Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
-
Chương 30: Sự cố ở trường!
Mỗi đứa trong lớp lấy ra một tấm giấy trắng nhỏ ghi tên người mà mình muốn bầu, kể cả bản thân. Tất nhiên, để đảm bảo tính chính xác và sự công bằng, danh tính người ghi sẽ không công khai.
Năm phút sau…
Kết quả bầu…
Lướt từ trên xuống dưới, có vài người không phiếu. Phần lớn là một phiếu như Kirishima, Sato,…Và có hai người nhận được hai phiếu, là Midoriya và Yaoyozoru. Người duy nhất nhận được ba phiếu trong lớp là Hitomi!
Bakugo nhìn trên bảng, tức tối đập bàn đứng dậy:
“Sao Deku lại có tới hai phiếu, thằng nào bầu nó?!”
Cả lớp: “…”
Sero thở dài đáp:
“Vẫn tốt hơn là bầu cho thanh niên đấy!”
“NÓI GÌ CƠ!”
Trong khi đó, Lida vẻ mặt xám xịt…
Cậu chàng vẻ mặt khổ sở “ta biết kiểu gì cũng thế”, cắn răng hận hận nói:
“Không phiếu, biết ngay mà…!”
“Cùng là người đề xuất ý kiến, Kizari được tới ba phiếu, còn Lida chỉ có không phiếu. Chênh lệch quá!”
Sato vẻ mặt đồng tình cùng khó hiểu hỏi:
“Cậu bầu cho người khác sao? Nhưng chính bản thân cậu cũng muốn làm mà!”
“Nhưng giờ có tới hai người có số phiếu đề cử như nhau… Vậy thế nào đây?”
“Cái đó để Aizawa sen – sei lo liệu thôi!”
Hitomi: ≧⁰,⁰≦?
[Có ai cho biết vì răng mà tui lên tới ba phiếu ri?]
Cứ tưởng làm người xung phong thì sẽ bị ăn hành chứ. Ai dè có mỗi Lida bị dính chưởng, còn bản thân thì trở thành lớp trưởng…Hitomi cảm thấy đầu óc mình có chút không bắt kịp thời đại.
“Cả lớp bình chọn rồi đúng không?”
Aizawa sen-sei uể oải ngồi dậy, vẫn chưa tháo ra cái túi ngủ thường ngày. Ông đọc tờ kết quả rồi cau mày nói:
“Kizari sẽ làm lớp trưởng!”
“Midoriya và Yaoyozoru, một trong hai em lựa chọn từ bỏ để người còn lại làm lớp Phó. Hoặc là ta sẽ cho mọi người bầu cho hai đứa một lần nữa!”
“HẢ?!”
“LẦN NỮA SAO?”
“THÔI THẦY ƠI!!!”
“NGHE ĐẮNG LÒNG QUÁ!”
Không quan tâm đến lời phản đối của mấy đứa kia, Aizawz quay sang Midoriya và Yaoyozoru hỏi:
“Sao rồi, hai đứa tính thế nào?”
“Sen – sei, nếu làm lớp Phó, em xin được rút lui!”
Midoriya đột nhiên đứng dậy, hơi lắp bắp nhưng đầy kiên quyết nói.
“Sao vậy Midoriya, ông từ bỏ sớm thế?!”
“Quyết định không tranh với con gái à?”
Mấy đứa dưới lớp lại bắt đầu ồn ào ép cung thằng bé, Midoriya ngượng nghịu trả lời:
“Mới không phải, bởi vì mình tự nhận thấy bản thân quả thực có chút luống cuống khi đứng trước đám đông. Nhiều lúc trả lời với mọi người còn ấp a ấp úng. Yaoyozoru – san có khả năng tính toán và phân tích rất xuất sắc, nên chức vụ này mình nghĩ cô ấy thích hơp hơn…”
“Ừmmm…! Cũng không tệ lắm!” – Asui nói.
“Tính ra thì Yaoyozoru rất phù hợp với khả năng lập luận sắc bén của cô ấy đấy chứ!”
Ngồi ở trong góc, Lida đã chết lặng…
[Ông trời thật là bất công ๏̯̃๏!)
Bữa trưa tại căn tin…
Momo, Hitomi, Midoriya, Lida và Uraraka bê khay đồ ăn ra bàn ngồi nhìn xung quanh tấp nập học sinh cảm thán:
“Không ngờ hôm nào học sinh ăn ở đây cũng đông như vậy!”
“Bởi vì toàn bộ khoa Anh Hùng, Nghiên Cứu hay Đại Cương đều chỉ có chung một căn tin thôi.”
Bên cạnh Midoriya lập tức đáp lại…
Nhân tiện, vì cảm kích Hitomi, nên thanh niên Midoriya đã quyết định mời tân lớp Trưởng và lớp Phó cùng ăn, gọi là chúc mừng nhậm chức!
Vị trí của bọn họ là một khu bàn góc trong phía tây, vừa đủ năm người.
“Cơm ngon quá!”
≧◠◡◠≦✌
Uraraka xúc một muỗng vào miệng vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Quả thực Cook Hero không phải chỉ là thổi phồng mà thôi!”
Hitomi khen một câu thật lòng, vị này anh hùng khả năng nấu nướng ăn đứt hai ông bà nội trợ ở nhà. Ắt hẳn điều đó cũng liên quan tới năng lực của anh ta.
“Nói thật là tớ cũng không nghĩ là mình sẽ được bầu làm lớp Trưởng!”
Hitomi có chút trầm mặc nói…
“Tự tin lên đi chứ!? Kizari – kun! Mà sao cậu lại nghĩ thế.”
“Thì cứ nhìn Lida rồi hiểu!”
Lida: “…”
“Ý của tớ là, khi đưa ra sáng kiến bỏ phiếu, người dẫn đầu luôn luôn là người chịu căm ghét. Các cậu hiểu không, kiểu như là chim đầu đàn ấy!”
“Ưmmm, rồi tiếp đi!”
Lida lên tiếng thúc giục, coi bộ thanh niên này cũng nhanh nín hỏng vì vấn đề đó rồi.
“Trên hết là tớ đâu có tự bỏ phiếu cho bản thân đâu! Thế nào mà đào ra ba phiếu được chứ!?”
“Trong đó một phiếu của mình.” – Momo chủ động lên tiếng.
“Một phiếu của tớ!” – Midoriya +2
“Như vậy vẫn còn một người nữa… Không rõ là ai nhỉ?” – Uraraka thắc mắc nói.
“Dầu gì thì cậu vẫn xứng đáng, Kizari – kun, với năng lực và cách ứng xử của cậu!”
Lida tiếp lời…
“Cậu có thể thắng một đối một với Todoroki chỉ bằng cách sử dụng băng vải, nhìn bề ngoài độ khó có vẻ lớn hơn so với việc hạ gục cậu ta, nhưng thông qua video, tất cả đều thấy được năng lực của Todoroki quá mức kinh khủng.”
“Vào trong tình huống bị đóng băng cả tòa nhà, thậm chí còn không có được vị trí để tiến công, vậy mà cậu lại có thể lật ngược tình thế dễ dàng…”
“Còn chưa hết! Ngay ở bài kiểm tra thể chất của Aizawa sen-sei, cậu là người duy nhất trong lớp dám đứng ra phản bác thầy ấy và ủng hộ Midoriya. Tôi không thể làm được điều đó!”
Nói tới đây, khuôn mặt trên cặp kiếng lấp lóe có vẻ nhẹ nhõm.
“Bản thân tôi lấy việc này ra để so sánh, nhưng giờ tôi đã hiểu ra lí do tại sao rồi!”
Lida mỉm cười nhấn mạnh từng chữ:
“Cậu rất phù hợp với cương vị là một người dẫn dắt, Kizari – kun!”
“Lida…”
Hitomi có chút xấu hổ khi được nghe người khác tâng bốc như vậy. Nhất là đối với một học sinh khó tính như Lida.
“Có lẽ mình cũng chưa hẳn tốt như cậu nói…”
“Mà nhắc tới chức vụ, Midoriya, có đúng là cậu từ bỏ lớp Phó bởi vì lí do nói ở trên lớp không vậy?”
“Ừm!”
Midoriya gật đầu đáp: “Ban đầu hai phiếu làm mình cảm thấy rất vui, nhưng khi đứng trước lớp nghe Aizawa sen-sei nhận xét, bỗng nhiên mình cảm thấy khó chịu vô cùng…”
“Cho nên…”
Midoriya lấp lửng bỏ dở câu nói, nhưng mọi người đều hiểu!
“Lida…!!!” – Uraraka bỗng nhìn thẳng vào Lida, ánh mắt sáng lên giống như tìm thấy đại lục mới vậy…
“Gì thế Uraraka – kun?”
“Cậu có phải…CON NHÀ GIÀU KHÔNG?”
“HẢ???”
Bốn con người đồng loạt la lên…
Midoriya: Đứng hình +1
Yaoyorozu: Đứng hình +2
Hitomi: Đứng hình +3
Lida: “…”
Cậu chàng chắp tay lên trán thở dài:
“Uraraka – kun! Tớ thay đổi cách nói vì không muốn bị gọi như vậy!”
Cảm thấy xung quanh mấy đạo ánh mắt nóng bỏng, Lida không thể không “khai ra” sự thật về “gia thế” của bản thân…
“Gia đình tớ đã là anh hùng trong nhiều thế hệ. Tớ là con thứ hai!”
“HẢ?! TUYỆT THẾ!!!”
Tới giờ phổ cập giáo dục…Hitomi cũng chăm chú lắng nghe vì mấy phần này cậu chẳng hề có kiến thức chút nào.
Lida bắt đầu giảng giải:
“Mấy cậu có biết Turbo Hero, Ingenium không?”
“Tất nhiên!”
Midoriya vẻ mặt hồng hồng hưng phấn la lên:
“Anh ấy là một anh hùng nổi tiếng có sáu mươi lăm cộng sự, làm việc ở trụ sở Tokyo!”
Midoriya chợt khựng lại như nhớ tới điều gì, mặt nó chuyển từ bình thường sang kinh ngạc nhìn Lida…
“Không lẽ là…?!”
“ĐÚNG VẬY!!!”
Lida đứng phắt dậy, tinh thần hồ hởi y hệt học sinh tiểu học đi khoe khoang thành tích…
“Đó chính là ANH TỚ!!!” – Thanh niên chống nạnh hét to …☜(˚▽˚)☞…
“Tuyệt quá!” – Uraraka
“Thật bất ngờ…Lida –san!” – Yao Momo
[Cậu làm tôi sửng sốt đấy Lida!]
Hitomi nhìn đang ngâm trong vòng sáng thần thánh của Hội Đức Chúa Trời Lida có chút cảm khái nghĩ. Xem ra ai cũng có cố sự của riêng mình.
“Anh ấy là một anh hùng đáng kính, luôn tôn trọng luật lệ và dẫn dắt mọi người!”
“Tớ học trở thành anh hùng vì muốn được như anh ấy. Nhưng mà tớ nghĩ vẫn còn quá sớm để dẫn dắt người khác…”
“Lần đầu tớ thấy cậu cười đó, Lida – kun!!!” – Uraraka vẻ không thể tin nổi kêu lên…
Lida: “…”
“Tớ cười nhiều rồi mà!”
“À thôi! Không bàn mấy cái đó nữa! Vui lên nào… Chúc mừng Lớp Trưởng và Lớp Phó đại nhân!”
Uraraka mặt tươi rói nhí nhảnh, đánh trống lảng qua chủ đề khác…
RING…! RING…! RING…!
Bất chợt tiếng chuông báo động của trường rung lên liên tục khiến cả đám sửng sốt.
Báo động?!
Chỉ thấy loa trường phát ra âm vang liên tục:
“Xâm nhập mức độ ba. Mọi học sinh hãy mau sơ tán ra ngoài!”
“Mức độ ba là sao?” – Học sinh A hỏi…
Học sinh B:
“Đó nghĩa là có người xâm nhập vào sân trường! Ba năm rồi chưa hề có chuyện này!”
“Em cũng mau đi đi…!”
“Midoriya – kun, Kizari – kun, Uraraka – kun, Yaoyozoru –san, chúng ta chạy theo thôi!”
“Hãy khoan…!”
Hitomi lên tiếng ngăn cản lại khi bốn người kia định ùa vào đám đông hoảng loạn. Một phần vì cậu thấy có điểm kì quặc trong vụ này, mà cái khác là do Hitomi có lòng tin bảo vệ mọi người cho dù tội phạm có tập kích trường học đi chăng nữa. Nếu chen vào giữa chỗ hỗn độn kia mới thật khó mà phòng bị.
Mặc dù Hitomi bình tĩnh không có nghĩa là Lida, Uraraka hay Midoriya cũng vậy. Họ nhìn mọi người đều chạy đi hết đã gấp gáp lắm rồi, nhưng Hitomi chưa đi thì không thể bỏ mặc bạn mình ở lại đây được.
“Nếu chúng ta không chạy chỉ sợ…!”
“Cậu đang lo lắng gì nữa, Kizari – kun?”
Lida sốt ruột hỏi.
“Các cậu không thấy kì lạ sao…? Nếu tội phạm đột nhập, chỉ là chuông cảnh báo là chưa đủ. Huống hồ gì sân trường cũng không có vết tích của việc động thủ…”
“Hả…? Không lẽ…!!!”
Midoriya chợt nghĩ tới điều gì, vội phóng tới bên cửa sổ nhìn ra cổng ngoài, bốn người kia cũng tiến lại quan sát.
Chỉ thấy một đám phóng viên buổi sáng đang ầm ĩ trước sân, và bị Aizawa cùng Present – mic sen-sei cản lại.
“Hóa ra chỉ là cánh nhà báo thôi sao?” – Lida giật mình nói.
“Nhưng như vậy, những học sinh kia vì sao lại…!?” – Momo khó hiểu hỏi.
“Là nhân tính mà thôi! Khi gặp nạn, bản chất con người sẽ bộc lộ rõ ràng!”
Hitomi nhẹ nhàng điểm một câu, phá tan nghi ngờ của mấy đứa bạn.
“Thế thì ta cần thông báo cho các học sinh còn lại của U.A, để họ không cần hoảng sợ nữa!”
“Cậu đúng là rất hợp với vị trí lớp trưởng này, Kizari – kun! Bây giờ thì tớ hoàn toàn ủng hộ cậu!”
Tinh thần trọng nghĩa tràn đầy Lida la lớn, đồng thời không quên cấp Hitomi một câu cảm thán đầy khâm phục.
“…”
“Đi nhanh đi, chuyện đó bàn sau…”
Bốn người tụi nó cấp tốc tiến về khu Exit…
Nơi đây đang đông nghẹt người bon chen và xô đầy lẫn nhau. Hoảng loạn bao trùm bốn phía, thậm chí còn không có học sinh chú ý đến sát cạnh người cửa sổ để xem xét tình hình thế nào.
Quả thực làm mất mặt danh hiệu trướng Anh Hùng chuyên U.A!
“Tính cách như vậy…Làm sao mà trở thành dân chuyên được!”
Hitomi thở dài nói, phần lớn đám đông đều là khoa Đại Cường nghiên cứu các loại. Chả trách thi rớt đầu vào là phải.
Năm phút sau…
Kết quả bầu…
Lướt từ trên xuống dưới, có vài người không phiếu. Phần lớn là một phiếu như Kirishima, Sato,…Và có hai người nhận được hai phiếu, là Midoriya và Yaoyozoru. Người duy nhất nhận được ba phiếu trong lớp là Hitomi!
Bakugo nhìn trên bảng, tức tối đập bàn đứng dậy:
“Sao Deku lại có tới hai phiếu, thằng nào bầu nó?!”
Cả lớp: “…”
Sero thở dài đáp:
“Vẫn tốt hơn là bầu cho thanh niên đấy!”
“NÓI GÌ CƠ!”
Trong khi đó, Lida vẻ mặt xám xịt…
Cậu chàng vẻ mặt khổ sở “ta biết kiểu gì cũng thế”, cắn răng hận hận nói:
“Không phiếu, biết ngay mà…!”
“Cùng là người đề xuất ý kiến, Kizari được tới ba phiếu, còn Lida chỉ có không phiếu. Chênh lệch quá!”
Sato vẻ mặt đồng tình cùng khó hiểu hỏi:
“Cậu bầu cho người khác sao? Nhưng chính bản thân cậu cũng muốn làm mà!”
“Nhưng giờ có tới hai người có số phiếu đề cử như nhau… Vậy thế nào đây?”
“Cái đó để Aizawa sen – sei lo liệu thôi!”
Hitomi: ≧⁰,⁰≦?
[Có ai cho biết vì răng mà tui lên tới ba phiếu ri?]
Cứ tưởng làm người xung phong thì sẽ bị ăn hành chứ. Ai dè có mỗi Lida bị dính chưởng, còn bản thân thì trở thành lớp trưởng…Hitomi cảm thấy đầu óc mình có chút không bắt kịp thời đại.
“Cả lớp bình chọn rồi đúng không?”
Aizawa sen-sei uể oải ngồi dậy, vẫn chưa tháo ra cái túi ngủ thường ngày. Ông đọc tờ kết quả rồi cau mày nói:
“Kizari sẽ làm lớp trưởng!”
“Midoriya và Yaoyozoru, một trong hai em lựa chọn từ bỏ để người còn lại làm lớp Phó. Hoặc là ta sẽ cho mọi người bầu cho hai đứa một lần nữa!”
“HẢ?!”
“LẦN NỮA SAO?”
“THÔI THẦY ƠI!!!”
“NGHE ĐẮNG LÒNG QUÁ!”
Không quan tâm đến lời phản đối của mấy đứa kia, Aizawz quay sang Midoriya và Yaoyozoru hỏi:
“Sao rồi, hai đứa tính thế nào?”
“Sen – sei, nếu làm lớp Phó, em xin được rút lui!”
Midoriya đột nhiên đứng dậy, hơi lắp bắp nhưng đầy kiên quyết nói.
“Sao vậy Midoriya, ông từ bỏ sớm thế?!”
“Quyết định không tranh với con gái à?”
Mấy đứa dưới lớp lại bắt đầu ồn ào ép cung thằng bé, Midoriya ngượng nghịu trả lời:
“Mới không phải, bởi vì mình tự nhận thấy bản thân quả thực có chút luống cuống khi đứng trước đám đông. Nhiều lúc trả lời với mọi người còn ấp a ấp úng. Yaoyozoru – san có khả năng tính toán và phân tích rất xuất sắc, nên chức vụ này mình nghĩ cô ấy thích hơp hơn…”
“Ừmmm…! Cũng không tệ lắm!” – Asui nói.
“Tính ra thì Yaoyozoru rất phù hợp với khả năng lập luận sắc bén của cô ấy đấy chứ!”
Ngồi ở trong góc, Lida đã chết lặng…
[Ông trời thật là bất công ๏̯̃๏!)
Bữa trưa tại căn tin…
Momo, Hitomi, Midoriya, Lida và Uraraka bê khay đồ ăn ra bàn ngồi nhìn xung quanh tấp nập học sinh cảm thán:
“Không ngờ hôm nào học sinh ăn ở đây cũng đông như vậy!”
“Bởi vì toàn bộ khoa Anh Hùng, Nghiên Cứu hay Đại Cương đều chỉ có chung một căn tin thôi.”
Bên cạnh Midoriya lập tức đáp lại…
Nhân tiện, vì cảm kích Hitomi, nên thanh niên Midoriya đã quyết định mời tân lớp Trưởng và lớp Phó cùng ăn, gọi là chúc mừng nhậm chức!
Vị trí của bọn họ là một khu bàn góc trong phía tây, vừa đủ năm người.
“Cơm ngon quá!”
≧◠◡◠≦✌
Uraraka xúc một muỗng vào miệng vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Quả thực Cook Hero không phải chỉ là thổi phồng mà thôi!”
Hitomi khen một câu thật lòng, vị này anh hùng khả năng nấu nướng ăn đứt hai ông bà nội trợ ở nhà. Ắt hẳn điều đó cũng liên quan tới năng lực của anh ta.
“Nói thật là tớ cũng không nghĩ là mình sẽ được bầu làm lớp Trưởng!”
Hitomi có chút trầm mặc nói…
“Tự tin lên đi chứ!? Kizari – kun! Mà sao cậu lại nghĩ thế.”
“Thì cứ nhìn Lida rồi hiểu!”
Lida: “…”
“Ý của tớ là, khi đưa ra sáng kiến bỏ phiếu, người dẫn đầu luôn luôn là người chịu căm ghét. Các cậu hiểu không, kiểu như là chim đầu đàn ấy!”
“Ưmmm, rồi tiếp đi!”
Lida lên tiếng thúc giục, coi bộ thanh niên này cũng nhanh nín hỏng vì vấn đề đó rồi.
“Trên hết là tớ đâu có tự bỏ phiếu cho bản thân đâu! Thế nào mà đào ra ba phiếu được chứ!?”
“Trong đó một phiếu của mình.” – Momo chủ động lên tiếng.
“Một phiếu của tớ!” – Midoriya +2
“Như vậy vẫn còn một người nữa… Không rõ là ai nhỉ?” – Uraraka thắc mắc nói.
“Dầu gì thì cậu vẫn xứng đáng, Kizari – kun, với năng lực và cách ứng xử của cậu!”
Lida tiếp lời…
“Cậu có thể thắng một đối một với Todoroki chỉ bằng cách sử dụng băng vải, nhìn bề ngoài độ khó có vẻ lớn hơn so với việc hạ gục cậu ta, nhưng thông qua video, tất cả đều thấy được năng lực của Todoroki quá mức kinh khủng.”
“Vào trong tình huống bị đóng băng cả tòa nhà, thậm chí còn không có được vị trí để tiến công, vậy mà cậu lại có thể lật ngược tình thế dễ dàng…”
“Còn chưa hết! Ngay ở bài kiểm tra thể chất của Aizawa sen-sei, cậu là người duy nhất trong lớp dám đứng ra phản bác thầy ấy và ủng hộ Midoriya. Tôi không thể làm được điều đó!”
Nói tới đây, khuôn mặt trên cặp kiếng lấp lóe có vẻ nhẹ nhõm.
“Bản thân tôi lấy việc này ra để so sánh, nhưng giờ tôi đã hiểu ra lí do tại sao rồi!”
Lida mỉm cười nhấn mạnh từng chữ:
“Cậu rất phù hợp với cương vị là một người dẫn dắt, Kizari – kun!”
“Lida…”
Hitomi có chút xấu hổ khi được nghe người khác tâng bốc như vậy. Nhất là đối với một học sinh khó tính như Lida.
“Có lẽ mình cũng chưa hẳn tốt như cậu nói…”
“Mà nhắc tới chức vụ, Midoriya, có đúng là cậu từ bỏ lớp Phó bởi vì lí do nói ở trên lớp không vậy?”
“Ừm!”
Midoriya gật đầu đáp: “Ban đầu hai phiếu làm mình cảm thấy rất vui, nhưng khi đứng trước lớp nghe Aizawa sen-sei nhận xét, bỗng nhiên mình cảm thấy khó chịu vô cùng…”
“Cho nên…”
Midoriya lấp lửng bỏ dở câu nói, nhưng mọi người đều hiểu!
“Lida…!!!” – Uraraka bỗng nhìn thẳng vào Lida, ánh mắt sáng lên giống như tìm thấy đại lục mới vậy…
“Gì thế Uraraka – kun?”
“Cậu có phải…CON NHÀ GIÀU KHÔNG?”
“HẢ???”
Bốn con người đồng loạt la lên…
Midoriya: Đứng hình +1
Yaoyorozu: Đứng hình +2
Hitomi: Đứng hình +3
Lida: “…”
Cậu chàng chắp tay lên trán thở dài:
“Uraraka – kun! Tớ thay đổi cách nói vì không muốn bị gọi như vậy!”
Cảm thấy xung quanh mấy đạo ánh mắt nóng bỏng, Lida không thể không “khai ra” sự thật về “gia thế” của bản thân…
“Gia đình tớ đã là anh hùng trong nhiều thế hệ. Tớ là con thứ hai!”
“HẢ?! TUYỆT THẾ!!!”
Tới giờ phổ cập giáo dục…Hitomi cũng chăm chú lắng nghe vì mấy phần này cậu chẳng hề có kiến thức chút nào.
Lida bắt đầu giảng giải:
“Mấy cậu có biết Turbo Hero, Ingenium không?”
“Tất nhiên!”
Midoriya vẻ mặt hồng hồng hưng phấn la lên:
“Anh ấy là một anh hùng nổi tiếng có sáu mươi lăm cộng sự, làm việc ở trụ sở Tokyo!”
Midoriya chợt khựng lại như nhớ tới điều gì, mặt nó chuyển từ bình thường sang kinh ngạc nhìn Lida…
“Không lẽ là…?!”
“ĐÚNG VẬY!!!”
Lida đứng phắt dậy, tinh thần hồ hởi y hệt học sinh tiểu học đi khoe khoang thành tích…
“Đó chính là ANH TỚ!!!” – Thanh niên chống nạnh hét to …☜(˚▽˚)☞…
“Tuyệt quá!” – Uraraka
“Thật bất ngờ…Lida –san!” – Yao Momo
[Cậu làm tôi sửng sốt đấy Lida!]
Hitomi nhìn đang ngâm trong vòng sáng thần thánh của Hội Đức Chúa Trời Lida có chút cảm khái nghĩ. Xem ra ai cũng có cố sự của riêng mình.
“Anh ấy là một anh hùng đáng kính, luôn tôn trọng luật lệ và dẫn dắt mọi người!”
“Tớ học trở thành anh hùng vì muốn được như anh ấy. Nhưng mà tớ nghĩ vẫn còn quá sớm để dẫn dắt người khác…”
“Lần đầu tớ thấy cậu cười đó, Lida – kun!!!” – Uraraka vẻ không thể tin nổi kêu lên…
Lida: “…”
“Tớ cười nhiều rồi mà!”
“À thôi! Không bàn mấy cái đó nữa! Vui lên nào… Chúc mừng Lớp Trưởng và Lớp Phó đại nhân!”
Uraraka mặt tươi rói nhí nhảnh, đánh trống lảng qua chủ đề khác…
RING…! RING…! RING…!
Bất chợt tiếng chuông báo động của trường rung lên liên tục khiến cả đám sửng sốt.
Báo động?!
Chỉ thấy loa trường phát ra âm vang liên tục:
“Xâm nhập mức độ ba. Mọi học sinh hãy mau sơ tán ra ngoài!”
“Mức độ ba là sao?” – Học sinh A hỏi…
Học sinh B:
“Đó nghĩa là có người xâm nhập vào sân trường! Ba năm rồi chưa hề có chuyện này!”
“Em cũng mau đi đi…!”
“Midoriya – kun, Kizari – kun, Uraraka – kun, Yaoyozoru –san, chúng ta chạy theo thôi!”
“Hãy khoan…!”
Hitomi lên tiếng ngăn cản lại khi bốn người kia định ùa vào đám đông hoảng loạn. Một phần vì cậu thấy có điểm kì quặc trong vụ này, mà cái khác là do Hitomi có lòng tin bảo vệ mọi người cho dù tội phạm có tập kích trường học đi chăng nữa. Nếu chen vào giữa chỗ hỗn độn kia mới thật khó mà phòng bị.
Mặc dù Hitomi bình tĩnh không có nghĩa là Lida, Uraraka hay Midoriya cũng vậy. Họ nhìn mọi người đều chạy đi hết đã gấp gáp lắm rồi, nhưng Hitomi chưa đi thì không thể bỏ mặc bạn mình ở lại đây được.
“Nếu chúng ta không chạy chỉ sợ…!”
“Cậu đang lo lắng gì nữa, Kizari – kun?”
Lida sốt ruột hỏi.
“Các cậu không thấy kì lạ sao…? Nếu tội phạm đột nhập, chỉ là chuông cảnh báo là chưa đủ. Huống hồ gì sân trường cũng không có vết tích của việc động thủ…”
“Hả…? Không lẽ…!!!”
Midoriya chợt nghĩ tới điều gì, vội phóng tới bên cửa sổ nhìn ra cổng ngoài, bốn người kia cũng tiến lại quan sát.
Chỉ thấy một đám phóng viên buổi sáng đang ầm ĩ trước sân, và bị Aizawa cùng Present – mic sen-sei cản lại.
“Hóa ra chỉ là cánh nhà báo thôi sao?” – Lida giật mình nói.
“Nhưng như vậy, những học sinh kia vì sao lại…!?” – Momo khó hiểu hỏi.
“Là nhân tính mà thôi! Khi gặp nạn, bản chất con người sẽ bộc lộ rõ ràng!”
Hitomi nhẹ nhàng điểm một câu, phá tan nghi ngờ của mấy đứa bạn.
“Thế thì ta cần thông báo cho các học sinh còn lại của U.A, để họ không cần hoảng sợ nữa!”
“Cậu đúng là rất hợp với vị trí lớp trưởng này, Kizari – kun! Bây giờ thì tớ hoàn toàn ủng hộ cậu!”
Tinh thần trọng nghĩa tràn đầy Lida la lớn, đồng thời không quên cấp Hitomi một câu cảm thán đầy khâm phục.
“…”
“Đi nhanh đi, chuyện đó bàn sau…”
Bốn người tụi nó cấp tốc tiến về khu Exit…
Nơi đây đang đông nghẹt người bon chen và xô đầy lẫn nhau. Hoảng loạn bao trùm bốn phía, thậm chí còn không có học sinh chú ý đến sát cạnh người cửa sổ để xem xét tình hình thế nào.
Quả thực làm mất mặt danh hiệu trướng Anh Hùng chuyên U.A!
“Tính cách như vậy…Làm sao mà trở thành dân chuyên được!”
Hitomi thở dài nói, phần lớn đám đông đều là khoa Đại Cường nghiên cứu các loại. Chả trách thi rớt đầu vào là phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook