Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
-
Chương 32: Tiềm năng của con người (1)
“Một…Hai…Ba…”
“Chín Chín..Một trăm…Một trăm lẻ một…”
“Chín trăm chín chín…Một ngàn!”
Hitomi thân mang phụ trọng đầy đủ một trăm kí lô, vừa đếm vừa cúi người hít đất.
Hiện tại, một ngàn cái chính là cực hạn của cậu khi mang phụ trọng thêm vào, không tính bất kì năng lực hay skill khôi phục, chỉ thuần túy nhục thể.
Bởi vì Hitomi phát hiện ra, rèn luyện áp bách tiềm năng bản thân, đột phá cực hạn của chính mình, là phương pháp tốt nhất để phá vỡ rào cản LV3 trước mắt.
Cứ mỗi ngày tập luyện như vậy, hưởng thụ cảm giác mạnh lên từng chút một, từng tế bào nhảy cẫng reo hò, quả thật khiến người mê say.
Hitomi biết chỉ thiếu một cơ hội để đột phá tấm màng mỏng và chính thức đặt chân lên cảnh giới mới. Lúc đó, chiến lực của cậu khẳng định sẽ được tăng lên vô cùng kinh khủng.
Lại nhìn về hướng vườn hoa, nơi Momo đang chạy bộ không ngừng để nâng cao sức chịu đựng của bản thân. Theo lời khuyên của Hitomi thì cô bé cũng mang trong mình tám kí lô phụ trọng, mặc dù không nhiều nhưng thích hợp với giai đoạn hiện tại của Momo.
“Coi thử…Ồ…Bảy giờ rồi sao?”
Kiểm tra đồng hồ trên tay, cậu gọi lớn:
“Momo ơi, vào ăn sáng rồi chuẩn bị thôi. Mấy đứa kia có lẽ sắp tới đó!”
“ỪMmmm…! Đợi mình tí, xong rồi đây!”
Bữa sáng là món bánh mỳ ốp la truy ăn kèm với dưa leo truyền thống. Vừa tập thể dục mệt rã rời hai bạn trẻ nghiến ngấu với tốc độ ánh sáng, chỉ trong chốc lát đã bốc hơi toàn bộ bàn đồ ăn.
Tám giờ, Midoriya, Uraraka, Kirishima, Sero, Jiro và Asui; sáu đứa kia đã tề tựu đông đủ. Tụi nó đều choáng váng trước sự chênh lệch “gia cảnh” khủng bố giữa mọi người. May mắn là vẻ hào hứng của Momo cũng giảm bớt phần nào sự lo lắng và dè dặt của bầu không khí lúc này.
“Tiếp theo tụi mình làm gì hở, Kizari – kun?”
Asui hỏi khi cả bọn đi tới sân sau đã được dọn trống thành một bãi lớn, rộng tầm 7*7 mét vuông.
“Đây là khu đất vốn dành cho bãi đỗ xe nhà Yaoyozoru, tớ đã dọn dẹp để chúng ta có thể luyện tập năng lực mà không lo ảnh hưởng đến chỗ khác.”
“Thiệt tình đã mong có nhiều người hơn, vì tớ không chỉ mời các cậu đến rèn luyện năng lực, mà còn bàn một việc nữa…”
“Vấn đề gì khiến cậu chăm chú vậy?” – Jiro tò mò.
Nhìn xung quanh mọi người đồng dạng thắc mắc. Hitomi chậm rãi nói:
“Là vụ nhà báo đột nhập trường chúng ta ngày hôm qua…Các cậu nhớ chứ!”
“Tất nhiên!”
“Nhưng cái đó được giải quyết rồi mà…Đâu cần chúng ta phải bận tâm nữa!”
“Không…đấy mới chính là điều tớ đau đầu suy nghĩ!”
“Các cậu thử nhớ lại coi, khi học sinh ra về, cánh cổng nó trông thế nào?”
“Kizari – kun, KHÔNG LẼ…!?”
Midoriya hốt nhiên la lên, làm mọi người giật mình. Thằng nhóc không để ý sự thất thố của bản thân mà hướng về phía Hitomi vẻ dò hỏi.
“ỪM! Đúng như cậu nghĩ đó Midoriya…!”
Hitomi gật đầu đáp.
“Hãy khoan…Hai người đang nói định nói gì thế. Tui chưa hiểu rõ lắm!”
Kirishima vẻ mặt ngu ngơ nói.
“Là như vầy…”
Không kịp Hitomi trả lời, Midoriya đã lên tiếng giải thích thay cho cậu.
“Ý của Kizari – kun muốn nói là, cánh truyền thông với đám nhà báo, phóng viên đó, lấy đâu ra sức mạnh để đập nát cánh cửa sắt tự động dày tới ba tầng của trường chúng ta mà tiến vào chứ! Mấy cậu xem xét đi!”
Hít hà…!
Sáu người còn lại chợt hít một hơi lạnh, vì giờ họ mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Chưa hết…”
“Nếu suy luận tiếp tục, một sức mạnh ghê gớm đến thế, họ đột nhập vào trường chúng ta nhằm mục đích gì… Chỉ là khiêu khích hay đó là một âm mưu đen tối…”
“Mà bởi vì vụ việc không hề gây ảnh hưởng đên vật dụng hay làm hư hao tài sản trường học. Thậm chí nó cũng không gây thương tổn đến học sinh.”
“Chính điểm này đã lộ ra sự đáng ngờ!”
Midoriya nói liên thanh một trang thật dài, nhưng không thể không phủ nhận phân tích của thằng này, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể phân tích thấu triệt được dụng ý mà Hitomi muốn trình bày.
Đột nhiên, cậu cảm thấy thương xót thay cho Bakugo…Tìm ai không được, cứ nhăm nhe vào một đối thủ như Midoriya, trước sau gì cũng ngã chổng vó mà thôi.
Học bá thế giới…Người thường sao có thể hiểu!!!
Hitomi lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của mọi người về những lời lẽ Midoriya vừa đưa ra lúc nãy…
“Chúng ta nên dừng bàn việc đó ở đây! Rốt cuộc tất cả chỉ là phân tích và lập luận. Hiện tại chưa ai có thể chứng minh được suy đoán của bọn mình là chính xác…”
“Cho nên, hôm nay, kế hoạch rèn luyện nhằm giùm các bạn có thể định ra được phương hướng phát triển của chính bản thân…”
“Tớ có cảm giác không tốt lắm trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng nước tới thì đất chặn.”
“Dĩ nhiên rồi, tụi này luôn ủng hộ lớp trưởng! Nhưng mà mỗi đứa đều có một năng lực khác nhau, cậu nói cụ thể cách chỉ rõ hết từng đứa được không?”
Sero hỏi với giọng nghi ngờ, vì bản thân cậu ta cũng còn chưa biết rõ về người khác bao nhiều. Bằng cách nào mà Kizari…
“Cứ yên tâm, tớ đã chuẩn bị phương án hết rồi…Midoriya, cậu giúp tớ một việc…”
“Hửm…? Kizari – kun?”
“Tớ biết cậu có sở thích sưu tầm và phân tích năng lực của những bạn khác. Cậu có mang cuốn sổ ghi chú đó không thì cho mình mượn một lát.”
“Đợi tí…Nó đây Kizari…!”
Midoriya lục lọi chiếc ba lô eo hẹp; lấy ra một tập vở mỏng, đã ố vàng và xạm đen.
“Nhìn nó sao thê thảm vậy Midoriya?”
Hitomi cau mày ngạc nhiêm hỏi. Đúng ra với tính cách thanh niên này, phải quý sách như quý vàng mới đúng chứ.
“Cái đó…Là do hồi cấp hai, Kacchan đã từng cho nó một cú Bùm…Nên giờ nhìn thế này đây!”
“BAKUGO???”
Sáu đứa còn lại đồng thanh la lên.
“Ừm…! Tại hồi ấy mình còn yếu kém lắm, nên cậu ta hay lấy mình ra làm trò đùa.”
Kirishima vỗ vai Midoriya vẻ mặt thông cảm nói:
“Chuyện cũ thôi, cho nó qua đi Midoriya, chú tâm vào hiện tại quan trọng nhất!”
“Ừ, tớ cũng nghĩ thế…Kizari – kun?”
“Đợi mình suy nghĩ xíu đã…”
Hitomi đưa tay ra dấu cả bọn im lặng, nhưng thực tế đang thông qua dị năng quan sát thuộc tính mấy đứa kia…
Tên: Kirishima Ejiro
LV 1 +5
*Quirk: Harden (LV1 +5)
Tên: Sero Hanta
LV 1+4
Quirk: Tape (LV1+6)
Tên: Jiro Kyoka
LV1 +3
Quirk: Ear Jack (LV1 +6)
Tên: Asui Tsuyu
LV 1+4
Quirk: Froggy (LV1+6)
Tên: Yaoyorozu Momo
LV 1+ 4
Quirk: Creative (LV1 +5?)
Tên: Uraraka Ochaco
LV1+3
Quirk: Zero Uravity (LV1 +4)
Tên: Midoriya Izuku
LV1 +4 (LV4)
Quirk: One for All
Momo thông qua quãng thời gian rèn luyện vừa rồi, đã đột phá một mốc nhỏ thể chất, từ LV1+3 lên LV1+4. Mặc dù chỉ đạt được +1, thế nhưng đây là một đạo cửa khảm thuộc về bậc một trung cấp. LV1 +7 trở lên chính là cao cấp.
LV2 thể chất anh hùng thậm chí có thể cứng rắn giang sắt thép, ngăn cản được phổ thông đạn. Tất nhiên là một vài Quirk đặc biệt, như Harden của Kirishima giúp toàn bộ thân thể cứng rắn như đá, cũng sẽ đạt hiệu quả tương tự. Nhưng thời gian kéo dài cực kì ngắn, vốn dĩ không thể so sánh với LV2 thể chất được.
Trong toàn bộ thành viên ở đây, ngoại trừ Midoriya tình huống đặc biệt ra, Uraraka là người có dị năng phát triển yếu nhất…Nếu chọn…
“E hèm. Kirishima, cậu lên đây giúp làm mẫu một chút!”
“Hả…Tui á!?”
“OK…!”
Mọi người chia ra phân tán thành một vòng tròn giữa sân, Kirishima đứng ở vị trí trung tâm, Hitomi khệ nệ bưng ra một tảng đá lớn, nặng chừng mấy trăm kí…nhìn cậu chàng và nói:
“Kirishima…Năng lực của cậu là hóa cứng, khi phát động nó, người của cậu sẽ trở nên rắn chắc như đá, và có khả năng nâng vật nặng hơn mình rất nhiều đúng không?”
“ỪM…!”
Kirishima gật đầu.
“Năng lực của cậu rất mạnh khi đánh tay đôi, thậm chí có thể là vô đối!”
“Thế nhưng nhược điểm của cậu quá rõ ràng…Đó là sức bền!”
“Sức bền là điểm yếu của Kirishima –chan sao?” – Asui giương mắt ếch hỏi.
“Ừ. Nó đúng là vậy!” – Lần này là Kirishima gật đầu xác nhận mà không phải Hitomi.
“Lớp trưởng có phương pháp nào khắc phục điểm này không?”
Dưới ánh mắt mong đợi của bảy con người, Hitomi gật đầu nói:
“Có!”
“Mau nói đi thanh niên…!”
Sero vẻ mặt trông còn hưng phấn hơn cả Kirishima thúc giục.
“Há há…Trước khi tiết lộ, để mình cho các cậu thấy một điều!”
Hitomi vừa nói vừa xắn tay áo và gấu quần lên…Để lộ ra bên trong…
Là bốn quả tạ!
HÍT HÀ!!!!
Ngoại trừ Yaoyozoru, sáu đứa kia hít một hơi thật sâu rùng mình…
“Mỗi quả đều nặng hai mươi lăm kí lô. Tớ đã đeo chúng được mấy năm rồi!”
“Mấy cậu đã hiểu vì sao tớ rèn luyện được sức mạnh kinh khủng chưa?”
Hitomi vừa nói vừa chỉ vào tảng đá đang được cậu bê trên tay.
“Ừmmm…ỰC!”
Jiro gật gật đầu, nuốt nước bọt một cách vô thức. Làm bạn thân của Yaoyozoru, cô chưa hề nghe cô bạn mình nhắc đến điều này bao giờ. Jiro biết rất rõ mối quan hệ giữa Momo và Hitomi, thậm chí Jiro còn tự suy đoán một số thứ…
Nhưng mà, chuyện này, tuyệt đối không ai nghĩ tới!
Trong đầu mọi người bây giờ chỉ còn một suy nghĩ…
BIẾN THÁI!!!
Hitomi đương nhiên không thể đọc được tâm tư của người khác, có điều vẫn đoán được phần nào cảm giác của mấy đứa bạn mình.
Cậu cười cười nói:
“Quirk của chúng ta sinh ra đã có. Nhưng tớ cứ thắc mắc một điều, nếu các anh hùng thuộc dạng sức mạnh, và chỉ số sức mạnh của họ chỉ có thể lớn lên theo thời gian, thì lúc còn nhỏ, họ chẳng khác gì những người Vô Năng.
[Vô Năng!]
Midoriya vô thức lẩm bẩm, trước đó, nó cũng là loại người như vậy.
“Các cậu hiểu cái cảm giác, khi mà vào chẩn đoán ở bệnh viện, người ta nói mình VÔ NĂNG ẤY!”
Hitomi nói với giọng cao vút, xen lẫn cảm xúc chập chờn mà ai cũng cảm nhận được.
“Lúc ấy, tớ đã tuyệt vọng! Nhưng rồi, tớ đứng dậy được, bởi vì tớ nghĩ rằng…Nếu không thể có các loại năng lực đặc biệt, vậy thì rèn luyện ra. Tập cho đến khi nào cơ thể của chúng ta mạnh mẽ, đột phá giới hạn mà người thường không thể đạt tới được, trừ phi có Quirk. Như vậy chẳng khác gì chính mình đã sở hữu Quirk rồi. Và Quirk này, sẽ không thể bị Aizawa sen – sei xóa bỏ, còn lý do thì chắc mấy cậu cũng hiểu chứ!”
“Cậu…Tuyệt quá! Kizari – kun!!!”
Midoriya thẫn thờ buông ra một câu cảm thán, vẻ mặt đầy khâm phục nhìn Hitomi.
Bép…!Bép…!Bép…!
Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên từ bảy đứa còn lại, tụi nó nhận thấy hôm nay đến đây, quả thực đáng giá!
P/S: Từ chương này, ngoại trừ NVC, mình sẽ sửa lại Skill của các NVP thành Quirk trong map My Hero Academia để phù hợp với anime hơn.
“Chín Chín..Một trăm…Một trăm lẻ một…”
“Chín trăm chín chín…Một ngàn!”
Hitomi thân mang phụ trọng đầy đủ một trăm kí lô, vừa đếm vừa cúi người hít đất.
Hiện tại, một ngàn cái chính là cực hạn của cậu khi mang phụ trọng thêm vào, không tính bất kì năng lực hay skill khôi phục, chỉ thuần túy nhục thể.
Bởi vì Hitomi phát hiện ra, rèn luyện áp bách tiềm năng bản thân, đột phá cực hạn của chính mình, là phương pháp tốt nhất để phá vỡ rào cản LV3 trước mắt.
Cứ mỗi ngày tập luyện như vậy, hưởng thụ cảm giác mạnh lên từng chút một, từng tế bào nhảy cẫng reo hò, quả thật khiến người mê say.
Hitomi biết chỉ thiếu một cơ hội để đột phá tấm màng mỏng và chính thức đặt chân lên cảnh giới mới. Lúc đó, chiến lực của cậu khẳng định sẽ được tăng lên vô cùng kinh khủng.
Lại nhìn về hướng vườn hoa, nơi Momo đang chạy bộ không ngừng để nâng cao sức chịu đựng của bản thân. Theo lời khuyên của Hitomi thì cô bé cũng mang trong mình tám kí lô phụ trọng, mặc dù không nhiều nhưng thích hợp với giai đoạn hiện tại của Momo.
“Coi thử…Ồ…Bảy giờ rồi sao?”
Kiểm tra đồng hồ trên tay, cậu gọi lớn:
“Momo ơi, vào ăn sáng rồi chuẩn bị thôi. Mấy đứa kia có lẽ sắp tới đó!”
“ỪMmmm…! Đợi mình tí, xong rồi đây!”
Bữa sáng là món bánh mỳ ốp la truy ăn kèm với dưa leo truyền thống. Vừa tập thể dục mệt rã rời hai bạn trẻ nghiến ngấu với tốc độ ánh sáng, chỉ trong chốc lát đã bốc hơi toàn bộ bàn đồ ăn.
Tám giờ, Midoriya, Uraraka, Kirishima, Sero, Jiro và Asui; sáu đứa kia đã tề tựu đông đủ. Tụi nó đều choáng váng trước sự chênh lệch “gia cảnh” khủng bố giữa mọi người. May mắn là vẻ hào hứng của Momo cũng giảm bớt phần nào sự lo lắng và dè dặt của bầu không khí lúc này.
“Tiếp theo tụi mình làm gì hở, Kizari – kun?”
Asui hỏi khi cả bọn đi tới sân sau đã được dọn trống thành một bãi lớn, rộng tầm 7*7 mét vuông.
“Đây là khu đất vốn dành cho bãi đỗ xe nhà Yaoyozoru, tớ đã dọn dẹp để chúng ta có thể luyện tập năng lực mà không lo ảnh hưởng đến chỗ khác.”
“Thiệt tình đã mong có nhiều người hơn, vì tớ không chỉ mời các cậu đến rèn luyện năng lực, mà còn bàn một việc nữa…”
“Vấn đề gì khiến cậu chăm chú vậy?” – Jiro tò mò.
Nhìn xung quanh mọi người đồng dạng thắc mắc. Hitomi chậm rãi nói:
“Là vụ nhà báo đột nhập trường chúng ta ngày hôm qua…Các cậu nhớ chứ!”
“Tất nhiên!”
“Nhưng cái đó được giải quyết rồi mà…Đâu cần chúng ta phải bận tâm nữa!”
“Không…đấy mới chính là điều tớ đau đầu suy nghĩ!”
“Các cậu thử nhớ lại coi, khi học sinh ra về, cánh cổng nó trông thế nào?”
“Kizari – kun, KHÔNG LẼ…!?”
Midoriya hốt nhiên la lên, làm mọi người giật mình. Thằng nhóc không để ý sự thất thố của bản thân mà hướng về phía Hitomi vẻ dò hỏi.
“ỪM! Đúng như cậu nghĩ đó Midoriya…!”
Hitomi gật đầu đáp.
“Hãy khoan…Hai người đang nói định nói gì thế. Tui chưa hiểu rõ lắm!”
Kirishima vẻ mặt ngu ngơ nói.
“Là như vầy…”
Không kịp Hitomi trả lời, Midoriya đã lên tiếng giải thích thay cho cậu.
“Ý của Kizari – kun muốn nói là, cánh truyền thông với đám nhà báo, phóng viên đó, lấy đâu ra sức mạnh để đập nát cánh cửa sắt tự động dày tới ba tầng của trường chúng ta mà tiến vào chứ! Mấy cậu xem xét đi!”
Hít hà…!
Sáu người còn lại chợt hít một hơi lạnh, vì giờ họ mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Chưa hết…”
“Nếu suy luận tiếp tục, một sức mạnh ghê gớm đến thế, họ đột nhập vào trường chúng ta nhằm mục đích gì… Chỉ là khiêu khích hay đó là một âm mưu đen tối…”
“Mà bởi vì vụ việc không hề gây ảnh hưởng đên vật dụng hay làm hư hao tài sản trường học. Thậm chí nó cũng không gây thương tổn đến học sinh.”
“Chính điểm này đã lộ ra sự đáng ngờ!”
Midoriya nói liên thanh một trang thật dài, nhưng không thể không phủ nhận phân tích của thằng này, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể phân tích thấu triệt được dụng ý mà Hitomi muốn trình bày.
Đột nhiên, cậu cảm thấy thương xót thay cho Bakugo…Tìm ai không được, cứ nhăm nhe vào một đối thủ như Midoriya, trước sau gì cũng ngã chổng vó mà thôi.
Học bá thế giới…Người thường sao có thể hiểu!!!
Hitomi lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của mọi người về những lời lẽ Midoriya vừa đưa ra lúc nãy…
“Chúng ta nên dừng bàn việc đó ở đây! Rốt cuộc tất cả chỉ là phân tích và lập luận. Hiện tại chưa ai có thể chứng minh được suy đoán của bọn mình là chính xác…”
“Cho nên, hôm nay, kế hoạch rèn luyện nhằm giùm các bạn có thể định ra được phương hướng phát triển của chính bản thân…”
“Tớ có cảm giác không tốt lắm trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng nước tới thì đất chặn.”
“Dĩ nhiên rồi, tụi này luôn ủng hộ lớp trưởng! Nhưng mà mỗi đứa đều có một năng lực khác nhau, cậu nói cụ thể cách chỉ rõ hết từng đứa được không?”
Sero hỏi với giọng nghi ngờ, vì bản thân cậu ta cũng còn chưa biết rõ về người khác bao nhiều. Bằng cách nào mà Kizari…
“Cứ yên tâm, tớ đã chuẩn bị phương án hết rồi…Midoriya, cậu giúp tớ một việc…”
“Hửm…? Kizari – kun?”
“Tớ biết cậu có sở thích sưu tầm và phân tích năng lực của những bạn khác. Cậu có mang cuốn sổ ghi chú đó không thì cho mình mượn một lát.”
“Đợi tí…Nó đây Kizari…!”
Midoriya lục lọi chiếc ba lô eo hẹp; lấy ra một tập vở mỏng, đã ố vàng và xạm đen.
“Nhìn nó sao thê thảm vậy Midoriya?”
Hitomi cau mày ngạc nhiêm hỏi. Đúng ra với tính cách thanh niên này, phải quý sách như quý vàng mới đúng chứ.
“Cái đó…Là do hồi cấp hai, Kacchan đã từng cho nó một cú Bùm…Nên giờ nhìn thế này đây!”
“BAKUGO???”
Sáu đứa còn lại đồng thanh la lên.
“Ừm…! Tại hồi ấy mình còn yếu kém lắm, nên cậu ta hay lấy mình ra làm trò đùa.”
Kirishima vỗ vai Midoriya vẻ mặt thông cảm nói:
“Chuyện cũ thôi, cho nó qua đi Midoriya, chú tâm vào hiện tại quan trọng nhất!”
“Ừ, tớ cũng nghĩ thế…Kizari – kun?”
“Đợi mình suy nghĩ xíu đã…”
Hitomi đưa tay ra dấu cả bọn im lặng, nhưng thực tế đang thông qua dị năng quan sát thuộc tính mấy đứa kia…
Tên: Kirishima Ejiro
LV 1 +5
*Quirk: Harden (LV1 +5)
Tên: Sero Hanta
LV 1+4
Quirk: Tape (LV1+6)
Tên: Jiro Kyoka
LV1 +3
Quirk: Ear Jack (LV1 +6)
Tên: Asui Tsuyu
LV 1+4
Quirk: Froggy (LV1+6)
Tên: Yaoyorozu Momo
LV 1+ 4
Quirk: Creative (LV1 +5?)
Tên: Uraraka Ochaco
LV1+3
Quirk: Zero Uravity (LV1 +4)
Tên: Midoriya Izuku
LV1 +4 (LV4)
Quirk: One for All
Momo thông qua quãng thời gian rèn luyện vừa rồi, đã đột phá một mốc nhỏ thể chất, từ LV1+3 lên LV1+4. Mặc dù chỉ đạt được +1, thế nhưng đây là một đạo cửa khảm thuộc về bậc một trung cấp. LV1 +7 trở lên chính là cao cấp.
LV2 thể chất anh hùng thậm chí có thể cứng rắn giang sắt thép, ngăn cản được phổ thông đạn. Tất nhiên là một vài Quirk đặc biệt, như Harden của Kirishima giúp toàn bộ thân thể cứng rắn như đá, cũng sẽ đạt hiệu quả tương tự. Nhưng thời gian kéo dài cực kì ngắn, vốn dĩ không thể so sánh với LV2 thể chất được.
Trong toàn bộ thành viên ở đây, ngoại trừ Midoriya tình huống đặc biệt ra, Uraraka là người có dị năng phát triển yếu nhất…Nếu chọn…
“E hèm. Kirishima, cậu lên đây giúp làm mẫu một chút!”
“Hả…Tui á!?”
“OK…!”
Mọi người chia ra phân tán thành một vòng tròn giữa sân, Kirishima đứng ở vị trí trung tâm, Hitomi khệ nệ bưng ra một tảng đá lớn, nặng chừng mấy trăm kí…nhìn cậu chàng và nói:
“Kirishima…Năng lực của cậu là hóa cứng, khi phát động nó, người của cậu sẽ trở nên rắn chắc như đá, và có khả năng nâng vật nặng hơn mình rất nhiều đúng không?”
“ỪM…!”
Kirishima gật đầu.
“Năng lực của cậu rất mạnh khi đánh tay đôi, thậm chí có thể là vô đối!”
“Thế nhưng nhược điểm của cậu quá rõ ràng…Đó là sức bền!”
“Sức bền là điểm yếu của Kirishima –chan sao?” – Asui giương mắt ếch hỏi.
“Ừ. Nó đúng là vậy!” – Lần này là Kirishima gật đầu xác nhận mà không phải Hitomi.
“Lớp trưởng có phương pháp nào khắc phục điểm này không?”
Dưới ánh mắt mong đợi của bảy con người, Hitomi gật đầu nói:
“Có!”
“Mau nói đi thanh niên…!”
Sero vẻ mặt trông còn hưng phấn hơn cả Kirishima thúc giục.
“Há há…Trước khi tiết lộ, để mình cho các cậu thấy một điều!”
Hitomi vừa nói vừa xắn tay áo và gấu quần lên…Để lộ ra bên trong…
Là bốn quả tạ!
HÍT HÀ!!!!
Ngoại trừ Yaoyozoru, sáu đứa kia hít một hơi thật sâu rùng mình…
“Mỗi quả đều nặng hai mươi lăm kí lô. Tớ đã đeo chúng được mấy năm rồi!”
“Mấy cậu đã hiểu vì sao tớ rèn luyện được sức mạnh kinh khủng chưa?”
Hitomi vừa nói vừa chỉ vào tảng đá đang được cậu bê trên tay.
“Ừmmm…ỰC!”
Jiro gật gật đầu, nuốt nước bọt một cách vô thức. Làm bạn thân của Yaoyozoru, cô chưa hề nghe cô bạn mình nhắc đến điều này bao giờ. Jiro biết rất rõ mối quan hệ giữa Momo và Hitomi, thậm chí Jiro còn tự suy đoán một số thứ…
Nhưng mà, chuyện này, tuyệt đối không ai nghĩ tới!
Trong đầu mọi người bây giờ chỉ còn một suy nghĩ…
BIẾN THÁI!!!
Hitomi đương nhiên không thể đọc được tâm tư của người khác, có điều vẫn đoán được phần nào cảm giác của mấy đứa bạn mình.
Cậu cười cười nói:
“Quirk của chúng ta sinh ra đã có. Nhưng tớ cứ thắc mắc một điều, nếu các anh hùng thuộc dạng sức mạnh, và chỉ số sức mạnh của họ chỉ có thể lớn lên theo thời gian, thì lúc còn nhỏ, họ chẳng khác gì những người Vô Năng.
[Vô Năng!]
Midoriya vô thức lẩm bẩm, trước đó, nó cũng là loại người như vậy.
“Các cậu hiểu cái cảm giác, khi mà vào chẩn đoán ở bệnh viện, người ta nói mình VÔ NĂNG ẤY!”
Hitomi nói với giọng cao vút, xen lẫn cảm xúc chập chờn mà ai cũng cảm nhận được.
“Lúc ấy, tớ đã tuyệt vọng! Nhưng rồi, tớ đứng dậy được, bởi vì tớ nghĩ rằng…Nếu không thể có các loại năng lực đặc biệt, vậy thì rèn luyện ra. Tập cho đến khi nào cơ thể của chúng ta mạnh mẽ, đột phá giới hạn mà người thường không thể đạt tới được, trừ phi có Quirk. Như vậy chẳng khác gì chính mình đã sở hữu Quirk rồi. Và Quirk này, sẽ không thể bị Aizawa sen – sei xóa bỏ, còn lý do thì chắc mấy cậu cũng hiểu chứ!”
“Cậu…Tuyệt quá! Kizari – kun!!!”
Midoriya thẫn thờ buông ra một câu cảm thán, vẻ mặt đầy khâm phục nhìn Hitomi.
Bép…!Bép…!Bép…!
Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên từ bảy đứa còn lại, tụi nó nhận thấy hôm nay đến đây, quả thực đáng giá!
P/S: Từ chương này, ngoại trừ NVC, mình sẽ sửa lại Skill của các NVP thành Quirk trong map My Hero Academia để phù hợp với anime hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook