thiên nói "xuống phố chơi không, đi xuống đí tham quan và ăn uống 1 chút gì đó đi"

"Vâng"cả đám mắt sáng rực nói

Rồi cùng nhau đi xuống phố, ở đây nhà cửa đông đúc, người qua lại cũng rất nhiều và tấp nập, cũng có rât nhiều cửa hàng, đủ loại cửa hàng, nào là cửa hàng quần áo, ăn uống, giày dép, sách các loại,.....

Đầu tiên, chúng tấp vào cửa hàng ăn, gọi cả 1 chỗ thức ăn thật lớn, hơn phân nữa thức ăn là tiểu Quang và tiểu Hắc ăn. Rồi Hạo Thiên đi trả tiền và cùng nhau đi dạo tiếp, tiếp theo, chúng vào của hàng quần áo, ở đât có rất nhiều đồ, Hạo Thiên nhìn đồ ở đây và nhìn lại đồ của nhóm Lâm Phi, cậu bảo "Lâm Phi, mỗi người trong nhóm cậu lựa 10 bộ đồ đi"

"Nhưng, chúng tôi làm gì có tiền trả ạ" Lâm Phi nói

"Ta kêu chọn thì mau chọn đi" Hạo Thiên gắt lên

"Vâng" Cả đám Lâm Phi nói

"Các cậu nữa, chọn đi " Hạo Thiên chỉ về phía đám nhóc của mình

"Cảm ơn Boss" chúng vui vẻ nói và đi tìm cho mình những bộ quần áo mà mình thích. Còn Hạo Thiên và tiểu Siêu thì tách ra đi chung với nhau, cũng đi chọn cho mình vài bộ đồ. Xong xuôi thì cũng mất tầm 2 tiếng, không ngờ bọn nhóc lại chọn đồ lâu như vậy.

Bọn nhóc quay lại với đống đồ, chúng tí tửng nói "xong rồi Boss, chúng ta đi tính tiền thôi"

"Được" Hạo Thiên cười nói

Đứng quầy tính tiền, người thanh toán tiền là 1 cô gái trẻ, cô ta nói "chào em, em muốn tính tiền à" với nét cười trên gương mặt xinh đẹp

"Vâng, chị tính cho em tất cả chỗ này" Hạo Thiên chỉ về đám nhóc phía sau

"Được, các em xếp hàng lần lượt nhé" cô ta cười tươi với bọn nhóc. Chúng xếp thành hàng dài và theo thứ tự để từng đống đồ của mình lên, khi tới lượt Lâm Băng Liên thì Hạo Thiên bỗng nói "dừng lại, Băng Liên sao lại chọn có 1 bộ vậy"

"Tại vì.... vì...vì..." Lâm Băng Liên lắp bắp nói

"Vì cái gì" Hạo Thiên nói

"Vì tớ sợ không đủ tiền" Lâm Băng Liên ngại ngùng nói

Rồi Hạo Thiên câm nín, bọn trẻ cũng câm nín theo, chúng không biết nói cái gì nữa. Mà Lâm Băng Liên sợ cũng đúng thôi vì cửa hàng này, là 1 trong những chi nhánh lớn của shop thời trang đứng đầu đại lục. Băng Liên sợ Hạo Thiên không đủ tiền cũng là 1 lẽ đương nhiên.

Hạo Thiên thở dài "Haizzzz, cậu không cần lo, cô, đi lựa giúp cô ấy 10 bộ đồ nào đẹp chút đi, không kể giá cả" vừa nói, Hạo Thiên chỉ tay về phía 1 nhân viên trong cửa hàng.

"Nhưng..." Lâm Băng Liên băn khoăn

"Không nhưng nhị gì cả" Hạo Thiên lạnh lùng nói

Vậy là Lâm Băng Liên đi với người nhân viên nữ trong cửa hàng, vì còn Băng Liên nữa nên nhóm Hạo Thiên phải nhường chỗ cho những vị khách khác. Những vị khách đó nãy giờ cũng đang xì xào vì tại sao lại có 1 lũ nhóc, và 1 lũ trong như ăn mày này vào 1 cửa hàng sang trọng như vậy. Nhiều người còn tỏ rõ thái độ khinh miệt của mình. Hạo Thiên không thèm để tâm đến, vì cậu vốn không muốn phải bận tâm đến sâu bọ.

Khoảng tầm 30p sau, Lâm Băng Liên trở lại với 10 bộ đồ. Cô đặt nó trên nơi tính tiền, Hạo Thiên thì đi lại và nói "tính tiền giúp cháu đi ạ" rồi nở 1 nụ cười nhẹ làm sao dộng lòng người.

Người tính tiền đứng bấm máy và khoảng 3p sau, cô ta nói "của em là 1000 vạn tinh tệ, tức 10 vạn linh tệ"

"Đây, của chị đây ạ" Hạo Thiên đưa cho người nhân viên 1 chiếc nhẫn màu xanh lá.

Ở Thiên Vũ đại lục, tiền là 1 khối hình chữ nhật, linh tệ có màu xanh đậm, 1 khối linh tệ bằng 100 tinh tệ. Tinh tệ thì có màu vàng óng, 1 khối tinh tệ bằng 100 kim tệ. Còn kim tệ là 1 đồng xu màu đồng. Và chiếc nhẫn mà Hạo Thiên đưa là 1 không gian trữ vật, nó giống không gian hệ của Hạo Thiên nhưng kích thước nhỏ hơn và chỉ được dùng để chứa đồ.

Người nhân viên nhận lấy chiếc nhẫn và bỏ nó vào trong 1 chiếc máy hình vuông. Tầm 1p sau người nhân viên vui vẻ cười nói "Vâng, đã đủ tiền rồi ạ, đồ của quý khách đây"

"Vâng, cảm ơn" Hạo Thiên cười

Những người khách phía sau khi nghe nói tất cả tiền đồ là 10 vạn tinh tệ thì kinh ngạc, và cũng có phần khinh thường, nghĩ rằng bọn nhóc như vậy làm sao có nhiều tiền như vậy chứ, tới ta còn chưa có nữa là. Nhưng giờ phút mà người nhân viên nói Hạo Thiên đã đưa đủ tiền rồi thì tất cả đều câm nín, không dám kinh thường nữa, vì biết đâu đây là con cháu của 1 đại gia tộc nào đó. Thế là im lặng cúi đầu đi không dám nhìn đám Hạo Thiên nữa.

Lúc này, Hạo Thiên quay qua bảo "Các người, lựa lấy 1 bộ và đi thay ra, sau đó đem tất cả các bộ còn lại đưa ta cất, về đến nhà sẽ đưa lại các người sau"

"Vâng vâng" tất cả đồng thanh nói và cùng nhau đi thay đồ, Hạo Thiên cũng đi thay bộ đồ ra, 1 bộ đồ với chiếc quần màu đen dài và chiếc áo màu đỏ có nón. Hạo Thiên và tiểu Siêu xong rồi thì đứng đợi, tầm 30p sau nữa, Hạo Thiên bực bội, không lẽ mấy người này mặc từng bộ rồi bộ nào vừa ý mới mặt sao trời.

5p sau, Hạo Thiên thấy có người ra, là Lâm Băng Liên, cô bé trong 1 chiếc váy màu xanh biển xọc caro và chiếc áo màu trắng tinh, chiếc tất màu đen dài kéo cao hơn đầu gối, đôi giày búp bê màu đen với 1 chiếc nơ kế bên. Mái tóc được buột 2 chùm bằng sợi dây lụa màu đỏ sọc trắng. Nhìn cô bé đẹp vô cùng, nhìn cứ như 1 chú mèo nhỏ vậy.

Hạo Thiên nhìn 1 chút, rồi cười nhẹ nói "nhìn cậu đẹp thật đấy, như vầy mới đúng chứ"

"C....Cảm ơn chủ nhân" Băng Liên ngại ngùng nói

Hạo Thiên mỉm cười không nói gì, trong bầu không khí ngại ngùng kéo dài thêm 30p, cuối cùng lũ nhóc con cũng ra, Hạo Thiên giận dữ nói "hay quá, các cậu mặc từng bộ xong rồi mới lựa hay sao vậy hả"

"Haha, Boss, cậu thông cảm cho chúng tớ đi" bọn nhóc cười nói

"Được rồi, đưa đồ đây" Hạo Thiên nói, rồi cậu lấy từng bộ đồ bỏ vào không gian hệ của mình. Cậu lại nói "Bây giờ chúng ta đi ăn cái gì đó đi"

"Vâng vâng" bọn nhóc cười đáp

Rồi cả đám cùng nhau đi kiếm cái gì đó ăn, vào 1 cửa hàng hamburger và gọi các món ăn, chúng ăn, nói chuyện vui vẻ với nhau. Tới khi có 1 tên đô con đi với 1 tên công tử bột có mái tóc màu vàng dâm dê.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương